Chap 21: Tôi muốn.... theo đuổi cậu!
Ba ngày sau kì thi, trường đã công bố kết quả. Tôi là người
đầu tiên đến xem. Trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, vừa cầu
nguyện nhìn thứ tự trong bảng điểm. Ngay khi cái tên Phương
Tuyết Mai ở vị trí đầu tiên, tôi đã suýt hoáng toáng lên. Tôi
không mơ đó chứ? Tôi thật sự dành được vị trí đầu tiên! Tôi
dùng tay nhéo vào má mình, đảm bảo rằng tôi đang tỉnh!
Được rồi! Cuối cùng tôi cũng làm được rồi!
Tôi hoa chân múa tay, không thể nào diễn tả hết niềm hạnh
phúc. Vậy là có thể ở lại rồi! Đang định bụng chạy đi tìm Vĩ
thông báo tin vui, mắt tôi bất chợt dừng lại trên trang giấy.
Danh sách 299 cái tên, không hề có tên Hoàng Thiên Vũ. Như
vậy là bài thi của cậu đã bị hủy. Nếu như không xảy ra sự cố
kia, liệu, tôi có thể giành được vị trí thứ nhất không?
Tôi hoang mang suy nghĩ. Lúc này, bảng tin đã bị mọi người
quây chật kín. Có người nhẩy cẫng lên vì được tăng thứ hạng,
có người lại thở dài. Tất nhiên những người trong danh sách
đen có nguy cơ bị đuổi khỏi trường là lo lắng nhất. Dù vậy, ai
cũng để ý đến điều bất thường mà tôi vừa nhận ra: Không có
tên Hoàng Thiên Vũ!
- Nhất định là cậu ấy bị người khác *** hại! – Ai đó nhỏ giọng
bàn tán. Lập tức nhận được sự đồng tình từ đám đông.
- Nhưng ai dám làm như vậy?
Đám đông im lặng suy đoán. Đúng lúc này thì cô gái khăng
khăng Vũ không dùng tài liệu kia ngước lên, chạm phải ánh
mắt ngơ ngác cùng thắc mắc của tôi. Cô bạn cũng kinh ngạc
không kém
- Đây chẳng phải Phương Tuyết Mai – học sinh 12A, đã bị
Thiên Vũ đuổi học sao?
Câu nói này của cô gái làm tất cả mọi người đều tập trung
nhìn tôi. Thì ra không phải là không có ai để ý tới sự biến mất
của tôi. Sau đó ánh mắt ai nấy lại hướng về bảng điểm, dường
như đang tìm kiếm tên tôi trên đó. Và quả nhiên, tất thảy đều
tròn mắt trước vị trí số một mà đáng ra là của Hoàng Thiên
Vũ kia.
Ánh mắt đám học viên phút chốc thay đổi, tôi có thể tưởng
tượng ra họ đang nghĩ gì. Một số người còn không buồn che
dấu ý nghĩ, mặc nhiên nói thẳng ra
- Dùng cả cách này để giành chiến thắng! Thật chẳng ra gì!
- Tại sao trường ta lại có thể chứa chấp thứ người như vậy
chứ!
- Không có liêm sỉ!
Tôi chỉ bất động không thể giải thích. Chắc chắn tôi có giải
thích thì cũng không có ai tin. Nhưng….tôi đâu có làm! Tại
sao không ai tin tôi chứ? Những lời lăng mạ vẫn không ngừng
chĩa về phía tôi, tôi chỉ cúi mặt. Đúng lúc này thì Vĩ từ xa đi
đến, kéo giật tôi ra khỏi đám đông. Tôi bị lôi đi như con ngốc,
bỏ lại đằng sau những ánh mắt khinh bỉ và căm ghét. Vĩ bực
mình nhìn tôi
- Bị nói như vậy cũng không biết phản kháng lại! Cậu ngốc
thật đấy!
- Mình…mình biết nói gì chứ?
Bao nhiêu công sức học tập của tôi, dốt cuộc lại bị nói là
dùng thủ đoạn để giành được vị trí thứ nhất. Tôi nên cảm
thấy thế nào đây? Vĩ thở dài
- Vậy thì ít ra cũng đi chỗ khác chứ! Cậu thật là…
Tôi im lặng nhìn Vĩ
- Cậu….cậu có tin chuyện này là do mình làm không?
- Tất nhiên là không rồi! – Vĩ nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi điều
gì ngu ngốc lắm vậy. Tôi cảm động mỉm cười, cuối cùng, chỉ
có một mình cậu là vẫn tin tôi.
- Cảm ơn cậu! – Tôi thật lòng nói. Vĩ như muốn cốc vào đầu
tôi, chỉ cười
- Cậu ngốc!
Tối hôm đó, khi tôi đang làm bài tập, quả thật là sau quãng
thời gian chăm chỉ kia, tôi bỗng nhiên không còn chây lười
như trước nữa. Thực ra thì cũng còn một lí do khác, ấy là
hoàn cảnh hiện tại của tôi bây giờ, nếu tôi không chăm chỉ
một chút, kết quả học tập tệ hại, những người khác sẽ càng
có cớ nói tôi dùng thủ đoạn để dành được vị trí số một. Tuy
nhiên, học được một lúc thì mắt tôi bắt đầu nhíu lại. Hậu quả
của việc không ngủ trưa đây mà. Tôi lắc lắc đầu, sau đó mở
cửa ra ngoài, dự định hít thở chút không khí cho tỉnh ngủ.
Đúng lúc này, ánh mắt tôi chạm phải một dáng người đứng
bên dưới. Anh ta bị ánh sáng từ trong phòng hắt ra khiến tôi
chỉ thấy một nửa thân hình, nửa còn lại chìm hẳn vào bóng
tối. Tuy vậy, tôi vẫn nhận ra chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Là
mũ lưỡi trai!
Phát hiện này làm tôi sững ra một lúc. Tôi thấy anh ta dùng
tay kéo mũ xuống che toàn bộ khuôn mặt, chuẩn bị xoay
người bước đi. Tôi vội vã chạy xuống, vừa gọi không ngừng
- Là anh phải không?
Mũ lưỡi trai dừng lại, một lúc mới quay về phía tôi. Đúng là
anh ta thật rồi! Từ sau khi bị đuổi tôi không gặp được mũ lưỡi
trai, giờ đây anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi. Sự xuất hiện
đột ngột này làm tôi trong phút chốc không biết phản ứng thế
nào. Câu từ cũng trở nên lộn xộn
- Tôi…anh…hồ sơ!
- Cô làm tôi rất bất ngờ!
Mũ lưỡi trai cắt ngang lời tôi
- Hả?
- Không ngờ vì anh trai, cô thật sự có thể làm bất cứ chuyện
gì. Kể cả phải dùng đến cách đó! – Mũ lưỡi trai cười nhạt,
giọng nói có phần thích thú
- Tôi…. – Tôi dùng thủ đoạn? Thì ra là chuyện của Thiên Vũ.
Cũng chẳng sao cả, dù sao cũng chẳng ai tin tôi, tôi cũng
không cần thiết phải giải thích cho anh ta. Tôi hấp tấp nói
- Tôi đã đánh bại Vũ rồi! Anh hãy đưa hồ sơ của anh trai cho
tôi!
- Chưa được! – Mũ lưỡi trai lắc lắc ngón tay
- Gì..gì chứ? Anh định nuốt lời sao? – Tôi phẫn nộ nhìn anh
ta, trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang. Tôi đúng là
ngốc thật mà, tại sao lại đặt lòng tin vào một kẻ như anh ta
mà làm tất cả mọi chuyện chứ?
- Bình tĩnh đã nào! Tôi không nói là không đưa nó cho cô! –
Mũ lưỡi trai dường như thấy biểu hiện phẫn nộ của tôi, liền
xoa dịu, khẽ cười – Nhưng để có được nó, tôi cần cô giúp
thêm một việc nữa!
- Cái gì? – Tôi giận giữ nhìn anh ta – Anh là kẻ lật lọng! Tôi
không làm! Nhất định không làm!
- Cô suy nghĩ kĩ rồi chứ?
Nhìn thấy nụ cười nửa miệng của mũ lưỡi trai, tôi hơi do dự,
nhưng vẫn nhất quyết gật đầu. Sau khi tôi làm xong điều kiện
thứ hai, anh ta lại bắt tôi làm điều thứ 3, thứ 4 thì sao? Cho
dù thế nào, tôi cũng nhất quyết không làm! Mũ lưỡi trai im
lặng, từ từ rút ra tập hồ sơ, anh ta đưa nó lên trước mặt, lắc
đầu vẻ tiếc rẻ
- Cô đã cương quyết như vậy, xem ra thứ này …..cũng không
cần giữ lại làm gì!
Vừa nói, mũ lưỡi trai vừa đưa tay, xé roẹt một tiếng. Tờ giấy
trên tay đã bị rách làm hai. Tôi sửng sốt nhìn tập hồ sơ trên
tay anh ta, hốt hoảng nói
- Anh…dừng….dừng lại!
Mũ lưỡi trai không để ý đến lời tôi, lại dùng tay xé nhỏ thêm
nữa. Cho đến khi tờ giấy chỉ còn là những mảnh vụn, rơi lả tả
dưới chân anh ta. Tôi nấc nghẹn, nhìn manh mối duy nhất về
anh bị xé nát mà không thể làm gì. Nước mắt trong phút chốc
lại trào ra.
- Anh….anh….
- Xem kìa! Cô quan tâm anh mình như vậy, không nỡ để tôi
xé tung tích anh mình. Tôi nói cho cô biết, tuy đã xé nhưng tôi
biết địa chỉ trong đó, chỉ cần cô làm nốt việc này, tôi nhất
định….sẽ nói cho cô biết!
Và anh ta lại bắt đầu mỉm cười
- Chọn lựa đi nào!
Tôi nhìn trân trân những mảnh vụn còn sót lại, một cơn gió
thổi qua bất thần cuốn chúng bay mất. Giống như nếu tôi
không trả lời ngay, anh trai cũng sẽ giống như những trang
giấy bị cuốn đi mãi mãi.
- Cô có hai giây để suy nghĩ việc đó. Nào…bắt đầu đi! 1…
- Tôi nhận lời! – Tôi quyết định không do dự.
- Như vậy có phải là cô bé ngoan không? – Mũ lưỡi trai cười
đắc ý
- Nói đi, đó là việc gì? – Tôi hơi lo lắng nhìn anh ta. Con
người này không biết còn muốn tôi làm gì, nhưng đã quyết
định rồi, tôi không thể quay lại được.
- Cũng chỉ đơn giản như lần trước thôi!……. – Mũ lưỡi trai cười
ma mị. Một cơn gió từ phía sau thổi thốc tới. Trong phút
chốc, giọng nói như bị nhấn chìm trong bóng đêm đen đặc.
……………..
6.30 AM
Tôi dậy từ sớm, chuẩn bị sách vở rồi đến lớp. Vĩ vẫn còn ngủ
say, tôi cũng không hiểu sao cô bạn luôn dậy muộn nhưng lại
đến lớp đúng giờ, chưa buổi nào bị muộn cả. Đặc biệt, cậu ấy
không thích bị đánh thức, nên tôi chỉ đóng cửa lại rồi ra
ngoài.
Sần trường lác đác vài học viên đến lớp học sớm. Không ai
buồn chú ý đến tôi. Dường như ai cũng cố gắng tránh xa tôi,
coi sự hiện diện của tôi giống như không khí. Tôi cũng không
muốn chuyện ấy làm ảnh hưởng đến mình. Sốc lại cặp
sách ,tiến thẳng đến phòng học. Vừa đến cửa, tôi đã thấy Vũ
đang bước vào. Tôi vội vàng chạy đến, cầm lon nước đã để
sẵn trong cặp, mỉm cười tươi tắn nhất có thể rồi đưa nó cho
Vũ
- Cho cậu này!
Vũ hơi ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng ngay lập tức, cậu bước đi,
giống như tôi chỉ là không khí vậy. Tôi không bỏ cuộc, lại
chạy lên, nhất quyết đưa nó cho Vũ. Có lẽ là vì tôi cứ bám riết
khiến Vũ phải bực mình, gắt lên
- Cậu làm cái gì thế?
Tôi ngây ngô nhìn Vũ
- Tôi…chỉ muốn mua nước cho cậu thôi!
Ánh mắt Vũ nhìn tôi như thể hỏi tôi có bị sao không vậy. Đột
nhiên cậu nhếch môi, cười
- Cậu đang thấy ăn năn, lương tâm bị cắn rứt sao?
Trước câu nói mỉa mai của Vũ, tôi cũng không hề tự ái, chỉ nói
- Cậu không tin cũng không sao, nhưng tôi thực sự không làm việc ấy. Tôi chỉ muốn mua nước cho cậu thôi!
Vũ im lặng nhìn tôi, nét mặt chẳng hề thay đổi
- Vậy à! Nhưng tôi không cần! Tránh xa tôi ra!
Vũ tiến về phía trước, khiến tôi bị xô sang một bên. Tôi cầm chặt lon nước trong tay, mím miệng, thu hết can đảm mà hét với theo
- Hoàng Thiên Vũ, từ hôm nay, ngày nào tôi cũng mang nước cho cậu. Tôi muốn…..theo đuổi cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top