Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Tôigiật mình tỉnh dậy, nước mắt vẫn còn lăng dài trênmá, cảm giác như chuyện chỉ vừa mới xảy ra ngày hômqua. Khắp người ê ẩm, đảo mắt nhìn xung quanh rồi cảmthấy thật nhẹ nhõm khi nhận ra mình đang ở nhà Phương.

-Sao vậy? Vết thương vẫn còn đau lắm à?

Phươngmở cửa bước vào nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.Tôi bối rối một lúc rồi cố gượng ngồi dậy.

-Để tôi!

Cậuấy vội vàng bước đến bên giường đỡ lấy bàn taykhông còn chút sức lực nào của tôi.

-Mấy giờ rồi?

-Đã hơn 3 giờ chiều!

-Cậu không đến trường hả?

-Làm sao tôi có thể yên tâm mà đi được chứ? Từ lúcxuất viện về đã hơn một ngày rồi mà cậu cứ ngủsuốt. Tôi còn đang lo không biết có nên đánh thức cậudậy không nè.

-Tôi đã ngủ lâu vậy à?

Phươnggật đầu.

-Ừ! Chắc là cậu đói lắm phải không? Cả ngày không ăngì mà!

Tôinép vào người Phương, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu ấy,cảm giác thật bình yên mà đã rất lâu rồi mình khôngcó được. Từ ngày ra đi, nỗi nhớ của tôi cứ thếkéo dài theo năm tháng, tôi nhớ mẹ, nhớ cậu, nhớ nhữngngày tháng hạnh phúc mà tôi đã từng có.

-Để tôi ra bếp lấy cháo cho cậu.

Tôivội nắm lấy tay Phương.

-Cậu có thể ngồi lại chút nữa không? Tôi ...

Cổhọng cứ nghẹn lại, không thể tiếp tục nói đượcnữa. Phương đứng dậy bước đến trước mặt, nắmlấy đôi tay gầy gò của tôi với ánh nhìn trìu mến.

-Khanh à! Không cần biết cậu đã từng làm gì và quen ainhưng nếu cảm thấy đau khổ như vậy thì dừng lại đi.Không thể hạnh phúc tại nơi mà cậu đã chọn thì cậucó thể trở về đây, đừng cố chấp nữa!

Nướcmắt tuông rơi không ngừng đến nỗi phải đưa tay lênôm lấy gương mặt mình, tôi đã quá ích kỷ khi chỉbiết nghĩ đến cảm giác của bản thân, trong khi tôi cứcố gắng tìm kiếm thứ hạnh phúc hư ảo ấy thì cậulại vẫn đứng đây chờ đợi và dùng trái tim rộng mởchào đón tôi trở về. Tôi có lỗi với cậu rất nhiều,cho dù có nói bao nhiêu lần câu như vậy cũng không đủcho sự áy náy của mình.

-Không sao đâu! Tất cả đã qua hết rồi và dù sau này cóxảy ra chuyện gì đi nữa thì chúng ta sẽ cùng nhau đốimặt với nó.

Phươngôm lấy tôi, vỗ về đôi vai đang run rẩy của tôi giốngnhư cái ngày của mười năm về trước trong đám tang củamẹ, vẫn cái cảm giác hôm ấy dù tuổi của chúng tôiđã ngày càng nhiều hơn và cũng đã trải qua nhiều thăngtrầm trong cuộc đời này.

-Cậu uống nước đi! Đã bình tĩnh lại chưa?

Tôigật đầu rồi cầm ly nước lên hớp vội một ngụm.

-Lúc ấy, tôi chọn cách ra đi là muốn thoát khỏi nỗiđau hiện tại, quyết định ở lại Hà Nội vì đó làquê hương của mẹ, nơi bà đã được sinh ra và lớnlên. Trong ngôi nhà chất chứa nhiều hình ảnh tuổi thơcủa bà đã khiến tôi thay đổi ý định đến Anh và đócũng là nơi bắt đầu mọi chuyện.

Tôidừng lại một lúc rồi ngước lên nhìn thẳng vào đôimắt Phương.

-Sao từ lúc về tới giờ tôi vẫn không thấy ba mẹ cậu?

Phươngngập ngừng.

-Chuyên dài dòng lắm!

Cậuấy nhìn xuống với đôi mắt chất chứa nhiều nỗi niềmriêng khó nói.

-Ba tôi trong một lần đuổi theo nhóm người chạy xe quátốc độ đã bị tai nạn nghiêm trọng đến nỗi ôngphải nằm viện suốt một năm để điều trị, tuy giờđây đã khỏe hơn nhiều nhưng không thể đi lại bìnhthường được và tất nhiên phải từ bỏ công việc củamình.

Tạisao tôi lại cảm thấy đau lòng đến vậy? Những tưởngrằng Phương đã trải qua một cuộc sống bình yên nàongờ sóng giờ vẫn ập đến với cậu. Tôi vẫn luônmong mỏi cậu không phải chịu bất cứ tổn thương nàovì hơn ai hết tôi là người hiểu rõ cái cảm giác đónhưng ông trời vốn không hề ưu ái cho bất kỳ ai. Tôiđành phải chuyển chủ đề.

-Cậu biết không tôi đã trở thành một cảnh sát hìnhsự!

Phươngnhìn tôi với ánh mắt tỏ vẻ bất ngờ.

-Ngạc nhiên lắm đúng không?

Tôicười.

-Không phải cậu ....

-Ừ! Đã từng như vậy!

-Tại sao?

Tôichần chừ một lúc.

-Vì ... đó là ước mơ ngày nào của cậu!

Ánhmắt Phương toát lên vẻ buồn bã khó tả, cậu ấy nói.

-Càng lớn chúng ta càng nhận ra rằng có những chuyệnkhông thể tự quyết định được dù đó là cuộc đờicủa chính mình. Giấc mơ ngày xưa, hãy để nó trở thànhmột kỷ niệm đẹp đẽ của cái tuổi chênh vênh luônmơ mộng ấy.

-Ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ?

-Ừ!

-Hiện giờ họ đang ở đâu?

-Ông bà đang ở quê.

-À! Thế cũng tốt, cuộc sống ở đây xô bồ quá, vềnơi yên tĩnh sẽ tốt cho hai bác hơn.

Tôiliếc sang Phương thì bắt gặp ánh mắt của cậu ấy đãnhìn tôi lúc nào.

-Sau khi cậu khỏe hẳn, chúng ta cùng về thăm ba mẹ tôi,được chứ?

-Nhưng tôi ....

Tôibối rối trước lời đề nghị của Phương dù đã từnggặp qua hai bác trước đó, đang không biết phải trảlời như thế nào thì Phương đột nhiên nắm lấy taytôi.

-Đừng lo, ba mẹ sẽ rất vui khi gặp lại cậu đó!

Tôibiết cậu đang nghĩ gì, nhưng Phương à, tôi cần phảigiải quyết chuyện của mình. Liệu cậu đủ kiên nhẫnđể chờ tôi không?

Sángsớm thức dậy, tôi bước ra khỏi phòng.

-Cậu dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?

-Mấy ngày nay cứ ngủ suốt làm đau cả người, tôi địnhra ngoài vận động một chút cho khỏe đó mà. Chuẩn bịđến trường hả?

-Ừ! Mà nè tôi có nấu bữa sáng cho cậu, nhớ ăn rồiuống thuốc đó!

-Cậu cứ làm việc của mình, tôi tự lo được.

Phươngbước ra cửa, dường như không yên tâm chuyện gì, cậuấy quay lại.

-Thuốc tôi đã để trên bàn ăn, cậu đừng có quên đó!

-Được rồi! Cậu mau đi đi!

Tôibất giác mỉm cười, cậu ấy vẫn chu đáo như vậy mặcdù luôn tỏ ra là một người lãnh đạm, đột nhiêntiếng chuông điện thoại nhà Phương reo lên, tôi chầnchừ không biết có nên nghe hay không? Là người quen củacậu ấy, tôi nghe máy không tiện cho lắm, thôi cứ lờđi vậy, nếu không ai bắt máy thì họ sẽ tự gọi diđộng cho cậu ấy. Nhưng không nó lại reo lên lần hai,có vẻ như đang gấp lắm hay điện thoại của Phươngkhông gọi được, nghĩ đến đấy tôi liền chạy đếnnhấc máy.

-A lô!

Đáplại tôi là sự im lặng của đầu máy bên kia.

-Xin hỏi ai gọi đấy?

Vẫnkhông nghe thấy gì khiến tôi có cảm giác lo sợ, cố lấybình tĩnh nói thêm một câu nữa.

-A lô!

-Là anh đây!

Giọngnói quen thuộc ấy vang lên bên tai làm tôi rùng mình,tưởng chừng như anh ấy đang ở rất gần nơi đây.

-Sao anh lại biết ...?

-Nếu muốn thì đằng nào mà chả biết được!

-Anh định làm gì?

-Anh sẽ chẳng làm gì em đâu, anh yêu em đến thế cơ mà... nhưng với những người bên cạnh em thì không chắcđâu đấy!

-Anh đang đe dọa tôi?

-Đúng! Và nếu em không trở về bên anh thì nó sẽ thànhhiện thực.

-Anh nghĩ sau bao nhiêu chuyện mình đã làm chúng ta có thểđược sao?

-Khanh à! Em đã biết được bao nhiêu và còn bao nhiêuchuyện chưa biết, có muốn anh kể tất không?

-Ý anh là gì?

-Nếu muốn biết thì hãy đến khách sạn anh đang ở, anhsẽ nhắn địa chỉ qua số điện thoại của em và đừngchặn số anh nữa, chẳng hay ho chút nào cả!

Thậtra anh ta đã gây ra bao nhiêu chuyện, lý do đằng sau nhữnghành động của Tuấn là gì? Với tình trạng đang mấtkiểm soát của anh ấy, tôi có nên mạo hiểm không?

-Liệu em sẽ đến chứ?

Anhấy đang thăm dò tôi?

-Được thôi! Ngày mai tôi sẽ đến đó!

-Tốt đấy! Vậy không làm phiền em nữa, nghỉ ngơi đinhé! Hẹn mai gặp!

Thếrồi anh ấy gác máy chỉ còn lại tiếng kêu vô cảm củađầu máy bên kia, nếu không phải là bây giờ thì có lẽsẽ không thể biết được tất cả sự thật và chỉ cóTuấn mới là người có thể giải đáp được. Tôi vẫnluôn thắc mắc về thái độ dửng dưng của Tuấn khinghe tôi nói đã biết hết mọi chuyện và hôm nay tạisao anh ấy có thể chắc chắn những điều mà tôi chưađược biết? Có phải từ lâu anh đã nhận ra được tôiđã phát hiện ra mọi thứ khi còn ở Hà Nội? Tuấn à!Anh thực sự đang nghĩ gì?

Sánghôm sau, tôi chờ Phương đến trường mới chuẩn bị đếngặp Tuấn vì sợ cậu ấy biết sẽ ngăn cản. Chẳng baolâu đã đứng trước cửa phòng khách sạn mà anh ấy đãnhắn địa chỉ cho tôi, lấy can đảm đưa tay lên gõcửa, một lúc sau cánh cửa mở ra hiện lên trước tôilà gương mặt quen thuộc của Tuấn, vừa nhìn thấy tôianh liền nở nụ cười.

-Vào trong đi!

Từtừ bước vào, tiếng cánh cửa được anh đóng sập lại,cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm lấy tôi.

-Giờ thì nói đi!

-Làm gì mà vội vã thế chứ? Cứ ngồi xuống trước đã!

Tuấnđi đến chiếc bàn bên cạnh, từ từ nhấc chai nước,mở nắp rồi rót vào ly, anh ngồi xuống nhìn tôi

-Sao vậy? Lại đây ngồi đi!
Tôi nhìn Tuấn chần chừmột lúc, cuối cùng cũng làm theo lời anh ta.

-Chúng ta bắt đầu được chưa?

-Em vội gì chứ? Đã bao lâu rồi không gặp nhau, anh thựcsự rất nhớ em đấy!

Thậtkinh tởm khi nghe anh ta thốt ra những lời đó như thểchưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Đủ rồi! Đừng vòng vo nữa! Anh nói đi! Tại sao lạigiết cô ấy?

-Bây giờ ngay cả nhìn anh, em cũng không thể, đúng thếkhông?

Tôivẫn im lặng, đúng vậy, giờ đây chúng tôi đã không đủkiên nhẫn để cho nhau thêm cơ hội nữa rồi, chúng tôicòn gì ngoài cảm giác dè chừng, sợ hãi lẫn nghi ngờkhi ngồi trước nhau chứ?

-Nếu cô ấy không ép anh thì mọi chuyện đã không đếnnông nỗi này!

-Đừng cố bao biện cho mình nữa! Trầm đã chết rồi vàanh là hung thủ, tôi thật không ngờ ngay cả một chúthối hận anh cũng chẳng hề có!

-Hối hận? Nếu như em biết được những gì cô ấy đãlàm thì liệu còn có thể thốt ra những lời như thếkhông? Trầm vốn không hề đơn giản, tất cả những gìcô ấy làm đều có mục đích cả.

-Ý anh là gì?

-Em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa? Sự thật nàykhông hề dễ chịu chút nào đâu!

-Giữa Trầm và anh không phải vì có tình cảm với nhaunên mới lừa dối tôi?

Tuấncười cay đắng.

-Cô ta thì làm gì có tình cảm chứ! Cô ấy quen anh chẳngqua chỉ vì muốn em đau khổ thôi.

Tôibán tín bán nghi về lời Tuấn, cảm thấy thật vô lý.

-Tại sao Trầm lại làm vậy?

-Là tiền. Cô ta được thuê để làm điều đó.

Tôirùng mình nhận ra rằng lời cảnh báo của Tuấn không hềnói suôn, e rằng càng tìm hiểu lại càng đau lòng.

-Em đã làm gì mà khiến người phụ nữ ấy căm hận đếnthế?

Thậtra là ai đã gây ra chuyện này, tôi cũng chẳng có thù hằnvới ai ngoại trừ .... lẽ nào ....

-Anh có biết người đó tên gì không?

-Đúng vậy, là người mà em đang nghĩ trong đầu đấy, bàmẹ kế của em quả thật rất cao tay, toàn bộ ngườibên cạnh em đều trực tiếp hoặc gián tiếp có quan hệvới bà ta.

Vẫnbiết bà ấy là người rất xấu xa nhưng tàn độc đếnthế này thì không thể ngờ được, lý do gì khiến bàấy căm hận tôi đến nỗi phải tốn công sức làm nhữngđiều này?

-Nhưng tại sao bà ấy lại biết tôi ở...?

Khoanđã ... đúng rồi. Chính là bà Ba, ngay từ đầu bà ta đãbiết tôi không hề đi Anh.

-Ngạc nhiên lắm đúng không? Tất cả những người bêncạnh em đều có liên quan đến bà ta!

Tuấnnói không sai có mơ tôi cũng không thể ngờ rằng họ lạicó thể làm vậy với mình, tôi đã tin tưởng và yêuthương họ như thế nào vậy mà, những người đó nỡvì lợi ích cá nhân mà lợi dụng nó.

-Vậy lý do anh giết Trầm là gì?

Tuấnchợt nhìn về hướng khác như né tránh ánh mắt tôi.

-Anh không hề muốn làm thế!

Anhdừng lại một lúc, bầu không khí im lặng đến nghẹtthở bao trùm chúng tôi, được một lúc Tuấn bắt đầuhướng ánh nhìn đến tôi.

-Đêm hôm ấy, sau khi đã suy nghĩ rất kỹ anh quyết địnhđến nhà Trầm để kết thúc mối quan hệ bất chính bấylâu nay, chờ mãi vẫn không thấy cô ấy về, gọi điệnthì đầu máy bên kia là tiếng nhạc ồn ào đến nỗikhông thể nghe được giọng Trầm, đoán rằng cô ấyđang ở bar nên anh đã đánh xe đi một vòng mới quay lại,kiên nhẫn chờ đến 12 giờ thì cuối cùng cô ấy cũngxuất hiện nhưng lại đi với một người khác.

LàLâm, vậy là anh ta không hề nói dối.

-Đấy là lúc anh nhận ra rằng người phụ nữ ấy thậtđáng sợ, tức giận đến mức tưởng chừng như có thểxông vào nhà cho cô ta và gã đó một trận nhưng ... thậtlà lố bịch, anh có là gì đâu cơ chứ, chẳng qua cũngchỉ là công cụ để cô ta lợi dụng.

Mỉamai nhất là tôi đang nghe người đàn ông đã từng phảnbội mình kể về nỗi đau mà anh ấy phải chịu đựngkhi bị Trầm lừa dối. Tôi có nên đồng cảm với Tuấnkhi chính tôi cũng là nạn nhân của họ.

-Sau đó thì sao?

-Khi tên đó rời đi, anh mới xuống xe mở cửa bước vàonhà thì thấy cô ấy đang ngồi sẵn trên ghế dường nhưTrầm đã đoán trước được anh sẽ đến nhà tìm côấy.

Tuấnnói đúng có lẽ Trầm đã cố tình làm vậy, cô ấy cốtình dẫn Lâm về nhà mình để Tuấn nhìn thấy, rồigiục anh ấy rời khỏi. Chỉ vậy mới có thể lý giảiđược việc Lâm ra về vào giờ đó và cửa nhà Trầmkhông khóa như cố tình chờ đợi ai đó, nhưng tại saocô ấy lại làm vậy?

-Đêm hôm ấy cuộc trò chuyện diễn ra một cách trầntrụi đến đau lòng, bọn anh liên tục chỉ trích, đổlỗi cho nhau về những việc mà mình đã làm. Bản chấtcủa mỗi người được bộc lộ rõ qua từng câu chữthốt ra. Anh nhớ rất rõ đêm hôm ấy khi mình bướcvào.

-Anh làm gì mà lâu quá vậy?

-Sao em biết là anh sẽ đến?

-Xe của anh đã đậu ở ngoài đó ngay trước khi em vềmà, có phải không?

-Đã biết anh ... sao em vẫn ...?

-Em chỉ là muốn anh biết được cảm giác mà em đã trảiqua suốt bao nhiêu năm qua thôi!

-Vậy thì chấm dứt đi! Em mệt mỏi đến thế kia mà!

-Hôm nay anh cất công chờ em hàng giờ đồng hồ là đểnói câu này à?

-Anh không muốn có lỗi với Khanh thêm nữa! Chúng ta dừnglại đi!

-Hối hận rồi à? Định vứt bỏ tôi? Một mình anh khôngthể quyết định được chuyện này đâu!

-Rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới chịu buông tha tôiđây?

-Người mà tôi không muốn bỏ qua chính là Khanh, khôngphải anh!

-Cô nói vậy là thế nào?

-Anh nghĩ tôi vì cái gì mà chấp nhận mối quan hệ lénlút này, ngay cả lòng tự trọng cũng vứt bỏ. Tình cảmdành cho anh không đủ lớn để tôi phải hy sinh như vậy.

Trong giây phút đó anh đã suy sụp đến mức không thể thốtnên lời, tự hỏi tại sao người ta lại có thể thay đổiđến vậy, khi chiếc mặt nạ gian dối ấy dần dần đượclấy xuống cũng là lúc bộ mặt xấu xí của cô ấy hiệnlên.

-Có phải anh nghĩ tôi rất mất mặt? Bỏ ra bao nhiêu côngsức như vậy để cố quyến rũ, đeo bám, làm vừa lòngngười đàn ông của bạn mình để được cái gì? Tấtcả chỉ vì tiền!

-Ý cô là sao?

-Khó hiểu đến thế à? Chính là có người trả công đểtôi làm vậy. Có bao giờ anh thắc mắc tại sao Khanh chưatừng nói về gia đình mình không? Vì đó là thứ mà côấy muốn giấu đi nhất. Ba Khanh là một doanh nhân thànhđạt, ông ấy đã ngoại tình với chính em vợ của mìnhkhiến cho mẹ cô ấy uất ức đến mức phải tự sát,Khanh lay hoay cố gắng trốn chạy hiện thực tàn nhẫn đómà quyết định đến đây, nhưng càng chối bỏ thì nólại càng khắc sâu trong tâm trí khiến cô ấy mãi khôngthể thoát ra được. Có lẽ Khanh sẽ không bao giờ ngờđến việc người phụ nữ từng phá nát gia đình mìnhvẫn không muốn buông tha cho cô, bà ta vẫn một mực đeobám, một lần nữa muốn cô ấy phải rơi xuống vựcthẳm.

-Vẫn biết Khanh sẽ tổn thương thế mà cô vẫn làm, côkhông cảm thấy hổ thẹn với cô ấy sao?

-Vì cô ấy được sinh ra trong một gia đình như vậy saolại đổ lỗi cho tôi? Lẽ nào có người dâng tiền đếntận tay lại từ chối à? Cũng đâu phải là chuyện gìto tát, chỉ là quyến rũ người yêu của bạn mình, anhthử đoán xem nếu cô ấy biết chuyện thì sẽ như thếnào? Chắc sẽ không đến mức tuyệt vọng đến mức tựsát như mẹ mình chứ?

-Im miệng đi!

-Đừng lo, Khanh không giống bà mẹ yếu đuối của cô ấy.Vả lại anh biết mà đúng không? Cô ấy không yêu anhnhiều đến vậy. Người trong bức tranh mà anh nhìn thấylà người đã trải qua thời niên thiếu cùng cô ấytrong quãng thời gian hạnh phúc nhất trước khi tai họaập đến, tình cảm mà Khanh dành cho cậu ta chắc chắnkhông ít hơn anh. Có lẽ chính Khanh cũng nhận ra đượcrằng tình cảm mà cô ấy dành cho người bạn này quálớn mà không ai có thể thay thế được.

-Đủ rồi đấy!

-Thất vọng lắm đúng không? Nhưng sao có thể trách Khanhđược, anh cũng đã lừa dối cô ấy còn gì!

-Tôi nói đủ rồi, không nghe thấy à?

-Anh tức giận gì chứ? Không thể chấp nhận được sựthật à?

Anhđã làm gì vậy chứ? Vì người phụ nữ đầy toan tínhnày mà phản bội em, giá như mọi chuyện chưa từng xảyra, giá như chưa từng gặp cô ấy, giá như anh không bịcám dỗ thì .... nhưng đã quá muộn rồi.

-Có gì đáng cười chứ?

-Tôi cười vì mình đã quá ngu dốt để rơi vào bẫy củacô, giờ có hối cũng không còn kịp nữa. Bây giờ chỉcần nghĩ đến việc phải hít thở chung một bầu khôngkhí với cô là khiến tôi thật kinh tởm.

-Anh thì tốt đẹp lắm à? Đổ hết tội lỗi lên đầutôi có khiến anh vui hơn không? Anh cũng vì ham muốn củabản thân mới không thể kiềm chế được mình, nếukhông phải là tôi thì cũng sẽ là người khác vì vốndĩ bản tính anh đã là vậy.

-Cô ăn nói cho cẩn thận vào!

-Tuấn à, người nên nói câu này là tôi chứ không phảianh, lẽ ra anh nên biết điều hơn với tôi. Vì biết đâukhi tâm trạng tôi không được tốt sẽ kể tất cảnhững chuyện vui vẻ của hai ta cho Khanh thì sao.

-Cô nói mình chỉ cần tiền thôi đúng không? Được thôitôi có thể cho cô chỉ cần Khanh không biết thì bao nhiêutôi cũng sẽ đáp ứng được.

-Một thằng đàn ông như anh sau bao nhiêu năm phản bộibạn gái mình giờ mới cảm thấy hối hận, liệu có quámuộn hay không? Tiền tất nhiên quan trọng nhưng độtnhiên tôi cảm thấy nếu mối quan hệ của chúng ta kếtthúc chóng vánh như vậy thì thật uổng phí công sức bấylâu nay của tôi. Đã sắp đạt được mục đích rồisao có thể vì một câu nói của anh mà buông tay đượcchứ! Với lại bà ta đã trả cho tôi rất nhiều đó cònanh có thể cho tôi được bao nhiêu đây?

-Hãy dừng lại đi, xin cô đấy!

-Anh đang đùa với tôi hả? Là tôi đã phí cả thanh xuânvà cả đời con gái của mình đó, anh nghĩ tôi có thểđể yên nhìn hai người hạnh phúc được sao? Anh rấtyêu Khanh có đúng không? Có muốn biết cô ấy yêu anh nhưthế nào không?

-Cô định làm gì vậy?

-Không thấy sao, tôi gọi điện cho Khanh, đoán thử xem côấy sẽ phản ứng ra sao?

-Dừng lại đi, cô phát điên gì thế?

-Đúng tôi đang điên lên đây và nếu con điên này đãmuốn thì các người đừng hòng được yên ổn. Bây giờchỉ cần một cuộc gọi của tôi thì cuộc tình của haingười sẽ chấm dứt ngay lập tức và Khanh sẽ căm hậnanh đến tận xương tủy vì đã làm tổn thương cô ấynhư cái cách mà ba Khanh đã làm. Nếu không thể cùng nhauhạnh phúc thì chúng ta hãy cùng đau khổ vậy.

-Anh chỉ muốn ngăn cản cô ta, trong lúc không kiềm chếđược mình đã ... khi kịp bình tĩnh lại thì Trầm đãnằm bất động dưới sàn, người bê bết máu. Khanh à,anh không hề muốn thế là do cô ấy ép anh.

Tôinhư vừa trải qua cơn ác mộng, hình ảnh mà họ cố tạodựng bấy lâu nay hóa ra chỉ là dối trá, họ nhẫn tâmbỡn cợt lên tình cảm của tôi. Khi mọi chuyện vỡ lỡhọ qui chụp, đổ lỗi cho nhau vì những chuyện mình đãlàm.

-Tôi chỉ khuyên anh một câu là hãy ra đầu thú đi.

-Tại sao em lại có thể nói với anh thế nhở? Anh làm tấtcả mọi chuyện đều là vì em, vì cuộc tình của chúngta. Người khác có thể không hiểu nhưng em thì nhất địnhphải đứng về phía anh.

-Anh muốn tôi bao che cho hung thủ giết người à? Nếu anhkhông cố gắng che giấu tội lỗi của mình thì mộtngười vô tội đã không phải bỏ mạng oan uổng nhưvậy.

-Em đang nói đến tên nghiện ấy đấy à? Chỉ có thế màkết thúc cuộc đời mình, quả thật quá ngu muội mà.

-Anh nói không sai, từ bỏ tính mạng mình như vậy liệucó đáng không? Nếu anh ta cố gắng thêm chút nữa thìsớm muộn gì cũng sẽ được trả lại trong sạch chứkhông phải để một tên hung thủ là anh cười cợt.

-Khanh à! Em có thể mỉa mai hay trách móc thậm chí ... cóthể yêu người khác nhưng xin em đừng rời bỏ anh! Chúngta cùng nhau làm lại từ đầu được không em?

-Anh điên rồi, sau tất cả những gì đã làm anh nghĩchúng ta có thể trở lại như xưa được sao? Có bao giờanh cảm thấy có lỗi với họ? Tuấn của ngày xưa khôngcòn nữa giờ đứng trước tôi là một kẻ máu lạnh, vôtình đến mức đáng sợ.

-Em trách anh thay đổi còn anh tự hỏi tại sao em lại quácố chấp! Mười năm không đủ để em quên được tìnhcảm của mình dành cho cậu ta và cái quá khứ chết tiệtđó hay sao? Em và Trầm có gì khác nhau chứ? Các ngườichỉ biết lợi dụng tôi! Nói đi, thực sự em có yêu anhkhông?

Tôiđã tự hỏi bản thân nhiều lần như thế nhưng vẫnkhông thể tìm được cho mình câu trả lời. Vẫn luôntrăn trở về thứ tình cảm mà mình dành cho anh ấy, cóthể là tình yêu nhưng nó không đủ lớn để tôi từ bỏtất cả mọi thứ. Nên đổ lỗi cho ai khi chính tôi cũngcó tâm cơ trong mối quan hệ này. Một khi tình yêu đượcxây dựng trên sự toan tính và giả dối thì điều màchúng tôi phải nhận lại chỉ là sự dày vò. Tôi, Tuấnvà cả Trầm đáng thương hay đáng trách khi tất cảnhững gì phải gánh chịu ngày hôm nay là hậu quả củanhững hành động mà chúng tôi đã gây ra. Giờ đây cótiếc nuối cho những sai lầm lẽ ra không nên phạm phải,những giây phút yếu lòng không nên có trước cám dỗthì cũng đã quá muộn rồi.

-Không cần biết tình cảm mà tôi dành cho anh có phải làtình yêu hay không nhưng anh chính là người mà tôi muốnbên cạnh suốt quãng đời còn lại, sẽ là cha của cáccon tôi và cùng nhau sống thật hạnh phúc. Có lẽ tôi đãsai vì đã đặt niềm tin quá nhiều ở anh để rồi cứmãi day dứt vì giấc mơ ấy bỗng chốc tan biến như bọtbiển.

Tuấnchợt tiến lại gần, đôi mắt không rời khỏi tôi, nắmlấy đôi vai rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi, đôi taysiết chặt đến mức không thể cử động được.

-Không đâu! Có thể mà, chúng ta sẽ hạnh phúc thôi.

-Kết thúc rồi! Tuấn à, anh tỉnh lại đi!

-Đừng thế nữa! Anh yêu em!

Càngnói anh ấy càng siết chặt hơn khiến hơi thở thật khókhăn, tôi cố vùng vẫy, chống cự, dùng hết sức đẩythật mạnh làm Tuấn bất ngờ mà buông tay lùi ra phíasau, nhân lúc anh ấy chưa kịp định thần lại tôi lậptức chạy nhanh ra cửa cố với lấy tay nắm thì bấtthình lình đằng sau Tuấn kịp bắt lấy tay tôi lôi trởvào.

-Em định đi đâu đấy? Đã nói xong đâu nào?

-Buông ra đi, anh định làm gì?

-Em đừng cố chống đối anh nữa. Chúng ta cùng nhau vềHà Nội thôi nào!

Tôicàng phản ứng thì anh ấy lại càng không nhượng bộ,quá hoảng loạn tôi lôi con dao đã được chuẩn bị sẵntrong túi ra kề ngay vào cổ mình.

-Nếu anh cứ như vậy thì tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa!

-Khanh! Em làm gì vậy? Bình tĩnh lại đi!

Trướcsự chống trả quyết liệt của tôi, Tuấn bất lựcbuông tay, lùi lại, trong lúc tinh thần bất ổn tôi cóthể thấy rõ thái độ lo lắng của anh dành cho mình.

-Đừng ép tôi!

Taynắm chặt con dao nhấn thật mạnh vào cổ, tôi có cảmgiác như chỉ cần thêm một chút nữa thì động mạch cổcó thể đứt rời

-Đừng thế nữa! Em sẽ bị thương đấy!

-Đúng! Là tôi sai! Chấp nhận quen anh và kéo anh vào nhữngchuyện này để rồi khiến anh trở nên như vậy đều làlỗi của tôi. Nhưng chúng ta không thể quay trở lại nhưxưa được nữa rồi, nếu không thể buông tay thì hãychết cùng nhau để chấm dứt những ngày tháng dằn vặtnày.

Gươngmặt Tuấn bắt đầu tối sầm lại, đôi mắt buồn manmác nhìn vào khoảng không trước mặt như thể muốnbuông bỏ tất cả.

-Anh yêu em nhiều đến thế, vì em mà chấp nhận đánh đổinhững gì mình có, vậy mà em ngay cả chọn cái chết cũngkhông muốn ở cạnh anh.

Tuấnbất giác thở dài, anh ngồi xuống ghế như người vôhồn.

-Đấy là quyết định của em, anh sẽ tôn trọng nó! Em điđi!

Tôinhìn Tuấn, cảm thấy thật xót xa, vì đâu mà chúng tôilại thành ra nông nỗi này? Đáng tiếc cho một cuộc tìnhvừa kết thúc một cách không thể đau đớn hơn. Mộtngười trở thành tội phạm giết người, người còn lạivới cơthể không còn toàn vẹn, luôn bị dày vò bởi mặc cảmtội lỗi của bản thân. Bỏ con dao trên tay xuống, tôithất thần rời khỏi phòng Tuấn, khốn nạn thay cho cuộcđời mình đã bị hại đến nông nỗi này. Tôi tò mòmuốn biết được thái độ của bà ta khi nhìn thấy bộdạng thê thảm bây giờ của mình và thế là không chútdo dự tôi bắt xe đến thẳng đó. Đứng trước nơi màmình từng nghĩ sẽ không bao giờ trở lại kể từ cáiđêm hôm ấy nào ngờ ...., không thể chờ đợi thêm giâyphút nào nữa tôi liên tục nhấn chuông, chẳng mấy chốc,dì Tư vội vã bước ra với dáng vẻ quen thuộc thườngngày, đi ngay đến mở ngay cánh cổng, nhìn thấy tôigương mặt dì trở nên rạng rỡ hơn.

-Là Khanh hả con? Mau vào nhà đi!

-Bà ta có trong đó không dì?

-Ai? Ý con là cô Hương hả? Có! Nhưng mà ...!

Khôngđủ kiên nhẫn nghe dì nói hết câu tôi vào nhà ngay tìmbà ấy.

-Khanh à! Bộ có chuyện gì xảy ra hả con?

DìTư lo lắng chạy theo tôi.

-Bà ta đâu rồi dì?

-Cổ con bị thương rồi! Ngồi xuống đó đi để dì lấyđồ băng lại cho!

-Ở trong đấy phải không?

Tôinhìn vào căn phòng trước mặt, định bước ngay đếnthì cánh cửa đột nhiên mở, người đàn bà ấy bướcra với gương mặt cau có.

-Làm gì ngoài này mà ồn ào dữ vậy chị Tư? Định khôngcho ai nghủ nghê gì hả?

Chợtnhìn thấy tôi, vẻ mặt bắt đầu thay đổi.

-Ủa! Khanh đến chơi hả?

Vẫnánh nhìn giả tạo thường thấy, bà ấy đến bộ xô phatrước mặt rồi từ từ ngồi xuống.

-Chị Tư vào trong lấy cho con bé cốc nước dùm tôi. Cóchuyện gì mà hôm nay lại về nhà?

Bàta nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.

-Là do bà làm có đúng không?

-Dì không hiểu con đang nói gì hết!

Tôicười nhạt.

-Vậy sao? Chắc là bà cũng không quen Trầm đâu nhỉ?

Sắcmặt bà ta bắt đầu biến sắc, dường như không lườngtrước được điều này, ánh mắt bà ta bối rối nhìnvề nhà bếp.

-Chị Tư! Chị Tư ơi!

-Có chuyện gì vậy cô?

-Hôm nay, Khanh sẽ ở lại dùng bữa, chị ra chợ mua gì đóngon ngon về làm cơm cho con bé đi!

-Được để tôi bưng nước ra rồi đi liền!

Vừanói dứt câu, dì Tư liền trở vào bếp rồi bước ra vớihai ly nước trên tay đặt lên bàn, rồi đi ngay ra cổng,có lẽ ai nhìn vào cũng thấy tôi thật may mắn vì cóđược một người mẹ kế quan tâm, chăm sóc không khácgì con ruột, riêng tôi cảm thấy thật buồn nôn cho vaidiễn đó của người đàn bà ấy.

-Sợ người khác biết được việc làm xấu xa của mìnhà? Cũng phải thôi, tốn bao nhiêu công sức để tạo dựngcho mình một hình ảnh tốt đẹp giả tạo ấy không lẽlại dễ dàng để nó sụp đổ vậy sao!

- Đó là người vợ mà ba cô mong muốn, tôi chỉ chiềulòng chồng mình có gì sai chứ? Ngồi xuống đi, dù saothì cô cũng đã biết chuyện rồi nên không cần phảigiấu giếm nữa.

-Ngay cả khi rời khỏi đây để đến Hà Nội thì bà vẫnkhông có ý định buông tha cho tôi. Hại tôi đến nôngnỗi này chắc là bà cảm thấy vui lắm có đúng không?Trầm chết đi rồi thì bà nghĩ mình sẽ không còn liênquan gì trong chuyện này à?

-Con bé đó đúng là không biết giữ chữ tín, là nó nóitất cả với cô à?

-Bây giờ chuyện này còn quan trọng không? Chính bà làngười gián tiếp gây ra cái chết của cô ấy, vậy màvẫn có thể sống thanh thản được hả?

-Là do con bé tự chọn cuộc sống này, sao lại trách ta?

-Ý bà là gì?

-Ta đã cho Trầm một cuộc sống mà nó hằng mong ước,nhà, xe và bất cứ thứ gì con bé cần đều được tađáp ứng. Nhưng trên đời này không có cái gì miễn phícả để đổi lấy những thứ đó Trầm phải thực hiệnyêu cầu mà ta đưa ra. Có lẽ mọi chuyện đã rất thuậnlợi nếu như nó không thật lòng yêu Tuấn. Con bé ngốcnghếch đến nỗi muốn cùng chung sống với hắn đếntrọn đời, cuối cùng lại chuốc lấy đau khổ khi tênđó chỉ xem nó là người để thỏa mãn bản thân chứkhông hề dành chút tình cảm nào. Thật buồn cười vìngười muốn lợi dụng người khác lại là người bịlợi dụng, ta đã cảnh báo con bé không biết bao nhiêulần rồi vậy mà vẫn không thể tránh khỏi, nếu biếttrước nhất định không dùng đến nó làm gì. Đúng làvô dụng!

Thìra là như vậy, đó chính là lý do khiến Trầm vẫn giữkín bí mật bấy lâu nay, cô ấy muốn kéo dài mối quanhệ này và luôn để tâm đến cảm xúc của Tuấn, và vìTrầm quá yêu anh ấy không muốn mãi trở thành ngườitình hờ nên đã cố tình đặt chiếc lắc tay mà tôitặng trên xe Tuấn để tôi có thể phát hiện mối quanhệ của hai người họ.

-Tốn nhiều công sức đến vậy chỉ để đối phó vớitôi, xem ra bà đã quá coi trọng tôi rồi.

-Nói thật là cũng hơi hối hận, bỏ ra không biết baonhiêu tiền của, cuối cùng bị con bé ngu ngốc ấy vìthứ tình cảm mù quáng của mình mà phá nát hết mọichuyện. Lẽ ra từ đầu không nên tin tưởng nó!

-Bà có còn là con người nữa không? Hại hết người nàyđến người kia, tâm địa không khác gì loài rắn độc.Tôi đã làm gì khiến bà căm hận đến vậy?

-Đúng rồi có lẽ mày không hề biết được tao đã từngyêu quí mày như thế nào, từng nghĩ sẽ thay chị hai chămsóc mày nhưng chính cái tát đêm hôm đó đã làm tao thayđổi quyết định của mình.

Bàra bắt đầu buông những lời lẽ nặng nề, tháo chiếcmặt nạ đó xuống sẽ khiến tôi dễ dàng đối diệnhơn.

-Ánh mắt xem thường cùng với nụ cười mỉa mai đó đãkhiến tao càng quyết tâm cướp đi hạnh phúc của mày.

-Thế còn mẹ tôi? Bà ấy đã làm gì khiến bà hại đếnnông nỗi này?

-Chị ấy chẳng làm gì cả thậm chí còn rất yêu thươngtao. Ngay từ đầu, lỗi của chị ấy là đã làm chị gáicủa tao. Tuy chúng tao đều là con ruột của bố nhưng ôngấy chỉ yêu thương có mình chị ta, còn tao bất quá cũngchỉ là đứa con rơi mà ông ấy không hề mong muốn có.Trong khi chị ấy có tất cả mọi thứ, từ tình yêuthương của mọi người đến một gia đình hạnh phúc vàmột người chồng hoàn hảo thì tao mãi chỉ là nỗi nhụcnhã của bố, ngay cả người đã sinh ra mình cũng khôngthể đường hoàng gọi một tiếng mẹ. Tao đã làm gìsai để phải chịu đựng những tổn thương này? Là lỗilầm của họ sao lại bắt tao gánh chịu? Tại sao chỉmình tao đau khổ? Tao muốn họ cũng phải trải qua cáicảm giác không hề dễ chịu đó, tao tò mò muốn biếtbố sẽ như thế nào khi nhìn thấy đứa con gái mà mìnhyêu thương nhất phải gánh chịu hậu quả cho những việclàm mà mình đã gây ra, thật tiếc là ông ấy lại ra điquá sớm.

Chínhvì lòng đố kị của mình đã khiến tâm hồn bà ta méomó đến mức trở thành một con quỷ dữ dưới vẻ mặtlương thiện đó.

-Vậy đã đạt được chưa? Thứ hạnh phúc mà bà phảichà đạp lên người khác để giành lấy.

-Tất nhiên rồi, chưa bao giờ tao cảm thấy hài lòng vớicuộc sống của mình như bây giờ, vừa có một ngườichồng tài giỏi, con ngoan, gia đình êm ấm.

-Hãy tận hưởng khi còn có thể đi, vì thứ hạnh phúc màbà cướp lấy được từ người khác không bao lâu nữasẽ tan biến như bọt biển. Tôi sẽ không giống nhưngười mẹ đáng thương của mình, nỗi đau mà bà đãgây ra cho tôi bây giờ và của mười năm trước tất cảsẽ được trả lại từng thứ một.

-Định làm gì tao nào? Nói cho ba mày biết? Ông ấy sẽtin một đứa con như mày sao?

-Đừng khẩn trương như vậy chứ? Sớm muộn gì bà cũngsẽ biết thôi.

Tôilập tức quay mặt bỏ đi và đó cũng không phải là lờinói suôn trong lúc nóng giận, có lẽ bà ấy sẽ không baogiờ ngờ rằng dù đến gặp bà ấy với tinh thần khôngổn định nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để ghi âm lạitoàn bộ cuộc đối thoại này. Đã đến lúc trả lạitất cả những đau khổ, tuyệt vọng mà các người đãgây ra cho mẹ con tôi rồi.

-Cậu về rồi à? Vết thương chưa lành mà đi đâu vậy?

Lúcnào cũng thế, Phương luôn ngồi trên chiếc ghế đó chờđợi tôi,cảm ơn cậu vì đã luôn ở đây, vì có cậu mà tôi biết mình không hề đơn độc.

-À ...! Có chút việc nên ....

-Là chuyện quan trọng lắm hả?

Phươngthở dài.

-Thôi cậu vào rửa tay rồi ra ăn cơm cho nóng! Chờ đã ...cổ của cậu!

Cậuấy kéo tay tôi lại nhìn vào vết thương, Phương nghiêmmặt, nhíu mày khó chịu.

-Lại chuyện gì nữa vậy? Vết thương cũ vẫn còn chưalành kia mà! Chờ tôi một chút!

Phươngvội bỏ vào trong, một lúc sau cậu ấy bước ra cùng vớihộp thuốc trên tay.

-Nào, lại đây ngồi xuống!

Cậuấy nắm tay tôi kéo đến bộ sô pha trước mặt, chúngtôi cùng nhau ngồi xuống, Phương để chiếc hộp lêntrên bàn bên cạnh rồi bắt đầu sơ cứu vết thươngcho tôi, lắm lúc lại thở dài.

-Đừng đối xử tệ với bản thân mình như vậy!

-Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng!

Phươngnhìn tôi, ánh mắt đã dịu hẳn, bất ngờ nắm lấy taytôi.

-Hôm nay, đã trải qua một ngày thật dài rồi phải không?

Trướccâu hỏi của Phương tôi chỉ biết cuối đầu im lặng,nước mặt lưng tròng làm nhòe cả đôi mắt mình, đốidiện với cậu ấy tôi cũng chỉ là cô nhóc yếu đuốicủa mười năm về trước, không phải tạo cho mình mộtvỏ bọc cứng rắn như cái cách mà mình vẫn thường làmtrước những người xung quanh. Phương bất chợt ôm lấytôi, đôi tay đặt lên lưng rồi nhẹ nhàng vỗ về.

-Đừng cố chịu đựng một mình, cũng đừng tỏ ra mạnhmẽ, giờ cậu có thể dựa vào tôi mà!

Tôinhận ra mình đã phí hoài mười năm thanh xuân để đuổitheo một thứ hạnh phúc hư ảo, cuối cùng điều duy nhấtnhận lại chỉ là những vết thương hằn sâu trong tráitim mình. Khi hối hận quay đầu thì cậu vẫn luôn đứngđây, dang rộng vòng tay chờ đón tôi trở lại, thật hổthẹn với tình cảm đó của cậu và tiếc nuối chokhoảng thời gian cuộc đời mà tôi đã tự mình đánhmất.

Nhữngngày này trôi qua đối với tôi thật bình yên, đã rấtlâu kể từ ngày mẹ mất tôi chưa lần nào có đượccảm giác như thế này. Người ta thường nói trước khicơn bão ập đến là lúc bầu trời phẳng lặng nhất,tôi mong rằng Tuấn sẽ không làm bất kỳ điều gì liềulĩnh, hơn một tuần trôi qua kể từ cái ngày gặp nhau ởkhách sạn vẫn không thấy anh ấy có bất kỳ động tháinào, hôm đó Tuấn buông tha tôi không có nghĩa anh ấychịu dừng tay và chấp nhận ra đầu thú và nếu cứ mãicố chấp thì buộc tôi phải thay Tuấn làm điều đó.

-Nè cầm lấy! Nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?

Phươngđưa lon bia đang cầm trên tay cho tôi

-Không có gì, chỉ là nghĩ vớ vẩn thôi ấy mà! Nhưng saolại mang cái này ra đây? Ngày mai cậu còn phải đi làmnữa!

-Uống một lon không hề hấn gì đâu?

Phươngngồi xuống bên cạnh tôi, hướng mắt về khoảng khôngtrước mặt, lặng lẽ ngắm khung cảnh Sài Gòn về đêm,từ trên cao nhìn xuống vẫn không làm mất đi vẻ nhộnnhịp vốn có của nó.

-Cuối tuần này tôi về quê thăm ba mẹ, cậu có muốn đicùng không?

-Đột ngột thế, cậu nói tôi phải làm thế nào đây?Hay là cậu cứ đi một mình vậy!

Tôicó chút áp lực, sau nhiều năm như vậy vốn dĩ đã mấtdần tự tin khi phải đối diện với họ,

-Bộ cậu không muốn gặp ba mẹ tôi à?

-Không phải! Chỉ là .... tôi ...!

-Cậu ngại hả? Đã lâu không gặp nên có chút e dè phảikhông? Đừng lo, tôi chắc ba mẹ sẽ rất mừng khi gặpcậu đó!

Cậuvẫn vậy, vẫn luôn thấu hiểu những suy nghĩ trong tôidù không cần phải nói ra.

-Vậy là coi như cậu đã đồng ý rồi nhé!

-Được rồi, cùng uống nào!

Tôibật nút lon bia, nâng lên mời Phương, hớp một ngụm.

-Tại sao tất cả những người xung quanh và ngay cả bảnthân tôi đều thay đổi thì chỉ có cậu vẫn là Phươngcủa năm nào.

-Ai rồi cũng sẽ khác cả thôi và tôi cũng không ngoạilệ. Chỉ là cậu vẫn chưa nhận ra nó, bản thân chúngta rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian để trưởngthành hơn, có thể vì khi càng nhiều tuổi thì suy nghĩlại càng khác đi, hoặc là vì hoàn cảnh ép buộc, cũngcó thể vốn dĩ đó đã là bản chất thật nhưng vìkhông muốn người khác thấy mà cố tình che giấu.

-Có lẽ vậy. Đôi khi ngay chính bản thân chúng ta chưachắc đã nhận ra sự thay đổi âm thầm từ bên trongmình.

-À mà .... quà của tôi thì sao?

-Hả?

Câuhỏi đột ngột của Phương khiến tôi có chút bối rối

-Không nhớ hả? Là quà tốt nghiệp đó, cậu nói sẽ tặngcho tôi mà!

-Lâu như vậy rồi, tôi vốn đã không còn nhớ nữa!

Tôicó thể thấy được vẻ mặt thất vọng hiện rõ trêngương mặt Phương, chính là không phải chỉ mình tôi cònnhớ càng khiến tôi càng cảm thấy day dứt hơn. Đãkhông thể giữ gìn nó nguyên vẹn để trao cho cậu nênthôi thì hãy để nó dần bị lãng quên trong ký ức củacậu.

-Cũng phải, đã mười năm rồi cho dù có nhớ thì chắcgì nó còn tồn tại.

-Có điều ... tại sao lại là giảng viên? Chuyện gì lạikhiến cậu thay đổi quyết định của mình?

-Tôi cũng là con người mà không thể cứ ôm khư khư cáiước mơ của thời học sinh đó mãi được.

-Chỉ có thế thôi sao?

Tôinhìn Phương sâu trong ánh mắt cậu chất chứa nỗi buồnman mác.

-Là tôi không muốn mẹ mình phải chịu nỗi đau đó lầnnào nữa! Cái đêm mà ba bị tai nạn trong lúc đang làmnhiệm vụ khiến ông không thể đi lại được, hình ảnhtuyệt vọng của bà ấy lúc đó mãi luôn ám ảnh tôi đếntận bây giờ.

-Chúng ta buộc phải trải qua những đau đớn để trưởngthành hơn. Xin lỗi vì không thể ở bên cậu trong nhữnglúc khó khăn ấy.

-Dù muốn hay không tôi phải tự mình đối diện với nó,vì vậy đừng cảm thấy áy náy làm gì!

-Thế cũng tốt, nếu không thì sẽ rất khó xử!
- Tạisao?

Tôichỉ biết im lặng, không biết phải trả lời thế nàovì khi đứng trên cương vị của một cảnh sát liệu cậucó thể chấp nhận được hành động của tôi?

-Trời bắt đầu lạnh rồi! Vào nhà thôi!

Phươngnhìn tôi như có điều gì muốn nói nhưng cuối cùng cậuấy lại im lặng, tôi thực sự không đủ dũng khí đểkể câu chuyện của mình, hãy cho tôi thêm ít thời giannữa nhưng liệu cậu có đủ kiên nhẫn để chờ đợimột người đã bị cuộc đời chà đạp đến mất dầnđi can đảm hay không? Cứ thế chúng tôi kết thúc câuchuyện còn đang dang dở và những khúc mắt trong lòngnhau mà vẫn chưa thể tháo gỡ được.

Hômnay, trời thật đẹp, tự nhiên lại có hứng ra ngoài đổigió nhưng tiếc là Phương đã đến trường từ sớm, tôilại không muốn đi một mình, lưỡng lự một hồi thìcuối cùng quyết định ở nhà chờ cậu ấy. Đang suynghĩ linh tinh thì đột nhiên tiếng chuông vang lên, cóngười đến tìm Phương, tôi vội vàng bước ra cửa,hiện ra trước mắt là người đàn bà đó với gươngmặt nhợt nhạt cùng ánh mắt thất thần, không phải làđã không còn chuyện gì để nói với nhau nữa sao?

-Dì có chuyện muốn nói với con!

Gươngmặt đáng thương của bà ấy lúc này khiến một ngườibị hại đến thê thảm như tôi cũng phải cảm thấy xótxa. Hoàn toàn khác với thái độ khi đối diện với tôicách đây một tuần trước.

-Vào trong đi!

Tôiđóng sầm cửa lại, đi theo sau bà ấy, đột nhiên bà taquay người lại nắm lấy tay tôi với ánh mắt khẩnthiết

-Khanh à! Xin con hãy cứu lấy Cu Bin!

-Đã xảy ra chuyện gì?

-Thằng bé mất tích rồi! Chắc chắn là tên đó, hắn cămhận dì đến như vậy cơ mà!

-Bà bình tĩnh lại đi! Nói rõ ràng một chút có đượckhông?

-Là Tuấn, hắn đã biết hết mọi chuyện, hắn nói chínhdì đã khiến hắn mất hết tất cả, hắn muốn trảthù!

Điềutôi băn khoăn suốt mấy ngày nay cũng đã đến, từ đầuTuấn đã không hề có ý định dừng lại, anh ấy muốntiếp tục sa lầy đến khi nào nữa chứ?

-Thì sao? Bà đến đây nói với tôi chuyện này để làmgì?

-Dì biết chỉ có con mới có thể cứu được thằng bé,cầu xin con, nó là cả sinh mệnh của dì!

Tôicười mỉa mai cho sự trơ trẽn đó, có lẽ bà ấy đãquên rằng từng làm những gì với mẹ và tôi hay chínhnỗi sợ mất con khiến đầu óc bà ấy lú lẫn đến mứcphải đến cầu xin người mà mình từng căm ghét nhất.

-Xin lỗi nhưng không có lý do gì để tôi phải làm nhữngviêc mạo hiểm như thế cả!

-Khanh à! Dì biết đã làm nhiều chuyện có lỗi với conmà ngay bản thân cũng khó lòng có thể tha thứ, con cóthể căm hận dì nhưng thằng bé thì có làm gì nên tộichứ? Nó mới chỉ có 7 tuổi, còn cả một tương lạiphía trước.

-Thì liên quan gì đến tôi?

-Dù gì thì nó cũng là em trai con! Sao có thể giương mắtnhìn như vậy chứ?

-Đối với tôi nó chỉ là con trai của bà mà thôi! Giờthì mời về cho!

-Khanh à!

Tôiquay mặt quay mặt về hướng khác mặc kệ lời cầu xinthống thiết của bà ta, phải chăng quả báo đến quásớm mà ngay cả chính tôi cũng không thể lường trướcđược, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu vì tôi sẽkhông để mọi chuyện dừng lại như vậy, tôi sẽ khiếnbà mất đi tất cả những gì mình đang có giống vớinhững gì mà bà đã từng làm với hai mẹ con tôi.

Bangày, sau cuộc nói chuyện của tôi và bà ấy, phải mấthơn hai tiếng đắn đo suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết địnhnhấc điện thoại lên gọi cho ba.

-A lô!

-Ba! Là con đây!

-Cô cũng biết còn có người ba là tôi nữa hả? Gọi cóchuyện gì không?

Ôngấy không quên buông ra những lời cay nghiệt, cách xưnghô của ba khiến tôi cảm thấy mình như một người xalạ hay có lẽ từ lâu đã là như thế nhưng chỉ vì tôikhông muốn chấp nhận sự thật mà thôi.

-Dù thế nào thì chúng ta vẫn là gia đình, ba vẫn là bacủa con, làm gì còn có sự lựa chọn nào khác đâu chứ?

-Cô gọi chỉ để nhắc cho tôi nhớ cái mối quan hệ chacon miễn cưỡng này của chúng ta à?

-Tất nhiên là không rồi! Con nghe nói Cu Bin bị mất tích,chắc là ba lo lắng lắm!

-Sao cô lại biết?

-Chuyện đó quan trọng thế à? Ba có biết tại sao đứacon trai yêu quí của mình lại bị bắt cóc không? Nếu vìtiền thì ngoài kia không thiếu những kẻ như vậy, bakhông cảm thấy thắc mắc hả?

-Ý cô là gì?

-Ba đã nhận được món quà mà con gửi chưa? Con nghĩ làba sẽ cần đến đấy, tất cả những chuyện đã xảyđến với gia đình chúng ta mười năm trước hay ngay cảbây giờ không phải chỉ là tình cờ thôi đâu, cái gìcũng có nguyên nhân của nó và nếu biết được mọichuyện thì ba à, con tự hỏi liệu ba có hối hận vớiquyết định năm đó của mình hay không?

-Nói đi, thật ra cô đã biết được gì rồi?

-Ba nên tự mình xem thì tốt hơn, đây là điều cuối cùngcon có thể làm cho ba! Chào ba!

Rồitôi tắt máy, các người hạnh phúc trên nỗi đau khổcủa mẹ con tôi đủ lâu rồi, giờ đã đến lúc nếmtrải mùi vị đắng cay đó.

Đãđến chiều tối mà Phương vẫn còn chưa về, bụng đóicồn cào, lục tủ lạnh thì không còn thứ gì tôi liềnchạy ra siêu thị gần nhà mua ít thứ về làm bữa tối.Thành phố về chiều nhộn nhịp đến mức ồn ào, từngdòng xe hối hảnối đuôi nhau trở về nhà sau một ngày làm việc mệtnhọc, cảnh tượng chẳng khác Hà Nội là mấy, con đườngmà tôi của thời niên thiếu đã từng đi qua không biếtbao nhiêu lần, bây giờ dù đã có nhiều thay đổi nhưngtôi cảm thấy vẫn còn lưu lại chút gì đó quen thuộcmỗi lần đi qua.

-Cậu đi đâu vậy?

Phươngđột ngột xuất hiện trước mặt tôi.

-Tôi ra siêu thị mua ít đồ, cậu về nhà trước đi!

-Lên xe, tôi chở cậu đến đó!

-Không cần đâu, cũng sắp đến rồi!

-Còn chờ giờ nữa, mau lên đi!

Thếlà tôi ngoan ngoãn làm theo lời Phương, từ nhà cách siêuthị không xa chỉ tầm năm phút đi xe là đã đến nơi.Tôi đứng trước cổng đợi cậu ấy gửi xe, chợt nhớlại những năm trung học chúng tôi thường đến đây,giờ trở lại nó như khoác lên mình một bộ áo mớilộng lẫy hơn rất nhiều.

-Đi thôi!

Phươngbước ra nói.

-Ừ!

-Cậu có đói không? Sẵn ở đây ăn gì đó rồi về!

-Tôi cũng đang đói bụng lắm đây!

-Cậu có nhớ ngày xưa chúng ta hay đến đây không?

-Ừ, cũng lâu lắm rồi nhỉ!

Tôigật đầu, nhớ lại những năm tháng đó thực sự đãrất hạnh phúc.

-Lúc đó cũng chỉ có thể mua mì cho cậu!

-Nói gì vậy chứ? Nó rất ngon mà, hay là cùng ăn đi!

Phươnggật đầu, nở nụ cười tươi, rồi chúng tôi cùng nhaubước vào.

-Khoan đã!

Bỗngnhiên chuông điện thoại reo lên, tôi lôi nó từ trong túimình ra nhìn xem ai đang gọi, là ba, tôi ngây người mộtlúc thầm nghĩ lại có chuyện xảy ra rồi.

-A lô!

-Ba đây! Con về nhà ngay đi!

-Có chuyện gì vậy ạ? Con đang bận!

Tôilạnh lùng trả lời ông.

-Trong thời gian vừa qua, gia đình chúng ta đã có nhiềugút mắt không thể tháo gỡ được, ba mong là chúng ta cóthể ngồi lại để giải quyết hết tất cả mọichuyện.

Tôiim lặng một lúc, tò mò không biết ông ấy sẽ làm nhưthế nào với tư cách một người chủ trong gia đình này.

-Được thôi!

Tôicúp máy, quay sang Phương, lại một lần nữa lỡ hẹn vớicậu ấy

-Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi ngay bây giờ!

-Để tôi lấy xe chở cậu!

-Không cần đâu tôi sẽ đi taxi, cậu vào đó ăn rồi vềnhà luôn đi, đừng chờ tôi!

Thếlà tôi đi nhanh ra đường lớn đón xe, về đến nhà,không biết lần này sẽ là cú sốc nào nữa nhưng chỉcần thấy họ phải nếm trải cảm giác đau khổ thìcũng đáng lắm chứ. Không như mọi lần, dì Tư đã đứngtrước cổng chờ tôi từ lúc nào.

-Vào trong đi! Ông chủ và cô Hương đang chờ con ở phòngkhách đó!

Tôigật đầu, có thể nhận thấy được không khí căngthẳng khi vào bên trong, ba và bà ta ngồi đối diện vớivẻ mặt lạnh ngắt, không hề thốt ra câu nào, sự xuấthiện của tôi khiến nó càng trở nên ngột ngạt, ánhmắt cả hai đang đổ dồn về phía tôi.

-Con tới rồi hả? Ngồi xuống đi!

-Chúng ta bắt đầu thôi! Con không có nhiều thời gian đâu!

-Căn nhà này từ khi thằng bé mất tích thì đã không còntiếng cười, ba cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Ngườilớn làm sai không thể để một đứa trẻ phải gánhchịu hơn thế thằng bé còn là em trai của con. Coi như baxin con hãy cứu lấy nó, cứu lấy cái gia đình này!

-Ba gọi con đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?

Tôibực tức đứng dậy,

-Ba còn có thể nói được những lời này với con sau khiđã biết tất cả mọi chuyện?

-Những gì con cảm nhận, ba hoàn toàn có thể hiểu được,nhưng đây là mạng người đó, không thể cứ mãi kéodài thời gian được đâu.

-Là con trai của các người, tự đi mà giải quyết lấy.Mẹ tôi vì mối quan hệ bất chính của hai người mà uấtức đến tự tử còn tôi bị người đàn bà này hạiđến mức muốn vứt bỏ đi cuộc đời mình. Ông hiểuđược cảm nhận của tôi thật sao? Đừng ra vẻ là mộtngười ba mẫu mực nữa, nếu không vì thằng con trai quítử của ông chắc gì ông đã gọi tôi về cái nhà nàychứ?

-Dù thế nào thì chị ấy cũng đã chết rồi, mười nămqua tôi luôn dằn vặt bản thân về chuyện đó vẫn chưađủ hay sao?

-Đủ rồi!

Batôi ngắt lời bà ta.

-Cô còn muốn tôi phải làm thế nào nữa hả? Hay là tôichết đi thì cô mới ...

-Tôi nói là đủ rồi mà! Con đàn bà như cô không cóquyền lên tiếng ở đây!

Babước đến tát vào mặt bà ta rồi lớn tiếng quát.

-Bà ấy chết rồi thì chúng ta còn chuyện gì để nói vớinhau nữa chứ? Muốn tôi cứu con trai bà? Trừ khi làm chomẹ sống dậy, còn cái mạng của bà tôi không hề quantâm. Thế nào? Cảm giác sắp mất người thân có đaukhông? Nhưng nó chả là gì với những gì tôi đã từngtrải qua đâu!

Ngườiđàn bà ấy ôm mặt mình ngoan cố đáp lại lời tôi.

-Nếu có chuyện gì xảy đến với thằng bé tôi sẽ khôngbao giờ tha thứ cho cô.

Tôicười nhạt,.

-Ai sẽ quan tâm chứ? Vì nó có người mẹ là bà nên mớiphải chịu như thế. Có thể oán trách ai đây? Đó làcái giá phải trả cho những chuyện mà bà đã làm. Muốntôi giúp các người sau khi đã hại tôi ra nông nỗi thếnày ư? Đúng là chuyện nực cười!

Tôiquay mặt bỏ đi ,mà không một chút do dự, rốt cuộc lýdo ông ấy gọi tôi về đây chỉ là lợi dụng quan hệgia đình để cứu lấy đứa con trai yêu quí của mình,trong mắt ông ấy thì tôi là cái gì đây chứ? Bước rakhỏi nhà thì tôi bất chợt giật mình khi thấy Phươngđã đứng đấy tự lúc nào, rất có thể dì Tư đã chocậu ấy vào nhà, tôi cảm thấy bối rối vì không biếtcậu ấy có nghe thấy chúng tôi nói chuyện hay không?

-Chúng ta về nhà thôi!

Phươngnhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, đến bên nắm lấy taytôi kéo đi.

-Nào, đi thôi!

Tôikhông nói lời nào bước theo sau Phương rời khỏi nơiđó, cùng lên xe về nhà, vừa mới bước vào thì....

-Đã nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn không thể bỏ quachuyện đó, nó cũng là lý do cậu về đây sao?

-Có thể cho là như vậy!

-Khanh à! Tôi đã không biết rằng cậu cứ mãi ôm nỗiđau đó cho đến tận bây giờ. Nếu cậu cứ như vậychỉ khiến bản thân mình càng tổn thương mà thôi!

-Sao có thể thế được chứ? Những nỗi đau mà mình phảichịu đựng, tôi sẽ một lần trả lại hết cho họ. Cáicảm giác đó tôi muốn họ phải nếm trải nó từng chútmột.

-Rồi sao nữa? Lúc nãy cậu cũng đã thấy họ đau khổrồi vậy cậu cảm thấy thế nào, có hạnh phúc không?

LờiPhương nói khiến tôi im bặt.

-Khanh à! Đừng cố giày vò bản thân mình nữa, đến lúcphải buông bỏ cái quá khứ đau lòng đó và sống cuộcđời của mình rồi. Tôi không muốn nhìn thấy cậu cứôm hận trong lòng rồi lại tự làm tổn thương bảnthân, bỏ qua cho họ và cũng tự giải thoát cho chính mìnhđi!

-Không cần cậu phải dạy tôi cách sống như thế nào!Tôi lên phòng trước đây.

Cuốicùng cũng có thể nhìn thấy họ đau khổ như vậy, nhưngtôi lại không cảm thấy vui, tại sao chứ? Có lẽ chínhsự thù hận đã bào mòn đi cảm xúc của tôi hay đúngnhư lời Phương nói càng không thể vứt bỏ quá khứ thìlại càng khiến cuộc đời mình rơi vào bế tắc mãikhông thoát ra được. Dù muốn hay không thì gia đình vẫnmãi là gia đình, có cố gắng chối bỏ như thế nàochăng nữa thì ông ấy vẫn là ba tôi và thằng bé vẫnlà em trai tôi, chúng tôi cùng chảy trong mình một dòngmáu. Cảm giác sẽ phải ân hận suốt đời nếu có dửngdưng làm ngơ trước sự việc này. Giờ Tuấn đã mấttất cả, anh ấy giống như con thú dữ điên dại sẵnsàng vồ lấy bất kỳ ai, cứ tưởng anh ấy đã ăn nănvì những gì mình đã làm nhưng cuối cùng Tuấn vẫn cứsa lầy vào tội ác. Phải làm thế nào và ai mới có thểngăn anh ấy lại? Cuối cùng sau một đêm đắn đo suynghĩ, sáng hôm sau tôi lại bắt xe đến khách sạn Tuấnđang ở một lần nữa, vì đứa trẻ được sinh ra từthứ tình cảm tội lỗi của họ hay chính vì bản thânmuốn thanh thản sống tiếp giống như những lời Phươngđã nói? Chần chừ một lúc tôi quyết định đưa tay bấmchuông, có vẻ lần này hơi lâu hơn, cánh cửa mở ra vàmột lần nữa gương mặt Tuấn xuất hiện nhưng khi nhìnthấy tôi anh ấy lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

-Sao lại đến đây? Em đã nói không muốn nhìn thấy mặtanh nữa kia mà!

-Thằng bé đang ở đâu?

Tuấnchợt khựng lại, ánh mắt bối rối.

-Em đang nói gì vậy?

-Anh biết là tôi đang nói gì mà!

Dứtlời là tôi xông vào phòng ngay trong khi Tuấn còn chưa kịpngăn lại.

-Này! Khanh!

Khôngngoài dự đoán thằng bé đang ở đây.

-Bà ta đã nói cho em biết rồi sao?

Tôichạy lại giường nơi thằng bé đang nằm, hình như nóđang ngủ, cố lay mãi nhưng vẫn không tỉnh dậy, bắtđầu hốt hoảng tôi quay lại nhìn Tuấn.

-Sao thằng bé lại như vậy? Anh đã làm gì nó?

-Bình tĩnh lại đi, anh chỉ cho nó uống vài viên thuốcngủ thôi mà. Em đừng làm quá lên như thế chứ!

-Nói thật đi anh định làm gì thằng bé?

-Anh sẽ khiến người đàn bà độc ác đó gậm nhấm nỗiđau này một thời gian sau đó sẽ kết thúc cuộc đờinó, để bà ta nếm trải cảm giác mất đi thứ quí giánhất là như thế nào!

-Anh điên rồi!

-Là anh đang trả thù giúp em đó, không phải em cũng cămhận bà ta đến tận xương tủy đấy à?

Phútchốc lời của Tuấn khiến tôi giật mình nhận ra rằngvài ngày trước tôi cũng đã từng có cùng cái suy nghĩkhủng khiếp ấy.

-Không cần anh giúp tôi bằng cách này, thằng bé còn quánhỏ nó còn cả một quãng đời dài ở phía trước, anhhãy dừng lại đi!
- Nếu em không thể ở bên cạnh anhthì đừng bắt anh phải dừng lại! Dù sao cũng đã phạmtội giết người thì là một hay hai người có gì khácnhau chứ?

Tinhthần Tuấn đang dần kích động hơn, khi con người ta đãkhông còn gì để mất thì họ có thể làm những thứđáng sợ vậy sao? Giờ anh ấy không khác gì một kẻ máulạnh có thể xuống tay bất kỳ lúc nào.

-Làm vậy có khiến anh thỏa mãn hơn không?

-Tất nhiên là không rồi, anh còn muốn nhìn thấy bà tachết dần chết mòn trong tuyệt vọng, nỗi đau gậm nhấmtâm hồn vẩn đục đó cho đến khi khiến bà ấy đoàntụ với con trai mình.

-Sau đó thế nào? Bà ấy chết rồi thì sao? Anh sẽ cảmthấy vui hơn à? Không đâu, anh sẽ cảm thấy hối hậnvì điều đó! Đừng cố gắng biến mình trở thành ácquỉ nữa, xin anh đấy!

-Đừng lừa dối tôi nữa, em nói rằng đã từng muốnsống bên tôi, muốn cùng tôi xây dựng một gia đình hạnhphúc nhưng đến cuối cùng vẫn chọn cậu ta còn gì. Cóbao giờ em bận tâm đến suy nghĩ của tôi đâu chứ.

-Giờ anh muốn đòi lại công bằng cho mình có đúng không?Được thôi hôm nay chúng ta hãy giải quyết nó một lầnđi! Đều là lỗi của tôi, lẽ ra không nên chấp nhậntình cảm của anh khi mà bản thân vẫn còn lưu luyến quákhứ. Vì một người như tôi mà làm tất cả nhữngchuyện này có đáng không cơ chứ? Xin anh đừng lôi ngườinào khác vào sai lầm của chúng ta nữa.

-Cuối cùng em cũng đã thừa nhận rồi, đối với anh emlà tất cả còn với em thì anh cũng chỉ là sai lầm màthôi đúng thế không?

-Đừng cố xuyên tạc nó, tôi thật lòng chỉ muốn tốtcho anh, đừng cố sa lầy vào tội lỗi, đến lúc hốihận thì không còn kịp nữa, giao đứa trẻ cho tôi, coinhư chuyện này chưa từng xảy ra và xin anh đấy, hãy đầuthú đi!

-Đừng nói những chuyện nực cười như vậy! Tại sao tôiphải làm thế chứ? Đừng nghĩ tôi yêu em thì sẽ ngungốc mãi, ngày hôm ấy tôi đã cho em cơ hội cuối cùng,chính em là người đã từ chối nó giờ thì đừng hốihận đấy.

Nhìnthái độ đó tôi biết Tuấn không hề nói suông mà anhấy sẽ làm thật. Tôi rùng mình khi bắt gặp ánh mắtlạnh lùng của Tuấn.

-Đầu thú ư? Tôi không muốn chết một mình!

-Anh bình tĩnh lại đi!

-Sao? Sợ rồi à? Không phải hôm trước còn đòi chếtcùng nhau cơ mà ... thì ra chỉ là lời nói dối cả thôi!

Tôibiết nếu cứ tiếp tục thì anh ấy càng trở nên kíchđộng hơn nên cách tốt nhất bây giờ là nên im lặng.Trong lúc anh ấy không để ý tôi liền đỡ cu Bin dậy,thì bất thình lình.

-Em làm gì vậy?

Anhấy phát hiện ra liền chạy xuống nhà bếp trong lúc đótôi cố ẵm lấy thằng bé đang định đứng dậy thìTuấn đã trở ra với con dao trên tay, anh hướng về phíachúng tôi.

-Bỏ nó xuống!

Chưakịp dứt lời anh ấy đã nhào đến lôi cu Bin xuống rồidùng lực đẩy tôi ra.

-Lần này chắc là em không hề chuẩn bị thứ gì khi đếnđấy chứ? Em và cả thằng nhóc không ai được phép rờikhỏi đây!

Tôihoảng sợ trước hành động của Tuấn, anh ấy không còncó thể kiểm soát hành động của mình.

-Đó là chuyện của chúng ta, thằng bé không hề liên quanđến, thả nó xuống đi! Xin anh đấy!

-Lẽ ra em phải cảm ơn anh! Anh đang giúp em báo thù đấy!Chỉ có mất đi đứa con này mới khiến con mụ ấy đaukhổ.

-Đúng! Nó là con bà ta nhưng cũng là em trai tôi! Anh dừnglại đi!

-Em sao thế? Lúc nào cũng chống lại anh trong khi nhữngchuyện anh làm đều là vì nghĩ cho em.

-Thật sự là vì tôi sao? Không đâu tất cả những chuyệnanh làm đều là vì bản thân mình, là anh không muốn đốidiện với sự thật, không muốn chịu trách nhiệm vớinhững tội lỗi mà mình đã gây ra. Cuối cùng thì anhcũng chỉ là kẻ hèn nhát luôn cố gắng đổ lỗi chongười khác mà thôi.

-Im đi!

-Đáng sợ thay tôi cũng đã từng là người như vậy. Đừngcố chấp lún sâu vào tội ác nữa, đưa con dao đây chotôi!

Tôitừ từ tiến lại gần Tuấn, trong lúc anh ấy còn khôngđề phòng nắm lấy cánh tay đang cầm chặt con dao củaanh ấy.

-Em làm gì vậy?

-Làm ơn kết thúc mọi chuyện đi, tôi mệt mỏi lắm rồi!

Tôidùng hết sức lực mà mình có cố giằng co khiến Tuấnloạng choạng mà lùi ra sau nhưng vẫn không thể giật lấycon dao trong tay anh ấy.

-Đừng cố chống cự nữa, vô ích thôi!

Sắcmặt Tuấn bắt đầu thay đổi, anh tiến đến tôi và cuBin,

-Khanh à! Cậu có trong đó không?

Bỗngnhiên tiếng của Phương vang lên từ bên ngoài khiến tôikhông khỏi bàng hoàng.

-Thì ra là em đã báo cho hắn ta đến đây!

-Trả lời tôi đi! Mau mở cửa ra!

-Em muốn hại chết tôi, Có phải không hả?

TiếngPhương càng dồn dập thì Tuấn càng mất đi bình tĩnh,anh ta trở nên hoảng loạn hơn, anh cầm dao xông tới nhưmuốn trút cơn thịnh nộ lên chúng tôi. Được thôi tấtcả những ấm ức, những thiệt thòi mà Tuấn đã phảichịu đựng vì tôi trong thời gian qua, hôm nay hãy kếtthúc nó đi, tôi đã quá mệt mỏi rồi.

-Khanh à!

Cuốicùng thì Tuấn cũng đã chịu buông con dao nhưng sắc mặtcủa anh ấy sao lại thế? Tuấn loạng choạng ngồi bệtxuống, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt vô hồn. Đột nhiênmắt tôi không thể nhìn thấy rõ được nữa, gương mặtTuấn cũng mờ dần đi, cảm thấy bên dưới bụng phảicó cái gì nhói lên, tim đập liên hồi, hơi thở mỗi lúcmột khó khăn, không thể điều khiển được cơ thểmình tôi dần gục xuống giường, thì ra ... là cảm giácnhư vậy. Thật may vì thằng bé không phải chứng kiếncảnh này, gương mặt hồn nhiên của nó khiến ngườikhác cảm thấy an lòng, hãy cứ vô tư như thế và nhấtđịnh đừng sống một cuộc đời giống như chị. Chị... sẽ bảo vệ em. Tôi cố dùng hết sức lực còn lạimà mình cố vươn bàn tay đến nắm chặt lấy tay thằngbé. Cuối cùng thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

-Khanh à! Khanh!

Giọngnói quen thuộc đã lâu rồi không được đánh thức tôidậy, gương mặt bà hiện lên trước mắt khiến tôikhông kiềm được nước mắt.

-Mẹ ....

-Con bé này lớn thế rồi sao lại mít ướt vậy cơ chứ?

Tôiôm mẹ thật chặt, sợ rằng chỉ cần nới lỏng tay bàsẽ đột nhiên biến mất.

-Mẹ ơi! Giờ chúng ta có thể hạnh phúc rồi chứ?

-Sao lại hỏi thế?

Mẹxoa đầu tôi

-Con rất nhớ mẹ! Đừng bỏ con một mình có đượckhông?

Tôingước mặt lên nhìn bà và chờ đợi câu trả lời nhưngmẹ lại né tránh ánh mắt của tôi.

-Trả lời con đi!

-Còn có rất nhiều người tốt ở bên cạnh, con sẽ khôngphải một mình đâu!

Câunói đó của bà khiến tôi cảm thấy bất an.

-Khanh à! Tỉnh dậy đi con, đây không là nơi dành cho conđâu! Mau về nhà mình đi!

- Mẹ nói vậy là sao? Con không hiểu!

Tôiquay mặt lại thì giờ chỉ còn lại một mình trơ trọigiữa không gian trắng xóa này.

-Mẹ ơi! Mẹ ....! Làm ơn đừng đi!

Tôimở mắt ra, giọt nước mắt vẫn còn lăng dài trên má.

-Cậu tỉnh rồi hả?

GiọngPhương bên tai khiến tôi nhận ra mình tất cả chỉ làmơ, thì ra tôi vẫn chưa chết, nhát dao của Tuấn vẫnkhông thể làm tôi rời bỏ cái thế giới tàn nhẫn này.Mang trên người một vết thương đau đớn, tôi cố gượngvới lấy ly nước trên bàn nhưng vẫn không thể được.

-Cậu khát hả? Để tôi!

Phươngđến bên cạnh giúp tôi ngồi dậy, rót nước vào cáicốc trên bàn nhẹ nhàng đưa cho tôi.

-Đau lắm phải không?

-Thằng bé không sao chứ?

Phươngvới vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên nhìn tôi rồi dườngnhư nhận ra được vấn đề.

-Ý cậu là Cu Bin! Nó vẫn ổn. Đừng lo lắng quá!

Phươngngừng lại một lúc rồi nói tiếp.

-Cậu đã bất tỉnh ba ngày liền rồi đó, bác sĩ nói vếtthương khá sâu, mất máu rất nhiều. Giờ cậu cảm thấyổn chứ?

-Tôi hơi mệt chút!

-Vậy nằm xuống đi! Để tôi gọi bác sĩ!

Phươngnhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống, tôi với cơ thể khôngcòn nguyên vẹn tỉnh dậy cùng những vết thương cả thểxác lẫn tâm hồn, nỗi đau trên da thịt còn có thể lànhlại được nhưng những tổn thương trong lòng thì biếtđến bao giờ mới có thể bình phục lại được. Cóphải đó là lý do khiến ông trời đã không lấy mạngtôi? Ông ấy muốn tôi phải sống để trả giá cho nhữnggì mình đã gây ra.

Từlúc tỉnh dậy đã được năm ngày rồi, cơ thể tôi bắtđầu khỏe lại, đột nhiên lại muốn ra ngoài hít khítrời một chút, nghĩ là làm tôi ngay lập tức đứng dậy,bước ra ngoài đi đến chiếc ghế đá trước mặt rồingồi xuống.

-Khanh à!

Mộtgiọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi bồi hồi, tôingước mặt nhìn.

-Ba!

Ôngấy từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi.

-Vết thương sao rồi? Có còn đau không?

-Bác sĩ nói vài ngày nữa là có thể xuất viện!

-Ba ... xin lỗi con!

Câunói của ông khiến tôi vừa bất ngờ lại có chút gì đóđau lòng.

-Ba thật không thể ngờ chính cô ấy đã gây ra tất cảmọi chuyện và cũng là người khiến cho mẹ con phải ...!Ba ....sẽ li dị cô ấy!

Tôicó chút ngạc nhiên trước câu nói đó của ba, ông đãtừng vì dì ấy mà chấp nhận đánh đổi gia đình đangêm ấm của mình, có thể lúc đó chỉ là sự ham muốnnhất thời nhưng bây giờ đã sống với nhau bao nhiêunăm, bà ta cũng đã sinh cho ông một đứa con, thốt ra lờinói như vậy dù là trong lúc nóng giận thì không phải làtuyệt tình quá sao?

-Có nhất thiết phải như vậy không?

-Nhưng ba không thể tiếp tục sống với một người cótâm địa độc ác như cô ấy được nữa!

-Thế còn cu Bin? Thằng bé còn quá nhỏ để phải chịuđựng những chuyện này. Ba nên cân nhắc thật kỹ!

-Ba sẽ làm mọi giá để giành quyền nuôi nó, thằng bélà người nối dõi của gia đình, đứa con kế thừa sảnnghiệp này không thể ở bên cạnh người tàn nhẫn nhưcô ta được.

-Con không hề muốn can thiệp vào chuyện của gia đinh banhưng người mà cu Bin thật sự cần là mẹ nó, sao ba lạicó thể tàn nhẫn với con cái mình như vậy?

-Rồi nó sẽ dần quen thôi, lỗi của thằng bé chính làcó một người mẹ như vậy!

Tôigượng cười cay đắng, thì ra là vậy, vì có một ngườimẹ yếu đuối nên cuộc đời tôi mới trở nên khốnnạn thế này.

-Con vẫn luôn tự hỏi tại sao mình lại sống ích kỷ nhưvậy thì ra là được thừa hưởng từ ba.

-Ba làm tất cả cũng chỉ vì cái gia đình này, vì cáccon.

-Đó chỉ là cách nghĩ của ba thôi. Có bao giờ ba hỏichúng con thực sự muốn gì hay không? Bao nhiêu năm trôiqua ba vẫn sống như vậy, chỉ biết nghĩ đến cảm xúccủa riêng mình. Luôn miệng đổ lỗi lên đầu dì Hươngvề cái chết của mẹ, vậy ba không có một phần tráchnhiệm nào hay sao?

-Đúng là ba sai khi đã không thể vượt qua cám dỗ trướccô ấy mà khiến mẹ con phải tự tử, là ba sai khi khôngthể cho con một gia đình hạnh phúc.

Ôngbắt đầu mất bình tĩnh.

-Hạnh phúc là thứ mà cả ba và con đều không đáng cóđược.

-Rốt cuộc thì con muốn ba phải làm gì đây?

Tôinhìn ông cười gượng.

-Con đã từng nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho ba và dìấy nhưng khi đã trải qua nhiều chuyện, mắc không ítlỗi lầm thậm chí từng đối diện với cái chết, conchợt nhận ra rằng mình đã quá cố chấp. Chúng ta chỉcó thể sống một lần trong đời, nếu cứ mãi mang theonhững thù hận đó bên mình chẳng khác nào tự đẩy bảnthân xuống địa ngục. Con đã có thể học cách tha thứcho những sai lầm của bản thân và người khác, mong rằngba cũng như vậy. Hãy tha thứ cho dì ấy để cu Bin khôngphải trở thành con của quá khứ!

Banhìn tôi với ánh mắt thật buồn, đặt tay lên vai tôi.

-Con đã thực sự trưởng thành rồi! Xin lỗi vì ba đãkhông phải là người dạy con những điều tốt đẹp đó!

Đaulòng thay khi nghe ông nói những lời ấy, phải mất gầnmười năm ba con chúng tôi mới có thể cảm thông chonhau, thật may vì đã không quá muộn. Tôi nhìn ông bướcđi rồi khuất dần, mong rằng cái quá khứ đó cũng giốngnhư hình ảnh ấy có thể tan biến trong trong tâm trí củamỗi người chúng ta để có thể tiếp tục sống hếtcuộc đời này.

-Giờ đã ra dáng người lớn rồi này!

GiọngPhương khiến tôi bối rối, cậu ấy ngồi xuống bêncạnh tôi.

-Đã nghe hết rồi à?

-Chỉ một chút thôi!

-Cảm ơn cậu vì đã đến!

Tôido dự một lúc mới có thể cất lời.

-Hả?

-Hôm ấy, nếu không có cậu thì có lẽ tôi đã mãi nhắmmắt tại nơi đó, Cu Bin cũng sẽ bị Tuấn hại chết.

-Cậu đã lường trước được chuyện đó có thể xảyra với mình nên mới để lại lời nhắn cho tôi, phảikhông?

-Không biết nữa, chỉ là lúc ấy cảm thấy rất sợ.

Thậtbuồn cười khi tôi luôn nói muốn được giải thoát chomình nhưng đến lúc cận kề với nó lại cảm thấy sợhãi.

-Từ bây giờ đừng nghĩ đến nó nữa. Có được không?

Phươnglúc nào cũng vậy, luôn luôn rộng lượng với tôi.

-Ngày mai, tôi muốn đến một nơi, cậu có thể đi cùngkhông?

-Cậu định đi đâu? Vết thương vẫn chưa lành mà!

-Không sao đâu, tôi thấy khỏe nhiều rồi!

-Quan trọng lắm hả?

Tôiim lặng, không biết tiếp tục như thế nào với cậu ấy.Mặc dù chưa bao giờ nhắc đến nhưng nếu cậu biếtđược tôi bây giờ đã trở thành một người hoàn toànkhác xa với tôi của mười năm trước liệu cậu sẽnghĩ gì hả Phương? Tôi đã từng sống một cách thậtích kỷ.

-Vào thôi!

Tôivới ánh mắt thúc giục nhìn Phương nhưng gương mặt cậuấy lại tỏ vẻ chần chừ.

-Tôi sẽ chờ cậu ở đây!

Thếlà tôi một mình bước vào trại tạm giam, trong thờigian chưa xét xử Tuấn còn đang bị giam giữ tại đây.Ngồi đợi một lúc lâu thì cuối cùng anh ấy cũng đượcdẫn ra, chỉ mới vài ngày gương mặt Tuấn đã hiện rõvẻ hốc hác, anh ấy gầy đi nhiều, nhìn thấy tôi Tuấntrở nên rạng rỡ hơn.

-Em vẫn còn sống! Đa tạ trời đất!

-Phải chi ngay từ đầu anh đừng quá cố chấp thì có thểđược giảm tội rồi!

Tuấnim lặng một lúc rồi tiếp tục.

-Khanh à! Anh xin lỗi!

-Không cần phải áy náy, nhận nhát dao hôm ấy là coi nhưtôi đã trả hết nợ cho anh rồi.

-Thì ra là vậy! Em cố tình không đỡ nó và cũng chính emđã báo cho tên ấy biết có đúng không? Em muốn anh ngồitù đến vậy sao?

-Không phải tôi mà là anh! Ngay từ giây phút anh xuống tayvới Trầm là đã quyết định khoảng thời gian còn lạicủa cuộc đời mình phải trả giá ở đây.

-Đấy chỉ là lúc không thể kiểm soát được bản thân,em có cần phải dùng những lời lẽ đấy với anh không?

-Thì ra cô ấy đã phải chịu đựng cảm giác khủng khiếpnày, đó là những gì tôi đã nghĩ khi nhận nhát dao củaanh. Đối với anh chỉ là sự nóng giận nhất thời khôngthể kiềm chế được bản thân nhưng với cô ấy là cảsinh mạng. Tuấn à! Chúng ta đã đủ lớn để phải chịutrách nhiệm về hành động của mình rồi.

Ánhmắt Tuấn buồn bã nhìn tôi.

-Dạo gần đây anh hay nghĩ về những chuyện trước đây,cái ngày mà lần đầu gặp nhau. Chúng ta của bây giờmãi mãi không thể quay đầu lại được nữa rồi.

-Giá như hôm ấy tôi không cố bắt kịp chuyện xe đó,giá như không gặp anh .... nhưng trên đời thì làm gì cócái gọi là "giá như" chứ, suốt chín năm qua chúng tađã trưởng thành bên nhau theo cách đau đớn này.

Tạmbiệt anh, người đã cùng tôi trải qua những năm thángấy, nếu có kiếp sau nhất định đừng bao giờ gặp lạinhau. Tôi lẳng lặng bước ra, nhìn thấy Phương vẫn đangđứng trước cổng chờ mình, vội vàng vô thức chạyđến bên cậu ấy.

-Ra rồi sao?

-Ừ!

Phươngbước đến bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi kéo đi, lúcnào cũng là cậu níu giữ lấy tôi.

-Phương à! Bây giờ tôi có thể dựa vào cậu rồi chứ?

Cậuấy quay đầu lại, dùng ánh mắt ấm áp ấy vẫn thườngnhìn tôi.

-Đi thôi!

Chúngtôi cùng nhau đi trên con đường vắng vẻ không ai nóivới ai câu nào cũng giống như mười năm về trước,bên cạnh Phương, tôi vẫn luôn là cô gái bé nhỏ lúcnào cũng nép sau lưng cậu.

-Phương à!

-Hả?

-Cảm ơn cậu!

-Vì chuyện gì?

-Đã đợi tôi quay đầu lại!

Vàcứ thế chúng tôi cùng nhau đi trên con đường vô định,không nhìn thấy rõ lối đi này, mặc tương lai sẽ ra saochỉ cần có cậu bên cạnh, tôi không còn cảm thấy sợhãi. Cảm ơn vì đã đến bên cuộc đời của tôi.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top