Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Năm Mươi Cái Tát, Lại Làm Giao Dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Phúc Tử và Trữ ma ma dẫn người ầm ầm xông thẳng vào Diên Xuân Cung.

Vào đến nơi liền đập phá ầm ĩ, ai dám cản đường đều bị đánh cho sống dở chết dở, ngông cuồng không ai sánh bằng.

Hồ Thiền Nhi nghe cung nữ báo tin, vội vàng chạy ra, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, thái dương giật thình thịch.

Tô Hà quát lớn: “Quá quắt! Diên Xuân Cung là nơi để các ngươi làm loạn sao?”

Tiểu Phúc Tử bước tới, cung kính hành lễ với Hồ Thiền Nhi.

“Nhu Phi nương nương, nhân sâm mà người gửi cho Hoàng hậu nương nương không cẩn thận rơi xuống hồ cá, cá trong hồ đều nổi bụng chết. Phạm thái y kiểm tra, phát hiện nhân sâm có chất độc giống như thạch tín, nô tài phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến đây điều tra.”

Hồ Thiền Nhi sắc mặt lạnh băng, “Thật là nói bậy! Bổn cung sao có thể gửi nhân sâm có độc cho Hoàng hậu?”

Tiểu Phúc Tử không kiêu ngạo, không tự ti, mỉm cười đáp: “Ai mà tin chứ, Hoàng hậu nương nương cũng không tin. Nhưng lời đồn thật đáng sợ, Hoàng hậu nương nương vì muốn làm rõ trong sạch cho nương nương nên mới sai chúng nô tài lục soát, không tìm được gì thì càng tốt.”

Hồ Thiền Nhi chỉ vào mấy tên thái giám đang nằm co giật trên mặt đất, quát: “Các ngươi tìm đồ kiểu này sao?”

Tiểu Phúc Tử không lập tức đáp, chỉ kín đáo liếc nhìn bên trong điện rồi mới thu ánh mắt lại. Tiểu Thường Tử bưng một cái hộp vuông vức chạy đến.

Hộp được đưa cho Phạm Vân, Phạm Vân mở ra ngửi thử, mặt liền biến sắc: “Chính là loại độc này!”

Hồ Thiền Nhi sững người, sắc mặt đại biến, lạnh giọng nói: “Đây không phải là đồ của bổn cung!”

Trữ ma ma bước lên, cúi chào Hồ Thiền Nhi.

“Nhu Phi nương nương, khi đến Hoàng hậu nương nương đã căn dặn nô tỳ, nếu không tìm thấy thứ gì thì hãy thành tâm xin lỗi nương nương, còn nếu tìm thấy…”

Bà ta dừng lại, ra hiệu cho bốn ma ma vạm vỡ phía sau. Bốn ma ma lập tức bước đến sau lưng Hồ Thiền Nhi và Tô Hà.

Chưa kịp để họ phản ứng, hai ma ma đã giữ chặt Hồ Thiền Nhi, hai ma ma còn lại giữ chặt Tô Hà, đồng thời dùng vải nhét vào miệng họ, hoàn toàn không để họ có cơ hội la hét.

Hồ Thiền Nhi kinh hoàng trừng mắt nhìn Trữ ma ma, bà ta vừa xắn tay áo vừa cười nói:

“Nhu Phi nương nương cũng biết, Hoàng hậu nương nương của chúng ta xưa nay luôn rộng lượng, nhân hậu. Nương nương vừa sinh hạ hoàng tử, vì muốn tích phúc cho tiểu hoàng tử, cũng không muốn làm to chuyện.”

“Vậy nên đặc biệt dặn dò nô tỳ, nếu tìm được thứ gì ở chỗ của nương nương thì đánh năm mươi cái tát coi như trừng phạt, sau này cũng không truy cứu trách nhiệm của nương nương nữa, coi như là một lời cảnh cáo nhẹ nhàng, sửa đổi là được.”

Năm mươi cái tát!

Hồ Thiền Nhi trợn trừng mắt không dám tin, đây rõ ràng là cố tình vu oan hãm hại! Hoàng hậu là cố ý!

Trữ ma ma như không thấy ánh mắt căm phẫn của nàng ta, xắn tay áo xong liền vung tay tát mạnh một cái. Tiểu Phúc Tử thấy Trữ ma ma bắt đầu đánh liền sai người đưa Phạm Vân đi rồi trao đổi ánh mắt với Trữ ma ma, dẫn Tiểu Thường Tử và mọi người nhanh chóng tiến vào trong điện.

Trữ ma ma cứ thế tát hết cái này đến cái khác, dùng toàn lực, liên tục bốn mươi cái tát, mặt Hồ Thiền Nhi đã sưng vù, hai cái răng bị đánh gãy, lúc này mới sai Hỉ Thước đi Thọ Khang Cung báo tin.

Thái hậu nghe Hỉ Thước kể lại toàn bộ sự việc, giận đến suýt ngất. Ứng ma ma nghi hoặc nói:

“Nhân sâm có độc? Thái hậu, Nhu Phi nương nương không thể nào ngu xuẩn đến thế chứ. Ngay lúc này sao nương nương lại gửi đồ có độc được?”

Thái hậu ôm ngực thở dốc, căm giận nói: “Nàng ta đương nhiên không ngu xuẩn như vậy, đây rõ ràng là Hoàng hậu cố ý gây chuyện. Con mình bị ném chết, Hoàng hậu sao có thể nuốt trôi cục tức này, nàng ta cố tình tìm cớ để trút giận!”

Ứng ma ma nhớ lại ánh mắt độc ác căm hận của Dung Thanh Yên hôm đó, bất giác rùng mình cảm thán:

“Lúc đó đáng lẽ nên giết chết tiểu Hoàng tử trước, không có hoàng tử, nàng ta cũng không dám làm loạn như vậy.”

Nói xong, bà lại lo lắng nhìn Thái hậu hỏi: “Thái hậu, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Thái hậu hít một hơi dài, lạnh lùng nói: “Làm gì à? Hừ, Hoàng hậu gây ra chuyện này, chính là diễn cho ai gia xem, đã vậy ai gia sẽ đến gặp nàng ta!”

Trường Ninh Cung, Dung Thanh Yên đang ngồi trên giường chơi đùa với con trai, Thái hậu đã dẫn Ứng ma ma tới.

“Hoàng hậu, chuyện hôm đó ai gia và Nhu Phi cũng bị tứ muội muội của ngươi lừa dối. Ai gia tự biết tội nghiệt nặng nề, vì vậy vào ngày tiểu Công chúa hạ táng, ai gia đặc biệt mời Thông Minh pháp sư đến làm lễ siêu độ.”

Thái hậu ngồi xuống ghế, giữa đôi mày ẩn chứa mây đen giông bão nhưng trên gương mặt lại hiện vẻ từ bi già dặn.

“Ai gia biết trong lòng ngươi có oán hận nhưng mong ngươi hiểu rằng, tất cả đều là hiểu lầm, là vì muội muội của ngươi tính kế.”

Dung Thanh Yên không nói gì, chỉ bảo Khương Thường và Mông Linh bế đứa bé đi, đuổi tất cả mọi người ra ngoài kể cả Ứng ma ma. Trong tẩm điện chỉ còn lại nàng và Thái hậu.

Trong điện đặt mấy chậu than, rất ấm áp. Dung Thanh Yên nửa nằm trên giường nghiêng đầu nhìn bà ta, không chút biểu cảm.

“Vậy sao? Chỉ là một hiểu lầm Thái hậu liền ném chết một đứa trẻ. Thái hậu ngày ngày cầm chuỗi Phật châu trong tay, miệng niệm A Di Đà Phật nhưng tay lại nhuốm máu của đứa trẻ vô tội. Thái hậu, bà không sợ tổn thọ sao?”

Thái hậu bị lời chỉ trích thẳng thừng của nàng làm biến sắc, giận dữ nói: “Hoàng hậu, ngươi dám nói chuyện với ai gia như vậy, ngươi...”

“Dám à?”

Dung Thanh Yên cười lạnh ngắt lời: “Thái hậu, khi xưa chúng ta đã có giao kèo, bà giúp ta ra khỏi lãnh cung, giúp ta lấy lại phượng ấn, còn ta sẽ giúp bà giữ bí mật.”

“Nếu chúng ta không ai đụng chạm ai, giao kèo này sẽ mãi mãi tồn tại, ta có thể mãi mãi giữ bí mật cho Thái hậu. Nhưng Thái hậu đã ném chết con ta, vậy giao kèo này đã kết thúc rồi!”

Thái hậu hít một hơi lạnh, bàn tay nắm chặt chuỗi Phật châu run rẩy, sắc mặt khó coi nói:

“Hoàng hậu, ngươi đang uy hiếp ai gia sao? Ai gia đã nói rồi, tất cả là do muội muội ngươi sắp đặt, ai gia chỉ là nhất thời kích động. Nhưng hoàng gia là hoàng gia, hoàng gia không thể chấp nhận sai lầm, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

Nghe vậy, trong mắt Dung Thanh Yên bùng lên ngọn lửa giận dữ, như ngọn lửa đang cháy trong chậu than.

“Hoàng gia không chấp nhận sai lầm? Hừ, Thái hậu nói lời này không thấy xấu hổ sao? Trong cung này, người không có tư cách nói nhất chính là bà!”

Thái hậu sững người, giận quá hóa cười: “Hoàng hậu, ngươi có ý gì! Đừng nghĩ rằng sinh được hoàng tử thì có thể muốn làm gì thì làm!”

Dung Thanh Yên không muốn vòng vo với bà ta, cười lạnh nói:

“Có ý gì? Thái hậu, nếu con gái ta còn sống, bất luận bà và Tiêu Minh Dục tranh đấu thế nào, bất luận ngôi vị cuối cùng thuộc về ai, ta đều sẽ không tham gia. Thậm chí, ta có thể không cần làm Hoàng hậu này, nhưng các người lại ép ta phải tham gia, thì ta cũng chẳng thể che đậy cho bà được nữa.”

Thái hậu dường như nhận ra điều gì đó, lòng trầm xuống, mặt tái nhợt: “Ngươi… ngươi rốt cuộc biết những gì?”

Dung Thanh Yên liếc bà ta một cái đầy khinh miệt: “Ta biết nhiều lắm. Ta biết Thái hậu không phải con cháu nhà Hồ gia, biết mối quan hệ giữa Thái hậu và Tả tướng, biết… Thụy Vương chính là con trai của Thái hậu và Tả tướng!”

Bộp!

Chuỗi Phật châu trên tay Thái hậu rơi xuống đất. Bà đứng phắt dậy thở hổn hển, kinh hoàng trừng mắt nhìn nàng, toàn thân run rẩy không kìm nổi.

“Ngươi… ngươi lại biết hết mọi chuyện!”

Dung Thanh Yên mỉm cười nhạt: “Đúng vậy, ta biết tất cả. Ta không chỉ biết những điều này mà còn biết lý do Thái hậu truy sát Tấn Vương nhiều năm qua là vì Tiên hoàng trước khi lâm chung muốn truyền ngôi cho Tấn Vương. Ta cũng biết Thái hậu tính toán suốt nhiều năm nay là để đưa Thụy Vương gia lên ngôi.”

Thái hậu ngồi phịch xuống ghế, tay ôm ngực thở dốc, rất lâu sau mới dần lấy lại được nhịp thở, vẻ mặt ảm đạm bất định.

“Vậy thì sao? Hôm nay ngươi lật mặt với ai gia rốt cuộc có ý gì? Ngươi muốn công khai chuyện của ai gia và Tả tướng? Hay muốn dùng chuyện này uy hiếp ai gia thêm một lần nữa?”

Dung Thanh Yên nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt ẩn chứa băng giá, nhẹ giọng nói: “Ta muốn cùng Thái hậu làm giao dịch lần thứ hai.”

Thái hậu sửng sốt, lập tức đề phòng hỏi: “Giao dịch gì?”

Dung Thanh Yên cúi đầu, che giấu trong đáy mắt nỗi hận và oán niệm sâu sắc nói: “Dù ta oán hận Thái hậu, nhưng so với Thái hậu ta càng hận Hoàng thượng hơn. Nếu hôm đó hắn có thể ngăn lại một câu, con gái ta đã không chết.”

Nàng dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn Thái hậu.

“Nhiều năm qua Thái hậu luôn cho người giám sát hắn, chắc hẳn cũng rõ ta đã chịu bao nhiêu ấm ức vì hắn. Ta hận hắn. Ta có thể giúp Thái hậu để Thụy Vương thay thế hắn nhưng Thái hậu phải giao thánh chỉ của Tiên hoàng năm xưa cho ta.”

Thái hậu chăm chú nhìn nàng rất lâu, không nói lời nào. Suy nghĩ hồi lâu bà ta mới lạnh lùng cười nói:

“Hoàng hậu, ngươi nghĩ ai gia là trẻ con ba tuổi sao? Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn lừa lấy thánh chỉ trong tay ai gia, đây là mưu kế của ngươi và Hoàng đế sao? Hừ, các ngươi coi ai gia là kẻ ngu xuẩn sao!”

Dung Thanh Yên thản nhiên nhìn bà ta, phớt lờ lời mỉa mai châm chọc, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác của bà ta, lạnh lùng nói:

“Thái hậu có biết tại sao Hoàng thượng đột nhiên cấm túc ta, lại còn để cấm quân canh giữ Trường Ninh Cung không?”

Thái hậu cười nhạo: “Bởi vì ngươi và Tấn Vương phản bội hắn.”

Tất cả mọi chuyện bà ta đã nghe từ Hồ Thiền Nhi vài ngày trước, cũng không ngờ rằng Hồ Mị Nhi ngốc nghếch khi xưa lại thực sự tính kế thành công Hoàng hậu và Tấn Vương.

Dung Thanh Yên cười khẩy: “Phải, dù ta và Tấn Vương bị tính kế nhưng trong mắt Hoàng thượng, ta đã là kẻ mang tội chết.”

“Hắn sở dĩ chịu đựng ta, chỉ vì không muốn trao vị trí Hoàng hậu cho các người. Một khi đoạt lại quyền lực từ tay các người, điều đầu tiên hắn làm chính là phế bỏ ta.”

Nàng liếc nhìn Thái hậu: “Vậy nên thay vì chờ bị phế truất, chẳng thà ta dựa vào Thái hậu may ra còn có đường sống.”

Thái hậu thở dài, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng.

“Từ nhỏ ngươi đã quen biết Hoàng đế, hắn còn được di mẫu của ngươi nuôi lớn. Năm đó phủ Trấn Quốc Công đã hao tổn bao nhiêu tâm sức để đưa hắn lên ngôi. Cho dù ngươi có hận hắn đến mấy, cũng không thể nhẫn tâm như vậy.”

“ Nhẫn tâm sao?” Dung Thanh Yên bật cười, nhưng nụ cười đầy mỉa mai châm biếm.

“Biết chuyện của ta và Tấn Vương, Hoàng thượng chỉ cần cấm túc ta là được, hoàn toàn không cần phải làm lớn chuyện để cấm quân bao vây Trường Ninh Cung. Hắn cảnh giác và đề phòng như vậy là vì ta biết được bí mật của hắn.”

Thái hậu giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy: “Bí mật? Bí mật gì?”

Dung Thanh Yên dường như mệt mỏi, đưa tay day nhẹ lông mày: “Trước khi  Ngụy quý nhân qua đời, ta đã đến lãnh cung tìm nàng ta nghe được một chuyện. Thì ra lý do cuối cùng di mẫu ta bệnh nặng khó chữa là vì Hoàng thượng đã hạ độc bà.”

Thái hậu thở gấp, hỏi: “ Ngụy quý nhân nói với ngươi? Nàng ta còn nói gì nữa?”

Dung Thanh Yên vuốt ve những hoa văn nổi trên tấm chăn gấm, lắc đầu: “Nàng ta chỉ nói một chuyện này, bảo rằng hai năm trước Hoàng thượng sau khi uống say đã tự mình nói ra, vừa vặn bị nàng ta nghe được.”

Nói xong, nàng nhìn Thái hậu cảm thán:

“Thực ra nhiều năm qua, ta luôn nghi ngờ cái chết của di mẫu ta có liên quan đến Thái hậu. Không ngờ, ta lại trách nhầm bà, người hại chết di mẫu ta lại là Hoàng thượng – đứa trẻ được di mẫu ta nuôi nấng!”

Thái hậu nhắm mắt lại, hòn đá lớn trong lòng dần trút xuống, cố gắng trấn tĩnh, lạnh giọng nói: “Hừ, ai gia chưa bao giờ hại di mẫu của ngươi.”

Dung Thanh Yên nhìn bà ta, nói đầy ẩn ý: “Vậy đấy, biết người biết mặt không biết lòng. Ta đối với Hoàng thượng một lòng chân thành nhưng ta nhận lại được gì?”

“Bất kỳ chuyện gì ta cũng có thể tha thứ cho hắn nhưng cái chết của di mẫu ta và cái chết của con gái ta, ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho hắn. Như vậy, Thái hậu còn nghi ngờ sự thành tâm của ta khi làm giao dịch này sao?”

Thái hậu im lặng, rất lâu sau mới cau mày hỏi: “Ngươi muốn thánh chỉ của Tiên hoàng để làm gì?”

Dung Thanh Yên cười: “Thái hậu không tin ta, ta cũng không tin Thái hậu. Nếu sau khi thành công, Thái hậu muốn giết người diệt khẩu, ta chẳng có chút sức nào để chống trả nên ta cần có một thứ để bảo vệ tính mạng mình.”

Thái hậu khó hiểu: “Tấn Vương đã chết, thánh chỉ đó đã vô dụng, sao lại trở thành vật bảo vệ mạng ngươi?”

Ánh mắt Dung Thanh Yên chợt tối chợt sáng: “Phải, Tấn Vương đã chết, đối với Thái hậu thì không còn mối đe dọa gì nhưng với ta thì lại có ích. Trong triều còn nhiều lão thần từ thời Tiên đế, nếu họ nhìn thấy thánh chỉ thì triều đình chắc chắn sẽ trở nên náo nhiệt.”

Nàng nhướng mày, nhún vai cười nói:

“Cho dù những lão thần đó không giúp được gì, nếu sau này Thái hậu diệt trừ tận gốc, ta sẽ công khai thánh chỉ cho thiên hạ, nói rằng Thái hậu và Tả tướng đã giết Tiên hoàng, lại giết cả Hoàng thượng, âm mưu tất cả chỉ để đưa con riêng của hai người – Thụy Vương không có dòng máu hoàng gia – lên ngôi. Đến lúc đó, cho dù Thụy Vương có làm Hoàng đế, Thái hậu, những ngày tháng của các người cũng chẳng dễ dàng gì.”

Thái hậu tức giận nhưng chỉ nhắm chặt mắt, lạnh lùng nói: “Nếu ai gia không đồng ý, ngươi sẽ làm gì?”

Dung Thanh Yên nói: “Thứ nhất, Thái hậu cũng là một người mẹ, vì Thụy Vương bà đã toan tính cả đời. Ta cũng là mẹ, vì con trai ta, ta cũng không biết mình sẽ làm gì đâu, ép một người mẹ phát điên không phải là điều hay ho.”

“Thứ hai, những bí mật này của Thái hậu đều do Hoàng thượng tự nói cho ta. Hoàng thượng biết Thái hậu muốn đưa Thụy Vương lên ngôi, những năm qua cũng đã đề phòng và tính toán. Giữa hai người các người, sớm muộn gì cũng có ngày tan vỡ.”

“Thứ ba, Thái hậu, ta không nhất thiết phải bà đồng ý, chỉ là giữa bà và Tiêu Minh Dục ta bắt buộc phải chọn một người. Nếu bà đồng ý, ta sẽ giúp bà đưa Thụy Vương lên ngôi.”

“Nếu bà không đồng ý, ta sẽ giúp Tiêu Minh Dục giành lại quyền lực. Đương nhiên, nếu bà không tin ta có khả năng đó, bây giờ bà có thể rời đi, hôm nay những lời này chúng ta coi như chưa từng nói.”

Thái hậu nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi không muốn con trai mình làm Hoàng đế?”

Dung Thanh Yên lắc đầu, trên mặt lộ vẻ giễu cợt thấu triệt: “Hoàng đế? Hừ, các người coi trọng ngôi vị đó còn ta thì không. Hơn nữa, ta tự biết mình, đợi đến khi Thụy Vương lên ngôi, với thân phận góa phụ như ta và con trai, làm sao có thể tạo ra sóng gió gì.”

“Đến lúc đó, Thái hậu chỉ cần giữ đúng lời hứa, để mẹ con ta rời cung. Ta có thể thề bằng thanh danh của gia gia, khi Thái hậu thành công ta sẽ dẫn con rời đi, vĩnh viễn không quay lại đất Tiêu quốc.”

Nghe nàng thề trước danh dự của  Dung lão quốc công họ, sự nghi ngờ trong lòng Thái hậu vơi đi không ít, ánh mắt trầm xuống nói: “Nếu ai gia đồng ý, ngươi sẽ giúp ai gia thế nào?”

Dung Thanh Yên ngụ ý nói: “Trước hết, ta sẽ tìm cách xin Hoàng thượng cho phép ta về phủ Trấn Quốc Công tĩnh dưỡng. Không có Hoàng hậu trong hậu cung, quyền lực của Thái hậu sẽ lớn hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top