Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[DenToo] Điếc

"Này nghe tin gì chưa? Tiết độc dược sáng nay đồng học Cangeroff nhà Gryffindor làm nổ vạc khiến thuốc văng cả vào người đó!"

Nơi đại sảnh nghe rõ tiếng nói của Huynh trưởng Slytherin - Hozen, Dennis năm 7 đi ngang qua tò mò cũng dí tai lại gần nghe ngóng. Carmineta cũng không muốn bỏ lỡ chủ đề này, nhanh nhảu nói:

"Cái con bé ngốc đó vì độc dược bây giờ lại điếc đặc, không nghe được gì nữa rồi."

"Không nghe được?" Dennis lên tiếng thắc mắc, thân là năm bảy lại gia nhập cùng một đám năm thứ năm để hóng hớt, huống hồ cái tin tức này lại nói về bạn gái anh.

"Đúng đúng đó tiền bối, ai nói gì nó cũng không nghe thấy, nhưng mà..." Nói đến đây chớp mắt một cái liền không thấy Dennis biến đâu mất, Carmineta chưa kịp nói hết vế sau mà bàng hoàng đứng tại chỗ, cùng với các đồng học ngạc nhiên không kém.

Về phần Dennis, anh đoán rằng nếu như Too Cangeroff không có ở phòng sinh hoạt hiện tại, thì chắc chắn sẽ ở mảnh vườn bên hồ nước và đúng như dự đoán, con bé ngồi thư thả trên nền cỏ xanh, ghi ghi chép chép gì đó, bên cạnh là đôi giày cũ quen thuộc. Mái tóc hai màu nổi bật không lẫn đi đâu được, áo chùng thường ngày được thay thế bằng áo thun oversize cam đơn giản. Dennis muốn kiểm tra một chút, dùng chân dậm xuống mặt đất vài lần, trông rất ấu trĩ. Too đương nhiên không quay đầu, Dennis như thế mà tiến đến, ngồi xuống bên cạnh con bé.

Tình cờ làm sao, huynh trưởng nữ của Gryffindor - Lorelei cùng Carberus W̶i̶l̶s̶o̶n̶ Longbottom đi ngang qua, vô tình thấy được cảnh tượng vừa rồi, thấy được tiền bối năm cuối của Slytherin vô duyên vô cớ dậm chân liên tục như một tên ngốc. Cả hai không nói không rằng núp vào một chỗ kín đáo, chỉ chừa cặp mắt ra nghe ngóng tình hình quả nhiên trời sinh một đôi.

"CANGEROFF!"

Hét to cái họ của phù thủy nhà Gryffindor, Dennis mong chờ nhưng Too Cangeroff vẫn cầm bút lông trên tay không ngừng ghi chép. Sau khi xác nhận rằng con bé này hoàn toàn không nghe thấy gì cả, anh chợt ho vài tiếng, vành tai đỏ lên phiếm hồng, ngập ngừng nói:

"Anh thích em."

"Em cũng thích anh." Bất ngờ làm sao, Too lại có thể trả lời. Dennis nghe câu kia liền giật mình tưởng như tim sắp nhảy ra ngoài đến nơi. Hai kẻ hóng hớt kia nín cười sắp nghẹt thở, ánh mắt giao nhau kiểu anh/em có vừa thấy cái mà em/anh thấy không?

"Em em em nghe được???" Năm bảy nhà Slytherin thường ngày tĩnh lặng, giờ đây trước mặt bạn gái lại lộ vẻ bối rối. Too Cangeroff đối diện bật cười, nãy giờ đương nhiên là con bé đã nghe được tất cả, nhưng vì muốn trêu chọc vị đàn anh này một chút và cũng vất vả giả vờ điếc.

"Từ 1 tiếng trước là đã không sao rồi." Nói tới đây Too liền không nhịn nổi nữa, cười ha hả giòn giã, phá tan cái không khí tĩnh lặng yên bình của buổi chiều thứ sáu.

"Thôi thì lời đã tới miệng, anh nói lại câu vừa nãy có được không?" Too ranh mãnh đòi hỏi thêm, gò má như phủ phấn mà hồng hồng, ánh mắt thích thú nhìn Dennis trước mặt. Dennis cũng cười thành tiếng, gió chợt thổi qua từng đợt làm mái tóc anh hơi xù lên, đẹp trai lại càng đẹp trai, đôi mắt đỏ hơi híp lại, chậm rãi nói:

"Lần này nghe kĩ"

"Anh thích em"

Lorelei và Cab̶a̶p̶h̶ả̶i̶rus mới khi nãy còn nín cười, bây giờ lại ngơ ngác nhìn nhau vì được ném cho hẳn mấy lượt cơm chó.

Cay không?
Cay chứ?
Có làm gì được không?
Đương nhiên không!

Mẹ nó chứ đây là điếc có chọn lọc!

Quay trở về 20 phút trước, khi Carmineta còn chưa kịp hoàn thành vế sau của câu nói:

"...nhưng mà được uống thuốc giải của giáo sư Flynn nên đã ổn rồi."

"Đàn anh nhà mình có ngốc quá không, huynh trưởng?" Clarus dường như đã quá quen với những việc mà đàn anh Dennis làm, quay sang hỏi Hozen.

"Đừng hỏi tôi, ca này tôi chịu." Hozen cũng tỏ vẻ bất lực trả lời, đám phù thủy năm thứ năm chỉ biết đứng đó thở dài, còn hai người nào đấy thì ngậm ngùi dắt nhau đi về, ôm theo cả một đống cơm chó.

Credit idea: https://www.facebook.com/258398064724993/posts/779436789287782/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top