Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hãy Tự Lo Lấy, Trở Về Nương Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Nương nương, đây chính là Hoắc Khai.”

Tiểu Phúc Tử đẩy người đến trước mặt Dung Thanh Yên, chỉ vào thiếu niên rồi nói một câu, sau đó bước lên hai bước đứng sau nàng, cúi đầu hạ giọng nói:

“Nô tài đã dùng chút thủ đoạn, moi được lời từ miệng cung nữ canh giữ hắn. Hôm đó Nhu Phi dẫn Triều Vũ đi, Triều Vũ nhất quyết không chịu bán đứng nương nương. Sau đó Nhu Phi trước mặt Triều Vũ chặt từng ngón tay của Hoắc Khai, rồi chặt cả cánh tay, như vậy Triều Vũ mới không chịu nổi mà khai ra.”

Dung Thanh Yên ngẩng đầu nhìn Hoắc Khai. Gạt đi vẻ mệt mỏi bệnh tật và suy sụp, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, không giống Triều Vũ cho lắm.

Hoắc Khai biết người mình gặp lúc này là Hoàng hậu đương triều, vội quỳ xuống cầu xin.

“Hoàng hậu nương nương, thảo dân thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, thảo dân càng không biết mình vào cung thế nào. Tỉnh lại thì đã mất đi cánh tay, còn bị Nhu Phi vô duyên vô cớ nhốt mấy ngày, thảo dân... thảo dân...”

Hắn run rẩy sợ hãi, thân hình gầy yếu như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã. Dung Thanh Yên liếc nhìn Mông Linh, “Xem thử đi.”

Mông Linh vội chạy tới, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hoắc Khai, cẩn thận kiểm tra hắn một lượt. Cuối cùng nàng buông cổ tay hắn ra, quay sang Dung Thanh Yên nói:

“Tổn thương nguyên khí, lúc bị chặt tay dường như chỉ được cầm máu sơ sài, không được dưỡng tốt nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Dung Thanh Yên khẽ gật đầu, trong ánh mắt ngày càng hoảng loạn của Hoắc Khai, nàng dịu giọng hỏi, “Bản cung nghe nói ngươi đang tìm thân nhân?”

Hoắc Khai sững người, chớp chớp mắt, từ trước tới nay chưa từng có ai nói chuyện với hắn một cách ôn hòa như vậy. Hắn hơi đỏ mặt, lí nhí đáp: “Thảo dân không có thân nhân, thảo dân là cô nhi.”

Dung Thanh Yên cúi mắt thở dài, quay sang Tiểu Phúc Tử nói: “Trước tiên đưa đi an bài cho ổn thỏa, mấy ngày nữa đi theo bản cung về phủ Trấn Quốc công sau đó sẽ sắp xếp chỗ ở cho hắn.”

Tiểu Phúc Tử vội vàng đáp lời, đỡ lấy Hoắc Khai còn ngơ ngác rời khỏi. Như dự đoán, về cái chết của Ứng ma ma, mọi người chỉ nghĩ bà ta vô tình rơi từ tường thành xuống, dù có người thắc mắc tại sao ban ngày bà ta lại lên tường thành nhưng Thái hậu không có động tĩnh gì, chỉ bảo người chôn cất Ứng ma ma cho tử tế, cũng chẳng ai nghi ngờ thêm.

Buổi tối, Tiêu Minh Dục đến cùng Dung Thanh Yên dùng bữa tối.

“Thái hậu đã đến gặp trẫm, nói nàng có nhắc đến chuyện về nhà mẹ đẻ. Bà ấy đồng ý rồi, nàng đã thuyết phục bà ấy thế nào?”

Dung Thanh Yên nói: “Thần thiếp ra tay xử lý Hồ Thiền Nhi chính là để Thái hậu nhìn thấy. Đường đường là Thái hậu đương triều mà dám ném chết con gái nhỏ của Hoàng thượng, chuyện này thiên hạ chưa từng nghe qua. Nếu thần thiếp vạch trần chuyện này ra, danh tiếng của bà ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Cho nên lúc này, bất kể thần thiếp làm gì bà ta cũng không dám ngăn cản.”

Tiêu Minh Dục gật đầu, như đã hiểu rõ: “Vậy nên, cái chết của Ứng ma ma cũng có liên quan đến nàng?”

Dung Thanh Yên không phủ nhận, đáp: “Đúng vậy, thần thiếp đã nói với Thái hậu, nếu muốn thần thiếp nguôi giận phải để thần thiếp thấy máu, Thái hậu liền đẩy Ứng ma ma ra.”

Nghi hoặc trong lòng Tiêu Minh Dục liền tan biến, hắn ôm lấy vai nàng, dịu dàng dặn dò nàng khi đến phủ Trấn Quốc công phải dưỡng thương cho tốt, nói sẽ để Tần Tranh dẫn người đi tiễn lại phái cấm quân bảo vệ nàng, còn bảo Oanh Tức cô cô đi theo.

Rõ ràng, cấm quân và Oanh Tức cô cô là để giám sát nàng.

Dung Thanh Yên cứng người, không cử động, không từ chối, yên lặng nghe hắn nói, chỉ trả lời khi được hỏi còn lại gần như đều im lặng mà dùng bữa.

Tiêu Minh Dục biết nàng vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất con gái bị ném chết nên cũng không trách móc gì, cảm thấy không thú vị, bèn ôm con trai một lúc. Đang chơi đùa vui vẻ, Tuệ Phi liền sai người đến mời hắn đi.

Tiêu Minh Dục dường như có chút chán nản với Tuệ Phi, không mấy tình nguyện đi. Dung Thanh Yên bế con trở lại, hàm ý nhắc nhở:

“Gần đây vì chuyện của thần thiếp mà Hoàng thượng đã có một thời gian không ngủ lại ở hậu cung. Lạnh nhạt với người khác thì không sao nhưng không thể để Tuệ Phi chờ quá lâu, Hoàng thượng mau đi đi.”

Tiêu Minh Dục vừa đi không bao lâu, Lan Phi đã đến. “Hoàng hậu nương nương, sức khỏe của người… đã khá hơn chưa?”

Trạng thái của Lan Phi không được tốt lắm, trông còn tệ hơn cả nàng- người vừa mới sinh con. Dung Thanh Yên chỉ thờ ơ liếc nàng một cái.

“Bản cung vẫn ổn, Lan Phi bệnh mà còn đích thân đến, là đặc biệt đến hỏi thăm hay là có chuyện muốn nói với bản cung?”

Lan Phi cắn môi, do dự rất lâu mới nói: “Thần thiếp muốn hỏi nương nương, nương nương có từng can thiệp vào hôn sự của Dung Thế tử không?”

Dung Thanh Yên sững người, từ từ nheo mắt lại, “Chưa từng, hôn sự của đại ca phải để đại ca tự mình hài lòng.” Lan Phi mặt trắng bệch, muốn nói lại thôi. Trong đầu Dung Thanh Yên chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng cười như không cười nói:

“Nghe nói đêm bản cung sinh con, Nhu Phi và Dung Thanh Mạn đã đến cung của ngươi. Sao? Các nàng đã nói với ngươi chuyện gì không thể nói ra? Có liên quan đến đại ca của bản cung à?”

Nói rồi, nàng lại ý vị sâu xa nói: “Bản cung ở đây khó có bạn tâm giao, Lan Phi, nếu ngươi có chuyện cứ nói ra, bất kể ngươi đã làm gì, chỉ cần ngươi chịu thừa nhận, bản cung có thể bỏ qua hết thảy.”

Lan Phi siết chặt khăn tay, miễn cưỡng lắc đầu, cười gượng nói: “Thần thiếp không biết nương nương đang nói gì, thần thiếp không có chuyện gì cả.”

Dung Thanh Yên thất vọng khép mắt lại, đầu ngón tay lạnh lẽo xoa thái dương, như mệt mỏi nói:

“Ngươi không chịu nói, bản cung cũng không ép ngươi. Lan Phi… hãy tự lo lấy.”

Bốn chữ cuối của nàng kéo dài âm cuối, đầy hàm ý sâu xa. Lông mi Lan Phi khẽ run, định nói gì đó nhưng Dung Thanh Yên đã bảo Trữ ma ma tiễn nàng ra ngoài.

Sau khi Lan Phi rời đi, Khương Thường cẩn thận hỏi: “Tiểu Phúc Tử nói Lan Phi có vấn đề, nương nương lại để nàng đi như vậy sao?”

Dung Thanh Yên vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con trai, cúi đầu thở dài: “Bản cung đã cho nàng một cơ hội rồi.”

Ở Thọ Khang cung, sau khi trở về Thái hậu luôn nằm trên giường như đang suy nghĩ gì đó, lại như đã ngủ thiếp đi, cung nhân không dám hỏi nhiều cũng không dám quấy rầy.

Đới ma ma đã cố gắng gọi bà dậy dùng bữa tối nhưng Thái hậu vẫn không đáp lại. Mãi đến giờ Hợi, Thái hậu mới gọi bà tới, bảo bà đi vào tẩm điện lấy một thứ.

Một lát sau, Đới ma ma ôm một chiếc hộp màu vàng kim bước ra, vừa định đưa cho Thái hậu thì bà đã trầm giọng nói:

“Sáng sớm mai đem cái này đưa cho Hoàng hậu.”

Đới ma ma biết bên trong là thứ gì nên rất kinh ngạc, cẩn thận hỏi:

“Thái hậu, giao thứ này cho Hoàng hậu nương nương, thật sự… không có vấn đề gì sao? Thái hậu thật sự tin tưởng Hoàng hậu nương nương chứ?”

Đới ma ma đã đi theo Thái hậu từ khi bà còn ở phủ Tả tướng, sớm hơn Ứng ma ma hai năm. Chỉ là tính cách trầm mặc ít nói, không được khéo léo giỏi nịnh hót như Ứng ma ma.

Thái hậu ngày thường thích mang theo Ứng ma ma, nhưng thực ra Đới ma ma mới là tâm phúc bà tin tưởng nhất. Nhiều chuyện Ứng ma ma không biết, chỉ có mình Đới ma ma biết.

Chẳng hạn như nơi cất giấu chiếc hộp này, ngoài Thái hậu, chỉ có Đới ma ma mới tìm thấy được.

Thái hậu mệt mỏi xoa trán, thở dài:

“Hoàng hậu là người bước ra từ núi thây biển máu, đâu phải kẻ dễ đối phó. Nếu có thể, ai gia tuyệt đối không muốn đối đầu với nàng.”

“Hơn nữa, những người như nàng, đối với tình cảm rất thuần khiết, đúng là đúng, sai là sai. Nàng có thể tìm đến ai gia chứng tỏ nàng hận Hoàng đế đến cực điểm. Cơ hội tốt như vậy, ai gia tất nhiên không thể bỏ qua.”

Nói xong, Thái hậu lại hừ lạnh một tiếng, “Hiện tại đối với ai gia mà nói, Hoàng hậu còn đáng tin hơn cả Hồ Liệt. Hồ Liệt tưởng ai gia không nhìn thấu tâm tư của hắn sao? Hừ, so với Đức nhi, hắn thật ra muốn tự mình lên ngôi hoặc là đưa Hồ Thành Hải lên ngôi!”

Đới ma ma thấp giọng nói: “ Thụy Vương điện hạ không biết thân phận của Tả tướng gia nên luôn oán hận Tả tướng vì quan hệ giữa người và Tả tướng, mối quan hệ phụ tử lâu nay không hòa hợp, Tả tướng không thương điện hạ cũng có thể hiểu được, rồi sẽ tốt thôi.”

Thái hậu hiểu tính cách của Đới ma ma, đã không mở miệng thì thôi, đã nói là nói thật lòng. Tính tình bà không được lòng người nhưng cũng vì vậy mà Thái hậu tin tưởng bà, chỉ là không thường xuyên mang bà theo bên mình. Lời nói của Đới ma ma như chạm vào vết sẹo cũ của Thái hậu, bà không nổi giận, chỉ nặng nề thở dài.

Đó là lỗi của bà, bà quá kiêu ngạo, làm hại Đức nhi. Nhưng nếu có lần nữa, bà vẫn sẽ tiếp tục giấu kín…

Dung Thanh Yên sau khi nhận được chiếc hộp Thái hậu gửi, bảy ngày sau liền đến từ biệt Tiêu Minh Dục để rời đi. Trước khi đi nàng cố ý để Tiểu Phúc Tử ở lại trong cung.

Bên ngoài, Tiêu Minh Dục giải thích rằng Hoàng hậu bị mất con gái nên chịu đả kích lớn, một thời gian dài rơi vào hôn mê. Khâm Thiên Giám nói trong cung có hồn của tiểu công chúa quấn lấy Hoàng hậu nên Hoàng hậu cần tạm thời xuất cung để tránh hung.

Cách nói này là do chính Tiêu Minh Dục đưa ra nên không ai nghi ngờ, ngay cả triều thần cũng không có ý kiến gì, chỉ khuyên Tiêu Minh Dục nén bi thương.

Phủ Trấn Quốc công đã sớm nhận được tin, Dung Hoài Nhân từ sáng sớm đã dẫn người ra ngoài phủ nghênh đón.

Vì Dung Thanh Yên còn đang ở cữ, xe ngựa đi rất chậm, đến khi đến phủ Trấn Quốc công đã là giờ Ngọ.

Trên mặt Dung Hoài Nhân không còn vẻ nịnh hót cố tình, lần này nhiều thêm chút đau xót của người làm cha. Ông vì lo lắng cho sức khỏe của Dung Thanh Yên liền cho người đưa xe ngựa thẳng vào trong viện.

Khương Thường và Mông Linh dùng áo choàng quấn chặt lấy nàng, cẩn thận đỡ vào phòng.

Nàng ở tại viện của Dung Thanh Dương. Dung Thanh Dương biết nàng sẽ về phủ ở một thời gian liền nhường lại viện của mình, nói rằng viện của nàng đã lâu không có người ở, không tốt cho đứa bé.

Dung Thanh Yên biết hắn sắp xếp như vậy tất có dụng ý, liền mặc nhiên chấp thuận. Tần Tranh nhìn các nàng vào trong rồi mới dẫn người rời đi, để lại hai mươi mấy cấm quân canh gác trong viện.

Oanh Tức cô cô định theo vào nhưng Dung Thanh Dương đã ngăn lại.

“Oanh Tức cô cô vất vả theo tới đây, vẫn chưa dùng cơm trưa phải không? Trước tiên cứ ăn chút gì đi đã, bên trong đã có Khương Thường và Trữ ma ma hầu hạ, một lúc cũng sẽ không có chuyện gì đâu.”

Oanh Tức cô cô liếc nhìn Bạch thị đứng bên cạnh đang trắng mặt rơi lệ, biết Hoàng hậu chịu ấm ức như vậy nhất định sẽ cùng mẫu thân tâm sự liền thức thời rời đi.

Bạch thị vừa vào phòng, còn chưa kịp nhìn ngoại tôn đã ôm chầm lấy Dung Thanh Yên khóc nức nở, bà không hỏi gì cả, chỉ liên tục vỗ về lưng nàng an ủi.

“Con ngoan, mọi chuyện qua rồi, không sao nữa, không sao nữa.”

Khoảnh khắc này, nỗi đau mà Dung Thanh Yên luôn cố gắng kìm nén trong lòng chợt sụp đổ, nàng vùi trong lòng nương khóc đến đứt từng khúc ruột.

“ Nương, khi con bé còn sống, con còn chưa kịp ôm lấy nó. Tất cả là lỗi của con, con đã để nó đến với thế gian này mà không bảo vệ được nó. Nương ơi, con đau khổ quá.”

Nàng khóc, Bạch thị cũng khóc theo, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, ai nghe thấy cũng rơi nước mắt. Cuối cùng, vẫn là Dung Thanh Dương bước lên ngăn lại.

“ Nương, thân thể Yên nhi còn yếu, khóc nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Bạch thị nghe xong vội vàng lau nước mắt cho Dung Thanh Yên, “Đúng đúng, đại ca con nói phải, con ngoan, giờ con cần phải dưỡng sức, không thể đau buồn thêm nữa.”

Nói xong, bà nắm tay nàng dắt vào trong phòng, đợi Dung Thanh Yên nằm xuống giường, đắp kín chăn gấm, rồi bảo người đi chuẩn bị cơm trưa. Cuối cùng, bà cẩn thận ôm ngoại tôn từ tay Trữ ma ma, vừa ôm vừa hôn, khóc thêm một lúc mới bình tĩnh lại.

Dung Thanh Yên đang dùng bữa thì Dung Hoài Nhân bước vào, gương mặt có chút kỳ quái, ánh mắt cứ nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

“Yên nhi, tứ muội con… nó…”

Dung Thanh Dương đã nghe Khương Thường kể lại toàn bộ sự việc, đang lúc phẫn nộ kìm nén cơn giận, thấy dáng vẻ của Dung Hoài Nhân lúc này tất nhiên hiểu rõ ý ông, liền bước lên chắn trước Dung Thanh Yên, gương mặt lạnh lùng nhìn ông nói:

“ Phụ thân, nếu không nhờ Yên nhi phúc lớn mạng lớn, lần này đã bị Dung Thanh Mạn hại chết rồi. Nếu phụ thân còn bao che cho nó, từ nay về sau phụ thân cứ sống với mẹ con họ đi. Con và Yên nhi từ hôm nay sẽ đổi sang họ Bạch, cắt đứt quan hệ với người!”

Bạch thị cũng chắn trước Dung Thanh Yên, giận dữ nói: “Lão gia tiện thể hãy bỏ thiếp đi.”

Dung Hoài Nhân thấy tình thế này, vội vàng giậm chân, “Trời ơi, lão phu còn chưa nói câu nào, các người đã vội vàng vậy.”

Nói xong, ông lại quay sang Dung Thanh Yên, thăm dò dè dặt:

“Yên nhi, cha biết lần này Mạn nhi gây ra họa lớn ngập trời, con nhất định không tha thứ cho nó. Nhưng cha nghĩ, con đã đưa nó về phủ chắc là có ý định gì đó, nên cha muốn hỏi xem con định xử lý nó thế nào?”

Dung Thanh Yên ăn một thìa tổ yến, lười biếng ngước mắt lên, “Cha đã tò mò thế, hẳn là Liễu thị còn tò mò hơn, cha bảo người đưa bà ta đến đây đi.”

Dung Hoài Nhân sững người, không biết nàng định giở trò gì, hỏi thêm hai câu nhưng thấy nàng không đáp, ông cũng không dám chần chừ, vội sai người đưa Liễu di nương tới.

Sau khi Lưu thị đến, Dung Thanh Mạn cũng bị Chủ Phòng trói đưa vào, “ Nương! Cứu con!”

Mấy ngày này Dung Thanh Mạn trong ngục sống không dễ dàng, tóc tai bù xù, mặt mày vàng vọt, ánh mắt đầy sợ hãi vô biên, cả người như kẻ mất trí. Đến khi nhìn thấy mẹ ruột, nàng mới sụp đổ gào khóc cầu cứu. Liễu thị thấy nữ nhi thảm hại như vậy, khóc càng đau đớn, cầu xin Dung Thanh Yên rồi lại cầu Dung Hoài Nhân. Thấy không ai đoái hoài, bà liền lăn lộn chửi rủa, chỉ vừa chửi được hai câu thì đã bị Lâm ma ma nhét vải vào miệng.

Lâm ma ma dùng chút kỹ thuật, nhét thẳng miếng vải vào cổ họng Liễu thị, mặt bà ta tái nhợt, vừa đau vừa khó chịu, vốn đã trúng độc, thân thể bệnh tật ốm yếu, giờ lại càng thêm dữ tợn.

Dung Hoài Nhân dù sao cũng nghĩ đến tình cảm xưa, không khỏi mềm lòng, “Yên nhi, chuyện này là do Mạn nhi gây ra, không liên quan gì đến mẹ nó, con...”

“Đúng vậy, không liên quan đến Liễu thị, cho nên bản cung không định trừng phạt bà ta.”

Dung Thanh Yên đặt đũa xuống, chậm rãi cắt ngang lời ông, trong ánh mắt lúng túng của ông, nàng bế con trai lên đưa cho Bạch thị, dịu dàng nói:

“ Nương, nương dẫn An nhi về phòng chơi một lát, ở đây có thể sẽ hơi đẫm máu, kẻo dọa đến thằng bé.”

Bạch thị không hỏi nhiều, đón lấy đứa bé, chỉ xót xa dặn dò: “Đừng làm gì quá sức, con cần nghỉ ngơi nhiều.”

Đợi Bạch thị rời đi, Dung Thanh Yên cố ý bảo Chủ Phòng gọi Oanh Tức cô cô đến. Khi mọi người đã đến đông đủ, nàng mới ngẩng đầu nhìn Dung Thanh Mạn.

“Bản cung học được từ Nhu Phi một cách bức cung, mỗi câu hỏi chặt một ngón tay, ừm, ngươi đã thân thiết với Nhu Phi, bản cung tin chắc ngươi sẽ rất thích cách này.”

Dung Thanh Mạn dữ tợn trợn mắt nhìn nàng, “Dung Thanh Yên, ngươi có gì mà đắc ý, cho dù năm bức thư đó là giả thì đã sao, ngươi với Tấn Vương vốn dĩ… a!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top