Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhị Nữ Của Tả Tướng, Cung Yến Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Hương Cung.

Hồ Mị Nhi nổi trận lôi đình, cung nữ thái giám quỳ rạp đầy đất, ai nấy cúi gằm mặt, run rẩy cầu mong cơn thịnh nộ qua nhanh.

Nhị tiểu thư phủ Tả Tướng - Hồ Thiền Nhi đợi nàng nguôi giận, phất tay ra hiệu cho Minh Châu đưa mọi người lui ra. Minh Châu nhìn nàng cảm kích, che gương mặt sưng đỏ, nhanh chóng dẫn người rút lui.

Trong điện, Hồ Mị Nhi ngồi phịch xuống ghế, vừa cầm chén trà tử đàn trên bàn thì bị Hồ Thiền Nhi ngăn lại.

“Nương nương, trà này đã nguội rồi.” Vừa dứt lời, nàng đã rót cho Mị Nhi một chén trà nóng.

Hồ Mị Nhi liếc nàng một cái, rồi đột nhiên lại cầm chén trà nguội hất xuống đất. Chén trà vừa chạm đất liền vỡ nát, nước bắn tung tóe.

“Đúng vậy, nguội rồi. Bản cung cũng sắp nguội lạnh như chén trà này!”

Nàng vẫn chưa hết giận, lại cầm chén trà nóng ném xuống đất, trừng mắt nhìn Hồ Thiền Nhi, giận dữ nói:

“Bản cung nguội lạnh, các ngươi có phải rất vui mừng không!”

Hồ Thiền Nhi liếc nhìn mảnh vỡ trên đất, lại rót cho nàng một chén trà, dịu dàng cười nói:

“Nương nương nói vậy là sao? Nương nương cùng phủ Tả Tướng, vinh quang cùng hưởng, suy vong cùng chịu. Phủ Tả Tướng chỉ mong nương nương ngày càng tốt hơn.”

Hồ Mị Nhi hừ lạnh một tiếng, khẽ cắn môi, rồi lại phẫn nộ nói: “Nếu biết vậy, tại sao phụ thân không chịu đáp ứng yêu cầu của bản cung, còn đặc biệt sai ngươi đến khuyên giải?”

Hồ Thiền Nhi khẽ trầm ngâm, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Bởi vì nương nương đang đi trên con đường chết.”

Nàng biểu hiện nghiêm túc, nhưng Hồ Mị Nhi lại không để tâm, lạnh lùng nói:

“Không thử sao biết là đường chết. Bản cung nhất định phải lấy mạng Dung Thanh Yên. Ba năm trước, ả đáng chết rồi, dung túng ả sống đến giờ đã là lòng nhân từ lớn nhất của bản cung.”

Nói đến đây, gương mặt nàng hiện rõ sự trách móc và oán hận. “Ba năm trước khi ả vào lãnh cung, bản cung đã bảo phụ thân trừ khử ả, nhưng những sát thủ được phái đi đều thất bại, toàn là lũ vô dụng. Phụ thân cũng vậy, giết người không xong, nếu sớm ép hoàng thượng phế hậu, bản cung cần gì ngày đêm lo lắng.”

Nghe nàng oán trách, Hồ Thiền Nhi mắt lấp lánh, đưa chén trà nóng tới tay nàng, khuyên nhủ:

“Dù Trường Ninh cung quay lại thì sao chứ? Hậu cung mỹ nhân đông đảo, nương nương dung nhan khuynh quốc, hoàng thượng vẫn chuyên sủng nương nương. Hơn nữa, phủ Trấn Quốc Công không còn thịnh vượng như xưa, làm sao sánh được với phủ Tả Tướng.”

Nói đến đây, thấy nàng mang vẻ kiêu ngạo và đắc ý, Hồ Thiền Nhi hơi hạ giọng.

“Nương nương dặn phải giết Dung Thanh Yên trước khi thay đổi vệ sĩ trong cung, chẳng phải tự chuốc phiền phức sao? Dù muốn ra tay cũng phải chờ đại ca rút người của mình ra rồi mới hành động. Nếu không, đại ca làm sao thoát khỏi nghi ngờ?”

Hồ Mị Nhi nghe vậy, cũng biết mình nóng nảy thiếu suy nghĩ, sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn giận dữ nói:

“Bản cung biết mình có hơi gấp nhưng ngươi xem, nếu không phải hôm nay bản cung vô tình nghe tin hoàng thượng tối nay sẽ nghỉ tại Trường Ninh cung. Dung Thanh Yên mưu mô xảo quyệt, rất biết mê hoặc lòng người. Nếu để ả bò lên long sàng củahoàng thượng, không biết sẽ mê hoặc hoàng thượng thế nào.”

Hồ Thiền Nhi nắm tay nàng, nhíu mày, không nhịn được nói: “Trường Ninh cung là hoàng hậu, ân sủng là điều sớm muộn. Nương nương đã nhịn được toàn bộ nữ nhân trong hậu cung, tại sao chỉ vì Trường Ninh cung mà tự làm loạn trận thế?”

Hồ Mị Nhi hơi khựng lại, rồi như nghĩ ra điều gì, vẻ mặt lại lạnh lùng, pha lẫn hận thù và đố kỵ, lời nói càng thêm cay độc:

“Bản cung nhịn được những nữ nhân khác vì hoàng thượng chỉ ban ân sủng cho họ, không có tình cảm, không có nhớ nhung. Nhưng Dung Thanh Yên thì khác.”

Nàng siết chặt khăn tay, đôi mắt bừng bừng lửa giận, hơi thở nặng nề, toàn thân toát lên sát khí. Hồ Thiền Nhi kinh nghi, thử dò xét:

“Trường Ninh cung đã ra khỏi lãnh cung mấy ngày rồi, nương nương nhịn được mấy ngày, sao đột nhiên không nhịn được nữa, chẳng lẽ là vì chuyện đổi vệ sĩ trong cung?”

Nghe vậy, Hồ Mị Nhi nghiến răng, lắc đầu, mặt mày nhăn nhó, giọng nói chua chát, hoàn toàn mất bình tĩnh:

“Đêm qua hoàng thượng nghỉ tại chỗ bản cung, lúc ân ái trong màn gấm, hoàng thượng lại gọi tên ả tiện nhân đó! Bản cung không thể tức giận với hoàng thượng, nên phải tính sổ với ả. Nỗi nhục nhã này, ngươi bảo bản cung làm sao nhẫn nhịn!”

Nghĩ đến đêm qua, khi hoàng thượng trong lúc động tình lại gọi “Yên nhi”, Hồ Mị Nhi như bị cắt từng khúc ruột, máu trong người như chảy ngược, nỗi đau ấy như muốn hành hạ nàng đến chết.

Hồ Thiền Nhi nhìn thấy sự hận thù trên gương mặt nàng, lòng mày giật giật, không biết nên nói gì thêm, chỉ đợi nàng uống một ngụm trà nguôi giận, rồi cẩn thận khuyên nhủ:

“Thật ra, dù hoàng thượng nghỉ tại Trường Ninh cung, chỉ cần phủ Tả Tướng vẫn được sủng ái, nương nương sẽ không mất sự chuyên sủng của hoàng thượng. Huống hồ phụ thân đã đi gặp hoàng thượng, tối nay hoàng thượng tuyệt đối không đến Trường Ninh cung.”

Hồ Mị Nhi thở phào, mắt vẫn lộ vẻ giận dữ, gương mặt xinh đẹp như hoa sen nhăn nhó, phiền muộn nói:

“Nhưng dù tối nay không đi, còn có tối mai, còn sau này. Bản cung không thể ngày nào cũng đến làm loạn trước mặt hoàng thượng. Chỉ cần ả tiện nhân đó còn sống, hoàng thượng sẽ có ngày sủng ái ả. Bản cung chỉ nghĩ đến đã muốn phun máu, hận không thể giết chết ả ngay lập tức.”

Hồ Thiền Nhi uống một ngụm trà, nhìn vẻ mặt giận dữ của nàng, ánh mắt lóe lên, đặt chén trà xuống, nắm lấy tay nàng, nói:

“Nương nương, thật ra đôi khi giết người không nhất thiết phải dùng đao kiếm.”

Hồ Mị Nhi nghe nàng nói vậy, nghi ngờ quay đầu nhìn nàng, “Ngươi có cách gì?”

Hồ Thiền Nhi khẽ nhếch môi, không trực tiếp trả lời, nụ cười ẩn hiện, giọng nói chậm rãi, dường như vô tình nói:

“Nghe nói Tấn Vương từ Bình Châu trở về sẽ tham dự cung yến tối mai, có đúng không?”

Hồ Mị Nhi theo phản xạ nhíu mày, vẻ chán ghét cầm khăn lau miệng, “Đang yên lành ngươi nhắc đến Tấn Vương làm gì?”

Nói xong, đột nhiên nghĩ ra điều gì, cười lạnh nói:

“Nói đến, Tấn Vương còn là tình nhân cũ của tiện nhân đó. Ngày trước, khi ả vào lãnh cung, Tấn Vương vì ả suýt lật mặt với hoàng thượng. Hừ, kẻ vô dụng không biết lượng sức mình.”

Như nghĩ ra điều gì thú vị, nàng khẽ xoắn tóc mai trước trán.

"Bản cung ngược lại rất mong chờ yến tiệc ngày mai, hừ, tình nhân cũ gặp lại, không biết sẽ có trò vui gì đây."

Hồ Thiền Nhi cúi đầu rót đầy trà cho nàng, mắt hơi cụp xuống, giấu đi ánh nhìn sâu thẳm. Khi ngẩng lên, khóe miệng nàng vẽ nên một nụ cười khó đoán.

“Nương nương muốn xem chuyện thú vị gì?”

Hồ Mị Nhi biết muội muội mình luôn có chủ ý, nghe ra hàm ý trong lời nói, lập tức hỏi: “Thiền Nhi, ngươi có cách nào không?”

Hồ Thiền Nhi quay người, từ tay tỳ nữ thân cận Tô Hà cầm lấy một bình sứ trắng đặt lên bàn.

“ Phụ mẫu biết nương nương lo lắng, dù không thể dùng đao kiếm giết người theo ý nương nương nhưng cũng không thể để nương nương mất ăn mất ngủ.”

Nàng đẩy bình sứ về phía Hồ Mị Nhi.

“Nương nương vừa nói, Tấn Vương là tình nhân cũ của vị ở Trường Ninh cung. Nếu sau yến tiệc ngày mai, Tấn Vương và người đó ở Trường Ninh cung cùng nhau, lại đúng lúc bị hoàng thượng bắt gặp...”

Nàng dừng lại, nở nụ cười bí hiểm: “Nương nương thấy chuyện này có thú vị không?”

Hồ Mị Nhi hiểu ra, mắt sáng rực lên, cầm lấy bình sứ trắng nhìn kỹ, cười tươi rói.

“Tất nhiên là thú vị, nếu thành công, bản cung sẽ trừ được mối họa tâm phúc, ả tiện nhân đó chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục!”

Nói xong, nàng lại nhíu mày, lo lắng nói: “Nhưng chuyện này không hề đơn giản.”

Hồ Thiền Nhi mỉm cười, nhìn nàng.

“Tất nhiên không đơn giản, nhưng nếu thủ đoạn đúng cách, cũng sẽ đơn giản thôi.”

Nửa đêm, mưa vẫn chưa dứt.

Hồ Thiền Nhi từ Mai Hương Cung bước ra, tỳ nữ Tô Hà cẩn thận che ô cho nàng, trong mưa lớn, hai người lặng lẽ bước đi.

Bà vú bên cạnh Hồ Mị Nhi tiễn họ ra khỏi cung, đến tận xe ngựa của phủ Tả Tướng, Tô Hà mới không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, người không phải thích Tấn Vương sao, tại sao còn đưa ra ý kiến đó cho quý phi nương nương? Nếu Tấn Vương thật sự cùng hoàng hậu... Người không đau lòng sao?”

Tô Hà hỏi rất thận trọng, Hồ Thiền Nhi khẽ vỗ vạt áo ướt, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc và tính toán.

“Đau lòng? Ta không đau lòng, vì đêm mai, người đàn ông trên giường của Dung Thanh Yên sẽ là hoàng thượng.”

“Hoàng thượng?”

Tô Hà kinh ngạc nhìn nàng: “Nhưng vừa rồi, người nói với quý phi nương nương kế hoạch là...”

“Cái ngu của Hồ Mị Nhi chỉ biết làm hại phủ Tả Tướng, nếu không giúp nàng, cha sẽ không hài lòng. Ta vốn nghĩ ra cách khác, sau đó nghĩ đây chính là cơ hội tuyệt vời.”

Hồ Thiền Nhi ngắt lời, sắc mặt trở nên âm u, nụ cười thoáng qua, đầy bí hiểm.

“Tấn Vương mãi nhớ đến hoàng hậu, nếu để hắn thấy người trong lòng mình hầu hạ hoàng thượng, dù không quên được, trong lòng hắn cũng sẽ để lại vết thương, người đàn ông đau khổ, thích mượn rượu giải sầu, lúc đó là lúc hắn yếu đuối nhất.”

Tô Hà nuốt khan, thận trọng nói: “Vậy tiểu thư, đêm mai có kế hoạch khác sao?”

Hồ Thiền Nhi sửa sang lại tóc, cười không nói, Tô Hà cũng không dám hỏi thêm, thấy nàng có tâm trạng tốt, lại không nhịn được nói:

“Tiểu thư, nô tỳ biết không nên khuyên người nhưng vẫn muốn nhắc nhở, nếu tướng gia biết người có tình ý với Tấn Vương, e rằng... sẽ là tai họa.”

Hồ Thiền Nhi cầm lấy quạt tròn từ tay Tô Hà, khẽ phe phẩy, che giấu ánh nhìn lạnh lẽo, cười nhạt:

“Họ ép ta thôi. Trong mắt họ, Hồ Thành Hải và Hồ Mị Nhi là bảo bối, ta chỉ là một công cụ thông minh. Họ muốn gì ta đều làm, giúp được cũng giúp rồi, coi như đã trọn nghĩa vụ và hiếu thảo.”

“Bây giờ Tấn Vương cuối cùng đã trở về, ta đương nhiên phải nắm chắc cơ hội này. Tai họa ư? Hừ, bọn họ nhầm lẫn rồng thật với con lươn, cho dù muốn cản ta, cũng không thể ngăn được ta. Ta sẽ chờ ngày bọn họ hối hận."

Hồ Thiền Nhi từ nhỏ đã thề rằng, cuộc đời này, nàng hoặc sẽ gả cho nam nhân quyền quý nhất thiên hạ, trở thành nữ nhân nữ quyền quý nhất của Tiêu quốc. Hoặc sẽ gả cho người mình yêu thương, nếu không đạt được vị trí tối cao thì cũng phải có được người mình yêu.

Lúc tân đế lên ngôi, phụ thân chọn nàng vào cung để nàng đối phó với Dung Thanh Yên. Nhưng khi Hồ Mị Nhi gặp hoàng thượng một lần liền náo loạn đòi vào cung, một câu khóc lóc của Hồ Mị Nhi đã dập tắt giấc mộng hoàng hậu của nàng.

Không làm hoàng hậu được, nàng chọn người mình yêu, Tấn Vương là người mà nàng vừa nhìn thấy ba năm trước đã phải lòng ngay.

Nếu nói ban đầu là vì khuôn mặt đó làm nàng động lòng, thì sau này, khi vô tình từ Thái hậu nghe được một bí mật to lớn, nàng quyết tâm phải có được Tấn Vương bằng mọi giá!

Nàng tin rằng với thủ đoạn của mình, cuối cùng sẽ có một ngày nàng gả cho Tấn Vương, đồng thời trở thành nữ nhân quyền quý nhất Tiêu quốc...

Một tiểu thái giám làm việc trước điện đến truyền lời, nói rằng Tả tướng và hoàng thượng đang bàn việc quan trọng, e là còn lâu, bảo nhị tiểu thư Hồ Thiền Nhi về trước.

Hồ Thiền Nhi không ngạc nhiên lắm, từ biệt tiểu thái giám truyền lời, vẫy tay ra hiệu cho phu xe khởi hành.

Mưa vẫn rơi suốt cả đêm.

Hôm sau, trời quang mây tạnh, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành hơn hẳn, các phi tần từ sớm đã đến Trường Ninh Cung thỉnh an, nhưng đều bị Dung Thanh Yên lấy cớ thân thể không khỏe để từ chối.

Đến giờ cơm trưa, Tiêu Minh Dục đến, đôi mắt thâm quầng, đặc biệt giải thích việc bị Tả tướng giữ lại tối qua, lời lẽ có phần oán trách, nhưng khi nhìn thấy nụ cười khoan dung của Dung Thanh Yên, lại đầy vẻ áy náy và tiếc nuối.

"Dù đêm qua trẫm không đến nhưng trẫm đã không làm nàng thất vọng, thánh chỉ bổ nhiệm Hộ bộ thị lang chắc giờ đã đến phủ Trấn Quốc Công rồi."

Dung Thanh Yên cười dịu dàng tạ ơn, không nói thêm gì, cùng dùng bữa trưa với hắn rồi giục hắn về nghỉ ngơi, Tiêu Minh Dục cũng thực sự mệt mỏi, sau bữa trưa liền nghỉ lại, nhưng là ở Trường Ninh Cung.

Dung Thanh Yên đợi hắn ngủ say, nằm trên sập mỹ nhân bên cạnh đọc sách, nghe tiếng thở đều của Tiêu Minh Dục, suy nghĩ không tập trung, không kìm được mà nghiêng đầu nhìn về phía giường.

Trong giây phút mơ màng, qua khuôn mặt đó, nàng nhìn thấy một người khác... Nhìn nhìn ngẫm ngẫm, nàng cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, Tiêu Minh Dục đã đi rồi, Khương Thường đỡ nàng dậy khỏi giường, "Chủ tử, đến giờ chuẩn bị rồi."

Dung Thanh Yên vỗ đầu óc còn choáng váng, "Sao ta lại ở trên giường?"

Khương Thường khẽ nói: "Hoàng thượng khi tỉnh dậy đã bế người lên giường, nói nằm trên sập không thoải mái."

Dung Thanh Yên lập tức tỉnh táo, sắc mặt lạnh lùng, ghét bỏ kéo áo ra.

"Thay đồ thôi."

Yến tiệc tổ chức tại Thanh Lệ điện, hiện đang giữa tháng Sáu, thời tiết oi bức, Thanh Lệ điện là nơi mát mẻ nhất trong cung.

Gần hồ không xa, điện đài tinh xảo, tiếng sáo tiếng đàn văng vẳng qua mặt nước, tiếng ồn ào biến mất. Bình thường tiếp đãi sứ thần ngoại quốc hoặc đại yến trong cung mới dùng đến nơi này, Thục quý phi Hồ Mị Nhi chọn nơi này rõ ràng là có ý đồ riêng.

Cung quy của Tiêu quốc rất nghiêm ngặt, không phải yến tiệc lớn thì nam nhân hoàng thất không được gặp mặt phi tần.

Đại tướng quân dũng mãnh Hồ Thành Hải là thân ca ca của Thục quý phi, Thục quý phi lấy danh nghĩa gia yến, khéo léo thiết lập nghi thức gia yến, không cần tuân theo cung quy.

Như vậy vừa thể hiện hoàng thượng coi trọng phủ Tả Tướng, lại vừa cho tất cả mọi người bao gồm cả các phi tần, biết đến địa vị và vinh quang của Hồ Mị Nhi trong hậu cung.

Những người thông minh đều nhìn ra được ý đồ sâu xa. Buổi yến tiệc tối nay rõ ràng là do Thục Quý phi cố tình nhằm vào hoàng hậu.

Thái giám cao giọng xướng: “Hoàng thượng, hoàng hậu, quý phi giá lâm.” Trong Thanh Lệ điện, mọi người đã sớm đứng dậy, cúi đầu chào đón.

Dung Thanh Yên đi bên phải Tiêu Minh Dục bước vào điện. Hồ Mị Nhi cố tình chen vào, đứng sát Tiêu Minh Dục, tay trái khoác lấy cánh tay hoàng thượng, động tác vô cùng thân mật, đúng kiểu quý phi được sủng ái nhất. Tiêu Minh Dục nhận ra, chỉ quay đầu nhìn Dung Thanh Yên một cái không phản đối, như thể ngầm thừa nhận sự kiêu ngạo của Hồ Mị Nhi.

Dung Thanh Yên vẫn yên lặng đi theo sau hai người, gương mặt không có chút khó chịu nào, thậm chí còn mang nụ cười ung dung, quý phái.

“ Mọi người đứng dậy đi.”

Tiêu Minh Dục phất tay, uy quyền của bậc quân vương lập tức hiện rõ.

Mọi người trong điện tạ ơn rồi đứng dậy, nhìn thấy cách đứng của ba người, ai nấy đều liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn xuống mũi, giữ vẻ mặt bình thản, như thể cảnh tượng này không có gì lạ, hoặc đã nằm trong dự đoán.

Mặc dù hoàng hậu đã ra khỏi lãnh cung và nắm giữ Phượng ấn trở lại, nhưng phủ Trấn Quốc Công không còn như xưa, hiện nay quyền lực trong triều đình thuộc về phủ Tả Tướng.

Thục Quý phi tuy không phải hoàng hậu nhưng địa vị chẳng khác nào phó hoàng hậu, thậm chí còn được hưởng nhiều ân sủng hơn hoàng hậu.

Vị trí hoàng hậu giữ được đến hôm nay là nhờ thánh chỉ của tiên hoàng và mệnh lệnh của Dung lão quốc công. Ngay cả hoàng thượng hiện nay cũng không dám tùy tiện thay đổi. Nếu không, vị trí trung cung này liệu mang họ Dung hay họ Hồ vẫn chưa nói chắc được.

Trong Thanh Lệ điện, ở giữa đặt một bàn tiệc lớn hình rồng vàng, vị trí tây bắc hướng nam. Dù Hồ Mị Nhi có kiêu căng đến đâu, lúc ngồi cũng không dám thay thế Dung Thanh Yên, dù gì bên dưới vẫn có các Ngự sự đài.

Dung Thanh Yên và Tiêu Minh Dục ngồi cạnh nhau, nhận thấy ánh mắt oán hận và ghen tị của Hồ Mị Nhi, nàng chỉ hơi nhướng mày, gương mặt giữ nụ cười vừa phải.

Ánh mắt trong trẻo lướt qua mọi người, chỉ dừng lại một chút khi nhìn thấy Tấn Vương Tiêu Minh Trạch, không để lộ cảm xúc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top