Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Mơ hay thực ?

Đã hơn ba mươi phút trôi qua, không gian trong phòng vẫn duy trì sự im lặng đến lạ kỳ. Ánh nến mập mờ thắp sáng không gian tối tăm và lạnh lẽo. Không gian trong phòng không quá lớn nhưng cũng đủ rộng rãi để mười hai con người ngồi vây quanh nhau. Những gương mặt ngơ ngác, những ánh mắt thất thần, những chiếc môi khô khốc muốn hé miệng nhưng lại thôi càng khiến cho không gian trở lên quỷ dị. Những cặp mắt cứ một hai phút lại liếc nhìn nhau với biểu cảm thật bất đắc dĩ. Nhưng đừng lo, đây không phải là truyện kinh dị, nếu có thì cũng chỉ là kinh dị hề hước mà thôi.

Bỗng một giọt mồ hôi từ trên trán của một người trong số người ngồi đây rơi xuống tạo thành một âm thanh khe khẽ chớp nhoáng thoáng qua, sự trầm mặc mới từ từ bị phá vỡ.

"Cho nên, bây giờ... Bảo Bình, tổng kết tình hình đi." Âm giọng của thanh niên nọ hơi run run, có lẽ là mãi mới mở miệng nên cổ họng khá khô dẫn đến lời nói phát ra như tiếng thì thầm của ma trong phim kinh dị.

Bảo Bình: "Chúng ta..."

Mười một cặp mắt còn lại đổ dồn về phía Bảo Bình ngóng trông câu trả lời của cậu. Tựa như chỉ cần cậu nói lên điều gì khủng bố thì bọn họ sẽ đồng lòng cùng nhau phát điên.

"Xuyên..."

Tiếng hít hơi lan truyền trong không khí căng thẳng, không một ai dám thở mạnh, Bảo Bình càng bị không khí này làm áp lực thêm.

"Không..."

Thiếu nữ ngồi cạnh Bảo Bình đã cảm giác như bản thân sắp ngã người ra sau, may mà Bảo Bình nhanh tay đỡ lưng cô mới khiến cô ngồi vững lại.

"Rồi."

Lại một sự im lặng trôi qua. Cả đám mơ màng tưởng như vừa rồi có một con quạ bay qua đầu ăn ba dấu chấm.

Một giọng nói phá tan sự im lặng.

"Vô lí, thật quá vô lí. Đây là chuyện có thể xảy ra à ! Anh Bình, người yêu khoa học như anh mà thốt ra câu này là tôi ném anh vào bệnh viện rồi đấy !"

Bảo Bình gằn từng chữ: "Vậy cậu nói đi ?"

"Không lẽ tất cả chúng ta đều đã isekai rồi à ? Nhưng chúng ta đâu có bị xe tải tông !"

Không gian lại tiếp tục sự trầm mặc, thời gian trong căn phòng như bị đóng băng lại.

"Là một người tự tin cam đoan rằng bản thân là người đọc tiểu thuyết xuyên không nhiều như ăn cơm, mình cảm thấy điều này rất không thích hợp." Song Ngư vỗ ngực, ánh mắt vẫn còn hơi thất thần nhưng giờ đã sáng lên hơn một chút. Không đợi mọi người mở lời, cô liền nói tiếp.

"Mọi người nghĩ lại thử đi, chúng ta đã làm gì để xuất hiện ở đây ? Còn chưa kể xuyên không thì cũng đâu phải một lúc nhiều người như thế ? Trung bình các tiểu thuyết xuyên không đều là một người xuyên thôi chứ đâu đi cả một hội như chúng ta ?"

"Mình thấy, nếu chúng ta kết luận bây giờ thì quá sớm, nơi này là nơi nào, có thật hay không, nếu có thì đây là thời đại nào, còn vấn đề về ngôn ngữ và giao tiếp..."

"Ôi mẹ ơi, Thiên Yết hôm nay bật chế độ online à ?" Nhân Mã ngồi bên cạnh Thiên Yết thì ngẩn người nhìn sang, cậu cho rằng có lẽ thế giới này sẽ sớm diệt vong thôi. Nhưng trước khi chờ được đến lúc đấy thì Nhân Mã đã ngay lập tức bị Thiên Yết gõ cho một cái vào đầu: "Đây là vấn đề cậu quan tâm à ?"

Tình hình này không bình thường đâu. Đây thực sự là vấn đề nghiêm trọng đấy !

"Tại sao chúng ta không xưng mày tao cho bình thường ? Sởn hết da gà rồi đấy."

"Không hợp với bây giờ hiểu chưa, nghiêm túc đi, con người cần phải trưởng thành."

Thiên Bình ban nãy được Bảo Bình đỡ cho không bị ngã người ra sau, bây giờ cũng bình tĩnh hơn: "Giống như Yết nói, thì mình thấy quả thật chúng ta cần phải làm rõ tình hình ở đây đã. Nhưng có một sự thật đã chắc như đinh đóng cột là chúng ta đều đã vô duyên vô cớ bị đưa đến một nơi xa lạ rồi. Hay là chúng ta thử cố nhớ lại xem."

Mới hơn mười giờ tối ngày hôm qua, mười hai người bọn họ còn đang đi chơi với nhau ở phố đi bộ mà đùng một cái họ đã đến nơi này.

Không, không, kĩ hơn nữa.

Chắc là tầm khoảng mười giờ mười phút, cả nhóm vừa mới tô tượng xong, trên tay còn xách theo một đống tượng đi trên phố thì sau đó nhìn thấy một cái lều tam giác lớn trông vô cùng bắt mắt. Bên ngoài còn treo một cái bảng rõ to ghi chữ "Coi bói giá rẻ, ưu đãi siêu khủng."

Là những người đã sống qua hai mươi hai nồi bánh chưng, tin vào khoa học hiện đại, thì chẳng có cớ gì để bọn họ đi xem. Thế nhưng mà bọn họ vẫn vào !

Bên trong có một quả cầu thủy tinh đặt trên bàn, xung quanh lều thì thắp không biết bao nhiêu là nến. Lúc ấy trong đầu bọn họ đều chỉ có chung một loại suy nghĩ.

"Chúng tôi thực sự quan ngại sâu sắc cho cái lều vải này."

Bỗng một người đàn ông chừng ngoài ba mươi tuổi từ bên dưới bàn bật người ngồi dậy. Người đàn ông nhìn thấy bọn họ thì ngay lập tức hô lên: "Bữa nay lắm mồi ngon vậy !" Người đàn ông nhận ra bản thân đã lỡ miệng thốt lời thì vội vàng che miệng lại lắc đầu rồi mới quay ra lộ một nụ cười thật công nghiệp.

"Các đạo hữu xin đừng hiểu nhầm, tôi đang nhớ đến bữa câu cá ngày hôm trước."

Lừa đảo bây giờ đều như thế này à ?

Đạo hữu ?

"Các vị ! Nhất là cậu !" Người đàn ông không biết lấy từ đâu ra một cây quạt rồi chỉ vào Ma Kết đang định đi ra khỏi cửa. Ma Kết mặt không có gì thay đổi quay người lại, cậu không nhìn vào người đàn ông kia mà chỉ nói: "Đi thôi."

"Cậu ! Cậu có còn nhớ hoa ly trắng và cơn mưa từ phía đông chứ ?" Lời nói khiến cho bước chân của Ma Kết dừng lại ở cửa, cậu quay đầu lại, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông. Còn người nói thì lại nhìn rất ung dung, cảm giác như chỉ đang nói bông đùa mà thôi. Hắn ta mở quạt ra phe phẩy.

"Xuân hạ thu đông, nắng mưa sáng tối, trên trời dưới đất, cao thấp phân chia, có trắng sẽ có đen, có sáng sẽ có tối, thuận thì nghịch, nghịch thì thuận, mọi người cảm thấy câu này thế nào ?"

Trong khi những người còn lại chưa kịp hiểu gì thì chỉ có Ma Kết là mặt hơi biến sắc, cậu nhìn vào người đàn ông nhưng hắn ta lúc này lại không nhìn lại mà lại dừng ánh mắt lên Kim Ngưu. Thật là khó hiểu.

Ánh mắt hắn ta đảo qua những chiếc túi chứa đầy tượng của bọn họ rồi mỉm cười: "Mọi người tô đẹp thật đấy !" Rồi hắn lại mau chóng đặt ánh mắt lên Kim Ngưu: "Chàng trai, có người muốn tôi chuyển lời đến cậu. Nếu không muốn đánh mất thì phải giữ cho thật chắc vào."

Không khí này không phải là rất kì à ? Càng ngày càng thấy sai sai rồi đó. Sư Tử cảm giác không thoải mái thì lên tiếng hỏi: "Ông biết chúng tôi muốn xem gì à ? Sao ông mở được cái lều này mà kinh doanh vậy ? Có giấy phép kinh doanh không ?"

"Ấy, cái lều này của tôi mở trong thời gian có hạn thôi. Hơn nữa xem vì đam mê thì ngại ngần gì. Chúng ta đều là người có duyên, hơn nữa... Tương lai phải nhờ cậy nhau nhiều mà."

Thiên Yết là người tiếp lời ngay: "Có ý gì ?"

Người đàn ông nhìn Thiên Yết rồi mỉm cười, đôi mắt vì cười mà cong lại thành một hình vòng cung. Hắn ta đưa cây quạt bản thân đang cầm cho Thiên Yết và nói: "Vật về chủ cũ." Không biết xuất phát từ đâu, Thiên Yết thực sự đã cầm lấy nó, còn xem nó không rời mắt, tạm thời không nói gì nữa. Hắn lại cúi người lấy ra ba quyển sách khá dày, nhìn kiểu dáng sách thì rất giống với mấy loại sách bìa xanh trong phim cổ trang hay chiếu rồi đưa nó về phía Song Ngư. Cô ngẩn người, rồi không biết bằng cách nào, hành động giống hệt Thiên Yết, cũng bê lấy chồng sách rồi ngơ ngác tiếp.

"À đúng rồi, tí nữa thì quên." Nói xong hắn ta liền lấy ra một chiếc hộp gỗ khá cũ. Bên ngoài có nhiều vết đen như bị cháy, nhiều vết xước nông sâu có đủ nhưng vẫn không thể nhìn ra kẽ hở nào để nhìn vào bên trong. Trên nắp hộp có khắc hình, nếu nhìn kĩ thì vẫn có thể nhận ra là hai con rồng đang cuộn vào nhau, trên đỉnh đầu của chúng còn có đính một viên ngọc trai màu đen ở bên trên. Cho dù đã cũ sờn đi nhưng vẫn chẳng thể nào che giấu được vẻ đẹp còn sót lại của nó. Nếu như nó còn mới thì không biết rằng sẽ đẹp đến nhường nào.

Người đàn ông mở chiếc hộp ra, ấy vậy mà bên trong lại như mới, không có hỏng hóc gì.

"Vận mệnh ban đầu nếu như đã không thể thay đổi, vậy thì hãy chọn kết quả tốt nhất đi."

Bên trong hộp là những chiếc vòng cổ đơn giản với những viên đá tròn to hơn viên bi ve một chút. Có rất nhiều màu sắc khác nhau.

Sau đó, kí ức của bọn họ mờ dần, không ai có thể nhớ ra đoạn sau người đàn ông kia đã nói gì. Cả đám đều không thể nghĩ thêm gì. Kí ức về sau là khi tất cả cùng nhau đi khỏi cái lều kì quặc kia và cùng nhau trở về giống như chưa từng có gì xảy ra.

Chưa từng có gì xảy ra ?

Phải rồi, tại sao bây giờ cùng nhau ngồi nghĩ lại thì tất cả mới đồng loạt nghĩ ra đoạn kí ức này ? Đây rõ ràng là kí ức mà trước đó bọn họ không hề hay biết.

Bọn họ rủ nhau đi chơi ở phố đi bộ rồi sau đó ai về nhà nấy. Vốn dĩ kí ức chỉ có như vậy thôi !

"Không phải chứ các cậu à, cái này khiến mình sởn da gà rồi đấy."

Tối hôm đó, bọn họ vẫn ai về nhà nấy ngủ bình thường. Và rồi, không rõ từ bao giờ...

Khi mở mắt tỉnh dậy, ai nấy đều nhìn thấy bản thân đang rơi từ trên trời xuống. Lúc ấy họ còn cho rằng bản thân đang nằm mơ. Cho đến đi nhìn sang thì thấy những người khác cũng đang rơi giống mình. Họ vẫn cố chấp nghĩ bản thân đang mơ bởi cái tốc độ rơi này mà là thật thì môn vật lý nên bị xoá sổ rồi đi.

Và rồi, cả mười hai người - những con người vẫn còn ngây thơ với ý nghĩ bản thân đang mơ, cuối cùng cũng đáp đất nhưng không có ai ngã xuống mà ai nấy đều bình thản chân chạm đất, đứng vững như thể mới chỉ bật nhảy một cái mà thôi. Vậy nên cả đám càng củng cố niềm tin của mình.

Bất ngờ thật. Không nghĩ tới nằm mơ cũng phải gặp nhau nữa.

Mười hai cặp mắt liếc nhau rồi lại nhìn khung cảnh trong mơ. Một vườn cỏ non mơn mởn, trời thì xanh, mây thì trắng. Cảm giác rất giống một ngọn đồi hay ngọn núi nào đó. Vì khi nhìn về phía xa, họ còn thấp thoáng nhìn thấy những mái nhà đang bị sương mù che phủ. Mang theo những xúc cảm và thái độ khác nhau nhưng thật may là khi đó bọn họ vẫn tự giác đi cùng nhau. Đây thực sự là một điều may mắn vì tiếp theo những điều xảy đến khiến họ nghĩ lại thì cũng sẽ cùng nhau rùng mình.

Cả đám dắt nhau tìm đường đi xuống cho đến khi tìm thấy một lối đi có tấm biển gỗ cũ kĩ đặt ở đó.

"Lối đi ở đây."

Bọn họ đi trên lối mòn, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Còn tiếp theo thì hết vui rồi.

Đang đi thì chợt đằng sau có tiếng gầm gừ vọng đến. Âm thanh ngày càng lớn hơn và nhiều hơn. Tin chuẩn đấy, nhiều hơn một con. Xử Nữ nhạy cảm nên là người đầu tiên phát hiện ra việc này. Cô phát hiện có rất nhiều cặp mắt đang nấp sau những bụi rậm ở xung quanh bọn họ. Có một con trong số đó sắc bén nhận ra đã bị phát hiện, lại không ngần ngại mà vồ về phía trước, trực tiếp lộ diện.

Ở đây mà có một phóng viên nào, tin chắc họ sẽ ghi lại được trên báo đài với tin tức về những cảnh thảm hại bi hài ngoạn mục nhất.

Thấy con đầu đàn xông lên trước tiên, những con khác cũng lần lượt bước ra.

Những người khác nhận ra sau lưng mình có gì thì ngây người. Chỉ thấy Xử Nữ dọng dạc hô: "Chạy đi !"

Cả đám bắt đầu vắt chân lên chạy. Đám sư tử đằng sau cũng nào chịu thua, cơ thể chúng to lớn một cách lạ thường, từ trên xuống dưới là một màu xám trắng, đôi mắt chúng thì tím như quả nho, khi gầm gừ thì lộ ra hàm răng to lớn cứng cáp và sắc nhọn. Cho dù có là nằm mơ thì cũng chẳng ai hi vọng giấc mơ của mình sẽ trở thành ác mộng hết. Vì thế cả đám chạy ngày càng hăng. Đám sư tử thì như đang vờn con mồi, chúng chạy ngang lên rồi nhảy bổ vào cạp áo bọn họ rồi cắn nát. Một con đớp hụt ngã xuống thì ngay sau đó một con khác lại vồ lên không biết mệt. Cả đám bị doạ cho phát khiếp, còn chưa kịp thở phào vì né được một pha thì lại phải hít thật sâu né tiếp.

"Mơ thì mơ thôi, thế này lại kích thích quá rồi ! Không cần đâu !" Song Tử là người hét toáng lên sau khi suýt nữa bị một con cạp được chân cậu. Cũng may là nó chỉ kịp cào rách một bên ống quần của Song Tử nhưng xui xẻo ở chỗ chân cậu cũng vì thế xuất hiện ba vệt cào chảy máu. Sự đau đớn truyền đến khiến Song Tử gần như muốn hít thở không thông. Cả nhóm đầu óc hoảng loạn, bọn họ nào đã gặp qua chuyện như vậy. Kể cả là mơ đi chăng nữa.

Chạy mãi, chạy mãi tự nhiên Song Ngư kêu cả nhóm dừng lại. Mọi người theo quán tính đổ ập vào nhau rồi mới ngừng. Sau lưng bọn họ là vách núi, từ độ cao này nhìn xuống thì đủ biết bên dưới chính là một ác mộng khác !

Đàn sư tử cũng không vội, chúng nó bao vây lấy con mồi, hung hãn nhe răng.

"Từ từ, là mơ, đây là mơ, sao mình phải sợ !?" Song Tử ngờ ngợ thốt lên.

Những người còn lại giật mình suy nghĩ: "Ờ ha !"

Nhưng vẫn là những người còn lại: "Hình như có gì đó sai sai."

Song Ngư túm lấy áo của Song Tử, trong giọng nói của cô chứa đựng sự run rẩy: "Sao mày biết đây là giấc mơ của tao vậy ? Mày là nhân vật trong mơ mà !"

Song Tử lập tức phản bác: "Cái gì cơ ! Đây là giấc mơ của tao mà, mày mới là nhân vật trong mơ đấy !"

Sau đó tất cả cùng rơi vào trầm mặc, còn đàn sư tử thì vẫn đang trong trạng thái thăm dò, vẫn chưa tiến lên.

Mười hai con người nhìn nhau, hình như bọn họ vừa phát hiện ra một điều gì đó vô cùng khủng khiếp. Cả đám như bừng tỉnh đại ngộ, tiếp thu một lượng kiến thức kì lạ, khiếp đảm nhìn nhau.

Vẫn là Song Ngư chủ động làm công tác tư tưởng thông não trước. Cô chỉ tay vào Cự Giải: "Mày là người trong mơ đúng không ?"

Và câu trả lời khiến mọi thứ càng kì quái hơn: "Đừng kêu là tao với chúng mày đều mơ chung một giấc mơ nhé ?"

Những người khác cũng cố chấp gật đầu theo: "Đúng nhỉ, đúng nhỉ..."

Nhưng còn chẳng kịp cười, Song Tử kêu toáng lên: "Chết tiệt, Thiên Yết, làm gì đấy ! Chân tao đang đau lắm đấy !" Những ánh mắt lại đổ dồn về hai người kia, Thiên Yết - người vừa đánh một cái vào đầu gối Song Tử, tỉnh bơ hỏi Song Tử: "Tại sao mày đang mơ mà mày vẫn cảm thấy đau ?"

Lúc này mạch não của cả bọn mới được thông một nửa. Nhưng không ai muốn tin vào một nửa sự thật điên rồ còn lại kia. Rõ ràng là không có khả năng ! Làm sao có thể !

Nhưng đàn sư tử kia đâu phải để trưng, chúng nhìn thấy con mồi của mình kêu la, bắt đầu mất kiên nhẫn. Một con to lớn xông pha lên đầu tiên, Kim Ngưu là người nhìn thấy đầu tiên vì cậu không quay lưng về phía chúng.

"Chúng mày ơi, né ra ngay !"

"Cái *** ***, nó xông đến kìa !"

"Chạy đi !"

"Mơ à ! Ngõ cụt rồi !"

"Fuck ! Không phải chúng ta đang mơ à !?"

Con sư tử to lớn đáp đất nhưng nó lại không vồ trúng ai cả. Cùng lúc đó, sự rung chấn do nó mang lại khiến mặt đất hơi rung chuyển. Sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Thiên Yết trượt chân khỏi vách đá, Kim Ngưu nhanh tay bắt lấy tay Thiên Yết nhưng vì không giữ được thăng bằng nên cũng bị ngã xuống theo quán tính. Mà một tay khác của Kim Ngưu lại đang nắm vạt áo của Nhân Mã. Nhân Mã có cảm giác bị kéo thì theo bản năng bám chặt lấy những người khác.

Cuối cùng, trong tiếng la thất thanh đầy sự thê lương, mười hai người nối đuôi nhau ngã xuống vực như cái cách lần đầu tiên ngã từ trên trời xuống. Chỉ khác biệt ở chỗ, bây giờ họ biết sợ rồi. Và, tốc độ rơi cũng nhanh hơn, không có nhẹ nhàng như vừa nãy.

Đàn sư tử trơ mắt nhìn con mồi của mình rơi xuống vực, không có con nào nhảy xuống theo. Chúng chỉ đành hậm hức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top