Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48: Cạm bẫy (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tố Thanh loanh quanh trong đạo động thật lâu vẫn chẳng thấy lối thoát. Cô còn nghi ngờ không rõ có phải bản thân càng lúc càng đi sai đường hay không. Cô chỉ biết, đường này tuy là cảm giác rất âm u, nhưng cô không hề cảm thấy chút nguy hiểm nào. Ngược lại, còn có cái gì đó như cực kỳ quen thuộc dẫn lối.

Cuối con đường, một vật sáng le lói hơi lóe lên, thoáng cái đã bao gọn cả Đường Tố Thanh bên trong, đẩy cô đến một nơi rất lạ. Nơi đó giống với nơi cô từng sống, cũng là kiểu trang phục này, cũng là đường phố này, đột nhiên khiến cô cảm giác rất thân thiết.

Bên cạnh cột đèn báo hiệu, thiếu nữ có vẻ đứng chờ ở đó từ lâu. Đường Tố Thanh nhìn qua, có vẻ khá bất ngờ. Đó hình như là cô thì phải. Năm 16 tuổi, cô đúng là có bộ dáng thế này.

Phía sau thiếu nữ, một thiếu niên khác tiến đến khiến Đường Tố Thang vô cùng khó hiểu. Hình như thời điểm đó cô chưa từng quen người này, như thế nào có thể thân thiết đến thế?

Thiếu niên vỗ vai cô gái, nụ cười đẹp như hướng dương chưa từng tắt, ân cân giúp cô lau đi mồ hôi, hỏi:

- Đến sớm vậy? Chờ anh có lâu không?

Thiếu nữ lắc đầu, vui vẻ bám lấy tay thiếu niên đáp:

- Em không muốn anh phải chờ. Chúng ta đi thôi.

Thiếu niên không sao cả đồng ý, đan lấy tay thiếu nữ đưa đi.

Đường Tố Thanh hơi cau mày, cứ thế bám theo. Niệm Hy có quen với cô? Không thể nào. Nhưng ngày trước Phụng Hoàng chính là bộ dáng này. Tức là đây là Phụng Hoàng? Cũng không phải. Phụng Hoàng không thích nói chuyện, hẳn là sẽ không tỏ thái độ đó mới đúng.

Cả một buổi đó, cặp nam nữ chỉ đưa nhau đến những nơi bình thường mà đám thiếu niên vẫn thích, chơi những thứ đám thiếu niên vẫn chơi, ăn những món ăn hè phố. Cảnh này thực không biết đã khiến bao nhiêu người ghen tỵ. Chỉ có Đường Tố Thanh rõ nhất, cô gái kia rõ ràng đã có phần ngượng ngùng, đâu đó còn có cả chút gượng gạo.

Hơn chín giờ tối, thiếu niên cũng lộ ra ý định thật. Thiếu nữ có vẻ miễn cưỡng, sau đó cũng gật đầu đồng ý.

Đường Tố Thanh còn không dám tin. Bởi vì thiếu nữ nhìn qua chỉ mới 15 16, mà thiếu niên kia, nhiều nhất mới chỉ 18 19 tuổi thôi. Tên kia dám lừa con gái nhà người ta, không sợ đi tù?

Không cần cô phải nói. Một tháng sau, thiếu nữ kia thực sự phát hiện bản thân có thai. Cơ quan chức năng đến tận cửa nhà thiếu niên kia áp giải. Tuy chỉ bị phạt hành chính và giam giữ ba tháng, thiếu niên kia lại dường như rất thỏa mãn về chuyện này.

Thiếu nữ chủ động xin gia đình tha cho thiếu niên kia, mặc cho hắn thậm chí còn chẳng mấy khi để ý đến cô nữa.

Phần phía sau, Đường Tố Thanh cũng lười phải nhìn. Cô đã đoán được phần nào chuyện này rồi. Thảo nào Hoàng Niệm Hy lại nói ba cô không phải người tốt. Hắn rõ ràng chẳng phải cái loại tốt đẹp gì, làm sao có thể tự nhận mình tử tế được. Lừa mẹ cô xong muốn phủi mông bỏ chạy, quả nhiên là loại cặn bã cũng chẳng bằng.

Đâu đó trong không gian, có tiếng nói âm trầm cất lên:

- Thanh Thanh, con có muốn đòi lại công bằng cho mẹ con không?

Đường Tố Thanh hơi nhìn qua, nơi phát ra ánh sáng nhàn nhạt kia là một Bạch Tinh Linh, kích cỡ so với Tiểu Ác Ma còn nhỏ hơn một chút. Nó lần nữa tiến đến trước Đường Tố Thanh, hỏi:

- Thanh Thanh, ta hỏi con có muốn đòi lại công bằng cho mẹ con không?

Đường Tố Thanh hơi nheo mắt, gật đầu:

- Muốn.

Bạch Tinh Linh mỉm cười hiền hòa, hơi vẽ tay lấy ra một cuốn sách cổ đưa cho cô, nói:

- Ta là Bạch Tinh Linh của Thiên sứ điện, cũng là tùy tùng của Hinh Nhi. Cái này từng của cô ấy, hiện tại để lại cho con. Con gái, cô gắng lên. Đến một ngày nào đó, con sẽ gặp được Hinh Nhi thôi. Ta tin, cô ấy cũng rất tự hào về con.

Đường Tố Hinh gần như không suy nghĩ cầm lấy, cảm giác như có một nguồn năng lượng thật lớn chảy trong cơ thể, từng chút thấm qua từng lớp tế bào. Từ thời điểm có thể nhận thức, có lẽ đây là lúc cô cảm giác thoải mái nhất.

La Tước tìm đến nơi đã muộn rồi. Bạch Tinh Linh kia nhìn cô đầy khiêu khích, thoáng cái ôm theo Đường Tố Thanh lao đi.

Đường Liên chẳng nghĩ được gì nhiều, bám theo dải lụa trắng luôn bên cạnh Đường Tố Thanh đi theo.

La Tước vừa muốn đuổi, thiên la địa võng liền chắn trước. Nếu là Thiên sứ điện bắt người, bọn họ nghi ngờ do cô cố ý làm là khó tránh khỏi. Chết tiệt. Chỉ cần những gì xui xẻo, nhất định có phần của cô.

Khi La Tước quay lại, Mộc Ngân đã không còn ở y quán của Lý Hân Nam nữa. Cô có hỏi, cuối cùng lại chỉ nhận được cùng một câu trả lời. Cô đại loại nói lại chuyện xảy ra với Đường Tố Thanh một lần cho Hắc Trạch, sau đó liền rời đi.

Cô vẫn không hiểu. Nếu từ đầu chúng muốn nhắm đến Niệm Hy, vì cái gì phải bắt đi cả con gái của anh ấy sau khi đã khống chế được Niệm Hy rồi? Điều này hết sức vô lý. Trừ khi từ đầu bọn chúng nhắm đến đã là đứa con gái kia. Nhưng nếu chúng vẫn bắt đi Đường Tố Thanh, chẳng lẽ không cần một Đường Tố Hinh đáng sợ kia nữa?

Đáp lại cô, Đường Tố Hinh từ sớm đã chặn đường. La Tước có bực, cô cũng không cho phép bản thân giận quá mất khôn, chỉ lên tiếng mỉa mai:

- Con gái bị tóm đi còn có thể ung dung như vậy. Quả nhiên chỉ có mình cô dám.

Đường Tố Hinh còn không nhíu mày lấy một cái, mỉa mai ngược lại:

- Cái này còn không phải chủ ý của cô sao? Cô thích ba của con gái ta, cố ý đẩy nó vào đường kia để độc chiếm người đúng chứ?

La Tước cau mày, quả nhiên bị hố rồi. Cô biết, hiện tại mọi bất lợi đều đổ dồn về phía cô. Càng cố phản kháng chỉ càng thêm rối. Tìm được Niệm Hy trước, sau đó lại tính.

Đường Tố Hinh nào dễ gì buông tha, chỉ một cái phẩy tay đã có thể thanh công khống chế La Tước không để cô chạy thoát.

La Tước mím môi, hai bàn tay vô thức xiết chặt. Cô vẫn nhớ như in cái cách mà đứa con gái này khiến cô thân bại danh liệt như thế nào. Nếu không nhờ có Long Thần, thời điểm đó cô đã chết rồi. Nay Long Thần đã chết, cô chẳng kiếm được đâu thêm một chỗ dựa như thế nữa cả. Lần này cô coi như hết đường thoát.

Không hiểu là vì quá may mắn, hay là có người thật quá đúng lúc, một cầu lông đỏ như lửa lại lao đến chắn trước, giúp La Tước cắn đứt sợi linh lực khống chế cứu cô một mạng.

La Tước tìm được đường thoát vội chạy đi, trong lòng chỉ có đầy bất an. Đường Tố Hinh chính là loại có thể đuổi cùng giết tận. Hiện tại cô có thể chạy, còn không rõ có thể chạy đến khi nào.

La Tước cũng không ý thức được mình đã chạy trong bao lâu. Cô chỉ biết phía trước có căn nhà nhỏ, cô liền chẳng suy nhĩ gì cả mà phá cửa đi vào. Đến khi nhìn thấy Mộc Ngân còn an ổn ngủ bên trong, cô mới lấy lại được chút tỉnh táo, ngồi xuống bên cạnh người gọi:

- Niệm Hy, Niệm Hy... Sao anh lại ở đây? Cảm thấy thế nào rồi?

Mộc Ngân có vẻ khó chịu mở mắt, sau khi nhìn ra La Tước lập tức đổi thái độ, hơi mỉm cười đáp:

- Anh không sao. Em có đón được Thanh Thanh không?

La Tước hơi cúi đầu không dám lên tiếng, Mộc Ngân cũng hiểu ra vấn đề, nhẹ thở dài:

- Anh biết, không phải lỗi của em. Không sao đâu.

La Tước mím môi, thu hết can đảm nhìn lên người nằm đó, cuối cùng lại chỉ thấy hắn rũ mắt yên lặng, biểu cảm cũng đều là thất vọng. Cô đứng bật dậy, thực muốn quay đầu rời đi. Mộc Ngân còn nhanh hơn nắm lấy cổ tay cô, giọng cũng chỉ toàn mệt mỏi:

- Đừng đi. Anh không muốn lại mất cả em.

La Tước quay đầu, nhìn vào đôi mắt mèo kim sắc đã dại đi kia bật khóc. Cô gục hẳn vào ngực hắn, dường như rất khó để nói thành lời:

- Em xin lỗi. Nếu không phải vì em, anh sẽ không thành dạng này. Đều là em không tốt. Niệm Hy, em xin anh, nói cho em biết đi, em rốt cuộc phải làm gì?

Mộc Ngân nhẹ thở dài, bàn tay vỗ về lên tâm lưng nhỏ run rẩy, đôi mắt lại lần đầu tiên lộ vẻ khinh miệt. Hắn nói:

- Em không cần làm gì cả. Tin anh. Mọi chuyện đều qua rồi. Đừng vì anh mà bỏ ra cái gì nữa.

La Tước càng thêm cố chấp, cựa mình ngồi dậy, chắc chắn vô cùng:

- Em không muốn. Niệm Hy, đều là em hại anh. Em tìm Đường Tố Hinh, đòi lại cho anh.

Mộc Ngân với tay theo, yếu ớt gọi:

- Lệ Dương, Không được. Quay lại đi. Lệ Dương... Lệ Dương...

La Tước đã đi xa, Mộc Ngân cũng thở hắt một hơi ngồi dậy. Hắn nhìn đến Tiểu Ngân còn đang yên lặng ngồi trong góc kia, lạnh nhạt gọi:

- Tới đây.

Tiểu Ngân nghe lời tiến đến, chẳng dám lên tiếng ngồi trong lòng bàn tay hắn.

Mộc Ngân nhẹ đâm một vết trên cổ tay để máu có thể rỉ ra, lần nữa ra lệnh:

- Nuốt đi.

Tiểu Ngân mím môi, thực sự ghé miệng nuốt xuống. Cậu biết Niệm Hy muốn làm gì. Đem máu nuôi dưỡng linh thức của cậu, điều này có thể khiến linh thức của cậu mạnh hơn không sai. Nhưng cũng đồng nghĩa với cậu ấy sẽ dần yếu đi.

Chỉ là, cậu không dám phản đối, càng không dám làm liều. Cậu còn nhớ như in cách mà cậu ấy liều mạng đem linh thức của cậu hàn gắn lại. Mặc kệ người đời nói cậu ấy là cặn bã đến mức nào. Đối với cậu, cậu ấy vẫn là người quan trọng nhất. Cậu không muốn cậu ấy tổn thương, muốn bảo vệ cậu ấy thật tốt, làm theo mọi điều cậu ấy nói, thực hiện mọi ý nguyện của cậu ấy. Chỉ có như vậy, cậu ấy mới không chán ghét cậu, mới cho phép cậu được ở lại bên cạnh cậu ấy. Có nói cậu ngu ngốc đến thế nào cũng được. Cậu hoàn toàn không quan tâm chuyện đó.

Mộc Ngân chẳng nói thêm gì cả, xong việc lại phẩy tay đuổi Hắc Tinh Linh đi, gương mặt vẫn còn nét tàn nhẫn. Cho dù hắn đã rút cạn máu của Hoắc Vân Nhi và Hà Viễn Kha, năng lượng cũng chẳng hồi phục được mấy phần. Đám con gái phiền phức. Chỉ cần dây đến họ đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Đầu giờ chiều, Mộc Miên có đến xem qua một chút. Lần trước cô đến, Tiểu Ngân gần như đã bị hoảng sợ đến chẳng thể nói gì, Niệm Hy lại nằm trên vũng máu. Cô không hiểu vì cái gì Niệm Hy không chịu quay trở về y quán của Hân Nam, nhưng cô cứ cảm thấy anh trai cô ở chỗ này không tốt chút nào.

Mộc Ngân vẫn ngủ say chưa tỉnh, Mộc Miên liền tiến đến cõng người lên vai kéo về. Chỉ cần về rồi, anh ấy không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.

Tiểu Ngân không dám cản, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên vai Mộc Miên theo về.

Mộc Miên ban đầu còn cảm thấy lạ. Tiểu Ngân từ lúc kia chưa từng lên tiếng. Cho dù cô có hỏi thế nào, Tiểu Ngân cũng chỉ nhẹ lắc đầu, hoặc là cố ý bám bên cạnh Niệm Hy để trốn tránh.

Mộc Miên lâu dần cũng lười hỏi, coi như chẳng có gì. Dù sao Tiểu Ngân cũng đã rất ít nói rồi. Có yên lặng cũng không lạ.

Lần này trở về có vẻ khá căng thẳng. Mộc Miên không hiểu, chỉ mới mấy ngày trước, thái độ của ba với Niệm Hy cực kỳ tốt. Nhưng đến hiện tại, khi Niệm Hy lần nữa quay về, thái độ của ba lại chỉ có lạnh nhạt, thậm chí thêm cả một phần coi thường. Ông hơi vẫy tay gọi Tiểu Ngân đến gần, hỏi:

- Con biết nó đã làm cái gì phải không?

Tiểu Ngân hơi lắc đầu, một lời cũng không nói ngồi yên trong ngực Mộc Ngân.

Tinh Vân có vẻ giận, lần nữa gọi:

- Tiểu Ngân. Ba đang hỏi con, con biết Niệm Hy đã làm gì phải không? Hiện tại con dấu, không phải đang bao che cho nó, mà là tiếp tay cho nó tiếp tục phạm tội, con vẫn không hiểu sao?

Tiểu Ngân lần nữa lắc đầu, hai tay vẫn bám chặt lấy áo Mộc Ngân không chịu nói.

Tinh Vân hơi búng tay, đem Tiểu Ngân ngốt trong một quang cầu kéo về phía mình, lạnh nhạt nói:

- Cứ như vậy, ba không thể để con gần nó được nữa. Miên Miên, Tiểu Ngân giao lại cho con. Không được để thằng bé đến gần Niệm Hy nữa.

Mộc Miên ôm lấy quang cầu trong tay, vô cùng khó hiểu. Cô chỉ biết Tiểu Ngân hình như rất hoảng sợ, liên tục đập lên quang cầu trong như thủy tinh kia mà không thể thoát ra.

Quả nhiên, ba cô đi khỏi, Mộc Ngân cũng ngồi dậy, đôi mắt chẳn chút mơ hồ, hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thoáng cái đã xuất hiện phía sau cô, ghim xuống cổ cô một ngân châm khiến cô chẳng thể phản kháng ngã xuống.

Xong việc, Mộc Ngân mới đưa em gái nhỏ trở về giường, nhẹ vỗ lên quang cầu dỗ dành:

- Đừng sợ. Tôi biết, cậu nhất định sẽ nghe lời tôi. Lần này cũng vậy, phải không?

Tiểu Ngân ngoan ngoãn ngồi xuống gật đầu, Mộc Ngân mới mỉm cười nói:

- Cậu không cần phải im lặng như vậy. Chỉ cần giúp tôi, cho đến khi tôi quay lại, đừng nhắc đến chuyện của tôi nữa. Khi nào chuyện thành rồi, tôi sẽ quay lại giải thích tất cả. Cậu hiểu phải không?

Tiểu Ngân lần nữa gật đầu, hai bàn tay nhỏ chạm đến quang cầu, nhỏ tiếng nói:

- Chúng ta lần nữa khế ước được không? Tôi muốn chắc chắn cậu an toàn trở về.

Mộc Ngân bật cười, đôi mắt mèo rõ ràng lại đầy ánh nước:

- Nhóc con, cậu nghĩ cái gì, tôi còn không hiểu sao? Kết giới của ba rất mạnh, cho dù tôi có muốn cũng không thể làm được. Tôi hứa, nhất định sẽ trở về.

Dứt lời, Mộc Ngân lập tức bỏ đi. Hắn từ sớm đã biết thái độ của mọi người với hắn sẽ là như vậy. Hắn tất nhiên cũng biết hắn đáng khinh đến cỡ nào. Chỉ là hắn không quan tâm. Đạt được mục đích rồi, có thủ đoạn cũng không sao cả. Kẻ thắng làm vua, đó đã là quy luật truyền đời rồi.

Đường này đi, Mộc Ngân rất rõ bản thân phải làm gì. Cửu trùng đầu có kẻ đứng sau giật dây, kẻ này nhất định chẳng phải Hinh Nhi. Chỉ vì Hinh Nhi không thích việc phải giải thích, hắn càng chẳng truy cứu thôi. Trước tóm được Cửu trùng đầu, tìm ra kẻ đằng sau, thứ khác đều không quan trọng nữa.

Hắn tất nhiên cũng biết, đường này đi, sau lưng hắn đã nhiều thêm một cái đuôi. Cầu lông lửa vừa đáp xuống vai hắn, hắn cũng vô tình cố ý mà nói:

- Đã biết anh có cái năng lực đó cũng dám đi theo, không sợ đến một lúc nào đó anh sẽ cắn luôn cả em à?

Hắc Trạch tự nhiên phóng tới đi bên cạnh, không chút sợ hãi đáp:

- Anh sẽ không làm đâu. Còn nếu anh làm, đó là em tự nguyện cho anh.

Mộc Ngân nghi hoặc nhìn sang, hơi câu môi mỉm cười vò đầu cậu nhóc còn thấp hơn hắn đến hơn nửa cái đầu. Đứa nhỏ này vẫn luôn như thế. Vẫn là người bên cạnh hắn đến cùng, giống như Tiểu Ngân vậy. Có lẽ cũng vì thế, hắn mới không nỡ để cậu nhóc này chịu thiệt thòi gì.

Hắc Trạch có vẻ không thích gạt tay hắn xuống, vuốt lại mái tóc nói:

- Em nói đều là sự thật. Nếu anh thực sự cần, em cho anh. Em không có năng lực bảo vệ anh, ít nhất cũng phải để anh tự bảo vệ được bản thân.

Mộc Ngân bật cười, đôi mắt rõ ràng chỉ có nhu hòa:

- Được rồi, khi nào không thể tự làm, anh sẽ đồng ý với em.

Hắc Trạch chẳng nhìn lên, nhàn nhạt nói:

- Em không cần anh an ủi em. Em nói được là sẽ làm được. Ca ca, Hỏa Chi Linh đã khế ước với anh, cả đời này cũng chỉ phục vụ anh. Cho dù anh có ở đâu, còn sống hay đã chết, em đều sẽ bên cạnh anh.

Mộc Ngân nhẹ ừm một tiếng, chẳng nói thêm gì cả. Trên thế giới này, người để hắn thật lòng rất ít, áng chừng chỉ có thể đếm trên một bàn tay thôi. Có đứa nhỏ này, hắn chẳng còn gì phải hối hận nữa.

Hạo Nguyệt đế quốc những ngày cuối đông thật lạnh. Đế đô này còn càng lạnh lẽo hơn nhiều. Mộc Ngân kéo sâu áo khoác hòa vào dòng người, đôi mắt mèo kim sắc đã hoàn toàn bị che đi bằng một cặp áp tròng màu đen đặc, gương mặt cũng nhiều thêm một vài vết sẹo sâu. Hắn còn đang bị truy nã, nếu ngu ngốc mà đi ra thế kia, sao có thể toàn mạng đây?

Hắn hơi dừng lại ở bảng thông báo, ở đó đã nhiều thêm một tờ thông báo mới. Hắn đã rời đi được hơn hai tháng, lang thang ở đế đô này khá lâu rồi. Xem ra Vân Mặc Anh thực sự đã đàm phán được thành công. Người ký hiệp ước là đại vương tử của Hạo Nguyệt đế quốc, không phải Nam Cung Nguyệt, điều đó cũng đủ chứng tỏ Nam Cung Nguyệt không dám xuất hiện nữa rồi.

Thông thương giữa hai đế quốc, điều này đối với cả Phong Vân đế quốc và Hạo Nguyệt đế quốc đều chỉ có lợi chứ không có hại. Tinh Nhi đi nước này, xem ra đã suy nghĩ rất kỹ. Tuy không muốn con trẻ bị ảnh hưởng, nhưng nghe nói tiểu công chúa Hạo Nguyệt năm nay 15 tuổi, rất thích Vân Thăng. Sớm muộn gì cũng sẽ có liên hôn mà thôi.

Mộc Ngân kỳ thực chẳng muốn quản nhiều đến thế. Hắn tiếp tục hòa vào dòng người, mua thêm ít đồ ăn lại quay về nhà trọ. Hắc Trạch chờ hắn khá lâu rồi, cứ la cà mãi bên ngoài, thiếu niên kia nhất định sẽ nói hắn có vui bỏ bạn.

Lại nói, hắn không biết là một cái Hỏa Chi Linh cũng có thể phát sốt ấy. Mới sáng sớm ra thiếu niên nào đó đã nằm rên hừ hừ, cả người đều nóng sốt bừng bừng. Mộc Ngân sót ruột, có cho cậu uống chút thuốc hạ sốt, cuối cùng vẫn chẳng có mấy tác dụng. Ngoài cửa sổ từ khi nào còn nhiều thêm một con mèo nhìn hắn khinh bỉ, đi một hồi liền gọi thêm một con chim ưng nhỏ đến, cắp theo lủng củng thuốc lá. Hắn vừa cho người ăn cái kia, cơn sốt liền dứt hẳn, chỉ còn thiếu niên an ổn ngủ.

Mộc Ngân hơi giật giật khóe miệng, còn không bằng con mèo, thực chẳng có gì để nói. Quả nhiên, nếu không biết chút y lý, đi đâu cũng thấy gặp bất lợi.

Hắc Trạch nào đó tỉnh lại ngái ngủ, chẳng thấy người đâu hình như đã có phần khó chịu. Người vừa về, cậu lại nằm xuống giả vờ bệnh, rên hừ hừ.

Mộc Ngân bật cười, cởi bỏ áo khoác ngồi xuống bên cạnh, chạm tay đến trán thiếu niên chiều chuộng:

- Đỡ sốt nhiều rồi. Anh nấu cháo cho em. Ngủ thêm chút nữa đi.

Hắc Trạch hưởng thụ gật gật đầu, nhìn theo Mộc Ngân vào bếp cười cười:

- Chỗ này không có Miên Miên, cũng không có Lệ Dương kia thật tốt. Không có ai giành ca ca với em.

Mộc Ngân không phản đối, chỉ nói:

- Thứ gì là của em thì luôn là của em. Thứ gì không phải, có tranh cũng chẳng được gì. Cũng giống như anh, muốn tranh giành, cuối cùng chỉ có tay trắng.

Hắc Trạch có vẻ nhận ra được Mộc Ngân đang tiêu cực, đổi chủ đề:

- Em cảm nhận được ít nhiều khí tức của đám người Ma Đế điện. Anh tính sẽ thế nào?

Mộc Ngân biết, thế lực Ma Đế điện rất lớn, có muốn cũng không tránh nổi. Sáng nay ra ngoài, hắn cũng đã chạm mặt không ít thành phần rồi. Đã không thể tránh, vậy thì cứ đối mặt đi. Hắn còn chưa đi tìm, chúng lại tự mình tìm đến. Hắn thực muốn biết chúng có thể làm đến độ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top