Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương II Đứa con lai

chap 1
Văn phòng hiệu trưởng, tôi ngồi sụp người trên ghế, tay khoanh lại, chờ đợi người đàn ông ngồi phía bên kia bàn để ý đến cả hai. Tấm bảng vàng đặt trên mặt bàn gỗ gụ đề dòng chữ Hiệu trưởng Richard s.Hill , dù rằng từ lúc bọn tôi bị đưa vào đây đến giờ, chủ nhân tấm bảng kia chỉ ngó đến cả hai vỏn vẹn có một lần. Người đàn ông nhỏ con, đầu hói, mũi khoằm cùng đôi lông mày mỏng dính kia đang khum người về trước, dán mắt vào màn hình vi tính với đôi mày chau tít. Môi ông mím chặt trong lúc thao tác trên màn hình, để mặc chúng tôi chờ đợi.
Được chừng một đến hai phút, gã cầu thủ bên cạnh thở hắt ra một hơi sốt ruột. "Ờ...thầy có việc gì cần đến em nữa không?" gã hỏi, đổ người về phía trước như chuẩn bị đứng lên. "Em đi được rồi chứ?"
"Kingson à," thầy hiệu trưởng đáp lại, mãi cũng chịu ngẩng đầu nhìn bọn tôi. Ông chớp mắt mấy cái khi thấy Brian, đoạn chau mày lần nữa. "Cuối tuần này em có trận đấu lớn đúng không? Ừ, em đi được rồi. Nhưng đừng có gây rối nữa đấy. Thầy không muốn nghe thêm về mấy cuộc ẩu đả trên hành lang đâu, rõ chưa?"
"Vâng, thưa thầy Hill." Brian đứng lên, ném cho tôi cái nhếch môi đắc thắng, rồi nghênh ngang rời khỏi văn phòng.
Vâng, công bằng quá đi mất. Cậu bé thể thao là đứa ra đòn trước, nhưng chúng ta đâu muốn hủy hoại khả năng thắng cuộc của đội bóng, nhỉ? Tôi vẫn đang chờ thầy hiệu trưởng chú ý đến mình, song ông đã quay lại đọc tiếp cái thứ gì đó trên màn hình vi tính. Ngả người ra sau, tôi bắt chéo chân, hướng ánh mắt mòn mỏi ra cửa.
Tiếng tí tắc đồng hồ vang vọng khắp căn phòng nhỏ, các học sinh dọc đường đều dừng lại ngó nghiêng tôi qua cửa sổ rồi mơi chịu đi tiếp.
"Hồ sơ của em ấn tượng lắm đấy, trò Chase ạ". Thầy Hill rồi cũng cất tiếng, nhưng chẳng nhìn lên.
Tôi dằn lòng không nhăn lại.
"Ẩu đả, trốn học, tàng trữ vũ khí, phóng hỏa." Ông đẩy lùi ghế, cặp mắt đen gòm lạnh lẽo chiếu thẳng vào tôi. "Em còn muốn bổ sung gì nữa không? Tấn công tiền đạo ngôi sao ngay ngày đầu chuyển trường chẳng hạn? Bố của trò Khingston ở trong hội đồng đấy, trong trường hợp em chưa biết.
"Không phải em gây sự trước," tôi lầm bầm. "Nó là người đánh em."
"Ồ? Vậy là em chỉ đang làm việc của mình?" Thầy hiệu trưởng kéo đôi môi vàng vọt lên thành nụ cười nhé nhẹ. "Trò ấy vô duyên vô cớ đánh em sao?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông. 'Nó và thằng bạn trong đội bóng đang chuẩn bị ấn đầu một thằng nhóc vào bồn cầu. Em can thiệp để can thiệp để ngăn tụi nó lại. Cậu bé thể thao không hài lòng việc em phá hỏng cuộc vui của nó, thế nên nó muốn đạp vỡ mặt em." Tôi so vai. "Em thích gương mặt hiện tại của mình hơn, xin lỗi."
"Thái độ này không có lợi gì cho em đâu, trò Chase ạ." Thầy Hill cau mày lại với tôi.
"Lẽ ra em nên để giáo viên xử lý. Em đang ở vào hoàn cảnh nhạy cảm lắm rồi." ông gác tay lên bàn, đan những ngón tay trắng nhợt, dài ngoẵng như chân nhện vào nhau, và rướn người về phía trước. "Vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên thầy chỉ cảnh báo thôi. Nhưng thầy sẽ để ý kĩ em đáy, trò Chase ạ. Em mà còn vượt quá giới
hạn lần nữa là thầy sẽ không nương tay đâu rõ chưa?"
Tôi so vai. "Sao cũng được."
Mắt ông lóe sáng. "em nghĩ mình đặc biệt lắm à, trò Chase?" Giọng ông vài phần khinh miệt. "Em nghĩ mình là 'chú ngựa non háu đá' duy nhất từng ngồi trong văn phòng này? Loại học sinh như em tôi gặp nhiều rồi, tất cả đều có cùng kết cục-vào tù, lay lắt ngoài đường, hoặc chết vất vưởng ở đâu đó. Nếu đây là con đường em đã
chọn thì tốt thôi, cư tiếp tục đi đi. Nghỉ học. Kiếm bừa một cái nghề vô vọng nào đó.
Nhưng đừng lãng phí thời gian nhà trường bỏ ra để dạy dỗ em. Và cũng đừng lôi kéo những người có tương lai tốt đẹp xuống bùn cùng em." Ông hất đầu về phía cửa. "Giờ thì ra khỏi văn phòng tôi đi. Đừng để tôi thấy em thêm lần nào nữa."
Giận đến phát bốc hỏa, tôi đứng bật dậy, lách người qua cửa.
Hành lang vắng ngắt. Tất cả đều đã trở về lớp, đắm mình vào trạng thái mơ màng sau giờ ăn trưa, đếm từng phút đến hồi chuông tan học. Trong thoáng giây tôi nghĩ đến việc quay về nhà, vứt lại hết ba cái trường học mới với chả khởi đàu mới nhảm nhí này, và chấp nhận sự thật rắng tôi chẳng hòa nhập được với bất cứ đâu, hay
chẳng thể trở nên bình thường được, không ai cho tôi lấy một cơ hội.
Nhưng tôi không thể bỏ về, bởi mẹ đang ở nhà. Mẹ sẽ chẳng nói gì, nhưng nhất định sẽ nhìn tôi với nét mặt đượm buồn, ăn năn lẫn thất vọng, nởi hơn tất cả bà muốn tôi được thành công, được sống một cách bình thường. Bà đã hi vọng rằng lần này, mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp. Nếu tooi về nhà sớm, dù với bất cứ lí do gì,
mẹ cũng sẽ bảo tôi hãy cố thử lần nữa vào ngày mai, và rồi tự nhốt mình trong phòng, khóc thầm lặng lẽ.
Tôi không chịu được cảnh đó. Nhìn mẹ như thế còn tệ hơn phải nghe bài giáo huấn của bố mỗi khi ông phát hiện ra tôi cúp học. Hơn nữa dạo gần đây rất thích phạt cấm túc. Tôi chẳng muốn bị cấm túc thêm nữa.
Chỉ vài tiếng nữa thôi , tôi tự nhủ, miễn cưỡng quay về lớp học, lúc này đang giữa giờ lượng giác. Vui ơi là vui. Tại sao thời khóa biểu nào cũng xếp môn toán ngay sau giờ ăn trưa, đương lúc mọi người buồn ngủ nhất? Mày có thể sống sót qua vài giờ nữa mà. Chuyện gì có thể xảy ra được chứ?
Lẽ ra tôi phải biết chuyện chẳng dễ dàng được vậy.
Vừa quẹo qua góc quanh, gáy tôi bỗng nhói lên tê rần, lạnh toát, cái cảm giác cho biết mình đang bị theo dõi. Thường thì tôi sẽ vờ như không biết, nhưng hiện tại tôi đang ôm một bụng căm phẫn, do đó tập trung giảm hẳn so với bình thướng. Tôi quay đầu, nhìn ra sau.
Đứa con lai đang đứng cuối hành lang, ngay cạnh lối vào nhà vệ sinh, nhìn tôi chòng chọc. Đôi mắt cam sáng rực, hai lỗ tai lông lá ngúc ngoắc về phía tôi. Một thứ gì đó đang bay vo ve bên cạnh thằng nhóc, nhỏ xíu và có hình người, với đôi cánh chuồn chuồn cùng nước da màu xanh lục đậm. Thứ ấy giương cặp mắt đen to tướng về phía tôi, nụ cười sắc lẻm để lộ cả hàm răng. Rồi nó bay vút lên không, hướng lên trần nhà.
Không tự chủ được, tôi thuận mắt nhìn theo. Tiểu yêu tinh giật mình chớp mắt, và đó là khi tôi nhận ra mình đã để lộ sơ hở. Tôi tức tối hạ mắt xuống, song đã quá rễ. Khỉ thật. Ngu, ngu quá mà Ethan. Đứa con lai trợn tròn mắt, hết nhìn tôi lại nhìn đến tiểu yêu tinh, mồm há hốc không ngậm lại được. Nó biết. Nó đã biết tôi có thể nhìn thấy Chúng.
Và giờ, Chúng đã nhận thức được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top