Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trí Nghiên lúc này mới hồi phục tinh thần lại, xấu hổ buông tay Hiếu Mẫn

“Cám ơn.” Hiếu Mẫn nhẹ giọng nói, ánh trăng lạnh lẽo hắt trên người chị ấy, che giấu không được sự cô đơn trong khóe mắt, cũng làm cho lòng Trí Nghiên gợn rung động.

Rất muốn đi lại, ôm chị ấy vào trong lòng, nói với chị ấy: đừng đau buồn, em sẽ luôn ở bên cạnh chị….. giống như kị sĩ bảo vệ công chúa, vẫn luôn bảo hộ chị……….

Không hỏi người kia là ai, cũng không hỏi vì sao Hiếu Mẫn lại tới chỗ này, vì sao lại có một màn như vừa rồi kia. Trí Nghiên ngoắc một chiếc taxi, “Em đưa chị về nha?”

“Không cần đâu, cám ơn.” Hiếu Mẫn cảm kích khẽ cười, “Mau quay lại đi, mặc ít như vậy, coi chừng cảm lạnh.”

Trí Nghiên nhìn thấy taxi biến mất ở chỗ rẽ cuối đường, mới dùng bàn tay có chút đông cứng lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: Em đã nhớ kỹ biển số xe.

Một mình quay trở về, phát hiện vừa rồi kéo Hiếu Mẫn đi một đoạn rất xa, cô tăng tốc quay trở lại, không biết mấy người kia đã uống thành dạng gì rồi. Đi đến nửa đường, di động vang lên, là Hỷ Nghiên. Hỷ Nghiên hỏi: “Cậu chạy đâu rồi? Tri Ân tìm cậu đó.”

“Tớ đi ra hít thở không khí, về ngay đây.”

“Nhanh lên, tớ sắp kiểm soát không được………..”

Lúc Trí Nghiên quay trở lại, Tri Ân cùng Du Lợi đang nói gì đó, nói xong lại khóc lên. Đây là thế nào?

Trí Nghiên vừa mới ngồi xuống, Hỷ Nghiên lập tức kề lại gần cô nói: “Thất tình……….”

“Vậy cậu cũng không ngăn lại nữa, không thể cho cậu ấy uống, lỡ như lát nữa đập phá quán người ta thì làm sao bây giờ….”

Hỷ Nghiên vừa nghe, cuống quít đoạt lấy li rượu trong tay Tri Ân

Không đúng nha, Trí Nghiên sửng sốt, vừa rồi trước khi cô đi ra ngoài rõ ràng là uống bia, chai Chivas này từ đâu ra vậy?

“Hôm nay nhất định không say không về…..” Trên mặt Tri Ân còn lộ ra nước mắt, khóe mắt ẩm ướt, khóe miệng lại cố gắng giữ nguyên nụ cười. Cậu ấy lại lấy tờ một trăm tệ trong ví ra, gọi phục vụ lại.

Người phục vụ vẫn chưa đến gần, đã bị Hỷ Nghiên đuổi đi. Hỷ Nghiên lấy tiền trên bàn nhét vào trong ví của Tri Ân dùng giọng trêu đùa nói: “Chị hai à, có tiền cũng không phải xài như vậy được không? Du Lợi, cậu biết nhà cậu ấy ở đâu không?”

Du Lợi gật đầu, hôm nay cậu ấy không uống rượu, bởi vì luôn an ủi Tri Ân, “Tất nhiên, chúng ta đi thôi.”

Vì thế ba người dìu Tri Ân, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, Tri Ân còn không ngừng giãy dụa, “Còn chưa uống xong mà, về sớm như vậy làm gì?”

“Cậu say rồi.” Lúc này Hỷ Nghiên nắm chặt cậu ấy.

“Không có say…….. Không có say…. Cậu xem, tớ biết cậu là Hỷ Nghiên, cậu là Du Lợi, cậu là Trí Nghiên……” Tri Ân vươn tay lần lượt chỉ ba người kia.

“Chị hai! Tất nhiên là chị biết chúng em rồi, cái đó không phải gọi là uống rượu, cái đó gọi là ngu ngốc.” Trí Nghiên khẽ lắc đầu, xem ra Tri Ân quả thật đã say.

“Phác Trí Nghiên! Cậu dám mắng tớ…..” Tri Ân cau mày, liếc mắt trừng Trí Nghiên một cái.

“Không phải chỉ là một tên con trai sao? Có đáng không?” Trí Nghiên tức giận gào lên những lời này. Vì cùng một tên con trai mới quen không bao lâu mà Tri Ân say thành như vậy, học tỷ cũng vì một tên con trai đã chia tay mà đau buồn, không phải chỉ là một tên con trai sao? Có đáng phải như vậy hay không? Nếu chỉ là một tên luôn làm con gái đau lòng, vậy hắn có giá trị gì chứ? Lại vì sao phải vì hắn mà đau lòng?

Sau khi Trí Nghiên mắng ra những lời này, Tri Ân đột nhiên ngưng giãy dụa, đặt mông ngồi lên mặt đất, mặc cho Hỷ Nghiên kéo như thế nào cậu ấy cũng không chịu đứng lên. Cậu ấy ngồi trên tuyết, cố sức lau nước mắt, không nói lời nào.

Trí Nghiên cũng ngồi xổm xuống, giúp cậu ấy lau nước mắt nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, mặt sẽ bị đông cứng hết, về nhà, được không?”

Tri Ân khóc gật đầu.

Trí Nghiên lại hỏi, “Có thể đứng lên không?” Nhìn thấy bộ dáng nghiêng ngả của cậu ấy, Trí Nghiên xoay người lại, cõng Tri Ân lên dưới sự trợ giúp của Hỷ Nghiên và Du Lợi

Không đi được mấy bước, gọi được xe taxi, sau đó đưa Tri Ân về nhà, sau khi xuống xe Trí Nghiên lại cõng Tri Ân mãi đến khi tới nhà cậu ấy. Sau đó Du Lợi ở lại chăm sóc Tri Ân, Trí Nghiên cùng Hỷ Nghiên đi về.

Lúc đi thang máy xuống lầu, Hỷ Nghiên đột nhiên nói: “Vừa rồi câu nói kia thật sự rất có khí phách!”

“Cái gì?”

“Không phải chỉ là một tên con trai sao?” Hỷ Nghiên nhìn cô, cười ha hả.

“Tớ nói không đúng à?”

Hỷ Nghiên cười gật đầu, “Đúng…… Bất quá, mà nói, nhìn bộ dạng gầy yếu của cậu thế này, không nghĩ tới lại khỏe như vậy, cõng Tri Ân còn có thể đi nhanh như thế.”

“Chuyện đó có gì đâu, Du Lợi tớ cũng đã cõng qua.”……………

Lo bàn chuyện của Tri Ân, Trí Nghiên cũng quên xem di động, không biết học tỷ có trả lời tin nhắn hay không, về đến nhà nằm xuống mới nhớ tới việc này, vội cầm di động xem, quả nhiên nhận được tin nhắn của Hiếu Mẫn: An toàn về đến nhà.

Trí Nghiên rúc vào ổ chăn lạnh lẽo, trong lòng ấm áp.

.
.
.

Ba mươi tết, Trí Nghiên làm tổ ở sô pha chơi PSP. Ngoài cửa sổ, tiếng pháo cùng với tiếng pháo hoa trộn lẫn vào nhau; trong phòng, cha mẹ đang xem chương trình tết, tiếng TV mở rất lớn, thỉnh thoảng mẹ gọi cô xem coi minh tinh thần tượng nào đang hát, cô nghe lời liếc mắt nhìn một cái, sau đó cúi đầu chơi trò chơi.

Hằng năm tết âm lịch đều nhàm chán như vậy, ngày mai còn phải đi đến nha bác hai chúc tết, ngày mốt đến nhà cô……. Toàn bộ kỳ nghỉ đông đều dành để đi thăm người thân.

Trí Nghiên nằm ngã vào sô pha, nhắm mắt lại miên man suy nghĩ. Không biết học tỷ hiện giờ đang làm gì? Tiểu Chu chắc chắn đang ở nhà với mẹ. Hỷ Nghiên, Tri Ân, Du Lợi đang làm gì nhỉ? Còn những người mình quen biết….. có phải mỗi người đều giống như mình, tại ngày tết mọi người đang chờ đón này, chỉ cảm thấy cô đơn hiu quạnh cùng nhàm chán?

Thật ra thì đến nhà bác hai cũng không tính là nhàm chán, bởi vì đi nhà bác hai có thể nhìn thấy cháu gái Tinh Tinh của cô, con gái của anh họ cô, nhỏ hơn cô bảy tuổi, mới lên cấp hai.

Từ nhỏ cô nhóc kia đã thích chơi với cô, mỗi lần đều đi theo phía sau kêu “Cô…. Cô.”.

Trí Nghiên cũng thích chơi với nó, bởi vì có thể sai vặt nó, mà đứa nhỏ kia cũng không tức giận, cười hì hì đi làm. Nghe nói, Trí Nghiên trước đây cũng vậy, cho nên anh họ cô cũng rất thích cô. Sau đó anh họ có cháu gái, Trí Nghiên so với ai khác cũng đều vui mừng hơn, bởi vì như vậy, cô có thể ăn hiếp cháu gái của mình. Cô nghĩ: Hừ! Trước đây anh ăn hiếp em, luôn nhéo mặt của em, về sau em cũng ăn hiếp con anh, bắt nó làm sai vặt cho mình………

Ngày mùng một tết đó, Trí Nghiên mới tiến vào nhà bác hai, tiểu Tinh Tinh vừa thấy cô liền bổ nhào tới, “Cô, dắt tụi con đi đốt pháo!”

“Tối hãy đi, cô của con vừa mới vào cửa, buổi tối rồi nói sau.” Anh họ đi ra cản bọn chúng lại.

Mấy đứa nhỏ thất vọng “Dạ” một tiếng, Trí Nghiên xoa mặt của Tiểu Tinh Tinh nói: “Buổi tối ăn cơm xong cô đưa con đi, không chỉ đốt pháo còn đốt pháo hoa và mấy thứ khác nữa………”

Mấy đứa nhỏ kia lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, cùng vây quanh Trí Nghiên chơi.

Đây cũng là chuyện Trí Nghiên cảm thấy rất buồn rầu, đã lên đại học, lại vẫn bị người trong nhà xem như là con nít, vẫn là trẻ con……. Lúc gia đình tụ họp như vậy, cô đều chơi cùng một đám nhóc.

Trời chập tối, ăn xong cơm chiều, Trí Nghiên dẫn mấy đứa nhỏ đi ra ngoài chơi chốc lát, vừa mới trở về ngồi xuống, di động liền vang.

Minh Chu hỏi Trí Nghiên: “Đang làm gì?”

“Ở nhà người thân.”

“Đi ra ngoài chơi nha?”

“Sao? Hôm nay là mùng một mà…….”

“Dẫn cậu lại chỗ hay, bình thường tớ cũng không dám dẫn cậu đi, vừa lúc hôm nay là mùng một, chắc là cũng không có ai đi chơi, không cần lo lắng gặp người quen, có đi không?”

“Ừ….. Đi đâu tìm cậu đây?”

“Tới nhà tớ đi, mẹ tớ từ hôm qua vẫn luôn nhắc tới cậu.”

Trí Nghiên nói với người lớn Minh Chu kêu cô đến nhà cậu ấy, mọi người còn không quên nói giỡn: “Mùng ba đưa cậu ấy lại đây cho chúng ta nhìn một chút đi.”

Anh họ nói: “Em đi lại nhà người ta, không thể đi tay không được.” Sau đó lúc Trí Nghiên còn đang ngây người đã để hai hộp quà vào tay cô.

Trí Nghiên đi ra cửa trong tiếng cười vang của người trong nhà, cúi đầu nhìn xem đồ trong tay, cái này không phải là thuốc bổ anh họ chuẩn bị cho mẹ vợ sao? Sao lại cho cô? Xong rồi, buổi tối chị dâu chắc chắn bắt anh ấy quỳ lên bảng giặt đồ.

Tới nhà của Minh Chu, mẹ Kim đón cô vào trong nhà, nhận đồ trên tay cô nói: “Còn mua đồ gì chứ……….”

“Đây không phải là tết sao…….” Trí Nghiên có chút ngại ngùng.

“Ăn cơm chưa?”

Minh Chu thay cô giành trả lời trước, “Cậu ấy ăn xong rồi, chúng con định lát nữa đi ra ngoài.”

“Cũng tối rồi còn đi đâu?”

“Đi ra ngoài một chút…….”

“Vậy con nhớ đưa Trí Nghiên về nhà sớm một chút, đừng muộn quá.”

“Dạ, biết rồi.”

Sau khi ngồi chốc lát, Trí Nghiên cùng Minh Chu đứng dậy định đi, mẹ Kim lôi kéo tay Trí Nghiên, nhét vào tay cô một bao tiền lì xì.

Trí Nghiên không nhận, mẹ Kim bắt cô phải cầm lấy, Minh Chu cũng kêu cô nhận, cô bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận.

Đợi đến lúc ngồi lên xe taxi, Trí Nghiên vừa mở bao lì xì, liền nói với Minh Chu “Mẹ cậu điên rồi sao? Cho tớ nhiều tiền như vậy.” Là một ngàn tệ đó! So với thu nhập của mẹ Kim Minh Chu, đây là một con số không nhỏ.

“Không được, cái này tớ không thể nhận, lát nữa trở về cậu trả lại cho mẹ cậu đi.”

Minh Chu nói: “Nếu là mẹ tớ đưa cho cậu, sẽ không có cớ gì nhận lại, cậu nhận đi.”

“Cái đó……. Hay là hai chúng ta cùng xài đi, bằng không tớ sẽ áy náy……”

“Được á!” Minh Chu trái lại có một chút nghiêm túc.

Minh Chu cùng Trí Nghiên đi đến một phố toàn quán bar, vào một quán bar tên là Bộ Lạc. Quán bar này Trí Nghiên có nghe nói qua, Minh Chu cũng rất hay đến, nhưng Trí Nghiên là lần đầu tiên đến.

Hai người ngồi xuống một góc khuất, vừa ngồi xuống, Trí Nghiên bắt đầu hối hận, trước đó lúc Minh Chu giới thiệu với cô, chỉ nói cậu ấy quen biết ông chủ quán bar này, cậu thường xuyên đến đây chơi, quán bar này khá yên tĩnh, nhưng điều mà cô không nghĩ tới chính là, quán bar này…… lại là quán bar của người đồng đạo trong truyền thuyết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top