Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Sau khi Wang Chuqin giải nghên, chủ tịch đề nghị anh làm huấn luyện viên đội, nhưng anh từ chối. Anh nói rằng sau khi chơi bóng bàn hơn mười năm, anh muốn nghỉ ngơi và tìm việc khác để làm. Anh thậm chí đã nơi như vậy.  Bởi vì anh ấy muốn rời bỏ hoàn toàn ngành bóng bàn.

Sun Yingsha phải nghỉ thi đấu vì lý do thể chất. Thể lực của nữ vẫn kém hơn nam. Cô chơi chăm chỉ hơn và khả năng chơi bóng rất quyết liệt. Cô liên tục gặp vấn đề lớn nhỏ tại  World Cup vừa qua, sau khi giành chức vô địch đơn nữ, cô tuyên bố giải nghệ và ở lại đội bóng với tư cách là huấn luyện viên. Cô yêu thích những quả bóng nhỏ màu trắng và cảm thấy rằng mình có thể đóng góp cho sự nghiệp bóng bàn theo một cách khác.

Cô nghĩ, nếu có thể, cô sẽ không bao giờ rời bỏ môn bóng bàn trong đời.

........

Họ đến một quán mì. Quán mì này mở ở một nơi khuất, thường không có nhiều khách nên quán này được các thành viên trong nhóm gọi là quán kho báu.

Trong cửa hàng nhỏ này, các thành viên trong đội thường ăn ba bữa một ngày trong thời gian tập luyện hoặc ăn nhẹ vào đêm khuya, chủ quán đã quen với việc này.

Tất cả họ đều giải nghệ dần dần vào năm đó và đi theo con đường riêng của mình, chỉ có Sun Yingsha ở lại đội, những người còn lại thì tách ra.

Quán nhỏ dần bị lãng quên.

Hôm nay là một ngày làm việc, buổi trưa lại càng có ít khách hàng hơn. Sun Yingsha chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, quét mã QR và bắt đầu gọi món.

Hai bát mì cà chua và trứng

"Anh có nhớ không? Chúng ta thường đến đây."

Sun Yingsha nhìn xung quanh không có gì thay đổi trong cách trang trí của cửa hàng, gần như giống như trước.

“Em đã thử hết các món mì và tôi vẫn thấy mì cà chua và mì trứng là ngon nhất”.

Sun Yingsha ở một bên tiếp tục nói, Wang Chuqin có trách nhiệm gật đầu.

Anh khéo léo cầm hai đôi đũa và một chiếc thìa rồi trụng qua nước sôi.

"Anh Vương, dạo này anh lạnh lùng quá!"

"Đừng có chọc ghẹo anh." Wang Chuqin cuối cùng cũng mỉm cười.

"Ừm... Wang Chuqin, ý tôi là nếu em  theo đuổi anh thì sao?" Sun Yingsha mỉm cười với anh, đôi mắt sáng ngời.

"...Hả?" Wang Chuqin cau mày.

“Mì tới rồi, cẩn thận còn nóng nhé!” ông chủ hét lên rồi nhanh chóng bưng mì tới.

"Ồ, Chuqin Shasha, hai người đã lâu không đến!" Ông chủ nhận ra hai người, và rất vui vẻ.

"Ông vẫn còn nhớ à!" Sun Yingsha cười trêu chọc.

"Đương nhiên, sao cậu không nhớ chuyện này? Lần trước bảo bối của tôi có nói về hai người."

Wang Chuqin cũng mỉm cười chào ông chủ.

“Hai người đã kết hôn rồi à?” bà chủ  đột nhiên xen vào.

Sun Yingsha lắc đầu, sau đó mỉm cười, "Không, không."

“Ồ, tại sao  không kết hôn ngay sau khi giải nghệ nhỉ?” Bà chủ nhà mỉm cười và bưng một đĩa đồ ăn kèm đến trước mặt hai người.

Dường như cả thế giới đều đồng ý rằng họ là một cặp...

“Đúng vậy, hai người hãy sớm sinh con đi.” Ông chủ đúng lúc ngẩng đầu lên trả lời.

Hai vợ chồng phối hợp rất ăn ý. Anh 1 câu tôi 1 câu, Sun Yingsha không biết trả lời thế nào nên chỉ có thể mỉm cười.

"Chúng tôi sẽ kết hôn." Wang Chuqin, người đã im lặng suốt thời gian qua, tiếp lời và ngay cả Sun Yingsha cũng phải sửng sốt.

"Phải như vậy chứ!" bà chủ nhà vui vẻ nói.

"Được rồi, tôi không làm phiền các người  nữa, ăn nhanh đi!"

Wang Chuqin lại im lặng, chuyên tâm ăn mì, đầu óc của Sun Yingsha đã bay đi mất.

Vừa rồi Wang Chuqin nói muốn kết hôn là có ý gì?

Bữa ăn kết thúc vội vàng, sau khi tạm biệt chủ quán, hai người bắt đầu quay về.

Trên cùng con đường này, đôi khi họ đi theo nhóm nhỏ, nhưng phần lớn đi theo cặp.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy một nhóm người tụ tập quanh lối vào của hiệp hội thể thao. Họ chắc chắn là người hâm mộ, nhưng bây giờ hai người không phải là người mà họ đang quan tâm

Thỉnh thoảng, một, hai người đến ký tặng cũng là fan của họ

"Sasha." Wang Chuqin đột nhiên gọi cô.

Những suy nghĩ hoài niệm của Sun Yingsha đã được đưa trở lại.

"Chúng ta hãy kết hôn nhé."

"À?"

Ngay khi Sun Yingsha nhận ra mình đang làm gì, cô lại bối rối. Không phải cô mới bắt đầu đuổi theo sao?

"Bố mẹ em đang lo lắng, bố mẹ anh cũng vậy. Tại sao chúng ta không kết hôn? Em có thể suy nghĩ về điều đó." Wang Chuqin giải thích với cô ấy.

Ồ!" Tôn Anh Sa có chút thất vọng.

Hóa ra chỉ là do gia đình thúc giục mà thôi!

Nhưng cũng không sao, dù sao bố mẹ cô cũng đang thúc giục cô, hơn nữa, nếu anh đẹp trai như vậy thì ngay từ đầu cô cũng không có vẻ gì là muốn theo đuổi anh.

Vừa mới tập luyện buổi tối, Wang Chuqin đã gửi tin nhắn

[Em đã suy nghĩ như thế nào rồi?]

"....."

Tôn Anh Sa có chút không nói nên lời, cho dù thật sự kết hôn, anh vẫn phải cho người ta thêm một chút thời gian để suy nghĩ.

[Tôi có thể hỏi được không? Anh thậm chí không thể mua đồ tạp hóa nhanh như vậy phải không?]

Trả lời xong, Sun Yingsha lập tức tắt điện thoại và cùng Châu Nhiên trở về căn hộ.

"Ngươi buổi trưa cùng Wang Chuqin đi ăn cơm !" Châu Nhiên lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Phải."

"Ồ! Xin hãy nói cho tôi biết sự thật."

Châu Nhiên trông khó tin nhưng Sun Yingsha không hề hào hứng và tiếp tục kể lại một cách bình tĩnh.

"Vương Sơ Cầm cầu hôn tôi."

"Wow wow wow wow wow!!!! Thắt nút, thắt nút, nhất định phải thắt nút." Zou Ran phấn khích đến mức gần như hét lên.

“Anh ấy nói gia đình anh ấy thúc giục, nhưng thực ra anh ấy chỉ muốn dùng tôi làm lá chắn.” Sun Yingsha vẫn có chút không vui.

"Vậy tại sao anh ấy không lấy tôi làm lá chắn? Dù sao thì anh ấy vẫn thích cô nhưng tại anh ấy  không dám nói thẳng ra. Nên mới lấy ba mẹ ra làm lá chắn thôi." Vỗ vai cô và mỉm cười để giúp cô quyết định.

"Tôi nên làm gì đây?" Sun Yingsha nhìn chằm chằm vào Châu Nhiên với đôi mắt to trong veo, bối rối.

"Hãy đồng ý! Sau khi kết hôn cậu sẽ có được anh ấy. Cậu không phải muốn  theo đuổi anh ấy sao?"

Nhưng, đột ngột như vậy." Tôn Anh Sa có chút chán nản. Đi nhanh như vậy có vẻ không ổn.

Châu Nhiên có chút không nói nên lời, Sun Yingsha chơi bóng bàn rất giỏi, nhưng đã quá muộn để cô ấy nhận ra những khía cạnh khác. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn thấy những điều mà cô ấy sẽ không thấy được nếu không được chỉ ra.

Trái tim và tính tình của đứa trẻ quá thuần khiết, nhưng nó cũng là một đứa trẻ ngoan và thích chơi đùa.

Sáng sớm, Sun Yingsha vừa mới mở mắt ra, Wang dường như đã biết làm toán, vừa nhấc điện thoại lên, liền có tin nhắn tới.

[Em đã suy nghĩ về việc đó thế nào rồi ?]

Tại sao người này giống như bộ lặp? Cô ấy nếu không nhìn thời gian, còn tưởng rằng mình đang đọc tin nhắn của tối qua, ngoài mấy chữ này, điện thoại không gõ được chữ nào nữa?

Sun Yingsha có chút tức giận, không đáp lại hắn.

Vào buổi chiều, một số thành viên trong nhóm chuẩn bị quay quảng cáo và Sun Yingsha được yêu cầu đi cùng họ để giúp đỡ.

Sau khi bắt đầu chụp ảnh , Sun Yingsha không có việc gì làm, cô chỉ ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, lướt điện thoại chờ Châu Nhiên.

Đột nhiên một chai nước được đưa cho cô.

Sun Yingsha bị điện thoại di động thu hút, không ngẩng đầu lên tưởng là Châu Nhiên liền nói cảm ơn.

“Sao cậu không trả lời tin nhắn?”

Giọng nói của Wang Chuqin vang lên trên đầu anh.

"Sao lại là anh?" Sun Yingsha có chút kinh ngạc

"Bạn cùng lớp Sun Yingsha, các thành viên trong nhóm của bạn đâu? Hôm nay là đang quay quảng cáo cho thương hiệu của công ty chúng tôi." Wang Chuqin giải thích với cô ấy với nụ cười trên môi.

Vẫn ngơ ngác, không có gì thay đổi.

"A?" Tôn Anh Sa sửng sốt.

Thương hiệu là HOPE, không có gì lạ.

"Chúng tôi là những người bận rộn, không biết cũng là bình thường."

"Bạn là ai?"

"Tôi là huấn luyện viên của đội nữ, là bạn tốt của Shasha, Châu Nhiên."

"Xin chào." Wang Chuqin đưa tay về phía cô.

"Rất vui được gặp bạn! Ông Wang." Châu Nhiên mỉm cười và đưa ra những nhận xét vui vẻ đúng lúc.

Sự kiện còn chưa kết thúc, hai người cũng không có việc gì làm, hai người ở lại khu vực nghỉ ngơi, bấm điện thoại, Wang Chuqin ngồi ở bên cạnh.

“Thật chu đáo khi ca ca của cậu vẫn ở bên cạnh cậu.” Châu Nhiên dựa vào Shasha thì thầm vào tai Shasha.

"Im đi." Sun Yingsha lặng lẽ nhéo cô một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #shatou