Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại học Chulalongkorn là đại học thuộc hàng top đầu của Thái Lan, với điểm số đầu vào cao ngất ngưởng. Khoa mà Up chọn, là một trong những khoa có điểm đầu vào cao nhất của trường này. Kao nhìn thông tin về đại học Chulalongkorn trên mạng sau đó vò đầu bứt tai. Từ trước tới giờ Kao không chú tâm vào việc học, lúc học trên lớp không ngủ thì là bấm điện thoại. Duy trì học lực ở mức khá và có thể qua được môn, bây giờ đã là cuối cấp rồi, dù có cật lực học ngày đêm thì cũng không thể bù lại lượng kiến thức hổng của bản thân.

Với năng lực của bản thân lúc này muốn thi vào Chulalongkorn là điều không thể, thi để học cùng khoa với Up lại càng không thể. Cứ cho như là chọn một khoa ít người học, với số điểm đầu vào thấp hơn các khoa khác. Thì với sự rộng lớn của trường đại học Chulalongkorn thì khó mà có thể gặp Up được. Cùng khoa mà khác ban, khác lớp đã khó gặp được rồi chứ nói gì đến khác khoa.

Kao gục mặt xuống bàn, sao mình không biết Up sớm hơn, nếu biết cậu ấy sớm thì mình đã có thể chăm chỉ học hành hơn rồi. Giờ thì có nói gì cũng không thể có cách nào để mình có thể học cùng Up. Vò mái tóc đen của bản thân, Kao dựa lưng vào ghế, phải tìm cách khác thôi. Ít nhất thì cũng phải cố gắng thi  đậu vào một trường tốt và không cách xa trường Up học quá nhiều.

Vì để hoàn thành mục tiêu, Kao mở lời chủ động muốn thuê gia sư để học, bố mẹ Kao dĩ nhiên đáp ứng yêu cầu của con trai. Đây là lần đầu Kao yêu cầu gì đó từ bọn họ, lại là một yêu cầu tốt như vậy, họ vui mừng còn không kịp.

Mẹ Kao nhìn vị gia sư còn trẻ được người làm dẫn lên phòng của con mình, tâm trạng vừa vui mừng vừa bất an. Kao có vẻ đã quyết tâm tới Bangkok học, còn nỗ lực tới như vậy để thi vào một trường tốt. Thấy vợ cứ nhìn theo hướng căn phòng của con trai, chồng bà gấp tờ báo trên tay lại, nói :

" Em vẫn còn lo lắng về việc tới Bangkok của con sao?"

" Sao có thể không lo được, bệnh tình của con không biết thế nào, giờ nó lại đòi một mình tới Bangkok như thế "

" Con cũng lớn rồi, chúng ta không thể giữ thằng bé bên mình mãi. Kao đã có những quyết định và phán  đoán tốt cho tương lai của mình. Tới Bangkok mới có nhiều trường tốt để chọn lựa, thủ đô đông đúc có khi có thể khiến Kao mở lòng hơn"

Mẹ Kao thở dài, những điều này tất nhiên bà biết, chỉ là bà vẫn không thể ngăn được bản thân lo lắng. Cảm giác mới như ngày hôm qua bà con bế Kao trên tay vậy mà hôm nay Kao đủ lông, đủ cánh và muốn bay đi.

" Em cũng biết điều đó, vậy nên chỉ có thể lo lắng, không thể ngăn cản con được. Chỉ mong mọi việc được giống như là anh nói vậy"

" Anh cảm thấy con còn trẻ nhưng rất quyết đoán, việc nó đã quyết thì khó mà thay đổi được. Nếu chúng ta đều cảm thấy việc Kao đã quyết là không sai, vậy thì cứ để con làm theo ý của mình đi "

" Cũng chỉ đành vậy..."

Nếu Kao thi không đậu họ có thể sắp xếp để Kao có thể học ở một trường tốt ở Phayao sau.

Kao rất nỗ lực, vì cũng mất gốc ở kha khá môn nên muốn học lại khá vất vả,   việc học lúc này giống như học cấp tốc vậy. Mỗi ngày Kao đều thức rất khuya để có thể đạt được mục tiêu mình đề ra. Cậu uống một ngụm nước tăng lực, sau đó vùi đầu vào mớ bài tập đã được giao cho, hiện tại mỗi khi gia sư kiểm tra bài thì Kao vẫn còn làm sai khá nhiều. Kao nhìn tấm ảnh của Up được để trong khung ảnh, đặt trên bàn học của mình, đưa ngón tay chạm lên gương mặt của Up trong ảnh, cảm thán nói :

" Tôi sắp mất hết sức lực đến nơi rồi, sao cậu học giỏi vậy hả, Poompat của tôi"

Nói xong vươn vai một cái, tiếp tục phấn đấu, giờ không thể học cùng trường. Muốn gần Up hơn chỉ còn cách tìm ra nơi Up ở, thông tin về địa điểm Up thường đến, hiện tại rõ ràng nhất sẽ là đại học Chulalongkorn, ít nhất thì cũng có một địa điểm rõ ràng, nơi mà chắc chắn Up ở đó.

Với điều kiện của Kao thực ra cậu có thể nhờ người tìm kiếm và điều tra về Up dễ dàng. Quan trọng là Kao biết bố mẹ mình không thể biết những  này được. Điều gì có thể ảnh hưởng tới mình và Up thì không thể nó xảy ra được. Sẽ thế nào nếu họ biết được con của mình vì một cậu trai cùng tuổi mà hành động như thế này?

Kao rất muốn có một căn phòng với ngập tràn hình ảnh của Up, nhưng cậu biết mình không thể làm thế trong căn phòng này được. Máy tính và điện thoại cũng cài mật khẩu, khung ảnh nhỏ này là thứ duy nhất Kao làm, được cậu giấu rất kĩ. Cẩn thận cất khung ảnh trong tủ rồi khoá cửa tủ lại, tuy sẽ phải khó khăn hơn rất nhiều lần nhưng Kao sẽ tự làm mọi chuyện.

Ngoài những lí do đó ra, bản thân Kao cũng không tin tưởng những người khác, đó giờ những việc liên quan đến bản thân cậu đều muốn tự làm. Up thích ăn gì, thích môn học nào, bạn bè thân thiết là ai, những thứ đó Kao đến tự mình tìm ra qua phán đoán của mình về những điều thấy về Up trong suốt nửa năm trời theo dõi Up trên mạng. Kao tận hưởng cảm giác chính bản thân mình tự tìm ra mọi thứ liên quan đến Up, điều đó làm cậu cảm thấy thoả mãn và đặc biệt hơn.

" Những gì liên quan tới cậu, tôi chỉ muốn giữ cho riêng mình thôi. Tôi vô cùng thích cậu, làm thế nào để cậu biết điều đó đây Up?"

________

[ Trong phòng khách ]

" Mẹ thấy con dạo này trông mệt mỏi quá đấy Kao, việc học rất quan trọng nhưng đừng tự tạo áp lực cho mình quá "

Kao không nói gì chỉ gật đầu để đáp lại lời của mẹ mình, đối với thái độ lạnh nhạt như vậy của Kao, bố mẹ cậu cũng đã sớm quen. Nói thực, thì hai người cũng đã khá hài lòng với việc Kao chịu phản ứng lại với lời mà họ nói. Từ khi biết Kao có tình cảm với ai đó cùng tuổi với mình, mẹ của cậu đã rất tò mò. Rõ ràng từ khi thích người này, Kao bắt đầu thay đổi theo những hướng tích cực và cũng mở lòng hơn với họ. Chịu mặc những bộ đồ sáng màu, ăn ngủ có quy luật hơn, tập thể thao để có dáng người đẹp hơn, thậm chí ngay cả việc Kao học hành chăm chỉ tới như vậy, bà nghĩ cũng là do người đó của con tác động lên.

Lần đầu tiên Kao cười với họ sau bao nhiêu năm cũng vì người này, mẹ Kao quả thật rất muốn biết người đó là ai. Bà từng hi vọng việc con sẽ đem người yêu về nhà và được thấy đối tượng của con. Cũng từng thử dò hỏi vài lần nhưng Kao không chịu nói, bà cũng không dám tự ý tìm hiểu vì sợ Kao sẽ lại đề phòng họ. Bà khá lo lắng vì nghĩ có lẽ chỉ có Kao có tình cảm với người kia thôi, nếu người đó từ chối Kao thì mọi chuyện có khi nào sẽ trở về vạch xuất phát không?

Nhìn Kao ngồi trên ghế để xem tin tức cùng họ, bà nở nụ cười hài lòng, Kao cuối cùng cũng chịu dành thêm chút thời gian của mình cho họ. Bà bắt chuyện với Kao

" Con định chọn trường nào rồi?"

" Rangsit"

Mẹ Kao giật mình, là một trường đại học rất tốt, bà nhìn con mình, nổi không đây? Thảo nào mà học ngày học đêm như vậy, Kao vốn học rất khá nhưng lại bỏ bê học hành lâu rồi nên bà cũng hiểu được học lực của con mình đến đâu.

Dù sao thì Kao cũng không muốn bản thân có khoảng cách lớn quá với Up, cậu muốn mình có thể xứng đôi cùng Up, nên Kao sẽ không chọn một trường học tệ. Nó không phải là trường tốt nhất, nhưng là một trường tốt, trường mà Kao tin rằng mình có đủ sức thi đậu nếu cố gắng.

" Con sẽ tới Bangkok sớm để làm quen tình hình đường xá"

" Vậy mẹ sẽ sắp xếp cho con..."

" Không cần "

Kao lập tức bác bỏ ý tốt của mẹ mình, nhưng sau đó lại dừng lại, rồi điều chỉnh lại giọng điệu của mình một chút

" Con muốn tự làm, cảm ơn mẹ "

Vốn đã thất vọng trước hai chữ " không cần " của Kao lại thấy Kao nói vậy, mẹ cậu lập tức vui vẻ trở lại. Kao nhìn bà rồi như không có chuyện gì xảy ra nhìn chiếc ti vi. Cậu không xem những gì chiếu trên đó mà bắt đầu suy nghĩ lung tung. Việc bố mẹ nghĩ mình thay đổi tốt vì thích ai đó, Kao biết rõ ràng. Ngón tay cậu vô thức miết lên ghế sô pha mà cậu đang ngồi, hãy nghĩ như thế thật nhiều, rồi đừng bao giờ cản trở chuyện giữa mình và Up.

_________

Kết thúc chương trình học của mình Kao liền tới Bangkok, bố mẹ cậu lo lắng nhìn Kao bỏ đồ của mình lên xe, đã là cái cuối rồi.

" Như vậy có đủ không con?"

Kao chỉ đem theo một chiếc va li không tính là quá lớn khiến mẹ cậu lo lắng không thôi. Lúc này bố cậu nói :

" Tới nơi rồi mua thêm sau, đem nhiều đi cũng nhiều mệt con thêm thôi"

Kao gật đầu, tán thành câu nói của bố khiến ông vui mừng ra mặt :

" Tiền trong tài khoản, thiếu thì nhắn với bố mẹ một tiếng "

Kao đảo mắt một vòng, có lẽ đúng là sẽ cần nhiều thật, giờ thì mình có thể thoái mái làm những điều mình muốn.

" Cảm ơn bố mẹ "

Hai người tiến lên ôm lấy Kao, cậu không nói gì để yên cho họ ôm mình như thế thật lâu rồi mới lên xe. Khi xe chuyển bánh, Kao nhìn hình bóng bố mẹ càng lúc càng nhỏ đi, cảm xúc có một chút giao động, cũng có chút buồn phiền trong lòng.

Kao nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc của bản thân, sau đó lấy chiếc điện thoại để trong túi quần ra, mở mật khẩu lên, đổi hình nền điện thoại thành ảnh của Up. Nghĩ đến việc có thể gần Up hơn khiến Kao cảm thấy dễ chịu trở lại.

Từ lúc biết Up cũng đã nửa năm rồi, việc chỉ theo dõi Up trên mạng, tự phán đoán và tưởng tượng về Up đã không còn khiến Kao hài lòng. Kao luôn rất sợ khi hai người ở xa nhau như thế, Up sẽ bị người khác cướp mất. Suy nghĩ muốn gần Up hơn, muốn hiểu Up hơn cứ âm ỷ nhen nhóm trong lòng Kao, khiến cậu không thể chịu đựng nổi.

Kao nhìn màn hình điện thoại đang sáng, Up đang để con thỏ bông cậu tặng áp lên má mình rồi cười tươi. Khẽ hôn lên điện thoại một cái, Kao cười nhẹ nói :

" Không phải giấu diếm điều gì nữa rồi, tôi yêu cậu "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top