Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tâm Tư Thiền Nhi, Triều Vũ Tỉnh Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Trường Ninh cung, Dung Thanh Yên vừa nằm xuống, Tiêu Minh Dục đã đến.

Khương Thường theo lệnh của Dung Thanh Yên, lập tức ngăn Tiêu Minh Dục lại ở bên ngoài.

“Hoàng thượng, nương nương ban đêm luôn khó ngủ, trong tẩm điện vừa mới thắp hương an thần, mãi mới chợp mắt được một chút. Nếu hoàng thượng muốn vào xin hãy nhẹ nhàng một chút, nếu nương nương tỉnh giấc sẽ khó mà ngủ lại được.”

Nghe vậy, Tiêu Minh Dục quả nhiên không bước vào nữa, hỏi một cách hờ hững: “Thái y đã đến xem chưa? Tại sao luôn ngủ không ngon?”

Khương Thường đáp: “Dạ, Phạm thái y đã đến xem qua, kê ít thang thuốc an thần, lại đưa thêm hương an thần. Nương nương ban đêm ngủ không ngon là do luôn lo lắng bệnh tình của phu nhân. Phạm thái y nói là do lo âu mà sinh bệnh.”

Tiêu Minh Dục nhíu mày: “Phạm thái y? Là Phạm Vân sao?”

Ngụy thái y sau khi từ phủ Trấn Quốc công về đã bẩm báo với hắn rằng ông để Thái y viện phái Phạm Vân hằng ngày đến phủ Trấn Quốc công châm cứu giải độc cho phu nhân.

Khương Thường gật đầu: “Đúng vậy, nương nương mỗi ngày đều muốn biết tiến triển giải độc của phu nhân, nên bảo Phạm thái y qua báo lại. Nương nương nói, đã đến rồi thì tiện thể thỉnh bình an mạch luôn. Ngụy thái y cũng đã đồng ý.”

Tiêu Minh Dục liếc nhìn nàng, lúc này mới để ý thấy gương mặt nàng sưng đỏ, hỏi: “Mặt ngươi bị ai đánh? Hôm nay hoàng hậu nổi giận lớn lắm sao?”

Khương Thường cung kính đáp: “Bẩm hoàng thượng, mặt nô tỳ là bị Thục quý phi đánh, nương nương hôm nay đúng là nổi giận rất lớn.”

Khương Thường trả lời từng câu rõ ràng, mặc dù Tiêu Minh Dục không hài lòng với cách nàng trả lời ngắn gọn, nhưng những gì cần hỏi hắn đã hỏi xong.

Thấy nàng nói chuyện lúc nào cũng khẽ giọng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía tẩm điện,như sợ làm kinh động đến người bên trong, hắn cũng không hỏi thêm, chỉ dặn dò vài câu rồi dẫn Cao Thành rời đi.

Trong tẩm điện, Dung Thanh Yên nghe thấy tiếng động Tiêu Minh Dục rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nằm trên giường mãi mà vẫn không ngủ được. “Nửa tháng nữa là đến ngày giỗ của Liên phi.”

Hóa ra ngày giỗ của Liên phi sắp tới, chẳng trách hôm nay nàng gặp Tấn vương lại cảm thấy hắn có tâm sự, hẳn là hắn rất đau lòng. Nàng có nên làm gì đó cho hắn không...

Thư phòng của Tả tướng phủ.

Bốp!

Khi chiếc bình hoa thứ tám lao về phía mình, khuôn mặt Hồ Liệt hoàn toàn đen lại. Ông né tránh trong gang tấc rồi lớn tiếng quát:

“ Bà làm loạn đủ chưa?”

Lý thị bị ông quát, cơn giận càng lớn, hét lên chói tai: “Chưa đủ! Hồ Liệt, ta nói cho ông biết, trừ khi ta Lý Thanh Ngọc chết đi, nếu không hoàng hậu chỉ có thể là Mị Nhi! Ông đừng hòng để Hồ Thiền Nhi thay thế vị trí của Mị Nhi!”

Hồ Liệt bị bà hành hạ cả nửa ngày cũng phát bực.

“Thiền Nhi và Mị Nhi đều là con gái của bà, chỉ cần là con gái của Hồ Liệt ta, ai làm hoàng hậu có gì khác nhau? Bà vừa rồi chẳng phải nghe rồi sao, Thiền Nhi mới là người có mệnh làm hoàng hậu!”

Lý thị giận dữ nói: “Không được là không được! Hồ Thiền Nhi là con ta sinh ra chứ không phải do ta nuôi dưỡng, bà quên cách nó đối xử với thân mẫu thế nào rồi sao? Sao nó có thể so với Mị Nhi được! Cái gì mà mệnh làm hoàng hậu, ta không tin!”

Bà điên cuồng khóc lóc, “Còn Thái hậu nữa, rốt cuộc bà ta có ý gì? Dựa vào cái gì cấm túc Mị Nhi? Từ khi hoàng hậu ra khỏi lãnh cung, Mị Nhi chịu bao nhiêu khổ sở, bà ta không hỏi không han, giờ lại muốn cho Hồ Thiền Nhi thay thế vị trí của Mị Nhi, bà ta rốt cuộc có ý đồ gì!”

Hồ Liệt trán nổi gân xanh, đè nén cơn giận nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện, bà tự bình tĩnh lại đi, ngày mai lão phu sẽ đến nói chuyện với bà sau!”

Nói xong, ông quay người định ra ngoài, nhưng Lý thị ôm lấy tay ông, van xin:

“Lão gia, Mị Nhi khao khát ngồi lên vị trí đó thế nào ông cũng biết mà. Giờ các người lại muốn đẩy Hồ Thiền Nhi lên, chẳng khác nào ép Mị Nhi vào chỗ chết!”

“Hồ Thiền Nhi là do tôi sinh ra, tôi hiểu nó, nó luôn ganh tị với Mị Nhi. Nếu nó làm hoàng hậu rồi Mị Nhi còn có đường sống sao? Chi bằng cứ để Dung Thanh Yên làm hoàng hậu tiếp.”

Nghe đến đây, Hồ Liệt giận dữ hất tay bà ra, gương mặt đen như than.

“Càng nói càng vô lý! Thiền Nhi và Mị Nhi là thân tỷ muội, Thiền Nhi sao có thể hại Mị Nhi? Mị Nhi từ nhỏ đã bị bà nuông chiều hư hỏng, quá ngây thơ kiêu ngạo, vốn dĩ không hợp với chốn hoàng cung! Thiền Nhi vào cung còn có thể che chở cho nó!”

Nói xong, không thèm để ý đến Lý thị đang khóc lóc, ông hất tay bà ra sầm mặt bỏ đi, chỉ để lại một lời cảnh cáo đầy âm u:

“Thái hậu đã có cách đưa Thiền Nhi vào cung, bà tốt nhất nên yên phận đi, nếu không đừng trách lão phu cấm túc bà luôn!”

Bên ngoài thư phòng, Hồ Thiền Nhi thấy Hồ Liệt ra liền nép vào góc khuất. Đợi Hồ Liệt đi khỏi, nàng mới bám vào tay Tô Hà đứng dậy, miễn cưỡng đứng vững.

Tô Hà mượn ánh trăng nhìn rõ gương mặt tái nhợt của nàng, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?”

Hồ Thiền Nhi nhanh chóng trấn tĩnh lại, “Không sao, về thôi.”

Vốn dĩ phụ thân gọi nàng đến vì những lời đồn đại về nàng và Tấn vương trên phố. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng hàng loạt lời giải thích, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa, phụ thân có lẽ cũng chẳng còn tâm trí để bận tâm đến những lời đồn đó.

Về đến viện của mình, Hồ Thiền Nhi mới hỏi Tô Hà về chuyện tin đồn: “Ngươi nói có người đè nén tin đồn là sao?”

Tô Hà cau mày: “Nô tỳ sáng nay dùng bạc mua chuộc mấy tiểu nhị ở trà quán và tửu lâu. Sáng nay tin đồn còn lan truyền rôm rả, nhưng đến chiều thì không ai dám nhắc tới nữa. Nô tỳ tìm người hỏi thăm, ai dè vừa nghe đến hai chữ ‘Tấn vương’, bọn họ đã chạy nhanh hơn thỏ.”

Hồ Thiền Nhi vuốt ve chiếc ngọc ban chỉ trên tay, sắc mặt trầm xuống không nói lời nào. Tô Hà tiếp tục:

“Nô tỳ tìm mấy tiểu nhị đã nhận bạc lúc trước, phát hiện bọn chúng đều bị đánh gãy chân. Hỏi ra mới biết là bị một nam nhân đội nón lá đánh gãy ngay trên phố. Sau khi đánh gãy một chân, hắn đưa cho không ít bạc, bảo rằng nếu còn truyền tin đồn thì sẽ đánh gãy nốt chân kia. Hắn còn nói… còn nói…”

Nàng ấp úng ngừng lại, Hồ Thiền Nhi giận dữ quát: “Còn nói gì! Nói nhanh!”

Tô Hà cúi đầu, giọng ngày càng nhỏ: “Còn nói… nói Tấn vương sau yến tiệc trong cung luôn ở lại uống rượu với Tiểu công tử nhà họ Tạ. Còn nói… nói nếu tiểu thư muốn đàn ông, thì bảo Đại công tử làm mối cho tiểu thư, dù sao Đại công tử cũng thích làm mối… đừng… đừng dính líu tới Tấn vương.”

Mặt Hồ Thiền Nhi tái mét, tức giận định tháo chiếc ngọc ban chỉ trên tay ném xuống đất, nhưng đến giây phút cuối cùng nàng lại dằn lòng kìm nén, nén chặt cơn giận, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Nàng vỗ nhẹ ngực, cố gắng điều hòa nhịp thở, tay siết chặt chiếc ngọc ban chỉ trong lòng bàn tay, sắc mặt u ám.

“Là ta đã xem nhẹ chuyện này, đánh giá quá cao bản thân, cũng đánh giá thấp Tấn vương. Hắn lại dám không màng đến danh tiết của ta như vậy!”

Tô Hà cẩn trọng hỏi: “Ý của tiểu thư là, người đội nón lá đó đứng sau là Tấn vương?”

Hồ Thiền Nhi trầm giọng đáp: “Bất kể có phải hay không, chuyện này cũng không thể tiếp tục. Thôi vậy, đường này không thông, còn có đường khác.”

Tô Hà nghĩ đến những lời vừa nghe trong thư phòng, khuôn mặt xen lẫn niềm vui và lo lắng: “Tiểu thư có mệnh làm hoàng hậu, đây vốn là chuyện đại hỷ, nhưng bây giờ người phải gả không phải là Tấn vương.”

Sắc mặt Hồ Thiền Nhi trầm xuống, “Ta đã thẳng thắn với hoàng thượng rồi, dù ta vào cung, dù có trở thành hoàng hậu thật thì đến ngày Tả tướng phủ suy tàn, ta cũng chỉ là quân cờ bị bỏ rơi.”

Trên mặt Tô Hà hiện rõ vẻ lo lắng, “Vậy… tiểu thư không vào cung sao? Nhưng nhìn thái độ của lão gia, chắc chắn muốn đưa tiểu thư vào cung.”

Hồ Thiền Nhi khinh thường nói: “Đâu phải ông ấy muốn đưa là đưa được. Năm xưa Hồ Mị Nhi thay ta vào cung, ta đã cầu xin ông ta, cầu xin Thái hậu nhưng chẳng ai đoái hoài. Giờ tại sao ta phải nghe theo ý họ?”

Tô Hà rót đầy chén trà, nói: “Nô tỳ biết tiểu thư mưu trí, nhưng cũng đừng quên, sau chuyện này còn có Thái hậu đứng sau. Hôm nay chính là Thái hậu gửi tin đến.”

Hồ Thiền Nhi khẽ nhếch môi, ánh mắt xen lẫn điên cuồng và tính toán.

“Tháng sau là thọ thần của Thái hậu, bà ấy trước nay rất coi trọng thọ thần của mình. Cho dù bà ấy có cách đưa ta vào cung cũng sẽ sắp xếp sau thọ thần nên ta vẫn còn cơ hội.”

Tô Hà ngẫm nghĩ một lát, mím môi cẩn trọng nói: “Nhưng thưa tiểu thư, nghe nói từ khi vào kinh, Tấn vương phần lớn thời gian đều ở trong phủ, tiểu thư làm sao tiếp cận được?”

Hồ Thiền Nhi nâng chén trà lên uống một ngụm, chân mày thoáng hiện lên vẻ xảo quyệt và toan tính. “Nếu phụ thân đã định đưa ta vào cung, thì cho dù Tấn vương có ở ngoài mỗi ngày ta cũng không gặp được. Vậy nên, thọ thần của Thái hậu là cơ hội duy nhất của ta.”

Trước đây, ý tưởng bắt gian của Hồ Mị Nhi dù ngu ngốc, nàng không mấy coi trọng, nhưng nếu đặt trong trường hợp giữa nàng và Tấn vương, cũng không phải là một cách tồi...

Tô Hà không dám hỏi nàng sẽ làm cách gì, thấy vẻ mặt nàng không còn giận dữ, khẽ cười nói:

“Lão gia chắc giờ cũng hối hận, nếu sớm biết tiểu thư có mệnh làm hoàng hậu, năm đó chắc chắn sẽ không để đại tiểu thư vào cung.”

Hồ Thiền Nhi tự nhiên uống thêm một ngụm trà, nghe đến đây, khuôn mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười hài lòng.

“Giờ cũng chưa muộn, cũng vừa hay xác thực một điều.”

Thực ra nàng hiểu rõ trong lòng, dù Thái hậu có đưa nàng vào cung, hoàng thượng cũng sẽ không để nàng làm hoàng hậu.

Nếu nàng có mệnh làm hoàng hậu, nghĩa là một ngày nào đó Tấn vương sẽ ngồi lên ngôi vị kia, vì nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân duy nhất của phủ Tấn vương. Nàng là hoàng hậu, thì Tấn vương đương nhiên là hoàng thượng...

Ngày hôm sau, các phi tần đến Trường Ninh cung thỉnh an, Thục quý phi bị cấm túc không đến. Vắng nàng, mọi người càng thêm giữ gìn thân phận, đến từ sớm chờ đợi trong cung.

Sau vụ náo loạn ở Thọ Khang cung hôm qua, lời nói của mọi người đều có chút khéo léo lấy lòng, khi nói chuyện cũng cẩn thận hơn. Dung Thanh Yên ít khi mở miệng, chỉ ôn hòa lắng nghe bọn họ trò chuyện.

Chuyện hôm qua ở Liên Vu Cung, Tiêu Minh Dục đã cho người phong tỏa tin tức, vì thế, họ chỉ biết chuyện Hồ Đản và tám thi thể cung nữ, không biết việc phá dỡ Liên Vu Cung, càng không biết lý do thực sự khiến Thục quý phi bị cấm túc.

Trân phi hỏi một câu, Dung Thanh Yên chỉ ôn hòa nhìn nàng, tiếc nuối nói: “Thái hậu đang bệnh, không cho ai quấy rầy, bổn cung cũng không rõ nguyên nhân.”

Trân phi còn muốn hỏi thêm, Lan phi đối diện nhẹ vuốt chiếc trâm trên đầu, cười nói:

“Nói ra thì, Thái hậu chỉ cấm túc Thục quý phi chứ không cấm người đến thăm. Trân phi và Thục quý phi tình như tỷ muội, muốn biết nguyên nhân chẳng phải đơn giản sao? Trân phi vào Mai Hương cung e là còn thuận tiện hơn cả hoàng hậu nương nương.”

Ngụy quý nhân dùng khăn che miệng, cười nhẹ hai tiếng, lời nói mang theo vài phần mỉa mai.

“Tỷ muội tình thâm? Hừ, hôm qua tỷ tỷ bị cấm túc, buổi tối muội muội liền dùng cách của tỷ, cất một khúc hát chặn hoàng thượng giữa đường, thật đúng là tình thâm tỷ muội.”

Trân phi như bị nói trúng tâm tư, sắc mặt hơi tái đi lại thoáng đỏ lên, vặn xoắn chiếc khăn phản bác:

“Ngươi đừng có ăn nói lung tung, là hoàng thượng thích khúc hát của ta nên mới lưu lại, tâm tư ngươi dơ bẩn đừng có nghĩ ai cũng bẩn thỉu như mình.”

Nói xong, như chợt nghĩ đến điều gì, nàng khẽ cười lạnh:

“Ngụy quý nhân cái miệng này trong cung từ trước đến nay là đứng nhất đứng nhì, đáng tiếc lại không có bản lĩnh giữ người, chỉ biết hậm hực ghen tị, thật là vô vị.”

Ngụy quý nhân nghe vậy thì nổi giận, sắc mặt biến đổi, “Ta không học nổi cái trò hồ mị câu dẫn của Trân phi.”

Trân phi tức đến mức bật cười, đưa tay sờ chiếc khuyên tai hồng ngọc, “Ngụy quý nhân nói sai rồi, bản lĩnh của ta là tuổi trẻ và nhan sắc, Ngụy quý nhân mà trẻ lại năm tuổi cũng giữ được hoàng thượng thôi.”

Câu này rõ ràng mang ý khiêu khích, Ngụy quý nhân xưa nay ghét nhất người khác nói về tuổi tác, nghe vậy liền tức đến mức mặt xanh mét.

Dung Thanh Yên vốn lạnh lùng quan sát, thấy Ngụy quý nhân định bộc phát thì mới thu lại nét mặt, quát khẽ:

“Cãi cái gì! Nơi này của bổn cung không phải để các ngươi đấu khẩu, nếu còn ồn ào như vậy, ngày mai không cần đến thỉnh an nữa!”

Mọi người lập tức ngồi thẳng lưng nghe dạy bảo, Trân phi và Ngụy quý nhân cũng không dám nói thêm. Dung Thanh Yên nhận tách trà do Khương Thường đưa tới, nhấp một ngụm rồi mới ngước lên nhìn Trân phi, ôn tồn nói:

“ Thọ thần của Thái hậu những năm trước đều do Thục quý phi lo liệu. Nay Thục quý phi bị cấm túc mà Trân phi lại thân thiết với Thái hậu, việc tổ chức yến thọ của Thái hậu Trân phi hãy để tâm nhiều hơn.”

Ý câu này chính là giao việc chuẩn bị yến thọ của Thái hậu cho Trân phi, mọi người nhìn nhau có phần bất ngờ. Trên mặt Trân phi thoáng hiện vẻ vui mừng, vội vàng đáp:

“Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã tin tưởng, nhất định sẽ lo liệu yến thọ Thái hậu chu đáo, không phụ sự giao phó.”

Dung Thanh Yên gật đầu, cũng không muốn nói thêm, dặn dò mấy câu rồi cho mọi người lui ra.

Triều Vũ tỉnh lại thì đã là giờ Thân, Phạm Vân xem mạch xong liền rời đi, Mông Linh thay thuốc cho nàng, Khương Thường kê ghế bên giường đỡ Dung Thanh Yên ngồi xuống.

Triều Vũ còn chưa thể cử động, vì vừa thay thuốc nên không tiện nằm, chỉ có thể nằm sấp trên giường.

“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không thể thỉnh an nương nương, lại được nương nương chăm sóc cẩn thận như vậy, thật là tội đáng chết.”

Giọng nàng nghẹn ngào, mang theo nỗi hoảng sợ và biết ơn rõ rệt, Dung Thanh Yên nhẹ giọng nói:

“Chuyện của ngươi, Mông Linh đã nói với bổn cung rồi. Ngươi đưa Mông Linh vào lãnh cung cứu bổn cung, chính là ân nhân cứu mạng của bổn cung, sự chăm sóc này, ngươi hoàn toàn xứng đáng nhận.”

Mắt Triều Vũ đẫm lệ, cảm xúc có phần không ổn định, Mông Linh phải an ủi hồi lâu mới dỗ được nàng. Đợi nàng bình tĩnh lại, Dung Thanh Yên mới bắt đầu trò chuyện vài câu.

Phần lớn là Triều Vũ nói, Dung Thanh Yên chỉ chăm chú lắng nghe, đại khái giống những gì Mông Linh đã kể hôm qua, chỉ là chi tiết hơn.

Nghe xong, Dung Thanh Yên chỉ hỏi một câu. “Triều Vũ, theo bổn cung biết, năm đó tất cả cung nhân từng hầu hạ thân cận Liên phi đều bị đánh chết, những người còn lại đều bị bán làm nô và trục xuất khỏi cung, vĩnh viễn không được quay lại cung. Bổn cung muốn biết, ngươi làm cách nào để ở lại?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top