Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Tớ Tin Vào Định Mệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ tin vào định mệnh

___________________


         10:00PM - Tối hôm trước ngày đi thi...........

Đó là một buổi tối rầm rì, bầu trời đêm vốn đen kịt nhưng ta vẫn cảm nhận rõ mồn một nó đang trùng xuống bởi cơn giông to đùng đang ồ ạt kéo tới y như tấm lưới hắc ám, vững chãi từ từ nuốt chửng từng tia sáng lấp lánh của hàng triệu tinh tú trên trời. Sắp có mưa to !!!

Những ánh đèn điện của mấy nhà hàng xóm láng giềng đang dần tắt ngấm. Gió ngoài kia thì gầm gào dữ dội, độ vài giây lại rít lên từng hồi,cây cối nghiêng ngả, tiếng lá rơi xào xạc, màn đêm yên tĩnh giờ nhường chỗ cho những âm thanh phong phú của cơn mưa. . .


Đèn học của tôi vẫn sáng, dù mai thi rồi nhưng tôi không tài nào chợp mắt nổi. Tôi dướn cổ  nhìn ra cửa sổ, những tia chớp ngoằn ngoèo nhập nhằng nhấp nháy không ngừng trên bầu trời. Nếu như mọi ngày kiểu gì tôi cũng giật nảy nhưng hôm nay thì khác, tôi chẳng để tâm đến thời tiết, mặc kệ sấm đang rung lên giòn giã tôi vẫn đăm chiêu nghĩ về kì thi ngày mai. Bài vở cũng chẳng còn gì để ôn nữa, nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu.

-'' Hm....3 cái bút bi xanh, 1 bút chì, 1 tẩy, 1 hộp ngòi bút chì, 1 bộ thước ê ke, 1chiếc compa, máy tính bỏ túi... ok tất cả đã đầy đủ nhét  vào balo thôi. Không sao, thi lên cấp 3 thôi mà có phải thi đại học đâu, mọi chuyện sẽ suôn sẻ, sẽ không có sự cố xảy ra đâu...........''

Tôi tự lải nhải một mình trong phòng âu cũng là vì lo sợ cái thân bị sao chổi ám. Tôi nghển cổ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường ở góc phải phòng  học. Chết rồi 10h45 PM ! Muộn vậy rồi cơ á. Đột nhiên dưới nhà giọng mẹ tôi vang lên :

-'' Dịu ơi, tắt đèn ngủ đi con, thức khuya hôm nay mai lấy đâu ra sức mà làm bài nữa.''

-'' Dạ, Vâng con đi ngủ bây giờ, mẹ yên tâm''

Mặc dù hai mắt  nhắm tịt, nhưng tôi vẫn mang theo hàng tá nỗi lo của ngày mai lên giường thậm chí vào cả trong giấc mơ..... Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, rồi ngày càng trở nên nặng hạt, cứ như thế tầm tã đến sáng mai.........

Sáng hôm sau...

Bầu trời sau cơn mưa quang đãng và xanh ngắt, sáng nay tôi nhất quyết dậy thật sớm mặc dù mệt vật vã vì tối qua '' cú đêm''. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ăn mặc đầu tóc gọn gàng tươm tất vừa đúng lúc tôi nghe tiếng xe máy đang tiến vào sân . Đó là bố con nhà Sơn. 

-'' Chào buổi sáng, hai bố con xong chưa, đi thôi !''

Bác Trường vẫn như thế lúc nào cũng sớm sủa và nhiệt tình. Lần nào cả hai đứa cùng đi thi gì đó bác đều sang nhà tôi gọi chẳng chừa cho bố con tôi cơ hội nào đến gọi Sơn trước.

-'' Vâng, bác với cháu chờ em tí, dắt cái xe ra là đi luôn thôi,Dịu xuống nhà mau đi con''

Nghe thấy tiếng bố tôi chạy vội xuống, một cảm giác háo hức, hồi hộp đang ngự trị trong tôi. Xuống đến nơi tôi bắt gặp nụ cười của Sơn. Tôi luôn biết ơn ông trời vì người bạn cực tốt này, thật sự biết ơn lắm !!!

Tại Địa điểm thi .....

Lúc này các phụ huynh không được phép vào trường, nên họ đứng dày đặc ngoài cổng, ngắm nhìn những gương mặt khắc khổ vì sương gió, những nụ cười âu yếm vỗ về của họ dành cho con cái mà lòng tôi thấy nao nao bởi có biết bao nỗi ưu tư đều biểu lộ rõ trong đôi mắt những đấng sinh thành. Bố của tôi cũng thế, tôi biết trong phòng thi tôi và các thí sinh khác rất lo lắng nhưng bố mẹ ở ngoài ngong con bên trong dưới trời nắng như đổ lửa thế này dạ cũng bứt dứt và bồn chồn không kém. 

Tôi và Sơn đang ngồi ở một cái ghế đá ôn bài. giữa một rừng học sinh đang háo hức cho kì thi.

-'' Này Sơn, tớ hỏi nhé đoàn thuyền đánh cá  do ai sáng tác và hoàn cảnh ra đời của nó ??''

-'' Sao cậu hỏi dễ thế haha, hay có ý đồ gì?''

-'' Tớ không giỡn nhé, tớ biết cậu học bá nhưng không được chủ quan nghe chưa, cứ trả lời tớ đi.''

-'' Ok quá đơn giản, Huy Cận là tác giả, bài thơ ra đời năm 1956 trong một chuyến đi thực tế dài ngày ở vùng mỏ Quảng Ninh, khi đó nhân dân miền Bắc hoàn toàn được giải phóng và con người đang vươn lên làm chủ lao động.''

-'' Ở đấy mà đắc ý, haha cậu trả lời sai bét rồi kìa, 1958 chứ 56 cái đầu cậu í'' Tôi cười tít mắt vì không ngờ cậu bạn siêu sao của tôi cũng có ngày nhầm cái cơ bản thế, vậy nên tội gì không trả đũa tặng cho cậu ấy một cú gõ đầu cái chiêu quen thuộc của Sơn áp dụng cho tôi ...

-'' Là tớ cố tình trả lời sai đấy, lâu lắm rồi mới thấy cậu cười tươi như thế, xinh lắm ý !!''

Câu nói của Sơn làm mặt tôi đỏ ửng, cơ mà kể cũng thích khi được con trai khen, nhưng cậu ấy là bạn thân của tôi nên tôi không thể trưng cái bộ mặt thẹn thùng, bánh bèo đó ra được, tôi chỉnh đốn lại tư thế ngồi, dóng lưng cao lên :

-'' E hèm, hôm nay uống lộn thuốc hả ông nội, ở đâu ra mấy lời ngọt thế :v''

-'' Ơ tớ nói toàn sự thật đó chứ.''

-'' Ấy, còn 15 phút nữa vào thi rồi cậu phòng 15 đúng không ở tít tầng 4 kia kìa, mau đi đi gần 6 phút nữa giám thị lên đấy. Nhớ làm bài tốt nhá, thi xong chúng mình gặp nhau ngoài cổng,ok ''

-'' Sao cậu không đi cùng tớ lên phòng luôn cậu phòng 8 ở tầng 3 còn gì ?''

-'' À, tớ định chạy ra mua chai nước đã.''

-''Dịu, Lấy của tớ mà dùng, trong lúc thi tớ không cần uống nước''- Sơn lôi chai nước từ trong balo chìa ra trước mặt tôi.

-'' Thôi, cậu giữ lấy, trời nóng lắm không được thiếu nước, tớ chạy ra có xíu là xong mà mau đi đi.''

-'' Được rồi, cậu đừng mất bình tĩnh, cứ ra khỏi phòng bằng cái mặt buồn thỉu là cứ xác định với tớ nhé .''

YES SIR !!

Sơn quay người đi, tôi vội vã chạy ra cửa hàng ngoài cổng trường mua nước, tôi thấy hôm nay có gì đó sai sai, hình như mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, ngày nào mới sáng ra mà tôi chả ''đo đường'' ít nhất một lần ấy thế mà hôm nay gần 8 giờ rồi, sắp thi rồi người tôi vẫn lành lặn lắm chưa bị cú vồ ếch nào cả, phải nói là hạnh phúc quá thể !!!

Khi tôi đem chai nước trở về, sân trường lúc này vắng tanh, tất cả ùa hết về phòng của mình rồi. tôi cũng phải nhanh chân lên thôi . 3 phút chỉ còn 3 phút nữa giám thị lên. Tôi hít một hơi thật sâu , lấy đà, chân phải đưa lên trước khuỵu xuống, chân trái mon men lùi về phía sau rồi chạy một mạch lên tầng 3...

Ai ngờ đâu, đúng là lưới trời lồng lộng mà, tuy thưa nhưng khó thoát, cái số của tôi đã định sẵn là bị ngã thì chắc chắn sẽ bị ngã, sớm hay muộn gì thì cũng bị ngã. Vừa mới đặt chân lên phần giao nhau giữ cầu thang của tầng 2 và tầng ba, chẳng may tôi chẹo chân. Trượt một cú thật dài tưởng chừng như sắp thành động tác xoạc rồi. Lần này tôi không lộn nhào về phía trước nữa mà là ngửa về phía sau.  Không có ai cầm máy ảnh lúc đó chứ đau kinh khủng khiếp nhưng tôi thề lần ấy là cú ngã đẹp nhất trong đời tôi. Tôi vốn không biết xoạc nhưng nhờ có lần đó mà sau này tôi xoạc dễ như ăn kẹo vậy. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó đâu, ngay sau đây chính là giây phút mà tôi chỉ nghĩ rằng có trong phim mới xuất hiện chứ ngoài đời đào đâu ra- giây phút đẹp nhất thời áo trắng của tôi giây phút ngắn ngủi chỉ trong một nốt nhạc nhưng cũng đủ khiến tôi ghi nhớ suốt đời........

Sau cú ngã tuyệt đẹp hơi đau đùi xíu nhưng còn hơn là bị vập mặt, tôi hớt hải đứng phắt dậy chẳng may lại dính thêm một đòn nữa. Tưởng tiêu tùng rồi, nhưng lúc đó tôi tin duyên phận là có thật. Một luồng hơi ấm phả ra từ đằng sau lưng tôi của một nam sinh. Hai bàn tay trông có vẻ nuột nà trắng trẻo nhưng rất vững chắc đang nâng đỡ lấy eo tôi, chúng đang cố gắng giữ lại cân bằng cho tôi.  

Một tay buông thõng, tay còn lại của tôi bất giác choàng lấy bờ vai chắc nịch của nam sinh ấy. Gần, gần lắm, hai khuôn mặt của chúng tôi  gần như sắp chạm vào nhau. Tôi có cảm giác như mình đang bay, có thứ gì đó mới chạy qua thân thể tôi khiến các giác quan của tôi trở nên cứng đờ, hai mắt tôi mở thật to bởi vì quá kinh ngạc. Trong tích tắc tôi chẳng để í được nhiều. Trước mặt tôi bây giờ  là một nam sinh có chiều cao rất lý tưởng, đôi mắt biết nói lạnh lùng nhưng cuốn hút tôi đến kì lạ. Một khuôn mặt thư sinh, nho nhã, ưa nhìn với một làn da đến con gái nhìn vào cũng phải ghen tỵ.Tôi bất động hồi lâu cũng chỉ để ngắm cho kĩ gương mặt ấy.....

-'' Này, bạn gì ơi, cậu có sao không, đừng nhìn tớ như vậy chứ !''

Hồn của tôi về với xác rồi, thình lình tôi thấy mình với cậu bạn kia sát nhau quá. Tôi vội vã buông tay ra, phủi phủi:

-'' À..... ừ.... Không sao... tớ không sao, bất cẩn nên trượt chân ngã thôi. Cảm ơn cậu vì đã đỡ cho tớ.''

Cậu bạn kia nhìn tôi mỉm cười rồi đáp :

-'' Có gì đáng đâu, điều tớ nên làm mà cậu không sao tốt rồi.Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé, mà cậu tên gì phòng bao nhiêu?''

-'' Ừ. Tớ là Dịu tớ phòng 8''

-'' Oh.... Cậu cho tớ biết luôn số báo danh được không ?''

-'' Ừm, của tớ là 130119''

-'' Wao, khó tin thật đấy, tớ tên Dũng, cũng phòng 8 và số báo danh của tớ là 130120 ''

Tôi trợn tròn mắt, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế nhỉ.

-'' Thật sao, chúng mình không những cùng phòng mà còn ngồi cạnh nhau à, tớ có đang nằm mơ không ~~~!!! ''

Tôi đang cố kiềm chế cảm xúc để không phải nhảy cẫng lên như bắt được vàng. Dũng nhìn tôi bằng ánh mắt không thể thân thiện hơn. Cậu ấy nháy một cái rồi nói : 

-'' Tớ với cậu thật có duyên !''

Nhìn cái điệu bộ đó tôi không tài nào che giấu được sự ngượng ngùng, người gì đâu mà dễ thương thế !! Bỗng chốc tôi ngó đồng hồ đeo tay :

-'' Thôi chết, Dũng ơi nhanh lên giám thị lên rồi, muộn mất ''

Chúng tôi tất ta tất tưởi chạy lên tầng 3. Kia rồi phòng 8. May quá, cô giáo vừa đọc đến số bao danh của tôi thì cũng vừa lúc tôi có mặt. 

Các thí sinh đã yên vị đầy đủ trong phòng thi.  Không khí đang dần trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. chúng tôi đã điền xong thông tin vào giấy thi giờ chỉ còn chờ tiếng trống và lao đầu vào làm bài thôi. Trong khoảng thời gian ấy, tinh thần tôi hơi hoang mang, cả đống thứ linh tinh đang nhảy múa trong đầu. '' Trời ơi, bình tĩnh lại đi Dịu'' Tôi nhắm tịt mắt lại cố trấn an bản thân.

-'' Đừng sợ, cậu sẽ làm tốt hơn cậu tưởng đấy !''

Tôi ngơ ngác quay sang, đó là lời nói của Dũng, một ánh mắt kiên định nhưng không làm mất đi sự dễ gần đã rủ tôi thoát khỏi tâm trạng hồi hộp.

-'' Cảm ơn cậu !!''

Bất chợt cô giám thị lên tiếng : '' Cô nhắc lại lần cuối, những ai vẫn chưa đem tài liệu ra ngoài thì khẩn trương mang ra đi nhớ là chỉ để lại dụng cụ học tập để làm bài thôi nhé ''

Tiếng trống vang lên rồi. Chúng tôi phải hoàn thành bài thi Ngữ Văn đầu tiên. Khi nhìn vào đề văn tôi khá là tâm đắc và chắc mẩm mọi chuyện sẽ ổn thoả. Nhưng run rủi thế nào mới 45 phút đầu cái bút thứ nhất của tôi đột nhiên tắc mực, tôi làm đủ mọi cách , vảy đi vảy lại vảy tái vảy hồi mà vẫn không viết được. Nhưng không sao tôi còn 2 cái bút nữa mà. Tôi chuyển sang cái thứ 2, ôi trời đất, một chữ cũng không viết được, cái bút này bị gai . Tôi bắt đầu thấy có gì đó không đúng. Còn mỗi cái cuối cùng chỉ sợ hỏng nốt thì coi như bài thi này xuống gặp diêm vương.

May mà tôi được thở phào nhẹ nhõm, cái bút này không sao cả, viết trơn tru, nhưng tôi vẫn lo lắm vì cái quái gì cũng có thể xảy ra.

Tôi cố kiết viết hì hụi đến khi còn 30 phút cuối thì.......

-'' Cạch.... '' Bút tôi bị rơi và ngòi của nó cắm xuống đất. Thần linh ơi có chết không chứ lị,  nghiễm nhiên cái bút đó đang lành thành tật, nó bị gai và tôi không thể viết tiếp được nữa. Tôi đâm hoảng, tôi bối rối, đang định cố mặt dày đi mượn bút của ai đó xem sao.....

-'' Lấy bút của tớ này, tớ cho cậu mượn, đừng lo cố làm xong bài thật tốt ''

Một lần nữa, Dũng giúp tôi, kỳ thực tôi chẳng biết nói gì hơn, tuy bề ngoài không thể hiện nhưng bên trong ruột gan phèo phổi của tôi múa lên hết rồi, trước nay người luôn giúp đỡ tôi tận tình như thế chỉ có Sơn. Cơ mà tôi và cậu ấy hoàn toàn khác tôi và Dũng. Một bên là thanh mai trúc mã còn một bên chỉ mới gặp nhau gần 2 tiếng trước. 

-'' Cậu tử tế quá, tớ cảm ơn cậu nhiều lắm!''

-'' Không cần cảm ơn tớ mãi làm gì, ngại lắm, cậu nhanh lên đi thời gian không đợi ai đâu đừng hoảng tự tin lên''.

Tôi đáp lại Dũng bằng cái gật đầu dứt khoát. Rồi cặm cụi viết cho xong.

Thế là tiếng trống kết thúc đã được đánh.120 phút cực hình đã trôi qua. Tôi thấy vô cùng thoải mái, sau bao nhiêu sự cố cuối cùng tôi cũng hoàn thành bài thi một cách xuất sắc nhất có thể.

Tôi đang định chạy lại chỗ Dũng để cảm ơn lần nữa nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cậu ấy đã đi mất. Người gì đâu mà như cơn gió đến nhanh, đi cũng vội chẳng báo trước gì cả.

Tôi vui vẻ chạy xuống cổng trường thì gặp Sơn. Nhìn vẻ mặt tươi rói của cu cậu là tôi biết bạn tôi cũng làm bài tốt lắm đây. Tôi chạy tới bá vai Sơn:

-'' Hey,... Thế nào rồi tri kỉ, chắc ăn trọn 8,5 văn chứ hở ?''

Sơn chỉ nhìn tôi cười mà bỏ lơ câu hỏi của tôi:

-'' Thế còn cậu '' cái cây chuyên thu chuyện rắc rối'', nhìn điệu bộ này là biết cậu làm tốt rồi nhưng tớ chỉ muốn hỏi trong lúc thi cậu có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không đấy?''

-'' Đương nhiên là...''

-'' Là sao? Cậu nói hết đi chứ''

-'' Hề đương nhiên là không rồi, mọi thứ rất là êm thắm, yên tâm ''

Tôi phải nói dối vì tôi biết kiểu gì cậu ấy cũng lải nhải một trận, vì cậu ấy lo cho tôi sợ 2 buổi thi tiếp theo tôi không có đủ dũng khí mà vượt qua. Mà dù sao buổi thi đầu tiên như thế này là tôi cũng linh cảm được cái ngày tôi chia tay vận xui sắp đến rồi !!!

-''Tí quên, giờ tớ phải về luôn rồi, ở đây chờ bố cậu đến đón nhé, nhà  tớ có việc nên bố phải đưa tớ về ngay, hẹn gặp cậu trong buổi thi tiếp nhé, chào !''

-''Ừ bye nhá ''

Chán thật, tôi phải đứng đây đợi bố một mình.

Giang hồ sóng lớn cuồn cuộn, nhìn ta lang bạt biết bao nhiêu, ai không chịu nổi người đó tự biết, thiên hạ đệ nhị cũng tốt........... 

Nhạc chuông điện thoại của tôi reo lên đấy. (Nếu các bạn có nhu cầu biết tên bài hát thì đây là Đại tiếu Giang hồ của Tiểu Thẩm Dương nhé !).  Bố tôi gọi. 

-'' Sao, bố không đến đón con được á, việc gì mà cấp bách thế hả bố ?''

-'' Bố phải đi nhận việc ngay, không thì hết cơ hội, trì hoãn mãi rồi giờ người ta mới rảnh. Yên tâm giờ bố gọi anh Hải ra đón con ''

-'' Anh ý còn cả đống thứ cần làm sao mà đi đón con được thôi bố đừng gọi, phiền hà lắm con sẽ có cách tự về , con chào bố !''

Nói xong tôi tắt máy luôn, chẳng hiểu sao tôi thấy hơi bực.

''Kì lạ thật sao mà hôm nay ai cũng bận, từ đây về nhà mất sáu cây, thôi thì cuốc bộ nhưng trời nắng thế này mà đi bộ thì có mà lả ra đường mất, mình đúng là dại quá, sao lại bảo bố thế , biết đâu anh Hải đến được, chết rồi giờ làm sao.''

-'' Sao đứng bơ vơ một mình ở đây, cậu không về à, mọi người về hết rồi''

-'' Dũng, là cậu sao, chúng mình lại gặp nhau, ơ thế cậu cũng đã về đâu''

-'' Thì bây giờ tớ về nè, cậu không có ai đưa về đúng không, nhà cậu ở đâu lên xe tớ đèo về, tớ tự đạp xe đến đây mà''

Dũng vừa nói vừa nhìn tôi  không chớp mắt, vẫn nụ cười làm tôi mê mẩn vài tiếng trước, tôi có cảm giác ông trời đang cố tình sắp đặt cho chúng tôi gặp lại nhau, không biết có vội vã quá hay chăng nhưng đối với tôi Dũng đang dần trở nên đặc biệt. Vì tôi thật không ngờ mới quen thôi sao cậu ấy lại tốt với tôi như thế.

-'' Đèo tớ? Cậu không phiền chứ, tớ ngại lắm, cậu giúp tớ 2 lần rồi đây là lần thứ 3 đấy, hơn nữa nhà tớ xa lắm''

-'' Thôi nào, nghe lời tớ đi, tớ đưa cậu về, sau này chúng mình cũng là bạn cùng trường mà, có khi còn là bạn cùng lớp thậm chí là bạn cùng bàn nữa thì sao''

Toàn thân tôi như nhũn ra, ôi sung sướng không tả nổi, bây giờ tôi không cảm thấy mình xui xẻo nữa tôi thấy mình là cô gái may mắn nhất hành tinh mới đúng.

Tôi gật đầu : '' Nhà tớ ở tít trong làng, cậu cứ đi đi tớ chỉ ''rồi lên xe Dũng ra về. Tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng và không một từ nào có thể tả cảm giác của tôi lúc ấy.

-'' Này, chúng mình vô tình gặp nhau 2 lần rồi, nếu thêm nhiều lần nữa nó gọi là có duyên tiền định đấy cậu có tin điều đó không, Dũng ?''

-'' Tớ tin vào định mệnh! ''

Từng từ từng chữ Dũng vừa thốt ra như rót vào tai tôi một thứ gì đó tương tự như phép màu , tôi cảm nhận rất rõ tim mình đang đập mạnh và nhanh hơn.Có phải cái này người ta gọi là rung động không ?


~ Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top