Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gặp Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- CHAN WOO ƠI, CỨU HYUNG. HYUNG ĐỂ QUÊN BÀI BÁO CÁO ĐỀ ÁN Ở TRÊN BÀN MẤT RỒI. - Yun Hyeong thảm thiết kêu lên qua điện thoại.

Cậu ngái ngủ gãi gãi rồi ngồi thần mất mấy giây vì chả hiểu mô tê gì sất. Tỉnh táo lại, cậu hỏi Yun Hyeong có chuyện gì thì lúc này cậu mới lật đật khoác vội áo hoodie cầm tập báo cáo chạy vội đón xe buýt. Vì cậu sợ sẽ trễ giờ nộp bài của anh nên chả kịp mang theo kính đã vậy cậu cứ cắm cúi chạy không thèm quan sát đường tí nào. Chan Woo đang chạy sang đường thì nghe tiếng còi xe inh ỏi, quay sang thì lờ mờ chiếc xe đã sát cậu. Cậu giật mình đứng như trời chồng may chiếc xe phanh kịp nên lúc đâm phải cậu lực đâm đã nhẹ đi đôi chút. Một cậu thanh niên khuôn mặt như diss cả thể giới nhìn cậu đang chật vật đứng dậy.

- NÀY. Muốn chết thì tìm sông tìm cầu mà nhảy sao lại nhảy ra trước đầu xe của tôi vậy hả.

- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.

Cậu cúi đầu xin lỗi, chân cậu hình như bị thương rồi khiến cậu loạng choạng ngã xuống. Tên kia thấy vậy cũng không thể nói gì thêm vì người xung quanh đang bu lại hiếu kỳ. Cậu cố gắng đứng dậy nhưng hình như đau lắm mặt cậu nhăn nhúm hết cả lại. Hắn thở dài ngao ngán. Chật vật một hồi cậu đứng dậy được nhờ sự giúp đỡ của một bác gái nhưng khi cậu cố bước đi thi...Ui dza...Đau thấu trời xanh. Không được rồi, cậu phải đưa tập báo cáo này cho Yun Hyeong mà chân cẳng thế này sao đi. Cậu ráng bám víu vào hàng rào ven đường lê thân xác của cậu đi về hướng đợi xe buýt. Những người xung quanh liền quay sang chỉ trích hắn tông cậu rồi lại không đưa cậu đến bệnh viện mà lại để cậu vật vã với cơn đau như vậy. Hắn lấy tay vuốt mặt nhìn trời thầm chửi trời vô đối.

Cậu vật vã với cơn đau từ chân nên người cậu đầy mồ hôi, chân giờ nó yếu đến nỗi sắp không trụ vững được nữa ngã khuỵu. Bỗng, cả cơ thể cậu như bị ai đó nhấc bổng lên.

- Dù sao cậu cũng bị thương. Tôi đưa cậu đến bệnh viện.

- Không được. Tôi phải đến trường Yonsei. Thả tôi xuống. - Cậu giãy nãy suýt nữa thì hắn làm cậu ngã từ trên tay xuống. Mặt hắn giờ thì không những diss cả thế giới mà còn muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

- Cậu ngoan cố vậy.

- Làm ơn. tôi phải đến đó nếu không anh của tôi sẽ mất học bổng mất. - Chan Woo gương đôi mắt như sắp khóc ra dụ dỗ.

Hắn cũng chẳng biết nên làm gì với cái tình huống ba chấm đang diễn ra lúc này. Hắn chỉ muốn quẳng cậu vào bệnh viện cho hắn không phải dính dáng đến cậu mà cái tên này thì cứ một mực đòi đến Yonsei mặc cái chân đang sưng to lên thế kia. Hắn bế cậu vào xe rồi nhanh chóng lái đi mặc cậu năn nỉ hắn đưa cậu ra trạm xe buýt. Thấy có vẻ lời cầu xin không hiệu quả cậu liền mở cửa xe đe dọa sẽ nhảy xuống đường thì mặt hắn đen thui không chút cảm xúc quát.

- Tôi đang trên đường đến Yonsei này. Mắt cậu mù hay sao không biết đây là đường đi hả.

- Tôi bị cận.

- Thế nãy tôi tông cậu bay kính luôn rồi à.

- Tôi để quên ở nhà...nên...

Mặt cậu đỏ ửng lên quê một cục. Aigoo cậu biết đâu. Chan Woo đâu ngờ chạy hôm nay xui đến độ không đeo kính ra đường cũng bị tông. Nó hiểu nó mà lỡ lời nói thêm này kia chắc tên này sẽ "giết" nó mất nên im lặng nhìn cây suốt quãng đường còn lại.

...

- Yun Hyeong hyung, em nè, tài liệu nè.

- Trời ơi, sống rồi. Cảm ơn em. Mà ai đây?

- Người mới quen ngoài đường anh v...

Cậu chưa kịp nói thì tên quỷ đó tăng ga phóng đi khiến cho Yun Hyeong ngơ ngác tự hỏi "wtf".

...

Chiếc xe đen bóng dừng lại trước bệnh viện Ansan, hắn mở cửa bế cậu vào phòng cấp cứu khiến cậu đơ vì ngạc nhiên. Cậu không ngờ hắn nhìn khó ở thế kia mà cũng ga lăng không đến nỗi để cậu tự lết xác đi vào. Bác sĩ băng bó dặn dò abcz gì đấy rồi cậu được cho về nhà.

Trên đường...

- Tôi là Jun Hoe, còn cậu?

- Tôi là Chan Woo.

- Tuổi, địa chỉ nhà, số điện thoại?

- Để làm gì? - Cậu trố mắt nhìn cái tên mặt không chút cảm xúc đang lái xe kia.

- Đòi nợ. Cậu làm xe tôi hư, tốn tiền tôi mua thuốc cho cậu, và giờ tôi đang tốn xăng đưa cậu về.

- Cậu đâu cần làm vậy. - Chan Woo thở dài.

- Khai mau không tôi đem đi bán.

- Wtf. Cái thể loại gì vậy?

- Nhanh.

- Tôi 17 tuổi, nhà ở 198 Ddeok Gyeong, quận Mapu. Đưa điện thoại anh đây, tôi ghi cho.

- Khỏi. Lát đọc số tôi lưu lại.

Bầu không khí bắt đầu ngột ngạt lại. Chiếc xe dừng trước căn nhà nhỏ, cậu định bước ra thì tên kia đi nhanh vòng qua đầu xa rồi mở cửa bế cậu vào nhà. Căn nhà nhỏ tuy chỉ có hai thằng con trai nhưng rất gọn gàng. Mặt cậu nhăn nhúm ngồi nhìn cái tên trơ trẽn kia đang đi thăm dò quanh nhà cậu rồi tự tiện lục đồ ăn nước uống trong tủ lạnh.

- Đồ ăn nhiều nhỉ? Tôi ăn nhé.

- Anh cứ tự nhiên...Nhưng...Viện phí và thuốc của tôi bao nhiêu để tôi trả lại.

- Cũng là khoản tiền cỏn con. Không cần trả...Dù sao chân cậu cũng do tôi tông nên coi như đền bù. Cậu còn đi học nhỉ nên tôi sẽ đưa đón cậu cho đến khi chân cậu lành.

- A...Không cần, anh tôi hoặc bạn tôi đưa đi là được rồi. - Cậu lắc tay phây phẩy. Cậu chả muốn dây dưa với người lạ mặt như thế này.

- Nếu cậu không chịu thì tôi ở lại đây để dễ đưa cậu đi học.

- Không được.

- Vậy thì khai ra cậu học trường gì?

- Tôi nói anh trai tôi chở đi được mà.

- Nhưng tôi muốn chở cậu đi xem như chuộc lỗi.

"WTF...Lỗi lầm gì...không phải lúc hắn mới tông cậu xong còn hùng hổ chửi mắng cậu không tiếc lời trước bàn dân thiên hạ rồi còn bắt cậu khai tên tuổi các kiểu để đòi tiền thuốc hay sao giờ lại bảo hắn thấy có lỗi lầm. Bớt diễn tí đi cha nội. - Chan Woo thầm nghĩ trong lòng. Tất nhiên cậu đâu dám nói ra lỡ hắn làm gì cậu thì sao. Người đang thân cô thế cô không nên đanh đá, Chan Woo dặn lòng, kìm nén sự uất ức đang bốc khói ngùn ngụt trên đầu. Cậu trưng cái bộ mặt hòa nhã nhất có thể năn nỉ đừng hỏi trường cậu nữa nhưng có lẽ vô dụng. Hắn cứ cương quyết

Kính coong...

- Chan à, tớ mang cookies & cream qua nè. - Dong Hyuk cười híp mắt hai tay cầm hai ly đá xay chạy vào ngạc nhiên khi thấy Jun Hoe đang đứng ăn còn Chan Woo mặt nhăn như khỉ với cái chân băng trắng toát.

Jun Hoe cũng ngừng ăn nhìn chằm chằm Dong Hyuk...Xẹt...Dong Huyk cảm thấy dường như có một luồng điện chạy qua người. Trước giờ Dong Hyuk không tin vào vụ tình yêu sét đánh nhưng hình như cậu vừa bị sét tình yêu đánh trúng mất rồi. Dong Hyuk thần người nhìn Jun Hoe đơ một cục. Chan Woo vẫy vẫy tay gọi Dong Hyuk cả chục lần cậu mới bất giác thoát khỏi trạng thái đơ.

- Cha...Chào...Chào bạn...Mình là...Dong Hyuk.

- Ờ. Tôi là Jun Hoe.

Mặt Dong Hyuk đỏ lựng cúi gằm xuống. Chan Woo ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy Dong Hyuk như vậy. Cậu gãi gãi rồi như hiểu ra gì đấy đột nhiên đứng dậy.

- Mình lên phòng chút. Dong Hyuk, cậu tiếp anh Jun Hoe giúp tớ nhé.

- Để tôi đưa cậu lên. - Jun Hoe lạnh lùng lại gần.

- Không cần đâu.

Chan Woo hất tay ra rồi vịn theo bờ tường lò cò thì lên cầu thang bỏ mặc hai người kia đang thộn mặt ra. Dong Hyuk tuy cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng cậu vẫn cố nở nụ cười tươi nhất có thể.

- Anh là bạn mới của Chan Woo?

- Có thể nói là vậy?

- Chân của cậu ấy...

- Do tôi đâm phải.

- À.

Bầu không khí rơi vào yên lặng. Chan Woo bảo lên phòng nhưng thực ra cậu ngồi ở chiếu nghỉ tầng hai gióng tai nghe hai người kia trò chuyện. Rõ ràng cậu đã cố tình tránh không làm bóng đèn để hai người nói chuyện rồi mà sao lại kiểu gì vậy không biết. Nội tâm Chan Woo gào xé, tay chân quắn quéo, lửa giận phừng phừng vì cái tên Dong Hyuk ngây ngốc không biết xông vào tán trai. Không lẽ cậu phải ra tay để hai người kia xúc tiến nhau hay sao.

- Dong Hyuk ơi. Cậu cùng anh Jun Hoe đi chợ giúp mình được không? Mình cần thêm thức ăn cho bạn anh Yun Hyeong ghé qua nữa. - Chan Woo nói vọng xuống.

Dong Hyuk trộm liếc Jun Hoe phản ứng như thế nào nhưng nhìn mặt anh vẫn chỉ hiện lên hai chữ "đéo care".

- Không thích. - Jun Hoe lên tiếng.

- Để mình đi một mình cũng được.

- A...Chợ xa lắm...Cậu lại đâu đi xe đâu... - Chan Woo lúc này đã ngồi chễm chệ giữa cầu thang gương đôi mắt cún con nhìn Jun Hoe.

Jun Hoe cũng chẳng có quan tâm đi chợ giúp hay không đâu nhưng cậu muốn ở lại đây hơn vì cậu thấy ở Chan Woo có chút thu hút. Hơn nữa đi với tên Dong Hyuk này cậu chẳng rõ sẽ như thế nào vì cậu có thân quen gì đâu. Nhưng thấy gương mặt nũng nịu kia cậu không nhận lời giúp thì có chút thất lễ, thở hắt một tiếng rồi bước ra xe.

- Anh về à? - Chan Woo nói với theo.

- Tôi ra chuẩn bị xe. - Jun Hoe hùng hằng bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Dong Hyuk lẽo đẽo chạy theo. Chan Woo nhìn dáng hai người kia mất dạng ngồi tự thẩm bản thân thật thông minh khi khiến hai người kia phải đi chung với nhau há há há. Cậu cứ ngoắc cái miệng đến mang không kéo xuống được. Còn với Jun Hoe lúc này, gương mặt lạnh lùng đến gai cả người. Jun Hoe chỉ mong đi chợ cho nhanh rồi về lấy số điện thoại của Chan Woo và mai có thể qua đưa cậu đi học và chấm hết. Dong Hyuk cũng chỉ biết cười trừ chứ chả biết nói gì hơn. Lén lén nhìn Jun Hoe, Dong Hyuk thấy anh đẹp trai thật đó. Tuy nhìn lạnh lùng nhưng sao cậu thấy anh rất thu hút, cực kỳ hấp dẫn là đằng khác. Cậu lén nhìn rồi quay ra ngoài mỉm cười e thẹn không để Jun Hoe thấy suốt cả đường đi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top