Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Lục Địa Thứ 13

Trời đang tối dần, cả nhóm sau nửa ngày lăn lộn thì cuối cùng cũng phát hiện ra một nơi có dấu vết con người từng sống. Đó là một cái hang động không dễ để ý đến bởi vì trước cửa hang bị che khuất bởi một cây sồi độc cao to. Nhưng dù sao thì người xưa vẫn có câu trong cái rủi có cái may quả không sai, đi đường trượt chân ngã xuống đất chưa chắc đã là xui xẻo vì nhỡ đâu một ngày nào đó lại lụm được kim cương giữa nền đất đá. Cả nhóm tuy không nhặt được kim cương nhưng lại tìm được chỗ coi như là an toàn qua hết đêm nay. Bước vào trong hang, không gian lạnh lẽo, u tối, lại ẩm thấp nhưng hết sức rộng rãi, ước chừng có thể chứa được dư sức hơn năm mươi người. Nói rằng nơi đây có dấu vết của con người từng sống là bởi giữa hang có một chiếc bàn đá vô cùng rộng và mười hai chiếc ghế hình tròn vây quanh bàn. Chính giữa của bàn đá là một chiếc đèn dầu kiểu cũ đã có mạng nhện bám lên không biết đã bao nhiêu ngày tháng, bên cạnh chiếc đèn là một ngọn nến bị cháy dở đã dập tắt từ lâu và một hộp diêm đang mở hé. Ở một góc hang còn bày biện một chiếc nồi và mấy chồng bát cùng thìa đũa đặt bên trong.

Do đã quá mệt mỏi cộng thêm việc đói khát, mười hai người vừa vặn ngồi lên ghế đá lạnh ngắt, phủi qua bụi bặm trên bàn đá rồi gục người xuống. Mắt ai cũng díu lại, mơ màng nhắm mắt. Nhưng nằm mãi thế này cũng chỉ là tạm thời chống chế, chỗ ngồi không thoải mái, cái bàn thì cũng cứng ngắc, gối tay lên thì chả mấy chốc mà bị tê rã rời.

Xử Nữ là người đầu tiên không chịu nổi nữa. Xử Nữ ngứa ngáy trong lòng, chiếc bàn này quá bẩn, cô không muốn phải áp mặt của mình ở gần cái mặt bàn này. Càng nhìn thì càng thấy chướng mắt, Xử Nữ sờ lại quần áo của mình thì may mắn là rút ra được một cái khăn tay nhỏ trong túi quần. Cô thầm khen bản thân vẫn luôn giữ thói quen luôn để một chiếc khăn nhỏ mang theo bên người để lau tay, bây giờ thì cái khăn này rất có ích đối với Xử Nữ khi cô cần. Cô bắt đầu lấy khăn lau thật kĩ càng. Lau được một lúc lâu, Xử Nữ mới hài lòng dừng tay lại. Một góc bàn lúc này đã sạch đến nỗi mập mờ phản chiếc gương mặt thanh tú của Xử Nữ như một cái gương thực thụ. Sau khi hít thở lấy lại hơi, Xử Nữ nhìn thấy các bạn mình ai nấy cũng đều đã gục thiếp đi vì mệt mỏi thì trái tim cô cũng ngứa ngáy.

Rồi Xử Nữ lại với lấy chiếc đèn dầu với ý định mang ra một chỗ lau thật sạch. Nhưng lạ thay chiếc đèn lại không hề di chuyển, ngược lại lại như bị keo dính chặt không thể gỡ ra. Xử Nữ chậc lưỡi rồi lại lấy khăn lau qua chiếc đèn mà bản thân Xử Nữ không hề hay biết rằng ở góc bàn kia vừa loé lên một hình thù kì lạ rồi lại mất đi ánh sáng hiện lên ban nãy. Xử Nữ vẫn không hay biết gì lấy hộp diêm ra. Vừa hay bên trong vẫn còn vài que diêm vẫn còn dùng được.

Xử Nữ đốt diêm rồi châm đèn dầu, tiện thể thắp luôn ngọn nến bên cạnh. Bây giờ ở trong hang đã sáng lên không ít, cũng mang lại cho người ta cảm giác dường như cái lạnh đã bị lui bớt đi.

Chợt Xử Nữ lảo đảo mấy bước, cô nhận ra mặt đất đang rung chuyển. Trên tường hang ở mọi phía cũng hiện lên mấy kí tự lạ lẫm phát sáng. Xử Nữ hoảng hốt chống tay lên bàn, cơn rung chấn như vậy nhưng lại chẳng có ai tỉnh lại hết. Lúc này Xử Nữ mới phát hiện chiếc bàn này đang loé sáng, những hình thù kì quái phát ra ánh sáng màu vàng kim in trên chiếc bàn giờ đây đang bay lên không trung lượn vài vòng. Khi Xử Nữ ngẩng đầu nhìn theo những hình thù đó thì mười hai chiếc ghế mà bọn họ ngồi cũng phát ra một ánh sáng màu lam nhạt. Trong khoảnh khắc ánh sáng màu lam vừa tắt đi thì mười hai bọn họ cũng biến mất.

Những người còn đang bận ngủ thì cảm giác bên tai bản thân có tiếng ồn. Bạch Dương mở mắt ra, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Xử Nữ. Cô nhìn Xử Nữ rồi mơ ràng hỏi: "Xử Nữ à, sao mày lại chồng cây chuối vậy ? Ơ, sao tự nhiên lại có khói trong hang vậy, mày đốt cái gì à ?"

Xử Nữ bực mình hét lên: "Tỉnh hết lại cho tao ! Mở mắt ra ! Chúng ta đang rơi kìa !"

"Hả... Là sao ?" Bạch Dương dụi mắt rồi lại nhìn xuống dưới. Giờ đây Bạch Dương mắt chữ o mồm chữ a với vẻ mặt tràn ngập kinh hãi. Sau đó Bạch Dương hét lên một tiếng rõ to khiến Xử Nữ phải bịt tai lại. Vì thế mà những người khác cũng lần lượt mở mắt ra.

"Sao lại rơi nữa rồi !?"

"Bị điên hay gì ! Trước khi rơi thì báo trước một tiếng được không !"

"Rốt cuộc chuyện này là sao !?"

Chỉ mấy giây sau, không ai báo trước, mười hai người rơi thẳng xuống một mái nhà khiến mái nhà bị thủng một lỗ lớn còn bọn họ thì nằm lăn lộn trên nền đất. Âm thanh sụp đổ thậm chí đã át đi tiếng hét của nhóm mười mấy người. Bụi bặm bị tốc lên bay trong không khí. Trong không gian lạ giờ chỉ có những tiếng ho khụ khụ chưa dứt xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn.

Rõ ràng, bọn họ ban nãy vẫn còn đang ở trong một cái hang mà nhắm mắt một cái đến khi mở mắt ra họ lại bị rơi tiếp.

Không khí đã im lặng trong vài giây.

À thì, chỉ trong vài giây thôi.

"Trò cảm giác mạnh cũng chưa chắc mạnh bằng cái trò rơi khốn nạn này." Nhân Mã là người phá vỡ bầu không khí im lặng như tờ này. Cậu cố kiềm chế bản thân không thốt ra đủ hơn nghìn chữ đang mắc nghẹn ở cổ họng mình. Khi Nhân Mã đang định ngồi dậy thì phát hiện bản thân không thể ngồi dậy được. Nhân Mã chấn động, cậu cho rằng hoặc là cậu đang bị một tấm mái đè lên người hoặc là bây giờ cậu đã không thể di chuyển được nữa. Nghĩ đến đây, miệng Nhân Mã lại khó chịu không khỏi muốn ca thán tiếp: "Chết..." Nhưng chưa kịp nói hết câu thì cậu đã bị bàn tay của ai đó đánh nhẹ vào má. Nói là đánh, thực ra chỉ như một cái chạm nhẹ vào mà thôi. Nhân Mã ngây người, bên tai cậu truyền đến một giọng nói thều thào: "Đừng kêu nữa, tai tao sắp điếc rồi."

Thì ra là Thiên Yết đang nằm đè lên người Nhân Mã. Biết bản thân không gặp phải lí do của cả vế trước lẫn vế sau thì cậu ngay lập tức thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Nhân Mã cũng không quên hỏi han người đang nằm trên mình, cậu lấy tay chọc chọc vào má Thiên Yết: "Yết, có sao không vậy ? Đừng nói là ngủm rồi nhé."

Lời vừa dứt, cái tay của Nhân Mã liền nhận được một cái đánh đau đớn, rõ ràng là người đánh đã dồn tâm huyết rất cố gắng dùng rất nhiều lực. Nhân Mã liền gật gù: "Dùng sức như vậy mới là tốt, chứng tỏ vẫn sống nhăn răng được."

Chỗ khác cũng không kém là bao.

Kim Ngưu cũng giống như Nhân Mã, muốn trở mình dậy nhưng cũng không dậy nổi. Và rồi Kim Ngưu thoáng kinh ngạc.

Đáng sợ quá !

Song Tử đang nằm đè trên người Kim Ngưu, Bảo Bình nằm đè trên người Song Tử. Một mình Kim Ngưu đang chịu sức nặng của hai người đè lên. Mà có phải hai đứa trẻ gì đâu, đây là hai thanh niên cao lớn trưởng thành đấy.

"Chết tiệt, sao hai đứa này nặng thế !"

Thế này rõ ràng là muốn lấy người đè chết người ! Chẳng thà bị đè bởi một núi tiền thì có phải tuyệt vời không ! Nhưng sau đó Kim Ngưu mau chóng suy nghĩ lại. Không được, bị tiền đè thì không ổn, nhưng mình có thể nằm lên tiền cơ mà !

Sau đó cậu khó khăn đẩy hai người kia ra. May là Ma Kết đã đứng dậy được nên qua chỗ Kim Ngưu giúp đỡ nhấc hai người kia ra. Thiên Bình và Song Ngư ở gần chỗ Ma Kết nên cũng được cậu đỡ dậy, bây giờ cũng qua đỡ những người khác.

Thiên Bình tính qua chỗ Xử Nữ thì không thấy người đâu. Cô hoảng sợ đi tìm một lúc thì mới nhìn thấy vạt áo của Xử Nữ. Thiên Bình ngẩn ngơ nhìn và rồi nhận ra Cự Giải đang ôm chầm lấy Xử Nữ. Cả người Cự Giải che chắn Xử Nữ kín mít, chỉ để lộ ra một góc áo đủ để Thiên Bình nhận ra người. Hai tay của Cự Giải ôm lấy đầu của Xử Nữ, trên lưng áo cậu còn một vài mảnh vụn của mái ngói bị vỡ. Sau đó Thiên Bình lờ mờ nhớ ra, nhưng vì chuyện xảy ra quá nhanh và bất ngờ nên Thiên Bình không dám chắc. Hình như khi rơi xuống cô đã nhìn thấy Cự Giải bắt lấy tay của Xử Nữ.

Thiên Bình đưa hai tay lên che miệng, biểu cảm của cô ngạc nhiên tới độ trông cô như vừa mới phát hiện ra một việc động trời nào đó. Trong mắt Thiên Bình thậm chí còn không che giấu vẻ hứng thú viết rõ ràng trên khuôn mặt. Nhưng bất ngờ được một lúc thì ưu tiên là người cần phải cứu trước đã. Thiên Bình liền vội vàng đi đến gọi hai người.

Sư Tử có lẽ là người may mắn nhất, cô rơi thẳng xuống một khối bông mềm không biết từ đâu ra. Sự mềm mại của cục bông khiến Sư Tử cảm giác bản thân đang nằm mơ, chấn động vừa nãy chỉ là do ảo giác mà ra, khiến Sư Tử muốn ôm lấy cục bông không rời mà ngủ luôn. Mãi đến khi Song Ngư đi gần về phía Sư Tử thì chỉ nhìn thấy Sư Tử đang nằm trên nền đất nhắm mắt. Song Ngư hoảng sợ đi đến kiểm tra mũi của Sư Tử. Hơi thở của cô vẫn còn.

Song Ngư nhận thấy có gì đó không đúng. Cô nhìn lại gương mặt của Sư Tử thì mới nhận ra rằng Sư Tử đang ngủ ngon lành. Thế mà ban đầu Song Ngư còn lo sợ nghĩ rằng Sư Tử...

"Bà nội ơi, dậy đi. Sao ngủ được hay thế ?" Song Ngư vội vàng lay người Sư Tử, chỉ thấy cô nàng hơi nhíu mắt, rõ ràng là đang muốn ngủ tiếp. Song Ngư quyết định giáng đòn chí mạng, cô thì thầm vào tai Sư Tử: "Sư Tử, điểm rèn luyện bị thiếu tận 30 điểm kìa..."

Lời nói văng vẳng bên tai, năm chữ "điểm rèn luyện bị thiếu" chạy vào trong đầu của Sư Tử khiến cô nàng hoảng hốt mở mắt bật người dậy. Sư Tử quay đầu nhìn quanh: "Làm sao, điểm làm sao cơ ?"

Và rồi ánh mắt của Sư Tử va phải ánh mắt của Song Ngư. Hai bên trầm mặc mấy giây, Song Ngư mỉm cười dịu dàng, Sư Tử mỉm cười miễn cưỡng.

Chợt tiếng gọi của Bảo Bình làm mọi người chú ý. Mọi người đi đến chỗ của Bảo Bình thì thấy cậu giơ ra một tờ giấy bị cháy xém, ở một cạnh tờ còn có vết bị xé rách nhưng vẫn đủ để nhìn rõ chữ ghi trên đó.

"Cẩm nang xuyên không dành cho người mới bắt đầu."

Song Tử đọc dòng chữ kia ra khỏi miệng thì ngơ người.

Mọi người: "..." Cái thứ gì nữa thế ?

Vật lộn mãi, kết quả chính là như bây giờ, mười hai người ngồi vây quanh nhau. Bầu trời qua vết thủng trên trần nhà cũng đã tối. Cả nhóm lần mò mãi mới miễn cưỡng thắp được một ngọn nến.

Nhớ lại đoạn kí ức vừa rồi khiến ai cũng tự giác cảm thấy ê ẩm toàn thân.

"Không phải trùng hợp như thế chứ ?"

"Có ai xuyên không thảm hại như chúng ta không ?"

Bạch Dương nhún vai: "Chúng ta đúng thật là xuyên không, nhưng xuyên vào đâu thì chịu."

"Thế nhưng chúng ta cũng không đến nỗi bị gãy chân, gãy tay nhỉ. Ngoại trừ có cảm giác đau ra thì cơ thể vẫn hoạt động bình thường." Song Tử xoa cằm, nghiêm túc nói. Cậu cũng bổ sung: "Không biết vì sao, vết thương ở chân của mình đã lành lại rồi, trông cứ như đã khỏi được một thời gian rồi."

Quả nhiên, vết cào trên chân của Song Tử đã khép lại, bây giờ chỉ nhìn thấy ba vết sẹo nhỏ như sợi chỉ mà thôi. Nếu không nhìn kĩ có khi còn chẳng nhận ra đó là sẹo nữa.

"Nghe Song Tử nói bây giờ mình mới để ý, hình như cơ thể mình cũng không thấy rã rời như trước nữa." Song Ngư đồng tình.

"Các cậu có thấy đói hay khát gì không ?" Thiên Yết hỏi.

Những người còn lại: "..." Hình như là không.

Xử Nữ bất giác nói một câu: "Ở trong nhà này lâu như thế, mọi người không thấy tò mò nơi này là nơi nào à ?"

Ma Kết: "Vậy để mình đi xem thử. Ở kia có cánh cửa kìa."

Ma Kết định đứng dậy thì những người khác cũng đứng dậy theo.

Ma Kết: "..."

Thiên Bình vội nói: "Hay là chúng ta cứ đi cùng nhau đi. Tách nhau ra nhỡ đâu lại gặp chuyện gì quái gở nữa..."

Nhân Mã cũng gật đầu phụ hoạ: "Chẳng may cậu vừa đi thì tự nhiên có thứ gì chui ra thì sao."

Ma Kết: "..." Mới chưa bao lâu mà mạch não của bọn bạn mình nó lạ lắm.

Thế là cả đám nối đuôi nhau đi về phía cánh cửa. Ma Kết vặn tay nắm cửa, trái tim của mọi người cũng theo đó căng thẳng, không một ai thở mạnh.

Cạch.

Cánh cửa được mở ra. Chần chừ một lúc, Ma Kết bước ra ngoài. Những cái đuôi theo sau cũng ló đầu ra.

Dưới chân cậu là một nền cỏ xanh. Bầu trời thì đen ngòm, không có nổi một ngôi sao sáng.

"Không rơi, duyệt." Mọi người không hẹn cùng nhau mà suy nghĩ.

Nền cỏ không rộng lắm nhưng vừa đủ bao quanh hết căn nhà. Ngoài nền cỏ toàn là cát mịn. Ngoại trừ ngôi nhà này thì chẳng thể nhìn thấy gì nữa. Trước cửa nhà có cắm một cái biển, Cự Giải đi lên đằng trước. Cậu lấy tay phủi cát trên cái biển, dòng chữ cũng theo đó từ từ hiện ra.

"Xin mời nhập tên".

"Đang tiến hành khởi động..." Một âm thanh máy móc vang lên. Cả nhóm giật thót một cái, không khỏi ngó nghiêng. Chỉ có Cự Giải là dứt khoát nhìn lên bầu trời khiến Ma Kết và những người còn lại cũng nhìn theo.

Ở giữa không trung, một cái màn hình số ảo hiện ra. Màn hình lớn hiện ra hai cái dấu ngoặc tròn nằm ngang và một dấu chấm nằm bên dưới.

"Đang tiếp nhận dữ liệu..." Âm thanh máy móc vẫn đều đặn vang lên.

Màn hình số ảo hiện ra hai con mắt và một cái miệng. Nó mở to mắt và há miệng hình bán nguyệt như doraemon.

[ Xin chào ! ]

[ Chúc mừng các bạn đã thành công đến Lục Địa Thứ 13 ! ]

Hai mắt của Song Ngư sáng lấp lánh: "Đây là hệ thống à ? Vậy là chúng ta xuyên vào trong thế giới truyện rồi !"

[ Ngôi nhà mới của các vị... ] Màn hình hệ thống nhìn thấy ngôi nhà bị thủng một lỗ lớn thì xuất hiện một dấu hỏi chấm thật lớn.

Những người khác không hiểu sao tự nhiên có cảm giác chột dạ, mặt cũng mất tự nhiên nhìn trái nhìn phải.

[ Chắc là có sai sót gì rồi, xin đợi một chút. ]

Nói rồi, mười hai cặp mắt được đích thân nhìn thấy cảnh tượng ngôi nhà đang tự sửa, những miếng mái nhà tự động bay lên và ráp lại vào nhau rồi ngay ngắn xếp lại, chẳng mấy chốc, trông nó đã như mới, thậm chí còn mới hơn trước nữa. Bọn họ mắt chữ o mồm chữ a, cho dù có xem phim viễn tưởng thì khi tận mắt chứng kiến như thế cũng khiến bất kỳ ai khó lòng tin được.

[ Được rồi. ] Màn hình hệ thống còn kèm theo một biểu cảm thân thiện có má hồng.

[ Hẳn là các vị đang có rất nhiều thắc mắc, phải không ? ]

[ Nhưng trước tiên, hãy để tôi tự giới thiệu, tôi là phó quản lý của Lục Địa Thứ 13. Tên tôi là Cà Chua. ] Một bên mắt trên màn hình còn nháy mắt, còn không quên nháy ra mấy tia chớp nhỏ nhỏ.

Mười hai con người quên luôn cả việc tra hỏi vì sao mang họ đến đây: "..."

Không đợi ai nhắc, phó quản lý Cà Chua đã chủ động lên dây cót nói không ngừng.

[ Mọi người chính là người mà chúng tôi đang tìm đấy. Sự cân bằng của thế giới này phụ thuộc vào các bạn. Những người anh hùng trong tương lai, nhiệm vụ của các vị chính là mở cửa thông với các lục địa khác, sắp xếp lại cách vận hành của các lục địa và mang lại hoà bình cho toàn thế giới. Chỉ có những người dũng cảm và thông minh như các bạn mới làm được điều đó. Hãy đốt cháy ngọn lửa chính nghĩa bên trong các bạn và lên đường cho hành trình của chúng ta. Cho dù có bao trắc trở, khó khăn thì cũng không thể cản lại ý chí và quyết tâm của những trái tim kiên cường và quả cảm. Go go go !!! ]

Vẫn là mười hai con người ấy: "..."

Kim Ngưu thì thầm nói với những người bên cạnh mình: "Giống đa cấp quá chúng mày."

Sư Tử nhíu mày: "Tin được thứ này không mấy bạn ?"

Màn hình hệ thống ngay lập tức hiện lên một dấu ích to đùng.

[ Xin hãy đọc kĩ quy tắc của lục địa nhé các vị thân mến. Nếu vi phạm sẽ bị phạt đó nha. ]

"Khoan đã ! Cho nên, là mấy người đưa chúng tôi đến cái nơi này rồi khiến chúng tôi trải qua đủ thứ kinh khủng kia !?" Xử Nữ chỉ tay vào màn hình, tức giận nói.

[ Thật lòng xin lỗi vì đã khiến mọi người có những trải nghiệm không vui. Đáng lẽ nên để mọi người đến hẳn đây nhưng lại có vài sai sót xảy ra. Để đền bù, ban quản lý xin gửi mọi người quà bồi thường nhé. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top