Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 6: Đuổi theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đối mặt với hiểm nguy, con người thường có xu hướng vứt bỏ mọi thứ mà chạy thoát thân. Mặt khác, có một phần nhỏ những người sẵn sàng đánh cược tất cả để chạy theo nguy hiểm.

Những người đó thường được gọi như những người can đảm, không sợ cái chết hay đồng minh của công lý. Đối với họ mà nói, thì "hiểm nguy" là thứ vốn được định sẵn phải đối đầu khi họ bắt đầu bước những bước đi đầu tiên trong cuộc đời.

Dựa trên kết quả thì điều đó không hoàn toàn sai, đã từng có rất nhiều người theo đuổi nguy hiểm và trở về với chiến công rực rỡ. Nhưng trên thực tế, có mấy ai lại không tỏ ra sợ hãi khi nhận ra bản thân đang phải đối mặt với "nguy hiểm thực sự".

Họ sẽ nao núng, sẽ run rẩy, sẽ đánh mất sự tin tin, nghĩ rằng: "Ah, rốt cuộc thì... mình đã cố gắng vì cái gì vậy chứ?" Và sau đó, họ sẽ bắt đầu chạy, không phải chạy đến nguy hiểm, mà là chạy thoát khỏi nó.

Như những con chim bị bắn mất đôi cánh, quằn quại dưới mặt đất. Như những con cá bị mắc vào lưới, vùng vẫy để được quay về nhà. Mất đi mục đích sống, sẽ là lúc con người ta buông xuôi tất cả, phó mặc cho số mệnh.

Nếu họ, những đồng minh của công lý đã có thể sợ hãi và bỏ chạy, vậy thì tại sao tôi lại không thể?

Trong căn phòng của tôi ở tòa chung cư, tôi có thể dễ dàng cảm thấy bầu không khí trong đây tràn ngập nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi xuất phát từ chính tôi, trong tay là tấm bản đồ bị nắm chặt đến nhàu nát.

Tất cả những dữ liệu đã được thu thập đủ, nhưng đây liệu có phải quyết định đúng đắn? Thứ gì đang chờ đợi tôi phía trước, liệu tôi có thể trở về, tiếp theo phải làm gì,...?

Không còn nhiều thời gian cho đến lần trăng tròn tiếp theo, vô số câu hỏi liên tục vụt lên trong đầu tôi. Một nỗi bất an đến đáng sợ cứ thế xâm lấn lấy tâm trí.

Tiếng gió thổi đập mạnh vào cửa sổ khiến tôi giật mình bừng tỉnh. Nhìn về phía cửa sổ, ở đó không có gì ngoài chiếc áo khoác và chiếc mũ tôi thường dùng để khoác lên mình cái vai "thám tử". Không có chúng, tôi chẳng là gì ngoài một cô gái yếu đuối cả.

Đặt tấm bản đồ sang một bên, tôi bước gần đến bên bộ đồ. nâng trong tay chiếc mũ lưỡi trai màu be xen lẫn họa tiết caro cùng chiếc nơ màu nâu xinh xắn, tôi bắt đầu nhớ lại những chuyện trước kia.

Có một lý do cho việc tôi trở thành thám tử, đó là vì tôi đã được "người đó" cứu sống. Tôi không có cha mẹ, chú George trong một lần ra ngoài đã tìm thấy tôi trong một chiếc giỏ ở dưới gầm cầu. Chú đã cưu mang và bảo lãnh cho tôi từ đó.

Khoảng thời gian sống với chú là chuỗi ngày đẹp đẽ, vô lo vô âu. Và nó cứ thế kéo dài cho tới một ngày nọ, khi đó tôi mới năm tuổi, vì lẽ gì đó mà ngôi nhà của chú chịu một chấn động mạnh khiến mọi thứ đổ sụp.

Tôi mơ màng tỉnh dậy từ đống đổ nát, người không có thương tích gì nghiêm trọng ngoài những vết trầy. Trước mặt tôi khi đó là một chị gái lớn tuổi, vươn đôi tay vuốt nhẹ má tôi và nói:

"Không sao đâu, mọi thứ đã ổn rồi, em không sao rồi."

Tôi vẫn nhớ sự ấm áp từ bàn tay của chị ấy, nó mang lại cho tôi một sự an tâm đến lạ.

"Chú George..."

"Chú ấy cũng không bị thương nghiêm trọng, nhưng cần một lúc nữa mới tỉnh dậy được."

"Chị... là ai...?"

Nghe thấy câu hỏi của tôi, chị ấy dường như có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại ngay lập tức nở một nụ cười nhỏ nhẹ, hiền dịu. Chị thu tay lại, gỡ chiếc mũ của mình xuống, đội lên đầu tôi rồi đứng dậy đi về phía xa một đoạn rồi dừng lại, chị quay đầu lại và nói với tôi.

"Chị ấy nhé... là một thám tử đó!"

Sau đó, tôi thiếp đi do quá mệt. Lần tiếp theo tỉnh lại là trong bệnh viện, chú George đã ngồi bên giường chờ tôi suốt từ khi tỉnh lại. Thế nhưng, dù có cố đến mức nào tôi cũng không thể nhớ lại hình dáng khuôn mặt của chị ấy.

Cho dù là vậy, những gì chị ấy nói vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi đến tận bây giờ, và cũng trở thành nguồn sống cũng như ước mơ của tôi.

"Chú George, con muốn làm thám tử!" Là những gì tôi đã nói khi trở về nhà từ bệnh viện.

Khuôn mặt chú George lộ rõ vẻ ngạc nhiên, chú hỏi lại tôi:

"Amelia, con biết trở thành thám tử có nghĩa là gì chứ?"

Hồn nhiên như một đứa trẻ năm tuổi, tôi đáp:

"Con có thể cứu người ạ!"

Dường như chú ấy đã hình dung được câu trả lời đó từ tôi, chú nở nụ cười nhẹ rồi nâng cao tôi lên bằng hai tay.

"Ừm, Amelia nhất định sẽ trở thành một thám tử xuất sắc!"

Nói xong, chú hạ tôi xuống. Một cách đột ngột, từng giọt nước mắt của chú rơi lã chã xuống má tôi, chú bám chặt lấy hay vai tôi, khóc nức nở, miệng lẩm bẩm: "Amelia nhất định sẽ trở thành thám tử vĩ đại nhất... nhất định..."

Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể hiểu được những giọt nước mắt của chú vào ngày hôm ấy có ý nghĩa gì. Lật mặt trong của chiếc mũ ra xem, tôi lấy ra một tấm ảnh được kẹp giữa những khe hở.

Tấm ảnh tuy bị cháy mất một nửa bên trái, nhưng trong đó vẫn hiện rõ hình ảnh chú tôi đang đứng cạnh vết cháy và tôi đang bám lấy chân chú ở bên phải.

"Chú George, hãy cho con biết đi, con phải làm gì tiếp theo đây...?"

Một tiếng tích nhỏ nhẹ phát ra từ trong chiếc áo khoác, tôi thò tay vào túi áo và lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt của chú mình.

Suy nghĩ sâu hơn một chút, thứ này đã được để lại ở trong căn nhà đó, và cả người phụ nữ kỳ lạ ấy cũng đề cập đến nó, vậy nên ắt hẳn thứ này phải có mối liên kết gì đó trong việc này.

"Hình như cô ta bảo là kéo cái nút này lên, xoay đến một giờ nhất định..."

Tôi cố làm lại những gì cô ta bảo, nhưng lần này vì một lý do gì đó mà chiếc nút trở nên cứng chặt khiến tôi khó mà xoay được. Khi vận hết sức bình sinh thì cuối cùng nó cũng chịu suy chuyển, nhưng vì dùng quá nhiều lực nên chiếc kim đã xoay hẳn mấy vòng rồi mới dừng lại.

"Giờ thì, bấm chiếc nút xuống nhỉ?"

Ngay tại khoảnh khắc tôi bấm chiếc nút, một cơn chóng mặt đột ngột ập đến. Trong mắt tôi lúc này, đất trời như đảo điên, mọi thứ như rơi vào vòng xoáy hỗn loạn. Tôi ôm đầu, hét lên một cách đau đớn để rồi ngất lịm đi do sự dày vò của cơn chóng mặt.

Con người khi tiếp nhận quá nhiều thông tin một lúc sẽ dẫn đến căng thẳng tột độ mà ngất lịm, khi tỉnh dậy thì họ thường có xu hướng cảm thấy lạ lẫm trước những gì đang diễn ra trước mắt trong một khoảng thời gian ngắn trước khi lấy lại ý thức.

Nhưng đối với tôi mà nói thì hiện tượng đó diễn ra lâu hơn bình thường.

Nằm dài dưới nền đất lạnh lẽo, từng cơn gió rít thổi qua mang tai cùng những bông hoa trắng xóa rơi xuống sống mũi. Cơn lạnh chạy dọc sống lưng như muốn gọi tôi tỉnh dậy.

Mở bừng mắt, tôi từ từ gượng dậy sau cơn choáng, dư âm vẫn còn đó khiến tôi có chút buồn nôn. Bấy giờ, cả cơ thể tôi bắt đầu run rẩy vì lạnh, từng hơi thở có thể nhìn thấy rõ trong không khí.

Tôi lúc này đã lấy lại đủ nhận thức và dễ dàng nhận ra những bông hoa mềm mịn, lạnh lẽo rơi từ trên trời nãy giờ chính là tuyết. Cả nền đất tôi vừa nằm cũng đều được bao phủ bởi tuyết.

"Tuyết... nhưng bây giờ vẫn đang là hè mà...? Đây là chỗ quái nào chứ, Bắc Cực à...?"

Tôi cố dụi đi dụi lại mắt để có thể lấy lại tầm nhìn, bỗng nhiên, một tờ giấy bay đến và đập thẳng vào mặt tôi. Tôi lấy tờ giấy xuống và cố nhìn thử xem nó là gì.

Khi thị lực trở lại, tôi ngạc nhiên nhận ra nó là một tờ báo, và còn ngạc nhiên hơn nữa khi nơi tôi đang ở là một công viên. Nỗi sợ hãi tiếp tục tràn ngập tâm trí tôi, chỉ mới vài phút trước trời vẫn còn tối và tôi đang ở trong một chung cư tại Newcastle, mà giờ thì lại nằm ở đây.

"Chiếc đồng hồ...!"

Ngay lập tức, cơn buồn nôn kéo đến khiến tôi không thể kìm nén được mà cho hết ra ngoài. Tờ báo phấp phới trong lòng bàn tay khiến tôi không thể không chú ý đến nó. Tôi lật tờ báo ra và tìm kiếm thời gian ghi trong đó.

"St. Louis, ngày 5 tháng 2 năm... 1908?! Đùa à, cái này... Đây thực sự là... 18 năm trước sao...?"

Chiếc đồng hồ đó đã thực sự đưa tôi về 18 năm trước sao? Thứ như vậy, du hành thời gian thực sự tồn tại sao?

"Mình chẳng hiểu gì cả..."

Tôi bắt đầu chú ý tới nội dung bên trong tờ báo, trong đó viết về những thành tựu đáng chú ý trong khoảng thời gian gần đây của Hiệp hội Khảo cổ Hoa Kỳ.

"hiệp hội Khảo cổ Hoa Kỳ... chú George cũng có trong đó! Khoan đã, nếu đã ở đây thì có lẽ mình sẽ có thể ngăn được cuộc họp thường niên vào tháng 6, như vậy thì sẽ không còn ai phải chết nữa!"

Kế hoạch thì là như vậy, nhưng tôi biết mọi thứ không thể suôn sẻ đến thế được. Bất thình lình xuất hiện và nói rằng mình là cháu của người ta đến từ tương lai, ai mà tin cho được chứ.

Nhưng dù là gì thì cũng phải thử!

Ngay lập tức, tôi bật dậy và bắt một chuyến tàu đến Montana, trở lại ngôi nhà thân thương ấy. Sau vài ngày thì tôi đã đến nơi, đứng từ xa nhìn ngôi nhà bập bùng ánh đèn cùng làn khói ấm áp khiến lòng tôi xao xuyến.

Tôi lại gần ngôi nhà, cảm giác hồi hộp khiến tay tôi run lẩy bẩy. Trong nhà vang lên tiếng cười đùa của trẻ con xen lẫn tiếng phàn nàn của người lớn.

"Con bé này, có ra đây không hả, ăn phải ăn cả hành chứ!"

"Không chịu đâu, nếu chú tìm được con thì con sẽ ăn!!"

"Aha, chú nghe thấy giọng con rồi, trốn sau sofa phỏng?!"

Tất cả những gì đang diễn ra ở trong đó, tuy không được nhìn thấy tận mắt nhưng nó vẫn mang đến cho tôi một cảm giác thật hoài niệm. Nó khiến tôi nhớ về quãng thời gian tươi đẹp trong đó, quãng thời gian hạnh phúc cùng với gia đình của mình.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh và gõ cửa. Giọng người đàn ông vang lên từ trong nhà" "Tôi đến ngay!"

Cánh cửa mở toang, người đàn ông đón tiếp tôi với một nụ cười gượng và nồng nhiệt đón tiếp tôi vào nhà như một vị khách.

Ít nhất thì đó là những gì mà tôi nghĩ.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra và mắt tôi chạm nhau với mắt chú ấy, khuôn mặt chú lộ rõ vẻ ngạc nhiên với đôi mắt mở to, miệng không nói lời nào.

Một đứa trẻ rón rén bước tới bên chân của chú mình, bám lấy chiếc quần, nơm nớp vẻ lo lắng. người đàn ông thấy thế liền dùng tay xoa nhẹ đầu đứa bé và nói:

"Amelia, con vào phòng chờ chú một chút nhé. Chú có một vị khách quan trọng cần tiếp đón."

"Nhưng mà..."

"Ngoan nào, cứ như chơi trốn tìm ấy mà, con cứ vào đó trốn trước rồi chú đi tìm sau, được chứ?"

"Vâng..."

Con bé nghe lời của chú mình, chạy vào trong phòng và đóng cửa lại. Người đàn ông quay lại nhìn tôi với vẻ mặt điềm tĩnh hơn lúc trước.

"Xin hãy vào trong."

Tôi bước vào trong nhà và ngồi ở phòng khách, chú George vào bếp rồi đem ra hai cốc trà nóng, có lẽ chú đã thấy đầu ngón tay tôi thâm tím vì lạnh.

Đã có một khoảng lặng khá lâu giữa cả hai, về phần mình thì do tôi không biết nên mở lời như thế nào, còn chú George thì trông có vẻ như đang suy tư điều gì đó.

Tôi uống hết nửa cốc trà và đặt xuống, ngay khi định nói gì đó thì chú George đã lên tiếng trước.

"Vậy thì, điều gì đã mang cô quay lại đây, bảo tôi phải cưu mang thêm một đứa trẻ nữa à?"

Cưu mang? Có vẻ chú ấy đang nhầm tôi với ai khác, nhưng dù sao thì, đã đến tận đây rồi thì không thể quay về tay trắng được.

Nếu như trong cuộc đời có lúc nào đó mà tôi phải dùng hết toàn bộ vận may của mình, thì đó phải là lúc này đây.

"Nói ra điều này, có lẽ chú sẽ không tin nhưng mà..." Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra "Haaa, con chính là Amelia Watson đến từ tương lai!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top