Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15. Bắt đầu

Cảnh báo: chương này ít sử dụng miêu tả về hành động của nhân vật, phân đoạn có nhiều lời thoại.

"Trình Tranh vì sao lại xảy ra chuyện như vậy? Không phải đã dặn mày đi theo bảo vệ nó rồi sao!"

Mẫn Doãn Kỳ không thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu hắn bị đánh trong ngày hôm nay. Hắn lắc đầu vài cái muốn xoá đi ảo giác trước mắt, cảm nhận rõ rệt vị máu tanh nồng đọng lại trong cuống họng. Trình Tranh dù gì cũng là cháu họ của ông trùm Bách Liên, cho dù bình thường thằng khốn đó chỉ toàn ăn rồi báo nhưng gã ta cũng không thể nào để cháu mình hầu toà được. Hơn nữa nếu như tên đó bị tra khảo chịu không nỗi mà khai ra đường dây buôn lậu này thì...

"Nó là cháu họ tao! Tao không động đến nó thì thôi, đứa nào dám động đến nó!"

"Anh Trung, anh nghe em-nghe em nói đã. Cái hôm Trình Tranh xảy ra chuyện, vừa nghe thằng Kiệt Chuột báo tin cảnh sát ập đến khách sạn Kiêu Đông Sa em đã lái xe thẳng tới chỗ cậu Trình..."

Mẫn Doãn Kỳ khó khăn hớp vào một ngụm không khí, một tay giữ lấy chỗ vết thương bên dưới bụng đang âm ỉ rỉ máu.

"Sau đó?"

"Sau đó... Em chở Trình Tranh đến đến bến cảng, định bụng xuống ca nô trốn sang biên giới, khi nào mọi chuyện êm xuôi rồi thì trở về... Lúc đợi tàu đến, em có nói muốn đi vệ sinh, dặn dò cậu Trình ở yên đấy đợi. Nhưng mà em chỉ vừa đi được vài phút, quay lại đã không thấy người đâu."

"Mày không biết đi tìm à!"

Huỳnh Đức Trung nghiến răng nghiến lợi, sắc đỏ sẫm màu đựng trong ly thủy tinh chao đảo trên tay gã. Mẫn Doãn Kỳ ăn thêm một bạt tay, cắn răng chùi đi vệt máu bên khoé miệng.

"Lôi đầu nó xuống xử theo gia pháp đi!"

Thái dương hắn mướt mồ hôi, Mẫn Doãn Kỳ càng nói càng gấp gáp.

"Lúc đó cảnh sát đã đuổi theo tới nơi, xe bị người ta cướp đi, cậu Trình lại tìm không thấy. Em chỉ đành ôm vali chứa tiền của công ty chạy đi trước."

"Anh-Anh Trung, nếu em có âm mưu làm phản thì cần gì quay lại đây. Ôm tiền chạy trốn không phải dễ hơn nhiều sao!"

"Ai làm chứng cho mày?"

"Anh hỏi anh Khiêm, hỏi anh Khiêm đi. Hôm đó em chạy thoát, gọi cho anh ấy rất nhiều cuộc nhưng đều là số máy bận, gửi tin nhắn cũng không có trả lời. Không còn cách nào khác nên vẫn theo dự định cũ trốn sang biên giới."

Ông chủ Bách Liên quay sang Phùng Chí Khiêm đang đứng bên cạnh. Còn chưa lên tiếng, họ Phùng đã vội vàng mở điện thoại lên xem nhật ký cuộc gọi đến. Quả thật tin nhắn rất nhiều, nhỡ gần mười mấy cuộc.

"Nó đúng là có gọi. Lỗi tại tôi, gần đây lùm xùm với cảnh sát mới phải đổi sim điện thoại, nên không nhận được tin nhắn của nó."

Nhìn dáng vẻ sợ chết tới cứng người, lắp ba lắp bắp của Mẫn Doãn Kỳ như một thú vui tiêu khiển trong mắt ông chủ lớn. Ánh nhìn gã ngập tràn thâm sâu khó lường như mũi giáo xoáy vào tim Mẫn Doãn Kỳ.

"Thằng Lựu Đạn thì mất tích, mày lại khai là chính nó cướp xe chở Trình Tranh đi." Huỳnh Đức Trung nhướn mày siết chặt đầu tóc của hắn trong tay, "Mày kêu tao tin mày như thế nào đây?"

"Cho-cho em một cơ hội nữa, em sẽ tìm nó về đối chứng."

Nhấp thêm một ngụm rượu vang, gã đàn ông thâm trầm nhìn hắn như còn đang mải mê suy tính điều gì khác. Được một lúc, ông ta bước đến gần Mẫn Doãn Kỳ vẫn còn đang bị chèn ép quỳ xuống đất, vỗ vỗ vào mặt hắn vài cái:

"Thôi được, để mày được chết một cách tâm phục khẩu phục. Tao sẽ cho mày tìm thằng Lựu Đạn về đối chứng. Xem xem rốt cuộc là thằng khốn nạn nào dám đụng tới cháu tao."

Rồi gã phất tay ra lệnh cho thuộc hạ: "Lôi nó khuất mắt tao, gọi thêm các chú các bác đến nhà lớn để họp."

...

"Nhanh đi, tao muốn xem là thằng nào đang nói thật, thằng nào đang nói láo."

Huỳnh Đức Trung vừa dứt lời, Mẫn Doãn Kỳ đã nhanh chóng bị gã họ Phùng xách ngược cổ áo hắn lên gặng hỏi. Gã trợn trừng mắt, đuôi mày xếch ngược lên trông vô cùng dữ tợn.

"Hôm Trình Tranh xảy ra chuyện, mày đã thấy gì hả! Nói!"

"Em thấy thằng Lựu Đạn đánh ngất rồi chở cậu Trình đi, em đuổi theo nó không may bị cảnh sát nổ súng. Nên đành ôm vali nhảy xuống nước thoát trước." Mẫn Doãn Kỳ vừa nói vừa dứt khoát vạch áo lên, quả thật trên bụng hắn là vết thương vẫn còn chưa khô máu.

Hắn đánh mắt đến người vẫn ngồi im lặng từ nãy đến giờ, giọng điệu gấp gáp, khẩn cầu:

"Lão Phật gia, ông tin tôi đi. Tôi chưa bao giờ có ý định làm gì tổn hại đến ông và cậu Trình hết. Ông tin tôi đi."

Phùng Chí Khiêm liếc hắn, khó chịu hừ một tiếng. "Tin hay không, để thằng Lựu Đạn nói đã."

"Lựu Đạn, những gì nó nói có thật không?"

"Không phải! Nếu như không phải đám cảnh sát tới kịp lúc, tao đã giết chết nó rồi chứ không phải hôn mê thôi đâu!"

Gã đàn ông buông Mẫn Doãn Kỳ ra, nắm tay cuộn lại nện vào mặt thằng Lựu Đạn một đấm.

"Mẹ kiếp, làm cùng một xã đoàn mà mày còn có ý định muốn giết đại ca mày hả thằng phản bội!"

"Thằng phản bội phải là nó mới đúng! Nó kêu tao ăn chặn bớt tiền của công ty, đến lúc vỡ lẽ ra lại bắt tao nhận hết tội! Tao chỉ xin nó ít tiền bỏ trốn nó cũng không muốn chia cho tao. Thằng phản bội là nó mới đúng! Chưa giết chết nó đã là tình nghĩa lắm rồi!"

Mọi người đều trầm mặc nghe gã kia điên cuồng gào hét. Huỳnh Đức Trung và lão họ Trình vẫn chưa có động tĩnh gì. Huỳnh Đức Trung thì không nói làm gì, Trình Cảnh Siêu bây giờ mà lớn miệng bênh vực con trai ông ta thì khác nào tự bôi tro trát trấu vào mặt mình. Nhìn thế cục bây giờ, Đào Xung mới dám lên tiếng nói xen vào mấy câu.

"Đúng thật là... Uổng công chúng ta tin lầm nó."

Đường Quốc Lương lại nói: "Mọi chuyện sáng tỏ rồi, không phải thằng Khởi làm. Hơn nữa nó còn liều mạng đem tiền về cho công ty, dù gì cũng đã trách lầm nó rồi."

"Bây giờ xử thằng Lựu Đạn thế nào đây?"

Ông chủ lớn cuối cùng cũng lên tiếng, gã nhịp nhịp ngón tay quanh miệng tách trà, trầm giọng nói: "Xử nó theo luật đi-"

Lời còn chưa nói hết, tên điên vẫn đang gào thét kia đã dứt khoát rút con dao găm giấu trong người ra. Có người nghĩ nó phát điên nên muốn liều mạng, nhưng hành động tiếp theo đã khiến ông chủ lớn tức đến nỗi đập bàn đứng phắt dậy.

"Để mày chết đơn giản như vậy thì quá hời cho mày rồi!"

...

Mãn Doãn Kỳ khẽ nhíu mày bấm bụng chạm vào vết thương vừa nãy bị người ta tác động vật lý lên đó. Ai mà ngờ chỉ vì để bọn người đó tin lời mình mà hắn lại dám tự xử trên người mình như vậy chứ.

"Anh làm sao mà nó nhận hết tội vậy?"

"Nó vừa cờ bạc, vừa cá độ, còn đang nợ tiền bọn giang hồ. Trong nhà còn vợ và một đứa con gái. Tao đã hứa sẽ xoá hết nợ cho nó, còn cho nó thêm một khoảng tiền để vợ con sống yên thân. Bây giờ có kêu nó đi chết nó cũng làm."

Họ Phùng tặc lưỡi cho qua chuyện, nuốt xuống một ngụm bia, hắn hướng ánh mắt đến vết thương trên bụng Mẫn Doãn Kỳ rồi tiếp tục nói.

"Mà mày cũng gan thật. Sơ sẩy một tí là chết như chơi."

Hắn cười cười ý muốn phớt lờ "lời khen" kia, nói lảng sang chuyện khác.

"Xem ra lần này em không lên nhầm thuyền rồi."

"Tao với mày đang ngồi cùng một thuyền, nếu như tao bỏ mày, mày quay lại lật thuyền thì không phải tao cũng chìm xuống nước với mày à?"

Hắn gật gù xem như có lý, nghịch ngợm cho tay vào bể thủy sinh hù doạ mấy con cá vàng đến nỗi chúng hoảng sợ quẫy đuôi bơi đi mất. Mẫn Doãn Kỳ đắc ý bật cười.

"Bây giờ, chỉ cần bịt miệng Trình Tranh cho kín là được. Nếu không... Nó khai ra việc thằng Lựu Đạn nói dối thì khó mà êm xuôi."

"Bác sĩ nói tình trạng của nó bây giờ muốn tỉnh lại là chuyện khó như lên trời, mày đừng hấp tấp mà làm bậy kẻo đánh động đến bọn cảnh sát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top