Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Truy Phong Hoàng Hậu, Mục Đích Mỗi Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người lại nói thêm vài câu, Tiêu Minh Dục đã mơ màng buồn ngủ.

Dung Thanh Yên đợi đến khi hơi thở của hắn trở nên đều đặn mới cẩn thận đặt đầu hắn xuống giường, xoa bóp chân đã tê dại vì bị hắn gối lên. Đợi đến khi cơn đau dịu bớt, nàng mới từ từ dịch vào phía trong.

Đắp chăn cẩn thận cho hắn, Dung Thanh Yên nằm xuống ở góc xa nhất. Dưới tác dụng của hương an thần, cả hai ngủ rất yên giấc. Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tiêu Minh Dục đã không còn ở đó, Tiểu Phúc Tử vui mừng báo tin.

"Nương nương, trước khi rời đi, Hoàng thượng đã đặc biệt dặn dò người nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện tang lễ của Thục Quý phi, ngài đã sai Cao công công đích thân đến Diên Xuân Cung truyền chỉ, tang lễ đã giao cho Nhu phi rồi."

Nói xong, hắn tiến lại gần đưa cho nàng một bức thư, hạ giọng nói:

"Nương nương, khi Hữu tướng lên triều, đặc biệt sai người đưa tin đến, nói rằng người của phủ Tả tướng đã phát hiện ra thi thể của Hộ bộ Thượng Thư Lâu Lâm ở ngoài thành. Trong thư ghi chép chi tiết về sự việc liên quan đến Lâu Lâm."

Dung Thanh Yên đọc xong thư nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đẹp, tâm trạng cũng tốt hơn.

Khương Thường đang chải tóc cho nàng, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, Hộ bộ Thượng Thư cứ thế mà chết, Hoàng thượng nhất định sẽ điều tra đến cùng, liệu có gây rắc rối cho Vương gia không?"

Dung Thanh Yên chơi đùa với miếng ngọc bội bên hông, nheo mắt lại, mỉm cười nhẹ nhàng:

"Chuyện này phải xem Tả tướng xử lý thi thể Lâu Lâm thế nào. Nếu hắn lặng lẽ chôn cất, đúng là có chút phiền phức. Nếu hắn đưa xác về, mọi rắc rối tất nhiên sẽ có Tả tướng lo liệu cho chúng ta. Bản cung tin rằng hắn sẽ đưa thi thể trở về."

Khương Thường không hiểu ý nàng nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ cười nói:

"Quả nhiên, Vương gia ra tay, chủ tử liền nhẹ nhõm hơn nhiều. Như vậy, trở ngại của Thế tử gia đã không còn nữa."

Dung Thanh Yên cười không nói, chỉ từ từ siết chặt miếng ngọc bội bên hông.

Sau khi giao chuyện tang lễ cho Hồ Thiền Nhi, Dung Thanh Yên được yên tĩnh hai ngày.

Cái chết của Hồ Mị Nhi đã giáng một đòn nặng nề vào phủ Tả tướng và Thái hậu. Để tỏ vẻ đau buồn, từ khi hồi cung đến giờ Tiêu Minh Dục không đặt chân đến hậu cung nên mấy ngày nay Dung Thanh Yên sống rất thoải mái. Tất nhiên, nguyên nhân không chỉ có thế, mà còn bởi nàng đã được xem một màn kịch hay.

Tả tướng dẫn phu nhân vào cung, dù hắn giận dữ nhưng vì hung thủ là người của hắn nên vẫn giữ được bình tĩnh.

Nhưng phu nhân của Tả tướng lại làm loạn một phen, chạy đến Diên Xuân Cung vừa khóc vừa gào, náo loạn không ra thể thống gì, còn lớn tiếng mắng Hồ Thiền Nhi là hung thủ, Tả tướng kéo thế nào cũng không kéo lại được.

Nếu không phải Thái hậu kịp thời đến nơi, Hồ Thiền Nhi suýt bị bà ta bóp chết. Thái hậu dẫn phu thê họ đến Thọ Khang Cung khuyên răn suốt nửa ngày. Không biết Thái hậu đã dùng cách gì, lúc hai người xuất cung tuy mặt mày vẫn còn u ám nhưng đã khá hơn nhiều.

Dung Thanh Yên nghe kể lại chuyện này mà tâm trạng khoan khoái. Năm đó khi gia gia nàng gặp nạn, Hồ Liệt đã sai nhiều người kể chuyện và các đoàn kịch khắp nơi, muốn biến gia gia nàng thành kẻ cấu kết với kẻ thù, mưu phản mà không thành.

May mà khi tin đồn mới bắt đầu, Tấn Vương đã kịp thời phát giác, dưới sự giúp đỡ của Hoa bà bà đã xoay chuyển tình thế, giữ được thanh danh trong sạch của gia gia.

Cũng nhờ danh tiếng trong sạch của gia gia hy sinh vì nước được bảo toàn, nàng mới có thể vững vàng ngồi trên ngôi Hoàng hậu, dù phải sống trong lãnh cung ba năm cũng không ai dám động đến.

Đáng tiếc, vinh quang của phủ Trấn Quốc công đã qua, nàng không thể làm lớn chuyện. Vì vậy, sự chia rẽ nội bộ của phủ Tả tướng bây giờ cũng phần nào nguôi ngoai hận ý trong lòng nàng.

Sau khi Hồ Liệt dẫn phu nhân rời cung, Thái hậu đã gọi Tiêu Minh Dục đến Thọ Khang Cung, Dung Thanh Yên đoán chắc là chẳng có chuyện gì tốt lành, quả nhiên...

"Yên nhi, Thái hậu và Tả tướng muốn trẫm hạ chỉ, truy phong Thục Quý phi làm Hoàng hậu, để nàng ta được mặc trang phục của Hoàng hậu mà an táng, thỏa mãn tâm nguyện khi còn sống."

Khi Tiêu Minh Dục nói những lời này, ánh mắt hắn đầy phức tạp, như đồng ý mà cũng như không.

Dung Thanh Yên cầm tách trà trong tay hơi lắc nhẹ, im lặng một lúc rồi nhìn thẳng vào hắn, dịu dàng hỏi: "Hoàng thượng đã đồng ý chưa?"

Thật ra, câu hỏi này không cần phải hỏi. Thái độ của Tiêu Minh Dục lúc này không phải là hỏi ý kiến của nàng mà chỉ là thông báo cho nàng biết. Rõ ràng, hắn đã đồng ý.

Thực ra, việc truy phong Hồ Mị Nhi làm Hoàng hậu nàng không có ý kiến gì. Ân oán giữa nàng và Hồ Mị Nhi đã theo cái chết của nàng ta mà tan biến.

Hồ Mị Nhi khao khát cả đời thứ mà chưa bao giờ có được, chết rồi cho nàng ta cũng có sao đâu, ngôi vị Hoàng hậu chẳng qua cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi.

Thứ mà Hồ Mị Nhi dành cả đời để tranh giành, đối với nàng mà nói chỉ là một gông cùm giam cầm nàng. Nàng chưa từng để tâm đến những hư danh này, cũng không quan tâm ánh mắt khác lạ của người đời.

Hồ Liệt mất đi một nhi nữ, nàng có thể dung túng cho hắn lần này. Chỉ là Tiêu Minh Dục chắc chắn không dễ dàng đồng ý, bởi vì nàng là Hoàng hậu vẫn còn tại vị, giờ truy phong Hồ Mị Nhi làm Hoàng hậu là không hợp lễ pháp.

Dù lễ pháp không phù hợp chỉ là một câu nói của thiên tử, nhưng việc Tiêu Minh Dục dám gạt bỏ mọi dị nghị để đồng ý chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Nàng muốn biết Thái hậu và Tả tướng đã hứa hẹn điều gì với hắn.

"Thái hậu đảm bảo với trẫm, chỉ cần trẫm đồng ý hạ chỉ truy phong Hồ Mị Nhi làm Hoàng hậu, trẫm sẽ lấy lại được một nửa binh quyền trong tay Hồ Thành Hải."

Tiêu Minh Dục lộ vẻ do dự nhưng vẫn ánh lên sự hăng hái, Dung Thanh Yên rót cho hắn một chén trà, mỉm cười như có như không:

"Chuyện của Hồ Thành Hải và trưởng công chúa đã ầm ĩ như vậy, Hồ Thành Hải chắc chắn không tránh khỏi thân phận phò mã. Đã làm phò mã, binh quyền trong tay hắn vốn dĩ đã không giữ được, Thái hậu và Tả tướng lại lấy điều kiện này ra trao đổi, Hoàng thượng chẳng lẽ không thấy nực cười sao?"

Tiêu Minh Dục cầm chén trà nàng đưa rồi đặt sang một bên, đưa tay nắm lấy tay nàng, ngón tay ấm áp nhưng lại khiến người Dung Thanh Yên dần lạnh buốt.

"Yên nhi ngốc quá, dù Hồ Thành Hải cưới Tiêu Dung Dung, có Tả tướng và Thái hậu ở đó, trẫm muốn thu lại binh quyền cũng không phải dễ dàng, phải tốn không ít công sức. Nay chỉ cần một phong hiệu lại có thể khiến Tả tướng chủ động giao ra một nửa binh phù, đây là việc tốt, chỉ là Yên nhi phải chịu chút ủy khuất."

Ủy khuất?

Nào chỉ là ủy khuất, nàng là Hoàng hậu còn sống mà phi tử đã chết lại được mặc trang phục Hoàng hậu an táng, chuyện này trước nay chưa từng có ở Tiêu quốc, truyền ra ngoài nàng chính là trò cười.

Nàng không quan tâm những chuyện này, chỉ cần quyền lực của Hoàng hậu còn nằm trong tay nàng, nàng sẽ không xen vào những chuyện vô nghĩa này.

Chỉ là Tiêu Minh Dục quả thực chẳng hề nghĩ cho nàng, vẫn như cũ ích kỷ tư lợi, dùng danh dự của nàng để đổi lấy tình cảm sâu nặng và dã tâm của hắn.

Dung Thanh Yên nhìn hắn mà không nói gì, Tiêu Minh Dục siết chặt tay nàng, trong mắt tràn đầy thâm tình.

"Yên nhi, nàng là người hiểu trẫm nhất, nàng sẽ vì trẫm mà tạm thời nhẫn nhịn ủy khuất này.phải không?"

Dung Thanh Yên nhìn hắn thêm một lát, từ từ nở nụ cười.

"Tất nhiên rồi, thần thiếp chỉ quan tâm đến Hoàng thượng mà thôi, một cái hư danh mà thôi, nàng ấy muốn thì cứ lấy đi, có thể đổi lại một nửa binh quyền cho Hoàng thượng cũng rất xứng đáng."

Tiêu Minh Dục nở nụ cười vui vẻ, trong mắt tràn đầy sự hài lòng: "Yên nhi, trẫm quả thật không nhìn nhầm nàng."

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, bầu không khí dần trở nên hòa hợp. Dung Thanh Yên bóc một quả quýt đưa cho hắn, thản nhiên nói:

"Thần thiếp nghe cung nhân bên ngoài nói, Hộ bộ Thượng Thư Lâu Lâm đã chết rồi?"

Tiêu Minh Dục cắn một miếng quýt từ tay nàng, đáp bâng quơ: "Đúng vậy, người của Tả tướng tìm thấy xác hắn ở ngoài thành."

Hắn nuốt miếng quýt xuống, khẽ hừ lạnh một tiếng.

"Làm mất tiền cứu trợ thiên tai vốn đã là tội chết. Hắn mất tích lâu như vậy, giờ mới thấy xác mà bạc thì chẳng thấy đâu. May mà hắn chết sớm, nếu không trẫm nhất định sẽ tru di cả nhà hắn, giờ lại tiện cho hắn rồi."

Dung Thanh Yên ánh mắt thoáng lóe lên, lại đưa cho hắn một múi quýt.

"Hoàng thượng và Hữu tướng đã phái biết bao người đi tìm Lâu Lâm suốt bấy lâu mà không thấy, vậy mà Tả tướng lại giỏi thật, nữ nhi chết, nhi tử thì gặp chuyện, hắn vẫn còn tâm trí đi tìm người, mà còn tìm được nữa."

Dung Thanh Yên nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch nước quýt ở khóe miệng Tiêu Minh Dục.

"Thần thiếp nhớ, lúc trước Hoàng thượng phái người khác đi Bình Châu, là Lâu Lâm chủ động xin đi, Tả tướng lại đứng ra nói tốt cho hắn Hoàng thượng mới đồng ý. Thần thiếp thấy việc này có nhiều khuất tất."

Tiêu Minh Dục nuốt xong miếng quýt, sắc mặt trở nên âm trầm.

"Trẫm hiểu ý của Yên nhi, Lâu Lâm là người của Tả tướng, trẫm cũng nghi ngờ rằng chuyện của Lâu Lâm là do bọn họ cùng nhau sắp đặt. Có lẽ cuối cùng chia chác không đều hoặc vì lý do nào đó mà Tả tướng nuốt tiền cứu trợ thiên tai rồi giết Lâu Lâm."

Dung Thanh Yên tỏ vẻ khó hiểu: "Thần thiếp cũng nghĩ giống Hoàng thượng, nhưng nếu thật sự là do Tả tướng làm thì hắn sẽ không ngu đến mức tự mang xác về đây, lén lút chôn đi chẳng phải tốt hơn sao?"

Tiêu Minh Dục cười lạnh: "Sao lại không? Hắn dám đem xác về, mọi người sẽ cho rằng người không phải do hắn giết, như vậy chẳng phải vừa ý hắn rồi sao?"

Dung Thanh Yên vỗ nhẹ tay hắn, mỉm cười nói: "Hoàng thượng không cần nóng vội, chỉ cần đợi xem phản ứng của Tả tướng là được."

Tiêu Minh Dục nhướng mày hỏi: "Ý của Yên nhi là?"

Dung Thanh Yên nhẹ nhàng đáp: "Nếu người là do Tả tướng giết, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để cản trở Hoàng thượng điều tra chuyện của Lâu Lâm. Nếu không phải do hắn giết, Lâu Lâm lại là người của hắn, giết Lâu Lâm tức là đánh vào mặt hắn, hắn sẽ sốt ruột hơn ai hết. Vậy nên Hoàng thượng chỉ cần xem thái độ của hắn là biết."

Trong thư của Hữu tướng có ghi rõ chân tướng việc Lâu Lâm mất tích. Nam sủng của Lâu Lâm là Hoắc Khai hiện đang ở trong tay Tạ Diễn, còn Lâu Lâm đã bị Tạ Diễn giết chết.

Lâu Lâm đích thân đến Bình Châu tìm Hoắc Khai vì hắn ta có một cuốn sổ sách, là danh sách những quan viên đã nhận hối lộ từ Lâu Lâm.

Cuốn sổ đó nhìn thì tưởng liên quan đến Lâu Lâm nhưng thực chất đều là tay chân thân tín của Tả tướng Hồ Liệt, Lâu Lâm chỉ là thay mặt Hồ Liệt thu xếp. Vậy nên cuốn sổ này không chỉ quan trọng với Lâu Lâm mà còn quan trọng hơn với Hồ Liệt.

Cuốn sổ hẳn đã bị Hoắc Khai giấu đi, Tạ Diễn và người của hắn vẫn chưa tìm thấy, còn Hoắc Khai vì muốn giữ mạng nên cũng không chịu mở miệng.

Tuy nhiên, khi Tạ Diễn mang xác Lâu Lâm đến trước mắt người của phủ Tả tướng, hắn đã nhét vào người Lâu Lâm một mảnh giấy.

Trên mảnh giấy viết hai chữ "sổ sách". Khi Hồ Liệt nhìn thấy nhất định sẽ như lửa đốt lòng, vì hắn sẽ nghĩ rằng người bắt Lâu Lâm đã có được cuốn sổ. Vì vậy đối với cái chết của Lâu Lâm, hắn sẽ không để người của Tiêu Minh Dục tiếp tục điều tra, vì hắn không dám, hắn sợ kéo theo chuyện cuốn sổ.

Hắn đem xác Lâu Lâm về thay vì âm thầm chôn cất, chính là để ngăn cản Tiêu Minh Dục tiếp tục điều tra, vì chỉ khi Lâu Lâm xuất hiện, mọi chuyện mới có thể được giải quyết, hắn mới có thể ngăn chặn vụ việc tiếp tục lan rộng.

Dù thái độ của Hồ Liệt khiến Tiêu Minh Dục chắc chắn rằng hắn là người đứng sau sắp đặt tất cả, nhưng Tiêu Minh Dục cũng không dám làm gì hắn. Thời gian trôi qua, tân Hộ bộ Thượng Thư nhậm chức, chuyện Lâu Lâm chết một cách bí ẩn cũng không còn ai nhắc đến.

Trong Trường Ninh Cung, Tiêu Minh Dục nắm lấy tay Dung Thanh Yên, khẽ xúc động nói: "Yên nhi đã vì trẫm như vậy, trẫm phải thưởng thật hậu cho nàng mới được."

Dung Thanh Yên ánh mắt khẽ lóe lên, mỉm cười đáp: "Thần thiếp sắp không còn chỗ để chứa đồ thưởng của Hoàng thượng nữa rồi. Lần này, thần thiếp không muốn những thứ đó, chỉ cầu xin Hoàng thượng một việc."

Tiêu Minh Dục ôn tồn: "Nàng nói đi."

Dung Thanh Yên đứng dậy quỳ xuống trước mặt hắn, Tiêu Minh Dục vội vàng đưa tay kéo nàng: "Yên nhi, nàng làm gì vậy?"

Dung Thanh Yên không đứng lên, chỉ chăm chú nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng:

"Thần thiếp biết hậu cung không được can dự triều chính, thần thiếp không muốn thay Hoàng thượng quyết định. Chỉ là, Lâu Lâm đã chết, vị trí Hộ bộ Thượng Thư đang bỏ trống, thần thiếp muốn mạo muội tiến cử đại ca Dung Thanh Dương."

Tiêu Minh Dục dần thu lại nụ cười, rút tay đang định đỡ nàng, giọng điệu lạnh nhạt hơn.

"Yên nhi đã biết hậu cung không được can chính, sao còn mở miệng tiến cử?"

Dung Thanh Yên khẽ thở dài, trên mặt lộ chút không cam lòng, nói:

"Hoàng thượng vừa nói Lâu Lâm là người của Tả tướng, nay hắn chết rồi, Tả tướng nhất định sẽ lại đẩy một thân tín lên thay thế. Tả tướng đã mặt dày như vậy, ép thần thiếp phải nuốt xuống nỗi nhục nhã khi truy phong thì thần thiếp cũng không thể để hắn được lợi dễ dàng."

Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Minh Dục, ánh mắt sáng rõ.

"Thần thiếp đồng ý với Hoàng thượng truy phong Thục Quý phi làm Hoàng hậu là vì nhẫn nhịn vì Hoàng thượng, nhưng không thể dung túng để Tả tướng đắc ý khắp nơi."

"Thần thiếp từ nhỏ đã theo gia gia lớn lên ở biên quan, ba năm trước mới về kinh rồi lập tức nhập cung. Thần thiếp không quen biết các triều thần, không biết trong triều có ai thích hợp hay không nên mới nóng lòng tiến cử đại ca."

Nàng nắm lấy tay áo của hắn, chân thành nói: "Dĩ nhiên, quyết định cuối cùng vẫn là ở Hoàng thượng. Chỉ cần không phải là người của Tả tướng, dù có phải đại ca hay không thần thiếp cũng ủng hộ Hoàng thượng."

Tiêu Minh Dục thở phào nhẹ nhõm, đưa tay kéo nàng dậy, nắm chặt tay nàng đầy thương yêu:

"Trẫm biết rồi, trẫm sẽ suy nghĩ."

Sau khi Tiêu Minh Dục rời đi, Khương Thường bưng một đĩa mận ngâm chua vào phòng. Gần đây Dung Thanh Yên rất thích ăn loại này, mỗi ngày đều ăn một đĩa nhỏ.

Khương Thường quỳ nửa gối xuống xoa bóp đầu gối cho nàng, không nhịn được nói: "Chủ tử sau này có thể dùng cách khác, cứ quỳ như vậy không tốt cho đầu gối đâu. Đầu gối của chủ tử vốn đã có bệnh cũ, nếu lại bị thương, đến khi trời trở lạnh sẽ lại đau nhức."

Dung Thanh Yên cầm một quả mận bỏ vào miệng, khẽ thở dài:

"Hoàng thượng của chúng ta thích nhất là nghe lời nịnh hót, thích nhất là thấy người khác quỳ dưới chân mình. Càng hạ thấp mình thì chuyện càng dễ thành, chỉ quỳ một chút thôi, không sao cả."

Khương Thường vẫn không khỏi lo lắng: "Vậy Hoàng thượng có trao vị trí Hộ bộ Thượng Thư cho Thế tử gia không?"

Dung Thanh Yên nheo mắt lại, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

"Trừ khi Tiêu Minh Dục không ngại Hộ bộ Thượng Thư là người của Hồ Liệt, còn không hắn không còn lựa chọn nào khác. Bất cứ ai có thể thay thế đại ca, Vương gia đều sẽ âm thầm ra tay ngăn cản."

Khương Thường gật đầu, lại hỏi: "Vậy nếu Tả tướng tìm cách gây chuyện thì sao?"

Dung Thanh Yên ngả người tựa lên ghế, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo và mỉa mai:

"Bọn họ đã cho bản cung nỗi nhục lớn như vậy, Hoàng thượng chỉ đang bù đắp cho bản cung mà thôi. Lúc này hắn làm sao dám gây chuyện được."

Đã như vậy, bọn họ không thèm nể mặt nàng, thì nàng cũng không cần phải khách khí!

Đối với phủ Tả tướng, việc Hồ Mị Nhi chết đi nhưng được truy phong làm Hoàng hậu là một vinh dự lớn lao. Lúc này giao ra một nửa binh phù, thực chất cũng coi như tạm thời giữ lại được nửa binh quyền còn lại, bởi vì dù Hồ Thành Hải có cưới Tiêu Dung Dung thì Tiêu Minh Dục đã lấy được một nửa binh quyền, sau này sẽ không ép quá gắt nữa, như vậy rất đáng.

Đối với Tiêu Minh Dục, hắn không tốn chút sức lực nào đã lấy lại một nửa binh quyền, ngồi ung dung mà hưởng lợi, thật đáng giá. Còn với nàng chỉ là một nỗi nhục nhã từ một danh hão đổi lại vị trí Hộ bộ Thượng Thư cho đại ca, cũng rất đáng.

Cái chết của Hồ Mị Nhi, ba bên đều được lợi, ai nấy đều đạt được điều mình muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top