Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Yui

Chương 07

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Bạch Thịnh vừa bước ra vừa lau mái tóc còn ướt sũng.

Xuyên qua cửa kính sát đất có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa của thành phố, thân trên trần trụi của Bạch Thịnh rắn chắc, với bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, từng tấc cơ thể đều ẩn chứa cảm áp bức ngột ngạt, cơ bụng sắc bén, đường nhân ngư biến mất bên trong khăn tắm.

Hắn đứng trước cửa sổ vươn vai một cái, sau đó quay người nhìn chiếc laptop đang mở trên bàn, trên màn hình là ảnh chụp màn hình một bản tin từ ba năm trước, tiêu đề rất rõ ràng -

« Thanh tra quốc tế được được trực tiếp bổ nhiệm, lai lịch của thanh tra mới vẫn còn là một bí ẩn » .

Đi kèm là một bức ảnh.

Tại Basel, Thụy Sĩ, trước tòa nhà của Tổng cục Thanh tra quốc tế, một thanh niên mặc áo khoác đen đứng dưới ô, bắt tay Tổng Giám đốc và chào tạm biệt.

Dưới bầu trời mưa phùn xám xịt, khuôn mặt của anh bị che khuất bởi một chiếc ô màu đen. Máy ảnh chỉ chụp được nửa dưới khuôn mặt của anh ấy, làn da trắng và đường nét tuấn tú, bờ môi khẽ mím thành một đường thẳng tắp không chút cảm xúc.

Bạch Thịnh hơi nheo mắt lại.

"...Người tiến hóa có thể chất cực kỳ cao và có nhiều siêu năng lực khác nhau nên họ luôn bị coi là mối đe dọa. Nhưng trên thực tế, đối với người tiến hóa chúng ta, con người mới thực sự mạnh mẽ và là sự tồn tại đầy nguy hiểm..."

Đó là một buổi tối cách đây ba năm. Ánh hoàng hôn xuyên qua giếng trời bằng kính có hoa văn của nhà thờ, phản chiếu chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch màu trắng và xanh lá cây lộng lẫy, một đám người tiến hóa trẻ tuổi đủ mọi màu da ngồi xung quanh bàn tròn nhìn chăm chú thủ tọa tóc bạc trắng người Anh.

"Có phải là vì chênh lệch số lượng lớn giữa hai bên không, ''giám mục''?" Bạch Thịnh dựa vào ghế, hai chân dài bắt chéo thoải mái, giơ tay hỏi.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Không, là vì so với người tiến hóa chia năm xẻ bảy thì nhân loại bình thường có mục tiêu nhất quán hơn."

Các sinh viên trẻ đều tỏ ra nghi hoặc.

"Mục tiêu của sinh tồn là sinh sản và mục đích cuối cùng của sinh sản là tiến hóa. Khi con đường tắt dẫn đến tiến hóa ở ngay trước mặt, dù là nghiên cứu phản nhân đạo hay các giá trị phổ quát đều có thể bí mật diễn ra..."

Ông ta đưa tay chuyển hình chiếu, trên màn hình hiện lên một tin tức.

"Hôm qua Tổng cục Thanh tra Quốc tế vừa mới bổ nhiệm, liệt người này vào danh sách mười thanh tra thường trực hàng đầu của Liên Hợp Quốc" ông ta chỉ vào màn hình, "Thẩm Chước."

Đồng tử của Bạch Thịnh hơi giãn ra.

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm Chước trong một bức ảnh, người sau này trở thành một thanh tra sắt đá được biết đến với vẻ đẹp hiếm có và nổi tiếng với tác phong cứng rắn.

Luật báo chí quy định cơ quan truyền thông phải làm mờ ảnh thanh tra khi đăng nên ảnh chụp không rõ ràng lắm nhưng chiếc cằm xinh đẹp và cần cổ thon gầy vẫn có thể được nhìn thấy dưới chiếc ô đen.

Mấy cái đầu chụm lại bàn tán quanh bàn tròn, có một sinh viên da trắng giơ tay: "Thẩm Chước này cũng là người tiến hóa sao giám mục?"

Ông lắc đầu.

"Không, anh ta là một người bình thường đã được xác định chắc chắn không thể tiến hóa, nhưng ở một góc độ khác, anh ta có thể đại diện cho đỉnh cao di truyền mà con người có thể tự mình đạt được. Theo nguồn tin chúng ta có được, anh ta có ít nhất hai bằng tiến sĩ, rất có uy tín trong lĩnh vực kỹ thuật di truyền và được bổ nhiệm làm chủ nhiệm Viện Nghiên cứu Trung ương của Quốc gia C từ rất sớm. Mặc dù các dự án nghiên cứu của anh ta là tuyệt mật nhưng có tin đồn rằng anh ta đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm phi nhân đạo lên người tiến hóa."

"Hai tháng trước, một thiên thạch nguồn tiến hóa có giá trị năng lượng cực cao đã được phát hiện ở Thanh Hải, Quốc gia C. Một đội ba người được cử đi thực hiện nhiệm vụ thu hồi, bao gồm một cấp S, một cấp A và Thẩm Chước. Tuy nhiên, nguồn tiến hóa bùng nổ dữ dội do "sự cố ngoài ý muốn", dẫn đến người tiến hóa cấp A bị thương nặng và người tiến hóa cấp S Phó Sâm tử vong tại chỗ."

Trên thế giới chỉ có hai mươi người cấp S. Mọi người ngồi quanh bàn tròn lập ồn ào: "Người Châu Á Phó Sâm đó chết rồi sao?"

"Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn?"

"Không thể nào! Chỉ một vụ nổ thôi mà, cấp S sao có thể chết dễ như vậy!"

...

"Hội nghị bàn tròn đã dùng hết mọi phương pháp, nhưng họ vẫn không thể điều tra nguyên nhân thực sự của vụ nổ và dự án nghiên cứu tối mật của Thẩm Chước chính xác là gì, nhưng có một điều chắc chắn."

Ông ta hít một hơi, nhấn giọng nói: "Sau vụ nổ, Thẩm Chước đột nhiên có được một loại sức mạnh tương tự như sức mạnh tiến hóa."

"Nói cách khác, anh ta sở hữu một phần sức mạnh vốn thuộc về Phó Sâm."

Ý nghĩa ẩn dụ của câu này thật rùng rợn và đáng sợ, như thể một luồng gió lạnh quét qua bầu trời, khiến mọi người ngồi quanh bàn tròn đều phải rùng mình.

"Sau cái chết của Phó Sâm, Thẩm Chước bị giáng chức và bị đuổi khỏi Viện nghiên cứu. Nhưng kỳ lạ thay, Văn phòng Giám sát Quốc tế lại có suy nghĩ ngược lại, bất chấp sự phản đối của các tổ chức bảo vệ người tiến hóa khác nhau trên toàn thế giới, cưỡng ép bổ nhiệm Thẩm Chước vào danh sách mười thanh tra thường trực hàng đầu của Liên Hợp Quốc, chẳng bao lâu nữa sẽ được phái đi nhậm chức quản lý khu vực Thân Hải."

"Cho phép tôi nhắc nhở các bạn, rằng có hàng chục ngàn người tiến hóa sinh sống ở thành phố Thân Hải - hàng chục ngàn anh chị em của chúng ta."

Ánh mắt ông ta nghiêm nghị, ông nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi quanh bàn tròn.

"Tất cả các bạn ở đây đều là những người tiến hóa cấp cao, nhiều người cấp A hay thậm chí là cấp S. Bất kể bạn là màu da gì hay thuộc chủng tộc nào, xin hãy ghi nhớ điều này-"

"Những người tiến hóa là một nhóm thiểu số trên trái đất này. Một khi xung đột nổ ra, chúng ta chắc chắn sẽ là những người bị loại bỏ."

"Các bạn có trách nhiệm bảo vệ những đồng loại yếu hơn, giống như con sói bảo vệ anh chị em của mình vậy."

...

"Thanh, tra, Thẩm." Bạch Thịnh một tay chống cằm, từ trên nhìn xuống bức ảnh trên tin tức kia, ngậm cười lẩm bẩm nói.

Trời sinh chất giọng của hắn trầm thấp nhẹ nhàng, nghe có vẻ khá sang trọng, nhưng khi nói chuyện không khỏi có cảm giác ngả ngớn thậm chí là kỳ quặc, đặc biệt ba từ này được phát âm nối tiếp nhau, mỗi từ đều có cảm giác thèm thuồng chưa thỏa mãn.

"Rốt cuộc anh muốn tìm thứ gì trên người chúng tôi vậy, người đẹp?"

Ngày hôm sau, Văn phòng Giám sát Thành phố Thân Hải.

Phòng thẩm vấn.

"Cái gì tôi cũng không biết. Nguồn gốc tiến hóa? Tôi nhặt được ở ven đường."

Triệu Tuấn bị hai lính cảnh vệ giữ sau một chiếc bàn sắt, một gã ăn chơi tiêu tiền như nước trong hộp đêm dường như đã biến thành một người khác chỉ trong một đêm, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt, mỉa mai: "Thanh tra giám sát Thân Hải các người không phải rất trâu bò à? Thế thì tự mình đi điều tra đi, sao, vẫn muốn bức cung à?!"

Sau tấm kính một chiều trong phòng thẩm vấn, Thẩm Chước đút một tay trong túi quần, khẽ cau mày.

"Từ tối hôm qua đánh thức hắn thì đã tra hỏi đến tận bây giờ, hắn không chịu nói gì, bị ép buộc thì bày vẻ chống đối, mắng chửi mấy câu tục tĩu." Thẩm vấn viên cúi đầu báo cáo, do dự một lát, vẫn không dám thuật lại cụ thể "mấy câu tục tĩu" kia. "Nhưng ngài yên tâm, chúng tôi sẽ tăng cường thẩm vấn bắt đầu từ trưa hôm nay, nhất định sẽ cạy được lai lịch nguồn tiến hóa trong miệng hắn!"

"Hắn ta sẽ không nói."

Thẩm vấn viên: "Hả?"

Thẩm Chước thản nhiên nói: "Bởi vì bùa hộ mệnh của hắn chưa tới."

"Bùa hộ mệnh?"

Thẩm vấn viên không hiểu gì, chỉ thấy tiếng Triệu Tuấn truyền tới sau tấm kính: "...Có giỏi thì làm đi, tao xem chúng mày có dám làm tao bị thương không. Có biết sếp lớn Nhạc Dương ở văn phòng giám sát Trung ương không? Hắn là anh em thân thiết của Phó Sâm khi còn sống, hắn có quan hệ lâu năm với nhà bọn tao...."

Thẩm vấn viên David kinh ngạc: "Tên họ Triệu này còn có mối liên hệ này sao?"

Thẩm Chước nói: "Nhà hắn kinh doanh ở thành phố B nhiều năm, đúng là có không ít quan hệ."

"Vậy..vậy bùa hộ mệnh của hắn..."

"Chúng mày cảm thấy sếp Nhạc sẽ ngồi im mặc kệ à?" Triệu Tuấn cao giọng khiêu khích: "Ba năm trước Phó Sâm chết thế nào chưa ai quên đâu, mày đoán Nhạc Dương muốn tao chết hay muốn nhân cơ hội này đánh chết tên Thẩm Chước kia?"

Không khí trong ngoài phòng thẩm vấn nháy mắt đông cứng.

Ba năm trước Phó Sâm hy sinh, nguyên nhân tử vong được công khai là do sự cố phát nổ, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nguyên nhân tử vong của Phó Sâm không tránh khỏi liên can đến Thẩm Chước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là Thẩm Chước cố ý giết người.

Ba năm này, Văn phòng giám sát Trung ương hận Thẩm Chước đến thấu xương, đám thủ hạ của Phó Sâm khi còn sống chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Chước. Mà sếp lớn của văn phòng giám sát Trung ương là Nhạc Dương, là bạn học của Phó Sâm khi còn sống, cũng là chiến hữu, là anh em thân thiết nhất của hắn, cũng là người năm đó đã tự mình chủ trì lễ tang của Phó Sâm.

Nếu trên đời này chỉ còn duy nhất một người muốn thay Phó Sâm báo thù thì người đó nhất định là Nhạc Dương.

Không dám nghĩ tới trưởng phòng Nhạc sẽ mượn việc của Triệu Tuấn để chấn chỉnh Văn phòng giám sát Thân Hải như thế nào.

"Thanh tra!" Lúc này, một thành viên trong đội vội vàng bước vào phòng dự thính, "Đội trưởng Trần nhờ tôi báo cáo với anh, trưởng phòng Nhạc sáng nay đã lên chuyên cơ bay từ Thành phố B đến Thân Hải và sắp tới văn phòng giám sát của chúng ta!"

Anh ta đích thân đến!

Mấy người sắc mặt căng thẳng, nhưng lại nhìn thấy trong mắt Thẩm Chước lóe lên một tia vi diệu, xoay người mở cửa đi thẳng vào phòng thẩm vấn.

"Thanh tra, thanh tra?"

Phía sau tấm kính đơn, Triệu Tuấn đang bị giam giữ đột nhiên ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng nhìn Thẩm Chước, đồng tử đột nhiên nheo lại.

Người đẹp phóng đãng và cao ngạo trong hộp đêm khi đó dường như chưa từng xuất hiện. Khi tỉnh táo, viên thanh tra có khuôn mặt tuấn tú trang nghiêm, nước da lạnh như băng, ngay cả bàn tay cũng không mảy may lộ ra chút da thịt

Trong phút chốc, trong lòng Triệu Tuấn dâng lên một cảm giác thảm hại và căm hận: "...Thì ra thật sự là mày..."

"Im ngay!" Cảnh vệ quát lớn.

Thẩm Chước đứng yên, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"..." Triệu Tuấn nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói từng chữ: "Nếu biết sớm hơn thì tao đã làm luôn trong xe chứ không chờ tới khách sạn. Tao muốn xem trên gương mặt mày có biểu cảm khóc lóc cầu xin không..."

"Nói xằng bậy gì đó!" "Câm ngay!"

Tất cả mọi người kinh hãi đến biến sắc, đột nhiên đứng bật dậy, nhóm cảnh vệ nhào lên ép hắn xuống đất: "Câm miệng, muốn chết hay sao?!"

Rầm! Đầu Triệu Tuấn đập xuống mặt đất, bị cánh tay sắt của cảnh vệ kẹp lấy, mặt mũi đỏ bừng lên, liều mạng giãy giụa cũng không phát ra được chút âm thanh nào.

Nhóm cảnh vệ vẫn chưa hết sợ hãi, bấy giờ mới hơi tản ra, Triệu Tuấn chật vật khó coi nằm trên mặt đất, bị Thẩm Chước dùng mũi giày nâng mặt lên.

"Buôn bán nguồn tiến hóa có thể phán tối đa là chung thân, có phải mày cảm thấy bây giờ chỉ có Nhạc Dương mới cứu được mày không?"

"..."

Triệu Tuấn không trả lời nhưng vẻ mặt hắn đã nói lên tất cả.

Thẩm Chước nhìn xuống: "Vậy chúng ta cùng nhìn xem."

Cộc cộc hai tiếng, Trần Miểu gõ cửa vào, bước nhanh tới sau lưng Thẩm Chước khom người chào: "Thanh tra, trưởng phòng Nhạc đến."

Một thân hình cao lớn lạnh lùng xuất hiện trước cửa phòng thẩm vấn.

Người tới mặc chế phục đen, gương mặt góc cạnh sắc nét, sống mũi thẳng tắp, khí chất điềm tĩnh trầm ổn, trên mặt không lộ cảm xúc, chính là sếp lớn của văn phòng giám sát Trung ương Nhạc Dương.

Đáy mắt Triệu Tuấn tràn đầy hy vọng, há miệng muốn cầu cứu, nhưng bị Thẩm Chước giẫm xuống một bên mặt nhấn xuống mặt đất.

"Tao cho mày biết một chuyện." Thẩm Chước từ trên cao nhìn xuống nói.

"..." Mặt Triệu Tuấn tím tái, ngay cả xương gò má cũng phát ra âm thanh bị đè ép kinh hãi dưới đế giày da.

Sau lưng bọn họ, Nhạc Dương khoát tay ra hiệu cho các nhân viên xung quanh không cần đứng lên chào, theo thói quen yên lặng nhìn cảnh tượng này.

Thẩm Chước ném một túi bị bịt kín xuống đất, đồng tử Triệu Tuấn trợn tròn, thấy trong túi đó rõ ràng là một viên đá phát ra ánh sáng xanh lam yếu ớt.

"Đây là mẫu 'nguồn tiến hóa' mà mày đang cố bán trái phép với giá 16 triệu đô la Mỹ. Nó đã được giám định xác minh là hàng giả."

Triệu Tuấn sững sờ trong giây lát, trong lòng dâng trào niềm vui sướng vì sống sót trong tình thế tuyệt vọng.

Hắn ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nguồn tiến hóa này từ cấp trên. Nếu là hàng giả thì có nghĩa là hắn đã bị cấp trên lừa dối, nhưng đồng thời cũng không thể thành lập tội danh bán trái phép nguồn tiến hóa, hắn không phải ngồi tù suốt đời!

"Còn cái này," Thẩm Chước dùng tay trái lấy ra một ống cách ly kim loại từ tay Trần Miểu. Bên trong là một viên thiên thạch thật sáng ngời, lắc lư trên đầu Triệu Tuấn.

"Đây là hàng thật được lấy từ kho lưu trữ của cục giám sát Thân Hải."

Triệu Tuấn kinh ngạc mở to mắt, nhìn qua nhìn lại giữa hai viên đá xanh, hắn nghĩ thầm, Thẩm Chước có ý gì? Không phải muốn dạy hắn phân biệt thật giả đấy chứ?

"Tao nghĩ người như mày cho dù có đầu cơ trục lợi nguồn tiến hóa, cũng sẽ không dễ dàng bị bọn chúng ngẫu nhiên chọn nhầm để lừa gạt. Cho nên, bên trên của mày chắc chắn có đồ thật trong tay, vậy nên đối với bọn tao thì mày không phải trọng điểm. Bên trên mày mới phải. Tiếc là từ tối qua đến giờ mày vẫn từ chối hợp tác, ngậm miệng không nói về lai lịch của nguồn tiến hóa giả, mày nghĩ chỉ cần mày không mở miệng thì tao không làm gì được mày à."

"—Rõ ràng là mày có hiểu lầm rất lớn về tao." Thẩm Chước dừng một chút rồi nói, "Hình như mày cho rằng tao là người theo đuổi chứng cứ và sự thật, sẽ không đổ oan cho tội phạm, càng không ra tay thay đổi vật chứng."

Triệu Tuấn sững sờ.

Sau đó hắn ta nhận ra điều gì đó buột miệng nói: "Chẳng lẽ mày muốn ----, không, mày là thanh tra, mày không thể ----"

"Tao có thể." Thẩm Chước nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu thậm chí có chút tàn nhẫn.

"Tao nói mày bán trái phép nguồn tiến hóa nào, thì chính là cái đó, tao muốn mày bị nhốt trong ngục cho đến khi chết già, thì mày sẽ bị giam đến khi chết già. Tao muốn xương cốt của mày mục nát thành bùn thì mày cũng đừng mong nhìn thấy ánh mặt trời ở kiếp sau."

"Trong thế giới của thanh tra, chỉ có quyền lực mới được tôn trọng. Bên dưới cường quyền, không cần tuân theo luật pháp."

"Không, không... không," Triệu Tuấn cuối cùng cũng nhận thức được sự sợ hãi, không tự chủ được run rẩy. Hắn ta vặn vẹo khuôn mặt dưới đôi giày da của Thẩm Chước, đảo mắt nhìn mọi người trong phòng thẩm vấn, "Mày muốn tạo án oan, nhiều người đang nhìn như thế, mày cũng không bịt miệng được tất cả! Mày ----"

Tiếng gào thét im bặt.

Mọi người đều trầm mặc, trong và ngoài phòng thẩm vấn đều im lặng phục tùng.

"..." Triệu Tuấn khó tin lắc đầu, cố dùng sức dịch đầu nhìn Nhạc Dương đang đứng trang nghiêm ở cửa phòng thẩm vấn.

Nhạc Dương từ khi vào cửa không nói một lời, mãi đến lúc này mới lên tiếng, thanh âm không chút gợn sóng:

"Tôi tôn trọng thẩm quyền của thanh tra Thẩm và không có dị nghị gì."

Triệu Tuấn cuối cùng cảm thấy như mình rơi vào hầm băng, đôi môi run rẩy dữ dội thậm chí không thể phát ra được một từ nào.

Thẩm Chước rút chân đang giẫm lên mặt hắn, ngồi xổm xuống, phát ra giọng nói mỉa mai chỉ có hai người họ mới nghe được: "Không phải mày thật sự nghĩ rằng hắn đến vì mày đấy chứ?"

"..." Thứ gọi là tuyệt vọng hoàn toàn nuốt chửng Triệu Tuấn, mặt cắt không còn giọt máu, đồng tử cũng giãn ra.

Không khí yên tĩnh đến mức ngột ngạt, nhất thời hắn co giật dữ dội, như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Mọi người lập tức bật báo động, lao về phía trước, chỉ thấy Triệu Tuấn đang thút thít, sau đó biến thành tiếng gào khóc, giãy giụa vươn tay túm lấy ống quần của Thẩm Chước.

"Tôi biết rồi, tôi biết tôi sai... Tôi tự nguyện hợp tác, chuyện gì tôi cũng hợp tác! Nửa tháng trước tôi lấy nguồn tiến hóa từ một tên môi giới, biệt danh là "Thập Tam yêu'' ..."

Thẩm Chước lùi lại nửa bước, tránh bàn tay đang nắm lấy ống quần của Triệu Tuấn: "Tên thật của Thập Tam Yêu là gì?"

"Tôi không biết, tôi không biết, tôi chỉ biết hàng hóa của Thập Tam Yêu không phải của hắn, là hắn lấy trộm của cấp trên." Triệu Tuấn nước mắt nước mũi giàn giụa: "Của tên cấp trên đó mới là hàng thật." nhưng hắn ta có vẻ là một người tàn tật. Tôi nghe bọn hắn gọi hắn ta là "ngài Vinh"..."

Ngài Vinh.

Tuy rằng trước đây chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng không biết vì sao lông mày của Thẩm Chước giật giật, trực giác cảm thấy một tia nguy hiểm bỗng nhiên biến mất.

Triệu Tuấn nói năng lộn xộn: "Tôi nhớ rõ Thập Tam Yêu trông như thế nào. Tôi có thể giúp anh vẽ một bức chân dung. Cầu xin các anh cho tôi hợp tác, tôi vui lòng dốc sức hợp tác...!"

"Trong vòng nửa tiếng hãy moi hết mọi thứ trong miệng hắn ta, bao gồm địa điểm giao dịch, thông tin nhận dạng và dòng tiền." Thẩm Chước đứng dậy ra lệnh: "Sau đó nhốt vào phòng giam và trói vào ghế điện, ba ngày tới không cần cho bất cứ một giọt nước nào."

Trần Miểu không dám nhìn vẻ mặt Nhạc Dương, thấp giọng nhắc nhở: "Đàn, đàn anh, tên Triệu kia dù sao cũng là người Trung ương. Kìa, trưởng phòng Nhạc ..."

Thẩm Chước không nhìn đến ai, "Báo cáo cho cục Giám sát Trung ương. Cho dù có đến Thần Hải quỳ xuống cũng vô dụng thôi. Vụ án này không còn là chuyện của bọn họ nữa."

Còn đau hơn việc anh quay lại tát vào mặt Nhạc Dương một cái, Trần Miểu lắp bắp: "Vâng...vâng!"

Tất cả mọi người không nhịn được trộm liếc nhìn vẻ mặt của sếp lớn Trung ương.

Dưới ánh mắt của mọi người, trên mặt Nhạc Dương không lộ ra chút manh mối nào, nhanh chóng đi theo Thẩm Chước xoay người đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top