Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17 [Song_Bảo]: Cuộc tẩu thoát (1)

- A a, tiểu thư tỉnh rồi kìa!

- Tiểu thư, người không sao chứ ạ??

- Mau gọi Hàn tổng vào!!

Cả căn phòng lộng lẫy ồn ào hẳn lên. Người con gái trên giường chớp chớp mắt vài cái rồi mở to, mơ màng nhìn xung quanh.

- Đây là đâu...- cô gái đó chính là Bảo Bình.

- Tiểu thư, đây là phòng của người mà!- nô tỳ đứng xung quanh lo lắng.

Bảo Bình quay sang cô gái vừa nói, ngạc nhiên hỏi.

- Ngươi là?

Cô gái kia che miệng, viền mắt có chút đỏ.

- Tôi là Tiểu Vân, người đã theo chân tiểu thư từ nhỏ...

Bảo Bình lúc này đầu đã rối như tơ vò. Cô đang ở cái nơi quái quỷ gì vậy??

- Ta...chắc là bị mất trí nhớ rồi!- Bảo Bình vỗ đầu mình một cái. - Ngươi có thể...

Lời chưa kịp nói hết, Bảo Bình liền bị chặn họng.

- Hàn Yên, con tỉnh rồi!- người đàn ông chạy vào, xem xét cô.

Bảo Bình giật mình lùi ra xa, lắp bắp.

- Ông...ông là ai?

Người đàn ông trong nháy mắt cứng đờ người.

- Hàn Yên, sao con...

- Hàn tổng, tiểu thư bị mất trí nhớ rồi ạ!- Tiểu Vân nhanh chóng lên tiếng.

Bảo Bình chớp chớp mắt, gương mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu. Hàn Yên? Cái gì mà Hàn Yên?? Tên cô là Bảo Bình, là Aquarius cơ mà!!

- Vậy à?- người đàn ông nhìn cô, nở nụ cười nham hiểm. - Mau nói cho con bé biết việc nó cần phải làm!

Tiểu Vân che miệng, định bụng từ chối.

- Nhanh lên. Cơ hội thuận lợi cho chúng ta!

Tiểu Vân cụp mắt, nhẹ nhàng đáp "vâng".

Khi mọi người lui khỏi, Bảo Bình mới tò mò hỏi cô hầu gái.

- Tiểu Vân, có việc gì vậy?

Tiểu Vân nghe Bảo Bình hỏi đâm ra lúng túng, ngập ngừng trả lời.

- Tiểu thư, người có hôn ước với Lục đại thiếu gia....

- CÁI GÌ !?- Bảo Bình nghe xong liền hét toáng lên, hại người đối diện sợ đến xanh mặt.

- T...Tiểu thư...đó là quyết định của Hàn tổng.

Bảo Bình vò tóc mình. Cái quái quỷ gì vậy nè!?

- Nhưng mà tiểu thư, con trai mà người yêu là Lục nhị thiếu gia, hai người đã yêu nhau 3 năm rồi! Còn Lục đại thiếu gia là của em gái người!- Tiểu Vân nhỏ giọng nói.

Bảo Bình nghe xong liền trố mắt nhìn.

- Em gái??

- Đúng vậy! Em gái người là con ngoài giá thú, nên không được công nhận. Con bé tên Hàn Lam.

Bảo Bình ôm đầu. Tình huống gì vậy? Thử thách cái kiểu gì đấy!?

- Chị Hàn Yên..- cô gái xinh xắn đứng núp bên ngoài cửa phòng nhỏ giọng.

- Hàn Lam?- Bảo Bình quay sang nhìn, ngỡ ngàng. Con bé giống cô như đúc, chỉ khác màu tóc.

Hàn Lam chạy vào phòng, đi đến bên giường cô.

- Chị, chị không sao chứ? Em nghe bảo chị lên cơn sốt cao.- Hàn Lam lo lắng hỏi, đôi mắt trong veo nhìn cô.

- Chị không sao rồi. Nhưng chị bị mất trí nhớ...- Bảo Bình cười mỉm.

Hàn Lam nghe xong liền tròn mắt. Cô bé sợ hãi.

- Chị...chị không được làm theo cha! Lục Bảo mới là người chị yêu, còn Lục Dương không phải!- Hàn Lam mặt sắp khóc.

- Hàn Lam đừng lo lắng, tôi đã nói cho tiểu thư rồi!- Tiểu Vân vỗ vai cô bé.

Hàn Lam mắt rưng rức thở ra nhẹ nhõm, sau đó lại nói tiếp.

- Chị, chúng ta lên kế hoạch cùng Lục thiếu gia bỏ trốn!

- Bỏ trốn!?- Bảo Bình cùng Tiểu Vân đồng thanh.

- Suỵt. Nói nhỏ thôi!- cô bé che miệng hai người lại. - Chúng ta sẽ bỏ trốn, vào đêm nay.

- Rất nguy hiểm đó Hàn Lam. Người của Hàn gia đã vây kín thành phố rồi!- Tiểu Vân lo sợ.

- Chị Tiểu Vân, chị giúp tụi em đi!- Hàn Lam trưng ra khuông mặt đáng yêu nài nỉ.

- Tôi sẽ cố...- Tiểu Vân gật đầu.

- Vậy đêm nay, chị hãy mặc áo ấm nhé. Chúng ta sẽ gặp Lục thiếu gia tại khu B, sau đó men theo Động Phong Tuyết để ra khỏi thành phố.- Hàn Lam lên kế hoạch. - Thật khẽ nhé!

Bảo Bình gật đầu. Dù cô không biết gì về việc này, nhưng cô thấy bỏ trốn là tốt nhất.

- Oắt con, mày làm gì trong đây??- Hàn tổng giận dữ túm lấy Hàn Lam, tra hỏi.

- Con vào thăm chị...- Hàn Lam vội trưng ra gương mặt đáng thương vô tội, đôi mắt rưng rức sắp khóc.

Hàn tổng chau mày nhìn sang Tiểu Vân, Tiểu Vân nhanh chóng gật đầu.

- Cút xéo về phòng. Tránh xa Hàn Yên ra!- Hàn tổng thả Hàn Lam ra, hét.

Hàn Lam gật gật đầu, khẽ nháy mắt với Bảo Bình một cái. Sau đó cô bé men theo bức tường rồi khuất bóng sau ngã rẽ hành lang.

- Hàn Yên, con gái, con bé kia đã nói gì với con?- Hàn tổng nhẹ nhàng ngồi xuống, ân cần hỏi.

Bảo Bình nhìn ông ta đầy kinh hãi, sau đó nhỏ giọng.

- Em hỏi con khoẻ chưa? Có ổn không?- Bảo Bình nhỏ giờ nói dối là trùm, nên việc cỏn con này chẳng đáng là bao.

- Còn gì nữa không??

Bảo Bình cuối mặt, môi mấp máy.

- Em ấy nhớ con!

Hàn tổng im lặng giây lát, sau đó lẳng lặng bỏ ra khỏi phòng.

Khi Hàn tổng biến mất hẳn, Tiểu Vân thở phào.

- Tiểu thư làm tôi sợ quá!

- Sao lại sợ?- Bảo Bình ngạc nhiên.

- Tiểu thư đó giờ có biết nói dối đâu ạ!- Tiểu Vân cười.

- Vậy à.- Bảo Bình gật gù.

Tiểu Vân đứng dậy, đẩy cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, thì thầm.

- Tiểu thư nghỉ ngơi cho khỏe. 12h đêm nay, chúng ta sẽ rời khỏi đây!

Bảo Bình gật đầu nhắm mắt. Mê man trong những suy nghĩ rối rắm, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Haha, sắp có kịch vui rồi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Húu, ta lại trồi lên này :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top