Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54


Hoàng tỷ thành thê ký chương 54 edit: Triệu hồi thần long

Edit: Quần bay theo gió

Với câu nói của Trung Thường, kỳ thật mọi người ngồi đây gần nhiều ít đều hiểu., chẳng qua đang ở trước mặt Tiêu Diễn nên không ai muốn bóc trần ra thôi. Khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Diên trong lòng đã sớm nghi hoặc, nhưng mọi người ngồi đây đều lăn lộn chốn quan trường, không nghĩ tới Trung Thường này vậy mà lá gan lại lớn đến vậy, mà càng khiến cho bọn họ ngầm vui sướng đó là bệ hạ sẽ làm thế nào để xử lý chu toàn việc này.

Kỳ thực, Tiêu Diễn đã sớm nhận được tuyến báo, nhưng mà cẩm thấy lời đồn không đáng sợ, đúng lúc, việc này cũng nên giải quyết rồi, xoay người giao Dung Hoa giao cho Tiêu Diên, cứ nghĩ nàng sẽ hoảng sợ, không nghĩ rằng sắc mặt nàng vẫn như thường, còn khẽ mỉm cười trêu đùa tiểu Dung Hoa. Bất giác, hắn thu lại ý cười, đôi môi mỏng như tơ nhếch lên, trong mắt lúc này chỉ còn lại hàn quang, đầy ý vị quan sát mọi người.

"Các khanh đều nghĩ vậy?" Giọng hắn trầm thấp kìm chế.

"Bệ hạ, thực sự trưởng công chúa và sinh mẫu của công chúa quá giống nhau, khiến cho người ta..."

Một vị đại thần lớn tuổi nói ra lời mà những người khác đều muốn nói mà không dám lên tiếng, tiếp sau đó là một quãng trầm mặc, chỉ có tiểu Dung Hoa chưa nhận thức đươc vẫn cất tiếng ê ê a a, muốn bò sang bên cạnh.

Phó Uyển nhìn người cực kỳ giống biểu tỷ kia, tay thoáng run lên, một món đồ theo tay nàng ta rơi xuống. Thái giám đứng bên cạnh nhanh mắt xoay người nhặt lên, Phó Uyển vừa thấy đã hoảng sợ đến mức khuôn mặt tái đi.

Đây không phải là thư nàng phái người giao cho phụ thân hay sao? Sao lại có teher xuất hiện trên tay nàng ta?

"Hoàng hậu sao lại bị dọa thành vậy rồi? Người đâu, mang món đồ kia lên đây." Tiêu Diễn vuốt cằm, thái giám kia ngay lập chạy chậm tới, cung kính dâng lên, hắn cầm trên tay nhìn qua, sắc mặt âm trầm, cười lạnh, "Hoàng hậu thật là có tâm, còn cố ý ra lệnh cho An quốc công điều tra nguyên nhân cái chết của hoàng tỷ." Song chỉ cầm tờ thư mỏng manh, nhẹ nhàng vung ra, cuối cùng lại nặng nền vỗ tay, gằn từng chữ nói, "Tâm tư này cũng thật khiến trời cao cảm động !"

Chư vị đại thần rõ ràng đang chờ xem kịch, ngay cả Trung Thường cũng bắt đầu do dự, vốn chỉ muốn vạch trần chuyện xấu giữa bệ hạ và hoàng tỷ của mình, xem ra việc này ngay cả hoàng hậu nương nương cũng có liên can, đây có lẽ là chuyện xấu lớn nhất mà họ được biết? Không ít người bắt đầu sờ cổ của mình, nếu bệ hạ thấy chuyện xấu khó che thì chuyện đuổi cùng giất tuyệt bọn họ cũng không phải không có khả năng. Bọn họ không khỏi than thở, một buổi tiệc đầy tháng tốt tốt lành lành, vậy mà lại biến thành nơi khiến lòng người kinh sợ!

Lúc này An quốc công từ giữa đám người đứng lên, cung kính ôm quyền, thong dong nói: "Vi thần có việc khởi bẩm bệ hạ, hoàng hậy nương nương quả thật truyền tin cho vi thần điều tra chuyện của trưởng công chúa, nhưng vi thần cho rằng tất cả là do hoàng hậu nương nương quan tâm đến trưởng công chúa, hoàng hậu nương nương và trưởng công chúa tỷ muội tình thâm..."

"Ha? Vậy An quốc công cũng biết, ngày trẫm bình định phiên vương là ai dẫn Nam Dương Vương đột nhập vào hành cung?"

"Việc này vi thần cũng không biết..." An quốc công cẩn thận tìm từ, nhưng dưới ánh mắt của Tiêu Diễn, ông không khỏi nhíu mày, liếc qua Phó Uyển, thân hình đột nhiên cứng lại, chẳng lẽ nữ nhi nhà hắn đứng sau chuyện này, chẳng lẽ đã tìm được Nam Dương Vương? Phải biết rằng Phó gia và Nam Dương Vương tuy rằng từng có qua lại, nhưng từ sau khi tiên đế đăng cơ, ông đã phủi sạch quan hệ này, ngay cả khi sinh thần cũng chỉ khách khách khí khí mà đối đáp, một lời cũng không thừa lại, nàng thì ngược lại, vậy mà dám lén lút liên lạc với Nam Dương Vương!

Trên triều đình, điều kiêng kị nhất là kết bè kết phái mưu đồ toan tính riêng, nhất là hiện tại khi Tiêu Diễn đăng cơ không lâu, nhất định sẽ coi chuyện này là cái gai trong mắt.

An quốc công vội vàng đành phả vội vàng giải thích: "Bệ hạ, mong ngài niệm tình hoàng hậu nương nương vi phạm lần đầu mà giwo cao đánh khẽ."

Một màn này, thật sự làm cho không ít đại thần đều hồ đồ, làm thế nào mà Nam Dương Vương lại cùng hoàng hậu có quan hệ với nhau? Khi bình định phiên vương, quả thực có qua nghe chuyện ở hành cung, không nghĩ tới lại dính dáng đến hoàng hậu nương nương, lại nhớ đến câu nói kia của Nam Dương Vương "Nam Dương Vương ở đất phong tuyên truyền khắp nơi rằng bệ hạ cùng thân tỷ tỷ không màng luân thường.", cảm thấy lời nói kia hình như cũng có chút khả nghi.

Có đại thần vuốt râu, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, cũng quên luôn bản thân đang ở đâu: "Chẳng lẽ lời đồn đều là do Nam Dương Vương và hoàng hậu nương nương liên hợp..." Câu nói này không lớn, nhưng tai ai cũng thính, nương theo lời của địa thần kia mà tưởng tượng, quả thật có vài phần đúng đắn, nghĩ đến chuyện hoàng hậu nương nương vậy mà có thể dẫn người đến giết bệ hạ, chuyện bôi nhọ bệ hạ cũng không phải không có khả năng.

Hoàng hậu là người phụ nữ đứng đầu một nước, vì sao phải làm ra những chuyện như vậy?

Có mấy vị đại thần nhìn nhau, trong nháy mắt, a, đúng rồi nghe nói tính tình hoàng hậu cương liệt, hình như còn chưa được bệ hạ lâm hạnh!

Vị đại thần kia sợ đến mức bàn tay vuốt râu cũng run lên vài cái, chạy ra dập đầu: "Bệ hạ tha mạng!" Thời điểm này, không nào quản đại thần không biết sống chết này, thấy bản thân bị người khác xem nhẹ, đáy mắt người đó lóe lên cái gì.

Tiêu Diên ôm tiểu Dung Hoa, chỉ chú tâm nhìn bé, nàng mặc dù muốn đứng ngoài cuộc nhưng lại không thể. Ngày ấy ở hành cung A Diễn đã an bài hết thảy, trừ những người trong cung thì không ai biết được này, sau nàng cũng lười dể ý đến chuyện này. A Diễn mang nàng về, trong cung tất nhiên sẽ biết được, nữ tử hậu cung tâm địa có lại ai không tàn nhẫn, quả thực không thể khẳng định chuyện ngày đó do Phó Uyển làm.

Mà mọi chuyện ngày hôm nay lại hướng đến Phó Uyển, rất có thể đưa nàng ta đến chỗ chết. Nàng cảm nhận được, A Diễn làm vậy, là muốn... phế hậu?

A Diễn đã từng đáp ứng nàng, sẽ không phế hậu vị của Phso Uyển, trừ khi... trừ khi... Phó Uyển làm chuyện khiến hắn không thể tha thứ... Tỷ như, dẫn Nam Dương Vương tiến vào hành cung, tỷ như, hại nàng suýt mất bé con...

Nàng nhìn Phó Uyển, cũng không biết tâm tình hiệ tại là gì, tiểu muội nàng luôn muốn bảo hộ vậy mà rắp tâm hại nàng, mà Phó Uyển hiện tại cả người sợ hãi run rẩy bật dậy khỏi chỗ ngồi, hung hăng quát tháo những người nhìn nàng ta.

Lần này, mọi người cũng kinh ngạc vạn phần, hoàng hậu nương nương làm sao vậy, lửa giận tận trời?

Phó Uyển nắm chặt tay, liên tục cười to, nhưng thanh âm phát ra lại không cười, ngược lại càng giống khóc hơn. Nàng ta vươn ngón tay ra, chỉ thằng vào Tiêu Diên, trợn mắt lên, nửa ngày cũng không phát ra được một chữ, tới khi mọi người không biết như thế nào cho tốt, nàng ta phát ra tiếng cười lạnh, không còn bóng dáng của một hoàng hậu đoan trang cao nhã.

"Biểu tỷ, ngươi chính là biểu tỷ nhỉ? Không cần phải thừa nhận, ngươi cho là cho rằng ở đây đều là kẻ ngốc hay sao? Người sáng suốt đều biết ngươi chính là trưởng công chúa!" Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, sắc mặt đỏ bừng, "Biểu tỷ thật lợi hại, khó trách lúc trước dám để bản cung ngồi lên hậu vị, bản cung còn tưởng rằng ngươi nhớ kỹ tình nghĩa cô cháu, không nghĩ lại biến bản cung thành tấm màn che cho chuyện cẩu thả của hai người! Chuyện lúc trước của các ngươi, không phải nghĩ người trong cung đều là người mù chứ? Ai mà không rõ tâm tư của bệ hạ đối với ngươi, đâu phải tình cảm tỷ đệ, rõ ràng là dục vọng nam nữ!"

"Câm mồm!" An quốc công rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tức giận đến gân xanh nổi lên, lớn tiếng quát, "Con, hồ đồ!"

Tiếng quát này, khiến cho uy khuất nhiều năm trong lòng Phó Uyển tràn ra.

Nàng cũng chỉ là nữ tử vừa qua tuổi mười bảy, tuy sinh ra gia đình công hầu nên nhiều hơn mấy phần tâm nhãn, nhưng tính tình vẫn giống như đứa trẻ được nuông chiều. Ở trong phủ, người trong phủ đều hết mực yêu thương nàng, sau khi tiến cung vâng theo cô cô gả cho bệ hạ, nàng lúc ấy vô cùng vui sướng, bệ hạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, phong thái phỉ nhiên (nổi bật), khó trách khiến thiếu nữ hoài xuân.

Nhưng sao có thể dự đoán được, sau khi tiến cung lại là tình cảnh như vậy?

Phu quân nàng yêu biểu tỷ của nàng, có nghĩ đến cảm nhận của nàng không?

"Bản cung mặc dù hồ đồ, cũng sẽ không cùng tỷ tỷ của mình làm chuyện như vậy, còn sinh ra một đứa yêu vật!" Cho nên, hôm nay nàng hoàn toàn buông bỏ, cùng lắm thì, cá chết lưới rách!

Yêu vật...

Vốn Tiêu Diên không để ý đến đến mấy lời nói điên cuồng của Phó Uyển, nhưng hai chữ này, thật sự chạm đến sâu trong lòng nàng. Trong lồng ngực là tiểu Dung Hoa im lặng uốn éo thân mình, lòng nàng rối rắm, bất an, bồn chồn, bối rối bị gợi lên hết thảy, trước mắt như nhìn thấy hàng ngàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm vào chuyện của bọn họ, đây không chỉ còn là lời gièm pha, mà còn là chuyện ngàn vạn lần không nên có!

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay nàng, lực đạo như vậy khiến nàng có chút đau đớn.

Dần dà, nàng cũng không chống cự nữa, bộ dạng thuận theo, cười ôn nhu, A Diễn đây là lo nàng nghĩ nhiều. Rốt cục vẫn là nàng không thành thực, không dũng cảm, ngẫm lại khi A Diễn trong lòng có nàng, cũng không có bận tâm như vậy, nhưng nàng ngược lại trong lòng vẫn rối rắm quanh co, sau bao chuyện vẫn không chịu nhìn nhận rõ sự thực.

Trong lòng nàng rung động. dần thả lỏng, lúc này đây, nàng thoải mái ngẩng đầu, trấn định đón nhận ánh mắt của người ngồi dưới. Tiêu Diễn cầm lấy ngón tay phấn nộn của tiểu Dung Hoa, nhìn nàng chăm chú, tựa hồ như nói với nàng, bọn họ là người một nhà, nên ở chung một chỗ. Rồi sau đó nở nụ cười hướng về phía Phó Uyển, nụ cười này khiến người ta cảm thấu không rét mà run, giọng nói bình bình: "Hử, hoàng hậu, nàng diễn xong rồi?"

Các đại thần không khỏi bốn mắt nhìn nhau, lạ nhìn ba người cao cao tại thượng bên trên, ánh mắt dần trở nên quỷ dị, cũng không biết đế hậu hai người đang diễn trò gì?

"Diễn? Nếu là diễn thì tốt rồi." Phó Uyển châm chọc nói.

"Đừng nó làm loạn!" An quốc công sắc mặt biến đen, cứ như vậy, không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa, "Hoàng hậu nương nương uống say, vi thần..."

"Hoàng hậu còn thanh tỉnh lắm, An quốc công cần gì phải thế?" Tiêu Diễn lười nhác xua tay, đôi mắt đen để lộ tia sắc bén, "Chư vị ái khanh chắc hẳn trong lòng cũng nghi vấn, chi bằng để trẫm tháo gỡ, chỉ là các vị ái khanh đến lúc đó đừng sợ hãi, mở to mắt nhìn rõ ràng cho trẫm!" Hắn nhếch môi, ý lạnh lan tràn, "Người đâu, đi tới Vương gia, mang quan tài của hoàng tủ đến đây!"

"Bệ hạ, trăm triều lần không thể!"

"Đúng vậy, người chết là lớn nhất, như vậy là đại bất kính!:

"Như vậy là đồi phong bại tục, bách tính sẽ nghĩ như thế nào?"

Tiêu Diễn không chút để ý, giữu vững quyết định, nở nụ cười trào phúng: "Đại bất kính? Ha, vậy khi các ái khanh nghi ngờ trẫm có từng nghĩ đến đó cũng là hành động bất kính không? Nếu trẫm không làm như vậy, chư vị ái khanh có phải vẫn tin mấy lời đồn đại nhảm nhí của Nam Dương Vương không, trẫm nói rồi, một người cũng không được rời đi. Người đâu, còn không mau đi!"

Các vị đại thần lẩm bẩm, không ít người rung đùi đắc ý, cảm giác chuyện nà thật sự vớ vẩn, nhưng cũng có người không clà đúng, cứ nhưu vậy, thật sự có thể thấy rõ chân tướng, thần tửu bọn họ không phải là muốn bảo vệ thanh danh một đời của bệ hạ sao? Chỉ là, càng nhiều người cảm thấy kinh hãi hơn, Phó Uyểnkhông đứng thẳng dậy nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một nửa là do bị câu nói kia dọa, chuyện phá lệ như vậy, thật sự muốn làm trước mắt mọi người hay sao?

Nhìn Tiêu Diên đăm đăm, càng nhìn càng cảm giác nực cười, biểu tỷ đang ở đây, chuyện như vậy sao có thể trở thành sự thật được?

Thị vệ trong cung nhanh chóng đến Vương gia, công chúa xuất giá phải để lại phu gia (nhà chồng) ba năm mới được tiến nhập hoàng năng, Tiêu Diên cũng không ngoại lệ, chỉ mất nửa canh giờ, thị vệ đã xử lý xong mọi chuyện. Nâng quan tài mang vào cung, Tiêu Diễn hừ lạnh: "Chư vị ái khanh, còn không theo trẫm đến nhìn?"

Nhớ đến hôm nay là ngày đầy tháng của tiểu Dung Hoa, mang vật có âm khí như vậy sẽ xung khắc vưới đứa nhỏ, sai người mang đứa nhỏ ra ngaofi điện mới để cho người nâng vât nọ tới điện trong cung chuyên làm pháp sự. còn thỉnh pháp sư ở bên cạnh niệm kinh. Tiêu Diễn sau khi thắp hương, để cho tất cả đại thần đến nhìn xem có phải trưởng công chúa hay không.

"Hửm? Không nhìn?"

"Bệ hạ... Chuyện này..."

Cá đại thần đều én tránh, không ai muốn phân nửa đêm gặp xui xẻo, đều đứng yên tại chỗ không dám cử động.

Mọi người không một ai dám lên, Phó Uyển lại đẩy những người bên ngoài ra, tiến đến nhìn, lại nhìn Tiêu Diên đang đứng, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, cả người run run, chỉ vào Tiêu Diên: "Ngươi... Ngươi thực không phải? Nhưng mà... Sao có thể?"

Tiêu Diên thở ra, sợ là trên đời không có chuyện nào nực cười hơn chuyện này, nhưng lại đến bên cạnh quan tài xem có phải là chính mình hay không. Nhìn thoáng qua, nữ tửu trong quan tài quả thật... Cực kỳ giống nàng...

Những người còn lại thấy hoàng hậu như thế, trong lòng đều có cân nhắc, không nghĩ tới Tiêu Diễn vậy mà không buông tha: "Ngươi tới, đều nhìn kỹ cho trẫm, đến nhìn đi!"

"Không cần, bệ hạ, bên trong lòng chúng thần đều đã rõ!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Nam Dương Vương kia quả thực đáng giận!"

Tiêu Diễn trong lòng khinh thường, mấy tên đại thần này đúng là ngọn cỏ bên tường, gió theo chiều nào thì xuôi theo chiều đó. Xoay người nhìn Phó Uyển đã dại ra, trên miệng còn lẩm bẩm gì đó, đôi mắt nheo lại, gật gật đầu, để cho Thạch An bên cạnh chuẩn bị giấy mực.

"Hoàng hậu có quan hệ cá nhân với phiên vương, thêu dệt bịa đặt, không có phong phạm của quốc mẫu, trẫm ý..."

Bộp, An quốc công tuổi đã cao bỗng nhiên quỳ xuống: "Bệ hạ! Cầu xin bệ hạ niệm tình gia tộc vi thần đã tận tụy phò tá tiên đế, còn thỉnh bệ hạ lưu tình!" Tiếp theo có vài vị đại thần cũng quỳ xuống, tất cả đều là đại thần mà tiên đế lưu lại, khiến cho Tiêu Diễn cũng có chút lượng lự, những đại thần mà tiên đế giữu lại này hắn đều phải cấp cho bọn họ ba phần mặt mũi, nếu như uổng công không màng, chỉ sợ phải gánh lấy cái danh vô tình.

Tiêu Diên nhẹ kéo hắn, biết hắn hôm nay đã hạ quyết tâm, chỉ là không nghĩ hắn có thể xử lý quyết tuyệt như vậy, Phó gia mặt mũi vẫn cần cho, lại chưa kể, niệm tình cữu mẫu cũng nên tha cho Phó Uyển.

Hắn chán ghét nhìn về phía Phó Uyển, phẫn nộ phất tay áo, hừ một tiếng: "Như vậy, liền tước phong hào hoàng hậu, biếm vào lãnh cung! Hôm nay đến đây đủ rồi, đều trở về đi, nếu lại để trẫm nghe được mấy lời đồn đại này nữa, trẫm tuyệt đối không nương tay!"

"Vâng!" Có thể nghe được chữ quay về, các đại thần trong lòng nhẹ thở ra, bữa tiệc đầy tháng này đúng là kinh động tâm phách mà!

Đến khi người ngoài đều đã rời đi, An quốc công cũng run run rẩy rẩy được người ta đỡ ra ngoài, chỉ còn lại Phó Uyển ngã ngồi trong góc, và bọn họ. Tiêu Diễn lệnh Thạch An cho dọn dẹp lãnh cung, ngay lập tức cho Phó Uyển dọn vào, vẫn là nàng nói để Phó Uyển tạm thời ở Ung Hoa cung, cho người nhanh chóng mang Phó Uyển trở về.

"A Diễn không cần quyết tuyệt như vậy."

"Sao vậy, đáng lẽ hoàng tỷ không cao hứng sao? Ngày đó nàng thiếu chút nữa hại con của chúng ta, A Diễn làm sao tha cho nàng ta, còn nữa, hôm nay chính là do nàng ta chọc lấy, tại sao lại nói A Diễn quá mức tuyệt tình?"

Kỳ thật, hắn đã sớm có ý muốn phế hậu, chỉ là hôm nay hết thảy là cơ duyên xảo hợp.

Thấy hắn như thế, nàng cũng không nói nhiều làm cái gì, liền hỏi: "Nơi đó..." Nàng muốn hỏi bên trong quan tài là ai, không nghĩ đến Tiêu Diễn thế mà cúi người túm người lên, vừa thấy, nàng chợt bật cười, làm gì có người nào, căn bản là hình nhân bằng giấy được đắp thêm một lớp da người thôi. Cũng may đám đại thần đều nhát gan, nếu thực sự tra xét, thì làm thế nào mới tốt?

"Đi thôi, Dung Hoa còn chờ chúng ta."

Gật đầu, cũng tốt, chỉ cần Phó Uyển không có chuyện gì, tìm một ngày khuyên hắn là được.

Đi ra bên ngoài điện, nhũ mẫu cung kính đem đứa nhỏ giao cho Tiêu Diên.

Dung Hoa ở trong lòng ngủ say lúc này tỉnh dậy, bàn tay bụ bẫm quơ quạng, ê ê a a một lát, thấy không ai để ý nàng thì khóc lớn. Bây giờ, tâm tư của Tiêu Diên đều đặt trên người tiểu Dung Hoa, lần đầu tiên nghe thấy bé khóc, nên ra sức dỗ dành bé, cứ như đây lần đầu tiên nàng được làm mẹ, nhưng nàng càng dỗ, Dung Hoa càng khóc thương tâm hơn, khiến cho hai người cảm thấy thật bất đắc dĩ.

"Chẳng lẽ đói bụng?"

"Hoàng tỷ, chúng ta hồi cung thôi." Tiêu Diễn khom lưng bế Tiêu Diên, mà trong lòng nàng chính là tiểu Dung Hoa đang khóc nháo, khung cảnh muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu quái dị. Nhưng hắn lại tựu biện giải cho chính mình: "A Diễn ôm hai mẹ con, đi thôi, cho Dung Hoa uống sữa."

"Ừ."

"A, dung hao lại tiểu."

"A Diễn, chàng đi nhanh chút."

"Nhóc thối con lại tiểu bậy!"

"Đây là nữ nhi của chúng ta, không phải nhóc thối."

"Đúng đúng đúng." Tiêu Diễn chân chó bật cười, "Nhưng mà A Diễn lập tức sẽ giúp hoàng tỷ có thêm một nhóc thối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top