Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đau Xé Ruột Gan, Minh Cửu Bị Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc này, từ trong tẩm điện truyền ra hai tiếng khóc của trẻ sơ sinh, đồng thời cửa thiên điện bị đẩy ra, Tiểu Phúc Tử vui vẻ chạy vào.

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Thái hậu, Hoàng hậu nương nương đã hạ sinh một đôi long phượng, một Hoàng tử, một Công chúa!”

Nói xong, hắn mới nhận ra không khí trong điện có điều gì đó không ổn, nghi ngờ nhìn về phía Vương Lê, thấy Vương Lê đang tái mặt nháy mắt ra hiệu cho hắn. Tiểu Phúc Tử theo ánh mắt ấy nhìn về lá thư trong tay Thái hậu rồi nhìn Hồ Thiền Nhi đang quỳ trên đất, trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, vô cùng bất an.

Chuyện này… lại có chuyện gì nữa rồi?

Gió bên ngoài thổi vào, tất cả mọi người đều rùng mình, Thái hậu lạnh lùng cười nói:

“Long phượng thai? Hừ, thật là phúc khí lớn quá! Ứng ma ma, ngươi đi! Đi đem hai đứa nghiệt chủng bẩn thỉu đó ném chết cho ta!”

Tiểu Phúc Tử toàn thân chấn động, thấy Tiêu Minh Dục mặt lạnh không nói, cũng không ngăn cản liền theo bản năng đóng cửa lại chặn đường Ứng ma ma, mặt trắng bệch van xin:

“Hoàng thượng, đó là con của người mà! Nương nương vất vả lắm mới sinh ra được, nếu như hai đứa nhỏ có chuyện gì thì cũng như lấy mạng của nương nương! Hoàng thượng xin nghĩ lại!”

Cao Thành nhìn Tiêu Minh Dục với vẻ mặt đầy sát khí, cũng sợ hãi mà khuyên:

“Hoàng thượng, Tiểu Phúc Tử nói đúng, bây giờ hai đứa trẻ chính là mạng của nương nương. Nếu con không còn, e rằng nương nương… cũng sẽ không còn.”

Tiểu Phúc Tử ra sức đẩy Ứng ma ma đang kéo mình, cố gắng chắn trước cửa, liều mạng nói:

“Nếu Hoàng thượng nghi ngờ thân phận của hai đứa trẻ, hãy để Ngụy thái y tự mình kiểm chứng. Nếu chưa rõ ràng mà đã vội ném chết hai đứa, Hoàng thượng sau này sẽ hối hận!”

Có Mông Linh ở đây, hắn tin rằng Mông Linh có cách giải quyết!

Câu nói này của Tiểu Phúc Tử đã nhắc nhở Tiêu Minh Dục, một chút lý trí quay về, sắc mặt cũng có chút dịu đi, chuẩn bị mở miệng gọi Ứng ma ma quay lại thì Lan Phi từ lúc bước vào vẫn im lặng bỗng nhiên quỳ xuống xin tha:

“Hoàng thượng hãy nghĩ lại, thần thiếp cho rằng chuyện này nhất định có hiểu lầm. Dù là lần đầu nương nương được sủng ái hay những lần sau nàng đều đặc biệt tìm Ngụy thái y để lấy thuốc an thai, nghĩ đến hẳn là rất mong chờ được sinh con cho Hoàng thượng.”

Lời cầu xin thoạt nghe có vẻ như tốt bụng của Lan Phi nhưng lại khiến Tiểu Phúc Tử kinh hãi tột độ. Lan Phi không biết, người khác không biết, nhưng chuyện giữa nương nương và Tấn Vương thì Hoàng thượng biết!

Nương nương đã thừa nhận hôm đó đã thất thân với Tấn Vương, Hoàng thượng biết nương nương đã thất thân với Tấn Vương mà vẫn uống thuốc an thai, những lời này mà Hoàng thượng nghe được, với tính cách đa nghi của người chắc chắn sẽ nghĩ rằng nương nương muốn sinh con cho Tấn Vương!

Tiểu Phúc Tử lo sợ nhìn Tiêu Minh Dục, quả nhiên sắc mặt vừa dịu đi của Tiêu Minh Dục đột nhiên băng giá như tháng Chạp, ánh mắt đẫm máu trừng thẳng vào hắn.

“Cút ngay!”

Tiểu Phúc Tử run cầm cập nhưng vẫn liều chết dựa vào cửa không chịu nhường bước. Đang định khuyên thêm thì Thái hậu đã tức giận hét lên:

“Người đâu chết hết rồi sao! Còn không mau kéo hắn ra!”

Vừa dứt lời, Ứng ma ma đã dẫn theo mấy cung nữ, thái giám xông tới kéo Tiểu Phúc Tử ra, dùng vải nhét vào miệng hắn. Tiểu Phúc Tử bị đè xuống đất, không thể động đậy, mắt đỏ hoe vì bất lực.

Xong rồi! Xong thật rồi!

Ngoài tẩm điện, Thái hậu chặn lại Tiêu Minh Dục, “Hoàng đế, phòng sinh vốn không may mắn, để Ứng ma ma dẫn người vào đi.”

Tiêu Minh Dục sắc mặt xanh mét, hoàn toàn không để ý đến bà, đạp mạnh cửa bước vào. Thái hậu sắc mặt hơi căng thẳng, lập tức quay lại nói với mọi người:

“Ai gia và Hoàng thượng sẽ vào trong, những người khác chờ bên ngoài!”

Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, không được phép xảy ra sai sót. Nay Hoàng đế đã vào, bà cũng chẳng cần bận tâm đến những lời đồn không may mắn nữa.

Trước khi bước vào, Thái hậu đột ngột quay sang nói với Hồ Thiền Nhi: “Nhu Phi, đi theo.”

Hồ Thiền Nhi thoáng hiện vẻ vui mừng, vội vàng theo hai người vào trong. Vương Lê lo lắng đến mức dậm chân tại chỗ, tim đập thình thịch, hỏng rồi, hỏng thật rồi!

Trong điện, Oanh Tức và Trữ ma ma mỗi người bế một đứa trẻ. Oanh Tức thấy Tiêu Minh Dục vào liền vui mừng bước nhanh tới, vừa định chúc mừng thì Tiêu Minh Dục đã trừng mắt lạnh lùng nói: “Đặt đứa trẻ xuống, cút hết ra ngoài!”

Oanh Tức tuy nghi hoặc nhưng không dám cãi lời, lập tức ra hiệu cho Trữ ma ma đặt hai đứa trẻ lên giường, sau đó dẫn mấy bà đỡ và cung nữ trong phòng lui ra ngoài. Trữ ma ma trước khi rời đi liếc nhìn Dung Thanh Yên nằm trên giường, lo lắng không thôi.

Mông Linh giả dưới thân phận cung nữ cận thân Cát Cánh không tiện ở lại lâu, chỉ kịp trao đổi ánh mắt với Khương Thường rồi cùng Oanh Tức rời đi. Phạm Vân nhận thấy tình hình bất ổn, do dự không hành động, cuối cùng bị Ngụy thái y kéo ra ngoài.

Sau một trận hỗn loạn, chỉ có Khương Thường là không nhúc nhích. Ngay từ khi Hồ Thiền Nhi bước vào, Khương Thường đã đầy vẻ cảnh giác và đề phòng, nhất là khi thấy vẻ đắc ý và hưng phấn trên mặt Hồ Thiền Nhi nàng càng thêm bất an.

Nàng chắn trước giường, mặc cho Ứng ma ma kéo thế nào cũng không chịu rời đi. Nàng có võ công, Ứng ma ma sao kéo nổi nàng. Trong lúc giằng co, Thái hậu lo sợ Tiêu Minh Dục đổi ý liền sai Ứng ma ma gọi Tần Tranh tới.

Khương Thường không phải đối thủ của Tần Tranh. Sau khi khống chế được nàng, Tần Tranh đang định kéo nàng ra ngoài thì bất ngờ cau mày, gọi hai thị vệ tới áp giải Khương Thường ra ngoài, ánh mắt sắc bén quét quanh phòng.

“Ai?”

Hắn nhạy cảm phát hiện trong phòng có một luồng khí tức mỏng manh, dù rất khó nhận biết nhưng hắn vẫn phát hiện ra.

Đang định gọi người vào, cửa sổ trong phòng bỗng bị gió thổi mở, tiếng gió phần phật vang lên, Tần Tranh sắc mặt biến đổi, lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ.

Tiêu Minh Dục từ lúc vào đến giờ vẫn nhìn chằm chằm Dung Thanh Yên trên giường, như thể không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào xung quanh. Thái hậu ra hiệu cho Hồ Thiền Nhi đóng cửa sổ lại, che khuất những tiếng động bên ngoài.

Trên giường, Dung Thanh Yên vô cùng yếu ớt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hai đứa trẻ được đặt ở dưới chân nàng.

Tiêu Minh Dục đứng trên cao nhìn xuống nàng, chần chừ chưa hành động. Thấy vậy Hồ Thiền Nhi bế một đứa trẻ lên, mở tã ra nhìn, cười nói:

“À, đây là tiểu công chúa.”

Nói xong, nàng đột nhiên kêu lên: “Hoàng thượng, Thái hậu, các người mau nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn này quả nhiên giống hệt Tấn Vương!”

Vừa nói, nàng vừa đưa đứa trẻ đến trước mặt Tiêu Minh Dục. Tiêu Minh Dục nhìn khuôn mặt đứa trẻ, nghe lời của Hồ Thiền Nhi lại càng thấy khuôn mặt đứa trẻ giống Tấn Vương, càng nhìn càng giống, càng nhìn càng giống...

Thái hậu thấy sắc mặt Tiêu Minh Dục dữ tợn như sắp bùng nổ, liền lập tức bảo Ứng ma ma gọi Dung Thanh Yên dậy.

Ứng ma ma không chút thương tiếc lay mạnh thân thể Dung Thanh Yên. Nàng đau đớn rên lên, mơ màng mở mắt.

Khi tầm nhìn dần rõ ràng, thấy Hồ Thiền Nhi đang bế đứa trẻ, nàng liền tỉnh táo hơn, “Con... con... đưa con cho ta...”

Nàng quá yếu, động tác nâng cánh tay gần như dùng hết sức lực, Hồ Thiền Nhi phớt lờ cánh tay giơ ra của nàng, quay đầu nhìn Thái hậu. Thái hậu nhìn Tiêu Minh Dục, lập tức lạnh giọng quát:

“Còn dám đòi con sao? Hoàng hậu, ngươi thật to gan! Đường đường là Hoàng hậu mà dám làm loạn hậu cung, lại còn cùng loạn thần tặc tử kết thai. Ai gia và Hoàng đế tuyệt đối không thể tha thứ cho ngươi! Ứng ma ma, động thủ!”

Ứng ma ma nhận đứa trẻ từ tay Hồ Thiền Nhi, giơ cao bọc tã lên. Hồ Thiền Nhi cố ý lùi lại hai bước để Dung Thanh Yên nhìn rõ động tác của Ứng ma ma.

Dung Thanh Yên lúc này kiệt sức, đầu óc mơ hồ, khi cuối cùng nhận ra Ứng ma ma định làm gì, nàng đột ngột nghẹt thở.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng... ngài đang làm gì... làm gì vậy?”

Đầu óc nàng còn rối loạn nhưng đã gào lên thảm thiết, cố gắng bò dậy khỏi giường. Dùng hết sức lực mới gượng dậy được nhưng cơ thể lại mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

Tiêu Minh Dục không lên tiếng, chỉ nhìn nàng chằm chằm, mắt đỏ như máu.

Dung Thanh Yên muốn giành lại đứa trẻ từ tay Ứng ma ma nhưng cơ thể nàng mềm yếu, không còn chút sức lực nào. Nàng vô thức ôm chặt lấy chân Tiêu Minh Dục, khóc lóc van xin:

“Hoàng thượng, đừng mà, đó là con của người, ngài không thể đối xử với nó như vậy. Hoàng thượng, thần thiếp xin ngài, mau bảo bà ấy đặt con xuống, dọa sợ con rồi, Hoàng thượng!”

Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, đầu óc trống rỗng, yếu ớt như sắp ngất đi bất cứ lúc nào, chỉ còn lại bản năng cầu xin, cả người chỉ gắng gượng dựa vào một hơi thở cuối cùng.

Tiêu Minh Dục giữ nguyên vẻ mặt căng cứng, trong tiếng van xin ngày càng thê lương của nàng, giữa đôi mày hiện lên chút không nỡ.

Hồ Thiền Nhi đứng gần đó, nhìn thấy rõ biểu cảm của hắn, vội đưa mắt ra hiệu cho Thái hậu. Thái hậu lập tức quát lớn:

“Nghiệt chủng của loạn thần tặc tử sao có thể giữ lại, Ứng ma ma! Còn không động thủ!”

Ứng ma ma giơ cao đứa trẻ ném mạnh xuống đất cùng với tiếng khóc xé lòng của đứa bé, Dung Thanh Yên trợn trừng mắt, hét lên thảm thiết, theo bản năng nhào tới ôm lấy con.

Bốp!

Đứa trẻ rơi xuống đất, tiếng khóc ngừng bặt, không còn một âm thanh nào nữa...

Dung Thanh Yên chỉ còn cách con một sải tay, chỉ thiếu một bước nữa thôi, thân thể nàng nặng nề ngã xuống đất. Nàng kinh hoàng gào thét, không màng đến cơn đau xé nát cơ thể, điên cuồng bò về phía con. Cuối cùng, nàng ôm lấy đứa trẻ, thân thể nhỏ bé mềm mại không nhúc nhích, đôi mắt nhắm nghiền.

Cả người Dung Thanh Yên run rẩy dữ dội, nước mắt tràn qua gò má chảy xuống cổ, cuối cùng rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé nhưng không có chút phản ứng, như thể nó đã ngủ say.

Nàng cố hít thở vài hơi, cuối cùng, bàn tay run rẩy đưa lên kiểm tra hơi thở của đứa trẻ. Rất nhanh, tia hy vọng cuối cùng trong mắt nàng hoàn toàn sụp đổ...

“A——”

Nàng ôm chặt đứa trẻ, gào khóc xé gan xé ruột, tiếng kêu thảm thiết xuyên qua khe cửa, khe cửa sổ truyền ra bên ngoài, vang vọng mãi trên không trung.

Những người chờ bên ngoài đều nghe thấy tiếng kêu thê thảm từ tận sâu trong linh hồn đó, ai nấy chỉ cảm thấy nỗi đau đớn nghẹn ngào đến không thể chịu nổi.

Khương Thường sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lùi lại vài bước, nàng muốn xông vào trong nhưng bị mấy thị vệ giữ chặt không thể động đậy. Trong cổ họng nàng phát ra tiếng rên rỉ đau thương của loài dã thú, điên cuồng giãy giụa, thoát ra được liền lao vào đánh nhau với các thị vệ chặn đường.

Mông Linh và Trữ ma ma đều vô thức chạy vào, Phạm Vân cũng phản xạ bước chân về phía trước nhưng cả ba đều bị Vương Lê chặn lại. Vương Lê nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, mắt đỏ hoe, đau xót nói:

“Nếu không muốn nương nương gặp chuyện, chúng ta không ai được manh động.”

Trong số bọn họ, chỉ có hắn mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra bên trong. Hắn không dám nghĩ đến lại càng không dám nói ra, nhưng vào lúc này, hắn buộc phải ngăn cản mọi người.

Hoàng thượng và Thái hậu đều đang ở trong đó, Hoàng thượng đang nổi giận, nếu xông vào lúc này không những không cứu được Hoàng hậu, mà còn mất mạng.

Huống chi, thiên tượng “Nguyệt nguy, Liên tử tràng nhật, Tấn Vương đoạt quyền” vẫn chưa xảy ra, Hoàng hậu nương nương sẽ không chết vào lúc này, có lẽ sự việc đêm nay chính là khởi đầu...

Cao Thành và Oanh Tức nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ lo lắng sâu sắc nhưng chẳng biết làm gì. Cao Thành sợ có chuyện xảy ra nên liên tục nhắc nhở mấy thị vệ đừng làm Khương Thường bị thương.

Dung Thanh Mạn mặt lộ vẻ vui mừng, kích động xoa xoa tay, nếu không có người ở đây, nàng hẳn đã cười lớn.

Trái ngược với sự phấn khích của Dung Thanh Man, Lan Phi mặt tái nhợt, tiếng kêu thảm thiết vang ra từ trong điện khiến nàng ngột ngạt, trong lòng dâng lên nỗi ân hận và áy náy vô biên.

Nàng đã... làm sai rồi sao?

Trong tẩm điện, Dung Thanh Yên cảm thấy vị máu tanh nơi cuống họng, phun ra một ngụm máu rồi không thể khóc được nữa, chỉ ôm lấy đứa trẻ không còn hơi thở, ngây ngốc ngồi đó như mất hồn.

Bộ y phục dính máu dưới thân nàng còn chưa kịp thay, tóc ướt đẫm mồ hôi rối bời buông xõa xuống, khuôn mặt không chút huyết sắc, trông vô cùng thê thảm. Tiêu Minh Dục nhìn thấy bộ dạng ấy của nàng chỉ cảm thấy tim nghẹn lại, cả người như bị thiêu đốt trong cơn đau rát, muốn bước tới an ủi nàng nhưng mãi không nhấc nổi chân.

Đúng lúc đó, đứa trẻ còn lại trên giường bỗng cất tiếng khóc ré, Dung Thanh Yên giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, cùng Thái hậu và Hồ Thiền Nhi nhìn về phía đứa trẻ. Thái hậu nhanh chóng quát lớn:

“Ứng ma ma!”

Ứng ma ma vội bước tới giường, cúi người bế đứa trẻ lên rồi nhanh chóng giơ cao đứa trẻ định ném xuống đất. Dung Thanh Yên trợn trừng mắt, tim như ngừng đập, theo bản năng lại nhào tới đứa trẻ.

Nhìn thấy đứa trẻ sắp rơi xuống, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cửa sổ đang đóng chặt đột nhiên bị ai đó mở toang, một cơn gió lạnh thổi mạnh vào.

Bất ngờ cơ thể Dung Thanh Yên như bị một luồng nội lực đẩy về phía trước. Nàng không kịp nghĩ nhiều, dồn hết sức lực xoay người lại đón lấy đứa trẻ.

Cùng lúc đó, Tần Tranh từ cửa sổ nhảy vào, trong tay cầm kiếm, trên kiếm dính máu. Dung Thanh Yên nằm trên đất thở dốc, ánh mắt tình cờ nhìn thấy vết máu trên kiếm của Tần Tranh.

Nàng biết vừa rồi Minh Cửu đã đến, Minh Cửu đã dùng nội lực đẩy nàng một cái, Tần Tranh đã phát hiện ra Minh Cửu, Minh Cửu đã bị thương.

Một bóng đen thoáng lướt qua điện, trong tiếng gió vi vút, Tần Tranh sững sờ trước tình cảnh trong điện nhưng nhanh chóng nhảy qua cửa sổ đuổi theo kẻ áo đen.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khi Thái hậu kịp định thần lại, Dung Thanh Yên đã bò dậy từ dưới đất, ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng, một đứa im lặng, một đứa khóc ré.

Thái hậu giận dữ quát: “Ứng ma ma! Còn không mau cướp lấy cái nghiệt chủng đó!”

Ứng ma ma vội tiến đến chỗ Dung Thanh Yên nhưng Dung Thanh Yên như một con thú mẹ bảo vệ con, siết chặt hai đứa trẻ vào lòng, cắn môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ căm hận như con thú dữ bảo vệ con non, nghiến răng bật ra hai chữ:

“Ngươi dám!”

Ứng ma ma bị luồng sát khí kinh người từ nàng làm cho hoảng sợ, nhất thời không dám tiến thêm bước nào. Dung Thanh Yên ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Dục, cố gắng đè nén cơn phẫn hận tột cùng trong lòng, ép mình giữ bình tĩnh.

“Nếu Hoàng thượng không muốn thừa nhận hai đứa trẻ này cũng được! Hoàng thượng cho Thái y vào kiểm tra, nếu chúng không phải con của Hoàng thượng, thần thiếp và con xin chịu mọi sự xử trí! Tuyệt đối không một lời oán trách!”

Thấy nàng quả quyết như vậy, Thái hậu nhíu mày liếc nhìn Hồ Thiền Nhi, Hồ Thiền Nhi có chút chột dạ, né tránh ánh mắt bà.

Nhìn thấy thái độ đó, Thái hậu liền hiểu ra. Mặc dù giận dữ nhưng sự việc đã đến bước này, mũi tên đã bắn không thể thu lại, chỉ có thể sai tiếp, nhất định phải giết nốt đứa trẻ còn lại!

Nhưng lần này bà còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Minh Dục đột nhiên quát lớn ra bên ngoài: “Cao Thành!”

Cao Thành run rẩy cả người, lăn lộn chạy vào mở cửa. Tiêu Minh Dục nhìn Dung Thanh Yên với khuôn mặt không còn chút máu, tay nắm chặt sau lưng, hồi lâu sau mới khàn giọng nói:

“Bảo Ngụy thái y chuẩn bị dụng cụ! Đừng kinh động đến những người khác!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top