Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Hộ vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm. 

Sự tĩnh lặng bao trùm cả học viện.

Đám người luân phiên tuần tra đã ngáp ngắn ngáp dài. Nơi này có kết giới, vốn đã rất an toàn rồi. Tuần tra chỉ là một cái cớ mà thôi.

Ánh trăng sáng thoáng cái đã bị mây che khuất, đâu đó một cái bóng đen cứ thế phóng qua kết giới, lao ra bên ngoài.

Đám người tuần tra giật mình tỉnh giấc, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu. Không có báo động, thức là không có nguy hiểm. Bọn họ cũng không cần lo lắng.

An Lãnh Quận Vương phủ nửa đêm có khách, vậy mà không một ai cản lối chặn đường. 

Mộc Ngân một đường đến đây, đôi mắt đỏ chỉ toàn chết chóc, mái tóc bạc trắng càng làm tăng thêm vẻ hoang dại, gương mặt phần lớn đã bị mặt nạ che đi. Hắn cung kính quỳ gối trước người trên cao kia, cúi sâu đầu gọi:

- Ba, Tiểu Ngân đã quay lại rồi.

An Lãnh Quận vương phẩy tay, ra hiệu cho người đứng dậy. Hắn từng bước rời khỏi ngai cao tiến đến phía Mộc Ngân, giọng đã không còn chút lạnh nhạt:

- Tiểu Ngân ngoan, tới đây. Con thấy không, bọn chúng đều là kẻ giả dối. Hoàng Tinh Vân cũng vậy, Vân Hy cũng vậy. Chỉ có ba thực lòng yêu thương con, lo lắng cho con thôi. 

Mộc Ngân không đáp, chỉ có cúi đầu phục tùng. Không ai biết hắn đang nghĩ gì, càng không biết từ khi nào hắn lại đến chỗ An Lãnh Quận Vương.

Một năm trước, Mộc Ngân tạo phản, Ma Đế cho người truy giết khắp nơi, khiến hắn sống không bằng chết tại lãnh địa của Hỏa Thần Thân Vương. Nếu không nhờ có Tiểu Ngân tìm được người mang về, hắn từ sớm đã chết rồi. Hắn biết, Hắc Phong Thống lĩnh vốn là người của Ma Đế. Là Ma Đế tự dựng chuyện, muốn giết Tiểu Ngân, sau đó đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn. Hắn ta đã có trong tay thứ hắn ta cần rồi, cho dù là hắn, hay Tiểu Ngân chỉ là một nước cờ mà thôi.

An Lãnh Quận Vương dẫn hắn đến một căn phòng tối, hơi vẩy tay đốt lên ba ngọn nến xanh như lân tinh, lộ rõ bên trong đó một bóng người bị đóng đinh ghim trên tường, gương mặt chỉ có sự thống khổ cực điểm. 

- Con trai, ba đã bắt được hắn cho con rồi. Hiện tại con muốn làm gì hắn cũng được. Hắn không thể uy hiếp con nữa đâu.

Mộc Ngân lạnh nhạt đảo mắt qua, tên kia sớm đã mất hết lý trí. Cả thân bị cố định bằng tám cái đinh dài, trực tiếp đâm xuyên qua xương cẳng tay và cẳng chân ghim lên tường, trên người thậm chí không có chỗ nào nguyên vẹn. 

Mộc Ngân hừ lạnh một tiếng, bàn tay như dao găm đâm thẳng vào lồng ngực người, lôi trái tim vẫn còn đập yếu ớt ném xuống sàn lạnh. Mùi tanh tưởi lan tràn trong không gian, máu văng lên tường gỗ tạo khung cảnh rùng rợn.

An Lãnh Quận Vương hài lòng gật đầu:

- Giỏi lắm. Không cần phải nương tay với chúng. Chỉ cần dám uy hiếp đến con, tất cả đều phải chết.

Mộc Ngân càng chẳng muốn nói gì. Đó không phải tàn nhẫn giết hắn, đó chỉ là đang giải thoát cho hắn thôi. Nhìn vào hiện trạng kia, Hắc Phong thống lĩnh nhất định đã bị nhốt ở đó khá lâu rồi. Lưỡi bị rút mất không thể nói, cơ thể cũng bị cấy vô số độc trùng, tứ chi bị ghim lại bất lực. Hôm nay Mộc Ngân không giết hắn, hắn cũng bị thứ kia dày vò sống không nổi.

An Lãnh Quận Vương đại loại dắt người đi một hồi, cuối cùng mới đưa Mộc Ngân về lại đại sảnh. Chỗ đó từ lâu đã sắp xếp một bàn ăn nhỏ rồi. Nói Mộc Ngân ngồi xuống đối diện, An Lãnh Quận Vương niềm nở mở nắp một tô sứ, bên trong là súp thơm ngát, là súp tôm mà hắn thích ăn nhất.

Mộc Ngân không chút nghi ngờ cầm muỗng lên thử một chút. Hương vị so với ngày trước không hề khác chút nào. Hắn thích hương vị này, càng thích cách nấu súp này. Đáng tiếc, người này từ sớm đã không còn là ba ba Vân Thiên của hắn nữa.

Một cảm giác đau nhói nơi khóe mắt khiến Mộc Ngân cau mày, động tác cũng thoáng cái khựng lại.

An Lãnh Quận Vương lập tức nhận ra, nắm lấy cổ tay Mộc Ngân, lo lắng hỏi:

- Nguyền ấn? Con bị thứ này từ bao giờ?

Mộc Ngân lắc đầu, gương mặt rõ ràng vẫn chỉ có thống khổ cực điểm.

An Lãnh Quận Vương lập tức đen mặt:

- Lại là thằng nhóc đó. Nó dám lợi dụng cơ thể con làm trò? Quả nhiên không giết nó khi đó là sai lầm lớn.

Mộc Ngân vẫn chưa điều tiết được hơi thở, trán đã vã mồ hôi lạnh chịu đựng. 

An Lãnh Quận Vương không đành lòng, giúp một tay dìu người ngồi dựa vào ghế lớn, nói:

- Thả lỏng cơ thể, ba giúp con lấy thứ kia ra. Rất nhanh sẽ không đau nữa đâu.

Mộc Ngân lập tức nắm chặt tay người kia, lắc đầu:

- Không được... Ba đừng lo... Tiểu Ngân không đau... Tiểu Ngân cũng không sợ.

An Lãnh Quận Vương càng không đành lòng, càng lúc càng chắc chắn:

- Nghe lời ba lần này. Ngủ đi. Sẽ không sao đâu.

Mộc Ngân như bị thôi miên, thực sự thiếp đi. 

An Lãnh Quận Vương mới chắc chắn áp tay lên cổ Mộc Ngân, liên tục tìm kiếm rút ra một dấu ấn nhỏ. Đây nới thực sự là chân thể của nguyền ấn. Hắn là người hạ thứ này, dễ gì để người khác biết được đó thực sự là thứ gì. Lần này lại ở trong cơ thể Mộc Ngân, hắn mới miễn cưỡng lấy ra thôi.

Mộc Ngân ngủ rất lâu, khi tỉnh lại sắc trời đã gần sáng rồi. Hắn hơi cựa mình, thấy bản thân đã ở phòng y tế có phần khó hiểu. Lẽ nào là An Lãnh Quận Vương đưa hắn về đây?

Đáp lại hắn, một người thân thủ nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, cung kính nói:

- Thiếu gia, người tỉnh rồi. Quận Vương phân phó ta đến bảo vệ cho người. Có gì phân phó có thể gọi ta.

Mộc Ngân hơi đảo mắt qua, một tay ôm trán mệt mỏi:

- Tháo mặt nạ ra

Người kia thực sự tháo mặt nạ, để lộ gương mặt thiếu niên khá non nớt, hoàn toàn trái ngược với khí tức chết chóc cùng với thân thủ nhanh nhẹn kia.

Mộc Ngân tiếp tục hỏi:

- Cậu tên là gì?

Thiếu niên cúi đầu, thành thực đáp:

- Chúng ta không có tên, chỉ có số hiệu. Ta là số 17. Thiếu gia, người gọi theo số được rồi.

Mộc Ngân nhẹ lắc đầu, với đến cây bút cùng một tờ giấy trên bàn, viết lên mấy chữ nói:

- Ngày mai đến nhập học đi. Với gương mặt của cậu, không ai nghĩ cậu đã thành tinh đâu.

Thiếu niên cung kính nhận lấy tờ giấy giới thiệu, nhìn vào hai chữ "Hắc Trạch" đột nhiên cảm giác có gì rất khó tả. "Hắc Trạch" này... là tên của cậu ta sao?

Mộc Ngân không nói gì thêm, lần nữa mệt mỏi nằm xuống giường. Cũng chẳng hiểu tại sao sau khi lấy nguyền ấn ra, hắn lại cảm thấy mệt đến độ này. Có lẽ là tác dụng phụ. Bằng không An Lãnh Quận Vương sẽ không để người đến như thế này. Hoặc giả thử, thiếu niên này căn bản không phải đến bảo vệ hắn, mà là theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Đầu giờ sáng, Hắc Trạch qua cửa thành công, cứ thế thành học viên mới. Thành thực mà nói, nhìn cái bộ mặt búng ra sữa này của cậu ta mà lại là một trong số đội ngũ sát thủ mạnh nhất của An Lãnh Quận Vương chắc cũng chẳng ai tin. Theo thông tin của Mộc Ngân thu thập được, số 17 này năm nay 142 tuổi, hồi nhỏ là cô nhi, được An Lãnh Quận Vương đặc biệt lựa chọn nhặt về đào tạo. Đám người này bị ép liều chết sinh tồn, sau đó lại chịu thử thách trong động băng vĩnh cửu hơn 100 năm. Nhờ vào băng nguyên tố làm chậm quá trình lão hóa, hình dáng cậu ta mới có thể như thiếu niên 16 tuổi thế kia.

Chẳng biết trùng hợp thế nào, Hắc Trạch lại cùng lớp với Lệ Dương. Hai đứa nhỏ lạ người ngoài, chẳng hiểu thế nào lại ngồi cùng một bàn. Sau giờ học, hai đứa vẫn chẳng nói được câu nào, cùng một đường đến phòng y tế. 

Lệ Dương ngơ ngác một hồi, sau không nhịn được hỏi:

- Bạn học mới, anh đi theo em làm gì?

Hắc Trạch tuyệt không nói một câu, cứ thế đi trước vào phòng, tự nhiên lấy đồ trong tủ lạnh ra nấu nướng.

Lệ Dương càng chẳng hiểu, bám theo ca ca hỏi:

- Anh ấy là ai thế? Sao lại đột nhiên tới chỗ này?

Mộc Ngân cười cười, mắt đã bị băng lại coi như không nhìn thấy, chỉ nói:

- Là em trai một người bạn của anh. Cậu ấy hơi ít nói thôi, không sao đâu. Hôm nay đến tìm anh sớm vậy, không muốn đi chơi với Dương Dương à?

Lệ Dương chu môi lắc đầu:

- Anh ấy hiện tại nhìn thấy rồi, chỗ nào cũng muốn đi, còn nói phải đọc nhiều sách mới không bị tụt lại. Em đến chỗ này chơi với anh còn hơn.

Mộc Ngân mỉm cười, hơi vuốt mái tóc dài, an ủi:

- Em cũng thích ra ngoài mà phải không? Sau này không cần đến thường xuyên nữa đâu. Ca ca không buồn. Có Hắc Trạch ở đây, anh cũng không bị đói đâu.

Lệ Dương thậm chí không hề cảm thấy câu nói này có gì không đúng, lập tức gật đầu:

- Thật ạ? Vậy ca ca, ngày mai em muốn theo Bạch Nguyệt ca ca đi câu cá có được không?

Mộc Ngân gật đầu:

- Tất nhiên là được. Chỉ cần em muốn, tất cả đều được.

Lệ Dương vui đến xém chút đã nhảy lên, vươn người hôn bẹp vào má Mộc Ngân một cái, nhảy chân sáo rời đi.

Mộc Ngân sau đó lại dần lạnh nhạt, gương mặt thoáng cái không còn chút cảm xúc. Hắn biết, Lệ Dương cũng chỉ là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi. Vậy nên những gì hắn từng ao ước, từng mộng tưởng, hắn cũng nên dập tắt rồi. Sau này, cũng đừng nên để chuyện đó ảnh hưởng nữa.

Hắc Trạch chuẩn bị đồ xong, cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn mới đứng bên cạnh chờ đợi.

Mộc Ngân không tháo băng mắt, nhàn nhạt nói:

- Ngồi xuống đi.

Hắc Trạch ngồi xuống, rất nhanh hiểu ý cẩn thận cắt nhỏ đồ, đưa cho Mộc Ngân một cái thìa để hắn có thể ăn được dễ dàng hơn.

Mộc Ngân lại chỉ lắc đầu, đưa cái thìa cho Hắc Trạch, nói:

- Ta không đói, cậu ăn đi.

Hắc Trạch ngạc nhiên, khó hiểu nói:

- Thiếu gia, từ đêm qua người không hề ăn gì cả, sao lại không đói? Quận Vương có dặn ta phải chăm sóc người, mong người đừng làm khó ta.

Mộc Ngân lần nữa lắc đầu:

- Ta không muốn ăn. Cậu ăn đi. Sau này cũng không cần gọi ta thiếu gia nữa. Giống như bé con hồi nãy, gọi ca ca đi.

Hắc Trạch có vẻ khó xử, Mộc Ngân lại nói:

- Không cần khó xử, đó là ý của ta, ông ấy sẽ không phản đối đâu. Hơn nữa với tuổi của cậu, gọi ca ca đã là hợp lý rồi. Còn nếu không muốn, vậy thì gọi bằng tên đi, ta cũng không phản đối.

Hắc Trạch mím môi. Nếu phải gọi thẳng tên, cậu còn khó xử hơn nhiều. Cuối cùng, Hắc Trạch vẫn phải cắn răng gọi:

- Ca ca, anh đừng bỏ bữa, ăn một chút thôi cũng được.

Mộc Ngân bật cười. Quá miễn cưỡng. Quả nhiên cái gì cũng cần có thời gian. Hắn hơi dựa lưng vào thành giường, mệt mỏi vô cùng:

- Anh không đói. Em ăn trước đi. Anh muốn ngủ một chút, không cần lo cho anh.

Hắc Trạch cau mày:

- Thiếu... ca ca, anh rốt cuộc bị gì? Khó chịu chỗ nào?

Mộc Ngân lắc đầu, cơ thể yếu ớt rũ xuống thiếp đi. 

Hắc Trạch lập tức bật dậy, chạm tay đến trán Mộc Ngân xem thử. Nóng quá, đột nhiên lại phát sốt rồi? Buổi sáng thiếu gia đúng là có yếu một chút, không ngờ hiện tại lại phát sốt rồi.

Mộc Ngân ngủ không yên, miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên ai nghe không rõ. 

Hắc Trạch cảm giác không ổn, đem truyền âm về cho An Lãnh Quận Vương.

An Lãnh Quận Vương chỉ nói đó là phản ứng bình thường khi lấy nguyền ấn ra, cậu mới an tâm được một chút. Không ngờ sau đó quận vương lại hỏi thêm một câu:

- Nó đã gọi tên ai?

Hắc Trạch kỳ thực đã nghe được cái tên kia, chỉ là sau đó không biết nghĩ đến cái gì, bèn nói:

- Cậu ấy không nói gì cả, chỉ mê man từ khi trở về thôi.

An Lãnh Quận Vương không nói nữa ngắt đi, Hắc Trạch nhìn lại Mộc Ngân lại có phần không đành lòng. Cậu lần nữa chạm tay đến trán Mộc Ngân, nhiệt độ hình như càng tăng cao rồi. Như thế này thực sự không sao?

Mộc Ngân hình như đã gặp ảo giác, vô thức nắm chặt bàn tay người bên cạnh, nước mắt lại vô thức trào xuống:

- Tiểu Ngân, đừng đi... Xin cậu, quay về bên cạnh tôi đi được không?

Hắc Trạch rất muốn rút tay, sau đó lại không nỡ ngồi xuống. Cho dù cậu có từng giết bao nhiêu người, nếm bao nhiêu máu, cậu cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Bao nhiêu năm chỉ bị coi như công cụ, đây là người đâu tiên cho cậu một cái tên, nhường cho cậu đồ ăn thức uống, coi cậu như em trai đối xử. Cậu nghĩ, đó là cảm động, cũng có thể là được thương hại. Chỉ là cậu chẳng quan tâm đến chuyện đó. Cậu chỉ mà muốn bảo vệ người này mà thôi.

Mộc Ngân có vẻ bớt bất an hơn, hai tay bám chặt lấy tay Hắc Trạch, thu mình run rẩy như đứa nhỏ sợ bị bỏ rơi.

Hắc Trạch không dám động, chỉ ngồi lại đó, ngâm nga một giai điệu xa lạ. Người này giống như thiên sứ vậy. Yếu ớt mong manh, còn rất tốt nữa. Chỉ là, thế giới này quá tàn khốc. Lớn lên là thiên sứ sẽ chỉ chịu thiệt thòi. Giống như cậu hơn trăm năm trước, bị người đày xuống luyện ngục tàn khốc, đọa hóa thành ác ma. Một thiên sứ lớn lên ở địa ngục, cho dù có muốn tốt đến đâu, cuộc sống cũng ép cậu chẳng thể tốt lên.

Buổi tối, Lý Hân Nam có quay lại một lần, nhìn thấy người lạ cũng chẳng nói gì cả, chỉ đưa cho cậu một ít thuốc hạ sốt, nói là phải cho Mộc Ngân uống lại đi ngay.

Hy vẫn luôn để Tiểu Ác Ma truyền tin cho hắn, số 17 này bề ngoài hoàn  toàn phục tùng An Lãnh Quận Vương, kỳ thực lại từ sớm có xung đột với những tên tay sai khác. Hiện tại bên cạnh Hy, còn chẳng biết phúc hay họa. Chỉ là hôm nay gặp rồi, hắn mới dám nhẹ thở phào. Xem ra cũng không tệ như hắn tưởng tượng. Thời gian nay, hắn chỉ có thể cố gắng đừng để những đứa em kia đến gần cậu ấy thôi. 

Hắc Trạch dù sao cũng là kẻ luôn phải đương đầu với cái chết, bản năng cũng cao hơn nhiều. Cậu nhìn qua mấy viên thuốc, cẩn thận cạo ra mỗi viên một chút uống trước, chắc chắn không vấn đề gì mới cho Mộc Ngân uống. 

Quả nhiên, không đến vài tiếng sau, Mộc Ngân có thể hạ sốt an ổn ngủ, sắc mặt cũng bớt trắng hơn. Hắc Trạch bấy giờ mới có thể an tâm, yên lặng để Mộc Ngân nắm lấy tay suốt cả một đêm.

Cuối tuần, mới sáng sớm Lệ Dương đã tìm đến. Hắc Trạch nhìn qua chỉ ra hiệu ý nói bé hãy yên lặng, Lệ Dương đành phải gật đầu. Bé đến thật gần, cố gắng áp chế thật nhỏ giọng hỏi:

- Ca ca bị sao thế? Hình như sắc mặt có hơi trắng.

Hắc Trạch lắc đầu:

- Không sao, thiếu ngủ thôi.

Lệ Dương không tin, vươn tay muốn chạm thử vào cổ Mộc Ngân.

Hắc Trạch lập tức theo phản xạ gạt ra, nói:

- Đừng động. Để ca ca ngủ.

Lệ Dương có vẻ không vừa ý, sau đó lại mím môi không dám chạm đến nữa, đành nói:

- Anh giúp em chuyển lời với ca ca là em có đến chào anh ấy nhé. Buổi chiều em sẽ quay lại. Anh có cần thứ gì không, em mua giúp anh.

Hắc Trạch lắc đầu:

- Không cần.

Lệ Dương hơi chu môi, sau đó đành phải rời đi.

Hắc Trạch hơi đảo mắt qua một chút, sau đó lại yên lặng ngồi đó, thậm chí còn không đổi tư thế. Cậu là lo chỉ cần cậu động, người đang ngủ kia sẽ tỉnh giấc.

Hơn chín giờ sáng, Mộc Ngân cuối cùng cũng thoát khỏi cơn mê, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Hắc Trạch mới dám rời khỏi, nói:

- Anh làm vệ sinh chút đi, em nấu đồ ăn sáng cho anh.

Mộc Ngân hơi kéo tay cậu ngồi lại, tháo băng mắt xuống mỉm cười:

- Không cần đâu. Từ đêm qua không hề chợp mắt phải không? Nghỉ chút đi, anh tự làm được.

Hắc Trạch lập tức phản đối:

- Em không mệt.

Mộc Ngân thoáng cái nghiêm mặt:

- Đó là mệnh lệnh.

Hắc Trạch rùng mình, sau đó đành phải vâng lời leo lên giường.

Mộc Ngân bật cười, vuốt lại mái tóc đã rối bù của thiếu niên, nói:

- Vậy mới ngoan. Ngủ đi. Chỗ này rất an toàn. Anh sẽ không sao đâu.

Hắc Trạch hơi ngẩn người, nụ cười của người này đẹp như hướng dương vậy. Chẳng hề giống nét mặt lạnh nhạt chỉ mới cách đó không đến mấy giây. Cậu vươn tay nắm lấy tay Mộc Ngân, mặc cả:

- Em sẽ chỉ ngủ một tiếng thôi. Chỉ một tiếng thôi. Anh nhất định phải gọi em dậy đấy.

Mộc Ngân cười cười gật đầu. Hắc Trạch mới rũ mắt ngủ mất. 

Quả nhiên cuộc sống của đám sát thủ chẳng dễ dàng gì. Bản thân hắn từng trải qua, tất nhiên không lạ. Hắn đã từng suốt một tháng liền gần như thức trắng, mỗi ngày thậm chí không được chợp mắt quá hai tiếng đồng hồ. Liên tục như vậy, hắn gần như đã kiệt sức. Chỉ là so với việc bỏ mạng, hắn vẫn phải cố gắng sinh tồn. Hắc Trạch từ đêm qua thậm chí không đổi tư thế ngồi bên cạnh hắn, hắn tất nhiên đều biết. Tiểu Ác Ma bên cạnh hắn có thể nhìn thấy tất cả, cũng sẽ không để kẻ nào có ý đồ xấu với hắn. Chỉ là đứa nhỏ này vẫn quá đơn thuần, không hề có ý định sẽ phản hắn, khiến hắn cảm thấy có phần đáng thương. Đối xử tốt một chút, không chỉ khiến cậu thoải mái, còn giúp hắn nhiều thêm một cái trợ thủ.

Mộc Ngân rửa mặt, đem dải băng trắng che lại mắt, lấy thêm cây gậy trúc trong góc phòng rời đi. Nhân lúc không có ai, hắn phải tranh thủ đi mua chút đồ để trong tủ lạnh trữ dần. Hiện tại hắn ra ngoài cũng không tiện, đi ít một chút đỡ gây chú ý.

Hôm nay là ngày nghỉ, căn tin cũng vắng người hẳn. Mộc Ngân theo hướng dẫn của Tiểu Ác Ma, một đường đến thẳng quầy thịt tươi, đại loại nhặt một giỏ đẩy mang ra thanh toán.

Người bán hàng xem ra quen mặt hắn, vui vẻ nói:

- Ngân chủ nhiệm, cậu mua nhiều đồ như vậy có tiện không? Tôi nhờ người mang về giúp cậu nhé.

Mộc Ngân cười cười, khéo lời từ chối:

- Không cần đâu. Cảm ơn anh. Anh tính tiền giúp tôi đi, tôi tự làm được rồi.

Người bán hàng vô cùng xởi lởi:

- Cậu đừng ngại. Ngày trước cậu là chủ nhiệm lớp con gái tôi, con bé rất thích cậu. Lâu dần không thấy cậu, nó cũng nhớ cậu lắm. Tôi còn cho rằng cậu đã đi đâu, thì ra lại vẫn còn ở đây. Đừng ngại, tôi giúp cậu một tay.

Mộc Ngân không tiện từ chối, đành phải đồng ý. Thanh toán xong, người bán hàng thực sự gọi một cậu nhân viên giúp Mộc Ngân mang đồ về, còn giúp hắn xếp lại cẩn thận đồ trong tủ lạnh, cuối cùng mới cúi đầu chào rời đi.

Mộc Ngân tất nhiên có thể nhận ra bên ngoài đã nhiều thêm một bóng người, chỉ quay lại cười cười nói:

- Nhỏ tiếng chút, trong phòng còn có người đang ngủ. Hôm nay em không đi câu cá à?

Bạch Dương như bị bắt được vụng trộm giật nảy, nước mắt lại trào xuống. Cậu chạy đến ôm chặt lấy Mộc Ngân, nói không thành câu:

- Tiểu Ngân ca ca, đều là Dương Dương không tốt... Dương Dương không cần nhìn thấy... Dương Dương chỉ cần anh khỏe mạnh thôi...

Mộc Ngân hơi vuốt tóc Bạch Dương, lắc đầu:

- Không được nói bậy. Anh không sao. Anh vẫn đang rất khỏe mạnh mà. Đừng khóc nữa. 

Bạch Dương không dám buông tay, nước mắt vẫn cứ lăn dài. Cậu chỉ cảm thấy rất đau, rất khó chịu. Nếu sớm biết Tiểu Ngân ca ca phải đánh đổi đến độ này, cậu sẽ không đồng ý để anh ấy làm. Bao nhiêu năm qua không nhìn thấy, cậu vẫn sống rất tốt. Hiện tại đổi lại rồi, cậu lại chẳng thấy vui vẻ gì cả. 

Mộc Ngân khẽ thở dài, nhỏ tiếng nói:

- Bé con, em là em trai của anh. Anh chỉ muốn bảo vệ cho em thôi, như vậy có gì là sai? Đừng khóc, cũng đừng sợ gì cả. Chỉ cần em sống thật tốt, đó mới là không phụ công những chuyện anh đã làm. Ngoan, nín đi. 

Bạch Dương mím môi, thực sự buông tay, đôi mắt rõ ràng chỉ có sự cố chấp. 

Mộc Ngân lại nói:

- Anh khó lắm mới dỗ được Hắc Trạch ngủ một chút. Đừng làm phiền cậu ấy. Em về trước đi. Khi nào rảnh lại đến với anh.

Bạch Dương rõ ràng không cam lòng, sau cũng đành nghe lời về trước. Hắc Trạch dường như đã bị động tỉnh lại, nhỏ tiếng hỏi:

- Sao anh không để cậu ta biết chuyện anh nhìn thấy rồi?

Mộc Ngân hơi mỉm cười kéo băng mắt xuống, đôi mắt rõ ràng chỉ có ôn nhu:

- Anh có rất nhiều địch nhân, đó còn là em trai anh, nếu để bọn họ biết quá nhiều chuyện, sợ là sẽ chẳng còn an toàn nữa.

Hắc Trạch lần nữa hỏi:

- Vậy tại sao anh lại để em biết?

Mộc Ngân không một chút do dự, đáp:

- Bởi vì em không chỉ là em trai anh, còn là đồng đội, là hộ vệ của anh. Cho dù là vì bất cứ nguyên do nào, hiện tại chúng ta đều phải sát cánh bên cạnh nhau. Anh không tin em, vậy còn có thể tin ai đây? Còn chưa được một tiếng. Em ngủ thêm chút nữa đi. Yên tâm, em bảo vệ anh trong bóng tối. Vậy thì ngoài ánh sáng, để ca ca bảo vệ cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top