Chap 45: Kế hoạch bỏ trốn (phần cuối)
- Sữa của mày đây! – Hình xăm đặt chai sữa lớn trước mặt
Vũ. Khuôn mặt cau có vì bị cậu…sai vặt.
- Tay tôi như vậy làm sao uống được? – Vũ hơi ngửa ra sau,
giơ hai cánh tay đang bị trói chặt lên. Mắt vẫn nhìn thẳng vào
hắn.
Hình xăm hừ một tiếng, bước tới tháo dây rồi lại buộc về đằng
trước giống tôi. Xong xuôi, hắn đe dọa
- Ngoan ngoãn ngồi đó và đừng gây thêm rắc rối nào nữa,
biết chưa?
Tôi lẳng lặng nhìn về phía Vũ, chỉ thấy trên khuôn mặt cậu
khẽ nở một nụ cười. Chờ cho hình xăm ra ngoài. Tôi mới hơi
tiến lại, khẽ gọi
- Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Vũ không giải thích. Cậu lấy lọ axit lúc nãy ra, hai tay nhanh
nhẹn xoáy nắp. Sau đó từ từ rót sữa vào lọ axit kia. Xong
xuôi, cậu lắc nhẹ. Rồi đổ hỗn hợp vừa pha trộn ra đất.
Khoảng vài phút sau, hỗn hợp bắt đầu đặc lại. Tôi vẫn không
hết ngạc nhiên. Chỉ thấy Vũ dùng tay véo một ít từ khối trộn
giữa sữa và axit, tán thật mỏng, vừa làm vừa giải thích.
- Khi cho sữa vào axit sẽ làm cho nó đông lại, chỉ cần để khô
là có thể tạo thành vật chất cứng hơn nhựa. Hiểu chưa?
Tôi chỉ tròn mắt nhìn cậu. Hỗn hợp trong tay Vũ mỏng dần,
gần như bằng chiếc ghim. Hóa ra cậu ấy định dùng nó để mở
khóa thay cái ghim bị mất. Vũ chìa cho tôi chiếc ghim hỗn
hợp
- Thế này được chưa?
- Được! Được! – Tôi gật. Nắm chắc chiếc ghim nhựa trong
tay. Nó quả thật đã khô lại, rất rắn chắc. Vũ giục
- Nhanh lên!
Tôi lại tiếp tục gật. Lúi húi mở khóa. Lần này nhất định không
thể để hỏng nữa. Đây là cơ hội cuối cùng rồi. Tôi tự cổ vũ
mình. Vừa xoay nhẹ chiếc ghim. Mồ hôi lạnh không ngừng túa
ra. Sau cùng, chiếc ổ khóa đánh “cạch” một tiếng. Tôi lắc nhẹ,
chốt liền bật ra. Tôi bịt miệng, cố ngăn tiếng cười phấn khích.
Hai tay vừa được tự do, tôi lập tức chạy tới tháo dây trói cho
Vũ. Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng xôn xao. Có khi
nào tên đại ca lúc nãy đã quay trở lại. Tôi lại không kìm được
lo lắng nhìn Vũ
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lông mày cậu nhíu chặt, thầm nhẩm tính
- Bọn chúng tới tìm mẹ tôi đòi giao tiền, có lẽ sẽ không trở về
nhanh đâu. Chúng ta cần thoát khỏi đây trước.
Cậu nhìn quanh một lượt, lại tiếp tục nói
- Hiện tại chúng ta không biết bên ngoài có bao nhiêu người.
Không nên mạo hiểm xông ra ngoài!
- Vậy…vậy phải làm sao?
Ánh mắt cậu đảo qua một lượt. Sau đó dừng trên người tôi.
Tôi bỗng thấy hơi chột dạ
- Sao vậy?
Vũ bình tĩnh nói
- Cậu còn nhớ đề thi thứ hai chúng ta đã thi chứ?
- Nhớ!
Tôi không chỉ nhớ, mà có lẽ suốt đời cũng không quên được.
Trận thua đó thực sự làm tôi day dứt hết mấy ngày. Không lí
nào thiên tài mở khóa như tôi lại bị thua trong tay cậu. Cho
đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn thắc mắc sao ngày đó Vũ có thể
ra ngoài trước tôi. Tôi nhíu mày
- Thì sao?
Vũ tiến đến gần cửa sổ, dùng tay đẩy cánh cửa đã mục nát.
Giọng nói rất nhẹ
- Bây giờ chúng ta….sẽ dử dụng lại cách đó!
…………………………………………
Tầng hai truyền đến âm thanh cộp cộp của tiếng dày qua lại.
Có vẻ như bọn chúng chỉ đứng canh ở bên ngoài, chờ tên đại
ca kia mang tiền về. Trong phòng, chỗ tôi và Vũ bị giam lại
hoàn toàn yên lặng. Chỉ có tiếng gió thổi vào do cánh cửa bị
mở ra. Thổi lớp bụi đất bay vờn dưới chân. Vũ hơi hắng giọng,
từ từ nói
- Thật ra lúc Vĩ ra đề thi, tôi đã sớm biết cậu ta muốn để cậu
mở khóa mà thắng tôi. Vì vậy, tôi đã lợi dụng điểm này. Khi
cậu mở khóa ra ngoài, tôi vẫn còn bên trong.
Tôi ngạc nhiên nhìn Vũ
- Nhưng ….rõ ràng là tôi nghe thấy giọng cậu bên ngoài, sau
đó thì gặp cậu!
- Đây chính là mấu chốt! – Vũ khẽ cười! – Người ta thường bị
thu hút bởi thông tin đầu tiên thu nhận được. có thể là giọng
nói, hoặc là hình ảnh mà ta nhìn thấy trước tiên. Cái mà cậu
nghe thấy, chính xác là giọng – của – tôi. Chứ không phải tôi!
Đầu óc u ám của tôi bắt đầu sáng ra một chút. Nhưng vẫn
kiên nhẫn chờ Vũ giải thích
- Tôi đã đặt sẵn máy thu âm ở cách đó. Khi cậu vừa mở khóa
thì tôi sẽ bật máy bằng thiết bị ở trong người. Tất nhiên, trong
luật chơi không cấm cậu không được mang thứ gì vào bên
trong. Sau đó, khi mọi người mải mê đi tìm nơi phát ra giọng
nói, thì tôi đã ra ngoài và xuất hiện ở đó!
- Nói như vậy! Tôi….tôi đã ra ngoài trước cậu?? – Tôi lắp bắp
chỉ vào mình
- Phải! Nhưng hình thức thì có lẽ không phải! – Vũ bình thản
nhún vai.
- Cậu….cậu lừa tôi!
Tôi ấm ức nhìn Vũ. Hóa ra, người ra ngoài trước là tôi. Tôi
mới là người chiến thắng. Chỉ trách tôi quá ngốc, bị cậu ta lừa
như vậy. Nghĩ lại những tháng ngày khổ sở để thắng Vũ, bị
cậu ta đuổi khỏi trường, lại bị mọi người xa lánh. Tôi thật sự,
thật sự cảm thấy không cam tâm. Sớm biết như vây, lúc nãy
đã đạp cậu ta thêm mấy cái. Nhưng rồi phải kiềm chế lại.
Cũng không phải có mình tôi bị lừa. Cả Vĩ và mọi người cũng
bị cậu ta gạt, tôi không là người ngốc nhất. Tôi tự an ủi mình.
Thầm suy nghĩ, việc trước mắt là phải tìm cách ra khỏi đây.
Vụ Vũ lừa tôi, sau này mới tính sổ.
Thế nhưng cậu ấy bảo dùng lại cách đó, là dùng lại thế nào.
Ở đây cũng đâu có máy ghi âm mà lừa bọn họ. Dường như
nhận ra sự thắc mắc của tôi. Vũ nói ngay
- Tôi đã có cách rồi, yên tâm!
Cậu kéo tôi đến gần cánh cửa. Tôi hơi giật mình. Đừng nói…
đừng nói cách của cậu là nhảy qua cửa sổ đấy nhé. Đây tuy là
tầng hai, nhưng bên dưới toàn là đất sỏi, ngã xuống đó không
què quặt mới lạ. Đừng nói đến chạy trốn. Tôi vội vã phản đối.
- Tôi không nhảy đâu! Cậu thích thì nhảy một mình đi!
Vũ chớp mắt nhìn tôi
- Cậu nói ngớ ngẩn gì thế? Ai bảo chúng ta sẽ nhảy xuống đó!
Tôi càng nghệt mặt
- Vậy…vậy cậu định làm gì?
Vũ lấy tay ra hiệu cho tôi im lặng. Một tay xé tan lớp rèm cửa
cũ kĩ, thả xuống bên dưới. Sau đó lại kéo tôi về nấp sau cánh
cửa. Bên ngoài vang lên tiếng đi lại, sau đó là tiếng chốt cửa.
Cánh cửa vừa bật mở, Vũ đã kéo tôi ngồi sát vào bên trong.
Thông qua khe hở nhỏ, tôi thấy hình xăm bước vào. Nhìn đống
dây rợ nằm chỏng chơ trên mặt đất, mặt hắn đen lại. Ngay lập
tức đã lao đến bên cửa sổ, cầm sợi dây Vũ thả xuống, tay còn
lại đập mạnh vào thành cửa
- Khốn kiếp! Bọn nó trốn rồi!
Nhanh không kém, hắn chạy ra ngoài. Chắc là đi thông báo
với đồng bọn. Vũ nhẹ nhàng giải thích
- Hắn cũng giống như cậu, phản ứng với hình ảnh đầu tiên
thu được. Vừa nhìn thấy sợi dây thì liền nghĩ chúng ta leo
xuống mà không nghĩ chúng ta chỉ làm vậy để đánh lạc
hướng. Thế nhưng hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra sai lầm
của mình! Chúng ta phải mau rời khỏi đây!
Vũ nói rồi kéo tôi ra khỏi cửa. Cậu đã đúng, chỉ vài giây sau,
tiếng bước chân đã quay trở lại tầng hai. Có lẽ tên bắt cóc
quay lại. Hắn nhận ra bị chúng tôi lừa. Vũ và tôi chạy đến
cuối hành lang. Chỉ còn một căn phòng bên phải. Cậu liền kéo
tôi vào bên trong.
Căn phòng hiện tại vô cùng tối, xung quanh chất đầy đồ đạc.
Có lẽ là một nhà kho bỏ hoang. Để ý kĩ hơn, tôi thấy trước
mặt bày rất nhiều giá sách. Tuy hơi ẩm thấp nhưng rất thích
hợp để ẩn trốn. Hai chúng tôi núp vào sau dãy thùng xốp,
người tôi nép chặt vào Vũ. Một tay cậu ấy vòng qua ôm chặt
lấy tôi. Nếu như trong một hoàn cảnh khác, một tình huống
khác, biểu hiện của hai chúng tôi hiện tại có thể nói là khá mờ
ám. Tim tôi bỗng nhiên đập loạn xạ. Quả thật thấy hơi tội lỗi
khi mà trong tình thế này tôi vẫn còn tâm trí để nghĩ lung
tung như vậy.
- Kiểm tra từng phòng đi! Bọn nó chỉ trốn ở quanh đây thôi! –
Giọng nói của tên hình xăm lúc nãy vang lên làm tôi sực tỉnh.
Hắn mà vào đây thì tiêu. Cho dù hiện tại tên đại ca và mấy kẻ
khác ra ngoài, nhưng nhất định vẫn còn không ít người. Hai
chúng tôi làm sao mà chạy được. Tôi thấy Vũ cùng có vẻ lo
lắng, mặc dù khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh không đổi.
Tiếng nói lại vang lên
- Kiểm tra phòng đó xem!
Mồ hôi lạnh trên lưng không ngừng túa ra. “Phòng đó” mà hắn
nói, hình như là….nhà kho thì phải! làm sao đây? Phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top