Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

Hoàng tỷ thành thê ký chương 48 edit: Triệu hồi thần long

Edit: Quần bay theo gió

Ngày ấy sau khi trở lại hành cung, Tiêu Diễn lập tức phái người trông coi nghiêm ngặt, lấy lý do vì đứa nhỏ mà bao biện, rõ ràng là không cho nàng rời hành cung nửa bước. Tiêu Diên chỉ đành liên tục lắc đầu cười khổ, tính tình ấu trĩ một khi nổi lên thì không ai ngăn được, thoi tùy hắn đi, mà hiện tại cơ thể nàng cũng nặng nề hơn, cũng không thể đi lại nhiều.

Mang thai khiến nàng thèm ngủ, nhưng mấy ngày nay chung quy cũng cảm nhận được Tiêu Diễn đang có tâm sự. nàng cũng theo đó mà lăn qua lộn lại, đến nửa đêm cũng chưa ngủ được. Thành thật nửa nằm sấp trên người hắn, yên lặng nhìn gương mặt đang giả bộ ngủ của hắn, không nghĩ tới hắn nật cười, tay theo thói quen phủ lên trên bụng nàng, xoa tới xoa lui, không có ý định dừng lại.

Chậm rãi mở đôi mắt đen đặc, nhìn nàng, ôn nhu cười.

"Qua một thời gian nữa, có thể nhìn thấy được đứa nhỏ, thật tốt."

Đứa nhỏ...

Lúc này rốt cuộc chuyển thành tâm sự của Tiêu Diên, càng dát ngày, lo lắng trong nàng lại càng nhiều hơn, nàng và A Diễn là quan hệ huyết thống, vậy đứa nhỏ này có phải...

"Hoàng try đang nghĩ gì?" Nàng nhẹ giọng thở dài, sau lần trên xe ngựa kia, khi hai người ở chung bất tri bất giác đều là Tiêu Diễn nắm quyền chủ động, nàng thoáng thất thần, hắn nhỏ mọn cắn lên môi nàng, cũng giống như hiện tại, "A Diễn nghĩ, nếu hoàng tỷ còn thất thần nữa, miệng này sẽ sưng lên đấy."

"A Diễn, chàng mấy ngày gần đây, có gì phiền não sao?"

Ngày ấy Vương Uẩn Chi từ ngàn dặm xa xôi đến nói một câu "Đầu xuân năm sau, thiên hạ đại loạn", nàng cũng đã hiểu ra một chút ý của hắn, chờ xuân về hoa nở, Tề quốc tất sẽ phải cùng Chu quốc khai chiến, nhưng giờ mới là điểm trọng yếu, tước phiên vị là vấn đề cấp bach, bởi nếu không sẽ không gom đủ quân lương.

Tước phiên lần này, Tiêu Diễn sẽ không giống như trước kia thô nạo tăng thuế trưng ninh, mà sử dụng thỉ đoạn mềm mỏng hơn. Đất phong của chư hầu theo nguyên tắc sẽ là con trưởng kế thừa, thứ xuất chỉ được một chút tài sản, một vài người khác còn tay trắng, nếu hắn hạ một đạo chiếu thư xuống, phàm là con nối dòng của chư hầu, đều có thể hưởng quyền kế thừa. Người đứng mũi chịu xào không ai khác chính là chư hầu, một mảnh đất phong đang tót lành bị chia cắt lung tung, quả thực vô hình chung sẽ làm suy yếu thế lực của bọn họ.

Tuy có người mang ơn với Tiêu Diễn, nhưng chư hầu vương ở đó luôn có chút tỉnh táo.

"A Diễn đều đã sắp xếp xong, hoàng tỷ không cần lo lắng." Lúc này bên ngoài vang lên tiếng thái giám khẽ thưa bẩm, nói phó tướng Dương Tùy đã tới, muốn bệ hạ nhanh đến đó. Hắn liệc mắt ra ngoài cửa dổ, hơi ngồi dậy, xoay người nói, " A Diễn có chuyện quan trọng cần làm, hoàng tỷ ngủ tiếp một lát đi." Lại sờ xờ bụng, lúc này mới lưu luyến đi ra ngoài điện.

Hắn đi rồi, Tiêu Diên cảm thấy trên giường thật trống trải, hết ức quạnh quẽ, không tài nào ngủ được.

Đoạn thời gian gần đây hắn luôn sớm đi muộn về, chỉ thỉnh thoảng rảnh rỗi mới có thời gian nghỉ ngơi một lúc, ngủ chưa được mấy canh giờ đã dậy đi xử lý công sự, Tiêu Diên cảm thán, hắn chẳng qua cũng mới mười bảy, nhận lấy trọng trách như vậy, rốt cuộc vẫn là làm khó hắn.

Tiếng thở dài này, tất nhiên rơi vào trong tai Tiêu Diễn, hắn bước chậm một chút, song vẫn ra ngoài điện, nếu việc đợt này xử lý không tốt, hoàng tỷ và đứa nhỏ đều sẽ rơi vào nguy hiểm. Đi đến điện nghị chính, phó tướng Dương Tùy chờ cũng đã lâu, vội vàng hướng Tiêu Diễn hành lễ, hắn khoát tay, trực tiếp hỏi mọi chuyện đã an bài thỏa đáng chưa, Dương Tùy ôm quyền đáp lời, nói mọi chuyện đã hoàn làm ổn thỏa, chỉ chờ khẩu lệnh của bệ hạ.

Chiếu tước phiên vừa ban xuống được một thười gian, một vài chư hầu đã bắt đầu rục rịch, hiển nhiên là tỏ vẻ bất tuân, âu cũng là thời điểm một lưới tóm hết.

Mở bản đồ ra, Tiêu Diễn lấy bút vẽ xuống một đường, dặn Dương Tùy tại đây bố trí người và, không cần nhiều, nhưng đều phải là binh sĩ tinh nhuệ. Lúc ấy Tiêu Diễn kiên trì muốn dẫn Dương Tùy trở về, thứ nhất để làm con tin, khiến cho dương kính an tâm giữ vừng tiền tuyến, thứ hai, tin tức hắn trở về trong cung chỉ có vài người biết, nếu muốn trấn áp chư vị phiên vương, người trong triều trăm triệu lần không thể đụng tới, Dương Tùy quanh năm ở quân doanh ngây ngốc, ít nhiều cũng là một tướng quân có chút hữu dụng.

"Vi thần, ngay lập tức đi làm." Dương Tùy ôm quyền khom người lui ra.

"Không vội, không vội." Tiêu Diễn gọi y lại, "Trẫm hỏi ngươi, ngươi bình thường để an bài hết thảy binh lính, hết bao nhiêu thời gian?" Thấy sắc mặt hắn hiện lên tia do dự, Tiêu Diễn trầm mặt xuống, hắn không muốn người bên dưới chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, "Ngươi thành thật nói, trẫm tuyệt không trách tội."

Dương Tùy gật đầu, trầm tư nửa ngày, thỉnh thoảng lại đưa ngón tay lên tính, sau đó ngẩng đầu, ngữ khsi kiên định trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, khoảng ba ngày."

"Ừ, rất tốt, đi làm việc đi, cần phải đem tin trẫm ngự giá thân chinh trở về, từng việc từng việc truyền đến tai bọn họ."

Sau khi bàn luận chi tiết, mất khaorng mấy canh giờ mọi việc coi như đã truyền đạt xong xuống bên dưới.

Tiêu Diễn mệt mỏi ngả người trên ghế, nhìn sắc trời chưa sáng lắm, vội vội vàng vàng chạy về tẩm diện, vưà đúng lúc hôm nay Tiêu Diên dậy sớm, hắn vừa bước vào trong điện, không buồn giải thích mà ôm nàng tới bên giường. Động tác lưu loát giúp nàng cởi giày và áo choàng, bản thân thì đem giày tùy tiện đá ra, sau khi đăp chăn liền ôm nàng ngủ. Tiêu Diên kinh sợ kêu lên, rồi sau đó bật cười ra tiếng, sắp làm cha rồi, mà còn hấp tấp như vậy, nhìn thấy hắn thần sắc mệt mỏi, cũng ngoan ngõa nằm trong lồng ngực hắn, coi như bồi hắn ngủ thêm lần nữa.

Nàng vừa tỉnh lại, thấy Tiêu Diễn vẫn nhắm mắt ngủ say, không khỏi đau lòng, vẫn là vất vả cho hắn.

Bàn tay mềm mại lướt theo đường nét của hắn.

Lông mày của hắn, tỏa ánh sáng ôn hòa, dày đậm, khi tức giận lại tựa như kiếm khí sắc bén.

Đôi mắt hắn, đen sẫm như mực, vuốt lên trên, là hàng mi thật dài khiến lòng bàn tay ngứa ngáy, nhắm mắt thì tinh thuần như ngọc, đến khi mở mắt, đó mới thực sự là Tiêu Diễn, là một gia hỏa xấu xa.

Mũi của hắn cao thẳng, mỗi khi đắc ý lại hơi hếch lên, giống như ngày ấy ở trong xe ngựa hắn vô cùng đắc ý đối với chuyện phòng the vô sự tự thông của mình, vô cùng ngạo mạn. Mà môi của hắn, Tiêu Diên mạnh mẽ miết xuống, ai kêu cái miệng này thường ngày nói chuyện đều không chút đứng đắn, đến tối lại cong môi làm nũng, khiến cho nàng cảm giác mình làm chuyện gì không nên, nàng cảm thấy, cả đời này sẽ bị cái miệng này lừa đoạt mất thôi.

Lắc đầu cười khổ, đắp lại chăn cho hắn, vừa định đứng dậy uống chén nước, không ngờ nàng chỉ vừa động, người bên dưới không hài lòng nhíu mày, kéo nàng trở lại.

"A Diễn chàng buông ra."

"Hừ, đã nói bồi A Diễn ngủ, lại còn muốn chuồn mất?"

"Ta chẳng qua chỉ muốn đi uống miếng nước."

"Vậy cũng không được, để cho người mang tới là được."

Tiêu Diễn nhẹ giọng gọi người, không lâu sau đã có cung nhân bưng trà lên, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Diên uống hết, chờ nàng nuốt xuống ngụm cuối cùng, hắn liền xốc chăn lên, vỗ vỗ vị trí bên người mình: "Hoàng tỷ mau đến đây." Nàng vừa mới chạm vào giướng, hắn lập tức lật người, cho đến khi hai người mặt đối mặt, hắn mới nới lỏng khuôn mày, cười hì hì vòng tay ôm lấy nàng, "Hiện giờ A Diễn không ôm được hết thắt lưng hoàng tỷ rồi."

"Chàng đã tỉnh, sao còn muốn ngủ?"

Trừng mắt nhìn hắn, bàn tay vòng bên hông đang không thành thật của hắn mới thu liễm một chút.

"Hoàng tỷ, thật ra tâm nguyện lớn nhất đời này của A Diễn là được cùng hoàng tỷ đắp chung một cái chăn, ôm hoàng tỷ chậm rãi già đi. Ha ha, đối với người khác coi thiên hạ là gì A Diễn cũng không biết, nhưng A Diễn hiểu rõ, thiên hạ của A Diễn chính là hoàng tỷ đang ở trên giường đây." Đương nhiên, chiến rường cũng là ở trên giường, cái đó trong lòng hắn biết là được rồi, hôn bẹp một cái, hắn cười đến mặt đầy ẩn tình.

Hắn nói một câu phóng đãng như vậy mà mặt không đỏ chân không run, nếu không phải Tiêu Diên tự mình trải nghiệm, thì thật sự nghĩ thằng nhãi này cùng nữ nhân khác ran ríu, hung hăng cắn lên thắt lưng của hắn, khiến cho hắn không dám nói lời bậy bạ nữa.

"Aaa, đau quá, hoàng tỷ thật nhẫn tâm."

Nàng chẳng qua chỉ cắn một cái, vậy mà hắn lại dám ăn vạ, rõ ràng muốn chết, nàng trợn mắt: "A Diễn chàng từ kho nào lại trở nên háo sắc như vậy."

Hắn nghiêm túc lắc đầu: "A Diễn chỉ với hoàng tỷ như vậy, cũng không phải là A Diễn hư hỏng, hoàng tỷ chớ đổ oan cho ta. Lúc trước A Diễn tặng nàng vàng bạc châu báu, y sam trang sức, hoàng tỷ cũng không thích, cho nên A Diễn đành phải lấy lui làm tiến, đem chính mình lõa thể mà đưa tới cho hoàng tỷ." Hắn chọc chọc mi tâm đang đầy hoài nghi của nàng, cười sung sướng nói, "Tặn vài lần, thấy hoàng tỷ cũng không đến nỗi phản cảm, cho nên A Diễn mới trở nên như vậy nè."

Hơn nữa, hư hỏng với hoàng tỷ cũng không được tính là hư hỏng.

Tục ngữ nói rất hay, nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, hư mà lừa được hoàng tỷ đến tay, cũng coi như đáng giá.

"Hừ, càn rỡ!"

Lại cắn một nhát nữa, lúc trước nàng bị mù rồi, nếu không sao lại không biết bên trong túi da nhu nhu thuận thuận lại là tên lòng lang dạ sói cơ chứ.

"Hoàng tỷ thật hung dữ, ngày mai A Diễn phải đi, hoàng tỷ còn hung bạo như vậy, thê tử người khác đều "an ủi" phu quân thật tốt, nói không chừng còn muốn ân ái một hồi..."

"A Diễn mai chàng phải..." Nàng đại khái đoán được điều gì.

"Ừ." Hắn ngầm hiểu gật đầu, chỉ một lúc sau lại khôi phục bản tính, đồng tử đảo tròn, "Cho nên hiện tại chúng ta..."

"Nghĩ cùng đừng nghĩ!"

Tiêu Diên từ trên giường đứng lên, thúc giục hắn mau rời giường, không ngờ hắn không những không đi, còn liên tục hừ lạnh, cuốn chặt chăn như thế nào cũng không chịu đi ra. Bộ dạng này, làm cho Tiêu Diên vừa bực mình vừa buồn cười, bộ dáng trên giường này, nào đâu có nửa điểm uy nghi của hoàng đế, rõ ràng là một đứa nhỏ nghịch ngợm.

Nàng nhướn mày, đối phó với hắn, vẫn là cần có biện pháp. Đi đến bên giường, hắn nghĩ là nàng cũng muốn vào, nới lỏng chăn, cái đầu tươi cười lộ ra. Ngoài dự liệu, Tiêu Diên cong khóe môi, ý cười còn chưa tắt, đã nhanh tay túm lấy chăn của hắn. Như vậy rất tốt, khiến cho hắn lạnh đến run người, đành phải nhổm dậy rời giường.

Mặc xong y phục, Tiêu Diễn híp mắt, xoay người phà hơi bên tai nàng, vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi: "Chờ hoàng tỷ sinh con, nhất định phải cùng hoàng tỷ hoan hảo một trận thống khoái, A Diễn sẽ thật ôn nhu hầu hạ khiến hoàng tỷ không thể xuống giường!"

"Chàng cũng phải cẩn thận."

"Đó là đương nhiên." Hắn nâng cằm nàng, "Còn phải nhìn thấy tiểu tử thối kia nữa."

Tiêu Diên cong miệng nở nụ cười, người này cũng thật không đứng đắn.

Đi ra ngoài điện, Tiêu Diễn phân phó một vài người đắc lực phải cẩn thận thủ lại hành cung, không được có bất kỳ sai lầm.

Đang phân phó những chuyện khác, một thái giám đã vội vàng đi đến trước mặt hắn, hồi báo tình hình trong cung. Lúc trước hắn đã lệnh cho Thạch An giám sát nhất cử nhất động trong cung, nếu cung nhân trong cung có ai tiết lộ tin tức hắn ở hành cung, giết không tha. Các thái giám khác đều nói, có Thạch công công trong cung mọi chuyện đều tốt, chỉ là...

"Hoàng hậu nương nương những ngày gần đây số lần xuất cung nhiều hơn một chút." Thái giám kia cúi đầu nhớ lại, lại bổ sung thêm một câu, "Sắp tới sinh nhật quốc công, không thể thiếu được nương nương đến góp mặt mũi đi."

"Ừm, phái người đi theo dõi sát sao." Đối với vị hoàng hậu trang trí Phó Uyển này, Tiêu Diễn không để bụng, nếu không có hoàng tỷ che chở, nàng ta đã sớm không ngồi nổi vị trí hoàng hậu, huống chi mấy ngày gần đây bận bịu tước phiên, chỉ cần nàng ta an phận, hắn cũng lười nhìn đến nàng ta, "Chỉ cần không gây rắc rối, thì kệ nàng ta."

Nghĩ đến đấy, hắn đã sớm đem chuyện Phó Uyển một mình xuất cung vứt ra sau đầu.

Trước đó ài ngày hắn đã nhận được tuyến báo, chư hầu vương liên kết với nhau, có ý định tạo phản.

Định bức vua thoái vị sao?

Hắn cong môi cười lạnh đầy khinh miệt, khi hắn hạ xuống chiếu lệnh kia cũng đã tính đến sẽ có ngày hôm nay, ba ngày sau, hắn nhất định phải đánh lui bọn hắn, xem có ai dám cười nahoj hắn là tên hoàng đế chưa dứt sữa, có thể mảy may làm rung chuyển giang sơn này của hắn không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top