Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến tháng 11, khắp thành phố đã sớm mất đi màu xanh của lá cây, gió lớn thổi tới, lướt qua cành cây khô, ngay cả chiếc lá cuối cùng cũng rơi xuống, đáp lên lề đường đã bị đống lá rụng che phủ, còn chưa nằm yên, đã bị cuốn bay đến nơi khác.

Sắp đến mùa đông, cho nên Hiếu Mẫn muốn đi mua một vài bộ quần áo dày.

Dọc theo đường đi, hai tay của Trí Nghiên đút vào túi áo khoác, chỉ cúi đầu đi bộ, nghe Hiếu Mẫn nói chuyện, bản thân mình hiếm khi phát biểu ý kiến. Cô phát hiện tâm trạng hôm nay của Hiếu Mẫn dường như không tệ, luôn nói chuyện không ngừng, nói đến chỗ hưng phấn còn sẽ không quan tâm đến hình tượng mà cười to. Vào những lúc như thế này, cô luôn nghiêng đầu ngắm nhìn sườn mặt của Hiếu Mẫn , dưới ánh mặt trời của mùa thu, gương mặt xinh đẹp mờ ảo, giống như làm sao cũng không nhìn đủ.

Cho dù chỉ là cùng nhau đi bộ trên đường, chỉ nghe Hiếu Mẫn nói chuyện như vậy, cũng sẽ cảm thấy thật thỏa mãn. Hạnh phúc đơn giản như vậy….

Đột nhiên lại rất muốn đi lên hôn chị ấy, nhưng mà trên đường có rất nhiều người, thế nhưng tâm lý phá phách của một đứa trẻ con, không suy nghĩ nhiều, cô đã bước lên chặn trước mặt Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn vội dừng bước, suýt chút nữa chóp mũi đã đụng vào nhau.

“Sao thế?” Hiếu Mẫn khó hiểu hỏi.

Trí Nghiên nhịn lại rung động trong lòng, từ từ giương khóe miệng, giơ tay lên so so đỉnh đầu của hai người nói: “Học tỷ, hôm nay chị không có mang giày cao gót.”

Hiếu Mẫn lùi về phía sau một bước, ánh mắt bị lá cây rơi xuống thu hút, cô nói: “Đúng vậy, không mang, bởi vì sợ em tự ti đó.” Sau đó nở nụ cười trong vắt nhìn về phía Trí Nghiên, lúc đối phương chưa phản ứng kịp lại nói tiếp: “Chị nói giỡn thôi.”

Trí Nghiên khẽ cười, nhớ tới vị trí trước đây, cùng Hiếu Mẫn sóng vai đi tới.

Màu vàng óng rợp cả mặt đất, giống như đi trên con đường hy vọng của tương lai.

Tốc độ mua quần áo của Hiếu Mẫn còn nhanh hơn tưởng tượng của Trí Nghiên rất nhiều, trên cơ bản chị ấy chỉ thử một chút, cảm thấy không tệ lắm liền mua, không giống như những cô gái khác, thử lại thử, thử rồi lại không vừa ý, đến cuối cùng vẫn chưa quyết định.

Thời gian chỉ mới mười giờ rưỡi sáng, Hiếu Mẫn đã mua xong những thứ cần mua. Hai người bốn tay, mỗi tay đều xách hai ba túi đồ. Trí Nghiên ban đầu định tự mình cầm hết, Hiếu Mẫn đương nhiên không chịu, vì thế Trí Nghiên đành phải giành lấy những thứ nặng, chỉ đưa cho Hiếu Mẫn mấy túi to có vẻ như không nặng mấy.

Đi ra cổng lớn của trung tâm mua sắm, Hiếu Mẫn nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi? Em có đói bụng không?”

Trí Nghiên gật mạnh đầu, từ sáng sớm thức dậy đến bây giờ thật sự là chưa ăn gì, đương nhiên, không tính cây kem ốc quế lúc đi dạo phố.

“Em muốn ăn gì?”

“Ăn cái gì cũng được.” Ăn cái gì cũng được, chỉ cần là ở cùng với chị.

“Thế đi ăn cơm cà ri nha? Gần đây có quán cơm cà ri gà rất ngon.”

“Vâng, được.”

Vừa đi không được mấy bước, Trí Nghiên thoáng liếc mắt nhìn thấy dây giày của Hiếu Mẫn bị tuột, vì thế gọi Hiếu Mẫn lại nói: “Học tỷ, dây giày của chị bị tuột rồi.”

Hiếu Mẫn cúi đầu nhìn thấy, dây giày cũng không phải hoàn toàn bị tuột, chỉ là bị nới lỏng buông xuống hai bên, cũng sắp tuột, cũng may Trí Nghiên nói kịp thời, bằng không nếu thật sự bị tuột, cô nhất định sẽ đạp trúng dây giày té nhào. Cô cầm mấy túi đồ trong tay đưa tới trước mặt Trí Nghiên, “Giúp chị cầm một chút, chị buộc dây giày.”

Trí Nghiên không nhận đồ trong tay chị ấy, mà đem toàn bộ túi to trong tay mình nhét vào tay chị ấy nói: “Chị cầm trước một lát.” Nói xong ngồi xổm xuống buộc lại dây giày cho Hiếu Mẫn, sau khi buộc một cái nơ bướm xinh đẹp, lại tháo dây giày còn lại ra, buộc lại một lần nữa. “Như vậy sẽ không bị tuột nữa.”

Hiếu Mẫn bị ánh mắt của những người qua đường xung quanh làm cho đỏ mặt, động tác thân mật như vậy, đối với những đôi tình nhân thông thường là hành động vô cùng bình thường, nhưng mà, hai người con gái như vậy…… Tuy rằng đã đến với nhau, nhưng cô vẫn hơi không thích ứng.

Sau khi buộc dây giày xong, Trí Nghiên đứng lên tiếp nhận tất cả túi to trong tay Hiếu Mẫn, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

Hiếu Mẫn quên luôn việc giúp cô ấy chia sẻ sức nặng, giống như mất hồn đi về phía trước, trên chân truyền đến cảm giác thít chặt của dây giày vừa được buộc xong. Mãi cho đến khi vào quán ăn gọi món, Hiếu Mẫn vẫn còn bị chìm trong trạng thái mơ hồ.

“Học tỷ?” Trí Nghiên nhẹ giọng kêu chị ấy, “Buổi chiều có sắp xếp gì không? Quay về trường luôn hay là đi đâu?”

“Hửm?” Hiếu Mẫn không nghe rõ cô nói gì.

Trí Nghiên lại hỏi: “Vừa rồi em hỏi chị chiều nay muốn đi đâu, quay về trường hay là đi chỗ nào? Chị suy nghĩ gì mà lại nhập tâm như vậy?”

“Không có gì, chiều nay em có lớp không?”

“Không……… Không có……” Trí Nghiên mở to mắt nói dối, thật ra buổi chiều cô có tiết.

“Vậy…… có muốn đi xem phim không?”

“Được.” Trí Nghiên vừa đồng ý, vừa bấm tin nhắn trong điện thoại: Chiều nay giúp tớ điểm danh.

Cơm cà ri của quán ăn đó quả là rất ngon, Trí Nghiên lâu rồi chưa ăn nhiều như vậy, tuy rằng cô luôn thường xuyên la đói, nhưng mà mỗi lần ăn cơm chỉ ăn một chút đã no. Lần này, cô lại ăn hơn phân nửa bàn. Sau đó uống một hớp nước trái cây lớn, sau khi uống hết còn cảm thấy tiếc nuối mà nhíu mày cắn ống hút.

“Kêu thêm cho em một ly nước trái cây nữa?” Hiếu Mẫn nhìn dáng vẻ của cô như vậy bỗng cảm thấy buồn cười, giống như một đứa con nít, uống hết nước liền cảm thấy không vui.

Trí Nghiên vẫn cắn ống hút, nhăn mày lắc lắc đầu, ậm ờ nói: “Không cần đâu.”

Hiếu Mẫn hết cách với cô, nhẹ nhàng đẩy ly của mình về phía trước.

Trí Nghiên do dự một chút, cắm ống hút của mình vào ly nước trước mặt. Một cái ly, hai ống hút, ngay cả khóe mắt của cô cũng chứa ý cười.

Lúc xếp hàng mua vé xem phim, Trí Nghiên giành trả tiền, Hiếu Mẫn giành không lại cô, đành phải đi mua thức uống và bỏng. Đợi cho Trí Nghiên mua xong hai vé đi đến bên cạnh chị ấy, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái mập mạp, vì thế hỏi chị ấy: “Nếu sau này em trở thành như vậy, chị còn ở bên cạnh em không?”

Hiếu Mẫn không hề nghĩ ngợi, khẽ cười đáp: “Sẽ, đương nhiên vẫn sẽ ở bên cạnh em.”

Trí Nghiên lại hé ra nét mặt khổ sở nhìn chị ấy nói: “Nếu chị trở thành như vậy, em sẽ không cần chị nữa.”

“Sao?” Hiếu Mẫn há to miệng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Trí Nghiên đột nhiên cười lên, hơn nữa còn cười rất lớn tiếng.

Hiếu Mẫn cũng cười, trừng mắt liếc cô một cái, “Đứa nhỏ chết tiệt! Hư như vậy? Nếu em trở thành như vậy, chị cũng không cần em nữa!”

Trí Nghiên nghe xong ngược lại cười càng vui vẻ.

Lần này Trí Nghiên không lựa chọn xem phim kinh dị nữa, cũng không đắn đo nhiều, trực tiếp chọn một bộ phim tình cảm nghe nói là đã lấy nước mắt của rất nhiều người.

Câu chuyện nói về một cô nữ sinh trung học gặp được một anh chàng, sau đó hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, bên cạnh cô gái có một cô bạn thân luôn là người để cô ấy trút bầu tâm sự, mỗi lần cô ấy đi ra ngoài hẹn hò với chàng trai kia đều lấy cô bạn thân làm cái cớ lừa trong nhà. Sau đó tình yêu của tuổi trẻ bị người nhà phát hiện, hai người bị bắt chia tay. Mà cùng lúc đó, cô bạn thân của cô gái kia lại thổ lộ với cô ấy, cô gái không thể chấp nhận tình yêu đồng tính, tát đối phương một cái. Ngày hôm đó, cô ấy cùng một lúc mất đi hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Rất nhiều năm sau, cô ấy lại gặp được chàng trai nọ và cô bạn ấy……… Chỉ là rất nhiều thứ đã không thể trở về…..

Không biết vì sao đạo diễn lại muốn lồng đoạn thổ lộ của con gái vào trong kịch bản. Lúc Trí Nghiên xem tới màn bạn thân của cô gái bị tát một cái, luôn trộm quan sát vẻ mặt của Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn chỉ nhíu mày, cũng không có phản ứng gì khác. Trí Nghiên cảm thấy may mắn lúc trước khi mình thổ lộ không có ăn tát.

Hiếu Mẫn còn đang suy nghĩ, nếu đã có thể ra tay, vậy nhất định là không thích, nói cách khác, vào khi đó mình đã thích đồ xấu xa này? Quay đầu nhìn Trí Nghiên, thấy cô ấy đang nhìn lén mình, cũng nhịn không được mà cười trộm.

Phim kết thúc, nam nữ chính cuối cùng vẫn không ở bên nhau. Toàn rạp bùng nổ một tràng tiếng thở dài. Dường như hốc mắt mỗi người đều ươn ướt, nhưng chỉ có Trí Nghiên biết, cô đau buồn không phải bởi vì đôi nam nữ chính, mà là vì cô bạn thân nữ phụ kia.

Mọi người lục đục rời rạp, dường như Hiếu Mẫn vẫn còn chìm đắm trong nội dung của bộ phim, trầm ngâm mà thở dài.

Trí Nghiên một tay xách mấy túi to, một tay nắm tay của Hiếu Mẫn, kéo chị ấy đứng dậy.

Hiếu Mẫn thấy  Trí Nghiên xách nhiều đồ như vậy, liền nói: “Nặng lắm không? Để chị giúp em cầm mấy cái.”

“Chị đã cầm thứ nặng nhất rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hiếu Mẫn, Trí Nghiên đành phải giơ bàn tay hai người đang nắm chặt lên.

“Đứa….” Hiếu Mẫn bất đắc dĩ phun ra mấy từ này, nắm tay cô đi ra cổng lớn của rạp chiếu phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top