Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bí Mật Kim Thoa, Diệp Thị Lạp Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời của Dung Thanh Yên vừa dứt, sắc mặt Triều Vũ lập tức trở nên tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy dữ dội.

Động tác quá mạnh làm vết thương trên người nàng bị kéo căng, đau đến mức nàng nhăn mặt, nghiến răng chịu đựng. Mông Linh vội giữ chặt vai nàng để nàng không cử động.

Dung Thanh Yên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi dịu giọng nói: “Ngươi không muốn nói cũng được, đây vốn không phải chuyện quan trọng gì, bổn cung chỉ là tò mò mà thôi.”

Triều Vũ khó khăn ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã, lắc đầu nói:

“Không, đây là chuyện rất quan trọng, nó liên quan đến việc nô tỳ rời cung, nô tỳ không dám giấu giếm. Chỉ là… chỉ là chuyện này nói ra, sẽ không ai tin.”

Tiếng nức nở khe khẽ của Triều Vũ khiến người nghe không khỏi thương cảm. Khương Thường an ủi:

“Triều Vũ cô nương, đã là nương nương hỏi chính là có ý muốn giúp ngươi. Nếu gặp khó khăn gì cứ nói với nương nương, chỉ cần là chuyện trong hậu cung nương nương đều có thể xử lý.”

Thấy Khương Thường đã mở lời, Mông Linh mới dám tiếp lời: “Đúng vậy, Triều Vũ tỷ tỷ, nếu tỷ gặp khó khăn, có thể nói với hoàng hậu nương nương, người rất lợi hại mà.”

Triều Vũ cắn chặt môi, đấu tranh trong giây lát, bỗng ngẩng đầu nhìn chiếc trâm phượng cài trên tóc Dung Thanh Yên, chiếc trâm cẩn ngọc trai và đá hải bảo xanh biếc, ánh mắt nàng lộ vẻ e dè và do dự.

Dung Thanh Yên nhướng mày, quay sang nhìn Khương Thường, nàng lập tức tháo chiếc trâm từ tóc Dung Thanh Yên, đưa cho Triều Vũ.

Dung Thanh Yên hỏi: “Ngươi cứ nhìn mãi cây trâm này, phải chăng nó có vấn đề gì?”

Triều Vũ nhìn cây trâm với ánh mắt phức tạp, nhưng không đưa tay nhận lấy, chỉ cười tự giễu:

“Nương nương, nếu nô tỳ nói với người rằng cây trâm này là do nô tỳ làm, nương nương… có tin không?”

Dung Thanh Yên ngẩn người, Khương Thường và Mông Linh cũng sửng sốt nhìn nàng. Triều Vũ cười khổ nói:

“Phải, nô tỳ chỉ là một cung nữ thấp hèn trong phòng Tư Trân, ngay cả cơ hội chạm vào những thứ này cũng không có, huống hồ nói đến việc làm trâm cho hoàng hậu nương nương.”

Khương Thường và Mông Linh nhìn nhau, Mông Linh khẽ kéo tay Triều Vũ, hạ giọng hỏi: “Triều Vũ tỷ tỷ, những gì tỷ nói là thật sao?”

Triều Vũ mặt tái mét, định lên tiếng, nhưng Dung Thanh Yên vốn đang im lặng bỗng cười nói: “Nếu ngươi nói dối chắc chắn sẽ không dùng lý do này, vì vậy bổn cung tin ngươi.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn vui mừng của Triều Vũ, Dung Thanh Yên suy nghĩ rồi nói tiếp:

“Chỉ là, bổn cung vẫn còn một câu hỏi. Ngươi nói cây trâm này là ngươi làm, ý ngươi là… chỉ riêng cây trâm này do ngươi làm, hay rất nhiều đồ vật do Thượng cung cục dâng lên đều do ngươi làm?”

Nghe nàng hỏi vậy, Triều Vũ cắn môi, lau nước mắt, cười chua xót nói:

“Hoàng hậu nương nương quả là thông minh, nô tỳ mới nói một câu, nương nương đã lập tức nhìn thấu bí mật của nô tỳ.”

Dung Thanh Yên nhận lại cây trâm từ Khương Thường, ngắm nghía kỹ càng, giọng mềm mỏng hơn:

“Vì ngươi đã sẵn sàng tiết lộ bí mật này, chứng tỏ ngươi đã quyết định nói hết với bổn cung. Bổn cung đang nghe đây, ngươi cứ từ từ nói.”

Giọng của Triều Vũ rất nhỏ, nghe có vẻ như hòa lẫn giữa nỗi bi thương và sợ hãi, “Là Diệp Thượng cung, năm đó chính Diệp Thượng cung đã cứu mạng nô tỳ.”

Năm đó, Diệp Thượng cung đắc tội với tiên hoàng hậu, Liên phi lại từng lên tiếng giúp đỡ bà ta. Nàng ngây thơ cho rằng, Diệp Thượng cung vì ghi nhớ ân tình của Liên phi nên mới ra tay giúp nàng.

Nhưng nàng không ngờ, thứ Diệp Thượng cung để tâm lại chính là đôi tay của nàng.

Ngoại tổ nhà nàng nổi danh nhờ nghề làm trang sức, từ nhỏ nàng đã theo nương học được đôi bàn tay khéo léo. Trước khi qua đời, nương nàng đã căn dặn rằng, mọi việc chớ xuất đầu lộ diện tuyệt đối không được để ai biết nàng có thể làm trang sức.

Sau này nàng mới biết, vì gia truyền cổ vật và sách cổ của ngoại tổ mà phụ thân bị liên lụy, trên đường lưu đày thì bị người ta hại chết, mẫu thân vì hổ thẹn mà không chịu sống tiếp trên đời.

“Sau khi Liên Phi qua đời, Diệp Thượng cung đã mang nô tỳ vào phòng Tư Trân ép nô tỳ làm trang sức. Nô tỳ đã thề trước linh cữu của mẫu thân rằng sẽ không bao giờ động vào những thứ gây họa cho người khác nữa. Diệp Thượng cung liền nhốt nô tỳ lại.”

Triều Vũ dùng tay bịt tai lại, như thể nhớ đến một điều gì đó rất đáng sợ. Dung Thanh Yên muốn ngăn nàng nói tiếp, nhưng nàng đã mở lời.

“Bà ta nhốt nô tỳ trong một căn phòng tối đen, bên trong đầy rắn. Dù không có độc, nhưng âm thanh và cái thân lạnh băng quấn lấy tay, chân, và cổ… Nô tỳ thà rằng bà ta thả rắn độc vào còn hơn.”

“Nô tỳ mãi không chịu khuất phục, bà ta mất kiên nhẫn liền dùng roi, mỗi ngày hai lần, mỗi lần đều đánh đến khi chỉ còn lại một hơi thở, rồi lại sai người bôi thuốc cho nô tỳ. Liên tục nửa tháng, cũng may là mệnh nô tỳ lớn.”

Nàng cúi đầu tự giễu, buông tay bịt tai ra và chuyển sang che mắt.

“Sau đó… bà ta nhốt nô tỳ cùng một công công của Thượng cung cục, nô tỳ... nô tỳ đã dùng giá đỡ nến đâm mù mắt công công đó. Diệp Thượng cung sợ chuyện bị làm lớn, đành tạm thời tha cho nô tỳ.”

Nàng ngừng lại, cười khổ: “Cuối cùng nô tỳ vẫn khuất phục. Bà ta không biết nghe từ đâu mà biết nô tỳ vẫn đang tìm đệ đệ, bà ta nói mình có quan hệ rộng trong cung lẫn ngoài cung, nếu nô tỳ giúp bà ta, bà ta cũng sẽ giúp nô tỳ.”

Sau lời kể, căn phòng rơi vào im lặng.  Khương Thường kinh ngạc thốt lên: “Một Thượng cung thôi mà lại có quyền lực lớn đến vậy!”

Dung Thanh Yên không tỏ ra nhiều cảm xúc, cười nhạt:

“Năm đó kẻ ra lệnh đánh chết cung nữ thân cận của Liên Phi chính là Thái hậu đương triều, ỷ thế hiếp người mà thôi. Dù chỉ là một nô tài của Thọ Khang cung, địa vị cũng cao hơn người khác một bậc.”

Triều Vũ thì thào: “Đúng vậy, Diệp Thượng cung đích thực là người của Thái hậu.”

Dung Thanh Yên vuốt ve cây trâm vàng trong tay, chậm rãi thưởng thức.

“Vậy các ngươi đã thỏa thuận xong, tại sao lại trở mặt? Bà ta cần ngươi, cớ sao lại muốn đưa ngươi ra khỏi cung?”

Triều Vũ nắm chặt góc chăn, giọng nói đứt quãng.

“Những món trang sức nô tỳ làm, danh nghĩa đều là công lao của Trương Tư Trân, cháu gái của Diệp Thượng cung. Mấy năm nay, Diệp Thượng cung luôn ép nô tỳ dạy lại tay nghề cho Trương Tư Trân. Có lẽ bọn họ đã không cần đến nô tỳ nữa.”

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là mấy ngày trước nô tỳ vô tình nghe thấy lời của Trương Tư Trân, mới biết Diệp Thượng cung chưa từng thực sự giúp nô tỳ tìm đệ đệ, bà ta luôn lừa dối nô tỳ.”

“Nô tỳ không chịu nổi liền nói muốn tìm Hoàng hậu nương nương tố cáo bà ta. Diệp Thượng cung thấy việc đã bại lộ, rất sợ hãi, nếu không phải vì trong tay nô tỳ còn một cây trâm vàng mà Thục Quý phi chỉ định chưa làm xong, nếu không phải vì nô tỳ giữ lại vài chiêu không dạy cho Trương Tư Trân, nô tỳ e là hôm nay đã không được gặp Hoàng hậu nương nương.”

Dung Thanh Yên trầm ngâm giây lát, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt nàng, liền nắm tay Khương Thường đứng dậy, nói:

“Bản cung đã rõ, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, có chuyện gì thì nói với Mông Linh hoặc Khương Thường. Chuyện của đệ đệ ngươi bản cung sẽ cho người điều tra, còn những chuyện khác đợi ngươi khỏe lại rồi tính.”

Triều Vũ vội vàng định đứng dậy tạ ơn, Dung Thanh Yên ra hiệu cho Mông Linh giữ nàng lại, sau đó cùng Khương Thường rời khỏi.

Sau bữa tối, Dung Thanh Yên sai Trữ ma ma đến Thượng cung cục mời Diệp Thượng cung đến.

Diệp Thượng cung đến rất nhanh, vừa thấy Dung Thanh Yên, bà ta vội vàng quỳ xuống thỉnh an, “Nô tỳ Diệp Lạp Mai bái kiến Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương vạn phúc kim an.”

Dung Thanh Yên nửa nằm tựa trên giường, không nói tiếng nào cho phép bà ta đứng dậy, chỉ thong thả chơi đùa với cây trâm trong tay. Diệp Thượng cung chờ mãi không thấy phản hồi sắc mặt liền có chút khó coi. Khoảng chừng nửa tuần trà trôi qua, bà ta vẫn bị ngó lơ hoàn toàn, Diệp Thượng cung cố nén giận thử gọi một tiếng:

“Nương nương?”

Lúc này Dung Thanh Yên mới ngẩng đầu nhìn bà ta, thấy bà vẫn còn đang quỳ liền quay sang Trữ ma ma giả vờ trách mắng:

“Diệp Thượng cung đến sao không nhắc nhở bổn cung một tiếng? Thật không biết điều, còn không mau đỡ Diệp Thượng cung đứng dậy.”

Trữ ma ma vâng dạ rồi vội vàng đỡ Diệp Thượng cung từ dưới đất đứng lên. Diệp Thượng cung thở phào nhẹ nhõm vội mỉm cười, tỏ vẻ cảm kích nói: “Là nô tỳ thấy nương nương đang suy nghĩ không dám làm phiền nên mới quỳ lâu một chút, không phải lỗi của Trữ ma ma.”

Dung Thanh Yên mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp, Diệp Thượng cung vẫn khéo miệng như xưa.”

Nghe vậy, trên mặt Diệp Thượng cung hiện lên nụ cười nịnh nọt đầy cẩn trọng, “Nương nương nói vậy, nô tỳ xin coi như là lời khen.”

Nói xong, bà ta dò hỏi: “Nương nương gọi nô tỳ tới hôm nay, có chuyện gì sao? Có liên quan đến… Triều Vũ không?”

Dung Thanh Yên đưa cây trâm trong tay cho Khương Thường, ra hiệu cho nàng đưa cho Diệp Thượng cung, làm như không nghe thấy câu cuối, chỉ nói:

“Là thế này, thọ thần của Thái hậu sắp đến, bổn cung nghĩ mãi không ra ý tưởng gì hay, cho đến khi nhìn thấy cây trâm này.”

Diệp Thượng cung nhận lấy cây trâm phượng hoàng cẩn ngọc trai và đá hải bảo từ tay Khương Thường, sắc mặt khẽ thay đổi, để che giấu cảm xúc trong mắt bà ta vội cúi đầu xuống.

Dung Thanh Yên như không thấy sự căng thẳng của bà ta, giọng nói càng dịu dàng hơn:

“Cây trâm này kỹ thuật cẩn nạm tinh tế, tay nghề hoàn hảo, nghe nói do Trương Tư Trân tự tay làm, bổn cung rất thích. Bổn cung muốn tặng Thái hậu một cây trâm phượng, bảo Trương Tư Trân bắt đầu chuẩn bị ngay.”

Nàng phớt lờ sự hoảng hốt trên mặt Diệp Thượng cung, tiếp tục nói:

“Trâm phượng của Thái hậu phải tinh xảo hơn cây trâm này, bổn cung tin rằng với tay nghề của Trương Tư Trân hoàn toàn có thể làm được. Ngoài ra, thọ thần của Thái hậu các ngươi phải đặc biệt chú trọng, trang phục của các cung cũng phải hết sức tươm tất, tuyệt đối không được sai sót.”

Diệp Thượng cung giật mình, thấy vẻ mặt nghiêm nghị không thể tranh cãi của Dung Thanh Yên, cũng không dám nói thêm, chỉ có thể đáp ứng:

“Dạ, nô tỳ sẽ về sắp xếp ngay.”

Nói xong, bà ta lại cẩn trọng dò hỏi:

“Nghe nói, nương nương hôm qua đưa về một cung nữ tên Triều Vũ, thực ra nàng ấy vốn là người của Thượng cung cục, không biết nương nương có thể cho phép nô tỳ mang nàng ấy về không?”

Dung Thanh Yên liếc nhìn bà ta, mỉm cười đáp: “Bổn cung rất thích Triều Vũ, nàng ấy sau này sẽ ở lại Trường Ninh cung hầu hạ bổn cung, chuyện này… không cần bàn cãi.”

Sắc mặt Diệp Thượng cung thay đổi, còn định nói gì thêm, nhưng Dung Thanh Yên đã cười nói:

“Diệp Thượng cung mau về chuẩn bị đi, lần này nhớ phải cẩn thận, đừng như năm đó sinh thần của Liên phi, tiên hoàng hậu bảo Diệp Thượng cung chuẩn bị một cây trâm vàng tặng.”

“Không ngờ Diệp Thượng cung lại đưa tới một cây trâm có độc, nhất tiễn hạ song điêu, hại chết hài nhi của tiên hoàng hậu suýt nữa còn hại cả đứa con trong bụng Liên phi. Thật là lợi hại.”

Diệp Thượng cung sững sờ, sắc mặt tái nhợt, vội quỳ xuống nói: “Nương nương, nô tỳ hoảng sợ, nô tỳ thực sự oan uổng, chất độc trên cây trâm vàng không phải do nô tỳ hạ.”

Dung Thanh Yên khẽ búng móng tay, nhướng mày tinh tế, mỉm cười mà như không cười:

“Oan hay không thì cũng đã qua lâu rồi, ai cũng không thể nói rõ, đều là ân oán cũ. Bổn cung hôm nay không phải tìm ngươi để tính sổ chuyện cũ chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, bổn cung không phải tiên hoàng hậu, trong mắt bổn cung không dung nổi hạt cát.”

Diệp Thượng cung càng thêm kinh hãi, Dung Thanh Yên bước đến bên cạnh bà ta, đưa tay đỡ bà ta từ dưới đất lên, mỉm cười an ủi:

“Sao Diệp Thượng cung lại run đến vậy? Thực ra, bổn cung là tin tưởng ngươi.”

Diệp Thượng cung đưa tay lau mồ hôi trên trán, cười gượng gạo: “Nô tỳ tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã tin tưởng.”

Nói xong, bà ta vẫn không cam tâm, lại cẩn thận dò hỏi: “Nương nương, Triều Vũ… nô tỳ thật sự phải mang người đi, Thục Quý phi đã cho phép Triều Vũ xuất cung để gả chồng, nương nương xưa nay nhân từ, đức hạnh, tất nhiên sẽ không phá hỏng mối nhân duyên tốt đẹp của Triều Vũ phải không?”

Dung Thanh Yên đưa tay giúp bà ta chỉnh lại vạt áo, mỉm cười đầy ẩn ý:

“Nhân duyên tốt? Nói đến chuyện này, Diệp Thượng cung cũng đã đến tuổi xuất cung lấy chồng rồi nhỉ. Thôi thì ngươi nên chuyên tâm lo liệu thọ thần của Thái hậu đi, nếu có sơ suất gì ngươi cũng nên thoái vị nhường chỗ cho người khác thôi.”

Diệp Thượng cung sắc mặt trắng bệch, cảm thấy khó thở, không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhận lệnh rồi xin phép rời đi.

Khương Thường bước tới dìu Dung Thanh Yên ngồi xuống giường, hỏi nhỏ: “Chủ tử, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Dung Thanh Yên nửa tựa trên giường, nhận chén yến sào mật ong do Trữ ma ma đưa đến, nhấp một ngụm rồi cười nhạt:

“Không cần làm gì cả. Trước hết là bổn cung làm loạn ở Thọ Khang cung, rồi sau đó ở Liên Vu Cung lại lôi ra tám thi thể cung nữ, Hồ Mị Nhi bị cấm túc… Hừ, cứ chờ xem, trong tháng tới, chẳng ai dám ra mặt gây chuyện.”

Như chợt nghĩ đến điều gì, nàng đưa bát yến sào mới uống một nửa cho Trữ ma ma, trên mặt thoáng ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.

“Cuối cùng cũng có chút thảnh thơi rồi, Trữ ma ma, dạy bổn cung cách dùng kim chỉ đi.”

L

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top