Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, tiếng động kia cuối cùng ngừng lại, nhưng mà Trí Nghiên cũng không ngủ được. Đợi một phút, Hiếu Mẫn trả lời tin nhắn nói: Cửa không đóng.

Trí Nghiên vội ôm gối chạy trốn khỏi phòng ngủ. Đi vào phòng 507, Trí Nghiên đóng cửa đứng ở cạnh giường nói: “Học tỷ, em tới rồi.”

Hiếu Mẫn nói: “Không cần nói nhỏ như vậy, chỉ còn một mình chị.”

“A? Chị Cư Lệ đâu?” Chuyện hai người còn lại ở phòng ngủ của Hiếu Mẫn thường xuyên không ở Trí Nghiên cũng biết, nhưng lại chưa bao giờ biết Cư Lệ cũng có lúc ở bên ngoài.

“Đi ra ngoài chơi rồi.”

“Ồ… Thế, em ngủ chỗ nào?”

“Ngủ ở trên giường của Cư Lệ, hoặc là chen chúc với chị.”

Trí Nghiên mừng thầm trong bụng, ai muốn chọn giường của chị Cư Lệ chứ, đương nhiên phải ngủ cùng Hiếu Mẫn

Đợi cho Trí Nghiên bò lên giường của Hiếu Mẫn, cô lại rầu rĩ, giường chật như vậy, chắc rất khó để không đụng tới? Nếu không cẩn thận đụng phải, học tỷ có thể phản cảm hay không? Nếu sau khi ngủ rồi, không cẩn thận làm chuyện không nên làm, sờ soạng nơi không nên sờ, có thể bị đánh hay không?

“Ngủ thôi.” Hiếu Mẫn nói xong, xoay người đi, để lại một bóng dáng hoa lệ.

Trí Nghiên nằm thẳng đờ dựa vào một bên tường, không dám xoay người cũng không dám nhúc nhích, trên mặt tràn ngập khó xử, vốn nghĩ đến hai người ngủ cùng nhau là chuyện hạnh phúc cỡ nào, kết quả lại chịu tra tấn như vậy…

Cô cũng không dám ngủ, len lén dùng mắt nhìn trộm Hiếu Mẫn, đêm mùa hè coi như mát mẻ, tuy rằng là hai người ngủ một giường, nhưng mở cửa sổ ra cũng không cảm thấy nóng. Cơ thể không cảm thấy nóng, nhưng trong lòng lại như nung nấu.

Học tỷ chắc là đang ngủ? Cô nhẹ nghiêng đầu, nhìn thấy ót của Hiếu Mẫn , từ từ lộ ra nụ cười. Thế này, là lại tiến thêm bước không phải sao? Đã chung giường rồi nha! Trong lòng cô đắc ý cười.

Hiếu Mẫn đột nhiên trở mình lại đối mặt cô, cô sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, vội vã nhắm hai mắt lại. Sau đó, lại nhích về phía tường.

Tiếp theo, không biết là như thế nào, liền ngủ với bộ dáng như thế.

.
.
.

Trí Nghiên đang ngủ say, mơ hồ nghe được có người kêu cô thức dậy, mở to mắt, thấy Hiếu Mẫn, vì thế nhếch miệng cười ngô nghê lại nhắm mắt tiếp.

Vậy mà lại có thể mơ thấy học tỷ kêu cô thức dậy…. Thật hy vọng giấc mơ này tiếp tục không cần tỉnh dậy…… Á? Không đúng nha! Trí Nghiên bỗng nhiên bừng tỉnh, quả thật là cô ở chỗ Hiếu Mẫn ngủ một đêm, mới vừa rồi cũng không phải mơ. Tuy rằng bây giờ không nhìn thấy Hiếu Mẫn, nhưng cô nghe được giọng nói của Hiếu Mẫn

Hiếu Mẫn nói: “Tới giờ ra tập thể dục buổi sáng rồi.”

Một câu bình thường như vậy, nghe không ra cảm xúc gì, Trí Nghiên hơi hoảng hốt, tối qua… có phải mình đã làm gì làm cho chị ấy không vui hay không? Nhưng cô sờ hai má, cũng không cảm thấy đau mà?

Hiếu Mẫn đứng ở dưới giường, ngửa đầu lên kêu cô: “Mau dậy đi!”

Trí Nghiên từ từ ngọ nguậy thức dậy, nằm sấp trên giường ló đầu ra nhắm mắt lại nói: “Em không thường ra tập thể dục buổi sáng…..”

“Em đó, thân là cán sự của ban kỷ luật, ngay cả thể dục buổi sáng cũng không tập…”

“Có khoảng thời gian đó ngủ thêm một chút thì tốt.” Trí Nghiên cười hì hì mở mắt ra nhìn Hiếu Mẫn. Không xem còn được, vừa nhìn thấy, mặt cô không khỏi đỏ lên. Ban đêm tuy rằng có nhìn thấy học tỷ chỉ mặc một bộ váy ngủ hơi mỏng manh, nhưng mà… không nghĩ tới, nhìn từ trên cao xuống, phong cảnh lại đẹp như vậy… Trí Nghiên ngượng ngùng nhìn, rồi lại không đành lòng không nhìn, lén dùng khóe mắt ngắm, mặt càng ngày càng đỏ.

“Ngủ thì ngủ đi, mặt đỏ cái gì?”

Trí Nghiên vội nằm trở lại. Nhắm hai mắt, trước mắt tràn đầy màn vừa rồi, hai má càng ngày càng nóng, cô không khỏi thầm mắng một tiếng: “Ôi! Mùa hè đáng chết này!”

Sau khi nằm lại không ngủ tiếp được nữa, đã tới giờ tập thể dục buổi sáng, nếu không quay về phòng ngủ sẽ bị người khác phát hiện. Tuy rằng mấy tên trong ngủ cũng nhờ cô mà không cần tập thể dục buổi sáng, nhưng cũng nên trở về rồi. Ôm gối tạm biệt Hiếu Mẫn, trở lại phòng ngủ thấy mấy tên kia cũng chưa thức, cô mới yên lòng. Nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, tiếp tục ngủ.

Lúc Trí Nghiên tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ còn Hỷ Nghiên và Tri Ân. Sau đó Tri Ân cũng đi ra ngoài rửa mặt, Trí Nghiên mới xuống giường hỏi Hỷ Nghiên: “Tối qua cậu có nghe thấy tiếng động kỳ quái gì không?”

“Cậu cũng nghe thấy?” Hỷ Nghiên nhảy từ trên giường xuống, mở to hai mắt nhìn Trí Nghiên

“Có phải là tiếng lộp rộp lộp rộp hay không?”

Càng nói càng giống, Hỷ Nghiên không ngừng gật đầu: “A! Cậu cũng nghe thấy!”

“A….” Vẻ mặt của Trí Nghiên cứng lại, đưa tay lên vuốt vuốt ngực: “Tớ nghĩ chỉ mình tớ nghe thấy, làm tớ sợ muốn chết!”

“Tớ cũng vậy! Tớ sợ tới mức cũng không dám xoay người.”

“Thế cậu còn kể chuyện ma cho tớ nghe, rõ ràng chính cậu cũng sợ như vậy….”

“Tớ chỉ là hù dọa cậu thôi, ai biết thật sự lại có chuyện kinh khủng vậy chứ….. Tối nay có thể còn như vậy hay không? Tối nay phải làm sao bây giờ?”

Lúc này Tri Ân đã trở lại, thấy Trí Nghiên dậy, liền hỏi cô: “Trí Nghiên, tối qua ngủ sao không thấy cậu? Không phải là cậu bị mộng du đó chứ?”

“Tớ đi vệ sinh.”

“Nhưng sáng thức dậy cũng không thấy cậu nha.”

“Tớ thức sớm hơn cậu.”

“Cậu? Thức sớm hơn tớ? Thôi đừng đùa nữa!” Đưa tay ra lắc lắc trước mặt Trí Nghiên, lầm bầm nói: “Hiện giờ cậu không phải còn chưa tỉnh ngủ đó chứ….”

Cũng chưa chờ Trí Nghiên đáp lại, xoay người thay quần áo.

Trí Nghiên và Hỷ Nghiên vừa thấy cùng nhau xoay người lại đối mặt với góc tường. Hỷ Nghiên nhỏ giọng nói khẽ bên tai cô: “Sao sáng nay tớ lại gặp cậu ôm gối trở về vậy….”

“Xuỵt….”

“Hê hê… Cậu đi lên lầu?”

“Xuỵt….”

“Cảm giác thế nào?”

“Vách tường tầng năm quả nhiên mát hơn tầng bốn.”

“Hử? Có ý gì?”

“Tớ không có dám tới gần chị ấy, vẫn dựa vào tường ngủ….”

“Đồ vô dụng….”

“Cái gì đồ vô dụng?” Tri Ân đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người hỏi.

“A?” Trí Nghiên hoảng sợ, đỡ lời: “Hai chúng tớ đang nói tối qua nghe được tiếng động đáng sợ, tớ nói tớ rất sợ, cho nên Hỷ Nghiên nói tớ vô dụng.”

“Tiếng động đáng sợ?” Tri Ân nhíu mày, sao mình không biết gì hết vậy?

“Cậu không nghe thấy sao?” Hỷ Nghiên cũng rất tò mò.

Tri Ân lắc đầu, “Hôm qua tớ mệt muốn chết, vừa nằm liền ngủ ngay, là tiếng động như thế nào?”

“Chính là… Lộp rộp lộp rộp…. Như là tiếng mấy bà lão gặm ngón tay của con nít trong tiểu thuyết kinh dị….”

Trí Nghiên đấm vào vai Hỷ Nghiên một cái: “Cậu còn dọa tớ….”

Hỷ Nghiên khẽ cười: “Tớ chỉ là so sánh mà thôi.”

Tri Ân không chút suy nghĩ liền nói: “Chắc không phải là Du Lợi nửa đêm thức dậy ăn gì chứ?”

“Không thể nào? Tớ nghe thấy tiếng động đó đứt quãng, nếu là Du Lợi, thì cứ quang minh chính đại mà ăn, tiếng động đó có chút rời rạc, giống như không phải là đến từ không gian này…. ” Hỷ Nghiên càng nói giọng càng bé lại, Trí Nghiên muốn hận chết cậu ấy.

Ngay lúc mọi người đang rơi vào im lặng, Du Lợi đẩy cửa bước vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nói: “Các cậu chắn ở cửa hết làm gì?”

Trí Nghiên dè dặt hỏi: “Du Lợi…. Nửa đêm hôm qua…. có phải cậu thức dậy ăn gì đó không?”

Du Lợi vừa nghe, lập tức đỏ mặt, “Sao…. Sao cậu lại biết….” Ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

“Quả thật là cậu? Chị hai! Chị ăn gì vậy? Hù bọn tớ sợ tớ mức thừa sống thiếu chết, còn tưởng là ma quỷ lộng hành chứ.” Hỷ Nghiên nói.

Du Lợi liếc nhìn Tri Ân một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Còn không phải tại Tri Ân không biết moi được cái thực đơn giảm cân ở đâu, mỗi ngày ăn theo cái thực đơn kia ghi, buổi tối tớ đương nhiên sẽ đói. Đêm qua tớ thực sự đói tới mức thức dậy, tìm được một quả táo ăn……”

“Thế cậu ăn thì ăn đi, cậu ăn thì ăn bình thường một chút….”

“Không phải do tớ sợ đánh thức các cậu sao, cho nên đành phải cắn từng chút từng chút, cũng không dám cắn mạnh…..”

“Thật sự là muốn bị cậu hù chết.” Trí Nghiên căm giận bò lại lên giường.

Du Lợi tủi thân cực kỳ, đáng thương cầu xin Tri Ân nói: “Không giảm nữa được không?”

“Không được!” Tri Ân kiên quyết từ chối lời của cậu ấy.

“Tại sao lại muốn giảm cân? Tớ cảm thấy Du Lợi như vậy rất tốt mà, tròn tròn, thực đáng yêu.” Trí Nghiên nói.

Hỷ Nghiên cũng nói: “Đúng vậy, hơn nữa Du Lợi cũng đâu có béo lắm.”

“Ai, tớ không biết nói với các cậu thế nào….” Tri Ân cũng không biết làm sao.

“Vẫn là để tớ nói đi.” Du Lợi tháo mắt kính xuống vân vê sóng mũi, lại đeo trở lại, mới nói: “Chính là trong lớp có nhỏ kia cười nhạo tớ béo, nói tớ cho dù học giỏi hơn nữa cũng vô dụng, căn bản không có tên nào chịu liếc mắt tới tớ.”

Tri Ân thở dài. Du Lợi lại khẽ nhìn cậu ấy, nói tiếp: “Thật ra, cô ấy nói cũng đúng. Tớ cũng không tức giận bao nhiêu, nhưng mà Tri Ân rất tức giận….”

“Là ai nói?!” Trí Nghiên và Hỷ Nghiên trăm miệng một lời.

Trí Nghiên nói: “Nói cho tớ biết nhỏ đó là ai?”

Hỷ Nghiên nói: “Nó có quyền gì nhận xét người khác như vậy?”

Du Lợi khẽ cười một chút, nói: “Đừng hỏi, tớ cũng không để trong lòng… Thật ra không có gì đâu…..”

“Không được!” Lúc này là ba người cùng nhau lên tiếng.

“Ôi trời, sớm biết như thế này, tớ sẽ không nói với các cậu.”

Trí Nghiên đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vì thế nói: “Nói mau nhỏ đó là ai, sau đó kêu Tri Ân đi quyến rũ bạn trai nó, tiếp đó kêu Hỷ Nghiên bẻ cong nó sau đó đá đi, làm cho nó sống không bằng chết, chết đi sống lại…..” Nói xong còn cười lớn một tràng, “A! Ta quả nhiên là thiên tài!”

Sau đó không hề ngoài ý muốn nhận được ánh mắt xem thường của Tri Ân và Hỷ Nghiên

“Được rồi, chuyện này cũng đừng nói ra, béo thế này, tớ cũng không giảm cân nữa, ai muốn nói cái gì thì thì cứ nói đi.”

Nói xong lời này, vẻ mặt của Du Lợi vô cùng thoải mái. Nếu vì mình mà làm cho bạn bè có xung đột với người khác, không phải là điều cô muốn nhìn thấy. Hơn nữa, tuy rằng trong lòng có để ý một chút, nói không thèm để tâm là giả, nhưng mà còn hơn những lời đó, học tập mới là quan trọng nhất. Nếu vẻ ngoài trời sinh là không được lựa chọn, ít nhất có thể dùng nỗ lực của ngày sau để làm giàu cho bản thân của hiện tại.

Không có ngoại hình, chắc mới là đáng sợ nhất?

.
.
.

Những cô gái khác muốn giảm cân cũng giảm không được, ngược lại Trí Nghiên càng ngày càng gầy, trọng lượng sắp xuống mức 40kg. Đối với chuyện này Tri Ân tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, đồng thời cũng oán trách Minh Chu, hỏi cậu ta sao chăm sóc Trí Nghiên càng ngày càng gầy….

Thật ra trong lòng Trí Nghiên cũng hiểu được, đây chính là tương tư trong truyền thuyết.

Hỷ Nghiên cười nhạo cô nói: “Ngày xưa có một cô gái, yêu thầm một người gần một năm trời, vì người trong lòng đó, cơm nước không lo, người còn gầy hơn cả hoa cúc… từ từ biến thành Lâm muội muội (1), sau đó cộng thêm cái Táng Hoa (2) gì đó càng hoàn mỹ…”

Trí Nghiên thở phì phì liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, “Cậu nói tớ giống như là oán phụ, tớ thật muốn cho cậu xem, tớ cũng không phải đơn thuần chỉ biết yêu thầm mà thôi, lúc này, tớ phải chủ động tấn công.”

“Ha ha! Lần nào cậu cũng nói như vậy, được! Tớ xem, tớ chờ, trước khi Hiếu Mẫn tốt nghiệp nếu cậu có thể theo đuổi được, tớ sẽ không kêu cậu là Khiếm Nhi nữa.”

“Được! Là cậu nói đó!”

“Đúng thế! Là tớ nói, đừng nói chị đây xem thường cậu, lấy tính cách này của cậu, cho cậu thời gian một năm cũng chưa chắc cậu theo đuổi được.”

“Ái chà! Được lắm! Tớ thật sự không tin….. Cậu chờ đấy.”  Trí Nghiên nói xong mang giày chuẩn bị ra ngoài.

“Cậu định làm gì?”

“Theo đuổi học tỷ, tớ thêm một điều nữa, nếu trong vòng một năm tớ làm được, cậu không chỉ không được kêu tớ như vậy, còn phải mời tớ ăn kem một năm, ít nhất là 200 lần.”

“Không thành vấn đề, ngược lại, cậu phải mời tớ ăn kem hai năm, tối thiểu 500 lần.”

“Hừ! Cậu chờ xem.”

Chú thích:

(1) Lâm muội muội: Là nhân vật Lâm Đại Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần.

(2) Táng Hoa: Táng Hoa Ngâm là một bài thơ nổi tiếng của Lâm Đại Ngọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top