Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 50: Quy luật của cuộc chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái vật thể không xác định kia cứ bám riết lấy cổ chân tôi.

Tôi chỉ cảm thấy không thể nhúc nhích được. Tim gần như có

thể bay ra khỏi lồng ngực. Được rồi! Được rồi! Phải bình tĩnh!

Những lúc như thế này cần phải bình tĩnh! Tôi không ngừng

trấn an bản thân, hít ra thở vào liên tục. Trong đầu cố gắng

nghĩ lại tất cả những bài học mà mình từng được học về loài

rắn. Nếu mình không gây nguy hiểm cho nó, nó cũng sẽ không

tấn công mình. Tôi chỉ cần bất động như vậy, hy vọng con

rắn này sẽ coi tôi như là cái cây thôi.

Tôi lẩm bẩm trong đầu hình ảnh cái cây. Tôi là cái cây! Tôi là

cái cây! Tim tôi vẫn đập không ngừng. Tôi thề là chưa từng

có cái cây nào có tim đập mạnh như vậy. Con rắn kia sau

một hồi “vuốt ve” cái cây- cổ chân của tôi thì cũng bò ra. Thế

nhưng chân tôi gần như đã đông cứng lại. Tưởng chừng nó đã

trở thành một khối bê tông được đổ chặt xuống đất chứ không

còn là chân của tôi nữa. Khó khăn lắm mới lê được người đến

một góc hang. Tôi ngồi hụp xuống thở dốc. Giây phút này tôi

mới nhận ra, tôi thật sự rất sợ. Nếu như họ không tìm ra tôi

thì sao? Nếu như tôi bị cắn một cái thì sao? Tôi không muốn,

tôi thật sự không muốn!

Xung quanh tôi tối đen và im lặng một cách đáng sợ. Chỉ có

tiếng “phì” “phì” và tiếng bò trườn không ngừng. Tôi không

muốn làm cái xác khô ở trong này. Càng không muốn bị lũ

rắn làm thịt. Tôi cố hết sức đứng dậy. Lảo đảo đi về chỗ vừa

mới bị rơi xuống. Trên nền đất hơi ẩm ướt, dường như là bị

nước nhỏ xuống. Tôi gọi to

- Có ai không? Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Vẫn là một sự im lặng tuyệt đối. Trong lòng tôi thật sự hoảng

loạn. Thiên Vũ! Cậu ở đâu? Rốt cuộc thì cậu ở đâu?

Tôi sợ đến nỗi muốn bật khóc. Tôi sợ nhất là bóng tối, càng

sợ cảm giác một mình trong bóng đêm đáng sợ này. Tôi

không muốn chết như vậy! Tôi phải tự cứu mình. Tôi mím

chặt môi, dò dẫm trong bóng tối, tay run run sờ vào vách đá

ẩm ướt. Có tiếng nước rất khẽ đang chảy. Vách đá cũng bị

nước thấm. Xung quanh đây nhất định có lối ra. Tôi chắc

mẩm trong đầu, lại tiến về phía trước, mỗi bước đi đều thật

thận trọng.

Xung quanh vẫn vang lên tiếng “phì, phì” rất nhẹ. Chỉ cần bị

cắn một cái thì tôi chết chắc. Tôi không dám dựa hẳn vào

tường. Chỉ theo cảm giác mà bước từng bước. Cho đến khi

chân tôi đá phải một vật thể lại. Tôi theo phản xạ thu chân

lại, phát hiện ra không phải là rắn. Tôi mới đưa chân, mạnh

dạn đá thêm một cái. Vật thể kia vẫn không có phản ứng gì.

Trong lòng tôi vừa sợ hãi vừa tò mò. Hai tay bất giác đưa

vào túi áo tìm kiếm. Ngón tay bỗng nhiên chạm phải vật gì

đó, tôi vội móc ra. Sờ loạn một hồi, mới biết nó chính là cái

bật lửa. Bởi vì hôm qua tôi để quên trong túi áo, sáng nay

khoác vội ra ngoài nên không để ý. Tôi bỗng thấy có thêm

một chút can đảm, lại thấy mình đúng là vẫn còn may mắn.

Tôi cầm bật lửa, bật bật hai cái. Ngọn lửa nhỏ xíu vụt sáng.

Tôi hơi nheo mắt, nhưng khi vừa nhìn thấy vật thể trước mắt.

Cả người chợt đông cứng lại. Chiếc bật lửa trên tay không tự

chủ được mà rơi xuống đất. Ánh sáng cuối cùng cũng vụt tắt.

Sau lưng tôi, một trận gió lạnh thổi tới. Vật thể mà tôi vừa

mới đá vào, chịnh là…một bộ xương khô không biết từ bao giờ.

Bên ngoài chỉ có một lớp áo mỏng bị rách tan tác. Không biết

là do lâu hay bị cắn nát. Tôi muốn hét lên một tiếng nhưng lại

không thể hét được. Cả người gần như tê dại. Hai chân tôi

mềm nhũn, mãi mới lết ra được một quãng cách xa cái xác

kia. Tôi không dám tìm bật lửa, chỉ ngồi thu lu trong một góc.

Nỗi sợ hãi cùng cực khiến tôi bật khóc.

Trước giờ tôi chưa bao giờ trải qua việc gì đáng sợ như vậy.

Tôi bị nhốt trong một cái phòng tối đen, xung quanh đầy rắn.

Và lại còn có một bộ xương khô. Liệu người này có phải cũng

thách đấu rồi chịu số phận như vậy. Người này cũng bị lạc

đường rồi tuyệt vọng không tìm được lối ra mà chết, hay là bị

bầy rắn cắn chết. Có phải tôi cũng sẽ như vậy không?

Nước mắt tôi chảy xuống má không ngừng. Khóc không thành

tiếng.

- Thiên Vũ! Cậu ở đâu? Thiên Vũ! Tôi rất sợ! Hu hu

Khoảng thời gian mà tôi ngồi đó gần như là cả thế kỉ. Bên

cạnh tôi bỗng nhiên vang lên tiếng nói

- Tuyết Mai! Có phải là cậu không? Trả lời tôi đi!

Tôi giật mình ngẩng lên. Trong bóng tối, giọng nói ấy chẳng

khác nào cứu tinh. Tôi rối rít gọi

- Là tôi! Là tôi! Thiên Vũ! Có phải là cậu không? Cậu đang ở

đâu?

- Tôi ở đây!

Giọng nói vang lên ngay bên cạnh, nhưng tôi lại không thể nào

nhìn thấy cậu. Sau cùng tôi áp tai vào bức tường, mới nghe

rõ, thì ra cậu đang ở một căn phòng khác, ngay bên cạnh tôi.

Tôi vừa mừng vừa sợ, cuống quýt gọi

- Tôi ở đây! Thiên Vũ! Tôi ở đây!

Xung quanh tôi đột nhiên lại trở nên yên ắng. Tôi giật mình,

áp tai vào bức tường để nghe rõ hơn. Nhưng bên cạnh vẫn im

lặng, dường như chưa từng xuất hiện giọng nói nào. Chẳng

lẽ…tôi nghe nhầm. Hay vì tôi quá sợ nên đã bị ảo giác. Cậu

ấy sao lại ở đây được chứ? Làm sao mà cậu ấy lại ở đây

được chứ? Phút chốc nước mắt tôi lại muốn trào ra. Lần này

tôi khóc, không chỉ vì sợ, mà còn vì thất vọng. Sẽ không có ai

tìm thấy tôi. Không có ai cả!

Tôi lại ngồi thụp xuống bức tường. Mặc kệ cho cái lạnh thấm

vào áo. Cả người co lại, úp mặt vào hai cánh tay. Bỗng nhiên

phía trước len lỏi chút ánh sáng. Tôi khẽ nhíu mày, một lúc

mới nhìn thấy rõ. Là một cánh cửa khác được mở ra. Ánh

sáng từ bên ngoài không quá rực rỡ nhưng cũng đỡ hơn căn

phòng tối tăm hiện tại.

- Tuyết Mai

Giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi. Sau đó là một hình bóng

quen thuộc đứng ở cửa. Tôi gần như vỡ òa. Thì ra là tôi

không nằm mơ. Thật sự đúng là cậu ấy. Đúng là Thiên Vũ! Tôi

lao đến chỗ cậu. Mặc kệ nước mắt còn chưa khô. Ôm chặt lấy

cậu. Vũ vỗ nhẹ vào lưng tôi, giọng nói dịu dàng

- Không sao rồi! Không sao rồi! Tôi tìm thấy cậu rồi!

Chờ đến khi tôi bình tĩnh lại, Vũ mới tiến đến cái xác ở bên

cạnh. Tôi không dám nhìn lần nữa, đứng nấp phía sau cậu, hai

mắt nhắm tịt lại. Tôi không biết Vũ làm gì, chỉ nghe thấy cậu

khẽ thở dài một tiếng. Sau đó kéo tôi ra ngoài. Không gian lúc

này vẫn là hành lang dài hẹp. Nhưng đỡ hơn vì đã có chút ánh

sáng.

Còn có…cậu! Vũ không hỏi gì thêm. Cũng không nói đến

chuyện tôi tại sao lại rơi xuống dưới này. Lẳng lặng dắt tôi đi.

Lúc này tôi bất chợt nhớ tới Nhân, không biết là anh đi tới đâu

rồi. Thấy tôi bị rơi xuống dưới đó anh nhất định là lo lắng.

Không biết….không biết anh có bị lạc không? Suy nghĩ này

trong phút chốc bị gạt bỏ. Nhân đâu có giống tôi, mà cho dù

có bị lạc, cũng sẽ không đến nỗi ngồi khóc chờ Vũ tới cứu.

Nhưng nhớ lại bộ xương lúc nãy, tôi vẫn có chút lo lắng.

Tôi và Vũ im lặng đi hết hành lang. Phía trước là đường cụt.

Tôi nhìn câu, định hỏi có nên quay lại hay không thì Vũ đã tiến

lên trước. Cậu mò mẫm từng phiến đá trên tường. Khẽ cau

mày. Một tiếng cạch tự nhiên vang lên. Phiến đá trước mặt luì

vào bên trong. Ngay sau đó, bức tường bằng đá rùng mình

chuyển động. Tôi kinh ngạc không nói nên lời. Vũ thì mỉm

cười, bước vào trong.

Căn phòng trước mắt làm tôi càng bất ngờ. Khác với các dãy

hành lang dài hẹp, khác với căn phòng đầy rắn tối thui. Căn

phòng trước mắt sáng hơn, lại được mở rộng bằng hai phòng

học của tôi. Chính giữa phòng là một cái hố lớn, chẳng có vẻ

gì là thiên nhiên cả. Có lẽ do người xây nơi này cố tình tạo ra.

Tôi tò mò tiến đến gần miệng hố. Chính giữa nó lại có một trụ

bằng đá nhỏ. Trên đó đặt hộp gỗ vừa khít.

Đây….chính là căn phòng cuối cùng ư? Hai chúng tôi đã đến

được căn phòng cuối cùng. Vậy chiếc hộp kia chính là đáp án

rồi. Tôi không kìm nổi sung sướng, hấp tấp rướn người ra lấy

chiếc hộp. Nhưng khi tay tôi vừa mới chạm tới, thì ở dưới

chân chiếc cột trụ xuất hiện một con rắn lớn. Con rắn há

miệng, định đớp tôi một cái. Tôi giật mình chưa kịp phản ứng,

đã thấy cánh tay chuẩn bị với về phía chiếc hộp kia bị kéo lại.

Chiếc hộp bật ra khỏi trụ đá, cả người tôi theo quán tính ngã

về phía sau. Cũng may không bị rơi xuống hố. Nếu không, e

rằng đã bị con rắn lớn kia làm thịt. Từ sau cột trụ lại xuất

hiện thêm chục con rắn lớn nữa. Chúng không ngừng há

miệng, thở phì phò. Dường như đang tức giận vì bị làm phiền

Tôi sợ xanh mặt. Tự mắng mình vì cái tội hấp tấp. Quay ra

phía sau, Vũ sau khi kéo tôi lại cũng bị ngã, nhưng một tay đã

cầm được chiếc hộp. Tuy nhiên, mặt cậu ấy tức giận đến tím

ngắt, trợn mắt nhìn tôi

- Cậu muốn chết sao? Chưa biết như thế nào đã lao ra! Cậu

có biết suy nghĩ không hả?

Tôi gân cổ muốn cãi lại, nhưng lần này là tôi sai trước, hơn

nữa cậu ấy cũng đã cứu tôi. Tôi đành nín nhịn không nói.

Nhìn khuôn mặt Vũ vẫn không vui vẻ, tôi cũng nhăn nhó đứng

dậy. Cánh cửa mà lúc nãy hai chúng tôi đi vào lại mở ra một

lần nữa. Tôi nhìn ra, đã thấy Nhân đang đứng bên ngoài, vừa

thấy tôi liền lao tới

- Em có làm sao không? Có bị thương không? Tại sao lại đến

được đây?

Vẫn là một loạt câu hỏi sau khi xem xét tôi từ trên xuống

dưới. Tôi lắc đầu

- Tôi không sao! Nhưng anh thì….có sao đấy!

- Hả?

Nhân tỏ ý không hiểu nhìn tôi. Tôi lại e dè đánh mắt sang bên

Vũ. Cậu ấy vẫn ngồi trên nền đất, tay giữ chặt chiếc hộp vừa

mới lấy được. Nhân thấy chiếc hộp đã hiểu ra. Nhưng trái với

biểu hiện của tôi, anh ta không có vẻ gì bực bội hay tức giận

của một kẻ thua cuộc. Thấy tôi nhìn anh bằng ánh mắt “Anh

đã thua!” Nhân chỉ cười.

- Lấy được rồi sao? Vậy thì chúng ta về thôi!

Tôi tròn mắt. Không ngờ anh ta lại dễ dàng nhận thua như

vậy. Mà anh ta có nhớ thua sẽ như thế nào không? Hay thật

sự anh ta chỉ lấy tôi làm cái cớ. Là tôi đã tự nghĩ mình quá

quan trọng chăng? Nghĩ như vậy, tôi lại thấy có chút bực

mình. Tuy nhiên, trong lòng cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì ít nhất thì, Vũ cũng không thua cuộc. Liệu tôi có nên đi

an ủi Nhân một chút không? Dù sao anh ta cũng đã đối xử với

tôi rất tốt. Tôi quay lại nhìn Vũ

- Này!

- Chuyện gì? – Cậu ấy hơi run rẩy nhìn tôi. Tôi giật mình

- Cậu sốt à?

- Không…tôi

Còn chưa kịp nói hết câu. Cả thân hình Vũ đột nhiên đổ nhào

vào người tôi. Tôi giật mình

- Này! Thiên Vũ! Cậu…cậu sao vây? Này!

Vũ không hề nhúc nhích, tôi bỗng nhiên cảm thấy kì lạ. Chỉ

thấy cánh tay cậu hơi run nhẹ. Tôi sợ hãi gọi

- Này! Cậu…cậu muốn lợi dụng sao? Đừng có giả bộ! Tôi…

Vũ đột nhiên ngã xuống. ở bên cánh tay cầm chiếc hộp, mu

bàn tay đã trở nên tím tái. Trên đó, còn có hai vết răng thật

nhỏ. Cậu ấy…cậu ấy bị rắn cắn. Là lúc kéo tôi ra. Tôi lay

mạnh người cậu

- Thiên Vũ! Mau tỉnh lại đi! Thiên Vũ!

Cả người cậu ấy vẫn không nhúc nhích. Lúc này Nhân mới tiến

lại. Xem xét cánh tay của Vũ. Mặt tôi tái xanh. Cuống quýt

nhìn anh

- Chúng…chúng ta phải làm sao đây? Cậu ấy…cậu ấy….

Là lỗi của tôi! Tất cả là lỗi của tôi! Nếu không phải tôi hấp

tấp muốn lấy chiếc hộp, nếu không phải là vì kéo tôi ra khỏi

đó. Cậu ấy cũng sẽ không bị rắn cắn. Tôi run rẩy nắm lấy bàn

tay cậu. Thầm nói: Cậu không được xảy ra chuyện gì! Nhất

định không được xảy ra chuyện gì!

Tôi cố tập trung nhớ lại vài câu chuyện về rắn độc, trong đó

hình như có nói, phải hút chất độc ra ngoài. Không đắn đo

nhiều, tôi đưa tay Vũ lên, vừa vúi xuống vết cắn nhỏ xíu kia.

Chưa kịp hút được ít nào thì đã bị Nhân chặn lại

- Em làm cái gì thế?

Tôi hấp tấp giải thích

- Cậu ấy bị rắn cắn. Tôi…tôi phải giúp cậu ấy hút độc!

- Cái gì? Em ngây thơ vậy sao? Thật sự tin là có thể hút độc

cứu người như mấy bộ phim rẻ tiền à? – Nhân cười cười nhìn

tôi

- Vậy ….vậy phải làm sao? – Tôi ngơ ngác nhìn anh

- Nếu bị rắn cắn …- Nhân chậm rãi ngồi xuống, dùng tay kéo

chiếc hộp trong tay Thiên Vũ, vừa nói – …Tuyệt đối không

được hút, nặn hay bóp. Nó sẽ làm chất độc phát tán nhanh

hơn. Sẽ làm cậu ta mau chết hơn. Hơn nữa mỗi loài rắn độc

tính khác nhau. Nếu lỡ em làm cậu ta bị thương, có thể sẽ bị

mất máu quá nhiều do độc rắn làm loãng máu, sẽ khiến cậu

ta tử vong trước khi bị độc chết.

Tôi nghe Nhân giải thích, mặt càng tái đi vì lo lắng

- Tôi…tôi phải làm sao bây giờ?

Nhân khẽ cười, không trả lời câu hỏi của tôi. Lúc này tôi mới

nhận ra, anh ta đã lấy được chiếc hộp từ tay Vũ, đang cười

đắc thắng

- Cậu ta vất vả như vậy, nhưng không ngờ vẫn là lấy về cho

người khác còn bản thân thì như vậy! Thật đáng thương!

Những lời nói của anh ta làm tôi shock đến độ chỉ biết trừng

mắt lên. Làm sao anh ta có thể nói những lời như thế? Nhân

vẫn tiếp tục

- Em thấy không? Không phải những kẻ thông minh sẽ thắng,

mà kẻ thắng cuối cùng mới là người thông minh!

- Chúng ta phải đưa Vũ đi bệnh viện!

Tôi gào lên cắt lời Nhân, nhìn anh ta bằng ánh mắt giận giữ.

Nhưng Nhân chỉ thản nhiên đáp lại

- Khi nhận lời tham gia khiêu chiến thì cậu ta phải lường

trước được tình huống này. Đó là… quy luật của cuộc chơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top