Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Rơi xuống thì phải đi lên

Xử Nữ cảm giác có người đang vỗ nhẹ mặt mình thì nhăn mày, từ từ mở mắt tỉnh dậy. Đối diện với đôi mắt của cô là gương mặt lo lắng của Sư Tử. Thấy Xử Nữ đã tỉnh dậy thì Sư Tử mỉm cười, khẽ gọi tên cô: "Xử Nữ." Sư Tử đỡ Xử Nữ dậy, Xử Nữ khi tỉnh dậy thì mơ màng hỏi.

"Bọn mình chưa chết à ? Thế đây là mơ đúng không ? Hay tao đã lên thiên đường cùng chúng mày rồi ?"

Song Tử đứng ở gần đó đang được Ma Kết đỡ thì cũng một câu cho "rộn ràng" không khí: "Mày nhìn thiên đường có như thế này không ? Thực ra chúng ta đang ở địa ngục." Nói xong thì Song Tử hít thở thật sâu không nói gì nữa. Nội tâm của Song Tử bắt đầu thầm ca thán vết thương khiến cậu hít hơi lạnh.

Xử Nữ cũng rảnh rỗi, ít nhất là bây giờ: "Vậy thì có nhầm không ? Mày đáng lẽ ra phải ở tầng thứ mười tám rồi đó, sao mày lại đi lạc ở trên này."

Trong nhóm này, chắc có lẽ chỉ có Bảo Bình, Ma Kết, Cự Giải và Thiên Yết có vẻ là bình tĩnh nhất.

Bảo Bình là do cậu là một sinh viên nghiên cứu ngành vật lí, là người tin vào khoa học hiện đại hơn là những điều tâm linh. Bởi vậy từ khi mọi việc đi xa dần là cậu chủ yếu vẫn duy trì vẻ im lặng. Chắc là cậu đã nhận một cú sốc rất lớn cho nhân sinh quan của mình.

Còn Ma Kết là do tính cách cậu vốn như vậy rồi. Mọi người xung quanh đã quá rõ ràng tính cách này.

Thiên Yết thì chắc có lẽ là giống Ma Kết, nhưng sự trầm tính này lại mới chỉ xuất hiện vào hai năm gần đây. Trước đó Thiên Yết rất thân thiện và hoà đồng, nhưng từ khi đó trở đi thì tính cách thay đổi không ai biết nguyên nhân.

Còn Cự Giải thì chốc lát sẽ biết ngay thôi.

Bạch Dương là người kéo lại chủ đề chính hiện tại: "Rơi từ độ cao khủng bố như vậy mà chúng ta lại không chết, đây quả là một kì tích của nhân loại. Dù sao, chốt lại là trong số chúng ta không có ai là nhân vật trong mơ đúng không ?"

Mọi người im lặng nhìn nhau rồi gật đầu.

Sư Tử nãy giờ đỡ Xử Nữ thì nói: "Trong số bọn mình, mày là người hôn mê lâu nhất đó Xử Nữ. Bọn tao đã tỉnh được hơn một ngày rồi."

Đúng lúc này có bóng dáng của vài người đi tới. Xử Nữ định nói gì thì phát hiện đó lại là bạn mình. Thiên Yết và Nhân Mã đi đến, nhìn thấy Xử Nữ đã tỉnh dậy thì cùng nhau nói: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Sau khi thoát khỏi đàn sư tử to lớn kia và cùng nhau ngã xuống vực sâu thì chỗ bọn họ đang đứng chính là đáy vực ấy. Bọn họ không những không chết mà cơ thể cũng không có vấn đề gì. Chỉ là sau khi tỉnh dậy thì cơ thể sẽ cảm nhận được một loại đau đớn lan ra khắp người, sự đau đớn ấy kéo dài khoảng mười đến hai mươi phút.

Bởi vì Xử Nữ tỉnh lại sau cùng nên mọi người lại giải thích những gì đã xảy ra trong lúc cô hôn mê.

Thiên Yết là người tỉnh lại đầu tiên, cô đã thử cố gọi những người khác nhưng lại không có ai tỉnh dậy. Xung quanh chỉ toàn là bụi rậm và cây cỏ. Đến một con chim sẻ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Thiên Yết sau khi đi thám thính trong bán kính gần cũng gần như chỉ có kết luận như vậy. Cho đến nửa ngày sau Nhân Mã, Ma Kết và Song Ngư tỉnh lại thì mới chia nhau ra dễ hơn. Bốn người cùng nhau nói chuyện nghiêm túc, tổng kết được vài vấn đề.

Thứ nhất, những người ở đây ban đầu đều cho rằng bản thân đang nằm mơ và nghĩ rằng những người khác là một nhân vật trong mơ mà thôi. Sự thật thì tất cả đều là người thật.

Thứ hai, ở đây họ thực sự có cảm giác đau nên trừ khi họ bị điên thì đây thật sự là hiện thực. Vấn đề này muốn tiếp thu thì hẳn là cần kha khá thời gian.

Thứ ba, qua những gì xảy ra thì nơi đây không bình thường, bằng chứng chính là việc họ còn sống và lành lặn sau khi rơi ở độ cao như vậy. Độ cao này Ma Kết nói rằng ước chừng cũng phải tương đương với hơn một trăm tầng cao ốc.

Trước mắt chỉ có thể chắc chắn những về đề này, sau khi làm rõ ràng với nhau, tâm trạng cũng khá lên một chút. Dù sao họ cũng không đi một mình.

Ma Kết và Song Ngư ở lại chăm sóc những người còn chưa tỉnh, Thiên Yết và Nhân Mã thì đi thám thính tình hình. Bây giờ hai người đã quay trở lại, nhìn thấy mọi người đều đã tỉnh cả thì vui mừng.

Song Ngư: "Sao rồi, có phát hiện ra gì không ?"

Nhân Mã và Thiên Yết nhìn nhau rồi mới nhìn lại. Nhân Mã là người lên tiếng trước.

"Có quá nhiều vấn đề. Tao với Yết chia nhau ra đi mỗi người một hướng, tất nhiên là có để lại dấu ám thị. Về phần tao, cách chỗ của chúng ta khoảng chừng chưa đến hai, ba km thì tao không đi tiếp được nữa..."

Nhân Mã sau khi đi một quãng dài thì nhìn thấy phía xa là một con sông. Đã lâu rồi không uống nước nên cổ họng của Nhân Mã khô khốc, cậu chạy về hướng con sông thì đột nhiên bị bật ngã ra sau do đụng phải cái gì đó. Nhân Mã choáng váng đứng dậy thì lại phát hiện trước mặt mình chẳng có gì cả. Nhưng linh cảm của cậu lại khiến cậu nghi ngờ. Nhân Mã đưa tay lên không trung sờ sờ thì xác thực đã sờ được thứ gì đó ! Cuối cùng, Nhân Mã đưa ra kết luận rằng đây chính là một bức tường vô hình, khi đập tay vào còn có cảm giác bị phản lại.

Thiên Yết gật đầu với Nhân Mã thì mới nói: "Tao đã đi quan sát kĩ tổng thể rồi, nơi này khả năng cao là một hòn đảo và có sự phân tầng vô cùng rõ ràng. Con sông mà Nhân Mã nhìn thấy có thể là biển hoặc là cả một đại dương nào đấy. Vì vị trí nhìn của Nhân Mã không gần nhưng chỗ tao thì giới hạn của bức tường đi hẳn một đoạn xa ở ngoài dòng nước."

Kim Ngưu: "Không đúng, lúc mới đầu khi mới đến chúng ta còn lờ mờ nhìn thấy mái nhà cơ mà ?"

Thiên Yết: "Đó không phải mái nhà... Đó là nấm."

Cả đám cả kinh: "Nấm !?"

Thiên Yết gật đầu: "Chúng không có phân rã ở khắp nơi mà chỉ tập trung ở đúng một khu vực thôi. Loại này kích cỡ quá to lớn, tao chưa từng biết qua loại nấm nào như vậy cả."

Ma Kết: "Khoan nhắc đến vụ mấy cây nấm, tại sao lại nói nơi này phân tầng ?"

Nhân Mã: "Mọi người không thấy kì lạ à, ở khu vách đá trên có hẳn một bầy sư tử, nơi này cũng toàn rừng cây, cỏ xanh rậm rạp, cực kỳ phù hợp cho giống loài hoang dã. Mà từ lúc tỉnh dậy đến nay, đến một con muỗi cũng không tới đốt một miếng nào, có phải quá lạ không ?"

Thiên Bình: "Vậy thì liên quan gì đến phân tầng ? Điều kiện tự nhiên như vậy thì chúng nó còn phải phân bố khắp nơi chứ ?"

Thiên Yết: "Nếu như đi đến chỗ của bức tường vô hình kia, đi dọc theo bức tường đó một chút, mọi người sẽ nhìn ra được chỗ này phân tầng như một cái bánh sinh nhật vậy. Càng lên cao thì phần đất càng thu hẹp về chính giữa."

Nhân Mã: "Tuy rằng chưa giải đáp được nguyên nhân bọn thú ở đây không xuống dưới này nhưng xác thực rằng ở nơi thấp nhất mà chúng ta đang đứng không có một sinh vật sống nào khác."

Nhân Mã hơi ngừng thì bổ sung: "Trừ chúng ta."

Bạch Dương: "Điên thật rồi, còn chưa tốt nghiệp mà tao sắp phải thành người rừng rồi."

Cự Giải lúc bấy giờ mới lên tiếng: "Chúng ta phải quay lại chỗ đỉnh kia."

Mọi người ngạc nhiên trước ý kiến của Cự Giải, Song Tử là người khó hiểu trước tiên: "Mày có uống lộn thuốc không ? Bây giờ quay lại thì chẳng phải sẽ bị bọn sư tử kia đớp cho không còn xương à !"

"Suốt cả quá trình đi tao đã quan sát. Vốn dĩ chúng ta phải ở trên đỉnh đó đấy. Ở dưới này càng lâu thì càng nguy hiểm." Cự Giải chỉ tay về một cái cây ở sát vách đá, cách chỗ Song Tử ngồi không xa.

"Song Tử, quay lưng lại nhìn cái cây kia xem có nhận ra gì không ?"

Song Tử ngờ ngợ nhìn theo Cự Giải, ngơ ngác tầm ba giây thì Song Tử bỗng bật người đứng dậy, mặc kệ vết thương ở chân.

"What the hell !?" Song Tử kinh ngạc nhìn Cự Giải rồi lại nhìn sang xung quanh. Lúc bấy giờ cậu mới để ý kĩ chỗ cây ở khắp nơi này.

Giọng của Cự Giải vang lên một cách bình thản, nhẹ nhàng truyền vào tai mọi người: "Cây phụ tử, còn gọi là wolfsbane, nếu tiếp xúc với lá cây mà không có chuẩn bị thì có thể sẽ bị trúng độc của nó. Loại độc này gọi là aconite, có khả năng gây loạn nhịp tim dẫn đến ngạt thở."

Một năm trước Song Tử và Cự Giải từng có chung một dự án nghiên cứu về các loại thực vật gây độc tố nên Song Tử càng hiểu hơn bao giờ hết.

"Đâu chỉ thế, nhìn thấy mấy bông hoa màu vàng kia không ? Đó là mao lương hoa vàng, chúng chứa sáp caustic có thể để lại các vết loang trên da, khi tiếp xúc sẽ gây ho và co thắt thanh quản, nếu bị loại sáp đó dính vào mắt còn có thể gây mù tạm thời nữa."

Khi nghe Cự Giải nói thì những người còn lại không khỏi rùng mình.

Song Tử có cảm giác bản thân đã giải đáp được một nghi hoặc: "Cho nên, xung quanh chúng ta toàn là các loại thực vật có độc, đó cũng là lí do vì sao đám thú đó không bén mảng đến đây ? Bởi vì cho dù có ở đây thì cũng khó mà tồn tại được !"

Cự Giải tiếp tục lí giải những gì bản thân đã quan sát được: "Có lẽ nơi này thực sự phân tầng, còn là phân theo độ nguy hiểm. Khi còn ở đỉnh trên cùng, tao còn nghe thấy tiếng chim chóc. Dọc đường đi thì mới lác đác nhiều con thú hơn như sóc, thỏ, nai, hươu,... Cho nên mãi một đoạn khi chúng ta đi xuống thì đàn sư tử đó mới xuất hiện. Nhưng khi đó tao lại không suy nghĩ quá nhiều, cho đến khi mấy con sư tử xuất hiện. Càng đi xuống thì khu vực càng nguy hiểm, nên tao nghĩ chỉ cần chúng ta vượt qua được tầng của bọn sư tử kia thì đoạn còn lại đi lên sẽ dễ dàng hơn rồi."

Nhân Mã nhìn Cự Giải bằng con mắt nhìn một sinh vật lạ: "Không phải khi đó mày vẫn cho rằng bản thân đang nằm mơ như tụi tao à ? Vậy mà mày vẫn quan sát luôn ? Đến cả mơ cũng không tha !?"

Cự Giải vẫy vẫy tay, xùy một tiếng: "Thói quen thôi."

Vẫn là Nhân Mã: "Nghề thám tử thiếu mày một cái bằng chứng nhận. Hay xem xét qua ngành này đi, tao thấy tao vừa phát hiện ra một tiềm năng trẻ đấy."

Bảo Bình: "Thế nên, ở đây thì chúng ta cũng chỉ có con đường chết. Không đói chết, khát chết thì cũng là không may đụng phải cỏ cây có độc nào đó mà chết."

Song Ngư: "Vậy chúng ta lên đó kiểu gì ? Chưa tính đến thú dữ trực chờ, thì làm cách nào để chúng ta leo lên cái vực này ?"

Còn tưởng sự sống đã đi vào ngõ cụt thì Cự Giải lại nói: "Chúng mày còn nhớ lúc đi xuống có gặp một cái biển ghi chữ không ? Còn có lối đường mòn cho chúng ta đi nữa."

Trong giọng nói của Sư Tử có một chút vui mừng như phát hiện ra điểm quan trọng: "Ý mày là ở đây đã từng có người sống, hơn nữa còn cực kỳ am hiểu chỗ này, có khả năng sẽ có lối đi khác để đi lên !"

Câu nói này khiến tinh thần nhóm phấn chấn hẳn lên. Xử Nữ cũng không dám chậm trễ: "Nơi này không thể ở lâu nữa, không có đồ ăn và nước uống thì sớm muộn gì chúng ta cũng cạn kiệt sức, đến khi chúng ta kiệt sức thì sợ rằng sẽ quá muộn rồi."

Bạch Dương: "Đồ ăn thì không rõ nhưng không phải Thiên Yết có nói rằng chỗ Yết đến thì có hẳn một đoạn dòng nước ở trong khu vực này sao !"

Thiên Yết: "Nhưng chúng ta không có gì để đựng nước. Chúng ta đến đây bằng tay không đấy."

Không nghĩ rằng cũng có ngày cả đám phải trải qua những điều như thế. Trải nghiệm sinh tồn ở nơi khỉ ho cò gáy này, lớ ngớ không cẩn thận là tạm biệt với mặt trời luôn. Ít ra người ta đi trải nghiệm sinh tồn thì cũng có vật dụng đi cùng, bọn họ thì tay trắng, từ lúc đến đây đến giờ thì cũng đói meo cả bọn rồi.

Những con người vẫn còn đang là sinh viên của các trường đại học, mở mắt ra chờ đợi chính là chỗ đề án còn đang dang dở, đống kiến thức lí luận còn chưa đọc hết một phần ba. Ấy thế mà có một hôm tụ tập đi chơi thôi mà chớp nhoáng sau chờ đợi lại toàn là cái gì đâu không.

Chưa kể khi họ biến mất thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa, còn gia đình, bố mẹ ở nhà mà biết được, lo lắng thì phải làm sao ? Rồi còn chỗ điểm rèn luyện chưa cày nữa ! Bọn họ, trừ một vài người, thì nỗi ám ảnh của thời sinh viên chính là điểm rèn luyện đấy !

Bất ngờ, một ánh sáng loé lên trước mặt mười hai người. Không ai kịp nhìn thứ phát ra ánh sáng là gì thì đã phải vội lấy tay che mắt lại. Và rồi, khi cảm giác ánh sáng đó đã không còn nữa thì cả đám mới đồng thời bỏ tay ra.

Tất cả chỉ như một trò đùa vậy.

Ánh sáng đó lại biến mất không tăm hơi, như chưa từng có cuộc gặp gỡ. Mà mười hai người bọn họ trong suốt quá trình đã bất ngờ quá nhiều nên bây giờ họ lười phản ứng lại luôn.

"Từ khi đến đây, tao đã có suy nghĩ là tao nên đến khoa tâm thần một thời gian để chữa lành." Xử Nữ nói một cách chân thành. Ánh mắt cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Hành động này của Xử Nữ khiến một vài người trong số đó gật đầu tán thành ngay tắp lự. Tiêu biểu như Ma Kết, cậu trực tiếp nói thẳng, phơi bày tim đen của Xử Nữ cũng như của tất cả mọi người: "Cho nên, nếu không phải bị điên, thì tao sẽ tống cổ cái đứa quăng tao đến đây vào viện tâm thần ăn năn sám hối."

Nói đến vấn đề này, cả bọn như được truyền sức mạnh, hừng hực khí thế. Cho nên, tổng kết lại, bọn họ sẽ phải tìm đường đi lên từ cái vực sâu này. Ngã xuống, rơi xuống thì sao ? Tay chưa gãy, chân chưa què thì phải tìm đường đi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top