Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C5

Kỳ Duyên nhanh chóng lái xe về nhà.
6 tháng qua cô chưa một lần thấy  MT  đến thăm con, cứ nghĩ MT không quan tâm đến con , giờ nghĩ lại mới thấy không đúng, cô  biết MT xem An An như bảo bối của mình, làm sao có thể bỏ nó cho được, nhưng người làm trong nhà không một ai báo qua cô về việc này.

"Một tuần thăm con đến mấy lần ư"
Cô nhớ lời Nancy

Xe dừng gấp bóp kèn inh ỏi ở phía cửa, cô giúp việc vội chạy ra mở cửa
Hôm nay KD báo sẽ về nhà muộn , không cần làm cơm tối, không hiểu sao giờ này lại về, vẻ mặt khó coi khiến cô hơi lo sợ.

_Chị làm sao nhìn tôi mà lo sợ dữ vậy chị Hoa?
KD nhìn chị

_Dạ. Dạ.. tôi
Chị Hoa càng run hơn
Kỳ Duyên nhìn chị bằng ánh mắt tức giận đáng sợ  hơn rồi đi vào nhà.
Cử chỉ của chị Hoa ,cô đã hiểu tất cả, KD ghét nhất ai qua mặt mình.
_Tôi sẽ tính  với chị sau

Đang  xâm xâm vào tới phòng khách  thì  cô dừng lại vìnghe tiếng đàn piano phát ra từ trên lầu.

"Có người đang đánh bài Forever "
KD theo tiếng nhạc từng bước tiến lên, " tiếng đàn này phát ra từ phòng An An , nhưng An An chỉ mới học đàn không bao lâu, căn bản không thể đánh được bài này, người đánh lại có vẻ khá chuyên nghiệp"
"Không lẽ là cô giáo dạy án đánh, nhưng hôm nay đâu có tiết học nhạc" KD suy nghĩ "hôm nay đáng lẽ ra phải học tiếng Anh mới đúng."

Suy nghĩ vừa xong thì tiếng đàn tự nhiên dứt,cô cũng đã đến cửa phòng

Wo, bộp bộp
Là tiếng vỗ tay vui mừng của trẻ nhỏ
_Mẹ đàn hay quá, còn hay hơn cả cô giáo của con.

_Mẹ xin lỗi Gấu con của mẹ
Nàng nhìn con yêu thương
_lâu rồi mẹ không đàn nên không nhớ  hết bài, chỉ nhớ được bao nhiêu đây thôi

Hồi trước nàng từng học đàn qua, nhưng từ hồi lấy chồng thì chưa bao giờ được đàn nữa.

_Không sao,con vẫn thích lắm
Mẹ dạy cho con đàn bài này nhé

_Để mẹ về ôn lại cả bài, rồi dạy con sau được không?

_Dạ, con thích lắm
An An vui mừng ôm lấy mẹ.
Hai mẹ con bắt đầu nói chuyện luyên thuyên như hai người bạn

_Mẹ, con nhớ mẹ
Đang vui vẻ bỗng An An ỉu xìu

_Con sao vậy
_Không phải mẹ đang ở đây sao

_Chỉ một chút nữa mẹ lại đi rồi
_Con ngày nào cũng nhớ mẹ, con muốn ngày nào cũng được mẹ ôm con hôn con như thế này.
An An ôm hôn nàng liên tục

_Gấu, mẹ cũng nhớ con
_Nhưng con biết mẹ còn phải đi làm, không thể ở bên con suốt được, con còn phải học nữa.

_Con lớn rồi,con hiểu hết, mẹ đừng lừa con
_Vì mẹ Duyên và mẹ không yêu nhau nữa, vì mẹ Duyên yêu người khác nên mẹ mới bỏ đi

_Ai nói với con như vậy chứ?

_Ai cũng nói vậy , bà Ngoại,dì Hoa,chú tài xế.., mà con cũng từng thấy mẹ Duyên và cô Dung hôn nhau, mẹ cũng biết mà.

"An An nói gì vậy?"
"Không lẽ  lần đó mình say ....?"
KD đứng nghe con nói
"An An đã thấy cảnh đó, và Triệu cũng biết sao?"

KD định bước vào trong giải thích thì có một bàn tay nắm lấy vai cô
Xoay mặt nhìn lại thì người đó nhìn cô lắc đầu ra hiệu im lặng
Hai người đứng ngoài tiếp tục nghe lén câu chuyện của hai người bên trong.

Minh Triệu đang không biết trả lời sao với con, thật sự An An rất lớn so với những đứa trẻ đồng trang lứa khác, mới tí tuổi đầu mà đã rất sâu sắc.

_Mẹ, mẹ mang con đi với mẹ được không?
An An tiếp tục
_Mẹ Duyên không thương con, mẹ Duyên đi suốt ngày, đến khuya mới về, có khi không về.
_Mẹ Duyên bắt con học rất nhiều, có nhiều môn con không thích, không muốn học.... nhưng con xin không học thì bị mẹ Duyên đánh

_Mẹ..
An An kéo tay áo mình lên đưa cho nàng xem vết roi vẫn còn hằn trên đó.

_Trời ơi
_Con của tôi
Minh Triệu hốt hoảng  nhìn tay con mình
_Còn đau không con
Nước mắt nàng bắt đầu rơi , nàng ôm con vào lòng
Không ngờ KD lại ngày càng quá đáng, ngày càng tàn nhẫn với con như vậy, có phải vì con của nàng sinh ra nên mới bị cô đối xử như thế này, nếu con của người cô yêu sinh ra thì cô đã hết mực yêu thương rồi.

_Cho mẹ thêm chút thời gian, mẹ hứa sẽ đem con về bên mẹ.
Nàng vừa ôm vừa xoa đầu con

_Thật không mẹ?
An An mắt đầy nước nhìn nàng

_Thật, thật..mẹ hứa mà, sẽ rất nhanh thôi

"Cô ấy muốn đem An An đi sao?"
Kỳ Duyên lại định xông vào nhưng đã bị kéo đi, kéo đến phòng cô đóng cửa lại

.......

_Mẹ làm gì vậy?
_Sao không cho con vào, mẹ không thấy cô ta muốn bắt con của con đi sao?

Người đứng với cô và kéo cô đi chính là bà Lê, mẹ cô.

_Mẹ đồng ý để An An ở với mẹ nó.

_Mẹ đang nói gì vậy?
KD không tin nổi mẹ cô lại nói ra những lời như vậy

_Nói gì à?
_Nói suy nghĩ của mẹ chứ gì
_Một cảnh vừa nãy, con không thấy sao?

_Nhưng An An là con của con,cô ấy không có quyền mang đi, trên giấy tờ con là mẹ duy nhất của nó

_Con xứng là mẹ sao?
Bà Lê bắt đầu tức giận
_Có ai như con chứ, đem gái lên giường lúc vợ manh thai, hôn tình nhân trước mặt con gái..
Bà chỉ vào mặt cô

_Mẹ sao mẹ biết những chuyện này
KD tái mặt,  bố mẹ cô không ở chung nhà, cô không ngờ mẹ lại biết những chuyện này

_Con làm chuyện đó trước mặt vợ con con, cả người làm cũng thấy mà..sao mẹ không biết được chứ.
_Con thật giỏi chứ?

KD im lặng ,cô không còn lời nào để nói, chỉ không ngờ ...

_Những chuyện này do Triệu nói với mẹ sao?

_Chứ con nghĩ ai nói?
Bà nhìn cô buồn bã
_Kỳ Duyên, mẹ sai rồi

_Mẹ?
Cô cũng nhìn bà

_Mẹ sai vì nghĩ sau khi con cưới được người vợ con nhà gia giáo,ngoan hiền như Minh Triệu, con sẽ thay đổi tốt hơn ... mẹ không ngờ, mẹ không ngờ con vẫn như vậy, không ngờ hơn là mẹ đã vô tình gây đau khổ và làm lỡ mất gần 10 năm thanh xuân của Triệu, biết có kết quả như hôm nay, hồi đó mẹ đã không làm như vậy, không ép nó phải gả cho con khi hai đứa nó còn quá trẻ

Kỳ Duyên không hiểu cô đang nghe gì? Không phải năm đó Minh Triệu đã gài bẫy để bắt cô phải cưới sao?
Không phải đó là âm mưu để chiếm lấy cô để được gả vào hào môn sao
Nhanh chóng sinh con như vậy là để trói buộc cô và chiếm tài sản của cô sao?
Chịu đựng lâu như vậy là gì cái gì?
"Chuyện gì thế này,bao nhiêu năm qua mình đã nghĩ sai hết rồi sao?"

_Giờ mẹ sẽ tìm cách bù đắp cho nó, nó muốn gì mẹ đều cho nó
_Nhưng tiếc là ngoài tiền ra thì mẹ cũng không có gì, mà Triệu nó lại không cần tiền.
_Giờ nếu nó muốn An An, An An cũng muốn ở bên nó.. mẹ đồng ý...

_Không bao giờ, không bao giờ con để An An đi
KD hét lên

_Con không thương nó thì nên giao nó cho mẹ nó, sau này có vợ khác con tha hồ mà sinh đứa khác, con cần gì hành hạ một đứa nhỏ chứ?

_Con thương con con,con rất thương nó

_Thương nó mà con bắt nó học không ngừng nghỉ, thương nó mà con không cho nó gia đình hạnh phúc, thương nó mà con đánh đập nó vậy sao?

_Mẹ,con...

Bà Lê không để cho cô nói, bà tiếp tục
_Minh Triệu cũng là mẹ của An An, nó không biết xét nghiệm ADN sao? Cộng thêm những việc con làm bao nhiêu đó thôi,ra tòa con thua là cái chắc.

_Không, mẹ con sai rồi
Cô nắm tay bà
_Con không muốn mất An An
_Mẹ, con sai rồi
KD  khóc

_Con biết khóc sao Duyên, con phá tan nát hết tất cả rồi mới biết sai sao?

_Ngoại ơi, Ngoại ơi
Tiếng An An đang gọi

_An An đang gọi mẹ.
_Hôm nay mẹ muốn gặp An An và Triệu nên đã gọi nó qua đây, mẹ đã nấu mấy món hai đứa nó thích ăn. _Lúc nãy là định lên gọi mẹ con nó xuống nhà ăn.
_Mẹ không nói với con nữa, mẹ đi ăn cơm với cháu và con gái của mẹ.

_Con gái?

_Triệu không làm con dâu của mẹ thì mẹ nhận nó làm con gái ,có người mẹ giàu có như mẹ,sau này nó có bước thêm bước nữa sẽ không sợ bị người ta ăn hiếp

_Triệu bước thêm bước nữa sao?

_Nó còn trẻ đẹp như vậy, chắc sẽ có nhiều người theo đuổi, cớ gì phải ở vậy?

_Triệu là vợ con?

_Vợ trước rồi Duyên
Bà nhắc nhở cô
_Giờ con đã tự do, lớn rồi, muốn làm gì quen ai yêu ai bỏ ai.. mẹ cũng không quản nữa

_Mẹ?
Cô nghe như mẹ cô thất vọng đến nỗi bỏ mặc cô

_Mẹ Không nói nữa
Bà xoay người mở cửa phòng

_Con vẫn chưa ăn cơm
Kỳ Duyên níu tay bà, muốn cùng ăn với mọi người

_Con có thể ra ngoài ăn tối với cô tình nhân nào đó
_Đừng làm bữa cơm của mẹ mất vui

_Mẹ tàn nhẫn với con như vậy sao?

_Mẹ nói không đúng sao?
_Con nói thử xem, lần gần nhất con ăn cơm gia đình là khi nào,  ăn với mẹ là khi nào.. và những lần đó mọi người có vui vẻ không?

_Mẹ...
Cô nhớ ra đã gần 1 năm cô chưa ăn cơm với gia đình, cô  hầu như chỉ toàn ăn bên ngoài, buổi cơm có cô mọi người rất căng thẳng

An An lại gọi Ngoại, bà Lê vội vàng xuống nhà.

KD len lén ra cầu thang nhìn xuống, nhưng không thấy gì, chỉ nghe được tiếng nói cười vui vẻ, tiếng không khí gia đình.

Cô bước thêm vài bước xuống cầu thang để được nhìn thấy

MT:
_Món này An An thích nhất này
_Còn đây là món mẹ thích
Nàng gắp thức ăn cho bà Lê và An An

_Mẹ vì hai con mới xuống bếp mà, mẹ ở nhà không thiếu thứ gì
_Con ăn nhiều vào,sao lúc này con gầy quá vậy?
Bà Lê gắp đầy chén MT

_Con vẫn vậy mà mẹ
_Mẹ ăn đi,đừng gắp cho con nữa

_Con cũng thấy mẹ gầy hơn trước
An An tiếp lời tay gắp thêm thức ăn vào chén đầy của MT

_An An ,mẹ cũng muốn ăn món đó.
KD bụng đói đến không nhịn được, quan trọng hơn cô muốn mình cũng có mặt trong bữa cơm này, bữa cơm gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top