Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Tiểu Ngân ca ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Ngân cõng theo Lục Lan đi rất lâu, áng chừng cũng đã đi rất xa rồi. Hắn chỉ vẫn không hiểu, rốt cuộc cầu thang này không có đích, hay là đã đi sai đường rồi?

Lục Lan phía sau cảm giác nhịp độ rõ ràng chậm lại, có vẻ ngượng ngùng hỏi:

- Tôi nặng lắm phải không? Cậu bỏ tôi xuống đi, tôi tự đi được.

Mộc Ngân cười cười lắc đầu:

- Không phải cô nặng. Đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi chỉ cảm thấy cảnh này rất quen thôi.

Lục Lan ngạc nhiên:

- Thực sự rất quen sao?

Mộc Ngân ừm một tiếng, vui vẻ nói:

- Hơi mơ hồ một chút, nhưng hình như tôi cũng từng được cõng đi cả một đoạn đường dài thế này. Tuy không nhớ được người đó là ai, nhưng cảm giác như chung huyết thống vậy.

Lục Lan bật cười:

- Là song sinh với cậu sao?

Mộc Ngân đột nhiên cau mày. Song sinh? Dường như cũng từng có người nói như vậy. Hắn tăng nhanh cước bộ, mặc cho đôi chân đã có chút mệt mỏi cũng phải tiến lên phía trước. Người kia rốt cuộc là ai? Cảm giác sao lại quen thuộc như vậy?

Lục Lan hơi khó hiểu, nhỏ tiếng hỏi:

- Tôi nói sai rồi sao?

Mộc Ngân lắc đầu:

- Không phải. Chỉ là gợi cho tôi một số chuyện thôi. Đi nhanh một chút, biết đâu tôi có thể nhớ lại được gì đó.

Lục Lan biết điều không nói nữa, mặc cho Mộc Ngân chạy đi.

Mộc Ngân chạy đến không biết mệt mỏi, cuối cùng có thể đến được ánh sáng kia, trước mặt lại chỉ là vực sâu vô tận. Hắn đặt Lục Lan xuống, đôi mắt rõ ràng lộ vẻ thất vọng.

Lục Lan nắm tay hắn, lắc đầu:

- Chúng ta trở lại đi. Đã là đường cụt rồi. Biết đâu vẫn còn con đường khác.

Mộc Ngân rút tay lại, giọng đã trầm hẳn:

- Cho dù nó có là đường cụt, tôi cũng không muốn phải dừng lại ở đây. Lục Lan, bảo trọng.

Dứt lời, Mộc Ngân không chút do dự lao đầu xuống vực sâu không đáy. Đâu đó trong không gian, một âm thanh âm lãnh truyền đến:

"Vượt qua luyện ngục, ngươi chính là người được chọn. Ngươi có nguyện ý không?"

Mộc Ngân không chút sợ hãi đáp:

- Sau khi kết thúc, ta có thể được lợi gì?

Âm thanh kia hồi lâu phản hồi:

"Ba yêu cầu, bất kể điều gì."

Mộc Ngân hít sâu một hơi đổi tư thế, đôi mắt chỉ còn quyết tâm:

- Ta đồng ý.

Trước mặt hắn, từ khi nào đã xuất hiện thêm một tờ giấy trắng, toàn bộ điều khoản đều được ghi lại vô cùng rõ ràng.

"Đóng dấu vân tay, khế ước chính thức có hiệu lực."

Mộc Ngân đặt bàn tay lên mặt giấy, cũng xác định mọi chuyện phải làm. Bên cạnh hắn, Lục Lan không ngờ cũng chạm tay đến, vô cùng chắc chắn:

- Ta cũng đồng ý.

Khế ước sáng rực, đẩy hai người bọn họ đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Còn là từ độ cao đến vài trăm mét lao xuống.

Mộc Ngân khi đó chỉ là theo phản xạ ôm lấy cô gái nhỏ xoay người, cứ thế làm đệm lưng tiếp đất. Kỳ lạ chính là, hắn căn bản không hề thấy đau.

Bên cạnh đó, một cô bé con còn đang vui vẻ thu lại một thứ như bông gòn, cười hì hì khen thưởng:

- Bảo bối nhà chúng ta càng ngày càng giỏi. Lại cứu được người rồi.

Mộc Ngân nhìn lên bé con kia, lại nhìn vào cô gái còn nằm trong ngực có chút hơi khó đỡ. Lục Lan biết ý buông tay đứng dậy, Mộc Ngân mới vờ ho hai tiếng, hỏi:

- Cô bé, cảm ơn em cứu anh chị nhé. Xin hỏi, chỗ này là chỗ nào?

Cô bé con cười hì hì, đáp:

- Anh chị từ trên đó xuống phải không? Lần đầu tiên em thấy có cả hai người xuất hiện cùng lúc đấy. Chỗ này là tầng thấp nhất của thế giới, gọi là Hư Vô. Em là hướng dẫn của mọi người, giúp mọi người hoà nhập với chỗ này. Tên của em là Bối Bối.

Mộc Ngân rất nhanh nắm được điểm nhấn, nắm tay Lục Lan kéo đi, hỏi:

- Bối Bối, em nói hướng dẫn hoà nhập, tức là thế nào?

Bối Bối vươn tay đùa giỡn cục bông nhỏ, đáp:

- Mọi người khi đến đây đều đã không còn ký ức, bọn họ cũng không biết bắt đầu từ đâu, sẽ kết thúc như thế nào. Em chỉ giúp họ quen với nơi này thôi. Đó cũng coi như giúp bọn họ có thêm mục đích sống.

Mộc Ngân đã hiểu, chỉ gật đầu:

- Em vất vả rồi. Anh chị mới đến, nhờ em giúp nhé. Anh là Mộc Ngân, chị ấy là Lục Lan, sau này nhờ em chỉ giáo.

Bối Bối vui vẻ nhận lời, đưa hai người bọn họ đến một căn nhà nhỏ hầu như đầy đủ đồ dùng, nói là có thể tùy ý sử dụng. Ở đây họ không có tiền, đều là tự cung tự cấp. Nếu muốn có đồ ăn, tháng đầu sẽ được cung cấp bình thường, từ tháng sau đó phải tự sản xuất. Tiếp tục tồn tại.

Mộc Ngân cũng dần mường tượng được tại sao bọn họ đều không muốn đi nữa. Cuộc sống ở chỗ này rất tốt, họ không nhất thiết phải đi đâu cả. Tự cung tự cấp, họ cũng đã đủ dùng rồi.

Có điều, hắn không giống bọn họ. Có thứ gì vẫn thôi thúc hắn phải rời khỏi đây. Hắn tin, với ba điều kiện kia, ký ức của hắn sớm muộn cũng phục hồi lại.

------------------------------------

Sau khi nhận ra chân tướng, Lý Hân Nam thực sự không dám làm bừa nữa. Dựa vào thủ pháp của hắn, không đến vài ngày, vết thương sâu trên cơ thể Tiểu Ngân đều đã lành lại, chỉ còn xương khớp vẫn còn cần chút thời gian.

Có điều, bệnh binh tỉnh lại hai lần, ngoài hơi động ngón tay ra, toàn bộ đều không thể làm gì được. Hai tay đều bị thương, đôi mắt và thanh quản đều bị chính tay hắn hạ thủ. Lý Hân Nam cảm giác lần này hắn đúng là làm quá lớn chuyện rồi. Không chịu hỏi rõ đã đánh người, ngu ngốc hết sức.

Đại loại sau đến đúng một tuần, áng khi thuốc đã hoàn toàn hết tác dụng,  Lý Hân Nam mới dám một lần hỏi cho rõ chuyện. Ma Đế chết tiệt lại nhằm đúng thời điểm quay về.

Ma Đế có vẻ căng thẳng, ra hiệu cho hắn ra ngoài, trầm trọng hỏi:

- Cậu biết chuyện Miên Miên tự mình xông vào Ma Đế điện chưa?

Lý Hân Nam thoáng cái rùng mình, gấp gáp:

- Là khi nào? Hiện tại cô ấy đang ở đâu?

Ma Đế lắc đầu:

- Không biết. Có nguồn tin tuồn ra ngoài con bé bị bắt được, không rõ đã bị giam chỗ nào. Thời gian này cậu đừng ra ngoài, cũng đừng để Tiểu Ngân biết. Tôi sợ cậu ấy sẽ kích động. Cậu ấy đã yếu lắm rồi.

Lý Hân Nam cau mày:

- Tôi lấy gì tin cậu? Cậu không phải từng muốn giết tôi và cậu ấy sao?

Ma Đế lần nữa lắc đầu:

- Chúng ta có rất nhiều bản thể, Ma Đế cũng dựa vào đó đánh lạc hướng khắp nơi. Cậu có thể không tin tôi, nhưng không thể không tin Tiểu Ngân được.

Lý Hân Nam mím môi, buộc phải gật đầu:

- Được rồi. Vậy cậu tính thế nào?

Ma Đế tiếp tục:

- Tôi trước sẽ đến Ma Đế điện một chuyến. Để tránh bất trắc, tôi phải do thám một chút. Tiểu Ngân đành nhờ cậu.

Lý Hân Nam thở dài:

- Được rồi. Cẩn thận. Cho dù không cứu được người, ít nhất phải toàn mạng quay về.

Ma Đế gật đầu, thoáng cái rời đi.

Lý Hân Nam quay lại phòng y tế, lập tức phát hoảng. Cả Hắc Trạch và Tiểu Ngân đều không còn ở đó nữa. Hắn chỉ vừa đi một chút, rốt cuộc là kẻ nào nẫng tay trên rồi? Hắn phóng mắt qua cửa sổ, phía xa vẫn còn hai cái bóng vác theo bao tải chạy một mạch.

Lý Hân Nam đang trong cơn giận, chẳng cần nghĩ thêm cái gì cả, một đường phóng tới đuổi theo. Muốn cướp người trong tay hắn. Hắn không cho phép.

Hai tên kia biết chạy không nổi, bất chấp ném hai bao tải xuống thác nước, cùng lúc nhảy xuống tẩu thoát.

Lý Hân Nam cho dù có bực, hắn cũng phải cứu người trước. Chẳng qua nước chảy quá xiết, hắn chỉ kịp vớt được một cái lên, cái kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Hắn thở hắt một hơi mở túi, nhìn thấy Hắc Trạch không biết nên mừng hay nên giận nữa. Hắn đúng là đã mong bao tải hắn vớt được chính là Hắc Trạch. Chẳng qua thực sự vớt được rồi, hắn lại thấy lo lắng hơn nhiều. Hy bị thương quá nặng, với độ cao của thác nước này đã khó sống, ở trong bao tải kia, lại càng không thể sống. Hắn có phần không cam lòng, cũng có chút cắn rứt khó chịu.

Điều tiết lại cảm xúc, hắn chỉ đành đưa Hắc Trạch về trước. Xác của Hy, xem ra chỉ đành tùy duyên tìm kiếm vậy.

Hạ nguồn, Bạch Dương lâu lắm mới ra ngoài được một lần, Bạch Nguyệt liền nói cậu với Lệ Dương ở đó câu cá. Buồn chán nửa ngày, cuối cùng lại vớt lên cái bao vừa nặng vừa đen. Lệ Dương tò mò mở túi, hoảng đến hét lên một tiếng, toàn thân cũng run bần bật.

Bạch Dương khó hiểu đến gần, sắc mặt cũng thoáng cái trắng bệch. Cậu liên tục ép lồng ngực cho Tiểu Ngân, gấp gáp gọi:

- Tiểu Ngân ca ca, anh làm sao thế? Tỉnh lại đi.

Tiểu Ngân không có chút phản ứng, Bạch Dương lại càng thêm hoảng:

- Tiểu Ngân ca ca, anh tỉnh lại đi, Tiểu Ngân ca ca...

Lệ Dương không biết lấy dũng khí ở đâu ra, hít một hơi sâu tiến đến, nói:

- Để cho em. Ca ca bị ngạt nước rồi.

Bạch Dương biết điều né sang một bên, để Lệ Dương đem cổ áo Tiểu Ngân xé rộng ra. Cô bé hơi chạm tay đến cổ Tiểu Ngân, dứt khoát cúi đầu hô hấp nhân tạo. Liên lục ép lồng ngực thêm mười phút đồng hồ, Tiểu Ngân mới ho khù khụ tỉnh lại.

Bạch Dương hoảng đến phát khóc, nắm lấy tay Tiểu Ngân không dám buông:

- Anh cảm thấy thế nào rồi? Để em đến nói Bạch Nguyệt đưa anh về.

Tiểu Ngân lắc đầu, giọng nói cũng khàn khàn yếu ớt:

- Đừng gọi Nguyệt. Anh không sao. Giúp anh một chuyện. Đưa anh ra bên ngoài học viện trước.

Bạch Dương lo lắng hỏi:

- Anh như vậy còn muốn đi đâu?

Tiểu Ngân điều hoà lại hơi thở, khó khăn ngồi dậy đáp:

- Tin anh, anh thực sự không sao. Giúp anh ra ngoài trước. Khi nào anh quay lại sẽ giải thích với em sau.

Bạch Dương nhất quyết lắc đầu:

- Không được. Em phải đưa anh về. Anh bị thương nặng như vậy, sao có thể ra ngoài chứ? Anh đừng đi nữa.

Tiểu Ngân đang gấp gáp, lo đến phát cáu:

- Hoàng Bạch Dương, anh không nói được em nữa phải không?

Bạch Dương giật thót, Tiểu Ngân ca ca chưa từng nổi nóng như thế với cậu bao giờ. Trong ký ức của cậu, Tiểu Ngân ca ca là người rất ôn hoà, còn rất tốt nữa. Anh ấy hiện tại sao lại khác đi rồi.

Lệ Dương không ngờ lại chỉ nhẹ lắc đầu, lên tiếng:

- Ca ca, anh đừng giận. Chỉ cần anh nói muốn đi đâu, em sẽ đưa anh đi.

Tiểu Ngân bấy giờ mới để ý đến cô bé con kia, lập tức căng thẳng hẳn. Lệ Dương ngồi ở đây, vậy mà cậu thậm chí còn không thể nhận ra sự tồn tại của cô bé. Hơn nữa, loại khí tức khi xuất hiện này khiến cậu cảm thấy bức bối vô cùng. Chỉ trong thời gian ngắn lại có thể thay đổi nhiều như vậy, rốt cuộc Lệ Dương đã gặp loại kỳ ngộ gì?

Lệ Dương hồi lâu không thấy người đáp lời, lần nữa hỏi:

- Ca ca, anh nói đi, vì sao anh không trả lời em?

Tiểu Ngân lắc đầu cho tỉnh táo, đáp:

- Anh có chút chuyện cần giải quyết. Nếu anh không ra mặt, sợ là không thể xong chuyện được. Tin anh, anh không sao đâu.

Lệ Dương tất nhiên không tin. Chẳng qua, cô cũng không phản đối thêm nữa, đỡ người dậy dìu đi một đoạn đường dài.

Tiểu Ngân đường này đi không chút nghi ngờ, cuối cùng lại bị đưa ngược về lại học viện.

Lệ Dương dứt khoát để người nằm xuống giường bệnh, thậm chí còn không cho Lý Hân Nam lên tiếng, hỏi:

- Ca ca của em đâu? Vì sao anh lại thế chỗ của anh ấy?

Tiểu Ngân hơi cau mày, muốn ngồi dậy mà không được:

- Em nói bậy gì thế? Anh vẫn ở đây không phải sao?

Lệ Dương càng chắc chắn:

- Em không nói bậy. Anh không phải ca ca. Anh là Tiểu Ngân ca ca, đúng chứ?

Tiểu Ngân mím môi, đành phải thừa nhận:

- Không sai. Anh không phải cậu ấy. Em làm thế nào nhận ra được?

Lệ Dương lắc đầu:

- Em chỉ linh cảm vậy thôi. Còn ca ca đâu? Vì sao anh ấy không chịu xuất hiện?

Tiểu Ngân không muốn nói, chỉ nằm đó bất động. Lệ Dương lại thúc ép thêm một lần:

- Có điều gì khiến anh không thể nói được cơ chứ?

Tiểu Ngân hít sâu một hơi, nói ra đều là kiềm chế:

- Cậu ấy bị đánh cắp năng lượng, bị người ta đánh chết rồi. Linh thức cuối cùng cũng bị cướp đi, không rõ đang ở đâu. Khi anh tìm thấy người, căn bản đã không thể cứu vãn nữa.

Lệ Dương thoáng cái căng thẳng, Lý Hân Nam thậm chí phải nín thở nén lại xúc động. Quả nhiên, năng lực của Hy hoàn toàn không còn nữa. Thảo nào khi đó cậu ấy lại không phản kháng. Đó là không thể phản kháng được. Cái chết của cậu ấy, e là cũng đều do hắn gây ra.

Lệ Dương nắm chặt bàn tay, hỏi thêm một câu:

- Vậy đêm trước khi anh ấy chết, anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?

Tiểu Ngân thành thực lắc đầu:

- Anh không biết. Anh chỉ biết khi cậu ấy quay lại đã không còn chút khí lực nào nữa, trong máu cũng còn mùi thuốc kích dục rất nồng. Nếu không nhờ Hắc Trạch kịp mang thuốc về, cậu ấy thậm chí còn chết trước khi phải nhận ngần kia tra tấn.

Đến đây, Tiểu Ngân không tài nào nói tiếp được nữa. Cứ nghĩ đến bộ dáng kia của Niệm Hy, cậu lại chỉ hận bản thân bất lực chẳng thể làm gì. Chẳng thà người nằm đó là cậu, cậu sẽ còn bớt cắn rứt hơn đôi chút.

Lệ Dương đã hỏi xong, chỉ kéo lại chăn đắp cho Tiểu Ngân, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Nếu chuyện đã rồi, anh cũng đừng quá xúc động. Em tin, ca ca nhìn thấy anh như vậy sẽ không vui đâu. Anh nghỉ ngơi thêm đi. Khi nào khá hơn hẵng ra ngoài. Yên tâm, em sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.

Tiểu Ngân muốn phản kháng cũng không được nữa, đành phải ngoan ngoãn nằm lại. Kỳ thực sáng nay, cậu đã nghe được chuyện Miên Miên bị bắt đi. Một mực muốn lợi dụng hai tên tay sai kia đến cứu người, không ngờ người không cứu được, bản thân lại càng lúc càng hư nhược. Tự hại mình thế này, nếu Niệm Hy còn ở đây nhất định sẽ mắng cậu ngu ngốc.

Lý Hân Nam khó khăn lắm mới lấy lại được chút cảm giác, vờ như mới từ bên ngoài trở về nhìn thấy người vẫn một đầu ướt đẫm nằm đó không vừa mắt. Hắn đem đến một cái khăn lớn, lau qua tóc cho Tiểu Ngân, lầm bầm:

- Đừng có làm mốc gối của tôi. Kẻ như cậu cũng xứng?

Tiểu Ngân không chút phản ứng, lần này đến cả tay cũng lười động. Cậu chẳng còn gì để nói cả. Cậu cũng chưa biết sẽ phải bắt đầu nói chuyện với người này như thế nào. Hại chết Niệm Hy chẳng lẽ đối với hắn còn chưa đủ sao?

Lý Hân Nam càng không đành lòng, lại không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Hắn cứ cảm thấy chuyện càng lúc càng rối. Rốt cuộc ai mới là kẻ có lỗi đây?

Tiểu Ngân áng chừng không gian đã không còn tiếng động mới lần nữa ngồi dậy. Tiểu Ác Ma đã mất tích đúng một ngày rồi. Cậu nói nó tìm tung tích của Miên Miên, nếu không phải nó bị bắt lại rồi, không có lý do gì khiến nó đột nhiên bỏ đi như vậy cả.

Lý Hân Nam biết ý, lập tức tránh đi, tận mắt nhìn Tiểu Ngân tháo băng mắt xuống, để lộ mắt mèo kim sắc sáng rực rỡ. Cậu vươn tay bám lấy thành giường, nghiến răng chịu đau đứng dậy, miệng còn lẩm bẩm cái gì không nghe rõ.

Bên ngoài có tiếng chim ưng xé không gian, Lý Hân Nam mới hoàn toàn tỉnh mộng, lập tức chắn trước ngăn cản:

- Cậu muốn đi đâu. Cậu còn như vậy muốn đi, có khác nào tự sát?

Tiểu Ngân đảo mắt qua, rõ ràng chỉ toàn địch ý:

- Không liên quan đến cậu. Tránh ra.

Lý Hân Nam nhất quyết không tránh đường, cố gắng khuyên nhủ:

- Cậu bình tĩnh lại trước, chuyện gì cũng giải quyết được.

Tiểu Ngân gần như nghiến răng, đôi mắt dần tràn ra sát ý:

- Cảm thấy giết cậu ấy rồi, một cánh tay còn chưa đủ cho cậu chơi đùa phải không? Lý Hân Nam, quả nhiên là tôi coi thường cậu. 

Lý Hân Nam hơi mím môi, vừa muốn chạm đến người, Tiểu Ngân lập tức tránh né lui lại:

- Đừng động vào tôi. Khi nào tôi quay lại sẽ tính sổ với cậu. Từ khi cậu ra tay với Niệm Hy, chúng ta đã không cùng chiến tuyến nữa rồi.

Lý Hân Nam thực sự không nói được gì nữa, mặc Tiểu Ngân bỏ đi. Thái độ này của Tiểu Ngân hắn không phải mới thấy lần đầu. Chỉ cần là động tới Hy, Ngân đều sẽ tỏ thái độ đó. Cho dù có là ai cũng không ngoại lệ. 

Chỉ là, Ngân còn chưa hồi phục, rốt cuộc còn muốn tự mình đi chỗ nào?

Tiểu Ngân ngồi trên lưng Ngân ưng, sắc mặt rõ ràng có chút trắng. Cậu ngồi lại nghiêm chỉnh, điều tiết lại hơi thở, hấp thu tối đã linh lực tự nhiên hồi phục lại vết thương trên cơ thể. Niệm Hy từng nói cơ thể này là của cậu ấy, cậu ấy không muốn nó không lành lặn. Chỉ cần là Niệm Hy nói, cho dù có trả giá gì, cậu đều sẽ làm.

Ngân ưng có vẻ lo lắng, nói:

- Tìm Tinh Vũ trước, cậu ấy có thể giúp.

Tiểu Ngân hồi phục xong vết thương, đôi mắt có phần tối đi, vô cùng chắc chắn:

- Không cần. Ma Đế chẳng qua muốn ép con về lại dưới chướng của hắn thôi. Cô cô, người yên tâm, cả Miên Miên và Niệm Hy, con sẽ không để chúng tổn thương hai người bọn họ đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top