Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02. "Này nhóc! Hư quá đi!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niên khoá đã chính thức bắt đầu, các cô cậu học trò giờ đây đã tay xách nách mang hàng tá sách vở bự gấp rưỡi thân hình của mình khệ nệ về các lớp học. Hôm nay trùng hợp làm sao, năm 5 của Gryffindor và Slytherin hội tụ cùng một tiết độc dược và năm 4 của Slytherin và Hufflepuff cũng hội ngộ cùng một tiết lịch sử pháp thuật. Một ngày mới thật là sum vầy và hạnh f*ck.

Bang Christopher Chan tung tăng cùng Kim Hongjoong đi ngang qua lớp Độc Dược, tình cờ nghe một tiếng choảng thật lớn và tiếng chửi bới nhau ầm ĩ phát ra từ bên trong. Cả hai ái ngại nhìn xung quanh sau đó bàn bạc xem có nên xông vào kiểm chứng hay không?

"Hmm anh nghĩ chắc là Changbin sẽ lo được thằng nhóc Wooyoung thôi!"

"Yeah và ta nên đi thôi, thề có Merlin nếu giáo sư Snape còn sống, chắc hẳn ngày này năm sau là dỗ của họ Jeong và họ Choi rồi"

"Nếu ông ấy còn sống thật, thì Choi San và Jeong Wooyoung đã chết nhăn răng từ năm nhất rồi!"

Cùng lúc đó cả hai thấy Lee Minho đang xách quả đầu vàng đi từ hướng ngược lại kia. Hình như là đi từ lớp Lịch Sử Pháp Thuật ra. Nếu không nhầm thì thằng nhóc ngỗ ngáo ấy lại gây sự gì với nhóc họ Han của Hufflepuff rồi.

Ôi nhắc đến thằng nhóc họ Han ấy, không ai là không cảm thán. Kể từ khi Han Jisung trở thành một chú lửng con nho nhỏ, ít ai còn dám coi thường Hufflepuff nữa. Bởi lẽ Huff lâu nay luôn được cho là hiền lành hơn 3 nhà còn lại. Nhưng nay có Han Jisung vào, cậu nhóc sẵn sàng tàn xác luôn cả đàn rắn nhà Slytherin bỏ chạy mất dép. Điển hình là cậu chàng họ Hwang kia, bị lửng nhỏ sực đến mức Lee Minho phải kéo đầu đi về, vậy mà Han Jisung vẫn còn ngang nhiên tung tăng trong lớp lịch sử đã đủ hiểu bản lĩnh cao cường của cậu nhóc ấy như thế nào.

"Hồi đấy anh cứ tưởng khí chất nó như thế phải về Gryffindor, ai dè lại rơi vào tay thằng nhóc Seonghwa"

"Thôi đi ạ, một Jeong Wooyoung là đã quá đủ hai cái tai của em rồi!"

Đang trò chuyện hăng say, Bang Chan và Hongjoong đồng loạt nhận thấy sự hiện diện của Seo Changbin quanh đây, quay qua quay lại đã thấy ngay một chú thỏ heo nho nhỏ mang giọng nói của Seo Changbin truyền đến. Hẳn rồi, đây chắc chắn là thần hộ mệnh của Changbin.

"Wooyoung trúng bùa nôn sên của Choi San rồi, hai người đến bệnh thất liền đi!"

Wow, chẳng mấy lạ lẫm gì về tài bùa chú giữa Jeong Wooyoung và Choi San cả. Năm nào Wooyoung không sớm thì muộn cũng trúng phải quả bùa đáo để này của Choi San. Cơ mà năm nay phong độ thanh niên họ Jeong có vẻ hơi tụt dốc nhỉ? Chỉ mới nửa ngày thôi mà bị nắm thóp nằm dài trong bệnh thất rồi. À còn nữa, kèm thêm cả vụ cấm túc cả tuần nữa. Khai màn năm mới đỉnh đấy WooSan à.

Bang Chan và Hongjoong nhanh chóng có mặt tại bệnh thất ngay sau đó. Ở đấy đã có sẵn phu nhân Pomfrey và Choi San và Changbin, dĩ nhiên không thể thiếu Jeong Wooyoung đang không ngừng nôn thốc nôn tháo hàng loạt đống sên nhợ. Bang Chan kinh tởm quay mặt đi chỗ khác còn Hongjoong thì khinh thẳng ra mặt.

Hai người tiến đến gần giường bệnh hơn. Hongjoong cũng tiến đến cười xoà trước mặt Choi San

"Kì này nhóc ra tay mạnh bạo hơn rồi nhỉ? Ói hẳn ra tận 5 con cùng một lúc cơ mà"

Choi San nhếch khẽ mép, đắc ý nhìn tên sư tử trước mặt đang không ngừng nôn oẹ ra từng thứ mật xanh mật vàng. Còn Wooyoung cứ mỗi lần nôn xong thì lại câng câng lên mà chửi họ Choi, nhưng chưa kịp dứt hết một câu chửi thì lại nôn tiếp.

Cửa bệnh thất lại được mở ra một lần nữa. Lần này lại là Lee Minho. Anh ta bước vào, mặt hầm hầm sát khí nhìn chằm chằm Choi San. Lúc này San mới tái tái đi một chút, anh trưng ra bộ mặt vô tội nhìn người trước mặt, xuề xoà giải thích

"Không phải tại em, là do cậu ta gây sự trước!"

"Mịa... thằng ch-ó! Mày... oẹ... do mày...ực...oẹ quậy nát vạc oẹ... độc-dượ-c... của t-ao oẹ tr-ước!"

Seo Changbin đứng kế bên không nhịn được nữa nên càng dí sát xô bãi nôn vào mặt Wooyoung

"Mẹ mày, lo nôn cho hết đi"

Bang Chan ngán ngẩm nhìn tình trạng trước mắt, thấy Lee Minho càng ngày càng sa sẩm mặt mày, nên anh quyết định hạ chốt cho Choi San bay màu luôn.

"Thế lần này bị cấm túc mấy ngày?"

"Một tuần tại phòng giáo sư Hank ạ"

Choi San nghiến răng nghiến lợi trả lời Bang Chan, còn Minho từ lâu đã đen thui một mảnh. Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, anh đã bị Minho vùi dập tới tấp, anh ta nắm lấy tai của anh rồi kéo ra ngoài bệnh thất, vừa kéo vừa nói.

"Rạch một lũ chúng mày đéo để anh mày nghỉ ngơi được một ngày hay sao hả 2 cái thằng trời đánh?"

Cùng lúc đó là tiếng kêu thảm thiết và tiếng í ới của phu nhân Pomfrey ở phía sau nhưng dường như chẳng thể đến tai nỗi huynh trưởng nhà Slytherin.

"Nắm nhẹ thôi xức cái tai của thằng nhỏ bây giờ u là trời!"

_________

Chớp nhoáng đã gần kết thúc một buổi học đầu tiên. Học viên lại góp mặt đông đủ tại Đại Sảnh Đường. Hương thức ăn ngào ngạt bao quanh ấm cúng cả một vùng trời. Cái trần cao được phù phép trở thành những tấm kính khổng lồ có thể nhìn xuyên thấy cả một vùng trời rộng lớn bên ngoài càng làm cho bọn nhỏ thích thú.

Hiệu trưởng McGonagall đợi đến khi cả bọn đã chén no say cả bàn thức ăn dài, thì liền đưa ra một thông báo gây sốc đối với toàn thể những người hâm mộ Quidditch. Đó là năm nay Quidditch sẽ không được tổ chức như mọi năm, vì trường phải tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật.

Người có phản ứng mạnh mẽ nhất là Choi San, anh thậm chí đã đứng lên và buông ra một lời chửi khiếm nhã nên đã làm mất đi mười điểm của nhà Slytherin. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, Jeong Wooyoung tại bệnh thất mà nghe được tin hung này chắc cũng chạy tới dưới phòng hiệu trưởng khóc lóc ỉ ôi 3 ngày 3 đêm mất.

Dường như không phụ những tấm lòng hừng hực vì Quidditch, cô hiệu trưởng cũng ra thông báo rằng các đội nhà có thể mượn sân Quidditch và chơi thoả thích từ giờ cho đến lúc trường đón đoàn thi Tam Pháp Thuật về. Hình thức vẫn như cũ chỉ là không tổ chức cuộc thi đấu Quidditch giữa các nhà mà thôi.

...

Giờ giới nghiêm đã đến, hành lang và các lối đi 10 phút trước vẫn còn in tiếng nói cười của đám học trò, vậy mà giờ đây chỉ còn lại những tiếng bước chân đều đều của các huynh trưởng và giáo sư canh gác.

Lee Minho lại một lần nữa, hoá thân thành chú mèo Ragdoll chạy một mạch ra sau sân trường, nơi có căn chòi đơn bạc của người giữ khoá Hogwarts.

"Bác Hagrid, bác còn thức không?"

Từ trong căn chòi nhỏ vọng ra tiếng người đàn ông và tiếng bước chân nặng nề nện trên nền đất. Bác Hagrid nhanh chóng mở cửa và rồi thoắt cái, chú mèo Ragdoll bước gọn vào căn chòi nhỏ và biến lại thành một người con trai khôi ngô tuấn tú.

"Ôi Minho, bác đã dặn cháu nhiều lần là đừng ra khỏi trường vào giờ giới nghiêm rồi cơ mà"

Người con trai trước mặt khẽ bẽn lẽn nhìn bác. Tay vuốt ve lấy 2 chú mèo nhỏ của mình.

"Cháu nhớ tụi mèo, và nhớ cả bác nữa. Cháu biết thừa là bác chỉ nói thế thôi, nhưng thật ra lại rất muốn cháu thường xuyên đến thăm hỏi rồi uống trà với bác chứ gì?"

Bác Hagrid dường như bị nói trúng tim đen, nên đành ậm ừ vài câu. Tiếp đó là chuyển đề tài xoay vần về việc học trên trường của anh. Và rằng bác thật mừng làm sao khi lên năm sáu và anh vẫn chọn học môn Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí của bác.

Dễ hiểu thôi, vì Minho cực kì yêu quý và muốn chăm sóc những loài sinh vật huyền bí. Vậy nên mới có cơ duyên anh gặp gỡ và trò chuyện với bác Hagrid thế này, còn tạo được cả mối quan hệ tình thâm đến mức bác Hagrid nhận nuôi không những một mà tận ba chú mèo nhà anh.

"Bác nuôi khéo thật đấy, Dori lại nặng hơn tuần trước rồi này!"

"Chuyện, chỉ cần một tháng sau quay lại thì chỉ nó cách lăn đi được rồi đấy"

Bác Hagrid có vẻ thoả mãn với lời khen ngợi từ Minho. Hai người lại trò chuyện một ít lâu rồi bác cũng giục anh đi về vì đã muộn. Nhưng trước khi đi, bác còn giữ anh lại hỏi vài điều

"Bác định tuần sau sẽ vào rừng cấm kiếm Quái Tôm Đuôi Nổ để dạy cho tụi năm 3. Cháu có rảnh thì đến giúp bác."

"Thế là bác đã không còn sợ cháu chạy trốn ra để gặp bác rồi à?"

Bác Hagrid bị anh chọc lại càng dỗi

"Thì bác nói thế, mày xuống được thì xuống, không thì bác đi một mình cũng được"

Minho cũng biết điều mà thôi không chọc bác Hagrid nữa. Anh hứa hẹn sẽ đến giúp bác kiếm đám Quái Tôm Đuôi Nổ. Sau đó anh cũng liền hoá thân thành mèo tam thể rồi chạy biến về nơi toà lâu đài cổ kính.

Chỉ còn một đoạn lối đi nữa là đến hầm Slytherin rồi, và mọi thứ sẽ rất tốt đẹp nếu như anh không bị một lực nhỏ nắm lấy gáy mèo nhấc hẳn lên. Đầu óc quay mồng mồng, cho đến khi anh dùng đôi mắt tinh ranh của loài mèo nhìn về phía người đang nắm lấy gáy và treo mình lơ lửng trên không, không ai khác là Bang Christopher Chan, Thủ Lĩnh Nam Sinh. Cái con người luôn lăm le bắt Minho mỗi khi anh trốn ra ngoài ấy.

"Nào nhóc, mới đầu tuần thôi đấy, hư quá đi"

Anh múa mép giương nanh ra nhưng dường như vẫn không ăn thua gì với con người trước mặt. Hết cách, anh đành hoá trở lại thành người, đứng trước mặt Bang Chan nhưng vẫn bị túm gáy như thường.

"Này, tôn trọng nhau xíu đê, tôi cũng là huynh trưởng đấy!"

"Vậy sao? Vị huynh trưởng này lại bỏ việc mà chạy theo tiếng gọi của 3 boss à? Đã biết bao lần anh trực thay cho em ở cái hành lang tối đen này rồi đấy!"

"Chẳng ai mướn anh làm thế cả?"

"Ồ nhưng anh vẫn cứ làm đấy, và em nên liệu cách mà cư xử với anh đi Lee Minho, bằng không sẽ có một ngày chúng ta gặp nhau tại phòng hiệu trưởng đấy."

Bang Chan cuối cùng cũng chịu buông tay khỏi gáy của Minho. Chớp cơ hội, anh nhanh chóng biến thành chú mèo rồi chạy tọt vào lãnh địa của mình, để lại Bang Chan ở một mình dở khóc dở cười, và rồi lại tiếp tục công việc canh giữ lối đi dùm ai kia đang trốn việc.

_________

Cho đến khi cả bọn dân cuồng Quidditch được thảy tự do với cán chổi trong lòng bàn tay, 3 nhà Ravenclaw, Gryffindor và Slytherin đều không hẹn mà đến ngay sân Quidditch từ sáng sớm. Dưới sự lãnh đạo của 2 bên nhà sư tử và ổ rắn, đương nhiên ta lại có một trận cãi vã long trời lỡ đất, và đối tượng ngồi ăn bánh uống trà thưởng thức drama sáng sớm không ai khác là đoàn chim ưng.

"Giá mà có Seungmin và Jongho ở đây coi thì vui biết mấy nhỉ?"

Lee Felix đã cảm thán như thế đấy. Sự việc tranh cãi giành địa bàn này hầu như mỗi năm đều xảy ra một lần, và đối với các giáo sư thì nó dường như trở thành một điều hết sức dĩ nhiên và quen thuộc. Giáo sư Hooch nhanh chóng chạy ra sân Quidditch can ngăn và đáp thẳng tờ giấy lịch mượn sân tập luyện vào mặt hai vị đội trưởng của nhà Gryffindor và Slytherin. Kết quả cả hai đều buồn thiu buồn thỉu quay gót về vì lịch mượn sân của 2 đội đều lần lượt từ giờ trưa đến giờ chiều.

Nhưng tưởng Ravenclaw sẽ là đội được phép mượn sân, nhưng không, Ravenclaw thì phải chờ hẳn đến tận ngày mai mới được phép. Vậy là sáng sớm, Hufflepuff là đội duy nhất không tham gia vào cuộc tranh cãi này lại là đội chiến thắng. Có khi họ đang say giấc nồng thì bị gọi dậy tập Quidditch cũng nên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top