Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cuộc ám sát nguy hiểm, nọc rắn hiếm gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió nổi lên, kiệu phượng vừa dừng lại trước Mai Hương Cung, bên trong đã vang lên tiếng đồ vật bị đập vỡ loảng xoảng, kèm theo đó là tiếng cung nhân kêu xin tha mạng.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm—”

Theo tiếng thông báo, âm thanh bên trong nhỏ đi một chút nhưng vẫn còn nghe được tiếng đồ sứ rơi xuống đất. Tô Hà thấy Dung Thanh Yên vẫn ngồi yên trên kiệu phượng, có chút sốt ruột.

“Hoàng hậu nương nương, xin người mau vào xem đi ạ. Nhu phi nương nương có thể sẽ mất mạng mất, người không thể mặc kệ được.”

Dung Thanh Yên chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, không nói lời nào. Khương Thường thấy Tô Hà định mở miệng lần nữa liền lập tức quát:

“Nói năng bậy bạ gì đó! Thục Quý phi và Nhu phi là tỷ muội ruột, có đánh đập cũng chỉ là tỷ muội vui đùa, làm sao có chuyện đến mức mất mạng. Ngươi là tỳ nữ thân cận của Nhu phi, sao dám xen vào chuyện gia đình của chủ tử?”

Mặt Tô Hà thoáng biến sắc không dám nói thêm, vội vàng cúi đầu nói với Dung Thanh Yên: “Nô tỳ lỡ lời, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ chỉ là quá lo lắng.”

Dung Thanh Yên liếc nhìn nàng ta, mỉm cười không nói, chậm rãi xuống kiệu phượng rồi từ tốn đi vào bên trong.

Tô Hà vội vàng đi theo. Trước khi vào cửa, nàng liếc mắt ra hiệu cho một cung nữ đứng gác, cung nữ đó gật đầu, đợi mấy người bọn họ đi vào rồi lập tức quay người chạy ra ngoài.

Khương Thường đỡ tay Dung Thanh Yên, nhân lúc không ai để ý, hạ giọng nói:

“Chủ tử, Tiểu Phúc Tử chưa nói hôm nay sẽ ra tay, liệu có phải hai tỷ muội này thật sự cãi nhau rồi?”

Dung Thanh Yên hờ hững liếc mắt nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Cãi thật hay giả không biết, chỉ thấy có gì đó bất thường.”

Dù rằng việc phi tần đánh nhau cần Hoàng hậu ra mặt dàn xếp, nhưng với tính cách của Hồ Mị Nhi và Hồ Thiền Nhi, nếu hai người thật sự đánh nhau, quyết không thể sai Tô Hà đi mời nàng tới.

Cùng lắm thì sẽ đến chỗ Thái hậu, dù Thái hậu đang bệnh, chuyện liên quan đến Tả tướng phủ chắc chắn cũng không để nàng nhúng tay vào.

Dù cảm thấy có điều kỳ quặc nhưng nàng vẫn phải đến xem, một là để xem hai người này đang giở trò gì, hai là nhân cơ hội trò chuyện với Hồ Mị Nhi.

Vừa bước vào điện, Hồ Mị Nhi và Hồ Thiền Nhi đều bị vài cung nữ giữ lại, mặt đất vương vãi đồ đạc, trên mặt Hồ Thiền Nhi in rõ dấu tay đỏ ửng.

Thấy Dung Thanh Yên vào, cả hai đều không động đậy, Lan phi và những người khác vội vàng bước tới quỳ gối hành lễ. Dung Thanh Yên đảo mắt nhìn qua, khẽ “ Chậc” một tiếng, quả thật có không ít người.

Ngoài Lan phi, còn có Trân phi và Ngụy quý nhân, ánh mắt nàng tiếp tục nhìn ra sau, thấy một nữ nhân đầu tóc rối bù quỳ dưới đất. Nhìn khuôn mặt sưng vù đến mức không nhận ra diện mạo vốn có, rõ ràng đã bị ai đó tát rất nhiều lần.

Khương Thường đỡ Dung Thanh Yên ngồi xuống, nhìn kỹ nữ nhân đó, ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Chủ tử, hình như là Trương tư trân.”

Trương tư trân? Là chất nữ của Diệp Lạp Mai?

Dung Thanh Yên cho mọi người đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở Hồ Mị Nhi và Hồ Thiền Nhi, hỏi: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?”

Ngụy quý nhân cười đáp: “Ai biết được chuyện gì đâu, bọn thiếp vừa đến trước Hoàng hậu nương nương liền đến ngay sau, ai nấy đều mù mờ cả.”

Dung Thanh Yên nhìn Lan phi, Lan phi vội đáp: “Thần thiếp cũng vừa tới, là Thúy Nhi ở cung Thục Quý phi đến Cẩm Lan Cung nói Thục Quý phi mời thần thiếp qua Mai Hương Cung, bàn chuyện mai đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Dung Thanh Yên lại nhìn Trân phi, Trân phi nói: “Đúng vậy, người của Thục Quý phi cũng tới chỗ thần thiếp, cũng nói là bàn chuyện thỉnh an.”

Lúc này, Hồ Mị Nhi đã hất tay cung nữ đang giữ mình, vuốt lại mái tóc hơi rối, thấy Dung Thanh Yên nhìn qua, liền nói:

“Đúng vậy, đúng là thần thiếp đã mời họ tới đây. Thần thiếp nghĩ rằng việc thỉnh an sớm tối là quy củ của phi tần trong cung. Dù Hoàng hậu nương nương vì chuyện ma quái mà miễn lễ mấy ngày nay nhưng nương nương vốn thương xót chúng ta, chúng ta cũng không thể cứ lười biếng mãi được.”

“Vì vậy thần thiếp cho rằng, từ ngày mai vẫn nên đến Trường Ninh Cung thỉnh an nương nương. Thần thiếp trước giờ làm việc đều thích công bằng, việc của các tỷ muội thì nên cùng nhau bàn bạc.”

Dung Thanh Yên khẽ nhướng mày, những lời này không giống những gì Hồ Mị Nhi thường nói. Nàng nhanh chóng liếc nhìn Vân Thúy một cái rồi lại nhìn sang Hồ Thiền Nhi, sau đó thu lại ánh mắt, mỉm cười nói:

“Thục Quý phi có tâm rồi.”

Nói xong, nàng quay sang nhìn Hồ Thiền Nhi, hỏi: “ Tỷ muội gặp mặt vốn là chuyện vui vẻ, sao lại thành ra thế này?”

Cung nữ đang giữ Hồ Thiền Nhi liền buông tay, Hồ Thiền Nhi kéo lại chiếc áo bị xộc xệch, che mặt nói:

“Hoàng hậu nương nương, là thần thiếp không đúng, nói vài câu khiến tỷ tỷ tức giận, không phải lỗi của tỷ tỷ.”

Trân phi nhìn vết thương trên mặt Hồ Thiền Nhi, theo phản xạ đặt tay lên bụng mình, ánh mắt thoáng qua vẻ đau đớn và căm hận, quay sang nhìn Hồ Mị Nhi, cười lạnh nói:

“Thục Quý phi quả không hổ danh là muội muội của vị đại tướng quân uy dũng, nếu Thục Quý phi là nam tử, ắt hẳn sẽ là một mãnh tướng của Tiêu quốc.”

Mọi người đều nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Trân phi, ai cũng biết Trân phi vẫn còn căm hận chuyện Thục Quý phi đánh chết con nàng nên không ai dám bắt lời.

Hồ Mị Nhi khó chịu, định lên tiếng nhưng Dung Thanh Yên đã nghiêm mặt nhìn nàng.

“Thục Quý phi, chỉ vì mấy câu nói mà ngươi lại đánh Nhu phi ra nông nỗi này, thật sự không nên.”

Hồ Mị Nhi hừ lạnh: “Hoàng hậu nương nương đừng vội kết tội thần thiếp. Nếu là nương nương, chắc cũng tức giận như thần thiếp thôi.” Vừa nói, Vân Thúy.tỳ nữ thân cận của Hồ Mị Nhi, đã đỡ nữ nhân đang quỳ phía sau lên, nửa kéo nửa lôi đến trước mặt Dung Thanh Yên.

Vân Thúy ấn mạnh vào vai khiến nữ nhân kia quỳ phịch xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống nền nghe thô bạo, nhìn thôi đã thấy đau.

Hồ Mị Nhi chỉ vào nữ nhân đó, nói: “Hoàng hậu nương nương cứ hỏi ả xem, ả đã làm chuyện gì hỗn xược, nói những lời xằng bậy gì!”

Dung Thanh Yên khẽ nhướng mày, không nói gì. Hồ Thiền Nhi được Tô Hà dìu đi qua, ngồi xuống cạnh Trân phi, nói:

“Để thần thiếp nói vậy. Hoàng hậu nương nương, đây là Trương Thục Di, chất nữ của Diệp Thượng cung, trước đây từng là Trương tư trân của Thượng Cung Cục. Sau khi Diệp Thượng cung gặp chuyện, Tôn Thượng cung lên thay, vị trí của Trương tư trân cũng bị thay thế. Đến tuổi xuất cung, ả muốn xin nương nương cho phép rời cung để lấy chồng, nhưng nương nương vẫn chưa đồng ý.”

Dung Thanh Yên hơi nhướng mắt. Quả thật có chuyện này. Nàng không đồng ý là vì khi Diệp Lạp Mai còn làm Thượng Cung Cục chưởng sự, Trương Thục Di đã không ít lần ức hiếp Triều Vũ.

Giờ Triều Vũ đã thành Tôn Thượng cung, phải vất vả lắm mới đè đầu được Trương Thục Di, gió đổi chiều, đâu phải ả muốn đi là được. Thế nào cũng phải để Triều Vũ xả giận trước đã.

Dung Thanh Yên chậm rãi gõ nhẹ móng tay, thấy Trương Thục Di ngẩng đầu nhìn mình, nàng liền mỉm cười dịu dàng:

“Bản cung không đồng ý cho ngươi rời cung dĩ nhiên là vì không nỡ để ngươi đi. Tuy trước đây ngươi có sai lầm nhưng Thượng Cung Cục bây giờ đang thiếu người, Triều Vũ dù giỏi cũng không thể làm hết mọi việc. Ngươi là người cũ của Thượng Cung Cục, bản cung vẫn muốn ngươi ở lại giúp đỡ nàng ấy thêm một thời gian. Nếu ngươi muốn lấy chồng, bản cung thấy Vương Khiên ở Diên Xuân Cung cũng không tệ.”

Ánh mắt của Trương Thục Di có chút ngây dại, như đang chìm sâu trong cảm xúc nào đó không thể thoát ra, Hồ Thiền Nhi liền vội tiếp lời:

“Hoàng hậu nương nương, chúng ta không phải đang nói chuyện cưới xin, chuyện đó không quan trọng, ả ta…”

Dung Thanh Yên nhướng mày, mỉm cười ngắt lời:

“Vừa rồi chẳng phải Nhu phi nói ả muốn rời cung lấy chồng sao? Công chúa Lương Nguyệt sắp đến, Thượng Cung Cục thiếu người, ả tạm thời không thể xuất cung. Đã không thể xuất cung, bản cung dĩ nhiên phải đáp ứng nguyện vọng lấy chồng của ả.”

Hồ Mị Nhi thấy Hồ Thiền Nhi cứ quanh co mãi không vào trọng tâm, thầm mắng một tiếng ngu ngốc, liền vội vàng nói:

“Hoàng hậu nương nương, ả Trương Thục Di này thật đáng chết. Nương nương không cho ả xuất cung, ả liền đến cầu xin thần thiếp, còn nói rất nhiều lời khó nghe về nương nương, nói rằng nương nương là sao chổi, rằng chuyện Liên Vu Cung có ma đều là do nương nương gây ra. Thần thiếp sao có thể để ả phỉ báng nương nương như vậy, bèn sai người tát vào mặt ả rồi đuổi ả đi.”

Nàng chỉ tay về phía Hồ Thiền Nhi, tỏ vẻ bực bội nói:

“Không ngờ thần thiếp vừa đuổi ả đi, Nhu phi lại dẫn ả về, nói là thấy đáng thương, muốn thần thiếp giúp đỡ. Thần thiếp không đồng ý. Nhu phi là muội muội thần thiếp nhưng lại là người lương thiện dễ bị người khác lừa gạt.”

“Vì một kẻ ti tiện như vậy mà cãi lại thần thiếp, còn nói nếu không phải thần thiếp lỡ tay giết Diệp Thượng cung, thì kẻ ti tiện này đã không đến nỗi thảm hại như bây giờ. Thần thiếp mắng thêm vài câu, vậy mà ả ta lại nói…”

Hồ Mị Nhi tức giận đấm ngực, căm hận trừng mắt nhìn Trương Thục Di, nói:

“Ả ta nói mình có thể nhìn thấy hồn ma của Diệp Thượng cung, nói rằng nếu gặp Hoàng hậu nương nương sẽ giúp Diệp Thượng cung trả thù đòi mạng. Nói những lời nghịch thiên như vậy, thần thiếp đương nhiên muốn đánh chết ả, nhưng Nhu phi lại bênh vực, thần thiếp tức quá nên đánh cả Nhu phi.”

Hồ Thiền Nhi và Vân Thúy liếc mắt nhìn nhau, Vân Thúy khẽ gật đầu rồi kín đáo đá nhẹ vào chân Trương Thục Di. Trương Thục Di giật mình, ánh mắt ngây dại dần trở nên tỉnh táo.

Nàng ngước nhìn Hồ Mị Nhi lại quay sang nhìn Hồ Thiền Nhi, Hồ Thiền Nhi không nói gì, chỉ mấp máy môi. Trương Thục Di lập tức biến sắc, đột nhiên lao về phía Dung Thanh Yên, túm lấy vạt áo phượng của nàng, khóc lóc kêu lên:

“Hoàng hậu nương nương, đều là ngươi, đều là ngươi hại chết di mẫu ta! Trả lại di mẫu cho ta, trả lại di mẫu cho ta!”

Giọng nàng the thé tràn đầy oán hận, Khương Thường lập tức túm lấy cánh tay muốn kéo nàng ra, nhưng không biết lấy sức lực từ đâu, Trương Thục Di đẩy mạnh Khương Thường ra, ôm chặt lấy chân Dung Thanh Yên.

“Di mẫu ơi! Di mẫu! Mau đến đây, ta đã giữ được ả rồi, ả chạy không thoát đâu, mau đến báo thù đi!”

Câu nói này khiến mọi người đều ngẩn ra rồi sắc mặt biến đổi, thấy ánh mắt Trương Thục Di đang dán vào xung quanh như tìm kiếm ai đó, ai nấy cảm thấy lạnh sống lưng, nhất là khi thấy nụ cười âm u trên môi nàng càng khiến người ta rùng mình, như thể bị ma nhập.

Đúng lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, mọi người chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, kẻ nhát gan đã bắt đầu hét lên.

Giữa cảnh hỗn loạn, chợt thấy Hỷ Thước hớt hải chạy vào, “Hoàng hậu nương nương, Triều Vũ… Tôn Thượng cung xảy ra chuyện rồi, người không xong rồi!”

Dung Thanh Yên chấn động, theo phản xạ định đứng dậy đi ra ngoài nhưng Trương Thục Di lại ôm chặt hơn, nàng hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Chợt nàng nhận ra điều gì đó, cúi xuống nhìn Trương Thục Di rồi liếc nhìn đám đông đang hoảng hốt xung quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên hai tỷ muội Hồ Mị Nhi và Hồ Thiền Nhi.

Tình cảnh này, dường như đã từng xảy ra.

Giống như… cái ngày nàng tính kế để Hồ Mị Nhi giết Diệp Thượng cung. Nếu mọi việc phát triển như hôm đó, tiếp theo Trương Thục Di sẽ phát điên mà tìm cách giết nàng.

Trạng thái của Trương Thục Di lúc này giống như bị hồn ma của Diệp Thượng cung nhập vào, bên cạnh lại có Lan phi cùng các cung phi khác làm nhân chứng. Cho dù Trương Thục Di thực sự giết nàng thì cũng không liên quan gì đến hai tỷ muội Hồ Mị Nhi và Hồ Thiền Nhi.

Đúng lúc này Triều Vũ lại xảy ra chuyện, chỉ có một khả năng, đó là họ muốn đuổi Khương Thường đi... Khương Thường định đá bay Trương Thục Di, nhưng Dung Thanh Yên bất ngờ giữ tay nàng lại, lớn tiếng nói:

“ Khương Thường, ngươi dẫn người đến Thượng Cung Cục xem tình hình.”

Khương Thường mặt hơi khó coi, hạ giọng nói: “Chủ tử, nô tỳ thấy có điều gì đó không ổn.”

Dung Thanh Yên siết nhẹ tay nàng, khẽ thì thầm vào tai, Khương Thường khẽ thoáng qua một tia sáng trong mắt, đáp lớn một tiếng rồi đi theo Hỷ Thước ra ngoài.

Hồ Mị Nhi và Hồ Thiền Nhi thấy Khương Thường đã đi, hai người liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên nét vui mừng.

Trong chuỗi những biến cố bất ngờ, Lan phi cúi đầu nhìn Trương Thục Di đang ôm chặt lấy Dung Thanh Yên cau mày, định sai tỳ nữ Xuân Đào kéo Trương Thục Di ra, nhưng Hồ Thiền Nhi bất ngờ ra lệnh cho Tô Hà:

“Không thấy Hoàng hậu nương nương kinh sợ sao? Còn đứng đực ra đó làm gì, mau kéo ả ra đi!”

Tô Hà gật đầu, ra hiệu cho mấy cung nữ xung quanh, tất cả bước nhanh về phía Dung Thanh Yên, đứng vào vị trí bao vây nàng và Trương Thục Di.

Dung Thanh Yên từ nhỏ đã được ngoại tổ dạy dỗ, vô cùng nhạy bén trước nguy hiểm. Khi Tô Hà vô tình hay cố ý ghìm tay nàng, khi Trương Thục Di rút dao đâm tới, nàng đã nhận ra.

Nhưng nàng vẫn ngồi yên, chỉ khẽ nheo mắt lại.

Trân phi ở gần nhất, sợ hãi hét lên: “Hoàng hậu nương nương cẩn thận!”

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, một bóng người từ cửa lao vào, chờ mọi người kịp định thần, Khương Thường đã túm lấy cổ áo sau của Trương Thục Ý kéo mạnh, bóp chặt cổ tay nàng ta giật con dao rồi đâm thẳng vào ngực ả.

Mọi người ngây ngẩn nhìn cảnh tượng này, mãi đến khi Khương Thường đá Trương Thục Di ngã mạnh xuống đất, tạo ra tiếng động lớn, lúc này họ mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Lan phi sợ hãi đến mức mặt tái mét, kinh hô: “Hoàng hậu nương nương không sao chứ!”

Theo tiếng hét của nàng, những người khác cũng đồng loạt hô lên, Hồ Mị Nhi giận dữ trừng mắt nhìn Trương Thục Di, gần như giậm chân tức tối, mắng thầm ả đúng là đồ vô dụng! Một cơ hội tốt như thế mà cũng để lỡ!

Còn Khương Thường, rõ ràng đã đi rồi, sao lại quay lại?

Hồ Thiền Nhi cũng vô cùng thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hoảng hốt lo lắng nhìn Dung Thanh Yên như những người khác.

Giữa cảnh hỗn loạn, Trương Thục Di nằm trên đất đau đớn co giật, sắc mặt đen dần lại trông thấy.

Rõ ràng là đã trúng độc! Dung Thanh Yên nhìn lưỡi dao cắm trên ngực Trương Thục Di, sắc mặt vô cùng khó coi, phất tay sai người đi gọi thái y. Thái y đến bắt mạch, xem xét con dao, mặt cũng không giấu được sự lo lắng.

“Hoàng hậu nương nương, đây là hoa xà độc, một loại kịch độc hiếm gặp. Thần có thể thử phối thuốc giải, nhưng cần thời gian. Cho dù phối được thuốc, e rằng… người cũng không đợi kịp.”

Nghe vậy, ai nấy mặt mày đều biến sắc. Nếu vừa rồi Trương Thục Di đâm trúng Hoàng hậu nương nương… hậu quả thực không dám tưởng tượng!

Khương Thường đỏ bừng mắt, mồ hôi lạnh toát ra khắp người. Nếu nàng đến chậm một bước…

Dung Thanh Yên ngồi trên cao, tay nắm lấy tay Khương Thường, cảm nhận bàn tay lạnh buốt và run rẩy của nàng, nhẹ nhàng vỗ về.

Trong phút chốc, cả điện không ai dám lên tiếng. Gương mặt Dung Thanh Yên lạnh lùng, uy nghi thể hiện rõ khí thế của chủ nhân hậu cung.

“Tất cả về đi. Bản cung có vài lời… muốn nói riêng với Thục Quý phi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top