Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoài Ức

Hôm nay lại cúp học tiết thứ ba trong mười hai năm đi học, hơi là lạ mới mẻ coi như cũng có cái dấu ấn cuối cùng năm cuối cấp nhỉ,?

-

Vừa về nhà như cũ chẳng có ai cả, thật ra cảm thấy quen quá rồi , không vấn đề gì cả

...

Nãy mưa to lắm, ngồi bàn chót trong lớp học mà mắt cận nhưng vẫn nhất quyết không cắt kiếng vì không thích , thế là trừng trừng đến đỏ cả mắt rồi

Chạy về mưa lâm râm tạt vào mặt hình như càng ngày càng rát , lạnh muốn run mà phấn khích đến điên dại, thích cái màu trời xám xịt pha chút hơi lạnh se se

~

Mưa cứ dai dẳng, âm thanh trãi dài trong cái gian phòng lạnh ngắt,nằm nhìn trần nhà cố gắng động viên đứng dậy học bài nhưng vẫn không động đậy nổi, từng cơn nhức cứ nhè nhẹ truyền từ bề mặt tế bào len lõi vào trong mạch máu, va đập vào dây thần kinh, lặng cả người.

Suy đi nghĩ lại, lướt từng bài nhạc định kể về chuyện tình của mình nhưng lại chẳng biết từ đâu, ngẫm lại dường như có thứ gì vừa xuyên ngang linh hồn động đậy nhẹ thôi sẽ đau đớn tuột cùng,

__

Cuộn tròn cả người bất giác nhớ về người lần đầu tiên nói thích, ngày nắng đẹp đến vậy mà sao lại nỡ khiến nó thành khoảng trời đau thương, tê tái một biển lòng

Sao lại uỷ khuất đến vậy, chỉ là

" chúng ta thích hợp làm bạn hơn "

chỉ thế thôi, sao lại làm ầm lên rồi, như thể đình trệ mọi thứ, hít thở nặng nhọc đến thế

Vậy mà cứ ngỡ, cứ tưởng tượng, hoá ra tất cả vỏn vẹn nhỏ bé vô ngần, cố vun vén làm gì để giờ mệt mỏi ngần ấy muốn từ bỏ, muốn dừng lại

~

Lâu lắm rồi đến nỗi thờ ơ trước sự quan tâm, dốc lòng dặn dò không được nghĩ hay để ý sẽ chẳng khiến bản thân phải dày vò nữa

..
Đến cuối cùng chỉ còn lại ký ức rời rạc những thanh âm vụn vỡ, ngẩn ngơ giữa dòng chảy vô tận cuộc đời thật ngắn ngủi, nên thật dễ quên, quên mất chân tình, quên mất chính mình,

Vùi đầu vào góc tường, siết chặt lấy cánh tay, răng nghiến thật chặt đâu đó phát ra thanh âm khe khẽ, ấy mà chỉ bật ra tiếng thở nặng nhọc, nếu không để ý, nếu bỏ mặc, nếu vờ như chẳng có gì, mọi thứ chắc chắn sẽ chẳng tệ hại đến thế

Ngoài trời mưa đã tạnh, tất cả trút hết vào lòng đất hình như cũng là thói quen viễn lần, chỉ biết sẽ hứng chịu, níu giữ thứ đã bỏ đi, nâng niu và trân trọng mặc cho bị tàn phá biết bao lần, dần cam chịu, dần chết lặng

..

Tiếng chuông vang dai dẳng, kéo theo cơn run rẩy, chẳng dám để ý đến, bất giác lạnh lẽo quá..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hoiy#tuybut