Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lập làm Thái tử? Tâm Tư Mỗi Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa sáng hôm sau, Ngụy thái y đến thăm.

“Nương nương, Hoàng thượng nghe nói nương nương thân thể không khỏe, đặc biệt sai thần đến xem cho nương nương.”

Dung Thanh Yên không ngờ ông lại đến, ngẩn người một chút rồi được Mông Linh đỡ ngồi xuống ghế, mỉm cười nói:

“Hoàng thượng thật có lòng, mấy hôm nay bổn cung quả thật có chút không khỏe, phiền Ngụy thái y đích thân đi một chuyến.”

Ngụy thái y được sủng ái mà lo sợ, vội nói: “Nương nương thật quá lời, nương nương không khỏe, lẽ ra sớm nên sai người gọi thần đến.”

Dung Thanh Yên cười mà không đáp, chỉ đưa tay đặt lên bàn, Ngụy thái y bắt mạch, khép mắt lại, chầm chậm vuốt bộ râu hoa râm.

Một lát sau, ông bỗng mở mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội đứng dậy chắp tay với nàng nói: “Chúc mừng nương nương!”

Dung Thanh Yên điềm tĩnh hỏi: “Ngụy thái y có ý gì? Bổn cung thân thể không khỏe, sao lại nói chúc mừng?”

Ngụy thái y tươi cười chắp tay: “Hoàng hậu nương nương có hỷ mạch, nên thần mới chúc mừng. Chúc mừng nương nương, nương nương đã mang thai được gần hai tháng rồi.”

Dung Thanh Yên trên mặt cũng rạng rỡ: “Thật sao?”

Ngụy thái y cung kính đáp: “Thần hành nghề y đã gần hai mươi năm, nào dám đem chuyện này ra đùa giỡn.”

Nói xong, ông lại nở nụ cười hiền hậu của bậc trưởng bối: “Thần sẽ kê vài thang thuốc an thai bồi bổ đưa đến. Chuyện vui lớn thế này, thần phải mau chóng bẩm báo với Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương cứ yên tâm nghỉ ngơi, thần xin cáo lui.”

Dung Thanh Yên không ngăn cản, chỉ mỉm cười sai Khương Thường mang ít đồ thưởng tặng, đích thân tiễn ông ra ngoài.

Chưa đến nửa canh giờ sau, Tiêu Minh Dục đã vội vàng chạy tới Trường Ninh Cung.

Nửa tháng không gặp, Tiêu Minh Dục gầy đi một vòng, giữa đôi mày đầy vẻ mệt mỏi. Dung Thanh Yên còn chưa kịp mở lời đã bị hắn kéo bật dậy khỏi giường.

Hắn nắm lấy tay nàng, ánh mắt dừng lại nơi bụng nàng, nhìn thật kỹ hồi lâu rồi bỗng ôm chầm lấy nàng vào lòng.

“Yên nhi, Ngụy thái y nói nàng có thai rồi, Yên nhi, trẫm mừng quá!”

Dung Thanh Yên không kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào lòng, hít thở có phần khó khăn, vội đưa tay ấn vào vai hắn định đẩy ra. Đẩy hai lần không đẩy được, may mà Cao Thành ở bên cạnh nhắc nhở:

“Hoàng thượng, Ngụy thái y đã căn dặn kỹ lưỡng, Hoàng hậu nương nương đây là thai đầu, ba tháng đầu cần cẩn thận, xin Hoàng thượng hãy chú ý.”

Nghe vậy, Tiêu Minh Dục liền buông nàng ra, kéo tay nàng cùng ngồi xuống, trong lời nói tràn đầy vui sướng.

Dung Thanh Yên thi thoảng tránh những động tác quá thân mật của hắn. Khi hắn muốn đưa tay chạm vào bụng nàng, nàng liền thuận thế nắm lấy tay hắn, như thể xót xa mà nói:

“Nhìn dáng vẻ của Hoàng thượng lúc này thật khiến thần thiếp đau lòng. Thần thiếp nghe nói việc của nạn dân đã được giải quyết rồi, lũ lụt thì đã có ngoại tổ phụ của thần thiếp lo, Hoàng thượng cũng không cần bận tâm nữa. Chuyện của Lâu Lâm cũng xem như đã xong, không còn những việc này sao Hoàng thượng vẫn gầy guộc thế này?”

Tiêu Minh Dục kéo nàng vào lòng, nắm chặt tay nàng, giọng hơi thoáng vẻ trầm ngâm, thở dài:

“Liên quan đến việc công chúa Lương Nguyệt vào cung, Tả tướng bất mãn vô cùng, còn xúi giục mấy vị đại thần suốt ngày ở buổi triều sớm cứ như hòa thượng tụng kinh, nhằm khuyên trẫm gả công chúa Lương Nguyệt cho vị thân vương nào đó chưa có chính phi.”

Trên mặt hắn đầy vẻ giận dữ, thoáng nét hung dữ: “Đây chẳng phải là chuyện hoang đường sao? Lương vương đưa công chúa đến để làm phi tử của trẫm. Trẫm mà đem người đi gả chẳng phải sẽ gây ra chiến tranh giữa 2 nước Tiêu Lương sao?”

Dung Thanh Yên lặng lẽ lắng nghe. Chuyện này nàng đã nghe Tiểu Phúc Tử kể rồi, việc Tả tướng không hài lòng với việc công chúa Lương Nguyệt vào cung là điều tất nhiên. Phía sau Lương Nguyệt là Lương vương, một núi không thể chứa hai hổ, hậu cung không thể cùng lúc có hai phi tần được sủng ái nhất.

Chỉ là, việc công chúa Lương Nguyệt vào cung đã là điều không thể thay đổi, Tả tướng lại còn xúi giục Tiêu Minh Dục đem công chúa gả cho thân vương khác, thật đúng là con cáo già nham hiểm.

Công chúa Lương Nguyệt vào cung vốn là cái bẫy do chính Tiêu Minh Dục sắp đặt, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ công chúa. Hắn không chịu thả người lại không muốn thực sự đắc tội với Tả tướng, tất nhiên Tả tướng sẽ lấy cớ này để ép hắn phải dành cho Hồ Thiền Nhi sự sủng ái tương tự.

Quả nhiên...

“Trẫm không đồng ý, Tả tướng và Thái hậu liền thỉnh thoảng nhắc nhở trẫm phải cho Hồ Thiền Nhi được sủng ái. Trẫm có thể thuận theo ý họ, chỉ là trẫm lo rằng, đợi đến khi công chúa Lương Nguyệt vào cung hắn vẫn sẽ gây chuyện. Yên nhi, trẫm giờ chưa thể đắc tội với Lương vương.”

Dung Thanh Yên nghe câu cuối cùng của hắn có chút khác thường, đang ngầm suy nghĩ ý nghĩa là gì thì ánh mắt hắn đã rơi xuống bụng nàng.

Trong đôi mắt phức tạp của hắn xen lẫn chút toan tính và áy náy. Rất nhanh, hắn khẽ nâng mặt Dung Thanh Yên lên, ánh mắt chan chứa tình cảm, dịu dàng cười nói:

“Yên nhi, chỉ cần nàng sinh ra hoàng tử, trẫm sẽ lập nó làm Thái tử được không?”

Dung Thanh Yên trong lòng thoáng run lên, cả người không khỏi rùng mình, ngầm nắm chặt tay lại rồi buông ra, khóe môi gượng gạo nở nụ cười:

“Hoàng thượng, Ngụy thái y nói mới có hai tháng thôi, chờ sinh ra còn lâu lắm, hơn nữa chưa chắc đã là hoàng tử, có khi lại là công chúa thì sao? Hoàng thượng đang ở độ tuổi sung mãn, không cần vội lập Thái tử sớm như vậy. Đợi vài năm nữa khi hoàng tử nhiều lên, Hoàng thượng có thể chọn người mình thích nhất, hợp nhất.”

Nếu để những người kia biết đứa trẻ trong bụng nàng có thể trở thành Thái tử, không chỉ Tả tướng và Thái hậu mà tất cả nữ nhân trong hậu cung… đều sẽ nhắm vào đứa bé này!

Ngón tay Dung Thanh Yên lạnh ngắt nhưng không dám để lộ chút suy nghĩ nào. Tiêu Minh Dục với vẻ mặt trấn an, nhìn vào bụng nàng, nói:

“Trẫm nói Yên nhi mang hoàng tử thì chắc chắn là hoàng tử. Trẫm muốn cho con của chúng ta những gì tốt đẹp nhất. Yên nhi đừng sợ, trẫm nhất định sẽ bảo vệ con của chúng ta thật tốt.”

Dung Thanh Yên còn muốn nói gì đó nhưng hắn đã vỗ nhẹ tay nàng, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng, đầy vẻ chiều chuộng.

“Trẫm còn chút tấu chương cần xem, Yên nhi cứ nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì gọi thái y. Trẫm xong việc sẽ đến thăm nàng.”

Ánh mắt Dung Thanh Yên ánh lên tia sáng, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Nói xong, nàng đưa tay chỉnh lại vạt áo có chút nhăn của hắn.

“Công chúa Lương Nguyệt sắp vào cung là đại hỷ của Hoàng thượng. Hoàng thượng mấy ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Ánh mắt Tiêu Minh Dục thoáng qua vẻ dịu dàng, hôn nhẹ lên môi nàng: “Được.”

Ngoài Trường Ninh Cung, Tiêu Minh Dục bước đi, tay chắp sau lưng, bước chân có chút rối loạn.

Cao Thành vội bước nhanh theo sau, thấy sắc mặt hắn không tốt không dám hé lời cũng không dám thở mạnh. Không biết đi bao lâu, bất ngờ nghe thấy người phía trước gọi tên mình.

“Cao Thành.”

Cao Thành giật mình run rẩy, vội đáp: “Hoàng thượng, nô tài đây ạ.”

Tiêu Minh Dục dừng bước, trầm giọng nói: “Phát tin ra ngoài, nói rằng nếu Hoàng hậu sinh hoàng tử, sẽ được lập làm Thái tử của Tiêu quốc.”

Cao Thành giật mình, nhìn sắc mặt của Tiêu Minh Dục, cẩn thận dò hỏi:

“Hoàng thượng, Tả tướng và Thái hậu vốn dĩ đã luôn đề phòng Hoàng hậu nương nương. Nếu để bọn họ biết Hoàng hậu nương nương có thai, họ chắc chắn sẽ làm gì đó. Huống hồ còn là Thái tử, tin tức này vừa ra, đứa bé trong bụng Hoàng hậu nương nương sẽ rất nguy hiểm.”

Tiêu Minh Dục nhớ lại khuôn mặt ngoan ngoãn của Dung Thanh Yên khi nãy, trong mắt thoáng qua chút áy náy, hắn đưa tay xoa nhẹ lên huyệt thái dương, ẩn hiện vẻ bực bội.

“Trẫm nào không biết, nhưng trẫm không còn cách nào khác. Công chúa Lương Nguyệt sắp tới rồi, Tả tướng lại chọn đúng lúc này gây chuyện, rõ ràng là muốn nói cho trẫm biết rằng hắn không hài lòng với việc hòa thân giữa trẫm và Lương quốc.”

Hắn cố gắng đè nén lửa giận, trầm giọng nói: “Có thể tưởng tượng được sau khi công chúa Lương Nguyệt vào cung, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục gây chuyện. Trẫm không thể để Lương vương nắm được bất kỳ sơ hở nào, vì vậy trẫm chỉ có thể lấy đứa trẻ trong bụng Hoàng hậu làm lá chắn, ép Tả tướng chuyển hướng chú ý.”

Cao Thành càng thêm cẩn trọng, dè dặt nói: “Đây là đứa con đầu tiên của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, nếu như...”

Những lời sau đó hắn không dám nói tiếp, Tiêu Minh Dục trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lắc mạnh đầu như muốn gạt bỏ hết mọi lo ngại.

“Đã đi đến bước này rồi, bất kể thế nào, trẫm cũng phải giành được sự ủng hộ của Lương vương, cho dù...”

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Trẫm và Hoàng hậu sẽ còn có những đứa con khác, coi như đây là thử thách dành cho đứa trẻ này. Nếu nó thực sự là hoàng tử và có thể vượt qua kiếp nạn này, trẫm sẽ giữ lời hứa lập nó làm Thái tử.”

Cao Thành không dám hỏi thêm, vội vã đáp: “Vâng, nô tài đã hiểu.”

Trường Ninh Cung.

Từ khi Tiêu Minh Dục rời đi, Dung Thanh Yên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đó. Lâu sau nàng chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm lấy mặt.

Khương Thường nhíu mày hỏi: “Chủ tử, Hoàng thượng có ý gì vậy?”

Dung Thanh Yên không nói gì, Mông Linh thì bực bội nói:

“Ý gì ư? Hừ! Ta nhìn ra rồi, Hoàng thượng quả nhiên vô liêm sỉ, bản thân đối phó không được với Tả tướng và Thái hậu liền lấy con của nương nương làm lá chắn.”

Nàng giận đến giậm chân: “Nếu Tả tướng biết được đứa bé của nương nương sinh ra sẽ là Thái tử, chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách hãm hại đứa bé. Như vậy Tả tướng sẽ không còn tâm trí mà lo đến công chúa Lương Nguyệt nữa! Đây chính là kế ‘họa thủy đông dẫn’!”

Khương Thường lập tức hiểu ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì sắc mặt tái nhợt, liền quỳ xuống trước Dung Thanh Yên, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

“Chủ tử, đều là lỗi của nô tỳ. Hôm nay Oanh Tức cô cô hỏi nô tỳ, chủ tử gần đây có phải hay buồn ngủ dễ mệt mỏi và thay đổi khẩu vị không, nô tỳ đều đã trả lời hết. Nhất định cô cô đã phát hiện ra điều gì nên báo với Hoàng thượng, Hoàng thượng mới sai Ngụy thái y đến đây.”

Dung Thanh Yên buông tay, quay người kéo Khương Thường đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, dịu dàng nói:

“Không trách ngươi. Cho dù hôm nay Ngụy thái y không đến thì thêm một thời gian nữa bụng cũng sẽ to lên, giấu cũng không giấu được. Như vậy cũng tốt, bổn cung không cần phải khổ sở nghĩ cách né tránh chuyện thị tẩm.”

Khương Thường vẫn rưng rưng: “Nhưng mà...”

Dung Thanh Yên rót cho nàng một chén trà trấn tĩnh lại, thở dài: “Đã giấu không được thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết. Cho dù Tiêu Minh Dục không dùng đứa bé này để gánh họa, họ biết rồi cũng sẽ không tha cho nó. Cho nên đây là lựa chọn của bổn cung, không liên quan gì đến ngươi.”

Mông Linh ghé lại gần: “Nương nương, hay là báo chuyện này cho Vương gia đi. Nô tỳ viết thư cho Vương gia, nếu Vương gia biết nương nương có thai...”

Dung Thanh Yên lắc đầu ngắt lời nàng: “Không được. Vương gia ở Bình Châu làm việc còn nguy hiểm hơn bổn cung nhiều. Nói với chàng chỉ khiến chàng thêm lo lắng, đợi thêm chút nữa đi. Nếu bổn cung không trụ nổi sẽ nói cho chàng biết.”

Nói xong, nàng nắm tay Mông Linh, dịu dàng nói: “Bổn cung tuy chưa từng trải qua những chuyện này nhưng cũng hiểu, nếu họ muốn hại con của bổn cung, phần nhiều sẽ dùng độc hoặc thuốc. Phạm Vân không phải lúc nào cũng ở đây nên bổn cung chỉ có thể trông cậy vào ngươi.”

Mông Linh mắt sáng lên, cảm thấy trách nhiệm nặng nề, vỗ ngực cam đoan: “Nương nương yên tâm, nô tỳ có liều mạng cũng sẽ bảo vệ đứa bé của nương nương.”

Dung Thanh Yên đưa tay chỉnh lại mái tóc lòa xòa trước trán nàng, mỉm cười: “Cũng không đến mức liều mạng, cố gắng hết sức là được.”

Mông Linh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trước khi đi, Vương gia đã đặc biệt căn dặn nô tỳ, nếu nương nương có mệnh hệ gì nô tỳ sẽ phải chôn cùng.”

Khương Thường lo lắng bất an, bồn chồn nói: “Chủ tử, bây giờ phải làm sao?”

Dung Thanh Yên im lặng hồi lâu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

“Với tính cách của Tiêu Minh Dục, e rằng vừa ra khỏi cửa Trường Ninh Cung, hắn đã bảo Cao Thành lan truyền tin tức này rồi. Chẳng mấy chốc, ai ai cũng sẽ biết bổn cung có thai.”

Nói rồi, nàng dựa lưng vào ghế, bàn tay phải chầm chậm đặt lên bụng phẳng, giọng điệu khó lường:

“Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, bổn cung cũng không sợ bọn họ. Nếu Thái hậu ra tay, có lẽ còn có thể nhân cơ hội lần theo dấu vết tìm ra lý do bà ta hạ độc hoàng tự.”

Khương Thường và Mông Linh nhìn nhau, trên mặt tràn đầy lo lắng nhưng không ai dám mở miệng nói thêm.

Quả như Dung Thanh Yên dự đoán, tin nàng có thai lan nhanh như gió, chỉ trong nửa ngày đã có không ít người đến chúc mừng. Ai nấy trên mặt đều mang vẻ cung kính và vui mừng nhưng vẻ hài hòa bề ngoài ấy lại bị một câu nói của Hồ Thiền Nhi phá vỡ.

“Nghe nói Hoàng thượng đã đến đây rồi, vui mừng khôn xiết, nói rằng Hoàng hậu nương nương mang thai tiểu Thái tử. Thảo nào Hoàng thượng lại cao hứng như vậy, con nối dòng của Hoàng thượng vốn không nhiều, Hoàng hậu nương nương nhanh như vậy đã hoài long thai, đúng là ông trời ban phúc.”

Hồ Thiền Nhi liên tục nhắc đến hoàng tử và Thái tử, mọi người không ngừng xôn xao, đặt ra nhiều câu hỏi nhưng ánh mắt ai nấy đều mang tâm tư khác biệt.

Dung Thanh Yên lướt qua từng khuôn mặt trong số họ, sau những lời chúc mừng bề ngoài, có người dần lộ rõ vẻ ghen tỵ không giấu nổi. Sắc mặt của Ngụy quý nhân có chút cứng ngắc, những người khác cũng cúi đầu, mỗi người đều mang một nỗi lo riêng.

Dung Thanh Yên nhìn Hồ Thiền Nhi thêm vài lần, mỉm cười không rõ ý:

“Những lời của Nhu phi đúng lắm. Hoàng thượng không có nhiều con cái nên mới đặt kỳ vọng vào bụng bổn cung. Nhưng việc Thái tử còn quá sớm, biết đâu lại là một công chúa. Hoàng thượng đang độ tuổi tráng niên, sau này hoàng tử sẽ còn nhiều, mọi người cứ dưỡng thân cho tốt, sớm muộn gì cũng sẽ có được phúc khí như bổn cung.”

Nói xong, nàng đưa mắt lướt qua đám người nhấn mạnh:

“Quy củ tổ tông, vị trí Thái tử xưa nay lập hiền không lập trưởng, mọi người không cần vì chuyện này mà bận tâm, sinh được hoàng tử mới là chính sự.”

Hồ Thiền Nhi thấy mọi người bị Hoàng hậu nói cho có chút dao động, khẽ nhíu mày rồi lại mỉm cười dịu dàng nói:

“Hoàng hậu nương nương nói phải nhưng Hoàng thượng đã nói như vậy, tất nhiên là có tính toán và cân nhắc của mình, Hoàng hậu nương nương cũng không cần quá khiêm nhường.”

Dung Thanh Yên hơi nheo mắt, mỉm cười nhìn nàng nói: “Vậy sao? Nhưng bổn cung vẫn chưa yên tâm, trừ phi Tả tướng gia và Thái hậu đều mong muốn con của bổn cung trở thành Thái tử.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Hồ Thiền Nhi lập tức thay đổi, ánh mắt mọi người cũng theo đó mà hướng về phía nàng ta, ai nấy đều mang vẻ phức tạp.

Dung Thanh Yên nhìn thấy rõ biểu cảm của mọi người, lại thong dong, nhân từ nhìn Hồ Thiền Nhi nói:

“Nhu phi nói nhiều như vậy, bổn cung nghe lại thấy có chút ngưỡng mộ, thật ra không cần phải ngưỡng mộ đâu.”

Nàng dừng lại một chút, cố ý nâng cao giọng, mỉm cười nói: “Rồi sẽ có ngày Nhu phi sinh được hoàng tử, đến lúc đó Tả tướng gia và Thái hậu chắc chắn sẽ vui mừng lắm.”

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đồng loạt đổ dồn về phía Hồ Thiền Nhi.

Phải rồi, cho dù Hoàng hậu thực sự sinh ra một hoàng tử, cho dù Hoàng thượng thật sự muốn lập làm Thái tử thì còn có Tả tướng và Thái hậu kia, nhiều chuyện Hoàng thượng cũng không phải người quyết định.

Còn Hồ Thiền Nhi có Tả tướng và Thái hậu hậu thuẫn, được sủng ái chỉ là chuyện sớm muộn, sinh hoàng tử cũng là chuyện sớm muộn mà thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top