Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16. Trở mặt thành thù

Chuyện thằng con của Lão Phật gia cũng coi như Huỳnh Đức Trung mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Tuy nói là cháu họ nhưng phàm là những chuyện nó làm ảnh hưởng đến lợi ích của cá nhân của gã, hay chỉ vì cứu một thằng ăn hại mà làm rùm beng* lên khiến đám cảnh sát chú ý thì cứ để nó nằm chết luôn trong bệnh viện là tốt nhất.

Có phạt thì phải có thưởng, Mẫn Doãn Kỳ tuy từng bị nghi ngờ không ít lần nhưng đó đã là những chuyện của quá khứ. Huống hồ gì chuyện Hưng Thành sụp đổ đều do hắn và họ Phùng nhúng tay vào. Ông chủ Huỳnh cũng từng ám chỉ vài lần về chuyện kẻ nào có thể nhổ sạch những thứ ngáng chân của Bách Liên hội sẽ được gã trọng dụng, hơn nữa cũng sẽ được góp một phần vào việc buôn bán cùng số lợi nhuận từ thị trường ở Hồng Kông ngay khi số hàng từ Pakistan được vận chuyển về nước.

"Anh Trung, hôm nay anh cho gọi em là có chuyện muốn em làm sao?"

Mẫn Doãn Kỳ vừa đến, liếc mắt đã nhận ra Phùng Chí Khiêm cũng ở đây. Huỳnh Đức Trung hẹn bọn hắn đến gặp mặt ở du thuyền riêng của mình, nói là muốn dạo một vòng nhìn ngắm vùng nước của đất nhà gì đó mà hắn cũng không rõ.

"Gấp cái gì, mày cứ từ từ ngồi đó ăn miếng bánh uống miếng trà đi."

Huỳnh Đức Trung cười nói, phẩy tay ra hiệu cho người làm mang thêm ít điểm tâm ngọt để tiếp đãi Mẫn Doãn Kỳ. Mẫn Doãn Kỳ nghi hoặc không biết gã muốn làm gì, đến ngay cả ấm trà cổ đắt tiền mà ông ta yêu thích cũng đem ra để mời người như hắn thì đúng là chả phải mấy chuyện chạy vặt tầm thường.

"Ăn cái này thử đi, ngon lắm đó."

Sóng đánh vào mạn làm con thuyền hơi chao đảo, Mẫn Doãn Kỳ cố nặn ra dáng vẻ trông tự nhiên nhất, chọn lấy một cái từ dĩa đồ ngọt ông chủ Huỳnh đưa tới bỏ vào miệng rồi chậm rãi nhai nuốt.

"Thấy sao? Ngon đúng không?"

Mẫn Doãn Kỳ chỉ đành nở một nụ cười tiêu chuẩn gật đầu thuận theo ý ông ta.

"Dạ."

Hắn không thích đồ ngọt.

Ăn cái thứ đồ ngọt đó cứ như là ngậm cả một muỗng đường trong miệng vậy. Vừa không có ích lợi gì mà còn dễ gây bệnh đủ thứ.

Phùng Chí Khiêm ngồi ở phía đối diện có liếc nhìn hắn mấy lần nhưng chung quy cả hai cũng chẳng nói chuyện gì cả, có thì cũng nhắc đến mấy cái thú vui chơi golf, câu cá này kia với ông chủ Huỳnh.

Bọn họ vừa ăn vừa nói, được một lúc bỗng Huỳnh Đức Trung đã vội vã đứng lên bước gần đến chỗ lan can thuyền, vừa chỉ vào những công-ten-nơ chở hàng bằng thép đang dần cập cảng.

Ông ta bật cười ha hả như trúng độc đắc, liên tục vẫy tay gọi hai người còn lại đến gần hơn để nhìn cho rõ.

"Mau lại đây!"

Rồi không kiềm chế được sự đắc ý của mình, họ Huỳnh lại càng cười sảng khoái hơn nữa, đến ngay cả bàn tay ông ta cũng hơi run lên vì kích động.

"Tốt! Tốt lắm!"

Phùng Chí Khiêm nhìn theo hướng tay ông ta chỉ đến, hơi nheo mắt lại để nhìn cho rõ rốt cuộc là ông ta đắc ý vì cái gì.

"Anh Trung, cái đó là gì vậy?"

"Số hàng mà tao mua từ Pakistan cuối cùng cũng đã vận chuyển về nước. Tiền sắp chạy vào túi của chúng ta rồi!"

Mẫn Doãn Kỳ cũng nói thêm vào:

"Anh Trung, chúc mừng anh!"

"Ha ha, phải là chúc mừng chúng ta mới đúng! Tao đã nói đứa nào lật đổ được Hưng Thành thì số hàng lần này tao sẽ để nó độc quyền bán."

Ông ta ngừng một chút, thân mật khoát vai hai người đứng cạnh.

"Khiêm, cả thằng Khởi nữa. Sau này chúng ta cùng nhau kiếm tiền. Chỉ cần tụi mày không phụ lòng anh, anh chắc chắn số tiền kiếm được sẽ gấp hai, gấp ba. Không, phải là gấp mười lần bây giờ!"

Cứ như vậy, thoắt cái Mẫn Doãn Kỳ đã từ mốt đứa vô danh tiểu tốt ở Chu Đông đường dần trở thành một người có chỗ đứng trong Bách Liên hội. Không ai không nể nang, cũng không ai dám coi thường mà đụng tới hắn.

"Lão Phật gia, nhờ có công dạy dỗ của ông mà tôi mới có ngày hôm nay. Ngày hôm đó ông cứu tôi về, tôi đã thề sẽ tuyệt đối trung thành với ông. Lời thề đó tôi chưa bao giờ quên và cũng sẽ không bao giờ nuốt lời hết."

Mẫn Doãn Kỳ đứng thẳng lưng, cử chỉ lời nói đều thể hiện nhất quán sự trung thành của mình, tuyệt nhiên không có lấy một chút nào là giả dối.

"Được rồi, mày không cần nói nữa. Thằng Trung đang trọng dụng mày thì mày cứ làm tốt phần của mày là được."

Hắn cúi đầu nhìn mũi giày mình trên nền nhà, tóc mái hơi dãi rũ xuống không nhìn rõ biểu cảm trên mặt bây giờ là thế nào.

"Dạ."

...

Chuyện người của Bách Liên đang thống trị thị trường ma túy của Hồng Kông là việc rõ ràng như ban ngày. Hàng loạt người trẻ bị dụ dỗ, họ xem đó là trào lưu, là xu hướng dẫn đến những hệ lụy không lường. Những tổ chuyên án được lập ra nhằm để triệt hạ nhanh chóng đường dây buôn bán hàng trắng đang diễn ra trong nước. Tình hình càng lúc càng có lợi hơn cho hội Bách Liên, tội phạm vẫn nhởn nhơ, cảnh sát vẫn chưa đủ chứng cứ để buộc tội.

Hôm nay lại là một ngày nhàn rỗi. Mẫn Doãn Kỳ thong thả đút tay vào túi quần, trên miệng ngậm một điếu thuốc còn mới, sau lưng là cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo hắn. Dường như chính hắn cũng đã quen với việc có thêm cái đuôi này. Tên nhóc này tuy có hơi ít nói lầm lì nhưng bù lại rất khôn, lại còn có cái tài giỏi nhìn mặt đoán ý người khác. Điển hình là chỉ cần mỗi lần Mẫn Doãn Kỳ khó chịu nhíu mày một cái, nó liền ba chân bốn cẳng tránh khỏi tầm mắt hắn. Dù cho nó có phải người làm hắn tức giận hay không thì điều đầu tiên nó làm là ôm hết lỗi về phía mình.

Đi được một lúc, Mẫn Doãn Kỳ đột ngột dừng lại khiến thằng nhóc cũng bất ngờ thắng gấp mà va vào người hắn.

Hắn rút bóp, đưa cho nó mấy tờ tiền rồi dặn nó vào tiệm mua đồ ăn cho cả hai. Chờ thằng nhóc đi khỏi rồi, Mẫn Doãn Kỳ mới nghiêm mặt nhìn người đang đi về phía mình.

"Dạo này kiếm được nhiều tiền không?"

"Cũng đủ xài."

Hắn trả lời cho có, hai tay sờ soạng túi quần tìm hộp quẹt* để châm thuốc.

"Tôi là cảnh sát Trương Đông Hàn. Tôi nghi ngờ trên người anh có hàng cấm."

"Này, dựa vào đâu ch-"

Không để hắn nói hai lời, thoắt cái cổ áo hắn đã bị người ta nắm chặt trong tay, Mẫn Doãn Kỳ tức giận cắn vào đầu lọc thuốc, bị người ta cưỡng ép đẩy úp mặt vào tường.

"Quay người lại, tôi muốn xét người anh!"

Mẵn Doãn Kỳ bực mình quát tháo, cuối cùng vì không tìm đuợc gì nên tên cảnh sát cũng chịu buông anh ra. Điếu thuốc vừa rồi có hút cũng không còn mùi vị gì nữa, hắn dứt khoát vứt xuống đất rồi ghét bỏ dùng mũi giày di di mấy cái làm tắt mồi lửa.

"Xét đủ chưa? Có tìm thấy hàng không?"

"Anh kiềm tiền trên mạng sống người khác đã hài lòng chưa?"

"Này."

Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày cảm giác nghe không lọt tai mấy lời vừa rồi, đôi mắt sắc lạnh ghim trên người đối phương.

"Còn mắt nào của anh thấy tôi làm chuyện như vậy, anh đừng có vu khống tôi!"

Trong một đêm mà có đến hai lần lưng hắn bị người ta đẩy đập vào tường, cơn đau phía sau khiến hắn nhíu mày càng chặt.

"Anh quậy đủ chưa hả?"

Mẫn Doãn Kỳ bất ngờ ăn đau không kịp trở tay, răng môi va vào nhau khiến trong miệng hắn thoang thoảng vị máu tanh khó nuốt. Hắn cũng không vừa gì, lần này đổi lại là Mẫn Doãn Kỳ ra đòn, vừa nhanh vừa chuẩn nện thẳng một cú lên mặt người bạn cũ.

Vì sao từ bạn bè thân thiết lại phải trở mặt thành thù? Vì sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Rốt cục là đã sai ở đâu rồi.

Trương Đông Hàn có rất nhiều lời muốn hỏi hắn. Nhưng lời muốn nói ra đến môi đành nuốt xuống. Muốn nói rồi lại thôi. Mẫn Doãn Kỳ cũng không muốn nghe. Cuối cùng đối với người này, anh ta chỉ có thể dùng nắm đấm để nói chuyện.

"Trương Đông Hàn, anh muốn đánh người có phải không? Làm cảnh sát thì oai lắm à? Muốn đánh người thì đánh à?"

"Đánh nhau mà khiến cho anh tỉnh ra thì có phải đánh đến chết tôi cũng sẽ làm!"

Không ai nhường ai, trong không gian sớm đã ngập tràn mùi thuốc súng. Lần này đổi lại, hắn đẩy đối phương vào tường, dùng sức ở cánh tay chặn đứng nắm đấm thứ hai chuẩn bị tung ra của vị cảnh sát.

"Sức của anh tôi không biết sao? Mẹ kiếp, muốn thắng được tôi thì chờ tới kiếp sau đi."

Mẫn Doãn Kỳ bất ngờ cảm nhận được góc áo mình bị ai đó ở phía sau giật lại, thằng nhóc không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn nó rồi cũng dừng tay mà chuyển sang phủi phủi áo quần bị dính bẩn.

Hắn còn tưởng sẽ thế nào, ai ngờ giây tiếp theo thằng nhóc mà ngày thường chỉ cần hắn nhíu mày một cái đã vội vã bỏ chạy lúc này lại dám lao tới chắn ở phía trước hắn. Hai vai nó căng cứng, dáng vẻ thấy chết không sờn đứng đó như muốn dùng thân thể nhỏ gầy mà hắn nuôi hoài không thấy lớn của mình để che chắn cho hắn. Ngay cả sắc vàng trong mắt nó lúc này dưới ánh trăng nhìn càng thêm phần quỷ dị.

Lần nào cũng vậy. Chỉ cần có người đụng đến Mẫn Doãn Kỳ, nó đều sẽ trở thành bộ dạng "một, hai, ba" là sẽ lao đến cắn người ngay.

"Mẫn Doãn Kỳ. Anh tốt nhất đừng để tôi nắm được bằng chứng phạm tội của anh."

Đối với mấy lời xem như uy hiếp này hắn ngược lại không mảy may để tâm, vừa nói vừa chạm lên vai đứa nhỏ để nó bình tĩnh lại cũng như thúc giục nó nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

"Minh, về thôi."

Mẫn Doãn Kỳ đút tay vào túi áo, sải chân dài vài bước đã khiến thằng nhỏ phải tăng tốc mới đuổi kịp. Hắn không muốn ở đây thêm nữa, càng không muốn tiếp tục đôi co thêm nữa.

*Làm to chuyện
*Hộp quẹt = Bật lửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top