Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bí Mật Động Trời, Phụ Thân Thụy Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài điện dường như nổi gió, có thể nghe thấy tiếng cành cây lay động, từng cơn gió lạnh rít qua khe cửa sổ dán giấy mang theo cảm giác tiêu điều và khí lạnh mục nát.

"Vì ta muốn giúp nương nương giữ lại đứa con của mình."

Câu nói của Ngụy quý nhân lọt vào tai Dung Thanh Yên nhưng gương mặt nàng không lộ vẻ gì dao động, chỉ cảm thấy lời nói ấy mang theo chút ý vị của kẻ đang giãy chết. Trong phút chốc, không ai trong điện lên tiếng, tất cả đều chờ Dung Thanh Yên mở lời. Ngụy quý nhân co rúm lại trong góc, dáng vẻ bệnh tật hao gầy tựa như cơn gió thu tàn tạ.

Hồi lâu sau, Dung Thanh Yên vẫn giữ nét mặt bình thản, không chút gợn sóng, mở miệng hỏi: "Ngươi giúp bằng cách nào?"

Ngụy quý nhân thở phào, ôm ngực ho dữ dội rồi cười chua chát:

"Hậu cung này không ít nữ nhân, nhưng hoàng tự lại chẳng nhiều. Chỉ cần không ngu, ai cũng biết trong đó có vấn đề. Nay nương nương có thai, chắc chắn sẽ rất cảnh giác, mọi thứ được gửi đến từ các cung nương nương ắt sẽ kiểm tra kỹ càng, vì vậy ta biết nương nương nhất định sẽ phát hiện ra chiếc vòng tay này."

Nàng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Dung Thanh Yên mà chỉ chậm rãi giải thích hành động của mình.

"Nương nương biết ta muốn hại đứa con của ngài, nhất định sẽ hận ta. Ta đã định nghĩ cách để trước mặt mọi người tạo ra một màn náo loạn với nương nương, nhưng rồi tối qua Nhu Phi tìm đến ta."

"Nhu Phi nói Hoàng thượng đang sủng ái Tuệ Phi tại ngự thư phòng, bảo ta tìm cách lừa nương nương qua đó. Nàng ta nói nương nương bị kích động có thể sẽ sảy thai, Tuệ Phi cũng sẽ ghét nương nương, một mũi tên trúng hai đích."

Dung Thanh Yên chậm rãi xoa xoa các hoa văn trên ngọc bội, giọng điệu không nhanh không chậm:

"Trước mặt mọi người sao?"

Ngụy quý nhân nở nụ cười yếu ớt:

"Đúng vậy, ta phải để Thái hậu biết rằng ta rất nghe lời, ta đang giúp bà ta tính kế nương nương, vì thế ta mới đồng ý với Nhu Phi."

Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Thanh Yên: "Xạ hương cộng thêm chuyện tối qua, nương nương tất nhiên sẽ ra tay đối phó ta. Ta cứ nghĩ không nhanh như vậy, nhưng không ngờ nương nương lại lợi hại đến thế, chỉ giả vờ đau bụng mà đã khiến Hoàng thượng phế bỏ ta."

Nói đến đây, ánh mắt nàng lộ vẻ ngưỡng mộ: "Cũng phải thôi, Hoàng thượng yêu thương nương nương, vì nương nương mà làm lớn chuyện, thật không có gì khó hiểu."

Dung Thanh Yên không muốn lãng phí thời gian đôi co về vấn đề này, liếc nhìn nàng lạnh nhạt nói:

"Nói nhiều như vậy, ngươi vẫn chưa nói rõ vì sao muốn tính kế bản cung và định giúp bản cung bằng cách nào?"

Ngụy quý nhân đáp đầy bi thương: "Tại sao phải tính kế? Ha, ta nào muốn đấu với nương nương nhưng ta không có lựa chọn, ta chỉ là một con chó do Thái hậu nuôi mà thôi."

"Chó không nghe lời, kết cục rất thê thảm. Nếu ta không ra tay, kết cục của ta sẽ vô cùng thê thảm. Giờ ta ra tay rồi nhưng kỹ năng không bằng người, ta chẳng thể trách ai được."

Nói xong, nàng cười khúc khích đầy chua xót.

"Nếu ta không hại nương nương, kết cục sẽ là bị Thái hậu chán ghét, ruồng bỏ, cuối cùng sẽ như Mã Quý tần và Lâm Phi năm xưa, bệnh tật quấn thân, âm thầm lặng lẽ mà chết."

Gương mặt nàng tái nhợt, ánh mắt khó đoán nhìn Dung Thanh Yên.

"Hoàng hậu nương nương chắc chưa từng nghe về Mã Quý tần và Lâm Phi đúng không? Ha, các nàng cũng giống như ta, đều là những con chó của Thái hậu. Ngay sau khi nương nương bị đưa vào lãnh cung, Thái hậu liền đưa các nàng đến bên Hoàng thượng. Hoàng thượng từng sủng ái Lâm Phi nhất, nương nương biết vì sao không?"

Dung Thanh Yên không đáp, chỉ giữ nét mặt điềm nhiên nhìn nàng ta, Ngụy quý nhân kiềm nén cơn ghen tị và ngưỡng mộ, nhẹ nhàng nói:

"Vì Lâm Phi trông giống hoàng hậu nương nương nhất, đặc biệt là đôi mắt có tám phần giống với nương nương. Hoàng thượng thích nàng ấy nhất, Thái hậu cũng rất coi trọng nàng."

"Nhưng đáng tiếc, Lâm Phi lại yêu Hoàng thượng, vì Hoàng thượng mà phản bội Thái hậu. Thái hậu liền sai người hạ độc vào thức ăn của nàng mỗi ngày, đến khi chết trong bụng vẫn còn một hoàng tử đã thành hình."

Nàng ta chua chát thở ra một hơi dài, gương mặt hiện lên vẻ chết chóc.

"Mã Quý tần thì không phản bội bà ấy nhưng lại quá nhát gan, lo lắng nhiều, không có chút đóng góp nào. Đối với người vô dụng, Thái hậu liền chán ghét, thậm chí khi phụ thân nàng gặp nạn, Thái hậu cũng không giúp đỡ, cuối cùng nàng nghĩ không thông đã tự sát."

Nàng chỉ vào mình, giọng run rẩy: "Hoàng thượng là chủ thiên hạ, nhưng trước mặt sau lưng vẫn phải nhìn sắc mặt của Thái hậu. Hoàng hậu nương nương là chủ hậu cung, gặp Thái hậu cũng phải hết sức cung kính. Còn ta chỉ là một con chó mà Thái hậu nuôi, ta nào dám đắc tội với bà. Bà ta sai ta đối phó hoàng hậu nương nương, ta chỉ có thể nghe theo."

Dung Thanh Yên nhìn nàng đầy bi thương, trong giọng nói phảng phất sự cảm thông.

"Thái hậu sai ngươi đối phó bản cung, chứng tỏ ngươi vẫn còn giá trị với bà ấy. Dù ngươi bị giam cầm ở đây, Thái hậu cũng sẽ nghĩ cách giúp ngươi. Thế mà ngươi lại nói ra những điều này với bản cung, ngươi định... tìm chết sao?"

Ngụy quý nhân rơi lệ, như bị gió lạnh thổi qua, nàng kéo chiếc chăn nhàu nhĩ cuốn quanh mình, thần sắc mơ hồ, ảm đạm đầy u uất.

"Đúng vậy, có lẽ nương nương sẽ nghĩ ta suy nghĩ cực đoan. Nhưng nhìn khắp hậu cung này, có ai có thể sánh được với nương nương? Nương nương là người từng ra trận sa trường, tâm tư nhỏ mọn của nữ nhân chúng ta, nương nương sao có thể hiểu được."

"Bao nhiêu năm nay, ta cung cúc tận tụy vì Thái hậu, làm đủ chuyện xấu xa nhưng bà ấy thì sao, lại cho ta vòng tay có tẩm xạ hương, lời hứa hẹn với ta cũng lần lữa mãi không thực hiện."

Nàng bắt đầu thở gấp, giọng nói đầy kích động, trên khuôn mặt hiện rõ sự hận thù đến tột cùng.

"Còn Lâu Lâm, rõ ràng hắn là người của Tả tướng, dù ta không biết giữa bọn họ có giao dịch gì nhưng cái chết của Lâu Lâm chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Tả tướng, nếu không sao hắn lại ra sức đè ép chuyện này xuống như vậy. Chỉ thương thay cho phụ thân ta, vì Tả tướng mà trở thành kẻ thế mạng."

Dung Thanh Yên sững sờ, chưa kịp hiểu ý của nàng thì Tiểu Phúc Tử đã đến gần thì thầm:

"Nương nương, năm xưa Tả tướng tìm thấy bạc cứu trợ thiên tai ở phủ Ngụy huyện lệnh, Ngụy huyện lệnh chính là phụ thân của Ngụy quý nhân."

Dung Thanh Yên bừng tỉnh, nhớ lại năm đó, Hữu tướng cố ý kích động triều thần, buộc Tiêu Minh Dục phải điều tra bạc cứu trợ thiên tai. Để che giấu chuyện của Lâu Lâm, Tả tướng đã nói rằng bạc được tìm thấy tại phủ huyện lệnh Dương Khúc, tỉnh Bình Châu. Vị huyện lệnh đó cũng đã thừa nhận mình bị Lâu Lâm ép buộc.

Rõ ràng vị huyện lệnh này chính là kẻ thế mạng cho Tả tướng. Tiêu Minh Dục cũng biết chuyện đó nhưng vẫn hạ lệnh trảm quyết huyện lệnh Dương Khúc, chỉ định sẽ xử tử vào mùa thu vì ông ta không phải chủ mưu nên không liên lụy đến gia tộc.

Thì ra, vị huyện lệnh đó chính là phụ thân của Ngụy quý nhân.

"Chỉ vì phụ thân ta là con chó của Tả tướng nên ta mới trở thành con chó của Thái hậu. Bao năm qua, ta tận tâm tận lực vì Thái hậu, phụ thân ta cũng một lòng trung thành với Tả tướng."

Ngụy quý nhân không để ý đến hai người, chỉ chìm đắm trong mối hận của mình.

"Tả tướng sai phụ thân ta ở lại Bình Châu để giám sát Tấn Vương, phụ thân ta từ bỏ vinh hoa phú quý, đến giờ vẫn chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi. Tả tướng phái bao nhiêu thích khách đi ám sát Tấn Vương cũng đều nhờ phụ thân ta làm bình phong che đậy. Đến khi cần một kẻ thế mạng, hắn lại chẳng do dự mà vứt bỏ phụ thân ta."

Ầm-

Dung Thanh Yên đột ngột ngẩng đầu lên, chút cảm giác áy náy dành cho Ngụy quý nhân trong lòng nàng phút chốc sụp đổ hoàn toàn. Khương Thường là người đầu tiên nhận ra sự phẫn nộ của nàng, vội ấn vai nàng lại.

"Chủ tử, bình tĩnh."

Dung Thanh Yên bừng tỉnh, cố gắng kìm nén ngọn lửa giận bừng lên trong lồng ngực, siết chặt nắm tay, một lúc sau mới giữ được vẻ bình thản nói:

"Vậy nên ngươi đã đi cầu xin Thái hậu nhưng bà ta không giúp ngươi đúng không?"

Ngụy quý nhân hận thù nói: "Đúng vậy, ta đã cầu xin bà ta rất nhiều lần nhưng bà ta luôn qua loa lấy lệ, sau đó còn lấy lý do bệnh tật mà không chịu gặp ta, mãi cho đến ngày Tuệ Phi được phong phi, bà mới cho Ứng ma ma đến gặp ta, nói chỉ cần ta có cách hại được đứa con của nương nương thì sẽ đồng ý giúp ta."

Nói đến đây, nàng đột nhiên bật cười khẽ nhưng nụ cười lại chứa đầy sự độc ác.

"Ta biết bà ta lại định đẩy ta vào hố lửa, bà ta chỉ muốn lừa ta hại nương nương mà thôi. Cứu phụ thân ta tức là phải lật đổ Tả tướng, bà ta sao có thể giúp ta được. Đáng hận thay, ta lại từng đặt hy vọng vào bà ta, càng đáng hận hơn là ngay cả khi muốn chết ta cũng không thể phản bội bà ta, vì tính mạng của mẫu thân và muội muội ta đều nằm trong tay bà ấy."

Dung Thanh Yên không muốn nghe thêm những lời vô ích này, lạnh giọng hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi vẫn chưa nói rõ, ngươi nói giúp bản cung giữ lại đứa con là có ý gì? Giúp thế nào?"

Nghe vậy, Ngụy quý nhân bỗng ra vẻ bí ẩn, vẫy tay gọi nàng lại gần. Khương Thường nhíu mày, lập tức chắn trước Dung Thanh Yên. Dung Thanh Yên vỗ nhẹ tay nàng, dịu dàng nói: "Không sao đâu."

Nói rồi nàng bước tới chỗ Ngụy quý nhân, Khương Thường, Tiểu Phúc Tử và Mông Linh cũng vội đi theo, Dung Thanh Yên dừng lại cách giường một bước, nhìn xuống Ngụy quý nhân từ trên cao.

Khuôn mặt tái nhợt của Ngụy quý nhân hiện lên vẻ méo mó và đắc ý kỳ lạ.

"Ta biết một bí mật của Thái hậu, một bí mật đủ để khiến hoàng tộc bị bôi nhọ, khiến Thái hậu không thể gượng dậy. Nếu nương nương dùng bí mật này để uy hiếp Thái hậu, bà ta chắc chắn không dám động đến đứa con của nương nương."

Bí mật của Thái hậu...

Dung Thanh Yên nhíu mày, giữ vẻ mặt điềm nhiên, hỏi: "Là bí mật gì?"

Ngụy quý nhân lại vẫy tay, Dung Thanh Yên cúi người ghé sát lại gần, nàng ta cười khúc khích, từng chữ từng chữ thốt ra.

" Thụy Vương gia... là con của Thái hậu và Tả tướng."

Bộp!

Dung Thanh Yên sợ hãi lùi lại hai bước, suýt nữa ngã xuống, may mà Khương Thường và Mông Linh kịp thời đỡ lấy nàng. Cả hai cùng với Tiểu Phúc Tử bên cạnh đều nghe rõ câu nói đó, khuôn mặt ai nấy đều bàng hoàng.

Mông Linh tính tình nóng nảy, buột miệng nói: "Sao có thể! Thái hậu và Tả tướng không phải là huynh muội ruột sao?"

Ngụy quý nhân cười lạnh: "Nếu là huynh muội ruột thì Hồ Mị Nhi và Hồ Thiền Nhi chính là cháu ruột của bà ta, làm sao bà ta có thể để ta ngang nhiên chèn ép các nàng, làm sao bà ta lại lén phá thai của Hồ Mị Nhi?"

Mông Linh kinh hãi nói: "Vậy nên họ không phải là huynh muội ruột, Thái hậu không phải người của nhà Hồ gia?"

Ngụy quý nhân lắc đầu: "Ta chỉ biết Thái hậu là con của một nữ nhân mà gia gia của Hồ Mị Nhi - Hồ Trung Dũng đặc biệt thích, sinh ra với một người đàn ông khác. Sau khi người nữ nhân đó chết, Hồ Trung Dũng đã đem đứa bé về nuôi. Chuyện này chỉ có Thái hậu và Tả tướng biết nhưng có lẽ Tả tướng không biết Thụy Vương gia là con của ông ta."

Dung Thanh Yên tiêu hóa thông tin, cau mày hỏi: "Ngươi nghe tin này từ đâu?"

Ngụy quý nhân than thở: "Có một năm, Thái hậu định chọn một vương phi cho Thụy Vương gia nhưng Vương gia không đồng ý, nói mình đã để mắt tới một cô gái thường dân. Vì chuyện này mẹ con họ cãi nhau kịch liệt. Nghe nói Thái hậu rất đau lòng, ta nghĩ đến an ủi bà ấy, muốn nịnh nọt một chút không ngờ lại vô tình nghe thấy Thái hậu đang than thở với Ứng ma ma."

Nói xong, nàng ta quay sang nhìn Dung Thanh Yên, cười khẽ: "Hoàng hậu nương nương ngài nói xem, nếu bí mật này lan ra ngoài, Hoàng thượng sẽ thế nào? Thái hậu sẽ ra sao?"

Dung Thanh Yên trầm ngâm hồi lâu, thở dài: "Ngươi muốn bản cung làm gì?"

Ngụy quý nhân cười: "Hoàng hậu nương nương quả là thông minh. Ta muốn hoàng hậu nương nương cứu cha ta."

Dung Thanh Yên hỏi: "Nếu bản cung không cứu thì sao?"

Ngụy quý nhân siết chặt tay, đáp: "Nương nương đã đoán được rồi, đúng không? Ta không phải đang cầu xin nương nương, ta đang uy hiếp nương nương. Nếu nương nương đồng ý cứu cha ta, bí mật này sẽ là món quà cảm tạ ta dành cho nương nương, nương nương muốn dùng thế nào thì tùy ý."

Mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.

"Nếu nương nương không chịu cứu, sau khi ta chết, bí mật này sẽ lan truyền khắp cung và còn có tin đồn rằng chính nương nương moi móc tin tức từ ta rồi lan truyền ra ngoài. Đến lúc đó, không chỉ Thái hậu mà Hoàng thượng cũng không tha cho nương nương, nương nương sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động."

Trong lãnh cung, cơn gió lạnh thổi qua, trong sự tĩnh lặng, tiếng chuột kêu chít chít vang lên. Dung Thanh Yên nhìn chằm chằm Ngụy quý nhân rất lâu, chỉ chậm rãi thở dài:

"Bản cung đồng ý sẽ đưa phụ thân ngươi trở lại Dương Khúc. Ngươi còn nguyện vọng gì khác không?"

Ngụy quý nhân nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ hoàng hậu nương nương đã thành toàn." Nói xong, thần sắc nàng lại thêm phần u ám, yếu ớt nói:

"Còn một chuyện, xin nương nương chuyển lời đến Hoàng thượng rằng đứa con của Lâm Phi là do ta hại chết. Cả đời này ta có lỗi với Hoàng thượng, nếu có kiếp sau, ta muốn theo bên người với một thân trong sạch."

Rời khỏi lãnh cung, trời đã tối hơn. Khương Thường khoác chiếc áo choàng lên người Dung Thanh Yên, đỡ nàng chậm rãi bước ra ngoài.

Mông Linh nói: "Nương nương, liệu Ngụy quý nhân có đang bẫy nương nương không? Nếu nàng ta biết bí mật lớn của Thái hậu như vậy sao không tự mình đi uy hiếp Thái hậu? Nắm được bí mật lớn thế, chẳng phải nàng ta có thể đi ngang trong cung sao?"

Dung Thanh Yên mỉm cười không nói gì, quay sang nhìn Tiểu Phúc Tử: "Ngươi nghĩ sao?"

Tiểu Phúc Tử vội cúi mình đáp: "Nô tài nghĩ rằng, dù gan của Ngụy quý nhân có lớn thế nào, cũng không dám lấy chuyện này ra đùa, nên lời nàng ta nói có thể là thật. Còn về việc tại sao nàng ta không tự đi..."

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thứ nhất, theo lời nàng ta, nàng không có chứng cứ, dù nói ra cũng chẳng ai tin. Thứ hai, nàng ta chỉ là một Quý nhân nhỏ nhoi, làm sao có thể đấu lại Thái hậu? Nếu uy hiếp không thành, ngay cả tính mạng cũng khó giữ, chẳng những không cứu được Ngụy huyện lệnh mà còn có thể khiến cả nhà Ngụy gia tiêu vong."

Mông Linh bừng tỉnh hiểu ra, lại lo lắng nhìn Dung Thanh Yên nói:

"Vậy nương nương thật sự sẽ cứu tên quan huyện chó đó sao? Khi vương gia vừa đến Bình Châu, tên quan huyện đó đã cùng nhiều kẻ khác chống đối vương gia. Cũng vì hắn mà vương gia chịu không ít khổ sở ở Bình Châu. Khi Tả tướng cần một kẻ thế mạng, vương gia đã phải vất vả lắm mới khiến Tả tướng chọn tên quan huyện đó."

Dung Thanh Yên dừng bước, "Chuyện này là do vương gia sắp đặt?"

Mông Linh giật mình kinh hãi, lúc đó mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng tự vỗ miệng rồi nói:

"Vâng, vương gia nói đây không phải chuyện quan trọng, nương nương ở trong cung đã đủ bận tâm, không muốn nương nương phải phiền lòng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này."

Dung Thanh Yên thấy nàng tỏ vẻ ân hận, mỉm cười xoa đầu nàng, dịu dàng nói:

"Yên tâm, bản cung chỉ nói sẽ đưa phụ thân nàng ta về lại Dương Khúc, chứ không nói là đưa về còn sống hay đã chết. Xét thấy nàng ta đã tiết lộ bí mật lớn này với bản cung, bản cung sẽ để Hoàng thượng giữ lại thi thể phụ thân nàng ta nguyên vẹn mà đưa về, cũng coi như không lừa dối nàng."

Mông Linh thở phào, lại lo lắng nói: "Nhưng nghe ý của Ngụy quý nhân dường như trong cung nàng ta vẫn còn tay chân, nếu nương nương không giúp nàng, bí mật của Thái hậu có thể sẽ lan truyền ra ngoài."

Dung Thanh Yên lại xoa đầu nàng, mỉm cười: "Nàng ta đang dọa thôi. Chuyện lớn như vậy, không có chứng cứ thì ai dám nói bừa, nhất là dưới mắt Thái hậu, trừ khi không muốn sống nữa. Hơn nữa, dù có người truyền tin ra ngoài, Thái hậu cũng sẽ không tin là do bản cung làm."

Khi nàng thoát khỏi lãnh cung đã dùng bí mật để uy hiếp Thái hậu. Trừ khi mất trí, nếu không Thái hậu sẽ không tin nàng ngu ngốc đến mức đem bí mật công khai ra ngoài.

Khương Thường nói: "Chủ tử, giờ chúng ta đã biết được bí mật này, có nên đến tìm Thái hậu không?"

Dung Thanh Yên xoa bụng, thâm sâu nói: "Dao tốt dùng đúng chỗ, không cần quá vội, hơn nữa..."

Nàng dừng lại một chút rồi nói với Khương Thường: "Lời nói suông thì Thái hậu sẽ không thừa nhận. Ngày mai bảo Phạm Vân mang tin đến cho Chủ Phòng và Hoa bà bà, bắt đầu điều tra về lai lịch thân mẫu của Thái hậu."

Khương Thường vội đáp lời, Dung Thanh Yên lại quay sang Tiểu Phúc Tử: "Ngươi âm thầm điều tra Ứng ma ma xem có thể tìm ra điểm yếu và sơ hở nào của bà ta không."

Tiểu Phúc Tử cúi đầu đáp: "Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top