Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Thật khó chọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương hai 


"Thật khó chọc"


Ánh đèn quán bar chớp tắt không ngừng, lấp loáng làm người ta hoa cả mắt.

Phó Ngôn Trí ngồi ở một góc sô pha, khí chất lạnh lùng so với bầu không khí sôi nổi của quán bar như cách xa vạn dặm.

Trên sân khấu ca múa náo nhiệt, tiếng nhạc Rock ầm ầm đinh tai nhứt óc khiến người ta đau đầu.

Anh đưa tay nhéo nhéo mi tâm, ý muốn cách xa vũ trường sôi nổi này càng sớm càng tốt.

Lâm Hạo Nhiên thấy anh như vậy, bất mãn hỏi: "Bác sĩ Phó, cậu sao vậy?"

Hắn cười nhạo nói: "Đến quán bar thôi mà, vậy mà cũng làm cho cậu khó chịu đến thế sao?"

Phó Ngôn Trí lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, chẳng nói tiếng nào.

Lâm Hạo Nhiên bị anh liếc nhìn, không hiểu sao trong lòng có hơi chột dạ.

Hắn lấy tay sờ sờ chóp mũi, "Chậc" tắc lưỡi một tiếng, nói: "Dù sao cũng là sinh nhật tôi, cho tôi chút mặt mũi không được hả?"

Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, không muốn nói tiếp.

Hôm nay là sinh nhật Lâm Hạo Nhiên, cả ngày đi làm đã bị ồn ào mệt muốn chết rồi, định phải tìm một chỗ để vừa thả lỏng vừa mừng sinh nhật. Ai mà ngờ, cuối cùng lại quyết định tới cái quán bar không có gì hay ho này.

Đồng nghiệp bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà cười cười bảo: "Bác sĩ Lâm, anh đừng có làm khó dễ Bác sĩ Phó của chúng ta nữa."

Lâm Hạo Nhiên bất mãn nhướn nhướn mày: "Tôi mà làm khó dễ cậu ta á?"

Nghe vậy, đồng nghiệp cười nhạo nói: "Tới quán bar đã là làm khó xử Bác sĩ Phó rồi. So với chuyện đi quán bar, Bác sĩ Phó chắc chắn sẵn sàng dành cả đêm đọc sách y học hơn, với lại Bác sĩ Phó cũng từng nói là anh ấy không thích uống rượu."

Lâm Hạo Nhiên: ". . . . . ."

Phó Ngôn Trí ngẩng mặt lên liếc mắt nhìn sửa lời: "Nói sai rồi."

Hai người quay đầu nhìn anh.

Anh thản nhiên nói: "Tôi sẽ chọn đi ngủ."

Nghề này của bọn họ chỉ cần có chút thời gian thì đều muốn giành giật từng giây từng phút để nghỉ ngơi dưỡng sức, sao mà có thể đi tới những nơi như thế này cho tốn thời gian chứ.

Mọi người ai nấy đều không có chút sức lực để phản bác, ngồi đối diện nhau chẳng nói chẳng rằng.

Lâm Hạo Nhiên thì khác, hắn từ trước đến nay luôn cho rằng có làm thì phải có chơi, mà đã làm thì làm hết sức, đã chơi thì chơi cho hết mình, không thể để lãng phí chút thời gian nào.

Nghĩ thế nên hắn lại không chút khách khí thốt lên: "Hèn gì cậu không có bạn gái là phải."

Một nữ sinh bên cạnh nghe thấy liền phản bác: "Bác sĩ Lâm à, là do Bác sĩ Phó của chúng ta không tìm thôi, chứ không phải là tìm không thấy."

"Đúng đó! Đúng đó! Biết bao nhiêu bác sĩ nữ, y tá nữ trong bệnh viện thầm thương trộm nhớ Bác sĩ Phó của chúng ta."

"Bác sĩ Phó à, hay là để tôi giới thiệu vài người cho cậu nha. Cậu thích con gái đáng yêu, xinh đẹp gợi cảm hay con gái nhà lành hả?"

". . . . . ."

Mọi người mồm năm miệng mười mà gặng hỏi .

Lâm Hạo Nhiên nhìn vào đôi mắt âm trầm của người đàn ông im lặng ngồi ngay trước mặt mình, nói thẳng: "Êh êh êhh, mấy người làm sao vậy? Sao lại giới thiệu cho Bác sĩ Phó mà không giới thiệu tôi?"

Hắn không chút nể tình mà châm chọc Phó Ngôn Trí: "Bác sĩ Phó nhà mấy người không có nhu cầu nói chuyện yêu đương đâu nên là mấy người cũng đừng làm khó cậu ta nữa ."

Mọi người: ". . . . . . Sao mà không có được?"

Lâm Hạo Nhiên quen Phó Ngôn Trí từ hồi học đại học nên cũng tương đối hiểu người này: "Từ ngày quen biết cậu ta, tôi chưa từng thấy cậu ta nhìn cô gái nào quá ba giây! Ngoại trừ người nhà bệnh nhân ra."

Thấy vẻ mặt sửng sốt của mọi người, Lâm Hạo Nhiên không quên tổng kết một câu: "Cho nên là mấy cô gái như các cô đừng có mà hi vọng gì nữa. Bác sĩ Phó của mấy cô á, đời này chỉ có thể trải qua cùng với mấy quyển sách y khoa, chờ đến khi về hưu, có khi cậu ta cũng vào trong miếu xin làm hòa thượng luôn ấy chứ."

Mọi người: "Xííí."

Lâm Hạo Nhiên như bị chặn họng, hắn nhìn mấy người trước mặt mình rồi nói: "Không tin thì để tôi kiểm chứng một phát ngay và luôn cho mấy người coi."

"Vậy kiểm chứng sao đây?"

Hắn suy nghĩ nghĩ chốc lát rồi đề nghị: "Thì cứ tìm mỹ nhân nào xinh đẹp nhất trong quán bar này ngày hôm nay đưa đến đây. Sau đó mấy người cứ ở đây mà nhìn xem Bác sĩ Phó của chúng ta có nhìn người ta quá ba giây hay không?"

Mọi người: ". . . . . ."

Trong lúc đang nói chuyện, Lâm Hạo Nhiên cũng không quên đảo mắt nhìn quanh quán bar tìm kiếm một mỹ nhân xinh đẹp nhất trong tối nay.

Phó Ngôn Trí không có chút hứng thú nào với loại kiểm chứng như thế này, thế là anh lập tức đứng lên định rời đi.

Vừa mới đứng lên, Lâm Hạo Nhiên đột nhiên ôm lấy bả vai anh, la lớn "Woah" một tiếng: "Cậu nhìn sang bên kia kìa."

Phó Ngôn Trí mí mắt cũng không nâng, con ngươi anh nhìn thẳng vào bàn tay đặt trên vai mình, lạnh nhạt nói: "Buông ra."

Lâm Hạo Nhiên không những không sợ mà tầm mắt còn dán chặt trên người Quý Thanh Ảnh tiếp tục nói: "Không được, cậu liếc mắt một cái xem thử đi, kiểm chứng xong chuyện này cho tôi, chỉ cần cậu liếc mắt nhìn một cái, tôi liền cho cậu về trước."

Phó Ngôn Trí bị hắn làm phiền ầm ĩ cả lên, lạnh lùng đưa mắt nhìn qua.

Bất ngờ không kịp phòng bị, ánh mắt hai người cứ thế cách mấy dãy ghế dài ánh mắt cùng giao vào nhau.

Ánh đèn xoay một vòng dừng lại trên gương mặt của Quý Thanh Ảnh làm cho mọi người nhìn rõ hơn gương mặt vừa xinh đẹp lại tinh xảo kia. Theo ánh đèn dần lan rộng ra kia càng lúc càng khiến người khác chú ý.

Lâm Hạo Nhiên sửng sốt nhìn xuống mặt tất cả các đồng nghiệp khác, thế mà ai ai cũng đều kinh động kêu lên.

Vài giây sau, mọi người bình tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều bị nét đẹp ấy làm cho kinh ngạc, hầu hết ai cũng quên mất đếm xem Phó Ngôn Trí có nhìn chằm chằm người ta quá ba giây hay không.

Chờ đến lúc Lâm Hạo Nhiên nhớ lại thì Phó Ngôn Trí đã đi toilet mất rồi.

-

Bên kia, Quý Thanh Ảnh hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ quay đầu nhìn qua bên này.

Ngay lúc đối diện với anh, cô vẫn cảm thấy đôi mắt kia như mang theo một tâm tình lành lạnh nhàn nhạt giống như tầng tầng lớp lớp sương mù tan ra vào lúc sáng sớm.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô vẫn nghe được tiếng tim mình tim đập rộn ràng rõ mồn một.

Vài giây sau, cô cũng đứng dậy.

"Cậu đi đâu đó?"

Trần Tân Ngữ nhìn thấy tư thế này của cô liền trừng thẳng mắt: "Có phải cậu chạy đi xin số điện thoại người ta không?"

"Không."

Quý Thanh Ảnh vén vén tóc, cả người chầm chậm đứng lên, phong tình vạn chủng: "Tớ đi toilet."

--

 Tình cờ gặp.

Do khoảng cách nên khi Quý Thanh Ảnh tìm được toilet thì vẫn chưa nhìn thấy Phó Ngôn Trí đâu.

Cô nhíu mày nhưng cũng không sốt ruột.

Cho đến khi cô từ bên trong đi ra thì mới thấy được người đàn ông mình tìm kiếm đang đứng ở cuối dãy hành lang.

Bóng dáng người đàn ông ấy cao ngất đứng ở nơi đó, một tay đút túi, một tay cầm di động ở nói chuyện. Giọng anh lạnh lùng nhưng lại rất dễ nghe, ngữ điệu nói chuyện không nhanh cũng không chậm, nghe vào cực kỳ thoải mái.

Cô giấu đi ánh mắt, nghĩ xem làm cách nào để có thể đi lại gần bắt chuyện mà không để lộ ra vẻ thô tục tầm thường.

Vẫn chưa nghĩ ra được tí gì thì người ta đã tắt điện thoại, xoay người đi về hướng cô.

Quý Thanh Ảnh ngước mắt lên nhìn với vẻ vô cùng ngạc nhiên, môi khẽ mấp máy, vừa định mở 

lời thì Phó Ngôn Trí đã một mạch lướt qua bên cạnh cô.

Ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm nhìn!

Quý Thanh Ảnh trừng mắt, quay đầu lại nhìn về phía cái gương của bồn rửa tay, trong đầu lóe lên một tia nghi ngờ đối với khuôn mặt của mình.

Mình không xinh sao?

Không đẹp sao? !

Nhưng mà trong gương lại phản chiếu ra một bộ dáng như rõ ràng rành mạch mà nói cho cô --

Đẹp.

Cô lớn lên cực kỳ xinh đẹp.

Vậy thì tại sao anh ta ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn?!

-

Quý Thanh Ảnh cứ thế mang theo một bụng tức giận mà trở về đại sảnh.

Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, chỉ trong vài phút ngắn ngũi thôi, mà đám người Trần Tân Ngữ đã làm quen được một nhóm người khác.

Cô đứng ở tại chỗ, nhẹ nhàng mà trừng mắt nhìn.

Trần Tân Ngữ là người đầu tiên để ý tới cô, vội vàng réo lên: "Thanh Ảnh, mau lại đây."

Quý Thanh Ảnh ngây ngẩn, gật gật đầu: "Ờ."

Cô vừa đi qua, Trần Tân Ngữ liền nhiệt tình giới thiệu cô cho những người khác : "Đây là bạn tốt nhất của em, Quý Thanh Ảnh."

Khóe môi cô cong cong nở nụ cười: "Đây là Bác sĩ Lâm - Lâm Hạo Nhiên."

Quý Thanh Ảnh nhìn về người đàn ông trước mặt.

Lâm Hạo Nhiên kinh nghiệm đầy mình tỏ ra thành thục nâng ly rượu đưa cho Quý Thanh Ảnh, sau đó cười chạm nhẹ vào ly rượu của cô nói: "Xin chào! Lâm Hạo Nhiên."

"Quý Thanh Ảnh."

Cô nhấp môi hai ngụm rượu, không hiểu rốt cuộc tình hình này là sao đây?!

Trần Tân Ngữ cực hiểu bạn thân mình, liền giải thích ngay: "Tụi tớ vừa mới giao lưu một chút, cảm thấy càng nhiều người càng vui."

Nói xong, cô chỉ vào Lâm Hạo Nhiên nói: "Tuy rằng lúc trước đều là người xa lạ, nhưng bây giờ đã làm quen với nhau xem như quen biết nhau rồi, đúng không?"

Mọi người gật đầu: "Đúng vậy, nhiều người thì chơi càng vui, đến quán bar đều là vì kết bạn giao lưu với nhiều bạn mới mà."

Câu này chỉ có một nửa là thật thôi.

Ở quán bar chỉ cần nhìn vừa ý nhau là có thể tự nhiên vừa ngồi tâm sự với nhau vừa uống chút rượu, chuyện kết bạn như này là chuyện bình thường mà thôi.

Dù Quý Thanh Ảnh không biết Trần Tân Ngữ làm cách nào mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể làm quen được đám người bác sĩ y tá này, nhưng mà trong lòng cô cũng không thể không tự động bật ngón cái khen nhỏ bạn thân mình một câu:

"Làm tốt lắm cu gái! Không hổ danh là bạn thân của tớ!"

Bắt gặp ánh mặt của bạn mình từ phía sau, Trần Tân Ngữ trừng mắt nhìn cô.

Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi ngay bên cạnh Lâm Hạo Nhiên.

Không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt, nhưng anh lại ngồi im lặng thế kia.

Nhìn theo tầm mắt của cô, Lâm Hạo Nhiên lớn giọng hô: "Quên giới thiệu, đây là đồng nghiệp của tôi, Bác sĩ Phó - Phó Ngôn Trí ."

Trần Tân Ngữ cong cong khóe môi mỉm cười khen ngợi: "Bây giờ bác sĩ của bệnh viện đều có dáng vẻ đẹp như thế này à?"

Phó Ngôn Trí ngẩng đầu thản nhiên nói: "Xin chào."

"Xin chào! Xin chào!"

Trần Tân Ngữ cười giới thiệu: "Đây là bạn của em."

Phó Ngôn Trí ngước mắt nhìn cô gái trước mặt mình.

Cả người cô mặc một bộ sườn xám màu vàng ấm áp, trên sườn xám còn được đính những chuỗi hạt châu nhỏ làm cho bộ trang phục không những không bị đơn điệu mà còn còn lấp lánh hơn.

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô vài giây hơi hơi vuốt cằm: "Phó Ngôn Trí."

Quý Thanh Ảnh tự nhiên đi đến ngồi bên cạnh anh mỉm cười chủ động nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy."

Nghe vậy, Lâm Hạo Nhiên tò mò: "Hai người từng gặp nhau? Khi nào thế?"

Quý Thanh Ảnh cũng không giấu gì mọi người nói thẳng: "Ban chiều, anh ấy cứu một người trên tàu cao tốc."

Nghe Quý Thanh Ảnh nói vậy, Lâm Hạo Nhiên cười một tiếng: "Hai người cũng có duyên phận kỳ diệu thật đó?"

Quý Thanh Ảnh nghe thấy câu nói này thì cực kỳ vui vẻ.

Cô hơi bị thích cái người tên Lâm Hạo Nhiên cực kỳ biết nói chuyện này rồi nha.

Nghe lời cô nói, biểu cảm Phó Ngôn Trí vẫn thờ ơ như trước, không có biểu hiện kinh ngạc gì, cũng không tỏ ra hai người đã từng quen biết nhau.

Quý Thanh Ảnh ngày thường không thích nói nhiều, nhưng mà giờ đây cô rất muốn nói luôn đó.

Thế nên cô nhanh chóng chủ động tìm đề tài mà người trước mặt này thấy hứng thú để trò chuyện: "Anh đã cùng với bệnh nhân đó đi đến bệnh viện à?"

"Ừ."

"Người đó không sao chứ?"

"Ừ."

Quý Thanh Ảnh: ". . . . . ."

Cô không tìm thấy đề tài nào nữa rồi.

Trần Tân Ngữ ở bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của hai người, vì người chị em tốt của mình mà mặc niệm ba giây.

Không ngờ người đàn ông này lại chọc đến như vậy.

Hai người lặng lẽ cúi gầm mặt.

Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn về sang chỗ khác, bỗng điện thoại cô đang cầm để trên đầu gối rung nhẹ.

Cầm lên thì thấy là tin nhắn của Trần Tân Ngữ gửi.

Trần Tân Ngữ: 【 chị em tốt cố lên, nếu không chuốc rượu được thì để tụi tớ giúp cậu. 】

Quý Thanh Ảnh: 【. . . . . . 】

Cô buông di động xuống, vô tình liếc mắt đến màn hình điện thoại của Phó Ngôn Trí.

Quý Thanh Ảnh sửng sốt cúi đầu xuống, quên mất rằng "phi lễ chớ nhìn" .

Phó Ngôn Trí cũng không che đậy giấu giếm gì cứ như thế mà quang minh chính đại mở điện thoại.

Quý Thanh Ảnh không nhịn được nhìn sang nói: "Đó là bản thảo thiết kế sườn xám à?"

Phó Ngôn Trí nhìn cô.

Quý Thanh Ảnh chủ động nói: "Xin lỗi, em không có cố ý nhìn lén đâu. Tại vừa nãy không cẩn thận nhìn thấy, sau đó lại không nhịn được nhìn một chút."

Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, giọng điệu thờ ơ, nhưng không biết vì sao mà Quý Thanh Ảnh lại cảm giác được một chút khang khác. Người này hình như rất sẵn lòng khi cùng mình trò chuyện về bản thảo thiết kế.

"Đây là bản vẽ anh vẽ à?"

"Không phải."

Quý Thanh Ảnh tỏ ra hiểu biết rồi "Ah" một tiếng: "Vậy là của bạn anh sao?"

Phó Ngôn Trí gật nhẹ đầu: "Cũng gần vậy."

Quý Thanh Ảnh cười ý hiểu rồi, cũng không hỏi thêm người bạn này là nam hay nữ.

Hai mắt cô còn chăm chú nhìn nghiêm túc chỉ vào nói: "Thiết kế không tồi, nhưng kiểu thiết kế của chiếc nút tàu này hợp với chiếc nút tàu hình con bướm hơn. Vậy sẽ càng nổi bậc."

Về phương diện sườn xám, bất kể là về mặt kiến thức chuyên môn hay là mặt khác, Quý Thanh Ảnh đều mạnh hơn với người bình thường.

Sợ Phó Ngôn Trí không hiểu nút tàu kiểu con bướm là kiểu nào, Quý Thanh Ảnh cố tình cho tìm hình ảnh đưa cho anh xem.

"Anh xem nè, phối cùng cái này cũng rất hợp."

Phó Ngôn Trí rũ hai mắt nhìn cô hỏi: "Cô vẽ à?"

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, nở nụ cười: "Đúng vậy, em là nhà thiết kế đó."

Cô nhìn về phía anh nói tiếp: "Bạn anh cũng là nhà thiết kế sao? Nếu cảm thấy có hứng thú muốn thảo luận về sườn xám thì chúng ta có thể trao đổi với nhau."

Theo đuổi một người, đầu tiên là phải tìm hiểu rõ ràng mọi tình hình xung quanh của người đó mới được.

Có người giúp đỡ thì lại càng dễ dàng hành động hơn nữa.

Phó Ngôn Trí không trả lời.

Anh cúi đầu nhắn tin, không lâu sau di động rung lên.

Bên kia gửi tới một câu: 【 ah ahhahhh Em vừa mới thử lại, có vẻ như là nhìn đẹp hơn nhiều đó!! Anh à, anh đỉnh quá đi, cám ơn cám ơn! 】

Phó Ngôn Trí không trả lời tin nhắn.

Anh xoay người, lấy ly rượu qua chạm nhẹ vào ly rượu của Quý Thanh Ảnh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Quý Thanh Ảnh khóe miệng ẩn ẩn cười, lắc lắc ly rượu, ngửa đầu uống một hơn cạn sạch ly rượu trong tay.

Phó Ngôn Trí ngừng giây lát rồi cũng một hơn uống cạn.

-

Hai nhóm người cùng tập hợp lại với nhau khiến cho buổi tiệc sinh nhật Lâm Hạo Nhiên hôm nay vô cùng náo nhiệt, cuối cùng mọi người đều phải về nhà .

Quý Thanh Ảnh chờ mọi người tập trung đầy đủ. Hầu hết nhóm người của Lâm Hạo Nhiên mấy hôm nay đều phải đi làm nên cần về sớm để nghỉ ngơi.

Trần Tân Ngữ cùng Quý Thanh Ảnh tiện thể cũng chào tạm biệt đám bạn kia của cô rồi đi theo ra khỏi quán bar.

Lúc này, Lâm Hạo Nhiên cùng Trần Tân Ngữ đều đã đứng lên nhanh chóng hỏi: "Em nhà ở đâu?"

Tròng mắt Trần Tân Ngữ đảo một vòng: "Ở bên kia đường Thanh Hà ạ."

Lâm Hạo Nhiên sửng sốt: "Vị đại mỹ nhân này thì ở đâu?"

Trần Tân Ngữ cười nói tiếp: "Cô ấy tạm thời ở cùng em, vài ngày nữa sẽ tìm chỗ ở khác."

Nghe thấy thế, Lâm Hạo Nhiên nhướn mắt lên: "Định tìm phòng ở à?"

"Đúng vậy."

"Có cần gì thì cứ nói một tiếng với anh."

"Vâng."

Lâm Hạo Nhiên sắp xếp cho những người khác lên xe taxi đưa về nhà.

Cuối cùng chỉ còn lại có bốn người bọn họ.

"Nếu không thì bốn người chúng ta về chung với nhau đi?"

Hắn nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Nhiều người đón xe thế này, chúng ta chen chúc nhau một chút đi chung đi được không?"

Trần Tân Ngữ cùng Quý Thanh Ảnh không có ý kiến, Phó Ngôn Trí thản nhiên "Ừ".

Bốn người cùng lên xe taxi về nhà.

Phó Ngôn Trí ngồi ở ghế phó lái, Quý Thanh Ảnh ở một bên phía sau xéo với chỗ anh, vừa giương mắt nhìn là có thể nhìn thấy sườn mặt người đàn ông kia.

Cô cũng không thu lại tầm mắt, cứ nhìn chằm chằm thẳng vào anh.

Cảm giác được ánh mắt của cô, Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt hai người lại va vào nhau cùng giao lại với nhau lần nữa.

Rất nhanh, anh lại rũ mi hạ mắt xuống.

Quý Thanh Ảnh nhìn thấy một loạt phản ứng này của anh, khóe môi cong cong mỉm cười nhẹ.

Sau khi đến dưới lầu của tiểu khu, Quý Thanh Ảnh cùng Trần Tân Ngữ xuống xe.

Lâm Hạo Nhiên cười với hai người rồi nói lời tạm biệt: "Anh đi đây! Lần sau gặp lại. Nghỉ ngơi sớm một chút."

"Vâng ạ. Cảm ơn anh."

"Khách sáo rồi."

Nhìn thấy bóng dáng hai người đã đi xa, Lâm Hạo Nhiên không nhịn được nhìn về phía cái người đàn ông vẫn đang im lặng ngồi phía trước.

"Phó Ngôn Trí, cậu cảm thấy dáng vẻ của tôi thế nào?"

Phó Ngôn Trí: ". . . . . ."

Trong xe im lặng .

Lái xe không nhịn được nhịn cười ra tiếng, quay đầu lại nhìn vào mắt hắn: "Chàng trai này, tôi cảm thấy dáng vẻ cậu không tồi đâu."

"Thật sao."

Lâm Hạo Nhiên soi soi gương tự luyến: "Vậy ông anh thấy nếu tôi cưa cô gái xinh đẹp mới ban nãy thì cổ có đổ không?"

Lái xe nhíu mày: "Cô gái mặc sườn xám đó hả?"

"Đúng vậy."

Nghe vậy, người lái xe tò mò: "Không phải cô gái hay trò chuyện cùng cậu sao?"

"Cô ấy đã có bạn trai rồi, với lại tụi tôi chính là tình anh em hữu nghị tuy gặp lần đầu nhưng mà như đã thân quen từ lâu. Tôi phải cưa đổ cô nàng mặc bộ sườn xám kia mới được."

". . . . . ."

Lái xe còn chưa kịp nói thì Phó Ngôn Trí đã đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn nghiêm túc bình luận: "Không có hy vọng."

"Tại sao?"

"Mặt mũi quá xấu."

Lâm Hạo Nhiên: ". . . . . ."

Hắn vừa định mở miệng mắng chửi người nọ, thì anh lái xe ngay bên cạnh lập tức cười cười an ủi hắn: "Đâu có xấu đâu, nhưng mà nếu so sánh giữa hai người các cậu thì cậu này tương đối có hi vọng."

Nói rồi anh lái xe chỉ vào Phó Ngôn Trí.

Lâm Hạo Nhiên: "? ? ?"

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đánh dấu trang

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bác sĩ Phó: Tôi không cần theo đuổi.

Quý mỹ nhân: Được được được, để em theo đuổi anh ha.

Lâm Hạo Nhiên: ? ? ? Cho tôi rút khỏi cái tam giác tình yêu này có được không?! !


***Truyện dịch vì mục đích rảnh rỗi học tiếng Trung nên dịch khá thoáng và không chắc đúng nghĩa 100%, không deadline, không lịch upload truyện :")

Mọi người có theo dõi nếu thấy có chỗ nào dịch không suôn cứ góp ý thoải mái nhé :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top