Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Slytherins play to win"

"Nếu Weasel khoe khoang về việc Potter  trở thành một tầm thủ trẻ nhất thêm lần nào nữa. Tớ nhất định sẽ đánh cậu ta."- Tôi vừa nói vừa đi cùng Draco đến lớp học thảo dược.

Thảo dược học là một trong những môn học mà tôi kém ưu thế hơn các môn học khác.  Tôi đã làm tốt các bài kiểm tra nhưng không phải là điều ngoại lệ mà ông tôi muốn. Tôi chỉ không hiểu sự cần thiết phải chăm sóc cho cây trồng. Và những cái cây ấy hầu như đều chết khi ở trong tay tôi. Draco hầu như làm hết tất cả mọi phần công việc của tôi và cậu ấy, cảm ơn Merlin.

"Mình muốn thấy sự cố gắng của cậu, Emrys."

Tôi đảo mắt qua nhìn Weasley, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

" Mày tính làm gì đây, Weasley? Mày có thể gặp khó khăn khi biến que diêm thành cây kim nhỉ."

Weasley gầm gừ-" Tao có thể sẽ cho cây bóp cổ mày. Bọn chúng dường như cũng ghét mày như tụi tao vậy."

"Cẩn thận lời nói của mày, Weasel." DRaco đến gần Weasley và nhìn cậu ta với đôi mắt xám hừng hực đe dọa cậu ta.

Weasley lùi lại một bước khỏi Draco. " Bọn mày chỉ đang ghen tỵ với Harry khi cậu ta được chơi Quidditch cho đội nhà."

"bọn tao?ghen tị?"-Draco và tôi cười. Tôi chỉ tay vào mặt Weasley." Tụi tao chơi theo luật. Nếu như Gryffindors thực sự cần phá luật để thắng, tụi mày cứ tự nhiên. Merlin biết tụi mày cần điều đó."

"Tụi tao là một Malfoy và một Emrys. Tụi tao không ghen tị với ai cả."Draco nhếch mép và nhìn Weasley một cách mỉa mai. Chúng tôi quay đi. " Thật tệ là cậu không nổi tiếng như Potter. Cậu không đáng để phá luật, eh?"-Draco choàng tay qua vai tôi nói.

-

Bùa chú, biến hình và độc dược là những môn học tốt nhất của tôi. Thần chú đến với tôi dễ dàng nhưng các môn học như thảo dược học và chăm sóc các sinh vật ma thuật dường như không hợp với tôi.

Tôi không cảm thấy thất bại. Hơn thế nữa, Draco và tôi vẫn đứng đầu Slytherin nhưng một lần nữa, điểm của tôi không phải là những gì ông tôi muốn.

Thật may mắn là, Draco và tôi đã học tốt môn độc dược. Tốt nhất trong năm nay là chúng tôi đánh bại Granger và mội cậu bạn nhà Ravenclaw.

Vào ngày lễ Halloween và nhóm bạn của tôi hào hứng kể về trận Quiddtich đầu tiên.

" Adrian Pucey và Marcus Flint là một mối đe dọa. Potter sẽ không sống sót quá trận đấu."- Draco vừa ăn vừa nói một cách hứng khởi.

"Terence Higgs bay tốt hơn Potter nhưng anh ấy không hung hăng." Blaise lo lắng.

Anh ấy có một điểm rất tuyệt. Higgs hiếm khi đấu bẩn.

"Higgs có thể chăm sóc cho cậu ta." Theo trả lời một cách tự tin với tầm thủ của chúng tôi.

Đột nhiên, cảnh cửa đại sảnh mở ra. Vị giáo sư cà lăm chạy vào và la hét về con quỷ khổng lồ ở dưới hầm.

Ông ấy bất tỉnh và toàn bộ đại sảnh bắt đầu hoảng loạn. Draco ngay lập tức nắm lấy tay tôi kéo tôi đi. Blaise chạy đến bên tôi đảm bảo rằng tôi không bị lạc.

Tôi đảo mắt tìm Daphne và thầm cảm thấy may mắn khi Theo đã bắt được tay cô ấy. Grey và Vince ở hai bên.

" Nhớ theo sát mình, Kally." Draco vừa nói vừa kéo tôi lại gần cậu ấy hơn ,ngăn cản hai học sinh năm hai sắp va vào chúng tôi.

Blaise sát gần chúng tôi-" Không phải người ta nói con quỷ đã ở dưới hầm sao?"

"Đứng bên cạnh Kally, Blaise."- Draco nắm chặt tay tôi nói.

Chúng tôi đã vượt qua phòng an toàn mà không gặp sự cố nào. Draco và Blaise vẫn không rời tôi nữa bước.

Daphne đã ngủ say trong lòng Theo.Cô ấy không cảm thấy buồn ngủ khi ở trong kí túc xá và tôi không thể trách cô ấy. Điều duy nhất bảo vệ chúng tôi khỏi bất cứ thứ gì ngoài kia sẽ là tiếng ngáy của Pansy.

Tụi Draco không cảm thấy thoải mái khi rời xa chúng tôi.

Ngày hôm sau, chúng tôi thức dậy trong túi ngủ và cuộn mình vào nhau. Nó khá là không phù hợp khi tôi đang bị kẹp giữa Blaise và Draco. Hai tay cậu ấy đang ôm lấy tôi một cách an toàn và ép cơ thể tôi đối diện với cậu ấy.

Ông nội tôi sẽ bị nhồi máu cơ tim khi thấy điều này.

-

Đây là trận đấu Quidditch đầu tiên trong năm. Thật hài hước, khi Slytherin đấu với Gryffindors. Những ngày này thật tàn bạo. Nhiều học sinh lớn đã lợi dụng những học sinh nhỏ tuổi. Hành lang hiện tại là một nơi nguy hiểm. Bùa chú phản hồi và bùa chú trục xuất đã bị ném khắp nơi.

Nhưng không một ai dám động vào chúng tôi.

Cả tôi và Daphne không bao giờ bị bỏ lại. Nếu chúng tôi có lớp học và Daphne phải đi vào nhà vệ sinh, một trong những đứa con trai trong nhóm sẽ luôn đi theo cậu ấy. Nó tuy ngọt ngào và có một chút xíu khó chịu nhưng điều này là cần thiết.

Millicent Bulstrode và Pansy Parkinson vẫn đang ở bệnh xá. Cả hai đều bị rụng tóc bởi bùa rụng tóc.

Trước trận đấu lớn, toàn bộ nhà Slytherin đều có tinh thần phấn chấn. Mọi người đều mặc đồ màu xanh lá cây và màu bạc. Tôi mang một chiếc khăn quàng cổ của Slytherin và chiếc áo đấu cũ của Graham Montague. Anh ấy đã đưa nó cho tôi trong buổi tập luyện ngày hôm trước và yêu cầu tôi đeo nó để cầu may mắn. Truy thủ của truy thủ.

Tôi bước xuống từ ký túc xá với Daphne. Cả hai chúng tôi đều bật cười khi nghe câu chuyện phiếm về Cho Chang. Chúng tôi ghét Cho Chang. Nó không phải là bất cứ điều gì về cá nhân. Cô ấy chỉ cực kì khó chịu và mờ mịt. Một ngày nọ, cô ấy thông báo rằng cô ấy yêu Quiddtich nhưng không thể đặt tên cho một đội nào nào cả.  Cô ấy là một sự hổ thẹn của Quiddtich vì cô ấy chỉ thích môn thể thao này khi được các chàng trai để ý cô ấy.

Nhóm Draco đã sẵn sàng đợi chúng tôi ở phòng sinh hoạt chung. Cả bọn nói chuyện một cách náo nhiệt về trận đấu. Họ nhìn về phía tôi và Daphne khi chúng tôi đi đến gần.

"Buổi sáng tốt lành."- tôi tươi cười chào họ. Tôi rất hào hứng với trận đấu. Chúng tôi đã có truy thủ và tầm thủ tài năng. Đó là một chiến thắng chắc chắn.

Draco cau mày khi nhìn trang phục của tôi." Đó có phải là áo đấu cũ của Graham Montague?"

Bọn con trai nhìn về phía tôi. Tất cả đều cau mày." ừm, anh ấy yêu cầu tớ mặc nó để cầu may mắn."

"Đừng mặc nó."-Draco cau mày sâu hơn.

Blaise nở nụ cười gượng gạo-" Nó chỉ là không thích hợp, Kally."

Daphne nhìn hai cậu ấy. Cô ấy nói với tôi rằng mặc áo đấu của người khác là điều không thể hiểu được và nói rằng điều đó không sao cả nhưng có lẽ- có lẽ tụi con trai thì khác?

Vẻ mặt của Draco nhanh chóng trở nên khó chịu hơn.

"Draco, có lẽ mày có thể cho Kally mượn một trong những chiếc áo nhảy của mày, đúng không?"Theo đề nghị để xoa dịu sự căng thẳng.

Bầu không khí im lặng. Bạn chỉ có thể nghe tiếng thở nặng nhọc của Draco nhưng cuối cùng cậu ấy cũng gật đầu." Tụi mày đi trước đi. Tao với Kally sẽ gặp tụi mày ở sảnh đường."

Draco nắm tay tôi và đưa tôi đến ký túc xá nam.Nó khá bừa bộn ngoại trừ khu vực của cậu ấy và Theo.

Cậu ấy im lặng và rút một chiếc áo nhảy khác từ trong rương đựng quần áo của cậu ấy.

"Mình xin lỗi, Draco. Mình không biết nó có ý nghĩa gì."-Tôi vừa nói vừa đưa tay nhận lấy cái áo mà cậu ấy đưa cho tôi.

Cậu ấy nhìn vào mắt tôi và hít thở sâu-"Mình không điên. Mình chỉ ngạc nhiên."

Tôi gật đầu ôm cậu ấy một cách nhanh chóng trước khi chúng tôi đi đến sảnh đường. Tôi cởi áo của Graham ra và mặc áo của Draco vào. Nó hơi quá to với tôi nhưng tôi cảm thấy ấm và thoải mái.

"Cậu có thể đừng mặc quần áo của người khác không, Kally?"

-

Trời lạnh nhưng tôi không quan tâm. Sự phấn khích đang ngập tràn trong người tôi. Khoảng thời gian trước, tôi đã mơ được xem một trận đấu của Slytherin và tôi đã ở đây.

Đội Quiddtich nhà Slytherin được biết đến với kỹ năng và sự quyết liệt của họ. Họ là một mối đe dọa-nếu tôi hoàn toàn trung thực. Theo dõi quá trình luyện tập của họ, tôi biết họ không ở đâu để được dạy dỗ. Họ ở đây để thắng bằng máu, mồ hôi, và nước mắt của kẻ thù trên áo đấu.

Như mọi khi, Blaise và Draco đứng bên cạnh tôi. Draco đang nói chuyện với Theo và Blaise đang trò chuyện với một cô gái lớn tuổi bên cạnh cậu ấy. Daphne đang chỉ Greg, một cậu bạn nhà Ravenclaw có thể đã vô tình đẩy ngã cô ấy. Vài phút sau, Grey và Vince đã siết cổ cậu bạn Ravenclaw. Tôi không suy nghĩ xem mình có nên cứu cậu bé hay không vì trận đấu sắp bắt đầu.

Đội Gryffindors xuất hiện đầu tiên trong bộ áo choàng màu đỏ tươi. 

Đội Slytherin xuất hiện tiếp theo và tôi hét đến tê cả phổi với những người còn lại trong nhà. Tất cả mọi người đều đang thực hiện một số thủ thuật phức tạp với những chiếc chổi mới sáng bóng của họ. Tôi đã rất kinh ngạc

Bà Hooch kêu gọi các đội trưởng bắt tay và Marcus Flint giống các thành viên trong đội, anh ấy rất cao và to với cơ bắp cuồn cuộn. Hình như còn lớn hơn cả Oliver Wood, đội trưởng Gryffindors.

Oliver Wood đưa tay ra trước , Marcus nhếch mép khinh bỉ . Tôi biết ngay Oliver Wood sẽ bị thương khi trận đấu này kết thúc.

Marcus nắm lấy tay Wood và Wood tỏ ra nao núng trước sự nắm chặt của Marcus. Phản ứng của anh ấy chỉ khiến nụ cười của Marcus ngày càng lớn.

-

Chúng tôi đã thua.

Tôi đã hoàn toàn thất vọng.

Chúng tôi đã làm rất tốt. Những kẻ truy thủ nhà Gryffindors không có gì hơn những truy thủ của chúng tôi, những kẻ tàn bạo và khát máu. Điểm của chúng  tăng cao và chúng tôi chỉ vừa thua. Thực sự là, Marcus đã hạ gục hầu hết những người chơi nhà Gryffindors nhưng đây là Quiddtich. Đau đớn là một phần của trò chơi.

Cuối cùng, Terence đã thua Potter. Potter đã kết thúc trò chơi và giành chiến thắng cho nhà Gryffindors.

Marcus như chết lặng. Thậm chí cả Draco và tôi đều chết lặng. Potter đã bắt nó với miệng của cậu ta. Đó là một hành động tôi chưa từng thấy ở World Cup.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top