Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ghép Thành Một Đôi, Cùng Nhau Diễn Tuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Ninh cung, tẩm điện.

Dung Thanh Yên nhạy cảm nhận ra sự sợ hãi của Tiêu Minh Trạch, nàng đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng an ủi:

“Vương gia, thiếp không sao, không sao đâu.”

Mông Linh đứng bên cạnh, trên tay cầm túi thuốc, mặt đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa hối hận. Thấy Dung Thanh Yên nhìn qua, nàng vội vã xua tay nói:

“Nương nương, nô tỳ thật sự không phải cố ý. Nô tỳ nghe ngoài kia đồn rằng nương nương gặp thích khách ở Mai Hương cung, trong lòng lo lắng nên lúc thay thuốc cho vương gia đã không giữ được bình tĩnh. Vương gia lại tinh ý, hỏi vài câu là ra hết. Nô tỳ thật sự không cố ý…”

“Cút ra ngoài!”

Mông Linh còn chưa kịp giải thích xong, Tiêu Minh Trạch đã mất kiên nhẫn, trầm giọng quát lớn.

Mông Linh sợ đến mức run bắn người, nàng chỉ vào bát thuốc trên bàn, ra sức nháy mắt với Dung Thanh Yên rồi nhanh chóng cầm đồ đạc chạy mất. Khương Thường cũng lặng lẽ rời khỏi, tiện tay đóng cửa lại.

Trong tẩm điện giờ chỉ còn lại Tiêu Minh Trạch và Dung Thanh Yên. Tiêu Minh Trạch nâng khuôn mặt nàng lên, chỉ khi môi chạm môi, trái tim hoảng loạn bất an của hắn mới dần bình ổn lại.

Hắn dùng tay phải chậm rãi đỡ lấy sau đầu nàng, tay trái vòng qua eo, ôm chặt lấy nàng như muốn hòa nàng vào trong thân thể mình.

Dung Thanh Yên không chút kháng cự, cơ thể dần trở nên mềm nhũn, vô lực tựa vào lòng hắn. Một lúc lâu sau Tiêu Minh Trạch mới buông nàng ra, tay phải nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đỏ ửng của nàng lên. Ánh mắt giao nhau, đôi mắt Dung Thanh Yên đong đầy vẻ quyến rũ, đôi môi đỏ thắm mời gọi không sao tả xiết.

Tiêu Minh Trạch nuốt khan, vội kéo nàng vào lòng, ép đầu nàng dựa vào vai mình rồi im lặng không nói.

Dung Thanh Yên thở hổn hển trong vòng tay hắn, đợi hơi thở bình ổn, nàng đưa tay vòng qua cổ hắn, nhẹ giọng nói:

“Vương gia, thiếp thật sự không sao, chàng xem thiếp không phải vẫn ổn sao? Dù võ công của thiếp không còn nhưng phản xạ vẫn còn đó. Dựa vào mấy yêu ma quỷ quái trong cung này, muốn làm thiếp bị thương cũng không dễ đâu.”

Nói xong, nàng rời khỏi vòng tay hắn, kéo tay hắn đến bên giường đỡ hắn nằm xuống.

“Mông Linh nói, mặc dù chàng có thể xuống giường nhưng vẫn phải nằm tĩnh dưỡng, không được lơ là dù chỉ một chút, nếu không sẽ để lại di chứng, phiền phức lắm.”

Tiêu Minh Trạch chỉ lặng lẽ nhìn nàng, vẫn không nói lời nào. Vừa thấy nàng đứng dậy hắn liền nắm chặt tay nàng, im lặng chất vấn nàng.

Dung Thanh Yên chỉ vào bát thuốc trên bàn, mỉm cười nói: “Vương gia còn chưa uống thuốc.”

Tiêu Minh Trạch buông tay, nhìn nàng đi lấy thuốc rồi lại nhìn nàng quay trở lại. Khi nàng đưa thìa thuốc đến môi, hắn ngoan ngoãn mở miệng uống, ánh mắt không rời khỏi nàng nhưng vẫn không nói một lời.

Dung Thanh Yên đút hết cả bát thuốc cho hắn, sau đó đặt chiếc bát trống sang một bên, nắm lại tay hắn, uất ức nói:

“Vương gia định không nói chuyện với thiếp mãi sao?”

Tiêu Minh Trạch thấy nàng ấm ức thì không chịu nổi, vươn tay kéo nàng vào lòng, thở dài:

“Không phải là ta không muốn nói chuyện với nàng. Ta đang giận chính mình, ta sợ không kìm được mà nói những lời nặng nề khiến nàng đau lòng nên phải để mình bình tĩnh trước đã.”

Hắn siết chặt nàng vào lòng, giọng nói khàn khàn: “A Yên, là ta vô dụng, ta... ưm…”

Dung Thanh Yên ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Tiêu Minh Trạch, ngăn hắn nói tiếp.

“Thiếp không thích vương gia nói những lời như thế này. Nếu vương gia còn nói lần thứ hai, thiếp sẽ giận đấy.”

Tiêu Minh Trạch bất đắc dĩ, “A Yên…”

Dung Thanh Yên lặng lẽ nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Vương gia, nếu có nguy hiểm, thiếp sẽ cầu cứu. Thiếp không mở miệng, chứng tỏ thiếp có thể tự mình ứng phó. Giờ thiếp đang yên lành ở trong lòng chàng, không có chuyện gì cả. Chuyện hôm nay cứ để qua đi, được không?”

Tiêu Minh Trạch nhìn nàng một lúc, cuối cùng lắc đầu thở dài, “Được, tất cả theo ý nàng. Nhưng…”

Hắn dừng lại, trong đôi mắt sâu thẳm đầy thâm tình thoáng qua một tia sắc bén.

“Ta nghe Mông Linh kể chuyện ở Mai Hương cung. Dựa vào đầu óc của Hồ Mị Nhi, không thể nghĩ ra trò giả ma nhập, chuyện này không thể không liên quan đến Hồ Thiền Nhi. A Yên, để ta giải quyết nàng ta cho nàng.”

Dung Thanh Yên lắc đầu nói: “Tạm thời chưa thể động đến nàng ta, không thể ép Hồ Liệt quá mức, chó cùng dứt dậu, phải từ từ mà làm.”

Tiêu Minh Trạch mặt trầm xuống, nói: “Ta nuốt không trôi cục tức này. Nếu không động được đến Hồ Thiền Nhi, thì động vào Hồ Thành Hải. A Yên, lần này nàng không được cản ta.”

Dung Thanh Yên tựa đầu lên vai hắn, tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương trên ngực hắn, khẽ nói:

“Vương gia, thiếp biết chàng muốn vì thiếp mà báo thù, nhưng thương thế của chàng còn chưa khỏi…”

Tiêu Minh Trạch đưa ngón tay ấn lên môi nàng, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, “A Yên yên tâm, lần này ta không động võ, chỉ cần để Tạ Diễn động miệng là được.”

Dung Thanh Yên nhướn mày, nghi ngờ hỏi: “Vương gia có cách rồi sao?”

Tiêu Minh Trạch ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng nói: “A Yên chắc hẳn biết chuyện Hộ bộ Thượng Thư Lâu Lâm, mất tích chứ?”

Dung Thanh Yên chớp mắt, “Biết chứ, và thiếp đoán chuyện này có liên quan đến vương gia.”

Tiêu Minh Trạch xoa nhẹ mặt nàng, giọng điềm đạm, cười nói:

“Đúng vậy. Lâu Lâm thích nam sắc, trong phủ nuôi mấy nam sủng, trong đó có một người tên là Hoắc Khai mà Lâu Lâm vô cùng sủng ái. Ta đã sai người bắt Hoắc Khai rồi gửi tin cho Lâu Lâm. Hắn quả thực đã lợi dụng việc áp tải bạc cứu trợ nạn dân, đích thân đến Bình Châu tìm cậu ta.”

Dung Thanh Yên kinh ngạc, “Lâu Lâm... nuôi nam sủng sao?”

Hộ bộ Thượng Thư Lâu Lâm nàng đã gặp vài lần, nhìn vẻ ngoài thư sinh nho nhã, không ngờ lại có sở thích này.

Tiêu Minh Trạch thở dài nói: “Văn võ bá quan ai nấy đều có chuyện dơ bẩn, chẳng mấy ai được như ngoại tổ và ngoại tổ phụ nàng, trong sạch chỉ vì Tiêu quốc mà tận trung. Chuyện Lâu Lâm nuôi nam sủng trong triều không phải là bí mật, nhiều người đều biết, nhưng chuyện Hồ Thành Hải nuôi ấu dâm thì lại rất ít ai hay.”

Dung Thanh Yên trừng lớn mắt, “Hồ Thành Hải...”

Nàng không nói tiếp được nữa, chỉ cảm thấy trong bụng cuộn lên từng đợt buồn nôn, những tên nam nhân này sao kẻ nào cũng bẩn thỉu đến ghê tởm.

Tiêu Minh Trạch rót cho nàng một chén trà, Dung Thanh Yên uống liền hai ngụm mới nuốt trôi cảm giác ghê tởm trong lòng, “Vương gia làm sao biết được?”

Tiêu Minh Trạch cầm lấy chén trà trên tay nàng, uống nốt phần còn lại rồi rót thêm một chén.

“Tạ Diễn tò mò nam sủng Hoắc Khai kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến Lâu Lâm mê mẩn đến vậy liền âm thầm điều tra, không ngờ lại phát hiện Hoắc Khai vốn là người của Hồ Thành Hải sau đó bị Hồ Liệt đem tặng cho Lâu Lâm.”

“Tạ Diễn lần theo đầu mối này, moi ra chuyện Hồ Thành Hải nuôi ấu dâm, ở ngoại thành có một biệt viện chuyên để nuôi những đứa trẻ đó.”

Hắn nghịch ngợm ngón tay nàng, giọng nói điềm đạm.

“Tuy hữu tướng mượn chuyện của ngoại tổ phụ nàng để có chút quyền lực trên triều, nhưng thật ra Hồ Liệt không hề xem hắn ra gì. Với thế lực hiện tại của Tả tướng phủ, hữu tướng căn bản không thể chống lại, huống hồ trong cung còn có Thái hậu.”

“Hắn luôn đề phòng Hữu tướng là vì trước đó không lâu, ta đã sai Tạ Diễn thả hết đám trẻ mà Hồ Thành Hải nuôi ở biệt viện ngoài thành, tiện thể phóng hỏa thiêu rụi nơi đó.”

“Đúng lúc Hữu tướng bắt đầu trở nên tích cực trên triều, đôi khi lời nói còn có ý ngầm chỉ trích, Hồ Liệt nghi ngờ Hữu tướng đã phát hiện bí mật của Hồ Thành Hải nhưng lại không chắc chắn, nên chỉ có thể lúc nào cũng giám sát hắn.”

Dung Thanh Yên bật cười, rồi như chợt hiểu ra:

“Thảo nào ta luôn cảm thấy Hồ Liệt sao lại đột nhiên yên ắng như vậy, với tính khí của lão, ta vừa ra khỏi lãnh cung lẽ ra phải lo sốt vó, thế mà lại chẳng có động tĩnh gì, chỉ có mỗi Hồ Mị Nhi nhảy nhót, hóa ra là lão không còn tâm trí để ý đến ta.”

“Cũng phải, chuyện hoàng hậu không vội một sớm một chiều, nếu chuyện Hồ Thành Hải thích nam sắc, nuôi ấu dâm bị lộ thì mặt mũi Hồ Liệt coi như mất hết.” Nàng nói rồi lại đặt tay lên vết thương trên ngực Tiêu Minh Trạch, cau mày nói:

“Nếu vương gia đã biết bí mật này, hoàn toàn có thể lợi dụng nó để uy hiếp Hồ Liệt. Hồ Liệt nhất định có cách giúp chàng ở lại kinh thành, cần gì phải đóng vở bi thương này.”

Tiêu Minh Trạch nắm lấy tay nàng, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Bí mật này là để dành cho nàng. Những chuyện nhỏ nhặt ta có thể không bận tâm nhưng muốn lấy mạng nàng, ta tuyệt đối không tha.”

Dung Thanh Yên ôm lấy cánh tay hắn, khuyên nhủ: “Vương gia, chuyện hôm nay Trương Thục Di đã chết, đợi đến khi Hồ Mị Nhi chết coi như cũng trả lại cho ta hai mạng, cơn giận này ta đã trút ra rồi. Chi bằng hãy chờ thêm chút nữa, sau này sẽ có lúc uy hiếp được Tả tướng.”

Tiêu Minh Trạch mặt mày trầm ngâm không nói gì, Dung Thanh Yên khẽ lay cánh tay hắn, giọng nói mềm mại:

“Vương gia, Tiêu Dung Dung đã đang trên đường về cung rồi, thiếp phải giải quyết chuyện của nàng ta và đại ca trước khi Tiêu Minh Dục trở về. Dạo gần đây, thiếp hơi mệt mỏi, nghĩ không ra cách hay, vương gia giúp thiếp nghĩ xem được không?”

Giọng nàng có chút nũng nịu, khiến Tiêu Minh Trạch trong lòng mềm nhũn, uy nghiêm vất vả lắm mới tụ được trong phút chốc tan biến, hắn cúi xuống hôn mạnh lên môi nàng, vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ.

“A Yên như vậy mới ngoan. Dù rằng nàng đang qua loa với ta nhưng ta rất vui vì nàng dựa vào ta.”

Dung Thanh Yên chớp mắt, ánh sáng ngọt ngào lấp lánh trong đôi mắt, “Thiếp không phải qua loa với vương gia, chỉ là vì có vương gia ở đây nên thiếp không muốn động não mà thôi.”

Tiêu Minh Trạch nắm tay nàng, chỉ chau mày trầm tư một lát rồi nói: “A Yên có biết, Tiên hoàng từng trong cung yến ban hôn Tiêu Dung Dung cho Hồ Thành Hải. Nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, thánh chỉ ban hôn còn chưa hạ thì đã bị Hồ Liệt và Thái hậu ngăn lại.”

Dung Thanh Yên ngẩng lên nhìn hắn, lập tức hiểu ý, “Vương gia định ghép Tiêu Dung Dung với Hồ Thành Hải sao?”

Tiêu Minh Trạch mỉm cười nói: “A Yên thấy thế nào?”

Dung Thanh Yên cân nhắc rồi đáp: “Nếu Hồ Thành Hải cưới Tiêu Dung Dung, e rằng đúng ý của Tiêu Minh Dục. Từ xưa Tiêu quốc có quy định, phò mã không được nắm giữ trọng quyền. Cho dù Tiêu Minh Dục không dám thu hồi hoàn toàn binh quyền của Hồ Thành Hải nhưng cũng có thể nhân cơ hội lấy lại một phần.”

Nàng ngừng lại, cười nói: “Hồ Liệt chắc chắn là vì muốn giấu chuyện con trai thích nam sắc nên đã sớm tìm cho hắn một thê một thiếp, là đích nữ của Xương Vương - Tiêu Tĩnh Tuyết và thứ nữ của Hình bộ Thượng Thư - Văn Tích Nhược. Hiện giờ chuyện này cả triều ai cũng biết.”

“Với tính cách cực đoan của Tiêu Dung Dung, nàng ta vừa vào cửa chắc chắn không cho phép Hồ Thành Hải cưới người khác. Như vậy Văn Ký Trung có lẽ không dám nói gì, nhưng Xương Vương chắc chắn sẽ nổi giận. Thế là đủ để Hồ Liệt đau đầu. Nếu Tiêu Dung Dung lại biết Hồ Thành Hải thích nam sắc, Tả tướng phủ e rằng sẽ loạn cào cào.”

Dung Thanh Yên ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Trạch, “Đúng là ý hay, chỉ là việc này e không dễ, vương gia đã có kế hoạch vẹn toàn chưa?”

Tiêu Minh Trạch bóp nhẹ khuôn mặt nàng, chỉ cười đáp: “Tất nhiên là có.”

Hắn cúi xuống định hôn nàng, Dung Thanh Yên vội đưa tay che miệng hắn lại, khẽ nói: “Vương gia không muốn hỏi xem thiếp đã nghe được gì từ Hồ Mị Nhi sao?”

Tiêu Minh Trạch hôn lên lòng bàn tay nàng, cười khẽ: “A Yên muốn nói thì tất nhiên sẽ nói với ta, không muốn nói ta cũng không hỏi.”

Dung Thanh Yên tựa đầu vào lòng hắn, kể lại cuộc nói chuyện với Hồ Mị Nhi không sót một chữ.

Ban đầu, Tiêu Minh Trạch chỉ yên lặng lắng nghe, đến khi nghe rằng Tiên hoàng vì muốn bảo vệ hắn mà gửi hắn đến quân Dung gia, trên mặt hiện lên vẻ oán hận và khinh bỉ.

“Người đàn ông đó giỏi nhất là đóng kịch, tất cả đều là giả dối. Ông ta căn bản không quan tâm đến sống chết của ta, nếu không phải di mẫu nàng đề nghị gửi ta đến quân Dung gia rèn luyện, e là ông ta còn chẳng nhớ tới đứa con trai này.”

Khi nghe nói Tiên hoàng từng có ý định truyền ngôi cho mình, Tiêu Minh Trạch càng khinh bỉ hơn.

“Cho dù ông ta từng có ý định đó, cũng chỉ là để chọc tức Thái hậu, lời nói đùa nhưng lại hại khổ ta. Nếu không phải vì những hư tình giả ý đó, ta đã chẳng bị Thái hậu và Tiêu Minh Dục ám sát nhiều năm như vậy. A Yên, ta mãi mãi không tha thứ cho ông ta, trừ khi ông ta có thể đưa mẫu phi trở về.”

Nhắc đến Tiên hoàng, trên mặt hắn chỉ còn lại hận thù, Dung Thanh Yên ôm hắn nhẹ nhàng an ủi, lặng lẽ thở dài.

Thật ra, nàng lại cảm thấy lời Hồ Mị Nhi nói là thật. Có lẽ, năm đó sau khi Liên phi chết, Tiên hoàng đã thực sự hối hận muộn màng hoặc có lẽ ông ta cũng có nỗi khổ khó nói ra.

Chỉ là những suy đoán này nàng không dám nói cho Tiêu Minh Trạch vào lúc này, chỉ có thể chờ đợi thêm, đợi đến khi nàng tìm ra toàn bộ sự thật của năm đó...

Chuyện ma ám ở Liên Vu cung còn chưa kịp lắng xuống, Hoàng hậu lại suýt bị Trương Thục Di bị quỷ nhập ám sát hạ độc. Tin tức vừa lan ra, hậu cung lập tức náo loạn, ngay cả Thái hậu đang bệnh nặng cũng rời khỏi Thọ Khang cung, dẫn theo mọi người đến Trường Ninh cung thăm hỏi.

Dung Thanh Yên không lộ diện, Phạm Vân ngăn mọi người lại bên ngoài Trường Ninh cung.

“Thái hậu, Hoàng hậu nương nương đã bị kinh sợ quá độ, thần đã kê phương thuốc an thần, Hoàng hậu nương nương uống xong thuốc đã ngủ rồi. Để tránh nương nương bị kinh động thêm khiến bệnh tình nặng hơn, trong vài ngày tới nương nương cần tĩnh dưỡng, không nên gặp ai.”

Thái y đã nói như vậy, Thái hậu cũng không tiện vào, bà đặc biệt dặn dò mọi người mấy ngày này không được quấy rầy Hoàng hậu.

Lúc này chẳng ai dám gây chuyện, ai nấy đều ngoan ngoãn ở lại trong cung của mình.

Hậu cung lại có được mấy ngày yên bình hiếm có, tất nhiên là ngoại trừ một chuyện kỳ quái.

Thục quý phi phát điên!

Từ hôm Trương Thục Di bị quỷ nhập ám sát Hoàng hậu, Thục quý phi như bị quỷ nhập theo, nhìn ai cũng thấy không thuận mắt, còn chạy đến Diên Xuân cung làm loạn, nói rằng Nhu phi muốn hại mình.

Chuyện này làm kinh động đến Thái hậu, bà đang bệnh, liền sai Ứng ma ma đi xem xét tình hình. Kết quả là Thục quý phi ngay trước mặt Ứng ma ma đánh Nhu phi, mắng chửi Nhu phi muốn hại mình.

Mắng chửi om sòm, hỏi gì cũng không nói, chỉ bảo Nhu phi muốn hại mình. Sau cùng Ứng ma ma hết cách, phải kéo Thục quý phi về Thọ Khang cung.

Thái hậu đang bệnh, tinh thần không tốt, nghe Ứng ma ma kể lại tình hình, bà tức đến mức chửi mắng không ngừng.

“Đồ hỗn xược! Ngươi lại muốn gây chuyện gì nữa đây! Chuyện Trương Thục Di ám sát Hoàng hậu ai gia đã nghe Thiền Nhi nói rồi, lại là họa do ngươi gây ra! Rốt cuộc bao giờ ngươi mới để ai gia bớt lo lắng đây!”

Mắng xong, Thái hậu ho khan không ngớt, Ứng ma ma vội vàng rót cho bà một chén trà. Hồ Mị Nhi vốn đã tức sẵn, nghe vậy lại càng thêm giận.

“Ta biết ngay con tiện nhân Hồ Thiền Nhi đó sẽ ăn nói lươn lẹo trước! Đúng, ta muốn trừ khử Hoàng hậu, nhưng chủ ý là của nó, thuốc độc cũng là do nó bảo đại ca ta tìm. Là nó gây họa, không phải ta!”

Nàng nhìn Thái hậu, vẻ mặt đầy uất ức tố cáo.

“Cô mẫu thay đổi rồi, người ghét bỏ ta phải không? Có phải là vì Hồ Thiền Nhi không? Chỉ vì nó có mệnh cách Hoàng hậu nên các người mới bỏ rơi ta đúng không!”

Thái hậu giật mình, vô thức thốt lên: “Ngươi làm sao biết được…”

Lời chưa nói xong đã vội im bặt, định giải thích thì Hồ Mị Nhi đã phát cuồng nói: “Quả nhiên! Quả nhiên là như vậy! Mệnh cách Hoàng hậu... ha ha, các người đều muốn hại ta! Cô và cha ta đều tính kế với ta, Hồ Thiền Nhi muốn ta chết! Các người đều nghĩ rằng ta không có con nên bắt nạt ta! Ta nói cho các người biết! Đừng hòng! Ta sẽ có con! Rất nhanh ta sẽ có con thôi!”

Tin Hồ Mị Nhi phát điên truyền đến Trường Ninh cung, lúc đó Dung Thanh Yên đang cho cá ăn trong vườn. Nghe tin, nàng đưa phần thức ăn còn lại cho Trữ ma ma, vỗ tay phủi bụi, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Quả nhiên mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ gió đông. Nay gió đông đã đến, có thể dựng đài diễn kịch được rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top