Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Cạm bẫy (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Miên tìm được ba trở về, Đường Liên sớm đã tỉnh lại rồi. Mộc Ngân càng không muốn nhắc chuyện cũ, dẫn người đến nơi hắn còn đang thí nghiệm trên hai con vật kia.

Tinh Vân chỉ nói Mộc Ngân ra ngoài trước, ông muốn tự mình thử xem sao.

Mộc Ngân biết ý ra ngoài trước, không nghĩ đến Tiểu Ngân từ sớm đã chờ bên ngoài, sắc mặt cũng chỉ đều là lo lắng.

Cậu chạm đến vết cắn trên cổ Mộc Ngân, có vẻ căng thẳng:

- Đổi lại linh thức cho tôi, tôi thay cậu xử lý cái đó.

Mộc Ngân lắc đầu:

- Không được. Ngày trước nó chưa từng có lợi cho cậu. Hiện tại cũng vậy. Đừng lo, không có gì đâu.

Tiểu Ngân gắt lên:

- Nói dối. Tôi từng tận mắt nhìn thấy, cậu còn nói không sao? Niệm Hy, cậu không phải nói tôi chỉ là công cụ của cậu, là đệm lưng của cậu sao? Đến hiện tại vì cái gì không chịu chấp nhận tôi nữa?

Mộc Ngân biết cậu ấy đều là vì lo lắng, chỉ vuốt ve tóc cậu dỗ dành:

- Tôi biết, thời gian trước tôi thực sự rất tồi tệ. Tôi thậm chí còn không nhận ra bản thân đã khiến cậu thành như vậy. Cậu là người thân nhất với tôi, là người luôn bảo vệ cho tôi. Lý nào tôi lại chỉ coi cậu là đệm lưng, là công cụ chứ? Tôi không sao. Không đau chút nào đâu.

Tiểu Ngân cố chấp không chịu nghe theo, Mộc Ngân đành phải nói:

- Chỉ cần lần này cậu đổi lại, linh thể này nhường lại cho cậu. Tôi không cần nữa.

Tiểu Ngân uất đến phát nghẹn, đôi mắt đỏ hồng nhìn đến thiếu niên:

- Niệm Hy...

Mộc Ngân nhẹ thở dài:

- Được rồi. Đi về mệt lắm phải không? Nghỉ chút đi.

Tiểu Ngân bám chặt lấy áo hắn, nói:

- Không mệt. Cậu muốn làm gì? Tôi giúp cậu.

Mộc Ngân bật cười. Hắn vẫn nhớ như in cái kiểu bám người này của cậu ấy. Tiểu Ngân từ nhỏ đến lớn chỉ thân nhất với hắn. Cho dù ba có hết mực cưng chiều cậu ấy đi chẳng nữa, cậu ấy cũng sẽ chỉ bám mình hắn thôi. Có lẽ bởi vì cậu ấy cảm thấy thân thiết với hắn, vậy nên mới không rời chút nào.

- Tôi muốn ăn súp tôm, cậu có nấu cho tôi ăn không?

Tiểu Ngân lập tức gật đầu:

- Tôi nấu. Cậu về phòng chờ đi. Tôi đi nấu cho cậu.

Mộc Ngân cười cười, thực sự trở về phòng. Người vừa khuất bóng, Mộc Ngân cũng ôm chặt cổ, khụy hẳn xuống, môi mím chặt nhịn đau. Từ vết đen kia, có thứ gì như bùa chú ôm chặt mạch máu hắn, càng lúc càng khuếch trương lan rộng.

Mộc Ngân mạnh cắn răng. Muốn dùng cách này cắn nuốt hắn, hắn sẽ cho kẻ kia biết thế nào gọi làn cắn trả.

Hắn cắn nát đầu ngón tay, vẽ lên xung quanh vết cắn kia một bùa chú, nhỏ tiếng truyền âm:

- Đến cha ngươi ta còn dám giết, đừng nói đến chỉ là ngươi. Muốn cắn ta, ngươi còn chưa có cái bản lĩnh đó.

Đoạn, nơi vết cắn kia nổ tung, máu thịt lầy nhầy vương vãi trên đất. Mộc Ngân lại chẳng nhíu mày lấy một cái, dùng khăn vải lau qua chỗ kia, nơi đó đã chẳng còn chút dấu tích. Cho rằng hắn phế rồi? Nằm mơ.

La Tước vốn không muốn can thiệp chút nào. Không ngờ lại ngửi thấy mùi máu lập tức tông cửa xông vào. Cô nhìn đến vết máu trên đất, lo lắng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Sao lại có máu ở đây?

Mộc Ngân lắc đầu, gương mặt còn trắng bệch, yếu ớt vô cùng.

La Tước thực chịu không nổi nữa, tiến đến ép hắn phải nằm xuống, rõ ràng chỉ có đau lòng:

- Niệm Hy, em không để anh chết đâu. Em trả lại cho anh. Đều trả lại cho anh.

Mộc Ngân còn muốn phản kháng, La Tước đã đem tay hắn nắm chặt, cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm, chỉ muốn nhất nhất chiếm lấy.

Mộc Ngân càng cố phản kháng, tay hắn chỉ càng bị xiết chặt, đành phải lên tiếng:

- Đừng làm bậy, không có tác dụng gì đâu. Anh không muốn nhìn em đau. Thả anh ra đi.

La Tước tất nhiên không chịu nghe lời, tìm trong ngăn tủ của hắn cuốn băng keo bịt miệng hắn lại. Cô biết, hắn sẽ chẳng để cô làm thế. Vậy nên cô sẽ không để hắn nói, cũng không muốn hắn nhìn thấy cái gì cả.

Hai tay bị xiết chặt khiến Mộc Ngân bất lực, ngay cả miệng và mắt đều bị băng kín, cơ thể hắn càng nhạy cảm hơn nhiều.

La Tước chỉ vuốt nhẹ qua eo, Mộc Ngân lập tức cảm giác run rẩy. Hắn càng cố động muốn thoát ra, cơ thể hắn càng bó chặt không thể động. Hắn chỉ biết, đồ của hắn đang dần bị lột xuống. Cô ấy cuối cùng lại dám làm trò kia rồi?

Mộc Ngân không dám động, cơ thể hắn đã nóng bừng khó chịu. Hắn chỉ biết La Tước đã nằm hẳn trên người hắn, còn hắn, đang ở bên trong cô ấy. Có điều hắn biết, cho dù có làm thế này, linh lực của hắn chắc chắn chẳng dễ gì lấy lại được. Cô ấy làm vậy cũng vô dụng thôi.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, La Tước lập tức khó chịu cau mày. Cô hơi phẩy tay, đem cửa phòng phong bế lại. Đã làm đến nước này, cô không muốn phải dừng lại như thế. Nếu còn không có tác dụng, cô thực không biết phải làm sao nữa.

La Tước thu hết can đảm bắt đầu di chuyển thân dưới, cảm giác này vẫn chẳng khiến cô dễ chịu chút nào. Rất đau, còn khiến cơ thể cực kỳ thoát lực. Cô hơi vươn người nhìn đến Mộc Ngân, sắc mặt hắn thậm chí đã trắng nhợt, không rõ là hoảng sợ hay đã bị gì.

La Tước càng chẳng muốn phải cứ thế dừng lại, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, giọng đã run rẩy:

- Đừng kiềm chế nữa. Ít nhất hãy thử một lần thôi. Nếu thực sự không có tác dụng, em sẽ không làm phiền anh nữa. Em không muốn phải hối hận vì không làm.

Mộc Ngân thực sự không phản kháng nữa, để tùy ý La Tước muốn làm. Đáng tiếc, chuyện này không những không có tác dụng, còn khiến hắn càng lúc càng yếu hơn.

La Tước bấy giờ mới biết mình thực sự sai lầm rồi. Cô nằm xuống bên cạnh Mộc Ngân, môi mím chặt chẳng dám khóc thành tiếng. Còn cho rằng có thể trả lại năng lượng cho hắn, không ngờ lại thôn phệ càng lớn hơn, đem chính sinh mệnh lực của hắn hấp thụ.

Mộc Ngân khẽ động, quay mặt lại phía cô gái nhỏ nhẹ lắc đầu.

La Tước cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa bật khóc:

- Em xin lỗi. Em không phải muốn chuyện thành ra thế này. Niệm Hy, em chỉ muốn trả lại thứ kia cho anh thôi. Rốt cuộc phải dùng phương pháp nào? Vì sao anh không chịu nói cho em biết?

Mộc Ngân tất nhiên chẳng thể nói gì cả, mệt mỏi thiếp đi.

La Tước hồi lâu mới lấy lại được tỉnh táo giúp người tháo dây trói, cẩn thận mặc lại đồ cho hắn, để hắn an ổn ngủ. Linh lực không còn, hắn đã yếu đi nhiều rồi. Nay đến cả sinh mệnh lực cũng bị thôn phệ, khó tránh khỏi tình trạng chẳng còn chút sức lực thế này.

La Tước vừa rời khỏi, Mộc Ngân cũng mở mắt ngồi dậy, sắc mặt càng chẳng có chút nhợt nhạt nào. Hắn hơi đảo mắt ra cửa, coi như chẳng có chuyện gì ngồi xuống bàn uống chút nước. Quả nhiên chẳng có tác dụng gì thật. Bùa chú chết tiệt này đúng là không dễ gì phá được. Không hổ là kẻ được Thiên Sứ điện trọng dụng nhất.

Tiểu Ngân xem ra đã nấu xong đồ, ngồi trên vai Hắc Trạch nhờ cậu mang đồ vào giúp, nhỏ tiếng hỏi:

- Mệt không?

Mộc Ngân lắc đầu, ánh mắt rõ ràng lộ ra một tia chán ghét:

- Không sao. Dù sao cũng chẳng có tác dụng gì cả, không cần thiết phải để tâm.

Hắc Trạch không nói một lời, chạm tay lên cổ hắn làm lại dấu ấn màu đen kia, nói:

- Dù sao cũng không nên bỏ dở chừng. Kẻ kia sớm muộn sẽ đến tìm anh thôi. Anh có cần em đi đón trước không?

Mộc Ngân lần nữa lắc đầu:

- Không cần. Nếu chủ nhân của em sắp chết, em sao có thể rời khỏi chỗ này đây? Chúng ta cứ ở lại đây. Không đến mấy ngày nữa, người sẽ tự mò đến.

Hắc Trạch cau mày nghi hoặc:

- Bằng cách nào?

Mộc Ngân hơi câu môi, đột nhiên ôm miệng ho khù khụ.

Tiểu Ngân phát hoảng nắm lấy tay người, vô thức lớn tiếng:

- Niệm Hy, Niệm Hy. Cậu thế nào rồi? Niệm Hy...

Mộc Ngân chẳng đáp được tiếng nào, nằm gục xuống bàn bất tỉnh.

Bên ngoài cửa, một bóng chim nhạn thoáng lướt qua, Hắc Trạch cũng lấy lại bộ dáng bình tĩnh nhếch môi khinh miệt. Biết cậu là thứ gì còn dám đem nó đến theo dõi, ngu ngốc. Cậu giúp một tay đưa Mộc Ngân trở về giường, để Tiểu Ngân lại chăm sóc người liền rời đi.

Trong phòng, Mộc Ngân tưởng như đã ngủ say lại nhỏ tiếng nói:

- Tiểu Ngân, cho dù tôi có thay đổi đến thế nào, cậu cũng sẽ bên cạnh tôi chứ?

Tiểu Ngân bò lên nằm hẳn trong ngực hắn, nhẹ gật đầu.

Mộc Ngân chỉ nhỏ tiếng nói cảm ơn, sau đó liền không động nữa.

Tiểu Ngân đồng dạng rũ mắt, không nói một lời. Có điều, cậu biết rất rõ, những gì mà cậu nghĩ, Niệm Hy đều biết. Không cần biết Niệm Hy thay đổi đến mức nào, chỉ cần là cậu ấy, cậu đều sẽ giống như hiện tại bên cạnh cậu ấy. Bọn họ là song sinh, hoặc nói đúng hơn, cậu là được sinh ra từ tâm thức của cậu ấy, là một phần của cậu ấy. Cho dù có là làm việc gì, đó cũng đều là lẽ đương nhiên thôi.

Mộc Ngân thầm nhẩm tính không quá ba ngày. Quả nhiên chỉ đến ngày thứ ba, người đã mò đến rồi.

Mới sáng sớm, Mộc Ngân đã nói Hắc Trạch và La Tước ra ngoài, nói là cảm ứng được chút dấu vết của Đường Tố Thanh. Bạch Nguyệt và Đường Liên liền cùng lúc xung phong đi cùng.

Mộc Ngân chỉ nhắc nhở cẩn thận, không quên nói Mộc Miên hôm nay nhà sẽ có khách, đừng để ảnh hưởng đến phòng nghiên cứu của ba.

Mộc Miên lập tức đồng ý ngay, cũng biết chuyện kia đối với anh trai rất quan trọng. Cô không muốn cứ là gánh nặng của Niệm Hy. Nếu có thể giúp được gì, cô rất muốn phải làm bằng được.

Y quán của Lý Hân Nam đột nhiên bị binh lính Hạo Nguyệt đế quốc bao vây, nói là ở đây có gián điệp nước ngoài. Tổng binh thẳng đường vào trong, giơ lên tấm ảnh truy nã của Mộc Ngân không hề sai.

Lý Hân Nam nhất nhất bao che, thậm chí còn đã tính đến nước chống đối.

Tổng binh còn nhanh hơn cho người lục soát. Trong y quán vẫn còn người bình thường, nếu Lý Hân Nam dám chống đối, họ xem chừng cũng bị liên lụy.

Đám binh lính như đã được chỉ sẵn vị trí vậy, thẳng một đường xông vào phòng, đem Mộc Ngân còn hôn mê bất tỉnh lôi ra ngoài.

Lý Hân Nam cau mày, chắn trước Mộc Ngân đầy địch ý:

- Cậu ấy phạm tội gì? Sao lại bị bắt đi?

Tổng binh không nao núng chút nào, đáp:

- Có kẻ tố cáo hắn là Ngân Long thân vương của Phong Vân đế quốc, đến đây có ý đồ mưu sát bệ hạ. Chỉ cần hắn không có tội, chúng ta sẽ thả hắn ra. Y sư, cậu được mọi người rất kính trọng, mong cậu sẽ không làm khó chúng ta.

Lý Hân Nam nhìn lại Mộc Ngân, càng lúc càng không đành lòng:

- Trước để cậu ấy uống thuốc được chứ? Cậu ấy bệnh nặng, nếu cứ như vậy, cậu ấy sẽ chết mất.

Tổng binh này xem chừng rất biết điều, thực sự cho Lý Hân Nam mười lăm phút. Lý Hân Nam còn muốn kéo dài thời gian, cuối cùng lại không thể kéo dài nổi. Hắn vừa tính đem người bỏ chạy, Mộc Ngân đã bị một kẻ kéo ngược trở lại, bị đám binh lính ném vào cũi sắt đưa đi.

Lý Hân Nam nắm chặt bàn tay, mặt đã đen một mảng. Hy từ khi trở về đây càng lúc càng yếu. Gần đây không chỉ có linh lực không còn, ngay cả sinh mệnh lực cũng yếu đến đáng thương. Hắn thực sự không hiểu, rõ ràng Ngân từng cho cậu ấy dùng thảo dược tốt nhất, còn là dùng phương pháp hấp thu tối đa nhất, vì cái gì lại chẳng hề có chút tác dụng nào?

Lý Hân Nam đại loại đuổi người, đóng cửa cả y quán. Hắn mở ra nơi này là vì chủ nhân của hắn. Chủ nhân của hắn lại trước mặt hắn bị bắt đi, nếu hắn không làm gì cả, vậy thì những gì hắn từng làm từ trước đến nay toàn là giả dối cả.

Mộc Ngân bị bắt đi đường này coi như chẳng biết gì, sau khi tỉnh lại cũng chẳng hề phản ứng. Hắn đã sớm đoán được tình cảnh này rồi. Nam Cung Nguyệt năm nay 42 tuổi, hình dáng so với hai mươi năm trước hắn gặp lại không hề khác chút nào. Hơn nữa, tính cách của Nam Cung Nguyệt hiện tại và lúc đó khác nhau rất lớn. Vậy nên nếu phải nghi ngờ, đây chính là nhân vật vị nghi ngờ đầu tiên.

Nam Cung Nguyệt nhếch môi, bóp chặt cằm Mộc Ngân đẩy lên, khiêu khích:

- Đồ yêu quái. Ngần ấy năm mà không thay đổi chút nào cả.

Mộc Ngân đồng dạng nhếch môi:

- Giống nhau cả thôi. Không phải chính ngươi cũng không hề già đi sao? Cửu trùng đầu, ngươi vẫn gớm ghiếc như vậy.

Nam Cung Nguyệt mạnh tát xuống một bạt tai, mười phần khinh miệt:

- Gớm ghiếc? Ta sao? Nực cười. Phục Niệm, ngươi có biết câu này ngươi nói cực kỳ nực cười không? Ta sẽ cho ngươi thấy ai mới là người gớm ghiếc thực sự.

Đoạn, Nam Cung Nguyệt giơ đến một cái gương, để Mộc Ngân tự mình nhìn vào. Vết cắn trên cổ hắn đã lan rộng bao cả gương mặt, dần ăn mòn như bỏng axit. Quần áo trên người đều đã bị nhuộm bởi một sắc đỏ máu, dưới da vẫn có thứ gì lầy nhầy đang chảy ra, mùi hôi tanh vô cùng khó chịu.

Mộc Ngân dường như đã có phần hoảng sợ, đôi mắt mèo tinh anh hơi dại ra, nhất thời chẳng thể nói được gì. Hồi lâu, hắn mới có thể tự chấn an, giọng vẫn có phần không chắc chắn:

- Ngươi muốn làm gì?

Nam Cung Nguyệt thỏa mãn cười nói:

- Muốn làm gì? Còn có thể làm gì? Ta đã chán ngấy cái cơ thể yếu ớt này rồi. Phục Niệm, đừng cho rằng người khác không nhận ra, xương cốt của ngươi là được Sinh Mệnh nữ thần củng cố ban phúc, khiến nó không hề lão hóa. Đó mới là lý do khiến ngươi không già đi. Chúng ta hoán cốt, ta cũng không cần phải chịu đựng trong cơ thể tên ngu ngốc này nữa.

- Ta cũng biết, các người đều rất kiêu ngạo, cho rằng mạng rất lớn không thể chết. Hoàng xà đó cắn ngươi, chính là dán tiếp tiêm thẳng vào máu của ngươi một lượng chất độc ăn mòn toàn bộ tế bào cơ của ngươi. Không đến mấy ngày nữa, ngươi sẽ chỉ còn một bộ xương trắng, tùy ta muốn làm gì cũng được.

Mộc Ngân xem ra đã hiểu được vấn đề, hừ lạnh:

- Ngươi lấy gì tự tin sẽ lấy được xương cốt của ta?

Nam Cung Nguyệt búng tay mở ra một quang cầu, trong đó vẫn còn rõ ràng hình ảnh hai chị em Vân Mặc Anh bị nhốt trong thủy lao, xung quanh đều là cá ăn thịt. Chỉ cần hắn thả chúng ra, hai người bọn họ cũng hết đường thoát.

- Ta không ngu ngốc như lão già nhà ta. Cho rằng một chút năng lực có thể nương nhờ Yêu Thần. Chuyện không chắc chắn, ta tất nhiên sẽ không làm. Ngươi thực sự nỡ để hai đứa cháu thân yêu này chết sao?

Mộc Ngân mím môi, hơi rũ mắt bất lực:

- Ngươi thực sự muốn làm gì? Hết lần này đến lần khác nhắm tới chúng ta, ngươi được lợi gì?

Nam Cung Nguyệt không ngại đáp:

- Được lợi gì? Rất đơn giản. Cuối cùng ta đã tìm được người cùng chí hướng với ta. Chỉ cần có được ngươi, ngài nhất định sẽ để ý đến ta. Phục Niệm, hay vẫn nên gọi ngươi Hoàng Niệm Hy. Ngươi sống quá lâu rồi. Chết đi.

Mộc Ngân ho khù khụ, có vẻ yếu ớt hỏi:

- Hắn là ai? Làm sao ngươi biết chắc chắn hắn có thể giúp ngươi?

Nam Cung Nguyệt quay đầu, một cước đạp đến bụng Mộc Ngân, gằn từng chữ:

- Ngài chắc chắn có thể giúp ta. Bởi vì ngài chính là...

Nam Cung Nguyệt còn chưa thể nói hết lời, một đạo kình lực đã đánh tới, đem tay hắn chặt đứt.

Nam Cung Nguyệt cảm nhận được uy hiếp, lập tức lách mình bỏ chạy.

Bên ngoài, Lý Hân Nam hốt hoảng chạy tới, chẳng nghĩ được gì cả ấn vào miệng Mộc Ngân ít thuốc ổn định thể trạng, nói:

- Cố lên một chút. Tôi đưa cậu đi. Tôi không để cậu chết đâu.

Mộc Ngân yếu ớt đẩy người, nhỏ tiếng thều thào:

- Cứu Thanh Thanh... Làm ơn... đi đi...

Lý Hân Nam nhất quyết không đi, Mộc Ngân lại quay người ho khù khụ, hơi thở càng lúc càng yếu ớt, nước mắt cũng trào ra:

- Cứu Thanh Thanh... làm ơn... cứu con bé...

Mộc Ngân chẳng thể nói hết câu đã tắt thở. Lý Hân Nam liền như phát điên. Hắn ôm chặt thân xác dần lạnh đi trên tay, đôi mắt chỉ còn đầy hận ý. Hắn ngửa cổ hét lên một tiếng, linh lực bạo phát thậm chí đem nhà ngục đánh nát. Hắn từng bước cõng theo Mộc Ngân rời đi, không tiếc tàn sát. Hắn vốn là y sư, nhưng động tới chủ nhân này của hắn, hắn chỉ hận không thể lập tức đem tất cả cùng đánh chết. Chỉ là một đế quốc nhỏ nhoi thôi. Thế lực có thể lớn bằng lãnh địa Thân Vương của hắn?

Đâu đó có tiếng sáo phảng phất, Lý Hân Nam mới bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn lên nơi gần nhất phát ra âm thanh, giống như với lấy một sợi dậy cứu mạng mà gọi:

- Hinh Nhi? Em thực sự vẫn còn sống sao? Hy bị thương rồi. Anh biết anh nhất định có phương pháp cứu cậu ấy. Làm ơn.

Đường Tố Hinh vậy mà thực sự đáp xuống bên cạnh Lý Hân Nam, chạm đến cổ Mộc Ngân lộ rõ vẻ không hài lòng:

- Đã chết rồi. Cứu bằng cách nào đây? Tên phản phúc. Tôi còn cho rằng anh có thể bảo vệ hắn đến mức nào. Xem ra cũng chỉ đến đây thôi.

Mộc Ngân tưởng như đã chẳng còn chút hơi ấm vậy mà có thể nắm lấy cổ tay Đường Tố Hinh, khiêu khích ngược trở lại:

- Còn anh lại cho rằng một Cửu đầu trùng không thể triệu gọi đến cả Thánh nữ của Thiên Sứ điện đấy. Xem ra bản lĩnh của tên đó cũng không nhỏ chút nào.

Đường Tố Hinh ghét bỏ giật tay, cố ý lui lại mất bước lầm bầm:

- Bẩn thỉu

Mộc Ngân chẳng lạ thái độ này, đẩy Lý Hân Nam sang một bên, nhỏ tiếng nói:

- Đi tìm Thanh Thanh. Tất cả nhờ cậu.

Lý Hân Nam còn chưa hết lo lắng:

- Vậy còn cậu thì sao?

Mộc Ngân lắc đầu:

- Đi đi.

Lý Hân Nam đành phải rời đi. Mộc Ngân bấy giờ mới lấy lại vẻ mặt cợt nhả. Vết thương trên thân hắn chỉ trong một khắc đã lành lặn trở lại, ngay cả vết ấn chú kia cũng chẳng thấy đâu. Hắn không chút kiêng kị tiến đến gần Đường Tố Hinh, không ngần ngại đẩy cằm cô hôn xuống đôi môi mềm, khiêu khích:

- Bảo bối, để xem lần này anh dạy lại em thế nào... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top