Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yui

Chương 06

Yên lặng như tờ cũng không đủ để hình dung cảnh tượng chết chóc lúc này, trong nháy mắt rất nhiều người hoảng hốt như thể vừa thấy đèn kéo quân chiếu lại ký ức cả đời mình.

Thẩm Chước mở mắt, ra tay nhanh như chớp đẩy Bạch Thịnh ra, xoay người đè lại Triệu Tuấn vừa mới tỉnh mộng. Hắn chưa kịp chạy trốn thì bịch một tiếng bị Thẩm Chước đè mạnh xuống đất, hai tay vặn ra sau lưng, đầu đập xuống nền gạch vỡ nát.

"Mẹ nó--"

Triệu Tuấn máu chảy đầm đìa đầy mặt, tức giận chửi rủa giãy giụa muốn trốn nhưng Thẩm Chước còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn hắn tưởng, không chút do dự rút súng chĩa vào lỗ tai hắn, Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Đạn bay ngang qua nòng súng tóe lửa. Đầu súng chĩa xuống đất trước mặt Triệu Tuấn, bắn cho gạch lát sàn vỡ tan nát!

Tiếng súng vừa dứt, Triệu Tuấn bị dọa sợ vỡ mật, run lẩy bẩy đến nỗi muốn bò cũng không bò dậy nổi, Thẩm Chước túm tóc ép hắn ngẩng mặt lên: "Số phòng người mua ở chợ đen là bao nhiêu?"

"Một...một.."

"Số phòng bao nhiêu!"

"Một ..sáu..hai..năm..."

Bang! Thẩm Chước dùng báng súng đánh Triệu Tuấn hộc máu mũi máu mồm bất tỉnh nhân sự.

Bảo an khách sạn sửng sốt, khóe miệng Bạch Thịnh hơi nhếch lên: "Thanh tra...?"

Lúc này, cuối hành lang có một cánh cửa mở ra, vài bóng người vội vàng xông ra ngoài, chạy đến lối thoát hiểm. Đó chính là kẻ mua Nguồn Tiến Hóa đang trốn trong phòng 1625!

Dưới tình thế cấp bách không kịp giải thích, Thẩm Chước lập tức đứng dậy đuổi theo sau, liền bị một người theo sát, vừa chạy vừa lớn tiếng hỏ: "Xin hỏi vừa rồi là anh đang "trap" đó hả Thanh tra?"

仙人跳: Badger game hoc Honey trap, đề cập đến một phương thức lừa đảo sử dụng quan hệ tình dục, hành vi tình dục hoặc tương tác với ý nghĩa hoặc gợi ý tình dục (không nhất thiết phải là hành vi tình dục ) để tống tiền. đây dùng t trap cho ngn gn và d hiu hơn.

Thẩm Chước thể hiện khả năng tự chủ đáng kinh ngạc - nếu là người khác thì lúc này đã chĩa súng sang xử lý tên "bạn trai" rẻ tiền này trước rồi.

Mấy kẻ mua hàng đằng trước đạp văng cửa thoát hiểm, hoảng hốt chạy bừa vào trong, hai tên có tý đầu óc thì chạy lên lầu, ba thằng ngu còn lại như ong vỡ tổ chạy xuống dưới. Vừa đúng lúc Trần Miểu dẫn người xông từ dưới lên, vừa hay ở đối diện tóm được ba tên ngu xuẩn kia, các thành viên tổ giám sát như rồng như hổ nhào tới khống chế bọn chúng ngay tại chỗ.

"Đứng lại!"

"Cấm động đậy!"

"Dẫn đi, dẫn đi!"


"—Thanh tra!" Các thành viên trong nhóm như trút được gánh nặng, suýt thì khóc tại chỗ.

Trần Miểu nhìn chằm chằm thấy Thẩm Chước đứng trên bậc thang tầng trên nhìn xuống mọi người. Cổ áo anh mở ra, phần lớn cơ thể ướt đẫm rượu, lớp áo mỏng vẫn còn dính trên thắt lưng.

Trần Miểu tội nghiệp như bị dòng điện cao thế đánh xuống đầu, tý thì quỳ xuống: " Đàn..đàn anh..."

Thẩm Chước không để ý đến bọn họ: "Kẻ tình nghi đã bị khống chế ở cửa thang máy tầng 16, lập tức đi bắt giữ."

Trần Miểu tan nát cõi lòng:" Đàn anh, anh không sao chứ? Đàn anh ơi em có tội! Xin lỗi anh bọn em tới trễ..!"

Thẩm Chước quay đầu phóng lên lầu, nhưng hai tên vừa nãy chạy lên trên là hai kẻ tiến hóa, tốc độ nhanh hơn người thường rất nhiều, chúng như cơn lốc vọt tới tầng 88, tầng cao nhất của tòa nhà này, đá văng cửa chạy trốn vào hành lang.

Tầng cao nhất chính là nơi đang tổ chức yến tiệc.

Thẩm Chước dừng chân, anh nhìn thấy cách đó không xa những nhân vật ăn mặc bảnh bao, âm nhạc du dương và nam nữ giới thượng lưu trong những bộ lễ phục dạ hội cao cấp đang trò chuyện và cười đùa tao nhã với những ly champagne, hai kẻ tiến hóa cùng đường vọt vào sảnh yến hội, đột nhiên đẩy ngã một đám người.

"A...!"

"Ai vậy?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Đừng lại gần!" Một kẻ tiến hóa túm lấy nhân viên phục vụ như cọng rơm cứu mạng chắn trước người, điên cuồng gào lên:"Đi ra! không được lại gần! Để tao ra khỏi đây!"

Choang một tiếng khay rượu đổ nhào, nhân viên phục vụ hoảng sợ: "Cứu..Cứu tôi với ----"

Đám người kinh hãi nhao nhao lui ra bốn phía, tạo thành một vùng trống trải xung quanh.

Trong lúc hỗn loạn này, sắc mặt Thẩm Chước không hề thay đổi, anh nhanh chóng bước tới giơ súng lên và bắn, Đoàng!

Viên đạn sượt qua cổ người phục vụ trúng vào vai của tên tiến hóa. Máu lập tức văng lên không trung!

"A a a a --"

Tiếng la hét sợ hãi vang lên tứ phía, tên tiến hóa trúng đạn té ngã trên mặt đất, toàn thân co giật dữ dội vì trúng viên đạn điện giật, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.

Thẩm Chước trầm giọng nói: "Văn phòng giám sát thành phố Thân Hải, mọi người hãy giữ nguyên vị trí và không được di chuyển!"

"...Thẩm, Thẩm Chước..." Có người run rẩy nhận ra anh, "Thanh tra thành phố Thân Hải Thẩm Chước..."

Lãnh đạo trực tiếp của hai mươi nghìn người tiến hóa thành phố Thân Hải, thanh tra Thẩm Chước.

Sự kinh sợ từ cái tên này mang lại gần như ngay lập tức, những người có tiếng ở đây đều biến sắc, vô số những ánh mắt kinh ngạc và e ngại cùng chiếu tới, khung cảnh rơi vào yên tĩnh.

Đúng lúc này, sau lưng đám người có một bóng lưng thừa cơ chạy trốn.

Chính là con cá lọt lưới cuối cùng!

Thẩm Chước bóp cò, ai ngờ tên đó đồng thời lăn một vòng né khỏi viên đạn sượt qua người, lập tức nhào về phía cửa sổ thủy tinh ở đại sảnh yến tiệc, ném ra một mũi tên băng, đó là năng lực hệ thủy.

Rào rào ---- Thủy tinh vỡ nát rơi xuống như mưa, vô số mảnh vỡ băn ra tung tóe.

Đám người thét lên lùi ra sau, tên tiến hóa trực tiếp nhảy xuống từ tầng 88!

Thẩm Chước bị màn mưa thủy tinh cản trở tầm mắt, đang muốn bước nhanh về phía trước, sau lưng có người vỗ bả vai anh, âm thanh rất nhẹ nhàng: "Đừng vội thế, thanh tra."

Là Bạch Thịnh.

Thẩm Chước cau mày: "Anh..."

Bạch Thịnh mỉm cười giơ một ngón tay ra dấu im lặng, tay kia vỗ xuống mặt đất, tia chớp chói mắt theo đầu ngón tay hắn ngoi lên, những người xung quanh kinh hoàng thối lui: "Đó..đó là gì?"

"Người tiến hóa!"

"Là người tiến hóa!"

Nhân loại vĩnh viễn mang theo bản năng sợ hãi và kính sợ đối với người tiến hóa, thoáng chốc khắp đại sảnh xô đẩy dẫm đạp vô số. Đúng lúc này tia chớp kia xoắn thành dây thừng, giống như một con rắn độc xuyên qua đám người, phát ra một luồng ánh sáng kinh khủng.

Tia chớp xuyên qua cửa sổ, trong nửa giây đủ để gây mù tạm thời, Thẩm Chước cảm thấy mắt mình được một bàn tay nhẹ nhàng che lại.

Cùng lúc đó, tên tiến hóa nhảy từ tòa nhà xuống bị tia chớp từ trên trời rơi xuống trói lại, bị kéo lên không trung và bị đưa về sảnh cao nhất của khách sạn, hắn ta đập mạnh xuống đất bịch một cái.

Ầm vang một tiếng, tia chớp điện biến mất không dấu vết.

Ánh sáng mạnh mẽ cuối cùng cũng tiêu tan, trong không khí bốc lên mùi cháy khét. Tên tiến hóa bị điện giật bốc khói nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.

"Ở đây!"

"Cấm nhúc nhich!"

Trần Miểu dẫn người xông vào đại sảnh tầng cao nhất trong ít giây sau, tổ viên giám sát xông lên khống chế hai tên tiến hóa đang sống dở chết dở, nhanh chóng trói bọn chúng lại dẫn đi.

"Đi!"

"Dẫn đi!"

Bàn tay phủ trên mắt Thẩm Chước lúc này mới rời đi, Bạch Thịnh nhìn anh chế nhạo:"Anh vừa định tuẫn tình cùng hắn phải không thanh tra?"

Thẩm Chước: "..."

Nửa giờ sau, những vị khách bị mù tạm thời vì ánh sáng chói lòa kia cuối cùng cũng lần lượt hồi phục thị lực, bắt tay Chủ tịch Bạch đang xin lỗi và chào tạm biệt rồi rời đi trong nỗi hoảng hồn chưa tan.

Phòng giám sát đang thu dọn hiện trường, Thẩm Chước đứng cách đám người không xa, hai tay đeo găng tay màu đen đút vào túi quần, im lặng nghe cấp dưới báo cáo.

"Thật sự là Thẩm Chước sao?"

"Thật sự là anh ta sao?..."

Vị trí thanh tra rất tế nhị, trong địa phận thành phố Thân Hải, Thẩm Chước có quyền lực gần như vô hạn, dù vậy anh cũng rất kín tiếng, nên ngay cả những người tai to mặt lớn cũng khó mà tiếp xúc với anh, lúc này có người kích động, muốn nắm lấy cơ hội hiếm có này để tiến lên chào hỏi.

"--Không được, ngài không thể vào. Nơi này tạm thời đã được tiếp quản. Lối ra ở đằng kia." May thay, các thành viên của Văn phòng Giám sát đã quen với tình huống này lập tức từ chối một cách lịch sự không chút nể nang: "Thanh tra chúng tôi không giao thiệp với người ngoài, ngài chỉ có thể chờ ngài ấy triệu tập để tra hỏi theo quy định." "Đúng, đội trưởng Trần cũng không rảnh, nếu có việc gì chúng tôi có thể giúp ngài truyền đạt." "Cảm ơn đã hợp tác, vui lòng rời khỏi đây theo lối ra ngay lập tức..."

Chủ tịch Bạch do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng lấy hết dũng khí bước tới nói: "Thẩm, Thanh tra Thẩm."

Thuộc cấp đang báo cáo dừng lại, Thẩm Chước quay đầu nhìn sang.

"..."

Mấy giây ấy đột nhiên đối với Chủ tịch Bạch dường như dài vô tận, mọi lời nịnh nọt đều nghẹn lại trong cổ họng, như thể ngay cả đại não của ông ta cũng trở nên trống rỗng dưới ánh mắt đó.

Một lúc lâu sau, ông ta nuốt khan, ma xui quỷ khiến cởi áo khoác của mình ra, tay run rẩy giơ lên:

"Ngài có....mặc không?"

Không khí đông cứng lại.

Thẩm Chước quay đầu lại, lấy áo khoác của mình trên tay Trần Miểu, không nói một lời mặc lên người, sửa sang lại vạt áo và ống tay áo.

"Không cần đâu, cảm ơn." Anh lễ độ trả lời.

Thẩm Chước nhấc chân đi về phía hiện trường, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Cả người chủ tịch Bạch răng rắc một cái.

Trần miểu đồng cảm: "Ngài không sao chứ?"

Chủ tịch Bạch túm lấy hắn, đáy lòng run rẩy hỏi: "Cả đời tôi đều đóng thuế đúng pháp luật, làm việc thiện tích đức, nếu tôi làm gì sai xin cơ quan thuế xử phạt, sao lại để một ông già vô tội gần đất xa trời gặp phải cảnh này?"

Trần Miểu sửng sốt: "Ngài đã làm gì?"

". . . "

Chủ tịch Bạch đột nhiên im lặng, hình ảnh cháu trai ông ta ôm thanh tra trong tay lại một lần nữa hiện ra trước mắt.

Một lúc sau, ông ta đau khổ nói: "Lúc đó còn chưa kịp đâm mù mắt mình."

Trần Miểu: "Hả?"

"Tổng cộng có 5 người bao gồm người mua, người môi giới và kẻ bán Triệu Tuấn đã bị bắt. Các công cụ liên lạc và tiền mặt liên quan đến vụ án tại phòng 1625 cũng đã bị niêm phong." Một thành viên của Cơ quan Giám sát đang nghiêm túc báo cáo: "Viên thiên thạch tiến hóa mà Triệu Tuấn mang theo đã được gửi đến khoa giám định, kết quả sẽ có trong vòng tám giờ."

Thẩm Chước nói: "Về phòng giám sát."

"Rõ!"

Tất cả tổ viên trong đại sảnh nhanh chóng thu dọn rời đi, Thẩm Chước đi về phía cửa, vừa định bước ra ngoài thì có một cánh tay vươn tới, dễ dàng ngăn cản anh lại.

"Có phải anh đã quên gì không thanh tra?" Bạch Thịnh nghiêng người dựa vào khung cửa mỉm cười nói.

Cổ áo của thanh tra được cài cúc đến tận cổ, trang phục đen từ trên xuống dưới, gương mặt trắng thuần, lông mày dài cong vút. Khi anh hạ mi nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, có khí chất trầm lặng như một hồ nước lạnh, phảng phất có chút gì đó rung động lòng người, dường như vẻ đẹp toàn thân ngập tràn hương rượu chưa từng tồn tại.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, ngài Bạch." Thẩm Chước dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng tôi hy vọng lần sau sẽ không gặp lại ngài ở hiện trường vụ án."

"..." Bạch Thịnh nói: "Thanh tra khách sáo quá, từ trước đến nay tôi đều làm việc tốt không cầu báo đáp, không phải tới đòi anh cảm ơn."

Thẩm Chước nhìn anh từ trên xuống dưới, vậy ý là anh đến đây để hát à?

Bạch Thịnh liếc nhìn xung quanh, đút một tay vào túi quần, hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng gần như chạm vào tai Thẩm Chước, âm cuối nụ cười của hắn dường như có một cái móc câu đầy cám dỗ:

"Thanh tra, ba ngày trước tôi đã nộp đơn xin ứng tuyển vào Sở giám sát thành phố Thân Hải. Anh không định tuyển tôi sao?"

Trần Miểu vừa nghe báo cáo vừa sải bước đi tới, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy tình huống này, một đám người đồng thời dừng lại.

Thẩm Chước lùi lại nửa bước, kéo giãn ra khoảng cách, khách khí nhìn Bạch Thịnh nhưng không có chút cảm xúc nào.

"Văn phòng giám sát Trung ương thành phố B được ưu tiên chiêu mộ người tiến hóa. Theo tôi được biết thì họ đã gửi lời mời đến ngài. Cảm ơn thịnh tình của ngài, ngài Bạch, nhưng văn phòng giám sát Trung ương càng xứng với ngài hơn chỗ tôi."

Bạch Thịnh kiên trì nói: "Nhưng tôi chỉ muốn đi theo anh thôi, không được sao? Đó là suy nghĩ của tôi khi lần đầu tiên nhìn thấy anh trên báo."

"..."

"Đi theo anh luôn là giấc mơ cả đời của tôi, thanh tra Thẩm."

Thẩm Chước nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ trung chân thành của Bạch Thịnh trước mặt, hơi nheo mắt lại, không nói gì.

Có lẽ ánh đèn lộng lẫy vàng son của khách sạn quá chói mắt, không ai có thể nhìn rõ sự vi diệu khó tả trong mắt thanh tra thành phố Thân Hải.

"Ngài là chủ nhiệm Thẩm, đúng không?"

Buổi chiều giữa hè năm đó, gió từ phía chân trời quét qua hành lang của viện nghiên cứu. Vị trưởng phòng trẻ tuổi của Văn phòng Giám sát Trung ương đang dựa vào tay vịn cầu thang, mùi đạn huấn luyện còn vương trên ve áo đồng phục. Giơ tay chặn đường anh, trong mắt ý cười rạng rỡ phát sáng.

"Tôi tên là Phó Sâm, là thành viên tiến hóa của Văn phòng Giám sát Trung ương. Tôi may mắn được biết đến chủ đề của anh và rất hứng thú với nó. Tôi muốn đăng ký tham gia nhóm nghiên cứu của anh."

Một nhóm nhà nghiên cứu đi ngang qua ở cuối hành lang, thấy thế nhao nhao dừng bước, trong gió truyền tới tiếng xì xào bàn tán: "Đó là Phó Sâm?" "Là anh ta!" " Nghe nói gần đây trong nội bộ viện đang cố gắng hết sức để lôi kéo anh ta!" "Sao anh ta lại tới tìm chủ nhiệm Thẩm?"

...

Thẩm Chước vừa mới từ phòng thí nghiệm đi ra, một tay đút trong túi áo khoác trắng, đứng ở bậc thang phía trên đánh giá Phó Sâm một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Đám người tiến hóa các người không phải mỗi ngày đều biểu tình ở Liên Hợp Quốc phản đối tôi làm thí nghiệm hãm hại các người sao, giờ lại muốn làm gì?"

Phó Sâm chân thành ôn hòa: "Nhờ viện trưởng nơi đó tôi đã biết nội dung nghiên cứu thật sự của anh."

Thẩm Chước nheo mắt lại, không nói gì.

"Tôi muốn đi theo anh, tận mắt chứng kiến ​​con đường nghiên cứu phớt lờ luân lý này, xem cuối cùng nó sẽ dẫn bánh xe tiến hóa đi đến đâu..." Phó Sâm ngẩng đầu nhìn đôi mắt sắc bén lạnh lùng trên cao, hắn duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

"Hoặc nếu anh không phản đối, xin hãy để tôi theo đuổi anh."

Hai người một cao một thấp, cách nhau mấy bậc thang, tiếng ve kêu xa xa và tiếng người cũng hóa thành phông nền xa xăm.

Trong mắt Thẩm Chước có chút vi diệu, không biết đang suy nghĩ điều gì hồi lâu, cuối cùng đi xuống bậc thang, hơi nghiêng người về phía Phó Sâm.

Cử chỉ này thật trịch thượng và thú vị. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương:

"Nghe nói anh là cấp S hiếm có."

.

Dưới ánh đèn sáng chói của khách sạn, Thẩm Chước im lặng thở ra một hơi, nói: "Tôi không cần, ngài Bạch ạ."

Bạch Thịnh đang định nói gì đó thì Thẩm Chước đã giơ tay lên, không nghi ngờ gì đó là một tư thế ngắt lời, sau đó anh tiến lại gần, thì thầm cảnh cáo từng chữ với âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: "Đừng có nhìn trộm chuyện riêng tư của tôi nữa."

"..."

Thẩm Chước đứng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng như thường, không nhìn bất cứ một ai, anh đi ngang qua Bạch Thịnh và bước ra khỏi đại sảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top