Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tác giả con ghẻ, danh xưng nữ xứng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời, Tuyết, Phó, Vân là bốn đỉnh cấp hào môn của Lạc Thành. So với còn lại ba nhà đều có căn cơ sâu rộng và lâu đời, Thời gia kém hơn một chút, mặc dù là đỉnh cấp hào môn nhưng lại không sở hữu một gia tộc hùng hậu, gia phong cũng vô cùng thưa thớt. Đến đời thứ ba, chỉ có duy nhất một người thừa kế - Thời Vũ Niên, cũng chính là hiện tại Thời gia gia chủ.

Thời Vũ Niên 27 tuổi khi, kết hôn cùng với Vân gia tam tiểu thư Vân Yên Thi. Một năm sau đó, cả hai chào đón hai người đại nữ nhi - Thời Mặc.

Thời Mặc 2 tuổi khi, Thời gia có thêm một cái trắng trẻo đáng yêu tiểu thiếu gia - Thời Vũ Ninh.

Thời gia tiểu tiểu thư Thời Mặc nay đã được năm tuổi, nàng là Thời gia bảo bối tâm can, nâng sợ vỡ, hàm trong miệng sợ tan.

Tiểu Thời Mặc lớn lên trong sự bảo bọc cẩn thận của Thời gia, thân thể nàng cũng vô cùng tốt, sinh bệnh số lần càng là đếm trên đầu ngón tay. Cũng chính vì thế, Thời Mặc tình trạng hiện tại khiến cho toàn bộ Thời gia trên dưới đều phải lo lắng.

Hôm trước còn vui vẻ hoạt bát tiểu Thời Mặc, bỗng dưng sốt cao không lùi.

Thời Mặc nàng mẹ đều khóc đến độ đôi mắt mau không có, ngày ngày ở cạnh Thời Mặc, dù khuyên thế nào cũng không chịu rời đi. Thời gia thỉnh đến bác sĩ giỏi nhất Lạc Thành chẩn trị cho Thời Mặc, cũng chuyển nàng đến bệnh viện tư nhân đầy đủ những trang thiết bị hiện đại nhất của Phó gia.

Thời Mặc tình trạng này kéo dài suốt 3 ngày, các y bác sĩ đều nặng nề thông báo với Thời gia phải chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất.

Thời Vũ Niên ôm đã khóc đến ngất đi thê tử, lại nhìn hắn nhỏ bé nữ nhi, hốc mắt đỏ au, tâm đau như bị xé rách. Đường đường Thời gia gia chủ hắn, nay lại bất lực đến thế, chỉ có thể đứng nhìn hắn nữ nhi đang cận kề bên ranh giới sinh tử.

Hai năm rưỡi vẫn luôn là tỷ tỷ cái đuôi nhỏ Thời Vũ Ninh, không thấy được hắn tỷ tỷ khi, khóc lóc đòi tỷ tỷ, khóc đến khiến nhân tâm đau, quản gia đành mang hắn đến bệnh viện thấy hắn tỷ tỷ.

Tới nơi khi, Thời Vũ Ninh nho nhỏ một cái hài tử nhanh chóng mà chạy đến hắn tỷ giường bệnh, lại nỗ lực mà leo lên giường, cầm lấy hắn tỷ tay khẽ diêu, cái miệng nhỏ không ngừng kêu gọi " Tỷ tỷ, tỷ tỷ,...". Quản gia, y tá, bác sĩ đều bị hắn hành động làm sợ hãi, vội vàng tiến tới muốn mang hắn ra, để hắn không quấy rầy đã sinh tử không rõ hắn tỷ tỷ. Thời Vũ Ninh bẹp miệng, nhất quyết không chịu rời hắn tỷ tỷ, bướng bỉnh mà cầm hắn tỷ tỷ tay không buông ra. Mọi người đều đối hắn không có biện pháp, đành ở một bên trông chừng.

Thời Vũ Ninh cũng ngoan ngoãn thật sự, hắn mềm mại mà kéo hắn tỷ tay, đen nháy mắt to ảnh ngược hắn tỷ tái nhợt khuôn mặt. Như nhận ra điều gì dường như, Thời Vũ Ninh đôi mắt chợt phủ kín hơi nước, hắn động tác rất nhẹ nhàng mà đem hắn mặt dán lên hắn tỷ tay, cực nóng nhiệt độ truyền đến hắn mặt, hắn tỷ cả người nhiệt độ đều phi thường nóng bỏng. Thời Vũ Ninh nước mắt đi xuống rớt, sợ hãi vô cùng mà run rẩy nhỏ giọng liên tục kêu tỷ tỷ. Nhưng hắn tỷ nàng không thể nào mà đáp lại hắn.

Thời Mặc thiêu liên tiếp 10 ngày, toàn bộ giỏi nhất bác sỹ đều bó tay không biện pháp, cũng thông tri Thời gia chuẩn bị hậu sự.

Tưởng chừng như Thời Mặc sẽ không thể nào mà qua khỏi khi, này sốt cao nhiệt độ rốt cuộc có điều giảm xuống. Các bác sỹ không dám chậm trễ, lập tức bắt lấy cơ hội cứu chữa.

Thời gia rốt cuộc thấy được một tia hi vọng, Vân Yên Thi hỉ cực mà khóc, Thời Vũ Niên hốc mắt cũng đỏ lên, Thời gia trên dưới chướng khí ít đi một chút. Cảm tạ ông trời, không mang Mặc Mặc đi.

Uớc chừng 2 ngày trôi qua, Thời Mặc hoàn toàn lui nhiệt, rốt cuộc không có tính mạng chi nguy.

Trong tiếng gọi nghẹn ngào của nàng mẹ, dưới những cái nhìn chăm chú của Thời gia toàn gia cùng với đội ngũ y bác sĩ, Thời Mặc nàng cuối cùng tỉnh lại.

Thời Mặc tiểu nữ hài vừa thức tỉnh, liền đối diện với đôi mắt sưng đỏ của nàng mẹ, dáng vẻ suy sút của nàng papa, khuôn mặt đầy ắp vẻ ủy khuất đáng thương của nàng đệ đệ và thật nhiều thật nhiều người lạ đều đang nhìn nàng.

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng cả cơ thể đều vô lực, không thể nhúc nhích, Thời Mặc đành phải động một chút ngón tay.

Thời Mặc hôn mê liên tiếp 12 ngày, cổ họng đều khô khốc, nàng muốn nói cái gì lại không phát ra được tiếng gì cả. Thời Mặc mấp máy môi, muốn dùng khẩu hình miệng.

Nàng mẹ như vừa thức tỉnh, vội vàng mà lau đi nước mắt " Bảo bảo khát rồi có phải hay không, mẹ đi lấy nước cho bảo bảo ". Nói rồi vội vàng mà đi lấy nước.

Thời Mặc thấy đã đạt thành ý nguyện, liền không cố gắng nhúc nhích nữa.

Vân Yên Thi cũng không có đi lâu lắm, rất nhanh liền trở về, nhẹ nhàng mà ôm Thời Mặc lên, cho nàng uống nước.

Vân Yên Thi tay đều kích động đến có chút run, nàng nữ nhi không có việc gì, thực hảo. Vân Yên Thi tâm lúc này mới hơi chút mà thả xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top