Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50


Hoàng tỷ thành thê ký chương 50 edit: Triệu hồi thần long

Edit: Quần bay theo gió

Ôm lấy Tiêu Diên xuống ngựa, Tiêu Diễn cơ hồ chạy như điên, một cước đá văng cửa một viện tử, trực tiếp chạy vào trong phòng. Xoay người hạ lệnh cho mấy thị vệ nhanh chóng tìm thái y, nếu không thì bà đỡ cũng được.

Sau khi đặt Tiêu Diên lên trên giường, cởi bỏ tiết khố của nàng, nhìn thấy giứa hai chân trắng nõn của nàng toàn là vết máu, hình ảnh trong mắt đâm vào trong tim, lại không dám biểu hiện ra nửa phần ánh mắt, lo lắng nàng sẽ sợ hãi, đành phải cố cười nói chuyện với nàng. Nữ tử khi sinh con rốt cuộc như thế nào hắn cũng không rõ, chỉ biết là vô cùng đau đớn, hắn thu lại suy nghĩ, vòng xuống ra sau nàng, để cho nàng đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người hắn, thỉnh thoảng lại giúp nàng lau mồ hôi.

"Hoàng tỷ, cố gắng nhẫn nhịn."

"Hoàng tỷ, nếu đau thì kêu ra đi."

Tiêu Diên mê man dựa vào, bỗng nhiên bụng quặn đau khiến cho nàng trong nháy mắt thanh tỉnh hơn không ít, lớn tiếng kêu, bỗng chốc bắt lấy cánh tay hắn, móng tay ghim thật sâu vào da thịt, hắn nửa chữ cũng không kêu ra. Tay đặt trên ngực nàng, giúp nàng nhuận khí, đợi đến khi Tiêu Diên lại vì đau đớn mà lại kêu rên, cả người hắn phát run, lần đầu tiên hắn biết được thì ra sinh con lại là chuyện đáng sợ như vậy.

Từng cơn rồi từng cơn, vẻ mặt hắn tràn đầy áy náy: "Hoàng tỷ, A Diễn sai rồi, A Diễn không nên khiến nàng thống khổ như vậy..."

"A Diễn..." Nàng hé mắt, chậm rãi nói, "Ta không sao... A..."

Mắt thấy mãu giữa hai chân nàng chảy ra ngày càng nhiều, cả người hắn đều đờ ra, một hoàng đế sát phạt quyết đoán trên chiến trường, vậy mà lại sợ đến ngây ngốc.

Cũng may thị vệ đến thôn trang phụ cần tìm được bà đỡ, xung quanh tuy nói hành cung không có người, nhưng thực ra vẫn có vài hộ săn bắn. Thị vệ mãi mới thỉnh được một bà đỡ giàu kinh nghiệm, dọc đường thị vệ còn không quên nhắc bà, đây là đỡ đẻ cho người ở trong cung, ở đó còn có bệ hạ, gặp mặt phải hành đại lễ.

Bà đỡ liên tục đáp lời đã hiểu, nhưng đến khi thấy Tiêu Diên toàn là máu, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng quên sạch, vỗ đùi, cảm thán, trực tiếp chạy đến bên giường lớn: "A di đà phật, đây rõ ràng là tai nạn chết người chứ sinh con gì! Còn không mau chuẩn bị nước ấm đến đây, tìm cả kéo và vải thưa đến nữa, nhanh lên chút, bằng không cả phu nhân lẫn đứa nhỏ có thể mất mạng đấy!"

Tiêu Diễn gật đầu, cho người đi chuẩn bị.

Bà đỡ đi đến bên hai chân Tiêu Diên, điều chỉnh tư thế cho nàng, lại nhìn vào giữa hai chân nàng, sản môn mở, nhìn như vậy có vẻ như khó sinh a. Cởi bỏ y phục bên ngoài của nàng, chỉ còn một bộ tiết y trắng muốt, giương mắt nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn còn mặc khôi giáp, liền nhận định hắn là tướng quân: "Tướng quân ra ngoài trước đi, phòng sinh huyết khí nặng, là điềm xấu."

"Không được, ta phải bồi nàng ấy." Tiêu Diễn cười nắm chặt tay nàng, "A Diên đừng sợ, nắm lấy tay A Diễn, chúng ta cùng nhau đời đứa bé ra đời, được không?" Tiêu Diên cố hết sức gật đầu, chả xuống một hàng lệ, Tiêu Diễn thấy thế đau lòng không biết làm sao cho phải, hoàng tỷ cho tới bây giờ luôn kiên cường, không dễ gì rơi lệ, giờ phút này, hắn chỉ hận không thể cùng nàng chia sẽ nỗi đau này.

"Cũng tốt, có tướng công ở cùng, phu nhân cũng an tâm sinh on." Bà đỡ vui mừng gật đầu.

Cả người Tiêu Diên mặc dù vô lực, nhưng câu tướng công kia vẫn rơi vào trong tai nàng, trong lòng rung động không ngừng, bỗng nhiên được tiếp thêm sức mạnh, nàng là thê tử của hắn, ytong bụng chính là đứa nhỏ mang dòng máu của bọn họ, nàng có liều cái mạng này cũng muốn sinh hạ.

"Phu nhân đừng sợ, nghe lời bà tử, trước tiên hít sâu, sau đó thở ra, dùng sức!" Bà đỡ ở một đầu khác quan sát, nhẹ nhàng khuếch trương sản môn của nàng, "Sắp thấy đầu rồi, dùng sức nào!"

Tiêu Diễn khẩn trương nhìn nàng, không ngừng nói chuyện bên tai nàng, mắt thấy nàng cần dùng sức nắm lấy vật gì, không nửa phần do dự mà đưa tay mình ra trước mặt nàng, " A Diên, nàng nếu đau, thì căn tay A Diễn, A Diễn cùng nàng chịu đau." Tiêu Diên chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, giống như có gì đó phá kén chui ra, đau đến phát điên, cánh tay trước mắt, nàng biết, nếu cắn xuống lực sẽ mạnh bao nhiêu, "A Diễn không sao, cắn đi."

Nàng nhắm mắt, rơi lệ, nhẹ nhàng mở miệng cắn.

Trong mắt bà đỡ cũng mang theo kệ quang, có tướng công như vậy, nữ tử này đúng là có phúc khí.

"Mau, đầu đnag ra rồi!"

"A Diên, kiên trì."

Cũng không hạ cánh tay bị đau xuống, chỉ cảm thấy phần đau lớn cùng hoàng tỷ gánh chịu này không đáng kể chút nào.

"Ra rồi, ra rồi!" Bà đỡ nhẹ nhàng lôi kéo, đỡ lấy một đứa bé ra, oa lên mọt tiếng, đứa nhỏ khóc thét lên.

"A Diên, nghe được không? Con của chúng ta sinh rồi!" Tiêu Diễn tự mình ôm lấy đứa nhỏ, bà đỡ muốn đưa đứ bé đi tắm rửa hắn cũng không cho, như thế nào cũng muốn nhìn thấy đứa trẻ trước, mặc dù cả người bị dính máu huyết từ đứa nhỏ nhưng một chút cũng không để ý, ngược lại cười đến sung sướng. Chạm vào cái trán của đứa bé, nơi này, thật giống hoàng tỷ, không, còn giống hắn hơn, cái mũi này, cái miệng nhỏ xinh này, hắn không khỏi mừng như điên, đứa bé này, không hổ là con của hắn và hoàng tỷ, hắn trông mong đứa bé này lâu như vậy, cuối cùng cũng chào đời.

Tay run run bế đứa bé, hắn cúi người đi đến trước mặt Tiêu Diên, bắt đầu nói năng lộn xộn, hqua nửa ngày, hắn hít sâu vài lần, mới có thể nói chuyện bình thường: "Là nữ hài, trưởng thành nhất định xinh đẹp giống A Diên."

Cả người nàng hư thoát, chỉ vừa nhìn, liền nhắm mắt nặng nề ngủ thiếp đi.

"A Diên làm sao vậy?" hắn sợ tới mức suýt nước để con xuống đất, vẫn là bà mụ tiến đến nói nữ tử sinh con mệt nhọc có thể hôn mê bất tỉnh, sau đó muốn mang đứa nhỏ đi tắm rửa, hắn liền để vài thị vệ đi theo, sợ có nửa điểm sai lầm.

Trong thời gian Tiêu Diên hôn mê bất tỉnh, không ngừng có người đến báo cáo, nói là để cho Nam Dương Vương trốn thoát, khiến Tiêu Diên tức giận đến nghiên răng nghiến lợi, tên gia hỏa này không giết chẳng lẽ để lưu lại hậu hoạn? May mắn ở trạm kiểm soát phần lớn các phiên vương đều đến mai phục, hắn đã hạ lệnh xử tử mấy phiên vương tạo phản cũng như con cháu dòng chính của bọn họ, để cho thứ tự lên kế vị.

Sở dĩ không đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua là muốn giang sơn Tiêu gia vẫn là để người của Tiêu gia trấn thủ, trải qua một phen gây sức ép, thế lực của phiên vương suy yếu không ít, lại thêm chi thứ con nối nhiều, mà miệng ăn núi nở, kết quả cũng không khác bao nhiêu.

Nặng nề thở ra, Nam Dương Vương chạy thoát, nói thế nào vẫn là một tai họa ngầm, mà đất phong của ông ta ở xa Kiến Khang, địa thế phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn quả thật không có cách bắt được ông ta. Sau này tránh không được một trận chiến cùng Chu quốc, đến lúc đó Nam Dương Vương nếu nhân cơ hội bổ thêm một đao, cũng không thể hai mặt đều thụ địch?

Hắn lắc đầu, bây giờ nghĩ cái đó cũng vô dụng.

Tựa bên giường lâu, hắn vừa muốn đổi tư thế, không ngờ vừa cử động lại đụng phải Tiêu Diên, khiến nàng khó chịu nhíu mày, thân hình cứng ngắc của hắn run lên, không dám cử động dù chỉ một chút.

Đợi bà đỡ mang đứa nhỏ tới một lần nữa, Tiêu Diên mới mơ màng mở mắt ra, suy yếu muốn động đậy, vẫn là Tiêu Diên nhanh tay lẹ mắt đè lại: "Sao vậy, vẫn đau?" Tưởng tượng đến cảnh huyết tinh vừa rồi, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, ôm đứa bé qua, đặt cẩn thận cạnh nàng, chính mình thì ngồi bên mép giường, ôn nhu nhìn hai mẫu nữ, "Thật tốt,, là nữ hài, trắng trắng hồng hồng, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân."

Tiêu Diên quay đầu nhìn con gái hai người, lại lo lắng hỏi: "Phiên vương..."

"Nam Dương Vương chạy thoát, còn lại, A Diễn đều xử bằng cực hình."

Nàng hiểu rõ tính tình của hắn, nhất định sẽ nghiêm trị không tha, mà những phiên vương này cũng làm những việc không thể tha thứ, nàng cũng lười nói thêm gì, chỉ căn dặn không nên đuổi cùng giết tận. Những chuyện khác không quan trọng, chỉ là Nam Dương Vương biết được chuyện của bọn họ, cái này như xương mắc trong họng, vô cùng khó chịu.

"A Diễn biết!" Hắn có chút bất mãn, lầm bầm ôm lấy đứa bé trong ngực, "Nhìn đứa nhỏ xem, đây là đứa con đầu của chúng ta."

Hơi nghiêng người, hôn một cái lên ngón tay nhỏ nhắn của bé, Tiêu Diên dở khóc dở cười: "Con bé nhỏ quá." Cái gì cũng cũng nhỏ nhỏ mềm mềm, giống như chạm vào sẽ vỡ tan, sự mềm mại này khiến lòng nàng cũng mềm theo.

"Nuôi dần sẽ lớn, cũng giống như A Diễn." Hắn nháy mắt, chỉ chỉ vào mình.

Bị pha trò đến vui vẻ, Tiêu Diên nhìn đứa bé, ánh mắt khẩn trương, nắm bàn tay phấn nộn, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, càng nhìn càng thấy giống A Diễn hơn, bỗng nhiên nàng tỉnh ngủ: "A Diễn, đứa bé sao... sao không khóc?" Sắc mặt nàng trong nháy mắt trắng đi, không có huyết sắc, ôm lấy đứa bé, không chịu cho hắn chạm vào, không ngừng xoa cái đầu nho nhỏ của bé.

Tiêu Diễn không khỏi nhíu mày, sắc mặt khó coi, mới vừa rồi còn tốt, sao giờ lại không khóc? Hắn cao giọng gọi: "Thái y đâu!" Quay đầu nói với nàng, "A Diên yên tâm, con chúng ta không sao đâu."

Hành cung vừa xảy ra hỗn chiến, thị vệ lúc này mới mang thái y tới.

Thái y nghiêng ngả lảo đảo vào trong phòng, ngay cả hòm thuốc cùng không mang, dập đầu, cả người run rẩy bắt mạch cho Tiêu Diên, sau lại nhìn đứa bém nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Diễn, ấp a ấp úng, mãi đến khi Tiêu Diễn giận dữ quát lên mới dám nói thật.

Đại ý là Tiêu Diên trước khi sinh đã phải chịu kinh sợ quá độ, có lẽ ảnh hưởng đến hài tử, còn nguyên nhân khác, hắn nói cũng không rõ.

"Hỗn trướng, trị không hết bệnh cho công chúa, trẫm lập tức chém đầu ngươi!"

"Bệ hạ... Chuyện này... Công chúa dường như sinh ra đã yếu ớt." Thái y ngập ngừng, "Msy mà khi vị tiểu thư này mang thai đã uống thuốc dưỡng thai tốt nhất, mới bù lại một chút, công chúa... Vi thần... Lập tức đi bốc thuốc."

Bà đỡ bị dọa không biết phải làm sao, vội vã đi tới ôm lấy hài tử, Tiêu Diên do dự, vẫn là bà đỡ là người có kinh nghiệm, có lẽ sẽ có cách với đứa nhỏ hơn, lúc này Tiêu Diên mới lưu luyến không rời buông tay ra. Bà đỡ ôm lấy đứa bé, vừa hô vừa lừa, mà đứa nhỏ vẫn nhắm mắt, cả nửa ngày không phát ra một tiếng động, sau đó mới miễn cưỡng mở cái miệng nhỏ nhắn ngáp dài, lúc này mới làm cho bọn họ nhẹ nhõm thở ra.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Bà đỡ mừng rỡ cười to, đời này nàng đi đỡ đẻ chưa bao giờ thấy đứa bé nào sinh ra đã ngáp, thật sự đáng yêu chết đi được, nhưng thật làm cho tướng quân và phu nhân sợ hãi không ít. Không đúng, nghe thái y kia nói, hình là là... Bệ hạ? Nhìn thấy bà muốn quỳ xuống, Tiêu Diễn đã bước nhanh tới đỡ bà dậy, sai người đưa bà trở về, thuận tiện thưởng cho ít vàng bạc, xem như đền đáp bà.

Tiêu Diên tiếp nhận đứa nhỏ, nhẹ giọng mắng ma nhân tinh, cười ôm bé ngủ, Tiêu Diễn thấy vậy, cùng cười cười nằm xuống giường, hai tay ôm lấy hai mẫu nữ. Đứa nhỏ kia nằm bên người mẹ bé, lập tức đung đưa thân mình, miệng nhỏ nhắn chu lên, muốn uống sữa, nàng đang muốn cởi áo, lại nhớ đến con sói Tiêu Diễn vẫn ở bên cạnh, huých khuỷu tay, nhẹ giọng nói.

"A Diễn, chàng trước hết ra ngoài đi."

Hắn vô tội nhìn nàng: "A Diễn không có tiến vào nha."

Dần dần, mặt nàng đỏ lên, cái người không đứng đắn này!

"Đứa nhỏ đói bụng, muốn uống sữa."

"Ừ, A Diễn biết đứa nhỏ muốn uống sữa, vậy nên hoàng tỷ nhanh cởi đi." Khi không có ai, hắn đều gọi nàng là hoàng tỷ, cho đến một ngày Tiêu Diên không nhịn được mà hỏi hắn nguyên nhân, hắn lúc đó liếm môi, cười gian như hồ ly, nói gọi nàng là hoàng tỷ khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Cởi một góc áo, đứa nhỏ đnag ăn không biết khó chịu ở đâu, rầm rì rầm rì, Tiêu Diễn giật mở một góc áo, quang minh chính đại: "Đứa nhỏ chắc uống không thoải mái, hoàng tỷ chắc sẽ không ngược đãi con của chúng ta chứ?" Cuối cùng dứt khoát lấy mĩ danh là giám sát nàng, nửa chống thân mình, đem một mảng tuyết trắng trước ngực nàng thu vào trong mắt, biết nàng tức giận, lại mềm giọng: "Hoàng tỷ, chúng ta như vậy thật tốt, nàng, ta, còn có đứa nhỏ."

"Ừ."

Tiêu Diên nở nụ cười nhàn nhạt, như vậy đúng là rất hạnh phúc, nếu không có câu kia của thái y còn tốt hơn. Đến tọt cùng có phải vốn dinh ra đã yếu ớt hay không, nàng so vưới ai rõ ràng hơn hết, nàng ôm lấy hài tử, rúc vào trong lồng ngực của Tiêu Diễn, không nghĩ tới lười nói của thái y nữa, giờ phút này nàng muốn tận hưởng thật tốt phần vui sướng này.
-------------------

Chúc mọi người mùng 8/3 vui vẻ nha!

(Chương này mình type hơi nhanh nên có thể có nhiều lỗi, mong mọi người bỏ qua. Ngày mai mình có một bài luận đến deadline nên có thể đăng truyện muộn hoặc để đến thứ 3 mới đăng nha.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top