Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Vì em mà quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Ngọc nằm trên giường khẽ động đậy, cả người cô đau nhức mệt mỏi. Bỗng một mùi thức ăn thơm lừng phảng phất trước mũi khiến cô không chịu nổi mà phải mở mắt.

Chủ nhà còn đang nằm lì trên giường, vậy ai đang nấu ăn nhỉ?

Nghĩ đến đây cô liền giật mình bật ngồi dậy, cả người tỉnh táo xuống giường, cẩn thận từng bước đi nhẹ nhàng xuống bếp. Đập vào mắt là một thân ảnh cao lớn, tay áo sơ mi xoắn lên, cúc áo mở hai cúc lộ ra khuôn ngực rắn rỏi. Khung cảnh ấy khiến người ta nhìn vào mà hạnh phúc, nước miếng ứa ra.

Bạn thử nghĩ xem một buổi sáng thức dậy có một anh chàng đẹp trai nấu thức ăn sáng cho bạn thì còn gì bằng nữa? Đây là điều mà nhiều người mơ ước đó.

Lý Khôi Vĩ nghe tiếng động thì ngước lên nhìn thấy cô đứng đó vẫn chưa đánh răng rửa mặt, tóc hơi rối và cả khuôn mặt mơ mơ màng màng. Anh mỉm cười, nụ cười y hệt nắng nhẹ vào ngày đông.

- Mau đánh răng rồi ra ăn sáng.

Cô đang bị anh làm cho ngẩn người, vào buổi sáng thì đầu óc hoạt động chậm hơn, một lúc sau cô mới phát hiện ra rằng đã bị người khác nhìn thấy bộ dáng xấu xí nhất, lôi thôi nhất của mình mất rồi.

- Aaaaaaaaaaa!

Vừa hét vừa chạy vào nhà vệ sinh, Ngọc ơi mày bị ngu à!

Lý Khôi Vĩ bị tiếng hét thảm thiết của cô làm cho đơ vài giây rồi bật cười, cô nàng này cũng có lúc dễ thương thật. Trong nhà vệ sinh, cô không ngừng giày vò chính mình. Rất lâu sau mới lấy lại tinh thần , giữ vững phong thái là cô nàng thời thượng bình tĩnh trong mọi tình huống, bước ra đối mặt với anh.

- Mau lại đây.

Khôi Vĩ ngồi trên bàn ăn nhỏ đợi cô, giọng nói cưng chiều. Cô bĩu môi, giả vờ tốt bụng gì chứ đừng tưởng bà đây không biết bộ mặt thật của nhà ngươi.

- Anh biết nấu ăn?

Trong trí nhớ của cô, Lý Khôi Vĩ là một đại công tử ngạo mạn, những chỗ ăn chơi anh ta đi không ít nhưng không hề sa đoạ, hút thuốc, uống rượu đều có nhưng có giết chết cũng không đụng tới ma tuý, chất kích thích gây nghiện. Mỹ nhân bên cạnh anh ta cũng không thiếu nhưng một là tiểu thư danh giá, hai là minh tinh nổi tiếng. Còn về việc qua lại thân mật đến mức nào, cô cũng không rõ...

Vì vậy việc mà anh ta biết nấu ăn khiến cô ngạc nhiên, người như anh ta mà cũng chịu xuống bếp?

- Mặc dù không ngon như nhà hàng nhưng chắc sẽ hợp khẩu vị em.

Lý Khôi Vĩ mỉm cười, đương nhiên là phải hợp khẩu vị cô rồi. Vì anh học với mục đích là muốn tự tay chăm sóc cô cơ mà. Để học môn nấu ăn này, anh tốn không ít công sức lẫn thời gian, từng làm cháy bếp không dưới 5 lần khiến đầu bếp cũng phải tái mặt mày.

Cô ngồi xuống, nheo mắt nghi ngờ nhìn dĩa thức ăn rồi nhìn anh:

- Có bỏ thuốc vào không?

- Em có thể nghĩ tốt về tôi một chút được không?

- Đương nhiên là... không!

Cô cười tít mắt nhanh chóng ăn phần của mình. Khôi Vĩ nhìn cô một cái, đè nén khó chịu trong lòng xuống. Cả hai ăn sáng trong êm đềm, đồ ăn đúng là rất hợp khẩu vị của cô.

- Ngon không?

Anh thăm dò, nét mặt của cô từ khi bắt đầu ăn vẫn không thay đổi khiến anh lo sẽ không hợp khẩu vị.

Có phải anh cho quá nhiều muối không? Hay là thức ăn chưa chín tới?

- Ạm ược (Tạm được).

Cô vừa nhai vừa nói, anh cười rồi dùng khăn với tới lau miệng cho cô. Hành động bất ngờ khiến cô không kịp né, ngồi im để anh lau.

- Ngon thì ăn nhiều một chút, ăn xong tôi đưa em đi làm.

Khôi Vĩ nhìn cô với ánh mắt đầy ngập yêu thương, còn lời nói dường như đang ra lệnh, không cho phép cô từ chối. Đại Ngọc suy nghĩ hồi lâu rồi đồng ý, dù gì cũng đỡ hơn đi taxi hay xe buýt.

Sau khi sửa soạn tươm tất, cô lấy giỏ xách rồi cùng Khôi Vĩ bước ra ngoài. Anh đi trước một bước mở cửa xe đợi cô. Hình ảnh đó khiến cô không thoải mái lắm. Sự chăm sóc dịu dàng tỉ mỉ, nụ cười nhẹ trên môi của anh, giọng nói cưng chiều chỉ khiến cô muốn bỏ hết sự ương ngạnh và nhào vào lòng để cho anh che chở. Nhưng mà nếu là ngày trước thì cô sẽ làm như thế, còn bây giờ thì cô không cần nữa.

Trên đường đi , tốc độ chạy xe của anh không nhanh không chậm, anh thong thả nói:

- Thường ngày em đi làm bằng gì?

- Hôm nào sớm thì xe buýt, trễ thì taxi.

Cô sống một mình lại không có người yêu, cũng chưa có ý định mua xe nên phương tiện công cộng là tiện lợi nhất.

- Chẳng phải sống với bố mẹ rất tốt sao? Em ra ở riêng như vậy, tôi không an tâm chút nào.

- Anh không an tâm mặc kệ anh... ai mượn anh để ý làm gì.

Cô lầm bầm, chu chu cái miệng nhỏ nói. Anh liếc qua có chút tức giận đưa tay kéo má cô, nghiến răng nói:

- Nói cái gì đó?

- Aaaa đau đau, anh lái xe đàng hoàng đi tôi không muốn chết!

Cô la oai oái, cái tên này tai thính từ khi nào thế?

- Em ở một mình cũng được thôi. Nhưng nếu em dám đưa người đàn ông khác về nhà thì tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra!

Lý Khôi Vĩ trừng mắt nhìn cô, buông tay ra.

- Tôi đưa ai về nhà là chuyện của tôi, mắc mớ gì đến anh, có bệnh à?

Cô xoa xoa má tức giận nói. Nhưng nỗi bực tức ấy cũng tan biến khi chiếc xe dừng trước công ty, cô nhận ra một luồng sát khí bay ra. Anh cau mày nhìn cô nói:

- Đại Ngọc, tôi đã quay trở về thì những mối quan hệ mập mờ em nên bỏ hết đi.

- Ơ kìa, anh quay về thì liên quan gì đến tôi? Với lại  anh có quyền gì mà quản tôi làm này làm nọ?!

Anh nắm lấy vai nhỏ xoay người cô lại, mặt đối mặt với nhau. Môi nở nụ cười xảo quyết, giọng nói dịu dàng bảo:

- Em cũng biết mà, tôi quay về là vì em. Đại Ngọc, nếu em không còn tình cảm với tôi nữa thì cũng không sao cả, vì lần này sẽ đến lượt tôi làm chủ!

Anh đặt nụ hôn lên trán cô, tay vỗ nhẹ lên đầu cô nói tiếp:

- Ngoan, từ nay về sau sẽ không ai ăn hiếp em nữa.

Cô lập tức đẩy anh ra, tay bất giác che trán lại trợn mắt nói:

- Anh bị điên rồi. Bà đây không thích ngươi, trước cũng không, giờ cũng không, sau này càng không thể. Đừng có ảo tưởng.

Mặt cô nóng bừng, lập tức chạy trốn. Anh ngồi trên xe cười không ngớt, rõ ràng mặt đỏ như quả cà chua vậy mà miệng chối không ngừng. Cô gái này xem ra không dễ để thuyết phục, dỗ dành.

Đại Ngọc sau khi trốn vào công ty cũng bình tĩnh được một chút đi lên chỗ làm việc, từ từ sắp xếp lại mọi việc.

Đầu tiên, anh đã làm thức ăn sáng cho cô, bảo rằng chắc chắn sẽ hợp khẩu vị cô. Không sai, món ăn rất ngon, cô rất thích. Dường như anh đã bỏ ra không ít công sức và cũng nhớ rất rõ về khẩu vị của cô.

Tiếp theo, anh chở cô đi làm, bảo rằng không an tâm khi cô ở riêng. Bảo cô nên cắt đứt các mối quan hệ mập mờ, vì anh trở về rồi. Đây là ghen sao?

Cuối cùng, lời nói của anh lúc nãy là muốn quay lại, muốn cô đặt niềm tin lại một lần nữa sao? Anh bảo lần này anh sẽ làm chủ?!

Chẳng lẽ anh còn muốn trả thù lúc trước cô tuyệt tình sao ?!

Không, không được, không thể rung động một lần nữa! Lần này phải quyết tâm, không được lung lay trước tên lăng nhăng, cả người đầy yêu khí kia được.

- Tưởng có khuôn mặt đẹp trai là hay sao? Có tiền là hay sao? Gia thế lừng lẫy là hay sao? Bà mày đây cóc cần, bà đây quyết chung tình với chủ nghĩa độc thân!
Nói rồi cô tự gật đầu, hài lòng với chính mình!

Quyết tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top