Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 4: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Đã hơn 9 giờ sáng rồi sao? Tôi mở mắt, lảo đảo bước xuống giường và đi đánh răng rửa mặt. Đứng trước chiếc gương trong phòng tắm với chiếc khăn ướt đẫm áp lên mặt, tôi bất giác hoài nghi về sự thật mà bản thân đang tìm kiếm.

Nếu một ngày nào đó, tôi biết được sự thật về góc khuất của thế giới này, khi đó chuyện gì sẽ xảy đến với tôi. Hoặc tôi sau đó sẽ có thể làm gì, chấp nhận sự thật và rồi cuộc sống sau đó của tôi sẽ ra sao?

Hàng loạt câu hỏi cứ như thế lướt qua trong đầu tôi, nhưng rồi cũng tiêu tan theo dòng nước xoáy trong chiếc bồn rửa mặt. Tôi mặc áo và sang phòng của thanh tra và gõ cửa nhưng không thấy hồi âm, ông ấy có lẽ vẫn còn ngủ.

Hôm nay là ngày nghỉ, tôi đã nhân cơ hội này mà quay về London một chuyến, đến văn phòng và lấy đi tập báo cáo về những vụ mất tích, đồng thời đến sở cảnh sát và sử dụng quyền hạn của mình để tiếp cận hiện trường hai vụ án trước kia của Evagh và Faun.

10 giờ 45 phút, tôi đã có mặt tại nhà riêng của Evagh, dù vụ án đã kết thúc khá lâu nhưng vì chủ sở hữu của ngôi nhà đã qua đời và không có bất kỳ người thân nào đến để thực hiện khai nhận di sản thừa kế nên căn nhà vẫn đang trực thuộc quyền quản lý và giám sát của chính quyền địa phương.

Với cương vị là một thám tử, tôi được phép khảo sát tình trạng ngôi nhà cả trong lẫn ngoài, miễn là không lấy đi bất cứ thứ gì mà không hỏi trước. Bên trong mọi thứ dường như đã được sửa soạn lại kĩ càng, mọi đồ dùng của Evagh được cất trong những thùng các tông và đặt trong góc.

Tôi cẩn thận đeo găng tay lên và lục trong những chiếc thùng các tông với hy vọng sẽ tìm được thứ gì đó có ích. Sau một hồi thì tôi đã lôi ra được một cuốn sổ tay có bìa da mềm, dường như là cuốn nhật ký của thường nhật của Evagh.

Tôi nhìn quanh ngôi nhà, sau khi chắc chắn không có ai xung quanh liền mở quyển sổ ra và xem thử nội dung bên trong. Dường như không có gì bất ổn, nội dung bên trong dường như chỉ nói về cuộc sống làm diễn viên của cô, đôi lúc có chút áp lực nhưng không đến nỗi.

Thứ duy nhất khiến tôi lấy làm lạ là nếu không tính trang bìa thì mỗi quyển vỏ hay sổ một mặt thường có hai trang để viết, thì Evagh lại chỉ viết một trang, trang còn lại bỏ trống. Trên trang bỏ trống đó in hằn những đường thẳng dài như thể bị thứ gì đó đè mạnh lên.

Nội dung của cuốn sổ tay chỉ kéo dài chín mặt, tương đương mười tám trang giấy, cũng như là chín trang chữ và chín trang trống. Tôi dùng chiếc điện thoại bàn và gọi lên cơ quan chính quyền địa phương và hỏi:

"Về các vật dụng trong nhà của cô Evagh Roustine, đội ngũ giám định đã kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ rồi chứ?"

"Chúng tôi đã kiểm tra mọi thứ một cách triệt để, đảm bảo không có sai sót gì." Đường dây phía bên kia trả lười.

"Vậy à, vậy thì có một thứ tôi muốn mượn về vài hôm, điều đó ổn chứ?"

"Miễn là cô có thể giữ nó trong tình trạng tốt nhất khi trả lại, thưa thám tử Watson."

Sau khi được đồng thuận, tôi liền cất cuốn sổ vào trong cặp và đi thẳng về văn phòng. Về đến nơi, tôi liền đóng kín mọi cánh cửa và tắt hết đèn trong phòng, chỉ bật duy nhất một chiếc đèn UV phát ra tia cực tím. Sau đó với lấy cây kéo trên bàn.

"Xin lỗi nhé, có lẽ sẽ không thể giữ nó trong tình trạng tốt nhất rồi."

Nói rồi, tôi dùng chiếc kéo cắt những trang giấy trống và xếp chồng chúng lên nhau theo trình tự nhất định. Dưới ánh sáng của tia cực tím, các đường kẻ dần hiện lên, cuối cùng đã cho ra một bức ảnh hoàn chỉnh.

Nói là bức ảnh cũng không đúng, phải nói là sơ đồ hình học thì có lẽ sẽ hợp lý hơn. Bức ảnh này là tổ hợp của những đường thẳng và đồ thị, chúng nối với nhau tạo thành một bức ảnh 3D, bức ảnh làm lộ ra những cây cột hình trụ khổng lồ, những tảng đá với hình thù kỳ dị, phần nhô lên bên dưới khiến tôi liên tưởng đến một hòn đảo.

Đáng chú ý hơn cả là trong tâm bức ảnh, tại đó, nó thể hiện một công trình kiến trúc đồ sộ với những cánh cổng, bậc thang, tượng đá và vô vàn những thứ khác.

Phải rồi, trong những ghi chép về các báo cáo những như lời kể của thanh tra Jake, dường như họ đều đã cùng nhìn thấy một cảnh tượng, một thành phố xa lạ và thần bí.

"Trong tập tài liệu của chú, người thanh niên kia có nhắc đến một thành phố như thế, tên của nó hình như là... R'lyeh... Lạ thật, cảm giác như đã thấy cái tên này ở đâu đó nữa..."

Phải rồi, một trong những sáng tác của tiểu thuyết gia Christov Faun trước khi ông qua đời, có một tác phẩm khá nổi tiếng được ông viết sau buổi triển lãm tại Hoa Kỳ hôm ấy. Tên của nó là "Ngôi nhà trong những giấc mơ". Tác phẩm có đề cập tới một ốc đảo tên là R'lyeh tọa lạc giữa đại dương cách đất liền 1000 dặm hải lý về mọi phía.

Nếu tổng hợp mọi thứ lại thì có thể nói rằng bức ảnh của Evagh chính là bản phác cho cái nhìn hoàn chỉnh nhất về thành phố bí ẩn, nơi đang cất giữ bí mật lớn nhất từng được biết đến, bí mật sẽ đảo lộn trật tự của thế giới.

Nhưng vẫn chưa đủ... Còn một điều mà tôi phải làm.

Tôi cất mọi thứ vào trong cặp, bắt một chuyến đi đến Montana, nơi ngày xưa tôi cùng người chú đáng kính của mình từng sống. Chú tôi đã từng phục vụ cho quân đội Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ một thời gian, vậy nên ông có rất nhiều đồ nghề, một trong số chúng chính là thứ mà tôi cần ngay lúc này.

Mất hơn năm ngày để tôi đi từ London tới Montana, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng lắm vì dù sao thì ngoài những báo cáo về mấy vụ mất tích ra thì cũng không có báo cáo nào về các vụ sát hại được gửi tới nên tôi có thể thong thả tận hưởng chuyến đi.

Tới Montana, tôi bắt một chiếc xe đưa tôi tới ngoại ô. Nhà của chú vẫn ở đó, trước khi mất chú đã cho tôi quyền sở hữu căn nhà nên tôi có thể quay về bất cứ lúc nào. Tôi mở cửa và bước xuống nhà kho, lục lọi trong một ngăn tủ ở góc cầu thang tìm đồ vật mình cần tìm.

sau một lúc, tôi đã lấy được một chiếc hộp sắt phủ kín bụi, bên trong chính là những vật dụng chú vẫn thường sử dụng khi còn làm lính thủy quân.

"Mày đây rồi, radar thu sóng dưới đại dương. Giờ thì tới địa điểm tiếp theo thôi."

Khi đứng dậy, đầu tôi vô tình vướng vào mạng nhện khiến tôi hoảng loạn mà va vào một chiếc bàn rồi ngã ra đất. Khi ngẩng đầu dậy, tôi thấy trên đất có một chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng trông khá lạ. Trước giờ chú tôi chỉ dùng đồng hồ đeo tay cho tiện, chứ có bao giờ dùng đồng hồ bỏ túi đâu nhỉ?

Tôi vươn tay, định với lấy chiếc đồng hồ thì có một giọng nói cất lên khiến tôi giật mình dừng lại.

"Đừng có động vào nó!"

Phía trên cầu thang, giọng của một người phụ nữ, rốt cuộc là ai.

"Cô là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi?"

Tôi đứng dậy, phủi quần áo, người phụ nữ kia cũng từ từ đi xuống và nhặtj chiếc đồng hồ lên.

"Ê nè, sao cô dám tự tiện lấy đồ trong nhà người khác thế hả?"

"Nhà cô?"

"Đúng, là ngôi nhà mà chú tô đã chuyển giao lại cho tôi, giờ là nhà của tôi!"

Người phụ nữ nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc đồng hồ, rồi lại quay sang nhìn tôi. Điều đó khiến tôi thấy chút bối rối và khó hiểu, rốt cuộc cô ta muốn làm gì.

"Tôi hiểu rồi, cô là cháu gái của George Watson, là Amelia Watson, đúng chứ?"

Cô ta biết về chú sao?

"À...ừ...là tôi đây, thì sao nào?"

"Hừm...tôi đổi ý rồi, lại đây, cầm nó đi?"

"Hả?"

Sự thay đổi ý định đột ngột của cô ta khiến tôi cảm thấy hoài nghi, rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì trong đầu cơ chứ. Đầu tiên là xuất hiện một cách bất thình lình rồi ngăn tôi không được động chạm vào chiếc đồng hồ, và giờ thì lại bảo tôi đến lấy nó. Thật là khó hiểu.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì xấu với cô đâu." Cô ta lên tiếng

"Sao tôi có thể tin lời cô chứ?"

"Tôi và George là bạn thân, vậy nên tôi có thể đảm bảo rằng bản thân sẽ không làm hại bất cứ thứ gì ông ấy yêu thương nhất."

Tuy vẫn còn hoài nghi, nhưng nếu cô ta thực sự quen biết chú, tôi nghĩ là tôi nên thử một chút. Dù sao thì, cũng còn một vài điều về chú mà tôi muốn hỏi. Tôi bước đến, chầm chậm đưa tay ra với lấy chiếc đồng hồ. Mọi thứ diễn ra hết sức bình thường, không có gì xảy ra cả.

Còn người phụ nữ, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tay tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy có chút bất an.

"Cô thấy cái nút chỉnh kim ở phía trên chứ, thử rút lên, xoay nó đến một giờ nhất định à bấm xuống xem."

Tôi từ từ làm theo yêu cầu của cô ta,nhưng vẫn không có gì xảy ra cả. Rõ ràng là chiếc đồng hồ đã hỏng do không được bảo trì quá lâu, cô ta còn muốn gì từ nó cơ chứ?

"Hiểu rồi, ra là vậy." Cô ta nói, rồi quay lưng rời đi.

"Này, chờ chút đã, cô nói cô có quen biết với chú tôi đúng không? Vậy hãy nói cho tôi về cái chết của chú ấy đi, cô chắc chắn biết điều gì đó, rằng cái chết đó hoàn toàn không tự nhiên. Này, nói gì đi!"

Người phụ nữ dừng lại trên bậc cao nhất của cầu thang, khẽ nói:

"Tin tôi đi, bản thân cô chưa đủ khả năng để tiếp nhận sự thật đâu. về George, hay cả về R'lyeh, về thế giới này. Cô căn bản là không đủ khả năng."

"Vậy rốt cuộc tôi phải làm gì?"

"... Nhưng không hẳn là sẽ không có khả năng, chỉ là chưa tới lúc. Khi thời điểm đã gần kề, tôi sẽ còn quay lại."

Nói rồi, cô ta bước ra khỏi căn nhà kho.

"Tên của ...là Mori Calliope, hãy nhớ lấy."

"Này, khoan đi đã!"

Tôi chạy thật nhanh lên cầu thang, ra khỏi căn hầm, nhưng người phụ nữ đã biến mất không dấu vết. Cánh cửa mở toang, gió thổi mạnh, bầu trời xám xịt. Trong lòng tôi lúc bấy giờ, có chút bế tắc, chút sợ hãi, và hơn tất cả, là sự hoài nghi chính bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top