Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoàng Đế Thử Lòng, Vương Gia Tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về Cung Trường Ninh, Tiêu Minh Dục luôn nắm chặt tay Dung Thanh Yên, cả hai im lặng suốt chặng đường nhưng bước chân của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng, tâm trạng rõ ràng rất tốt.

Hắn không nói gì, Dung Thanh Yên cũng không mở lời, hai người cứ thế đi bộ về Cung Trường Ninh, không cần ngồi kiệu.

Thi thể của Ô Nha đã được thị vệ đưa đi. Dung Thanh Yên chỉ muốn chôn thẳng, nhưng Tiêu Minh Dục chỉ cười bảo rằng hắn sẽ cho người xử lý, nàng cũng không hỏi thêm gì.

Khi trở về Cung Trường Ninh, Tiêu Minh Dục phất tay một cái, rất nhanh trong điện chỉ còn lại hắn và Dung Thanh Yên. Hắn vừa định mở miệng thì nàng đã quỳ xuống.

"Thần thiếp hôm nay gây ra chuyện lớn như vậy, kinh động đến Hoàng thượng, thần thiếp có tội, xin Hoàng thượng trách phạt."

Dáng vẻ ngoan ngoãn và khiêm tốn của nàng khiến Tiêu Minh Dục híp mắt lại. Hắn không đỡ nàng dậy cũng không cho phép nàng đứng lên, chỉ đứng đó khoanh tay, vô tình nói:

"Trẫm hôm nay quả thật bị Hoàng hậu dọa một phen. Chỉ là không biết trong màn kịch này của Hoàng hậu có mấy lời là thật. Trẫm có phải là một tên hề trong đó không, hử?"

Dung Thanh Yên ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt rưng rưng, mặt dần đỏ ửng.

"Tối qua thần thiếp vẫn luôn ở bên Hoàng thượng. Hoàng thượng tỉnh dậy vào giờ Mão rất nhẹ nhàng, nhưng thần thiếp lại mệt lắm rồi. Sau khi tắm gội thay đồ, thần thiếp mới sai người đi lấy thuốc dưỡng thai, rồi mới gặp Ô Nha."

Trên mặt nàng hiện rõ vẻ uất ức khó giấu, trong mắt lấp lánh lệ. "Khoảng thời gian ngắn như vậy, Hoàng thượng nghĩ thần thiếp có thể tính toán gì chứ? Dù thần thiếp có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể chỉ trong nửa canh giờ mà lo toan mọi việc chu toàn. Thần thiếp đâu biết trước rằng trong tẩm điện có thôi tình hương."

Nghi ngờ trong mắt Tiêu Minh Dục dần tan biến, hắn cúi người đỡ nàng đứng dậy, dẫn nàng đến ngồi xuống bên giường rồi gọi Cao Thành dâng trà.

"Trẫm chỉ tiện miệng hỏi thôi, nhìn nàng xem, hôm nay chỉ lo khóc lóc, mắt cũng sưng cả lên rồi." Tiêu Minh Dục nâng tay chạm nhẹ vào mắt nàng. Dung Thanh Yên cố nén sự chán ghét trong lòng, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.

"Hoàng thượng còn nợ thần thiếp đêm tân hôn, dù đã thành nhưng không phải là điều thần thiếp mong đợi. Vì thế thần thiếp mới làm ầm ĩ như vậy. Thần thiếp đã buồn đến mức này rồi, Hoàng thượng còn nghi oan cho thần thiếp."

Vẻ mặt Tiêu Minh Dục có chút xúc động, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, giọng nói chứa đựng cả sự xót xa và tự trách, "Là lỗi của trẫm, Yên Nhi, đừng khóc nữa."

Dung Thanh Yên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khẽ nói: "Thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng vẫn còn nghi ngờ, vì vậy thần thiếp mới nói thật với Hoàng thượng. Tiểu Phúc Tử và Hỉ Thước nói đều là sự thật, duy chỉ có một việc là thần thiếp sắp đặt."

Trên mặt Tiêu Minh Dục không hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn chỉ dịu dàng véo nhẹ má nàng, mỉm cười nói:

" Thôi tình hương, cung nữ tên Ô Nha kia thực ra không hề khai ra Thục Quý Phi đúng không?"

Dung Thanh Yên chớp mắt, ngạc nhiên nhìn hắn, "Hoàng thượng sao biết được?"

Tiêu Minh Dục cười nhẹ, "Nếu cung nữ đó thực sự khai ra Thục Quý Phi, với tính cách của nàng, sẽ không giết cô ta mà sẽ đưa cô ta đến Thọ Khang Cung đối chất. Như vậy chẳng phải sẽ thuyết phục hơn sao?"

Ánh mắt Dung Thanh Yên lóe lên, nàng nhìn hắn đắm đuối.

"Hoàng thượng quả nhiên là người hiểu thần thiếp nhất. Nếu Ô Nha chịu khai, thần thiếp cần gì phải mạo hiểm như vậy. Bây giờ, sợ rằng Thái hậu đã căm ghét thần thiếp lắm rồi."

Tiêu Minh Dục nhìn nàng chằm chằm, "Đã biết Thái hậu sẽ nổi giận với nàng, sao không tìm trẫm giúp đỡ?"

Dung Thanh Yên im lặng một lát, rồi thở dài, "Dù Ô Nha không nói, thần thiếp cũng biết kẻ đứng sau chắc chắn là Thục Quý Phi. Từ khi thần thiếp ra khỏi lãnh cung Thục Quý Phi luôn nhằm vào thần thiếp, lần này càng quá đáng hơn, vì thế thần thiếp không muốn nhịn nữa. Lần này cũng coi như là lời cảnh cáo."

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt đen láy của Tiêu Minh Dục chợt lóe sáng, nhưng ngay sau đó lại trở về như cũ. Hắn nắm chặt tay nàng, dịu dàng hỏi:

"Yên Nhi muốn làm gì?"

Dung Thanh Yên lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ dò xét, cẩn trọng nói:

"Thần thiếp vẫn chưa nghĩ ra. Chỉ là, thần thiếp muốn thỉnh ý Hoàng thượng trước. Nếu chẳng may thần thiếp gây tổn hại đến Thục Quý Phi, Hoàng thượng liệu có đau lòng không? Nếu Hoàng thượng thương xót Thục Quý Phi, thần thiếp sẽ nương tay."

Tiêu Minh Dục im lặng một lúc, rồi thở dài nặng nề. Ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo sự bất đắc dĩ sâu sắc.

"Yên Nhi, đến giờ phút này, nàng vẫn không muốn mở lòng với trẫm sao? Người ngoài không biết, nhưng nàng phải hiểu rõ nhất, trẫm luôn e dè phủ Tả tướng, mối quan hệ giữa trẫm và Thái hậu cũng không hề yên bình như vẻ bề ngoài."

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giọng nói dịu dàng:

"Yên Nhi, điều trẫm muốn từ trước đến nay chỉ có nàng. Trẫm giành lại quyền lực cũng là để bảo vệ nàng."

Câu nói cuối cùng suýt khiến Dung Thanh Yên bật cười lạnh. Tiêu Minh Dục ư? Điều hắn muốn từ trước đến giờ chỉ là quyền lực. Một kẻ tham quyền cố vị chỉ biết đến ngai vàng, lấy đâu ra chân tình?

Nàng khéo léo cúi đầu rồi ngẩng lên, khóe môi nở nụ cười xúc động và ngại ngùng.

"Thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng có thần thiếp. Thần thiếp cũng hiểu sự e dè của Hoàng thượng. Hoàng thượng, hậu cung này thần thiếp sẽ giúp ngài giữ yên. Ngài chỉ cần lo đối phó với Tả tướng ở triều đình, thần thiếp nhất định sẽ giúp ngài giành lại quyền lực từ tay Thái hậu và Thục Quý Phi."

Tiêu Minh Dục lộ vẻ hài lòng, sau khi trò chuyện với nàng vài câu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn giả vờ vô tình nói:

"Hôm nay trẫm thấy Tiểu Phúc Tử đối với nàng thật lòng. Ngày thường ở trước mặt trẫm hắn là kẻ biết giữ thể diện nhất. Vậy mà lần này, vì nàng hắn hoàn toàn không màng đến mặt mũi."

Nghe vậy, khóe môi Dung Thanh Yên thoáng nở nụ cười mơ hồ, nàng yêu kiều liếc mắt nhìn hắn trách yêu:

"Hoàng thượng còn nói nữa! Thần thiếp thật hối hận khi đã xin hắn từ tay Hoàng thượng."

Tiêu Minh Dục nhướng mày, đầy vẻ tò mò:

"Hửm? Sao thế? Hắn làm nàng giận à?"

Dung Thanh Yên đỏ mặt, đáp:

"Cũng không hẳn, chỉ là Tiểu Phúc Tử ấy thật sự quá lắm mồm. Cả ngày cứ lải nhải bên tai thần thiếp về Hoàng thượng. Thần thiếp uống chén trà mát, hắn nói Hoàng thượng biết được sẽ lo lắng thần thiếp bị lạnh bụng. Thần thiếp uống chút rượu, hắn bảo Hoàng thượng biết được chắc chắn sẽ không cho thần thiếp uống."

Nàng ôm lấy cánh tay Tiêu Minh Dục, nhẹ nhàng lắc lư.

"Thần thiếp thật sự bị hắn làm phiền chết đi được. Ngay cả Khương Thường cũng không lắm lời như hắn. Hôm qua thần thiếp còn nói với hắn rằng hôm nay sẽ trả hắn lại cho Hoàng thượng, vậy mà hắn cứ khăng khăng rằng bị trả về là mất mặt."

Bên ngoài, Tiểu Phúc Tử luôn theo sát Cao Thành, nghe đến đây hắn lập tức chạy vào, quỳ sụp xuống đất, ngay cả Cao Thành cũng không kịp ngăn.

"Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho nô tài! Nô tài tuy lắm lời, nhưng thật tâm chỉ muốn tốt cho Hoàng thượng và nương nương. Hôm nay nô tài sẵn sàng bỏ qua thể diện để đứng ra chỉ vì sợ nương nương đau lòng, Hoàng thượng cũng sẽ đau lòng."

Nói xong, hắn liếc nhìn Dung Thanh Yên, hơi do dự, rồi gãi đầu lẩm bẩm:

"Hơn nữa, nương nương còn trách nô tài, nhưng nương nương chẳng phải cũng suốt ngày nhắc đến Hoàng thượng sao? Đồ ăn ngon, thức uống quý đều dành phần Hoàng thượng. Nô tài thấy nương nương thương Hoàng thượng nên mới nói nhiều hai câu, vậy mà nương nương lại ghét bỏ nô tài."

Dung Thanh Yên lườm hắn một cái:

"Chỉ có ngươi là lắm lời!"

Nói xong, Dung Thanh Yên nhìn về phía Tiêu Minh Dục, khẽ nói: "Hoàng thượng, thực ra hôm nay thần thiếp rất hài lòng với sự thể hiện của Tiểu Phúc Tử. Điều đó chứng tỏ những người từng hầu hạ trước mặt Hoàng thượng thật sự khiến người ta yên tâm hơn. Nhưng Hoàng thượng cũng thấy đấy, hắn lắm lời quá, nên hôm nay Hoàng thượng hãy đưa hắn đi để thần thiếp chọn một người khác."

Ánh mắt Tiêu Minh Dục đầy vẻ yêu thương, dường như có chút vui vẻ và hài lòng, hắn vỗ nhẹ tay nàng, cười lớn:

"Yên Nhi, trẫm nghĩ rằng, trong cung của nàng vẫn không thể thiếu Tiểu Phúc Tử. Khương Thường ít nói, ở đây cần có người khuấy động không khí, mà Tiểu Phúc Tử lại rất phù hợp."

Dung Thanh Yên phản bác vài câu, cuối cùng cười như bất lực:

"Hoàng thượng nói sao thì là vậy. Nhưng thần thiếp nói trước, nếu sau này thần thiếp thật sự cảm thấy phiền vì hắn, vẫn sẽ trả lại hắn cho Hoàng thượng."

Tiêu Minh Dục không ở lại dùng bữa trưa mà rời đi, nói là có việc quan trọng cần giải quyết, Dung Thanh Yên cũng không giữ hắn lại.

Khi hắn vừa đi, nụ cười trang nghiêm trên khuôn mặt nàng lập tức biến mất.

Nàng ghét mùi hương long diên của hắn, nên đầu tiên bảo người hầu giúp nàng tắm rửa thay đồ. Trong lúc dùng bữa trưa, Khương Thường dẫn Mông Linh đến.

Dung Thanh Yên từ lâu đã biết Mông Vũ có một người em gái, nhưng chưa từng gặp mặt.

Mông Vũ trầm ổn lão luyện, diện mạo không phải là tuấn tú, nhưng quý ở chỗ vẻ uy nghi chính trực. Nàng tưởng rằng em gái của Mông Vũ chắc cũng có nét tương đồng với anh trai mình.

Không ngờ, diện mạo của hai người lại khác nhau một trời một vực, ngay cả dáng vóc cũng hoàn toàn đối lập. Mông Vũ cao lớn mạnh mẽ, còn Mông Linh lại nhỏ nhắn, chỉ đứng đến cổ của Khương Thường, trông vô cùng tinh tế, đáng yêu.

Dù không thể gọi là tuyệt sắc giai nhân, nhưng Mông Linh lại có nét thanh tú, dễ thương, đặc biệt là đôi mắt sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao, rất trong trẻo, như chưa từng bị thế tục vấy bẩn.

Mông Linh theo Khương Thường bước vào, mặc trang phục cung nữ, trông vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt tròn xoe tò mò đánh giá Dung Thanh Yên.

Nàng định quỳ xuống hành lễ, nhưng Dung Thanh Yên vẫy tay:

"Ở đây không có người ngoài, không cần phải câu nệ lễ nghi. Mông Linh, lại đây."

Mông Linh cũng không ngại ngùng, liền bước đến gần, Dung Thanh Yên kéo nàng ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng:

"Có đói không?"

Mông Linh xoa xoa bụng, gật đầu, Dung Thanh Yên bảo Khương Thường đưa cho nàng đôi đũa. Mông Linh vừa nhận đũa, đột nhiên nhớ ra điều gì, liền vội vàng đặt đũa xuống rồi đứng dậy.

"Hoàng hậu nương nương, điều này không đúng quy tắc."

Dung Thanh Yên lại kéo nàng ngồi xuống, cười bảo:

"Ngươi gọi bản cung là Hoàng hậu nương nương, ở đây bản cung chính là quy tắc. Bản cung cho phép ngươi ăn thì ngươi cứ ăn."

Sau khi ăn no uống đủ, Mông Linh lập tức có cảm tình với nàng, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng:

"Hoàng hậu nương nương, Vương gia quả thật không nói sai, nương nương là cô nương xinh đẹp nhất thiên hạ."

Dung Thanh Yên khẽ sững sờ, ánh mắt nàng khẽ rung động:

"Vương gia?"

Khương Thường thấy biểu cảm của Dung Thanh Yên không đúng, vội liếc mắt ra hiệu cho Mông Linh, sau đó múc một muỗng cháo táo ngọt đút cho Dung Thanh Yên, từ từ chuyển chủ đề.

"Chủ tử, vì sao người không để Hỉ Thước trực tiếp nói với Thái hậu rằng ý tưởng này là do nhị tiểu thư của phủ Tả tướng Hồ Thiền Nhi bày ra?"

Dung Thanh Yên nuốt chén cháo trong miệng, cầm khăn lau sạch hạt cơm bên mép Mông Linh rồi chậm rãi trả lời:

"Nếu nói ra, Thái hậu sẽ tức giận với nàng ta, Hồ Thiền Nhi sẽ không thể tiến cung. Mục đích của bản cung là đưa nàng ta vào cung."

Mông Linh chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn Dung Thanh Yên, Khương Thường do dự hỏi:

"Nhưng, Thục Quý Phi chẳng lẽ sẽ không nói với Thái hậu sao?"

Dung Thanh Yên khẽ cười như không cười:

"Đó không phải là chuyện chúng ta cần lo lắng. Hồ Thiền Nhi dám bày mưu này, tất nhiên đã nghĩ đến mọi phương án chu toàn. Nàng ta sẽ không để Hồ Mị Nhi nói bậy đâu."

Khương Thường gật đầu, một lát sau lại khẽ nói: "Chủ tử, bên phía Hoàng thượng thật sự không có vấn đề gì chứ? Nô tỳ cảm thấy Hoàng thượng ngày càng khó đoán."

Nhắc đến Tiêu Minh Dục, Dung Thanh Yên lập tức thu lại nụ cười, trong giọng nói mang theo vài phần châm biếm.

"Đương nhiên là không có vấn đề gì, vì mục đích của hắn đã đạt được. Đúng như ý hắn muốn, bản cung đã chính diện đối đầu với Thái hậu và Hồ Mị Nhi. Điều duy nhất hắn nghi ngờ bây giờ có lẽ là mối quan hệ giữa bản cung và Tấn Vương..."

Nàng chợt ngừng lại, khuôn mặt thoáng chút u ám. Mông Linh với đôi mắt tròn xoe, lấp lánh sự tò mò, bất ngờ ghé sát lại nàng, hỏi: "Nương nương, người có muốn gặp Vương gia không?"

Dung Thanh Yên khựng lại, chưa kịp trả lời thì Tiểu Phúc Tử đã từ bên ngoài chạy vào.

"Nương nương, người đoán xem Hoàng thượng đã xử lý Ô Nha thế nào?"

Hắn hạ giọng, đầy vẻ thần bí, nhưng Dung Thanh Yên đang mãi suy nghĩ về câu hỏi của Mông Linh, nên không chú ý đến lời hắn nói.

Khương Thường đá nhẹ Tiểu Phúc Tử một cái, nói: "Nói nhanh đi!"

Tiểu Phúc Tử xoa xoa vết thương trên đầu đã được băng bó, thấy tâm trạng của Dung Thanh Yên không tốt, cũng không dám đùa cợt, bèn hạ giọng kể:

"Ô Nha đã bị băm nhỏ thành thịt băm, sau đó nấu chín rồi đem ra ngoài cung cho chó ăn."

Mông Linh trợn tròn mắt: "Ôi, tàn nhẫn vậy sao!" Dung Thanh Yên chỉ ngạc nhiên trong giây lát, rồi cười lạnh: "Vậy là ngươi chưa thấy hắn tàn nhẫn hơn thế."

Lúc Tiêu Minh Dục vừa lên ngôi, có một cung nữ do Thái hậu cài vào bên cạnh hắn. Khi hắn phát hiện ra bèn tìm cớ rồi sai người lột da sống nàng ta, một người đang còn sống sờ sờ bị lột da rồi rắc muối lên, sau đó dùng làm củi đốt.

Cũng chính vì lý do này, Thái hậu không dám ép hắn quá mức. Những người thực sự hiểu rõ Tiêu Minh Dục đều biết hắn là một kẻ điên.

Mông Linh tò mò nhìn Dung Thanh Yên, nhưng nàng không có ý định giải thích, chỉ mỉm cười hỏi: "Ngươi có nghĩ rằng bi kịch của Ô Nha hiện giờ là do bản cung gây ra không?"

Mông Linh trầm ngâm một lát rồi đáp: "Tất nhiên là không. Chỉ là, nàng ấy vốn không nên chết, là cung nữ nên phải nghe lời chủ nhân. Bây giờ ngay cả cơ hội đầu thai nàng ấy cũng không có, thật đáng thương."

Khương Thường vừa định lên tiếng nhưng Dung Thanh Yên đã dùng ánh mắt ngăn lại. Nàng mỉm cười nhìn Mông Linh và nói:

"Một con chó mẹ sinh ra một con chó con, nhưng bị một con sói để ý. Chó mẹ vì muốn bảo vệ chó con mà lao vào đấu với sói. Cuối cùng, chó mẹ chết, chó con bị sói tha đi. Ngươi nói xem, con sói có độc ác không?"

Mông Linh gật đầu: "Tất nhiên là độc ác."

Dung Thanh Yên lại nói: "Nhưng nếu phía sau con sói còn có vài con sói con đang chờ nó mang thức ăn về, nếu sói không giết chó mẹ, những con sói con sẽ chết đói. Vậy ngươi còn thấy con sói ác nữa không?"

Mông Linh lắc đầu: "Không ác."

Dung Thanh Yên nhìn đôi mắt trong sáng, thuần khiết của Mông Linh, thở dài:

"Trên đời này, làm gì có ai đáng chết từ lúc sinh ra. Điều quan trọng là không thẹn với lòng. Người không hại ta, ta tất không hại người, đối đãi với người bằng tấm lòng nhân hậu. Nhưng nếu người hại ta, ta quyết không thể mềm lòng."

Nàng nắm chặt tay Mông Linh, nghiêm túc nói: "Nếu đêm qua Ô Nha thành công, thì giờ đây người rơi vào cảnh không thể cứu vãn sẽ là bản cung và Vương gia. Mông Linh, nhớ kỹ, một khi mềm lòng với kẻ thù, tức là tự đào hố sâu cho chính mình."

Sau một hồi căng thẳng, Dung Thanh Yên cảm thấy mệt mỏi, liền cho mọi người lui ra ngoài. Nàng nằm xuống giường và chợp mắt một lát. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm giác có người bước vào. Tính cảnh giác của nàng vốn rất cao, dù tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng nhưng nàng vẫn tỉnh dậy. Mở mắt ra, thấy đó là Tiểu Phúc Tử, nàng khẽ sững lại, nhanh chóng kéo chỉnh lại chiếc áo ngủ đang lỏng lẻo, lông mày cau lại.

Đang định mở miệng trách mắng, nàng bỗng nhận ra có điều không đúng. Đôi mắt này... không đúng! Đây không phải là Tiểu Phúc Tử!

"Ngươi..."

Đôi mắt nàng chợt sáng lên, nhưng chưa kịp nói hết câu, người kia đã xé toạc mặt nạ da người, rồi bước tới ôm chầm lấy nàng. Dung Thanh Yên có chút bàng hoàng, đầu óc trở nên trống rỗng, nhưng nụ cười nơi khóe mắt đã tiết lộ niềm vui sướng trong lòng.

"Vương gia, sao chàng lại đến đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top