Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Yuna

Trans: LunarTia

Bản dịch thuộc về LunarTia ([email protected]/twensejan_is_lunartia on IG). Vui lòng không reup bản dịch dưới bất kì hình thức gì.

***

"Bố, mẹ,..."

Tôi cảm thấy tôi cần xin lỗi cô ấy vì đã luôn căm ghét cô đến tận thời khắc này. Trong khoảnh khắc tôi muốn mở miệng ra để nói vài lời an ủi cô ấy, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên phát ra từ phía sau tôi.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Đó là một giọng nói rất lạnh lùng. Tôi có thể chắc chắn rằng không hề nghe thấy tiếng bước chân của người đó, nhưng lạ lùng thay người ấy tiến lại gần tôi từ lúc nào không hay và nhìn chằm chằm vào tôi.

"Thật vinh dự cho thần thiếp khi gặp được Mặt trời của Đế quốc, Hoàng đế Bệ hạ, tại nơi này."

"Có chuyện gì vậy Jieun? Sao nàng lại khóc?"

"Ruve."

Ruveliss Kamaludin Shana Castina. Ruve? Tôi nở một nụ cười trống rỗng. Trong suốt 16 năm qua, tôi chưa bao giờ được phép gọi tên của anh ấy, nhưng cô ấy có thể gọi anh bằng biệt danh một cách dễ dàng.

"Ngươi đã làm gì với Jieun? Ngươi đã nói gì mà làm cho cô ấy khóc như thế này? Tại sao cô ấy lại khóc?"

"Thưa Bệ hạ..."

Thật không công bằng cho tôi. Tại sao anh ấy lại mắng tôi trước? Tôi thì có thể làm gì cô ấy được?

"Không Ruve, Tia không làm gì sai cả. Thiếp chỉ khóc vì nhớ gia đình thôi."

"...Ta hiểu rồi. Jieun, nàng nên quay về nghỉ ngơi đi. Ta sẽ đến thăm nàng sau."

Thật cay đắng làm sao khi tôi phải nhìn thấy cảnh anh đối xử dịu dàng với cô ấy. Trái tim tôi như vụn vỡ khi thấy anh xoa dịu nỗi nhớ của cô bằng giọng nói ấm áp mà tôi chưa bao giờ được nghe thấy. Nước mắt tôi rơm rớm khi nhìn thấy đôi mắt đăm chiêu mà anh hướng về cô, như thể anh thấy rằng cô ấy thật đáng yêu.

Ngay cả khi anh ném cho tôi cái nhìn lạnh lùng đầy khinh miệt và nở nụ cười giễu cợt với tôi ngay sau khi cô ấy rời đi, tôi vẫn chí cúi đầu xuống đất và giấu đi cảm giác đau lòng ấy.

"Để ta cảnh cáo ngươi."Anh nói với tôi

"Vâng? Bệ hạ?"

"Đừng lại gần cô ấy. Cô ấy là một cô gái dịu dàng và ngây thơ, không phải loại phụ nữ mà ngươi có thể tùy tiện kết giao."

"Thưa Bệ hạ."

Tôi câm nín khi nghe anh mắng tôi như thế.

"Ngươi vẫn còn nghĩ rằng chiếc ghế Hoàng hậu là của ngươi? Không đời nào. Ngươi đã từng được tôn làm Hoàng hậu tương lai, nhưng tất cả chỉ vì mọi người đã phân tích sai lời tiên tri ấy mà thôi. Jieun mới chính là người được nhắc đến trong lời tiên tri ngay từ ban đầu, không phải ngươi."

".."

"Ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này. Nhưng nếu chuyện như thế vẫn còn tiếp diễn, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu." (Nguyên văn: Let me forgive you this time. But when this happens again, I'll get you. Nhưng chắc bên translator của web dịch thiếu nên câu sẽ có nghĩa tương tự.)

"Thần sẽ ghi nhớ kĩ, thưa Bệ hạ."

Tôi cảm thấy thật đau lòng khi anh lại lạnh lùng với tôi ngay sau khi buông lời cảnh cáo tôi. Tôi có thể làm gì với cô ấy đây? Tôi chẳng làm gì cả. Tôi chỉ muốn hiểu được cảm giác của cô ấy mà thôi.

"Người đây rồi."

"Có chuyện gì vậy?"

"Thần đã tìm Người được một lúc. Vì Hoàng phi không có mặt tại văn phòng, chúng thần không thể xử lí hết công việc..."

"...Thật sao? Ta hiểu rồi. Ta sẽ quay lại văn phòng."

Tôi ngơ ngác liếc nhìn viên quan trưởng của Hoàng cung (mình chả biết dịch từ Chief Palace Official ra tiếng Việt như thế nào nên tạm thời dùng bản dịch của Google Translate).Các giấy tờ cần ký gấp và các công việc trong Hoàng cung sẽ không suôn sẻ nếu không có tôi. Đó là giá trị tồn tại của tôi. Tôi phải bù đắp cho vị trí Hoàng hậu vì cô ấy chưa quen với cách ứng xử và phong tục của Hoàng gia. Và đó là lý do tại sao tôi ở lại ở trong Hoàng cung.

Trả lời vị viên quan đang đi trước tôi bằng tiếng thở dài, tôi đi theo vị viên quan ấy mặc cho những giọt nước mắt đang rơi trên váy của tôi.

***

"Tia, có phải cô là Hoàng phi của Ruve không?"

Chuyện gì xảy ra với cô ấy hôm nay vậy? Tôi đã cảm thấy phiền phức ngay từ khi cô ấy đột nhiên đến gặp tôi với hai hàng nước mắt và hỏi tôi rằng liệu tôi có phải là Hoàng phi của Bệ hạ không. Tôi như chết lặng khi nghe những lời đó.

Đã được bốn tháng kể từ khi cô ấy đột nhiên xuất hiện tại nơi này. Hơn hai tháng nay cô ấy liên tục đến thăm tôi với không một lời thông báo và làm gián đoạn công việc của tôi vẫn còn đang dang dở. Mặc dù như vậy, hôm nay cô ấy đến đây chỉ để hỏi tôi là ai. Điều đó có nghĩa là gì chứ?

"Thứ lỗi cho thần thưa Bệ hạ."

"Vậy cô thực sự là vợ lẽ của Ruve sao?"

Vợ lẽ. Mặc dù vợ lẽ  không phải là người vợ chính thức của Hoàng đế, song, họ có một cấp bậc nhất định so với các thê thiếp.(Concubine: thê thiếp. Royal concubine: Hoàng phi. Hiểu đơn giản nhất thì Hoàng phi giống như thê thiếp nhưng cấp bậc cao hơn.).

Trong Đế quốc chỉ có duy nhất một Hoàng hậu và một Hoàng phi. Theo đó, Hoàng hậu được coi là vợ chính thức của Hoàng đế, trong khi vợ không chính thức của Hoàng đế lại là Hoàng phi. Hoàng phi quản lý tất cả các cung nữ và trong những lúc khẩn cấp và là người thay mặt Hoàng hậu. Ý nghĩa của danh hiệu 'Hoàng phi' đã được thay đổi kể từ triều đại Hoàng đế thứ 11 vì nó được đặt cho người phụ nữ mà Hoàng đế sủng ái nhất. Vì vậy, có rất ít Hoàng phi đóng đúng vai trò của mình trong lịch sử Đế quốc.

"Vâng, thần chính là Hoàng phi của Hoàng đế, thưa Bệ hạ."

Đã gần nửa năm kể từ khi cô ấy lên ngôi Hoàng hậu, vậy mà cô ấy vẫn không thấy được sự khác biệt của chúng.

Cô ấy có lẽ không hiểu tại sao tôi lại sửa tên tước vị của mình. Không giống như các Hoàng hậu đời trước, cô ấy vẫn chưa quen với công việc và vai trò của mình với tư cách là Hoàng hậu, vì vậy tôi đã thay thế cô ấy. Mặc dù vậy, cô ấy không nhận ra điều gì là khó hiểu khi gọi tôi là một trong những thê thiếp bình thường. Tôi tự hỏi khi nào cô ấy sẽ nhận ra điều đó.

"Nhân tiện..."

'Lần này cô đang cố nói với tôi điều gì? Cô đang định nói với tôi về điều quái quỷ gì nữa đây?'

Vì huyết áp của tôi bị hạ xuống nghiêm trọng (tự hỏi thời đó có máy đo huyết áp rồi à =]), sáng nay quả là chẳng dễ chịu gì.

Lạ thay, hôm nay tôi lại bị chóng mặt và đau đầu, do đó không thể đứng dậy như bình thường và không thể giải quyết nhiều công việc.

Vậy đây có phải là lí do không? Tôi càng ngày càng cảm thấy khó chịu khi cô ấy đến thăm tôi với không một lời nói trước và luôn ngập ngừng như thể muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói được. Vì giới quý tộc thường tụ tập ăn chơi thâu đêm nên họ có một quy tắc: tránh đến thăm ai đó vào ban ngày. Cô ấy đã được học các quy tắc lễ nghi của Hoàng thất trong vòng nữa năm, nhưng đến những ứng xử cơ bản cô ấy cũng không rõ. Tôi thắc mắc rằng những giáo viên dạy lễ nghi cho cô ấy đã dạy cô những gì trong suốt thời gian qua.

"Ừm...tôi sẽ quay lại vào lại sau. Rất lấy làm tiếc.." (wait vụ gì đang xảy ra vậy giống như kiểu đang nhảy cóc ấy)

Sau một hồi do dự, cô ấy quyết định đi ra ngoài. Tôi cúi xuống nhặt đống tài liệu trong khi đang nhìn bóng lưng của cô ấy cùng một tiếng thở dài. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ công việc sẽ được chuyển giao cho cô ấy vào năm sau, nhưng có vẻ như điều đó là không thể.

"Rất xin lỗi, Tia. Tôi xin lỗi cô rất nhiều."

Cơn tức giận trong tôi đang cuồn cuộn khi cô ấy lại đến gặp tôi vào ngày hôm sau và làm mọi thứ rối tung lên.

Trong khoảnh khắc lại nhìn thấy cô ấy, tôi nghĩ trong đầu "Làm ơn đấy. Làm ơn hãy dừng việc đến thăm người khác với không một lời thông báo đi."

Tôi cảm thấy khó chịu và hỏi ngược lại cô ấy với gương mặt thẳng thắn:

"Tại sao Người lại xin lỗi thần, thưa Bệ hạ?"

"Tôi thật sự xin lỗi cô, Tia. Tôi thật sự xin lỗi cô." (nhây dễ sợ =])

Cảm giác bực bội cuộn trào trong tôi cùng mớ suy nghĩ "Làm ơn hãy dừng lại đi! Hôm qua cô đã khiến tôi bực bội khi chỉ đến để hỏi liệu tôi có phải là Hoàng phi không. Cô lại tính làm điều y hệt vậy vào hôm nay ư?"

Thật bực bội khi cô ta đột ngột đến đây với hai hàng nước mắt cùng gương mặt hốc hác như thể đã có chuyện gì kinh khủng đã xảy ra vào đêm qua. Tôi chỉ muốn hét thẳng vào mặt cô ta, nhưng tôi đã cố gắng kìm nén cảm giác ấy.

Tôi tự nghĩ 'Tại sao cô lại phải xin lỗi tôi? Có chăng là vì cô thấy tội lỗi khi mớ công việc lộn xộn này lại do một tay tôi giải quyết trong khi đáng lẽ ra cô mới phải là người hoàn thành chúng? Vì cô đã đẩy mọi công việc trong Hoàng cung qua cho tôi? Hay là tại cách ứng xử tệ hại mà cô chẳng thể cải thiện nổi? Bây giờ cô có thể ngưng lại được không? Nếu như cô đến đây không phải chỉ để kiểm tra sự kiên nhẫn của tôi, làm ơn hãy dừng lại đi.'

"Ý tôi là..."

"..."

"Tôi có nghe nói rằng cô đã được chỉ định làm Hoàng hậu ngay từ ban đầu. Tôi nghe nói cô đã được chọn làm hôn thê của Ruve ngay từ khi mới chào đời."

'À, đến tận bây giờ cô mới nghe được điều đó? Tại sao đến tận bây giờ cô mới nghe những lời đấy, trong khi đã được nửa năm rồi kể từ khi cô lên ngôi Hoàng hậu?' (Thật chứ tôi thấy Tia hỏi dzô dziên dzễ sợ =])

"Xin lỗi cô. Tôi thật sự xin lỗi."

"..."

"Ý của tôi là..."

"Ồ, Người không cần phải xin lỗi thần đâu, Bệ hạ."

"Cô đang nói gì vậy?"

Trông có vẻ như tôi đang lắng nghe cô ấy, nhưng thực chất, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói ấy cả.

Nhưng vì cơn đau đầu vào buổi sáng, tôi đã vô tình thốt ra vài điều không đáng nói mặc cho tôi không hề muốn thế. (Nguyên văn: But because of my headache in the morning, words tumbled out of my mouth in spite of myself)

"Thần có nghe nói việc kết hôn của Hoàng đế là do Chúa quyết định, do đó, với tư cách là đứa trẻ trong lời tiên tri, Người chính là vợ của Hoàng đế Bệ hạ. Chúng thần đã ngu dốt mà phân tích sai lời tiên tri ấy." (Nghe có vẻ nặng lời nhưng theo bản dịch webtoon của comi cũng như vậy nên mình lấy thế luôn. Bản thân Tia cũng ko thể kiểm soát lời nói của mình)

"Làm sao mà cô có thể nói những lời ấy một cách dễ dàng thế?"

"Ý Người là gì, thưa Bệ hạ?"

"Chúa? Hoàng hậu là người được Chúa quyết định? Tại sao Chúa lại quyết định điều đó? Chuyện đó to tát đến thế ư?" (hic phát ngôn kém sang vl =])

Cái gì cơ? Tôi câm lặng vào khoảnh khắc ấy. Cô ta hét thẳng vào mặt tôi trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Làm thế nào mà Người có thể thốt ra những lời đó một cách tự nhiên như thế?" (hiện tại mình không rõ câu này có phải Tia nói không nhưng theo ngữ cảnh thì khả năng cao là thế)

Liệu cô có đang nghĩ rằng tôi coi điều đó như một lẽ đương nhiên? Có phải cô đang nghĩ rằng tôi có thể chấp nhận thực tế và bình tĩnh với những gì cô nói?

"Hoàng hậu? Ôi chúa! Tôi chẳng hề muốn trở thành một Hoàng hậu! Vào một hôm, trên đường trở về nhà thì tôi nhặt được một đồng xu. Sau đó, tôi được tôn làm Hoàng hậu. Tất cả mọi người xung quanh tôi, diện những bộ váy kì lạ, ném cho tôi cái nhìn khó hiểu và kì quái. Họ nói một ngôn ngữ mà cả đời tôi chưa bao giờ được nghe. Bằng cách nào đó (aka spotlight đứa trẻ của lời tiên tri =]) tôi vẫn có thể giao tiếp với họ. Họ nói với tôi rằng nơi đây khác biệt hoàn toàn với nơi tôi từng sống và thậm chí, họ còn bảo rằng tôi là cô gái được gửi đến đây bởi Chúa!"

Sau khi thốt ra những lời mà tôi chẳng thể hiểu nổi, cô ta thở hổn hển.

"Đột nhiên, có một người tự xưng là Hoàng đế tiếp cận tôi và yêu cầu tôi trở thành Hoàng hậu. Tôi chỉ mới 19 tuổi theo tuổi Hàn Quốc và tôi vẫn chưa đủ trưởng thành, nhưng tôi đã buộc phải kết hôn với anh ta!"

***

Lưu ý: ở Hàn Quốc, một đứa trẻ vừa sinh ra đã được tính là một tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top